Vay nóng Tima

Truyện:Vô Hạn Tương Lai - Chương 06

Vô Hạn Tương Lai
Trọn bộ 72 chương
Chương 06: Tình cảm rạn nứt
0.00
(0 votes)


Chương (1-72)

Siêu sale Lazada


- Ta không tán thành!

Lăng Tân hít một hơi thật sâu rồi chăm chú nhìn Trần Hạo Thao nói: 

- Lý do ngươi đưa ra có chút gì đó không đúng! Nhất định có lý do khiến ngươi phải rời xa chúng ta! Ta đã quá hiểu tính cách của ngươi, huynh đệ của ta, ngươi không thể dễ dàng rời khỏi trường đại học như vậy, nơi này còn có ta cùng Vĩ Thi Thi, ngươi sẽ thực sự rời bỏ bọn ta để đi gây dựng sự nghiệp sao? Nói đi, lý do cuối cùng của ngươi là gì? Gặp chuyện nguy hiểm? Sợ chuyện này sẽ đem nguy hiểm đến cho chúng ta sao?

Trần Hạo Thao quay đầu đi, hắn cũng không nhìn hai người Lăng Tân cùng Vĩ Thi Thi, chỉ yên lặng nhìn về phía bầu trời, cho đến một lúc sau mới lên tiếng: 

- Thật xin lỗi, ta không thể nói điều này cho các ngươi biết, ta phải rời khỏi trường đại học này... Hai người các ngươi là thân nhân duy nhất của ta, vĩnh viễn là vậy, nếu như có thể... Được rồi, như vậy tạm biệt, khi ta biến đổi thế giới này thành thế giới mà chúng ta muốn, thân nhân của ta, lúc đó chúng ta sẽ gặp lại!

Nói xong hắn liền xoay người đi ra ngoài. 

- Ngươi còn coi chúng ta là người thân của ngươi sao?

Lăng Tân cắn chặt răng một cái, hắn vọt tới trước mặt Trần Hạo Thao, đồng thời hét lớn: 

- Có việc gì mà không thể cùng nhau đối mặt? Ngươi sợ liên lụy đến Vĩ Thi Thi, liên lụy đến ta? Có ta trợ giúp, không phải giấc mộng của ngươi sẽ thực hiện nhanh chóng dễ dàng hơn sao? Tại sao lại muốn một mình đối mặt? Nói cho chúng ta biết đi!

(Xin ngươi.... thân nhân của ta, nói chuyện của Phong thần bảng cho chúng ta biết đi, dù phải liều tính mạng, ta cũng sẽ trợ giúp ngươi, giúp ngươi hoàn thành mộng tưởng!) 
Trần Hạo Thao mở miệng như muốn nói, nhưng thật lâu sau đó hắn rốt cuộc thở dài: 

- Không được! Chỉ có mình ta là người được lựa chọn, cho nên chỉ mình ta có thể hoàn thành mộng tưởng, sau khi ta hoàn thành mọi chuyện, ba người chúng ta sẽ có thể gặp lại...

~Bốp! 
Lăng Tân tức giận đấm một quyền vào mặt Trần Hạo Thao, đánh bay gương mặt anh tuấn ra hơn hai mét, sự tức giận của Lăng Tân vẫn chưa dừng lại, hắn lao về phía trước tóm lấy Trần Hạo Thao, cùng lúc đó Vĩ Thi Thi hét lên một tiếng, chạy về phía trước kéo Lăng Tân ra, hơn nữa che Trần Hạo Thao sau lưng mình. 

- Trần Hạo Thao! Chẳng lẽ chúng ta không phải là thân nhân sao? Vì sao ngươi không tin chúng ta, bỏ mặc chúng ta ở đây? Cái gì mà không được lựa chọn, ta nói cho ngươi biết ta....

(Cũng có mảnh Phong Thần bảng!) 
Khi Lăng Tân đang muốn nói ra mấy chữ này thì Trần Hạo Thao bỗng nhiên nâng tay lên đấm một quyền vào mặt hắn, nhất thời trước mắt Lăng Tân tối sầm, khiến hắn theo bản năng lùi lại, để cho Trần Hạo Thao bước tới. 

- Ta nhịn ngươi đủ rồi! Lăng Tân, từ nhỏ ngươi đã thông minh hơn so với chúng ta! Từ nhỏ cái gì ngươi cũng biết! Từ nhỏ người tràn đầy khí chất lãnh đạo tài hoa! Nhưng chúng ta cũng là thiên tài! Dựa vào cái gì mà ngươi luôn hơn chúng ta? Giấc mộng này là của ta, mặc kệ chết hay là thất bại! Giấc mộng này vẫn là của ta, đã hiểu chưa? Ta sẽ thay đổi thế giới này, dùng hai tay của ta để thay đổi, cho đến khi nàng luân hồi chuyển sang kiếp khác ở thế giới này mới thôi! Ta sẽ vì nàng sáng tạo ra, ta sẽ tạo ra một thế giới trong sạch, Lăng Tân! Giấc mộng của ta tuyệt đối không thể cho ngươi nhúng tay vào!

Trần Hạo Thao điên cuồng gào lớn lên, đồng thời đẩy mạnh Vĩ Thi Thi ra, đứng ở trước mặt Lăng Tân nhìn chằm chằm. Lăng Tân ngạc nhiên, hắn thậm chí không biết nên nói điều gì, cho dù hắn thông minh hơn bất kỳ ai, nhưng không có nghĩa là hắn có thể hiểu được nhân tâm, đối với tình huống này hắn cũng không biết phải làm thế nào mới tốt, thật lâu sau, hắn mới cay đắng hỏi: 

- Chúng ta không phải thân nhân sao?

- Đúng là thân nhân! Nhưng chính vì thân nhân cho nên ta mới không muốn nói cho ngươi! Ta có trí tuệ, ta có thực lực, khi nào thực lực của ta không đủ mới cần đến sự giúp đỡ của ngươi, chúng ta hợp sức có thể tới gần giấc mộng kia hơn... nhưng nếu như một mình ta cũng có thể thực hiện, vậy thì vì sao ta phải để cho ngươi chỉ huy ta?

Trần Hạo Thao vuốt khuôn mặt bị đánh sưng của mình, hắn xoay người đi, vừa đi vừa nói... 

- Ta là kẻ kiêu ngạo, Lăng Tân, giấc mộng của ta phải do tự ta thực hiện! Không được ngăn cản ta hoàn thành mộng tưởng của mình, nếu không dù ngươi là thân nhân của ta, ta cũng nhất định sẽ gạt bỏ!

Lăng Tân hồn bay phách lạc nhìn theo hình bóng Trần Hạo Thao càng lúc càng xa, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa hắn vẫn chưa lấy lại được tinh thần, trong đầu không ngừng nhớ lại, thân nhân từ nhỏ cùng nhau chơi đùa, cùng nhau học tập, cùng nhau đối mặt chín năm sau trận hỏa hoạn, cổ vũ lẫn nhau, tựa sát nhau để sống tiếp... Vì sao lại trở thành một con người khác?

- Ta sai lầm rồi sao? Từ trước đến nay đều coi hắn là đệ đệ của mình, muốn cùng hắn hoàn thành mộng tưởng.... Ta sai rồi sao?

Lăng Tân ngồi lên ghế đá, hắn không ngừng tự hỏi chính mình, hắn thật sự sai lầm rồi sao? Vĩ Thi Thi khóc nức lên, nàng không biết làm sao khi nhìn hai người một người thì đi xa, một người thì vô cùng suy sụp, chỉ biết đứng đó khóc, đến khi nàng nghe được Lăng Tân tự hỏi mới đến bên cạnh hắn: 

- Không, ngươi không sai... Nhất định là hắn có điều gì đó uất ức, hoặc là không muốn liên luỵ đến hai người chúng ta, cho nên mới nói như vậy....

- Không... hắn thật sự nghĩ như vậy...

Lăng Tân nở nụ cười chua xót, không ngừng lắc đầu, thật lâu sau mới lên tiếng: 

- Ta biết, hắn là một người kiêu ngạo, khi mượn của ta 100000 dollar, có lẽ hắn phải chấp nhận đối mặt sự thật mới nhận tiền của ta, bởi vì nếu không có 100000 dollar, hắn sẽ không có cách nào gom góp tiền bạc, ở trong lòng hắn, sáng tạo ra thế giới trong sạch so với tính mạng còn quan trọng hơn, hắn thực sự muốn theo đuổi giấc mộng này, đã suy nghĩ rất kỹ... Từ lúc nào ta lại biến thành áp lực cho hắn? Là từ lúc cho hắn mượn 100000 dollar? Hay là suốt chín năm sau vụ hỏa hoạn...

Lăng Tân ngồi yên trên ghế đá không biết đang suy nghĩ gì, Vĩ Thi Thi rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, nàng bỗng nhiên mở miệng nói: 

- Chúng ta đi tìm gọi hắn quay trở lại đi, ta là người ngang bướng, ta sẽ nói chuyện với hắn, nhất định....

- Vì sao phải nói chuyện với hắn?

Lăng Tân bỗng nhiên hỏi ngược lại. Nói tới đây thì trong lồng ngực của Lăng Tân cũng có một cỗ khí phách hào hùng mạnh mẽ dâng lên, hắn lớn tiếng nói: 

- Dựa vào cái gì mà chỉ có hắn mới được kiêu ngạo? Ta cũng có sự kiêu ngạo của mình! Nếu hắn khinh thường sự trợ giúp của ta, từ nay ta cũng sẽ không mặt dày đi giúp hắn nữa, ta không phải là Thánh nhân! Hắn muốn sáng tạo ra thế giới trong sạch, ta cũng có tín niệm của mình, dựa vào cái gì mà ta phải đi nghênh đón hắn? Một khi đã như vậy, thì dựa vào bản lĩnh của mình đi!

Nói xong câu này hắn mạnh mẽ đứng dậy, đi tới trước mặt Vĩ Thi Thi, đưa tay vuốt lên mặt nàng, Vĩ Thi Thi vừa bị câu nói của hắn làm cho kinh sợ, bây giờ lại bị Lăng Tân vuốt lên mặt, khiến nàng sửng sốt chưa lấy lại được tinh thần, Lăng Tân tiếp tục nói: 

- Thi Thi, ta luôn thích ngươi, chắc ngươi cũng biết, Hạo Thao cũng có tình cảm giống như ta... Nhưng mà từ trước tới nay ngươi chưa bao giờ đối đãi khác nhau với bọn ta, hiện tại ngươi có thể lựa chọn, Ta... hay là hắn? Thiên hạ không có bữa tiệc nào mà không tàn... Ta... hay là hắn... bọn ta cũng đến lúc phải phân ly...

Lăng Tân chăm chú nhìn Vĩ Thi Thi, mà Vĩ Thi Thi vẫn bị những lời của hắn làm cho choáng váng, thật lâu sau mới quay đầu đi, thoát khỏi bàn tay của hắn, nàng lau nước mắt trên mặt rồi thì thào nói:

- Vì sao muốn nói những chuyện đó lúc này, chúng ta...

- Không cần phải nói nữa.

Lăng Tân thở dài, hắn xoay người bước đi: 

- Ta đã biết lựa chọn của ngươi, Thi Thi... Sau này ta vẫn xem hai người là thân nhân của mình, nhưng ta xin các ngươi đừng làm ảnh hưởng đến tín niệm của ta, đây là điều duy nhất ta cầu xin, vĩnh viễn không nên làm ảnh hưởng tín niệm của ta, vĩnh viễn....

Quay lưng về phía Vĩ Thi Thi, trong mắt Lăng Tân đã đầy nước mắt, nhưng hắn thủy chung không để nước mắt rơi xuống, ngược lại ngửa mặt lên trời cười, cho nên khi nước mắt biến mất, hắn đã cách Vĩ Thi Thi rất xa. Trong kí ức của hắn, Vĩ Thi Thi là người thân thiết nhất với hắn trong cô nhi viện, giống như chị giống như em, từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã... Khi hắn mười tuổi, trong trận hỏa hoạn năm ấy, Vĩ Thi Thi từ trong ngọn lửa kéo hắn ra ngoài, nếu không sẽ chẳng phải là chỉ bị một vết sẹo trên mặt, ngay cả tính mạng của hắn cũng sẽ không còn... Mà trên cánh tay Vĩ Thi Thi cũng vì vậy mà có vết bỏng, từ đó nàng chưa từng mặc áo ngắn tay... cho nên hắn luôn cảm thấy thiếu nợ nàng... 

- Tình thân cuối cùng vẫn không chống lại được sự thật tàn khốc... Có lẽ từ trước tới nay ta đã sai lầm rồi sao? Trí tuệ có cao đến mức nào, cuối cùng vẫn không thể biết được tâm tư của người xung quanh...

Trong lòng Lăng Tân buồn khổ không thôi, loại cảm giác này làm hắn cảm thấy giống như ngạt thở, nếu chưa từng trải qua việc bị thân nhân thù địch, thì tuyệt đối không thể hiểu được sự thống khổ này, huống chi là cả hai thân nhân duy nhất trên đời này, một người cùng chung chí hướng, một người là thanh mai trúc mã, nhưng lúc này, trong bọn họ lại có hai người đạt được mảnh Phong Thần bảng, đã không thể nào trở về như trước kia, chỉ không biết trong tương lai... hai người bọn họ có trở thành kẻ địch hay không... 

- Đi uống rượu a.

Trong lòng Lăng Tân rất buồn bực, mặc kệ ngày thường hắn biểu hiện cơ trí như thế nào, nhưng cuối cùng hắn vẫn là một con người mà thôi, tuy rằng ngày hôm nay định đi tặng ngọc bội cho cô bé, nhân cơ hội tìm hiểu xem, tại sao cứu cô bé lại được nhiều điểm nhân quả như vậy, nhưng mọi chuyện biến hóa quá nhanh, ai mà biết sẽ phát sinh chuyện như vậy? Bây giờ ngay cả lý trí cũng không còn thuộc về hắn nữa, giống như đang coi khinh tâm tư của chính mình, trong trạng thái buồn bực không thích hợp đi thăm người bệnh, hơn nữa nếu như cô bé kia có quan hệ với người giữ mảnh Phong thần bảng khác, hắn đến thăm nàng với trạng thái này, có thể bại lộ chuyện mình cũng có mảnh Phong thần bảng, nên thôi, đi uống rượu giải sầu cũng tốt. 
Có chủ ý nhất định, Lăng Tân mặc kệ thời gian sớm hay muộn, đi ra ngoài cổng trường, bắt taxi đi về hướng quảng trường, sau khi đi được hơn mười phút hắn đã đến trung tâm giải trí của Thượng Hải, ngày thường hắn chưa bao giờ đến chỗ này, chủ yếu ở đây là những quán bar, câu lạc bộ đêm... cũng có nhiều người nước ngoài sống ở Thượng Hải thường đến khu vực này, nhưng mà giờ phút này hắn cũng chẳng hề để ý, tùy tiện tìm một quán bar rồi đi vào. 

- Tiên sinh, chúng ta còn chưa mở cửa.

Lăng Tân đi vào trong quán bar, bên trong có mấy nhân viên đang quét dọn, hiện tại nhiều lắm cũng mới tám giờ sáng, thậm chí còn chưa đến chín giờ, các quán bar bình thường đều buôn bán đến lúc rạng sáng, sau đó nhân viên làm ca đêm về ngủ, nhân viên buổi sáng quét dọn, bình thường mà nói, gần giữa trưa sẽ mở cửa, nhưng thông thường đều phải đến xế chiều hoặc buổi tối mới có khách hàng đến. 

- Không có việc gì, ta chỉ uống rượu mà thôi.

Tính tình Lăng Tân vốn hào sảng, đặc biệt sau khi có được nội lực thì hắn càng kiên định vào tín niệm của mình, đối với một số lễ tiết thông thường đã không thèm để ý, cho nên hắn không nói nhiều, lấy ra tờ một trăm dollar, trực tiếp ném cho vài tên nhân viên rồi nói: 

- Cho các ngươi tiền hoa hồng, lấy nhiều rượu cho ta, ta tìm một chỗ vắng ngồi uống rượu là được.

Mấy tên nhân viên kia ngày thường chẳng có thù lao gì béo bở, tuy rằng mấy trăm dollar không quá nhiều nhưng người này cũng chỉ là uống rượu mà thôi, dù sao cũng không thèm để ý xem bọn họ có quét dọn sạch sẽ hay không, cho nên một người nhìn qua giống quản lý gật gật đầu, cất tiền vào trong người, nói tiếp: 

- Quý khách lên quầy bar ngồi đi, ta đi lấy rượu cho quý khách... Xin hỏi quý khách muốn uống cocktail hay rượu tinh khiết?

- Chỉ cần say là được.

Lăng Tân cũng không nói nhiều, trực tiếp ngồi ngẩn người trên quán bar, khi quản lý lấy ra mấy bình rượu, đang định hỏi hắn uống gì, hắn đã túm lấy mấy bình rượu, ngón tay khẽ đặt lên, nhẹ nhàng vận nội lực, bộp một tiếng trực tiếp mở nắp ra khiến viên quản lý cùng mấy người xung quanh đều vô cùng kinh ngạc. Lăng Tân cầm một bình rượu lên nốc ừng ực, sau đó đến bình thứ hai, bình thứ ba, khi chỉ còn lại một bình rượu, viên quản lý liền kéo cánh tay của hắn nói: 

- Quý khách... Rượu này rất quý, xin uống chậm một chút.

Trong lòng Lăng Tân cảm thấy chút ấm áp, hắn biết người quản lý này hảo tâm, không muốn hắn uống rượu mà xảy ra sự cố, nên mới nói là rượu này đắt tiền, nhưng hắn còn hơn mười vạn đang gửi trong ngân hàng, hơn nữa có Phong thần bảng trong tay, tiền tài đối với hắn mà nói đã không còn quan trọng, thích thì biết trước tin tức thị trường chứng khoán, mấy trăm, mấy ngàn vạn dollar kiếm rất dễ dàng. 

-... Ta sẽ uống chậm một chút, cám ơn ngươi.

Lăng Tân thở dài nói, bình rượu cuối cùng này, hắn chậm rãi uống từng ngụm nhỏ, trong đầu hắn không ngừng nhớ lại những kỉ niệm trong quá khứ với hai người Trần Hạo Thao cùng Vĩ Thi Thi. Viên quản lý thu tay về, hắn cũng không hiểu sao mấy bình rượu đã bị uống cạn, vậy mà Lăng Tân một chút biểu hiện say cũng không có. Không thể không nói, nội lực thật sự thần diệu, tuy rằng trong cơ thể Lăng Tân chỉ có một lượng nội lực rất nhỏ, nhưng cũng đã làm cho hắn có thể ngàn chén không say, rượu vào bụng vừa làm cơ thể nóng lên một chút thì đã bị nội lực phân giải, chẳng những không làm hắn say mà có vẻ như còn làm nội lực của hắn từ từ tăng lên, tuy rất nhỏ nhưng vẫn có. 

- Khó trách, hiệp khách cổ đại đều thích uống rượu, thì ra uống rượu còn có thể tăng cường nội lực, chuyện như vậy thật là...

Lăng Tân có chút dở khóc dở cười, thực ra hắn chỉ muốn được say thôi, ai mà biết say rượu thật khó cầu, ngược lại làm cho nội lực của hắn tăng thêm chút ít, kết quả như vậy... thật có chút Tái ông mất ngựa. Thời gian chậm rãi trôi qua, thấm thoắt đã đến chiều, Lăng Tân đã tiêu hết 20000 dollar tiền rượu, thể tích của đống chai rượu so với thân thể hắn còn lớn hơn, làm cho hắn đi WC đã vài chục lần, mặc dù vậy vẫn không thể say, thậm chí trên mặt cũng chỉ là hơi hồng hồng một chút thôi, tửu lượng như vậy thật kinh người, không có từ nào để diễn tả. 

Việc làm ăn hôm nay của quán bar này xem ra rất tốt, từ chiều đã bắt đầu liên tục có người tới, sau khi uống rất nhiều, rốt cuộc Lăng Tân cũng say một chút, không biết do say hay do cái gì khác... Hắn cảm giác Phong thần bảng chỗ lồng ngực khẽ nóng lên, tiếp đó là một cảm giác như bị nhìn trộm truyền đến, giống như có ngàn vạn ánh mắt đang nhìn chăm chú, theo dõi nhất cử nhất động của hắn...

(Bị Phong thần bảng thăm dò sao?)

Lăng Tân cũng không ngẩng đầu lên xem xét bốn phía, hắn xem như không có gì cả, phân tán nội lực ra khắp toàn thân, vẫn ngồi uống rượu, thậm chí cả đầu cũng không nâng lên hạ xuống, đến khi hắn uống hết cốc rượu này thì cảm giác bị nhìn trộm cũng dần dần nhạt đi, cuối cùng phảng phất như tất cả mọi việc lúc nãy chỉ là ảo giác. 

- Là ai đây? Trần Hạo Thao sao? Có thể lắm, bởi vì trừ hắn ra trước mắt ta không biết còn ai khác có được Phong Thần bảng, hơn nửa chỉ có ta cùng hắn có quan hệ, kẻ giữ mảnh Phong thần bảng khác cũng không biết được sự tồn tại của ta, nhưng nếu như không phải hắn, thật sự là kẻ giữ mảnh Phong thần bảng khác tra xét ta, chỉ có ba khả năng...

- Trừ cứu người mà lên tin tức trên ti vi, cùng với trong trường học đạt thành tích tốt được học bổng, danh tiếng của ta ở cái thế giới này cũng chẳng là gì, cho nên nếu không phải Trần Hạo Thao thăm dò tin tức, thì chỉ có ba khả năng... Thứ nhất, kẻ giữ mảnh Phong thần bảng khác có quan hệ với cô bé kia, hoặc hắn là kẻ sắp đặt vụ đâm xe liên hoàn. Thứ hai người này cùng trường với ta, hơn nữa cũng biết sự tồn tại của ta, hắn bắt đầu kiểm tra những người có danh tiếng nhất trong trường học. Thứ ba người này có lẽ đang ở ngay trong quán rượu này, nhìn thấy ta uống rượu liên tục từ sáng đến giờ, cho nên mới chú ý đặc biệt điều tra ta...

Lăng Tân yên lặng uống tiếp một ngụm rượu, hắn cũng không ngẩng đầu lên nhìn bốn phía xung quanh, trong lòng suy nghĩ không ngừng. 

- Trần Hạo Thao có khả năng lớn nhất, nhưng mà cũng không phải một trăm phần trăm, lấy cá tính kiêu ngạo của hắn, mặc dù có suy nghĩ cũng không nhớ tới ta nhanh như vậy, nếu là Vĩ Thi Thi giữ Phong Thần bảng, đúng thật có thể bởi vì lo lắng mà tra xét tung tích của ta, nhưng căn bản không thể nào... Vụ đâm xe liên hoàn quả thực rất kì lạ, cứu cô bé được rất nhiều điểm nhân quả, thân thế của cô bé này đáng được cân nhắc, xem ra ngày mai ta phải đến chỗ nàng một chuyến... Về phần người đó đang trong quán rượu này, khả năng này chỉ chiếm khoảng chừng 10-20%, vậy thử nghiệm một chút đi...

Lăng Tân đi về hướng quầy bar, giờ phút này quán rượu có rất nhiều người, trời bên ngoài đã tối đen, Lăng Tân liên tục uống rượu cũng không chú ý đến hiện tại đã là mấy giờ, mắt nhìn thấy số lượng người xung quanh đang tăng dần, xem ra hiện tại cũng không còn sớm nữa, hắn chậm rãi đi đến quầy bar, khi đi ngang qua một đám thanh niên đang ngồi vây quanh những thiếu nữ thì cố ý đi chậm lại. 

Đám thanh niên này ăn mặc rất sặc sỡ, tóc tai thì đủ loại màu sắc, trong đó mấy người nam nhân lớn tuổi trên tay có đầy hình xăm, khuôn mặt cũng dữ tợn, vừa nhìn đã biết không phải du côn thì cũng là lưu manh, mấy thiếu nữ kia nhìn qua cũng không phải người đứng đắn.

(Đám người này có thể dùng làm thí nghiệm, xem xem trong quán rượu này có người giữ mảnh Phong Thần bảng hay không) 
Khi đến gần đám thanh niên, toàn thân Lăng Tân bỗng nhiên xiêu vẹo, giống như không chịu nổi cơn say, lúc nãy hắn uống rất nhiều, người toàn mùi rượu, hắn cứ như vậy đụng phải một nam tử, tóc nửa xanh nửa bạc, người này đang cười lớn uống rượu, bị Lăng Tân tông vào từ sau lưng, nhất thời cả khuôn mặt hắn đập xuống, miệng phun ra toàn rượu, mọi người xung quanh đều ngây ngẩn ra, tiếp đó người nam tử bị Lăng Tân đụng phải đứng lên túm lấy áo hắn. 

- Được rồi... được rồi... xin lỗi... xin lỗi... hai chân bị... bị vấp vào nhau...

Lăng Tân nói cà lăm, trên người hắn toàn mùi rượu, ngửi qua đúng là tửu quỷ thứ thiệt, nhưng người kia không khách khí, đấm một cái vào mặt Lăng Tân, đánh Lăng Tân ngã xuống mặt đất. 

- Được rồi? Xin lỗi? Con mẹ mày, biết lão tử là ai không? Dám đến gây sự với Tứ ca ta, hôm nay ông cho ngươi thành phế nhân vào làm bạn với bệnh viện, cho ngươi biết viết tên của Tứ ca ta.

Nam tử này mặt mũi đỏ bừng bừng, vừa rồi hắn phun ra một ít rượu trúng cô gái trước mặt, thật mất hết phong độ, hơn nữa lại còn trúng cả nam tử có hình xăm trên người, khi nhìn thấy vẻ mặt của nam tử kia hơi tái nhợt, hắn càng thêm tức giận, hung hăng đá vào bụng Lăng Tân vài cái ác độc, sau đó đưa tay cầm lấy chai rượu, định đập vào gáy Lăng Tân. Nam tử xăm hình hơi nhíu mày một chút: 

- Tiểu Tứ, đủ rồi, đánh hắn một trận là được, không cần phải gây phiền phức, một tên tửu quỷ mà thôi...

Nói xong hắn liền ngăn cản Tiểu Tứ đập vào gáy của Lăng Tân, không ngờ Lăng Tân đang nằm trên mặt đất "vô ý" đá vào đùi Tiểu Tứ, làm Tiểu Tứ không đề phòng ngã lăn ra đất, chai rượu cũng rơi vào trên người nam tử xăm hình, khiến rượu đổ đầy lên quần áo, trong nhất thời mọi người đều im lặng. Nam tử xăm hình vô cùng tức giận, tát một bạt tai vào mặt Tiểu Tứ, tiếp đó vọt tới trước mặt Lăng Tân, một đá, hai đá... cứ thế nhắm đầu Lăng Tân mà đá, như vậy còn chưa hả giận, một tay hắn đưa vào ngực áo, hai nam tử khác thấy vậy thì vội vàng kéo hắn ra, nhìn xung quanh, phát hiện người xung quanh đều đang quay đầu lại nhìn, lúc này mới thấp giọng nói: 

- Không nên xử lý tại đây, bắt hắn, kéo ra ngoài ngõ hẽm phía sau đã rồi tính.

Nói xong, hắn và tên còn lại cùng nam tử xăm hình đi ra ngoài, mấy gã đàn em ở lại thanh toán, sau đó nâng Lăng Tân lên đi ra ngoài, mấy thiếu nữ kia phản ứng cũng rất nhanh, không hề nghĩ ngợi lập tức đi theo, những nhân viên quản lý cũng không dám nói gì, rõ ràng mấy người kia rất có thế lực, thậm chí ngay cả báo cảnh sát cũng không có, mặc cho bọn họ đem Lăng Tân đi. 

-... Không có Phong thần bảng điều tra, nhìn xem có người nào theo sau không đã rồi tính tiếp.

Toàn thân Lăng Tân mềm nhũn như không còn sức lực, hắn cũng không mở mắt, cứ như vậy mặc cho đám người nâng hắn đi ra ngoài, một cơn gió lạnh thổi qua, hắn bỗng nhiên cảm thấy sảng khoái, giống như những khó chịu sáng nay đều đã được phát tiết ra hết. 

Đám người kia vác hắn đến một hẻm nhỏ gần đó, sau khi tiến vào trong ngõ hẽm, đám tiểu lưu manh liền vứt hắn xuống đất rồi đánh đập, Lăng Tân chỉ phát tán nội lực ra khắp toàn thân, ngoài việc cảm thấy một chút đau nhức, trên người hắn không hề có thương tích, thậm chí một vết máu tụ cũng không có, cứ mặc cho đám lưu manh này thượng cẳng chân hạ cẳng tay, sau một lát nam tử xăm hình kia liền bảo đám đàn em dừng lại.

- Không có người đến, cũng không có điều tra của Phong Thần bảng, dựa theo thời gian đi lúc nãy, nơi này cách quán bar mấy phút đồng hồ, nếu không phải người kia luôn ở trong ngõ hẻm, cũng chỉ có thể dùng Phong thần bảng tra ra vị trí của ta, trừ phi là người giữ mảnh Phong thần bảng căn bản không biết tác dụng của điểm nhân quả, bằng không hắn nhất định sẽ tới cứu ta, dù sao cứu người đều sẽ lấy được điểm nhân quả... Cứu ta một mạng, khuyên bảo giải thích với những người còn lại, ít nhất cũng phải lấy được mấy trăm điểm, hơn nữa còn có thể điều tra ta...

- Cho nên, lúc này vẫn không có người đến, cũng tức là không có ai trong quán rượu giữ Phong Thần bảng, xác suất này đã hơn 80%.

Lăng Tân suy nghĩ rõ ràng, đồng thời hắn cũng nghe nam tử xăm hình gọi đàn em nâng hắn lên. Khi Lăng Tân mở mắt ra liên chứng kiến nam tử xăm hình đang lấy ra một con dao, cứ như vậy nhìn hắn. 

- Tiểu tử, chúng ta vốn không thù không oán, nhưng mà ai bảo ngươi không có mắt đụng vào ta? Đây là ta dạy bảo ngươi một chút, ta cũng không làm gì khác, phế một tay của ngươi thôi...

Nam tử xăm hình nói, sau đó nhấc dao lên đâm tới. Một tay Lăng Tân khẽ cử động, bẻ tay một tên tiểu lưu manh, tiếp đó túm lấy cổ tay nam tử xăm hình. 

- Bằng hữu, cho qua đi? Lúc nãy đụng vào các ngươi quả thật là ta không nên, vừa rồi cũng đã để cho các ngươi đánh một trận. Phế một tay của ta? Trong lòng ngươi còn có pháp luật sao?

Lăng Tân liếc mắt một cái nhìn nam tử này, hắn thản nhiên nói. 

- Mẹ nó, ngươi giả say? Lừa gạt các huynh đệ ta? Vậy càng phải phế của ngươi thêm một tay nữa, pháp luật? Thực lực của ta chính là pháp luật, tiền tài chính là pháp luật, con mẹ nó ngươi còn dám cùng ta đàm đạo pháp luật? Lão tử...

Nam tử có hình xăm ngẩn người ra, hắn không nghĩ một người đang hôn mê bất tỉnh lại đột nhiên tỉnh dậy, hơn nữa lập tức bắt lấy cổ tay của hắn, sau một lát sự hung ác của nam tử xăm hình đại bộc phát, hắn mặc kệ cổ tay của mình, giơ chân lên đá vào chỗ hạ thân của Lăng Tân, mấy người chung quanh sửng sốt một chút, sau đó cũng đồng thời lao vào đánh Lăng Tân.

-... Thiện ác có báo, hôm nay nếu như ta là người bình thường, đã mất nửa cái mạng trên tay các ngươi, rất có thể sẽ tàn phế... cũng tốt, coi như đây chính là việc thiện ác đầu tiên do ta báo đi.

Thần sắc Lăng Tân lạnh lùng, hắn thực sự không phải là thiện nam tín nữ, từ nhỏ trong lòng hắn đã có một loại cảm giác không nói nên lời: coi thường nhân tính cùng nhân mạng, nhưng đã theo năm tháng trôi qua mà dần dần giảm đi, hơn nữa từ nhỏ hắn đã mơ được giống như hiệp khách, càng làm cho hắn có nhận thức đối với thiện ác, hiện tại thấy đám người này hung ác dị thường, lãnh tĩnh trong lòng hắn cũng bạo phát. Sau khi vận hành nội lực toàn thân, tốc độ cùng lực lượng của Lăng Tân vượt xa mấy tên côn đồ này không biết bao nhiêu lần, khi một cước của nam tử xăm hình đá tới, hắn buông cổ tay đang cầm dao ra, hai tay chụp lấy, tiếp đó dùng sức vặn, chỉ nghe ~rắc một tiếng giòn vang, chân của nam tử xăm hình lập tức gãy nát, mà Lăng Tân vẫn không hề dừng này, dùng sức đạp xuống một cái, thừa dịp nam tử xăm hình còn chưa ngã xuống đất nhanh tay nhấc cổ hắn lên, sau giây lát đã phế bỏ một tay của nam tử xăm hình...



Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-72)