← Ch.117 | Ch.119 → |
Bờ đông châu Mỹ xảy ra địa chấn cường độ nhẹ, các nhà khoa học trong trú địa cho rằng tâm chấn hẳn ở khu vực gần Washington, cơ mà ảnh hưởng cũng chẳng lớn mấy.
Hiện chỗ Sở Hạo xuất hiện rất nhiều nhân viên kỹ thuật, tất cả là nhờ lần cứu viện quân đội chính phủ lúc trước, ngay sau đó tin tức về nơi này được truyền ra ngoài. Chỉ trong vòng hai ngày, gần ngàn khoa học gia cùng các học giả lần lượt kéo tới. Không hề ngoại lệ, vừa đến nơi bọn họ liền bổ nhào vào đạn linh loại, thần Hạo, Á khô lâu của Ares nghiên nghiên cứu cứu. Vị thống đốc bang còn tìm Sở Hạo, uyển chuyển nói rằng khu trú địa này không đạt chuẩn, hy vọng hắn cho phép chính phủ tham gia vào quá trình cải tạo.
Chuyện tốt! Đấy cũng là ước nguyện ban đầu của Sở Hạo nên hắn chẳng ư hử gì lập tức đồng ý ngay. Song gã thống đốc bang vẫn vẻ mặt nhăn nhó nói thêm, rằng sẽ có lượng lớn nhân viên chuyển tới. Bọn họ muốn thành lập một vành đai ngăn chặn u linh ở gần trú địa, mà khi nâng cấp cho nơi này thì cả sơn cốc đều bị nhét vào bên trong.
Diện tích sơn cốc khá lớn, nếu thực sự làm như lời vị thống đốc bang nói thì tuy không thể đạt tới cấp độ New York nhưng muốn tương đương với một tòa thành thị cỡ nhỏ là quá bình thường. Mấy chục, thậm chí mấy trăm vạn dân cư đều có thể dung nạp được, hơn nữa ở đây có sẵn nguồn nước, ngoại trừ giao thông không thuận tiện ra thì cơ bản chẳng còn khuyết thiếu gì nữa. Xem ra chính phủ định biến nơi đây thành khu định cư chủ yếu cho người sống sót trong tương lai rồi.
Sở Hạo gật đầu cực kỳ sảng khoái làm gã thống đốc đang định nhịn đau ném ra vài món lợi chính trị bị nghẹn cứng họng. Cứ như vậy, song phương đều thu được điều mình muốn mà chẳng để xảy ra bất cứ xung đột lợi ích nào.
Cùng lúc đó, Sở Hạo lấy danh nghĩa trấn trưởng phái ra ba chiếc trực thăng thăm dò xung quanh nhằm tìm kiếm đội ngũ dân tị nạn được bốn người 'đặc biệt' dẫn đầu. Nhưng do chẳng có thiết bị thông tin hỗ trợ nên nhóm tìm kiếm chỉ có thể dựa vào mắt thường quan sát. Cũng bởi trong Bắc Băng châu đội hiện giờ không có người khống chế tinh thần nên việc truy tìm manh mối mới phiền phức như vậy. Kết luận một câu, trái đất này thật quá lớn, thân thể con người so với cả khối đại lục chẳng khác gì con kiến đứng trên mình con voi. Tuy dọc đường, ba chiếc trực thăng thấy được rất nhiều lưu dân song đội ngũ bốn người với gã cầm đầu mặc giáp cổ lại chẳng hề xuất hiện.
Sở Hạo vì chuyện ấy mà suy tính rất lâu. Thứ nhất là tình hình thôn trấn chưa ổn định, nhân viên chính phủ lại sắp tới nên hắn chẳng thể bứt ra. Vốn có thể giao cho Ares đảm nhiệm, nhưng hiện tại hắn là chiến lực mạnh nhất trong doanh địa nên không thể rời đi được. Về phần Tom, Ali, Ai Ersi, ba người ấy ngoại trừ dùng đạn linh loại ra thì chẳng có biện pháp nào để đối phó với u linh, đã thế còn chẳng biết cách điều khiển trực thăng, cử họ đi cũng bằng thừa. Cho nên Sở Hạo quyết định chiêu mộ nhân viên sẵn có trong doanh địa, rồi tổ chức bọn họ thành đội tìm kiếm mà mình cần.
Thế nhưng hai ngày trôi qua mà vẫn không thu được tin tức gì, đến hôm thứ ba, Sở Hạo đành triệu tập những người này để phổ biến lại: "Tôi cảm thấy mọi người tư duy có chỗ nhầm lẫn. Không phải cứ tăng cường diện tích tìm kiếm là sẽ thấy được bốn người kia đâu."
"Theo tin tức chúng ta nhận được thì bọn họ vẫn đang cố gắng cứu trợ cùng bảo hộ cho những người chạy nạn. Dưới tình huống như thế thì hướng đi của bọn họ nhất định là về phía có trại tị nạn cỡ lớn. Chỉ ở những nơi ấy, bọn họ mới nhận được đồ tiếp tế. Mà trong phạm vi mấy thành phố quanh đây, trú địa nào có quy mô lớn nhất? Chính là chỗ chúng ta, vậy liệu có phải là bọn họ đang đi về phía này hay không? Tôi nghĩ mọi người nên thử dò xét những con đường dẫn tới đây, đặc biệt là mấy nơi thích hợp cho nhiều người di chuyển."
Thành viên của đội tìm kiếm đều là người đã sống trong trấn này được hơn một tháng nên tất nhiên vô cùng tín nhiệm với năng lực và sức phán đoán của Sở Hạo. Hiện tai lại nghe hắn phân tích cùng đề nghị như thế liền lập tức lĩnh mệnh rời đi. Ba chiếc trực thăng đồng thời bay lên, tiếp tục quá trình tìm kiếm của mình.
Cứ như vậy, tới xế chiều hôm đó, Sở hạo đang thảo luận với các nghị viên trong trấn thì hai trong ba chiếc trực thăng được cử đi rốt cuộc quay về. Vừa thấy vậy, Sở Hạo lập tức cáo lỗi một tiếng rồi lập tức chạy ra bãi đáp.
Quả nhiên, những người được cử đi đã tìm thấy mục tiêu. Có điều tình huống của đoàn người kia tựa hồ không tốt lắm. Tổng cộng có khoảng hơn hai ngàn người, đa số trong đó đã một hai ngày chưa ăn uống gì. Người dẫn đầu đúng là gã nam tử mặc giáp cổ. Hắn hy vọng trú địa có thể cử ra đoàn xe nhân đạo tới đón bọn họ, ít nhất là mang được phụ nữ và trẻ em, còn cả người bị thương về.
(Tính cách như vậy xem ra là... người tốt?)
Trong lòng Sở Hạo tất nhiên có tính toán của mình. Tuy rằng hắn vẫn một mực nói với các đội viên là tình huống của bộ phim kinh dị này đặc biệt, chỉ cần hai đội còn lại không phải kẻ ngốc thì nhất định không có nội chiến. Nhưng dù sao nơi đây cũng là mạnh được yếu thua, nội chiến có thể tránh nhưng chẳng có nghĩa hai bên khi ở chung sẽ vui vẻ. Là minh hữu nhưng cũng phân ra mạnh yếu, từ đó mà xuất hiện chủ thứ. Đó mới là hiện thực của thế giới này.
Cho nên Sở Hạo trước tiên muốn hiểu rõ tính cách của hai đội kia, xem có đáng để mình tín nhiệm hay chỉ có thể đơn thuần là kết hợp vì lợi ích. Vốn trên tay hắn hiện giờ ngoại trừ thực lực của Bắc Băng châu đội thì chính là cái trấn nhỏ này đây. Sắp tới sẽ xuất hiện quân đội cùng sự trợ giúp của chính phủ, ưu thế của hắn càng tăng thêm một bậc. Thực lực không đủ vậy lấy 'đại thế' bù vào.
Đương nhiên, nếu bọn họ thật tâm hợp tác vậy Sở Hạo cũng sẽ rộng lòng chào đón. Dù sao cuộc chiến với người xâm nhập cũng sẽ diễn ra khá lâu, bất kỳ lực lượng nào gia nhập đều hết sức quý giá. Không chỉ vậy, ở thế giới luân hồi này, thêm một người bạn là tương lai có thêm một đường lui. Trung châu đội tà ác vẫn như ngọn núi lớn đè nặng trong lòng mỗi người. Lực lượng của bọn họ không biết đã siêu việt xâm nhập giả bao nhiêu lần rồi. Sở Hạo thậm chí hoài nghi gã đội trưởng của Trung châu đội, cái người từng đấm một quyền liền hủy diệt cả một con tàu vũ trụ ở đoạn cuối skyline kia kỳ thực chính là thánh nhân trong lời nhắc nhở của chủ thần.
Nếu như bốn người của tiểu đội này là 'người tốt', vậy Sở Hạo tất nhiên sẽ dùng thái độ đối đãi với 'người tốt' đi chào đón bọn họ. Không dám trì hoãn, ngoại trừ Trương Hằng còn đang dưỡng thương, hắn mang theo tất cả thành viên Bắc Băng châu đội cùng lượng lớn xe cộ, nhân viên y tế, đội hộ vệ được trang bị đạn linh loại lập tức khởi hành. Cả đoàn trùng trùng điệp điệp theo sau trực thăng hướng về chỗ bốn người kia mà đi.
Cứ như vậy đến khoảng sáu giờ chiều, đoàn xe rốt cuộc thấy nhóm lưu dân như trong lời báo cáo của đội tìm kiếm. Không được may mắn như những người đang sống ở trú địa, bọn họ ai cũng áo quần lam lũ, số lượng hơn hai ngàn mà chỉ có lèo tèo mười mấy chiếc xe đi cùng. Trong xe đầy ắp phụ nữ, trẻ em và những người bị thương. Tốc độ di chuyển vô cùng chậm chạp! Đã thế vừa nhìn là biết bọn họ cơ bản không mang theo nhu yếu phẩm gì cả....
Ngay khi hơn ba trăm chiếc xe tới gần, nét mặt những người dân chạy nạn lập lức lộ vẻ hưng phấn. Mà thực ra thì lúc trước có hai chiếc trực thăng tới nói với bọn họ, rằng phía trước không xa có một tiểu trấn do những người sống sót thành lập. Nơi đây dự trữ đầy đủ thức ăn, y dược, chỗ nghỉ ngơi cùng lực lượng bảo hộ mạnh mẽ, hơn nữa còn được thần Hạo che chở, chỉ cần kiên trì tới được đó là không cần lo lắng gì nữa. Những lời này đã thắp lên hy vọng trong lòng các nạn dân, bây giờ lại thấy đoàn xe cứu trợ hùng hậu thế này tiến đến càng chứng tỏ những lời kia là thật, bảo sao không kích động cho được. Thậm chí rất nhiều người bắt đầu trở nên huyên náo, hò hét chạy về phía đoàn xe.
"Dừng lại! Không được chen lấn nữa!"
Cùng với đó là một đoàn hào quang bùng nổ xuất hiện trước đội ngũ, những người chạy đầu lập tức dừng lại. Hào quang thu liễm để lộ thân ảnh một người vận giáp cổ, trên tay cầm chiến chùy và thiết sách, nét mặt hắn không giận mà uy giơ ngang vũ khí tràn ngập thánh quang rống lớn: "Không được chén lấn xô đẩy nữa! Hãy nhìn lại bên cạnh các ngươi xem đó là ai, là phụ nữ và trẻ em, các ngươi chẳng lẽ muốn trở thành kẻ giết người ư? Đoàn xe cứu trợ đã ở trước mặt rồi, rất nhanh thôi ai cũng sẽ có đồ ăn nước uống, người bị thương được chữa trị, tranh giành nhất thời thì có ý nghĩa gì chứ? Không kẻ nào được phép chen lấn, nếu không ta sẽ cho kẻ đó nhấm nháp mùi vị 'thánh quang phẫn nộ'!"
Lời này tựa như được phép thuật khuếch đại âm thanh, chẳng những hơn hai ngàn người chạy nạn nghe rõ rành mạch, mà còn vọng tới cả đoàn xe của Sở Hạo. Sở Hạo không chút chần chờ lập tức tăng tốc chạy lên đầu tiên. Rất nhanh, hai bên rốt cuộc gặp nhau. Dưới sự điều phối của gã nam tử vận giáp cùng ba gã đồng bạn đi cùng, người dân chạy nạn xếp hàng tiến vào trong đoàn xe. Ở đây đã có sẵn mấy chiếc buýt được cải tạo thành trạm cung cấp thức ăn tạm thời, ngoài ra các nhân viên y tế cũng bắt đầu tỏa ra xung quanh chăm sóc cho những người bị thương. Cả hiện trường tuy rằng bề bộn nhưng không hề hỗn loạn, có điều hiện tại công việc duy trì trật tự đã chuyển từ bốn người kia sang hơn trăm gã quân nhân chuyên nghiệp.
Thừa cơ hội này, Sở Hạo dẫn theo các đội viên của mình chậm rãi đi về phía bốn người gã nam tử vận giáp, mà bốn người ấy cũng đồng thời xoay đầu lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ trên tay bọn Sở Hạo. Trên tay mấy người họ cũng có chiếc đồng hồ tương tự.
(Liệu trong bốn người này có người khống chế tinh thần hay không? Nếu có thì thất tốt quá...)
Sở Hạo mỉm cười bước ra: "Trước tiên xin tự giới thiệu, tôi là đội trưởng của Bắc Băng châu đội, đồng thời cũng là trấn trưởng của khu trú địa phía trước, rất hoan nghênh các bạn..."
"Bốn thành viên của tiểu đội luân hồi. Kế tiếp chúng ta sẽ là chiến hữu cùng nhau chống lại người xâm nhập."
← Ch. 117 | Ch. 119 → |