← Ch.133 | Ch.135 → |
"Trấn sơn kiếm- Nhạn Đãng Sơn!"
Trái tim nằm giữa đại dương hắc hoả bị một thanh cự kiếm xé toạc từ bên trong. Thanh kiếm ấy xông thẳng cửu thiên, lên chừng ngàn mét mới từ từ thu nhỏ, cuối cùng hoá thành hư vô. Song bầu trời vẫn lưu lại một lỗ thủng đen kịt, có vẻ tầng khí quyển lại bị đánh thủng.
Cự kiếm tiêu tán làm lộ ra thân hình Roger. Cánh tay còn lại duy nhất của hắn đang cầm một thanh đại kiếm dài ba mét, nhìn không khác gì tấm ván cửa, song phần chuôi vẫn là của cây kiếm châu Âu cổ. Thân kiếm ngăm đen, lưu động những đường vân sáng bóng, rất khó nhìn ra chất liệu cấu thành...
Cách Roger 10m, một 'cụ già' râu tóc bạc trắng, ngã sõng soài trên mặt đất, trân thân tuy còn vờn quanh ít hắc hoả nhưng cường độ càng ngày càng yếu, lay lắt như ngọn nến trước gió.
Roger không nhìn lão già trên mặt đất mà tập trung vào thanh kiếm của mình: "Trong thế giới luân hồi có vô vàn giới diện để ta mặc sức ngao du, mặc sức mạo hiểm, gặp gỡ những anh hùng hào kiệt, lắng nghe từng câu chuyện đong đầy nước mắt, còn có tỉ tỉ hy vọng mộng tưởng đợi người thực hiện... Thế nhưng có một thế giới kiến ta bồi hồi, hoan hỉ nhất, nơi đó ta gặp quý nhân, được học diệu pháp tam tài. Bởi thế mới biết được thế gian vạn vật, thứ nào cũng được hình thành từ ba điểm. Sau đó lại du lịch qua tam sơn ngũ nhạc, ta lĩnh ngộ chín thức Trấn Sơn Kiếm. Vốn định dùng nó để đấu với ác ma đội hoặc là gã được mệnh danh mạnh nhất thế giới luân hồi, không ngờ lại phải dùng ở đây... Cũng coi như một sự tôn trọng đối với ngươi, một người thân chìm trong hắc ám nhưng luôn thầm mơ về ánh bình minh..."
Dứt lời, Roger dùng kiếm vẽ lên một vòng sóng gợn không gian, đang định rời khỏi đây thì từ lòng đất bỗng bùng lên một đoàn hắc hoả. Nó uốn éo như một sợi dây thừng quấn về phía Roger. Chẳng qua cường độ đã yếu lắm rồi, ngay cả lớp ngoài cùng cũng không thể vượt qua, mỗi lần nhích tới đều bị chấn nát ngay lập tức.
Roger thở dài: "Tha cho ngươi một mạng mà còn chưa chịu dừng tay? Ta biết ngươi thân bất do kỷ, cũng rất căm hận mộng tưởng nhưng ta vẫn thấy được trong lòng ngươi nhen nhóm ánh sáng hi vọng nên mới chừa cho ngươi con đường sống. Nhưng ở nơi khác, đồng đội của ta vẫn đang chiến đấu, liều mạng chiến đấu, đừng ép ta phải... giết ngươi!"
Thanh âm Roger lớn dần, hai chữ cuối cùng cơ hồ rống lên, chấn tan toàn bộ hắc diễm xung quanh thành từng khúc, ngay cả mặt đất cũng nứt vỡ. Thân hình hắn chớp động sắp biến mất sau tầng không gian gấp khúc.
Nhưng đúng lúc này, cột sáng rung động kịch liệt, màu trắng dần rút đi, thay vào đó là màu đỏ máu. Các biểu tượng tôn giáo bắt đầu biến đổi. Tượng thần hoá khô lâu, thánh giá đảo ngược, cánh thiên thần trơ lại xương, chữ 'Vạn' của phật giáo xoay chiều, cảm giác thần thánh ban đầu đã hoàn toàn biến mất.
"Đây là..."
Roger là cường giả tứ giai, hơn nữa nhờ trận chiến với ác ma đội mà hắn đã đột phá tâm ma, lĩnh ngộ ánh sáng tâm linh của bản thân. Nếu từ góc độ phương tây xem xét thì có thể nói hắn thuộc diện nhóm được thần hoả- bán thần. Cho nên, đối với khí cơ, nguy hiểm, giác quan thứ sáu, thậm chí vận mệnh sinh tử các loại đều cảm ứng được một chút. Khi cột sáng đổi màu, trong lòng hắn lập tức nổi lên báo động nguy hiểm...
"Các ngươi đã xong rồi..."
Thanh âm suy yếu truyền tới. 9527 già nua cố ngẩng đầu lên nhìn về phía cột sáng nói: "Văn minh chi lý mà huỷ thì các ngươi cũng chết cả thôi. Lực lượng tổ chức bọn ta rất lớn, còn khổng lồ hơn tưởng tượng của ngươi gấp ngươi gấp nhiều lần. Trốn đi, trốn khỏi vị diện này. Ngươi đã có ánh sáng tâm linh thì chủ thần không thể delete ngươi được, mà có làm được cũng sẽ không nỡ. Hạt giống tốt như vậy thì còn sống mới có giá trị. Trốn đi!"
Roger chậm rãi đi tới trước mặt 9527. Hắn cắm đại kiếm xuống đất rồi nhìn chăm chú đối phương. Được một lát, Roger bỗng nở nụ cười sáng lạn: "Thế này mới tốt chứ!"
9527 sững sờ, ngây ngốc hỏi lại: "Hả? Cái gì tốt cơ?"
"Cảm giác được người phó thác mộng tưởng rất tốt!"
Roger cười ha hả, rút đại kiếm lên: "Được cả thế giới phó thác mộng tưởng! Ngươi chắc chưa bao giờ trải qua phải không. Nhận lấy hy vọng đó, rồi biến nó thành giấc mộng của bản thân, khi thực hiện nó tương đương với hoàn thành ước mơ của vô số người. Cảm giác đó thật tuyệt vời. Đây mới là giấc mộng của ta!"
"9527, ngươi sợ hãi, căm hận mộng tưởng, phải chăng là vì cái kia?"
Trên bầu trời nứt ra một lỗ hổng đen kịt. Ở nơi đó, phi thuyền, chiến hạm, người máy, thậm chí các loại cự thú đều có. Với nhãn lực của Roger, hắn còn thấy được phía sau xuất hiện ngàn vạn thanh niên mang cánh ác ma, hoả diễm đỏ sậm quấn quanh, thậm chí xen kẽ trong đó là mấy trăm gã sở hữu hắc hoả.
Người xâm nhập, đây mới là thực lực thật sự của người xâm nhập! Đây cũng là lần đầu tiên Roger chứng kiến cảnh này.
Cỗ lực lượng ấy đúng là chẳng thể địch nổi. Roger không biết gã đội trưởng Trung châu đội có thể ứng phó tình huống này hay không, nhưng ít nhất hắn biết, Đại Tây châu đội của hắn, thậm chí Ác ma đội đều không địch nổi. Lực lượng này đã viễn siêu tất cả tiểu đội luân hồi hắn biết. Nhưng mà...
Hắn vẫn muốn chiến đấu!
Vì mộng tưởng, vì đồng đội, vì hết thảy...
Trả lời ta, 9527!" Thanh âm Roger đanh lại, hắn hét lớn: "Đây là lực lượng khiến người căm hận mộng tưởng ư?"
Sắc mặt 9527 khẽ biến, rốt cuộc nước mắt lăn dài rống lên: "Đúng thì thế nào! Các ngươi căn bản cái cũng không biết! Những người tiến vào thế giới luân hồi như các ngươi đều con cưng của trời, căn bản cái gì cũng không biết! Thế giới này tàn khốc lắm. Vũ trụ tàn khốc lắm. Đa nguyên vũ trụ cực kỳ tàn khốc. Nhưng các người không hiểu. Tổ chức CX đại diện cho cái gì, các ngươi biết không. Chỉ các ngươi mới có tư cách bàn luận chuyện mộng tưởng, còn bọn ta? Ta căm hận mộng tưởng!!"
Roger không phản bác chỉ yên lặng gật đầu. Xung quanh hắn xuất hiện một vòng sóng gợn không gian, mà hoa văn trên Trấn sơn kiếm lưu động cũng càng lúc càng nhanh hơn. Hắn hét lớn: "Tốt lắm! Hãy xem ta đập nát cái lực lượng đó đây! Không thứ gì ngăn cản được mộng tưởng, sức mạnh diệt thế cũng không được! Ta nói rồi..."
"Mộng tưởng của loài người sẽ không bao giờ chấm dứt!"
Vừa dứt lời, từng vòng sóng gợn không gian lan dần ra xa. Khi nó dừng lại, thân hình Roger đã xuất hiện tại thiên không mấy ngàn thước. Nơi đó là cửa vào nối thông với vũ trụ bên ngoài. Trước mặt hắn, một chiến hạm khổng lồ đã lọt vào được một nửa.
Trên chiến hạm bố trí vô số ụ pháo, đã thế nó còn được bảo vệ bằng một tầng năng lượng trong suốt. Đứng trên boong, mười mấy thanh niên cánh dơi luôn ở trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Khi Roger xuất hiện, tất cả vũ khí chiến hạm đều nhắm thẳng vào người hắn, mười mấy gã cánh dơi cũng lập tức phi người lên không trung, hoả diễm đỏ rực trên thân quay cuồng không dứt.
"Trấn sơn kiếm- Hoàng Sơn!"
Đại kiếm trên tay Roger vung ra, một cây trụ hoàng sắc lăng không xuất hiện. Cây trụ này cao chừng vạn mét, mang hình chuỳ, mũi nhọn hướng thẳng xuống dưới. Ngay khi vừa ngưng tụ, nó mang theo sức nặng vạn quân đánh lên vòng năng lượng bên ngoài chiến hạm. So sách giữa hai bên, chiến hạm còn không sánh bằng 1% cây trụ này, vừa va chạm, vòng bảo hộ đã tan biến thành hư vô, chiến hạm bạo toái. Công kích kết thúc, lăng trụ cũng biến mất không còn.
"Động đội ta đang chiến đấu, chiến đấu để bảo vệ thế giới này, há có thể cho phép các ngươi quấy rầy. Biến đi!"
Roger cười ha hả, thanh âm trấn đãng thiên địa. Chỉ thấy hắn lại chém ra một kiếm, sau đó cả người vọt vào trong hắc động. Hắn muốn chiến đấu cùng ngàn vạn đại quân đối phương.
"Thức thứ tám!"
"Trấn Sơn Kiếm- Thái Sơn!"
Kiếm thế nổ vang, cả không gian sa vào bạo tạc khôn cùng, lửa đỏ ngút trời, tựa hồ đang có một khoả mặt trời mới hình thành. Ngay cả người dưới mặt đất cũng nhìn thấy...
← Ch. 133 | Ch. 135 → |