← Ch.125 | Ch.127 → |
"...Khác hẳn với những gì chúng ta gặp lần trước!!!"
Cách thành phố xảy ra vụ nổ hạt nhân không xa, một chiếc phi thăng rách nát ngã chỏng chơ trên mặt đất, đứng bên cạnh nó là bảy người với bộ dáng cực kỳ chật vật. Hầu hết đều thương tích đầy mình, duy chỉ có gã đại thúc còn hoàn hảo vô khuyết. Hắn đứng trên chỗ cao nhất của chiếc trực thăng, mắt nhìn ra xa.
Vụ nổ hạt nhân vừa rồi ước chừng do mấy chục quả tên lửa gây ra. Theo lý mà nói thì thành phố bị oanh tạc ác liệt như vậy đã sớm biến thành địa ngục nóng bỏng, không một sinh vật nào có thể sống sót mới phải. Chưa tính đến nhiệt độ tương đương với mặt trời, chỉ riêng phóng xạ cũng đủ quét sạch mọi vật sống trong vòng vài phút.
Thế nhưng sự thật lại hoàn toàn khác hẳn. Trước khi đạn hạt nhân phát nổ mấy giây, từ trong thành phố bỗng dựng lên một cột sáng màu trắng cực lớn. Nó không ngừng thay đổi hình thái cùng kích thước, lớn lớn nhỏ nhỏ, khi thì hoá ra vô số cặp cánh, lúc thì hiển hiện cả ngàn cánh tay, đầu người, thậm chí cả cây thánh giá to đùng cũng được 'chưng lên'. Nhưng phải nói là cột sáng ấy quả thật đỉnh thiên lập địa, xuyên thẳng mây xanh, có khi còn đột phá cả tầng khí quyển...
Mỗi khi một viên đạn hạt nhân phát nổ lại làm cột sáng lớn thêm một chút. Nhiệt độ, chất phóng xạ toả ra đều biến thành một bộ phận của nó, tựa như dinh dưỡng bón cho đại thụ.
Tình cảnh như vậy thật quá quỷ dị, ngay cả Đại Tây châu đội từng có kinh nghiệm chiến đấu với người xâm nhập cũng chỉ mới thấy cột sáng kia lần đầu. Những lần trước, cùng lắm thì người xâm nhập dựng lên một tầng rào cản năng lượng ngăn lại đạn hạt nhân phát nổ là cùng, đâu có xuất hiện một cột sáng kỳ quái cao chọc trời thế này. So ra thì cái trước mắt đáng sợ hơn 'hàng rào năng lượng' nhiều.
Cột sáng ấy không phải chỉ mình Đại Tây châu đội thấy được mà tất cả thành viên của Bắc Băng và Nam Mĩ cũng đều đang dõi mắt về phía đó.
"Đó là gì vậy?"
Khi người dân nhìn thấy những đồ đằng biến ảo trên cột sáng, đại đa số liền quỳ xuống cầu nguyện, trong miệng không ngừng gọi tên Thượng đế, thánh thần, thậm chí cả 'Hạo' cũng được nhắc tới.
Chỉ mình Sở Hạo là cảm thấy nôn nóng: "Mặc kệ nó là cái gì thì kế hoạch của chúng ta cũng đã thất bại. Đạn hạt nhân không thể tiêu diệt được người xâm nhập, hơn nữa số lượng tên lửa lại vượt chỉ tiêu như thế... Nói không chừng bọn chúng vốn đang đợi chúng ta nhấn nút khai hoả. Chết tiệt, mọi thứ sao lại tiến triển thành ra như vậy?"
Đứng cạnh Sở Hạo lúc này là ba người Nam Mĩ châu đội, về phía Bắc Băng châu đội thì ngoại trừ Trương Hằng, tất cả đều có mặt. Còn chưa ai kịp lên tiếng thì một âm thanh vang dội xuất hiện trong đầu mọi người.
"Thời hạn một giờ, bài trừ cột sáng, nếu không delete tập thể!"
Âm thanh chủ thần vẫn như một dải hợp âm điện tử đều đều không chút ngữ điệu nhưng bất luận kẻ nào nghe thấy cũng cảm giác dường như nó đang lo lắng. Không có giải thích, không có điều kiện, chỉ tuyên bố phải huỷ diệt cột sáng, nếu không sẽ giết sạch. Tình huống như vậy trong số các nhiệm vụ mà chủ thần đưa ra từ trước đến giờ khá là hiếm gặp.
Tất cả theo bản năng nhìn về phía đồng hồ trên tay mình, ở đó quả nhiên xuất hiện thời gian đếm ngược, mà bên cạnh cũng xuất hiện dòng chữ nhỏ: 'Thời gian còn lại trước khi văn minh chi lý bị huỷ'.
"Văn minh chi lý? Đây là cái gì? Là cột sáng trước mặt sao?"
Mọi người nghi hoặc ngước đầu nhìn lên, sau đó không hẹn mà cùng quay về phía Sở Hạo. Sở Hạo nhìn kỹ thời gian đếm ngược trên đồng hồ một lát, áp lực trong lòng hắn bây giờ cực lớn... Có lẽ đã đến thời khắc mấu chốt rồi.
Rốt cuộc Sở Hạo chậm rãi rút từ túi áo ngực một cặp kính trắng, ánh mắt Ares và Tom lập tức trở nên phức tạp, những người còn lại thì khó hiểu nhìn chằm chằm vào hành động ấy. Sở Hạo đeo kính lên, nét mắt dần dần trở nên nghiêm túc. Không, nói chính xác hơn là bình thản không hề có ba động cảm xúc.
Sở Hạo đứng nguyên tại chỗ chừng mười giây mới bỗng quay người bước đi, mọi người thấy vậy cũng lững thững theo sau. Ares lên tiếng: "Sở Hạo, Văn minh chi lý rốt cuộc là cái gì thế, còn nữa, câu bây giờ muốn đi đâu?"
"Tôi không biết Văn minh chi lý là gì." Sở Hạo không hề quay đầu: "Tin tức chưa đủ, không thể hình thành hệ thống lý luận hoàn chỉnh. Thế nhưng chúng ta chắc chắn phải đến được thành phố có cột sáng kia. Bất kể nó được dựng lên nhờ đạo cụ, máy móc hay ma pháp gì thì cũng cần hai điều kiện, một là vật dẫn, hai là năng lượng. Chúng ta không giải quyết được vấn đề năng lượng đâu, vì nó là tổng hợp của mấy chục quả đạn hạt nhân. Về phần vật dẫn... hẳn là nằm ngay trong thành phố ấy. Nếu như ta đoán không sai thì..."
"Đại Tây châu đội hẳn đang ở đấy, hoặc chí ít cũng đang trên đường tới. Lực lượng mấu chốt đối kháng với người xâm nhập chắc chắn nằm trên người họ!"
Cùng lúc đó, nơi Đại tây châu đội tụ tập, bảy người bọn họ cũng tiếp nhận được tin tức từ chủ thần. Mỗi người đều lộ vẻ khó coi, đặc biệt là gã đại thúc cầm đầu: "A Tinh, chuyện gì vậy? Cái văn minh chi lý đáng chết này là sao? Tính mạng chúng ta vậy mà chỉ còn một giờ nữa thôi."
A Tinh chính là gã thiếu niên chuyên bày mưu đặt kế cho Đại Tây châu đội. Hiện hắn đầu tóc bê bết máu, nghe vậy thì vừa tự quấn băng cho mình vừa cả giận nói: "Ta làm sao biết được chuyện gì xảy ra. Tên đội trưởng ngu ngốc nhà ngươi, ta thật muốn tống ngươi vào nồi, có cơ hội, nhất định phải xin sang tiểu đội khác. Ngươi vừa rồi rõ ràng muốn giết ta! Quăng ta từ không trung xuống như thế không phải định mưu sát thì là gì!"
Roger cười ha ha một hồi rồi mới nhảy xuống khỏi xác chiếc trực thăng: "Nếu lúc đó không làm vậy thì ngươi đã bị chiếc trực thăng rách này đè nát bét rồi. Đương nhiên, lúc ta ném có hơi mạnh tay một chút, làm việc lớn thì không nên để ý tí việc nhỏ này, thiếu niên."
A Tinh phẫn nộ quả thực muốn nhào lên cắn cho Roger vài ngụm, hơn nửa ngày sau mới nhịn được: Ngươi, tên ngu ngốc... Văn minh chi lý là gì ta không biết, tin tức chưa đủ, manh mối chả có, nếu lúc ở Washington, ngươi không nổi điên lên giết sạch đám xâm nhập thì bây giờ có phải tra vấn được thêm ít thông tin. Tóm lại, chúng ta hiện chẳng có đường lui, cách làm đơn giản nhất bây giờ là tới đánh cho đám người xâm nhập dưới chân cột sáng kia một trận, không chết không thôi."
Roger hặc hặc cười phá lên: "Quả nhiên đến cuối cùng cũng phải đánh một trận? Vậy thì tốt rồi, ta chỉ sợ lại phải đi làm gì đó phức tạp. Tất cả cứ giao cho ngươi nhá."
A Tinh trợn trắng mắt: "Tin tức của chủ thần không thể nào chỉ truyền đến chỗ chúng ta, dù đại tây châu đội so với hai nhóm không tên tuổi kia thì mạnh hơn nhiều, nhưng chủ thần chắc cũng đã nói cho bọn họ. Cho nên, rất có khả năng là bọn họ cũng đang trên đường chạy tới đây. Tuy không quá kỳ vọng vào chiến lực của mấy người đó, song thêm một phần sức mạnh là thêm một phần hy vọng. Ta vẫn cần hai người đến thông báo cho Nam Mĩ và Bắc Băng châu đội, để họ cản lại viện quân của người xâm nhập. Thế đi, Hạ Phỉ, Ai Harsh, hai người lưu lại đây. Nói với mấy người ấy biết rõ tình hình, để họ lựa chọn xem có giúp chúng ta hay không."
Hai người bị điểm tên đều gật gật đầu. A Tinh thấy vậy mới quay về phía Roger: "Cứ thế đi, lần này như ngươi mong muốn, tên đội trưởng ngốc của ta... Đi đi, đi nháo cho long trời lở đất lên! Nói cho đám xâm nhập kia biết, Đại Tây châu đội của chúng ta không kém cạnh gì Ác ma đội đâu!"
Cùng lúc ấy, cách thành phố xa xa, một nhóm người đạp ván bay lướt giữa không trung, tốc độ phi hành thậm chí còn nhanh hơn trực thăng. Mục tiêu của bọn họ, trực chỉ thành phố có cột sáng. Cầm đầu là thanh niên luôn nhắm mắt, hắn cau mày lẩm bẩm trong miệng, dường như dang trò chuyện với người nào đó.
"... Thật kỳ lạ, đại nhân, văn minh chi chí vẫn còn đang giãy giụa chứ không lập tức huỷ diệt. Chuyện như vậy khác hẳn với mấy cái vị diện chúng ta gặp trước đây..."
"... Vậy à? Dân trên vị diện này đã tín ngưỡng một vị thần có thật, hoặc là biết được vài tri thức khoa học bên ngoài, tiến hoá ra khoa học phù văn?"
"... Đã rõ, Văn minh chi lý còn khoảng một giờ nữa là triệt để huỷ diệt. Trong thời gian này, chúng tôi sẽ dốc sức ngăn cản sự phản công của tiểu đội luân hồi. Vâng, chúng tôi đang di chuyển tới mục tiêu..."
"Xin hãy đợi, đại nhân, chúng tôi rất nhanh sẽ 'cứu rỗi' vị diện này, thời điểm hồi sinh chủ nhân sẽ lại gần thêm một chút.
← Ch. 125 | Ch. 127 → |