← Ch.03 | Ch.05 → |
- Hứa đại thúc, Hứa đại thúc, kể cho chúng ta nghe chuyện thời xa xưa đi.
Một đám nhóc ước chừng bảy tám tuổi nhao nhao hoan hô, vây quanh một ông lão đầu bạc, ông lão này mặc bộ đồ lao động màu xanh biếc, đầu đội mũ lông, ông lão cười một cái khuôn mặt hiện lên rất nhiều nếp nhăn, nhưng mà nếp nhăn như có thể nói rằng ông lão rất hiền lành, ông ta không ngừng vỗ về những đứa bé ở nhóm đầu, đồng thời lấy ra một gói kẹo, làm cho tiếng hoan hô của bọn nhóc càng thêm vang dội.
- Được rồi, đừng chen chúc, mọi người ngồi xuống nào, hôm nay Hứa đại thúc sẽ kể một câu chuyện về hiệp khách cho mọi người...
Hứa đại thúc là giáo viên về hưu sống gần cô nhi viện, nguyên nhân bởi vì thích ở cùng trẻ con, ông lại thường mang kẹo đến đây, nên rất nhanh tạo nên một thứ tình cảm quen thuộc với đám trẻ trong cô nhi viện, hơn nữa Hứa đại thúc có kiến thức rất uyên bác, tính cách cũng rất tốt, mỗi khi nói về những chuyện tương lai sau này hoặc những câu chuyện xưa cũ, lại không ngừng dạy bọn trẻ về giá trị của nhân sinh, thấy việc này viện trưởng cô nhi viện cũng không quan tâm, cứ để mặc hắn, mà hôm nay là ngày Hứa đại thúc lại đến, đám trẻ đều mong được nghe kể chuyện.
-... Hiệp khách, thật ra là một loại tinh thần, vĩnh viễn không nói đến hai từ thất bại, tinh thần đối nghịch với Thiên Đạo... Những lời này nói với các ngươi còn quá sớm đó, haha, kì thật hiệp khách chính là những người tốt, tuy nói như vậy là nghĩa hẹp, nhưng đại khái là thế. Tại những đất nước cổ đại thời Xuân Thu Chiến Quốc, lúc đó rất nhiều hiệp khách hành tẩu giữa các quốc gia, vì đạo nghĩa, vì tín niệm mà chiến đấu, hôm nay ta sẽ kể cho đám nhóc các ngươi một câu chuyện về hiệp khách, một người tên là Đường Sư đi sứ nước Tần...
Đám nhóc này đều cực kì thông minh, lúc đầu Hứa đại thúc còn dùng truyện nhi đồng để kể, nhưng sau đó không lâu liền nhận ra trí tuệ của bọn chúng đều đã sớm vượt qua những đứa bé đồng trang lứa, gần như có thể gọi là thiên tài, nhưng nhiều thiên tài như vậy lại cùng tập trung cùng một chỗ, có thể sẽ khiến người ngoài phải đố kị, cho nên lão sợ những thiên tài này lầm đường lạc lối... lúc ấy sẽ tạo thành không biết bao nhiêu uy hiếp cho xã hội? Do vậy lão không ngừng tiếp cận đám nhóc, hơn nữa lại dùng những câu chuyện xưa cũ dẫn đường cho đám nhóc hiểu được giá trị nhân sinh.
Tần Vương hỏi Đường Sư:
- Ngươi có biết cơn tức giận của thiên tử không?
Đường Sư lắc đầu tỏ vẻ bản thân không biết, tiếp theo Tần Vương nói:
- Thiên tử tức giận thì trăm vạn thi thể, máu đổ ngàn dặm, vậy đúng là kinh khủng, thiên tử tức giận chính là quốc gia diệt vong, không phải là cơn tức giận của trời hay sao?
- Thế có biết Đường Sư trả lời như thế nào không?
Hứa đại thúc hiền hậu nhìn đám nhỏ xung quanh, trong đó có mấy đứa phản ứng nhanh đã bắt đầu trầm tư suy nghĩ, mà phần lớn còn lại thì chăm chú nhìn hi vọng lão nhanh chóng nói ra đáp án.
Đường Sư nói:
- Đại vương biết cơn giận của kẻ mặc áo vải không?
Tần Vương có chút khinh thường, hắn nói:
- Cơn giận của kẻ mặc áo vải chẳng qua là khoa tay múa chân đại náo, sau đó đập đầu xuống đất mà thôi, cái này thì có gì đáng để nhắc tới?
Đường Sư lắc đầu nói:
- Đại vương nói chẳng qua là cơn tức giận của người thường, còn không phải là cơn tức giận của hiệp khách, hiệp khách tức giận cũng như Đồng Chuyên Chư đâm Vương Liêu, Niếp Chính đâm Hàn Khôi, Yếu Ly đâm Khánh Kỵ, đây chính là cơn giận của hiệp khách, nhẫn chuyện con người không thể nhẫn nhịn, sau đó một kích báo thù, trời đất sẽ lại thanh tĩnh.
Tiếp đó Hứa đại thúc lại giải thích về Đồng Chuyên Chư, Niếp Chính, Yếu Ly, ba vị hiệp khách, cho đến sau khi nói xong, lão mới ngẩng đầu nhìn lên trời:
- Hiệp khách... hiệp khách... hiệp khách của chúng ta đã bị đoạn tuyệt mấy ngàn năm, từ sau khi Nho gia độc tôn Hán triều, hiệp khách liền bị loại bỏ, không còn hào hùng, nhiệt huyết, gặp việc bất bình rút đao tương trợ, đám tiểu tử à, ta bây giờ nói các người có thể còn không hiểu, vậy chờ các người trưởng thành tiếp tục từ từ nghiền ngẫm đi. Cái trọng yếu của hiệp khách không phải võ công, mà là theo đuổi mộng tưởng của mình, vì bảo vệ tín niệm của bản thân mà sống. Đúng vậy lão muốn nói cho đám tiểu tử các ngươi biết rằng phải bảo vệ tín niệm của bản thân đến cùng, bất kể tương lai các ngươi có tài giỏi, có trở thành thiên tài hay không, hãy luôn nhớ đến lời ta nói hôm nay... Tín niệm của ngươi... đã thông suốt chưa?
Bọn nhỏ đều trầm mặc, mặc cho chúng thông minh cỡ nào, nhưng dù sao cũng vẫn là trẻ con, làm sao có thể hiểu được những đạo lý to lớn kia, thật sự là quá sớm quá sớm, trừ một số ít đang trầm tư suy nghĩ, những đứa còn lại đang to nhỏ nói chuyện với nhau.
- Hứa đại thúc, tín niệm của người là gì?
Bỗng nhiên, một đứa bé trai lớn tiếng hỏi, Hứa đại thúc cười vuốt vuốt tóc cậu bé này nói:
- Lăng Tân à, ngươi là người thông minh nhất trong đám, mau chóng tìm ra tín niệm của ngươi đi. Tín niệm của Hứa đại thúc kỳ thật rất đơn giản...
- Thiện ác có báo, đây chính là tín niệm của ta.
Thiện ác có báo... Lăng Tân còn đang suy nghĩ về ý nghĩa bốn chữ này, thì thấy Hứa đại thúc đã đứng dậy, đi về phía cổng ra vào của cô nhi viện. Đám nhóc rất thích ông lão, bọn chúng vây quanh Hứa đại thúc ríu rít làm ầm ĩ lên, không ngừng hỏi Hứa đại thúc khi nào lại đến, lúc này mọi người đã đi tới cửa cô nhi viện, ở bên ngoài là một con đường quốc lộ, bọn trẻ chỉ có thể đứng ở bên trong cô nhi viện lặng lẽ vẫy tay hướng ra ngoài, đột nhiên một chiếc xe con chạy đến tông mạnh vào lưng ông lão, làm ông lão bay xa hơn mười mét, cả người văng xuống đất không rõ sống chết...
- Viện trưởng, nghe nói gì chưa? Tên lái xe đụng phải lão Hứa hóa ra là con của thị trưởng, còn người đàn bà bên cạnh hắn cũng có lai lịch rất lớn...
-... Lão Hứa khổ quá, lúc chết mà cũng phải chịu đau khổ, lúc trước vất vả dạy sinh viên đại học, ngoài ra còn đem hết số tiền dành để dưỡng lão giúp học sinh khó khăn, sau khi chết một cái quan tài cũng không có... Nghe nói người tông phải lão đã được thả rồi, còn ngược lại vu cho lão Hứa là không tuân thủ luật lệ giao thông, nhưng mà người đã chết nên cũng không hề phạt tiền... Nghe nói người nhà Lão Hứa dưới quê có lên nhưng còn chưa tới tòa án, đã bị một đám đánh cho bể đầu, chảy máu, trực tiếp ngồi xe lửa đi về luôn, nhưng mà hình như vẫn lấy được một khoản tiền, con người a... ngay cả thân nhân cũng không thể nhịn được tiền...
Đó là năm Lăng Tân tám tuổi...
- Hứa đại thúc, đây là thiện ác có báo mà người nói đến sao.
Lăng Tân nắm trong tay mảnh giấy nhỏ, hắn đã hiểu rõ khả năng của mảnh giấy này, sau đó hắn bắt đầu tự hỏi rốt cuộc nên làm gì với mảnh giấy này? Tiền tài? Quyền lực? Nữ nhân? Hay là thống trị thế giới? Suy nghĩ rất rất nhiều, trong lúc bất tri bất giác, sâu trong trí nhớ của Lăng Tân bỗng hiện lên hình ảnh nụ cười hằn rõ nếp nhăn của ông lão, còn có câu nói kia... Thiện ác có báo.
- Thiện ác có báo, đây là tín niệm của ta!
- Đúng vậy!
Lăng Tân cắn răng mạnh một cái, rồi lớn tiếng hét lên:
- Thiện ác không báo, càn khôn tất loạn! Đây chính là tín niệm của ta, ta sẽ chiến đấu vì tín niệm đến chết! Ta là hiệp khách, thiện ác ta sẽ báo! Hứa đại thúc, người sẽ thấy, thiện ác nhất định có báo!
Sau khi nghĩ thông suốt, Lăng Tân nhất thời giống như ăn được đại hoàn đan, tâm trí thư thái vô cùng, hít vào trong ngực một hơi, toàn thân có một cảm giác rất tiêu sái, hắn cầm mảnh giấy ở trong phòng đi lại vài bước, sau đó dần dần trầm tĩnh lại, đồng thời nhìn mảnh giấy yên lặng suy tư.
- Nhân quả, nhân quả, từ hai chữ nhân quả có thể còn nhiều thông tin khác liên quan đến nó nữa, có trời mới biết cái mảnh giấy nhỏ này ngoài dự đoán tương lai còn có năng lực gì khác không? Mà điểm nhân quả đạt được rất dễ dàng hay là khó khăn đây? Lập tức đạt được hơn vạn điểm nhân quả, thoạt nhìn tựa hồ rất đơn giản.
Khi nghĩ đến đây, Lăng Tân liền tập trung nhớ lại vụ đâm xe liên hoàn ngày hôm qua, quả nhiên trên mảnh giấy hiện lên hơn nữa còn mô tả tường tận tình huống đâm xe, mà điểm nhân quả chỉ khấu trừ có mười điểm mà thôi. Vụ đụng xe lớn như vậy nhưng cũng không có gì kì lạ, chẳng qua là tài xế xe tải khi uống nước đánh rơi cái cốc nhựa ở trong buồng lái, hắn hãm phanh lại cúi xuống nhặt cái cốc nhựa, nhưng bởi vì cốc nhựa mắc kẹt phía dưới, hắn hơi dùng sức cúi xuống ngược lại biến thành đạp chân ga, kết quả là thảm kịch xảy ra, chết rất nhiều người, tuy rằng sự việc quả thật quá trùng hợp, nhưng như vậy cũng không phải là không thể có, cho nên Lăng Tân cũng không có quá ngạc nhiên, làm cho hắn ngạc nhiên chính là điểm nhân quả chỉ bị trừ có mười điểm.
- Chẳng lẽ là bởi vì chuyện này đã xảy ra, cho dù ta biết được cũng sẽ không tạo thành thay đổi gì lớn, nên điểm nhân quả tiêu hao rất ít? Vậy nếu ta muốn thay đổi tương lai, ví như cho mảnh giấy hiện lên vị trí kho tàng, hoặc hiện lên vị trí bí kíp võ công mà hiệp khách cổ đại lưu lại thì thế nào? Không nói đến tu chân, chỉ là vị trí của một quyển công pháp bình thường cũng được...
Lăng Tân vừa nghĩ tới điều này thì mảnh báo kia nhất thời trở nên hỗn độn mơ hồ, ngay lúc hắn chuẩn bị thất vọng thì bỗng nhiên trên mảnh giấy hiện lên văn tự, hơn nữa điểm nhân quả giảm liền một lúc 7000 điểm, chỉ còn thừa hơn 5500 điểm, làm cho Lăng Tân thiếu chút nhảy dựng lên, nhưng hắn vẫn lập tức bình tĩnh trở lại, vội vàng nhìn kỹ những dòng chữ mới hiện lên, tiếp đó hắn bỏ mảnh giấy vào trong ngực, lấy ví ra cẩn thận đếm số tiền còn lại bên trong, sau đó cắn răng đẩy cửa đi ra ngoài. Chữ viết xuất hiện trên mảnh báo mô tả một phố buôn bán đồ cổ trong chợ, tại cửa hàng số bảy, bên trong một quyển Đạo Đức Kinh có dấu công pháp tu luyện nội công chính tông, ở Thượng Hải quả thật có một khu phố chuyên bán đồ cổ, chẳng qua hắn cũng không hiểu gì nhiều về đồ cổ, nên thường ngày cũng không đi xem qua, lần này muốn đến thì có chút phiên phức.
- Đầu tiên vấn đề là tiền, nhiều nhất là lấy một ít tiền tiết kiệm thôi, mấu chốt là không được để người khác hoài nghi, tuy rằng hôm nay là ngày cuối tuần, nhưng ta cũng không có thói quen đến phố buôn bán đồ cổ, lần này đột ngột đến như vậy, nếu bị người khác biết được, khó tránh khỏi sơ hở, hơn nữa cũng có thể lưỡng lự như vậy còn khiến cho sơ hở càng lớn hơn nữa...
Lăng Tân suy tư, sau đó rút ra năm nghìn dollar từ trong ngân hàng, sau đó gọi taxi đi đến phố buôn bán đồ cồ, trong lòng đã có chủ ý, cứ thế mà làm thôi. Bởi vì ngày hôm qua cứu mạng cô bé kia, hơn nữa hắn cũng biết cô bé đang nằm ở bệnh viện nào, nên sẽ mượn cơ hội này đi dạo qua phố đồ cổ, mua một khối ngọc bình thường, sau đó sẽ đem miếng ngọc này đến cho cô bé, như vậy cũng có thể giải thích hợp lý cho việc đến phố đồ cổ, cho dù có người chú ý đến, cũng sẽ không liên hệ hai chuyện mua miếng ngọc và Đạo Đức Kinh với nhau.
- Mặc dù chỉ có một phần vạn khả năng, nhưng nếu quả thật có nội công trong truyền thuyết, lại phối hợp với mảnh giấy có thể biết trước, thậm chí cải biến tương lai này, trí tuệ của ta cũng không thua kém ai khác, như vậy tín niệm của ta sẽ có thể quán triệt đến cùng...
Trong lòng Lăng Tân càng lúc càng lo lắng, nhưng bề ngoài nhìn qua thì vẫn thấy hắn giống như bình thường, không có gì khác lạ. Hắn xuống taxi rồi bước đến cửa hàng bên cạnh mua chai nước khoáng, ánh mắt như có như không nhìn bốn phía xung quanh, vừa uống nước vừa đi vào phố đồ cổ, đây là lần đầu tiên hắn đến nơi này, khi hắn tiến nào trong khu chợ đồ cổ mới phát hiện ra bên trong có rất nhiều người, nơi này vốn là chợ đồ cổ lớn nhất Thượng Hải, hơn nữa hôm nay là ngày cuối tuần nên bên trong căn bản là mọi người phải chen chúc nhau, nếu như ném một quả bom vào giữa thì chỉ cần một phát nổ nhỏ cũng chết hơn trăm người, có thể tưởng tượng được lượng người vào đây rất đông.
Lăng Tân chậm rãi vừa đi vừa xem, mỗi một cửa hàng bán ngọc đều vào xem bên trong, thứ nhất là thăm dò giá cả của đồ cổ, thứ hai có thể đảo lộn nhân quả tránh cho người khác nhìn thấy hắn, không thể biết được mục đích của hắn là gì. Cứ như vậy, Lăng Tân chậm rãi đi vào cửa hàng thứ bảy, đây là một chỗ chuyên về tiền cổ, ngọc bội cổ, còn có một ít dụng cụ cổ, trong tiệm có hơn mười bốn quyển sách đính chỉ vàng buộc vào cùng nhau. Lăng Tân cũng bắt chước theo mấy tay chơi đồ cổ, tiến lại chỗ đống ngọc bội, dù sao đây cũng không phải là mục đích chính, dù có nhiều tiền cũng chẳng sao cả, mục đích thực sự của hắn là đống sách kia, sau khi chọn đông chọn tây cuối cùng hắn cũng chọn được một miếng ngọc bội màu xanh giá cả vừa phải, nhưng vẫn mất hơn hai nghìn dollar, nhưng mà bởi vì đống sách vô giá, ngọc bội vốn cũng không phải là đồ cổ nổi tiếng gì, ngay cả phẩm chất cũng thật sự là không được tốt lắm, cho nên giá tiền này coi như là cho chủ quán kiếm lời. Sau đó, Lăng Tân lại xem xét những đồ vật còn lại, cuối cùng mới quay lại chỗ đống sách, mà chủ cửa hàng cũng nhìn ra hắn là sinh viên, liền mở miệng nói:
- Những sách này đều là mới xuất bản thôi, cũng không phải là sách cổ gì, là sao chép lại bản cũ, coi như còn có chút giá trị, nếu ngươi muốn mua thì một trăm dollar một quyển.
Giờ phút này Lăng Tân đang cảm thấy tim đập kịch liệt, bởi vì hắn tìm được một quyển màu vàng ghi là Đạo Đức Kinh từ trong đống sách, hắn cũng không chần chờ, để quyển Đạo Đức Kinh qua một bên, thuận tay lấy ra ba quyển sách khác, rồi quay lại nói với chủ quán:
- Ông chủ, ngươi xem ta là một sinh viên, khối ngọc bội kia đã tốn không ít tiền, những quyển sách này bán một trăm dollar một quyển vẫn là đắt, như vậy đi, chiết khấu cho ta, năm mươi dollar một quyển, tổng cộng ta mua bốn quyển hai trăm dollar, thế nào?
Chủ quán hơi nhíu mày, sau đó liền cười rộ lên nói:
- Được, tiểu huynh đệ lúc trước mua ngọc bội không có cầm lên đặt xuống, nhìn tiểu huynh đệ cũng là người hào sảng, vậy đi hai trăm dollar, sau này huynh đệ nhớ tới chiếu cố việc buôn bán của ta a.
Tuy trong lòng Lăng Tân có chút lo lắng, nhưng bề ngoài vẫn tỏ vẻ thoải mái, hắn cười xã giao rồi lấy ra hai trăm dollar đưa cho chủ quán, thậm chí còn để chủ quán bọc lại bốn quyển sách này rồi mới từ cửa hàng đồ cổ đi ra ngoài, động tác của hắn tự nhiên vô cùng, không thể nhìn ra một chút lo lắng.
- Nội lực, thật sự có nội lực sao? Ta... có thể có được nội lực sao?
Sau khi về đến nhà, Lăng Tân cũng không lập tức lấy Đạo Đức Kinh ra đọc mà chỉ lấy ra mảnh giấy lẳng lặng nhìn, hơn nửa ngày sau, hắn mới cầm Đạo Đức Kinh lên...
- Đạo khả đạo, phi thường đạo, danh khả danh, phi thường danh. Vô danh thiên địa chi thủy, Hữu danh vạn vật chi mẫu...
Đây là đoạn Đạo Đức Kinh mọi người đều quen thuộc, không có gì đặc biệt, Lăng Tân nhìn kĩ bên trong mỗi chương, văn tự cũng không có ám hiệu hoặc đánh dấu gì cả, mà trong sách cũng không có ngăn bí mật, đến cả bìa ngoài cũng chẳng có gì dị thường, căn bản chỉ là một quyển Đạo Đức Kinh bình thường mà thôi.
Lăng Tân biết, nếu trong Đạo Đức Kinh thật sự có giấu đồ vật, vậy có thể dùng mảnh giấy nhẹ nhàng tra ra, nhưng hắn lại băn khoăn không biết có nên sử dụng điểm nhân quả hay không? Đã biết tầm quan trọng của điểm nhân quả, hơn nữa bước đầu xác định được điểm nhân quả khó hay dễ kiếm, trước khi trở về hắn có làm vài thí nghiệm, thứ nhất là đặt chai nước dưới đất, sau đó có người cầm nó ném vào thùng rác, không hề được thêm hay mất đi điểm nhân quả, lần thứ hai thuận tiện cùng tài xế taxi nói chuyện, về giáo dục, về cổ phiếu... và nhiều tình huống khác, sau khi xuống xe cũng không thấy điểm nhân quả tăng thêm, cho đến khi hắn về nhà một lúc, "vô ý" làm rơi tờ một trăm dollar trên mặt đất, lần này điểm nhân quả tăng thêm một chút...
Cái tỷ lệ này có chút dọa người, nếu một ít điểm nhân quả đổi bằng một trăm dollar, như vậy Đạo Đức Kinh của hắn giá khoảng 700000 dollar, đây là nếu như mỗi một trăm dollar nhất định có thể đổi được điểm nhân quả, nếu không thì cũng không có chỉ số này. Cho nên điểm nhân quả cực kỳ trọng yếu, hơn nữa cũng rất khó kiếm, đây là kết luận của Lăng Tân, đồng thời hắn nhận ra một kết luận khác... Cô bé kia có gì đó cổ quái! Nếu không làm sao hắn có thể đạt được hơn một vạn điểm nhân quả? Cho dù các loại báo chí, truyền hình đưa tin tức cũng không thể đạt được như vậy, khả năng duy nhất có thể là... Cô bé có quan hệ trọng đại đến điều gì đó, ít nhất là ảnh hưởng tới tương lai của rất nhiều người, cho nên cứu cô bé, cũng là gián tiếp thay đổi tương lai của rất nhiều người. Những thứ này tạm thời không nói, vì hắn ý thức được tầm quan trọng của điểm nhân quả nên quyết định đặt ra tiêu chuẩn, chỉ khi nào vượt quá tiêu chuẩn này thì mới sử dụng điểm nhân quả, tận lực tích cóp điểm nhân quả, nói không chừng tương lai có thể cứu hắn một mạng, giống như tìm kiếm bí ẩn của quyển sách hoặc vấn đề liên quan, hắn phải tính toán thêm một chút nữa.
- Nếu không có ngăn bí mật hoặc là ám hiệu, như vậy khả năng lớn nhất là dùng chất lỏng đặc thù viết, cũng có thể dùng nước hoặc dùng lửa để làm hiện lên, nhìn Đạo Đức Kinh này rách nát đã lâu, như vậy thử dùng sức nóng hơ một lúc, nếu không đúng, khi đó mới dùng điểm nhân quả, về phần dùng nước thì bỏ qua, nếu không hủy hoại mất Đạo Đức Kinh thì hối hận cũng không kịp.
Trong lòng đã định, Lăng Tân liền vội vàng lấy ra một ngọn nến từ trong ngăn kéo, châm lửa, sau đó lấy một sợi chỉ trắng buộc Đạo Đức Kinh lên, cẩn thận hơ từng tờ, lần thử nghiệm này quả nhiên không làm hắn thất vọng, trong đó ước chừng có mười chương kinh văn đang dần dần nhạt đi, xuất hiện một số văn tự khác. Những thứ này là do hai người viết, một người trong đó tự xưng là Bát Hoang Cư Sĩ, những điều hắn viết chính là miêu tả về nội lực, trong đó nhiều đoạn lấy đan đạo cùng kinh văn để diễn giải, thoạt nhìn huyền diệu khó giải thích, trừ mấy hình vẽ, những văn tự miêu tả kia làm cho Lăng Tân nghi hoặc, thậm chí còn có suy nghĩ đó không thể nào là nội công. Đến người thứ hai thì miêu tả đơn giản hơn nhiều, tuy rằng vẫn là cổ văn nhưng lại có nhiều ngữ pháp cận đại hơn, người này tự xưng Hải Ngoại Du Tử, là một trong số ít sinh viên từ nước ngoài trở về, hắn cảm thán vận khí thật tốt, trong lúc vô tình chiếm được bí kíp truyền thừa của thượng cổ chân nhân, đặc biệt về nội công khoa học thời kì cận đại cũng có thể lý giải, ở dòng văn tự cuối cùng, hắn lại nhắc tới Bát Hoang Cư Sĩ, theo trong đó viết trước đây Trung Quốc đúng là có võ công, chẳng qua nội công tâm pháp thất truyền, nhiều điều khó giải thích khiến cho mọi người xuất hiện sự hoài nghi, cuối cùng nội công hoàn toàn biến mất, sự tồn tại của nội công rốt cuộc bị phủ nhận hoàn toàn.
- Căn cứ theo nội dung trong này, cái gọi là "Khí" kì thật chính là máu huyết tuần hoàn, bởi vì trong máu chứa đựng năng lượng, hoặc có thể nói trong cơ thể con người có chứa năng lượng, đại bộ phận năng lượng thông qua máu huyết để tiến hành tuần hoàn, mà bước đầu tiên chính là rèn luyện thân thể, rèn luyện đến khi có thể khống chế máu huyết lưu động mới thôi, tiếp theo phải luyện hô hấp, và máu huyết lưu động, tố chất thân thể, ba cái kết hợp, để cơ thể sinh ra khí cảm, từ đó khống chế năng lượng cơ thể sinh ra nội lực...
Lăng Tân âm thầm gật đầu, ghi nhớ hình vẽ, văn tự, chú ý khi rèn luyện, tiết tấu hô hấp, quy luật vận hành máu, còn phương thức rèn luyện sinh ra khí cảm, cũng như chi tiết cách khống chế nội lực. Nhắc tới cũng thấy vô cùng kì quái, hắn từ lúc sinh ra đã thông minh dị thường, đã gặp qua là không có thể quên, căn bản chỉ cần nhớ kĩ, bất kể đã qua bao lâu cũng không quên được, đây có lẽ cũng là thiên phú của hắn. Đột nhiên hắn nhớ lại tên của môn nội công này thiếu chút nữa thì bật cười, không ngờ tên lại là công pháp Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn, nghe rất khí phách nhưng cái tên này rõ ràng từng xuất hiện trong một quyển tiểu thuyết, hay vị tác giả kia cũng từng luyện qua môn nội công này sao?
Lăng Tân ghi nhớ tất cả, sau đó ngồi yên lặng một lúc nhớ lại, xác nhận không hề quên một chi tiết nào, sau đó lập tức đốt Đạo Đức Kinh thành tro bụi, cho đến lúc này hắn mới thả lỏng, từ lúc hắn đi mua Đạo Đức Kinh, tinh thần của hắn đều căng thẳng cực độ, bất cứ lúc nào cũng phải xác nhận rằng không có ai tìm đến, lại còn lo lắng có thể bị thất vọng vì không tìm thấy nội công, cho đến khi nội công đã đạt được hắn mới thở phào một hơi, tuy vậy chỉ có thần kinh thả lỏng chứ công việc thì lại không hề chấm dứt!
- Tất cả chứng cớ đã được xóa đi, ngày mai sẽ đến gặp cô bé kia, như thế mới có thể hoàn toàn giấu diếm người khác, khối ngọc bội hai nghìn dollar này cũng tương đối phù hợp với gia cảnh của cô bé, vậy mới không có vẻ đột ngột, thuận tiện cũng có thể thử xem tại sao cô bé lại có thể thay đổi tương lai của nhiều người như vậy... Rốt cuộc có bí mật gì đây?
Lăng Tân yên lặng suy tư, sau đó cầm mảnh giấy lên thì thào nói:
- Nếu đó là một bảo bối, luôn gọi là mảnh giấy thì không thích hợp cho lắm... Dứt khoát gọi là Phong thần bảng đi, Phong thần bảng trong Phong Thần diễn nghĩa cũng có thể xoay chuyển nhân quả, đảo lộn càn khôn, tuy rằng mảnh giấy này không có năng lực lớn như vậy, nhưng mà cũng không sai biệt lắm... Được, gọi ngươi là Phong Thần bảng, ngươi còn giúp ta có được công pháp chân chính, chuyện như vậy nghĩ lại có chút làm người ta không thể tin được. Chẳng qua là...
Lăng Tân bỗng nhiên hơi nhíu mày, hắn âm thầm nghĩ:
- Chẳng qua là nội công tâm pháp này muốn tu luyện sẽ phải mất rất nhiều năm, cái khác không nói, chỉ mình vấn đề không chế máu lưu động trong cơ thể cũng đã không hề đơn giản, hơn nữa còn có hô hấp, lưu thông máu, rèn luyện tố chất thân thể, sau đó mới có thể sản sinh ra khí cảm, từ đó tập trung năng lượng sinh ra nội lực, không biết cần bao nhiêu thời gian... Trong đó khó khăn nhất là sinh ra cảm giác về khí, nếu Phong thần bảng có biện pháp sinh ra khí cảm thì tốt rồi.
Nghĩ tới đây, những con số trên Phong thần bảng của Lăng Tân liền tụt giảm nhanh chóng, cho đến khi đã âm 3000 điểm mới dừng lại... Mà cũng chính lúc đó, Lăng Tân cảm thấy vùng đan điền có một luồng khí ấm áp, mà khi luồng khí ấm này sinh ra, toàn thân hắn cũng dần dần trở nên ấm áp...
← Ch. 03 | Ch. 05 → |