Vay nóng Tima

Truyện:Vô Hạn Thự Quang - Chương 167

Vô Hạn Thự Quang
Trọn bộ 533 chương
Chương 167: Tử chiến!
0.00
(0 votes)


Chương (1-533)

Siêu sale Lazada


"... Nếu tổng thống thực sự là người máy..."

Suy nghĩ này cứ luẩn quẩn trong đầu bốn mấy người sống sót khiến tâm thần bọn họ mơ màng không yên, công việc trong tay chẳng có cái nào ra hồn.

Những người này đều có địa vị cao trong xã hội. Tiền tài quyền thế bọn họ sở hữu đã phần nhờ trải qua vài vụ giao dịch 'bẩn', nên việc vì bản thân mà bán đứng bạn bè, tổ quốc hẳn chẳng hiếm. Có mắng bọn họ là cặn bạ cũng tuyệt không sai. Cái đám đó rất khốn nạn, rất xấu xa, song khi bản thân đứng bên bờ sinh từ thì chuyện gì cũng làm được cả...

"Dù sao người bị giết cũng là tổng thống, nước Mĩ cũng không phải lần đầu tiên xảy ra chuyện ấy... Nhưng nếu thực sự tổng thống là người máy, vậy chúng ta có thể lôi kéo đám người trung lập đang nửa tin nửa ngờ, tập trung lực lượng tiêu diệt thế lực muốn chế tạo Skynet. Kể cả việc ám sát thất bại khiến đám Sở Hạo chết hết thì an toàn của chúng ta vẫn được đảm bảo..."

"Đáp ứng bọn họ!

Quả như Sở Hạo dự đoán, đám người kia chẳng tốn nhiều thời gian cân nhắc đã gật đầu đồng ý, hơn nữa còn cung cấp thêm rất nhiều trợ giúp, bao gồm bố phòng chi tiết quanh quảng trường Nhà Trắng, thời gian làm việc cụ thể của tổng thống, đồng phục trang bị cảnh vệ... Tuy chưa đủ để lẻn thẳng vào Nhà Trắng nhưng muốn vượt qua vòng ngoài cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Những sự trợ giúp này nằm trong bước thứ hai của kế hoạch do Sở Hạo vạch ra. Sau khi hoàn thành, hắn liền dẫn theo mọi người tới một vùng sa mạc. Ở đây đầy rẫy chướng ngại vật, cột sắt, kiến trúc, thoạt nhìn như một phế tích chiến trường. Nói đúng hơn thì chỗ này giống khu huấn luyện mô phỏng hơn.

"Đây là trụ sở huấn luyện bí mật tôi kiến tạo cho mọi người. Nó được thiết kế theo địa hình xung quanh Nhà Trắng. Tất nhiên các thứ ở đây đều bị thu nhỏ lại, song cũng không ảnh hưởng gì mấy. Trước buổi phát biểu hôm giáng sinh, chúng ta sẽ mượn nơi này để tập luyện phối hợp, chuẩn bị cho trận chiến..."

Không thể không công nhận lần bố trí này của Sở Hạo lại khiến mọi người cả kinh lần nữa. Sarah Connor càng thêm tin tưởng những người trước mặt chính là tiểu đội tinh nhuệ đến từ tương lai, mà các thành viên khác trong Bắc Băng châu đội thì kiên định với ý nghĩ... Sở Hạo là một tên biến thái đi một bước tính mười bước (=]])

Lục Tử Tuyết quay sang hỏi Trương Hằng: "Hắn rốt cuộc là ai? Ý ta là ngoài cái danh đội trưởng tiểu đội luân hồi ra, ở hiện thực hắn làm việc gì? Nhắc mới nhớ, lúc ta theo dấu ngươi thì nhận được cảnh cáo từ phía tổ chức kẻ phản nghịch. Chẳng lẽ hắn là thành viên cao cấp của tổ chức ấy? Đừng nói với ta hắn là một trong các O5..."

Trương Hằng tức thì gãi gãi đầu: "Ack, ta chưa nói với ngươi sao... Hắn là Sở Hạo, một trong ba gã O6, người sáng lập tổ chức kẻ phản nghịch đấy, sao vậy, có việc gì à?"

"Có, có việc gì!? Việc lớn đấy! Ngươi chẳng nhẽ không biết cái tổ chức ấy có thể ảnh hưởng tới hướng đi của thế giới chúng ta. Hơn nữa còn là O6, cái này, cái này..." Lục Tử Tuyết như đứa bé bị dọa sợ ngây người, nói năng có chút lộn xộn.

Cứ như vậy, mọi người huấn luyện liên tục... Thời gian chầm chậm trôi đi, khoảng cách tới lễ giáng sinh càng lúc càng gần...

"Chỉ có thể đưa các vị đến đây thôi, khu vực phía trước nằm ngoài địa phận quản lý của chúng tôi... Cẩn thận nhé, nếu như hết thảy đều là sự thật, vậy các vị chính là những anh hùng." Macaulay nghiêng đầu nói với đội đặc nhiệm ngồi sau xe.

Một người trong đám ngẩng đầu lên, khuôn mặt Sở Hạo tươi cười hướng về phía Macaulay nói: "Chúng tôi cho tới giờ đều là anh hùng... Các anh cũng vậy."

Macaulay không nói lời nào, hắn chỉ yên lặng nhìn đoàn người Sở Hạo lần lượt bước xuống. Nhìn cảnh bọn họ bình tĩnh sửa sang trang bị, cẩn thận quan sát địa hình... lập tức cảm giác đây chính là những dũng sĩ không ngại nguy nan dấn thân vào chốn nguy hiểm đi giải cứu đất nước dấy lên trong lòng hắn. Macaulay nhịn không được lên tiếng: "Nguyện... hết thảy thuận lợi, nguyện thắng lợi đồng hành!"

Sở Hạo thoáng sửng sốt, hắn mỉm cười nhìn Macaulay: "Ừ, nguyện hết thảy thuận lợi, nguyện thắng lợi đồng hành!"

Mọi người từ từ bước ra khỏi ngõ nhỏ, mà trước đó Trương Hằng và Lục Tử Tuyết cũng đã tách đội. Những thành viên còn lại dưới sự dẫn dắt của Sở Hạo tiệp tục đi tới, ven đường bọn họ bị không ít ánh mắt chiếu vào nhưng qua bốn con phố vẫn không bị ai chặn lại. Cách đó không xa đã có thể nhìn thấy quảng trường trước cửa Nhà Trắng. Sở Hạo nhẹ lẩm bẩm: "Yên... Yên tĩnh quá, rốt cuộc 'ngược dòng lịch sử' là gì đây?"

Cùng lúc đó, ở một góc tối bên trong Nhà Trắng, Tom sởn da gà đứng đơ ra tại chỗ, ngay cả nhúc nhích một đầu ngón tay cũng không dám. Bây giờ mà chỉ xuất hiện chút xíu động tĩnh là hắn liền trốn ngay vào bóng ảnh không chút do dự. Bởi những gì xảy ra trước mắt quá kinh khủng...

Trong nhà trắng, đâu đâu cũng là người máy!

Chẳng hạn như cô nàng hầu gái kia, cô ta đang giúp một 'quý ngài' bảnh bao... đổi cánh tay. Đúng vậy, hắn thề, hắn tận mắt nhìn thấy cô gái đó dùng dao giải phẫu từ từ cắt mở lớp da và cơ của người đàn ông đó, từ bên trong lộ ra bộ xương kim loại. Cạch cạch vài cái, cánh tay đã bị tháo rời, nhưng chẳng mấy chốc đã được thay bằng một cái mới. Toàn bộ quá trình yên tĩnh mà quỷ dị. Cả hai vẻ mặt cứng đơ không rên một tiếng, những người xung quanh cũng điềm nhiên như không. Ai tuần tra thì cứ tuần tra, ai đi lại thì cứ đi lại. Cả Nhà Trắng rộng lớn mà không nghe thấy một tiếng người nói. Dường như chốn này đã biến thành căn nhà ma. Chỉ khi nhân viên bên ngoài bước vào, những 'robot' bên trong mới lộ ra vẻ mặt tươi cười, lo lắng, cùng các trạng thái phong phú mà chỉ con người mới có. Từ ngoài nhìn vào không thể nhận ra được bất kỳ khác biệt nào.

Ngay cả tổng thống cũng thế...

Càng khiến hắn khiếp vía hơn là thiết bị thông tin gắn trên tai đã hoàn toàn bị nhiễu sóng. Đây chính là vật phẩm công nghệ cao hiện đại nhất của thế kỷ 21. Vậy mà vừa tiến vào Nhà Trắng liền mất mất sóng, không gửi hay nhận được bất cứ tín hiệu gì. Đám thiết bị thông tin như TV trong nhà Nhà Trắng cũng vậy, tất cả đều trắng xóa một màu... Không có tín hiệu...

Nơi này đã bị làm nhiễu!

Có trời mới biết phạm vi của nó là bao nhiêu? Có thể tăng cường nữa hay không? Nếu thật sự phạm vi cực lớn lại có thể mạnh hơn thì dù ở đây phát sinh chuyện gì cũng không truyền ra ngoài được. Nói cách khác, đây là một cái cạm bẫy siêu lớn!

Cái này hẳn là 'ngược dòng lịch sử' mà Sở Hạo nói!

Nhất định phải thông báo cho nhóm Sở Hạo, nhất định phải nói cho họ biết...

Nhưng chưa kịp làm gì, Tom bi đát nhìn thấy cánh cửa Nhà Trắng lại được mở ra, một phóng viên xinh đẹp bước vào, giọng nàng thanh thúy nói với tổng thống: "Ngài tổng thống, bên ngoài đã chuẩn bị xong, mời ngài ra phát biểu!"

Một màn sau đó càng làm hắn câm nín nhìn trân trối. Cô nàng phóng viên vừa mới quay người đi liền bị gã cảnh vệ bên cạnh tổng thống chỉ tay vào đầu, ngón tay ấy đột nhiên dài ra đâm xuyên qua gáy. Gã cảnh vệ kia chợt hòa tan rồi nhanh chóng biến thành cô phóng viên vừa rồi...

Cùng lúc đó, đám người Sở Hạo không nhanh không chậm từ từ tiến tới mục tiêu đã định. Thời gian dần trôi, phòng vệ trên đường cũng sâm nghiêm hơn. Đoàn người bọn họ rốt cuộc bị một gã sĩ quan chặn lại hỏi phiên hiệu nhiệm vụ, khu vực tuần tra... Song dưới miệng lưỡi dẻo quẹo của thánh lừa Sở Hạo, chém gió 5 6 phút mà vẫn chưa bị lòi đuôi. Bỗng bên phía nhà trắng truyền tới tiếng vỗ tay nhiệt liệt, mà dân chúng gần đó cũng đang lần lượt kéo tới.

"Cho nên... Ngài tổng thống đã xuất hiện rồi."

Sở Hạo mỉm cười nói với gã sĩ quan đối diện.

Gã sĩ quan giật mình vội tuột tay xuống bên hông song sau ót đột nhiên tê rần, hai mắt tối sầm ngã xuống đất để lộ bóng dáng một thanh kiếm đen đang rút khỏi yết hầu.

Sở Hạo cười khổ nói với Niệm Tịch Không: "Có thể đừng giết người được không, ít nhất cũng hạn chế... Thôi được rồi, tôi không cản cô, ít nhất lần này sẽ không cản cô..."

Dứt lời, Sở Hạo móc ra một quả lựu đạn ném thẳng vào chiếc xe Jeep đang vọt tới, bạo tạc mạnh lập tức hất tung nó lên không trung. Những người còn lại như nhận được tín hiệu, giương súng quét sang đám binh sĩ xung quanh. Chỉ riêng Ares là không, hắn vung tay về phía tòa nhà bên cạnh, một con người đá khổng lồ lập tức thành hình...

Hỏa quang dồn dập, chiến đấu bùng phát, Trương Hằng và Lục Tử Tuyết nấp trên một mái nhà gần đó cũng đã giải quyết được vài tên bắn tỉa. Mà khi lia ống kính về phía nhà trắng, quả nhiên ngài tổng thống cùng vài gã hộ vệ đang từ từ đi ra. Chung quanh xuất hiện rất nhiều camera quay chụp.

"Bắt đầu đi."

Trương Hằng cùng Lục Tử Tuyết nghiêm túc nắm lấy vũ khí ngắm thẳng vào tổng thống, song mục tiêu không phải những chỗ trí mạng. Nhiệm vụ của bọn họ là làm lộ kết cấu máy móc bên trong chứ không phải tiêu diệt Terminator. Song đúng lúc chuẩn bị khai hỏa thì góc tường Nhà Trắng đột nhiên nổ tung, chỉ thấy một gã tổng thống khác đang kẹp chặt Tom nhảy ra ngoài. Sau lưng bọn họ là mười mấy gã nam nữ cũng tông thẳng vào tường đuổi theo.

Trong ống ngắm của hai người Trương Hằng và Lục Tử Tuyết, bọn họ thấy Tom tựa hồ đang hướng về phía mình kêu gào gì đó, song âm thanh không thể truyền tới đây được. Mà cũng chỉ hô được một tiếng đó thôi, cô nàng phóng viên gần đó vươn tay ra xuyên thẳng qua ngực Tom...

Không chỉ vậy, giữa hai người bọn họ là 'ngài tổng thống', cho nên ngay cả ngực ngài tổng thống cũng bị xỏ xuyên!

*****

"Đây là..."

Trong bộ phim kinh dị trước, Sở Hạo nhờ dung hợp với ý chí vị diện nên khế hợp được một chút với thần tính làm khả năng tính toán cùng tốc độ phản ứng tăng lên rất nhiều. Khi chiếc xe Jeep nổ tung, hắn tựa hồ cảm thấy không ổn, song những người khác đang liều mạng, hắn cũng chẳng có nhiều thời gian rảnh rỗi mà nghĩ kỹ. Sở Hạo dẫn đầu đoàn người chạy thẳng về phía quảng trường, vừa di chuyển vừa liên tiếp tung ra cấm quang thuật che phủ hoàn toàn khoảng không 10m bên trên. Làm vậy là để phòng ngừa những tay bắn tỉa nấp trên các tòa nhà xung quanh.  

"Nhanh, nhanh, nhanh! Nhanh nữa lên! Không cần để ý đám quân đội, dùng tốc độ nhanh nhất tiến lên! Người ở đây rất nhiều, không sợ bọn họ sử dụng vũ khí hạng nặng đâu. Chúng ta chỉ cần đột phá phong tỏa xung quanh Nhà Trắng là được. Đến lúc đó thừa dịp loạn cứu Terminator và Tom ra. À, còn cả yểm hộ ta một lúc, ta muốn đứng trước máy quay nói chuyện một lát..."

Sở Hạo vừa chạy vừa thét. Mà những người còn lại chỉ yên lặng theo sau hắn. Cách thức di chuyển như vậy bọn họ đã làm vô số lần ở khu huấn luyện. Tuy bầu không khí bây giờ rất căng thẳng nhưng chỉ cần bám sát sau lưng Sở Hạo là được.

Mọi người ra sức chạy, tình cảnh hỗn loạn quanh Nhà Trắng cũng dần hiện rõ. Quân đội lao vào mà đám phóng viên thì hoảng loạn chạy ra khỏi nhà Trắng. Dân chúng không hiểu chuyện gì xảy ra bắt đầu trở nên nhốn nháo. Nhóm Sở Hạo nhân cơ hội này chạy được một khoảng rất xa, nhất là theo sau bọn họ còn một con người đá cao bảy tám mét. Người xung quanh thấy thế càng vội vàng né sang hai bên khiến tốc độ bọn họ được đề cao rất nhiều.

Nhưng càng tới gần, Sở Hạo càng cảm thấy không đúng. Bởi sau khi thân phận tổng thống là người máy bại lộ thì sẽ không thể xuất hiện tình trạng rối loạn tới mức này được. Náo loạn tất nhiên có, nhưng đám phóng viên kia hẳn sẽ như ruồi nhặng nhìn thấy món ăn ngon mà bâu lại mới đúng. Đây chính là tin tức nóng hổi độc nhất vô nhị cơ mà. Nhưng hiện giờ thì sao, bọn họ đang chạy bán sống bán chết... Chuyện như vậy chỉ xảy ra khi không chạy sẽ chết, mà chết thì tin tức cũng chẳng thể truyền ra. Như vậy thì...

"Trương Hằng, Lục Tử Tuyết, hai người ở bên trên có thấy gì... Trương Hằng? Lục Tử Tuyết? Nguy rồi..." Sở Hạo thử liên lạc với tổ Trương Hằng nhưng đáp lại chỉ là những tiếng rè rè. Cả người chấn động, Sở Hạo rốt cuộc hiểu ra cảm giác không ổn lúc trước là do đâu...

Số lượng người máy...

Số lượng người máy Skynet phái về.

T1000 có tận bảy cái, trong khi phim gốc chỉ xuất hiện một...

Còn đám robot thâm nhập trong chính phủ thì sao, số lượng có thể lên tới cả trăm, cả ngàn, có khi hàng triệu thì sao?

Nếu vậy thì chúng hoàn toàn có thể sử dụng một phương thức khác để bảo vệ lịch sử phát triển theo hướng 'bình thường'.

"Tiến lên, chúng ta không còn đường lui nữa rồi!" Sở Hạo không chút do dự rống to một tiếng rồi dẫn đầu lao lên trước. Không như ban nãy phải chờ dân chúng tản ra rồi mới tiến lên, lần này hắn lao thẳng vào đám đông, nhất thời máu tươi tứ tán, chân tay bay loạn. Hai khẩu súng máy trong tay Sở Hạo điên cuồng khạc đạn. Người ngăn phía trước tất cả đổ rạp. Toàn thân hắn nhiễm đầy máu tươi... khoảng cách với đám Ares càng lúc càng xa...

Thi thể người vô tội... ngập đất...

Cùng lúc đó trong khuôn viên nhà Trắng, Tom ho ra máu yếu ớt dựa vào người một gã sĩ binh. Chung quanh hắn còn vài gã bảo vệ, song nổi bật trong đó là hai vị nghị viên thân vận âu phục, đồng thời cũng là hai trong số bốn mươi mấy người sống sót lúc trước. Y theo thân phận địa vị thì bọn họ cũng phải tham gia hoạt động lần này...

"Trong, trong nhà Trắng... tất cả đều là người máy..." Tom vừa nói vừa ho ra một búng máu tươi.

Một trong hai vị nghị viên lập tức lên tiếng: "Chúng tôi thấy rồi. Tổng thống là người máy, hộ vệ của ông ta cũng là người máy, cả cô phóng viên bên cạnh kia cũng thế... Hơn nữa có tận hai tổng thống..."

"Tôi..." Tom hiện giờ đã sa vào hấp hối, sắp chẳng nghe được gì nữa rồi.

Gã nghị viên còn lại cũng góp lời: "Kỹ năng Nano robots của cậu là khống chế người máy à? Hey... Trung úy, cậu ta sao rồi? Cậu ta không thể chết được! Câu ta là thành viên của nhóm chiến sĩ tới từ tương tai, không thể để cậu ta..."

Gã quân nhân đang cõng Tom nghe vậy liền dứng bước. Hắn thả Tom xuống rồi đặt tay lên mạch cổ, lại kiểm tra hô hấp một lát... cuối cùng ảm đạm lắc đầu: "Xin lỗi ngài, cậu ta đang lên cơn sốc, mạch đập rất yếu, nếu không trị liệu kịp thời thì xem như..."

"Vậy ư..."

Hai gã nghị viên thoáng liếc nhau, một người trong đó lên tiếng: "Vô luận thế nào cứ mang theo cậu ta đã. Chúng ta đi gặp tướng Shavire. Chuyện tổng thống là người máy đã bị vạch trần. Hẳn ông ấy cũng nhìn thấy rồi. Phải tổ chức họp báo, lệnh cho quân đội cảnh giới, thông tri cho quốc hội và Lầu Năm Góc. Đặc biệt là chuyện mật mã vũ khí hạt nhân..."

Sắc mặt gã quân nhân đắng chát lắc đầu: "Xin lỗi ngài..."

"Nhưng thiết bị thông tin trong khu vực này đều bị làm nhiễu. Tôi đã thử tất cả các biện pháp nhưng đều thất bại... Bên ngoài không thể biết được trong này đang xảy ra chuyện gì!"

Cùng lúc đó, nhóm hai người Trương Hằng đứng trên nóc cao ốc nên thấy được toàn bộ màn bi hài kịch ấy. Bắt đầu từ lúc Terminator trong vai tổng thống ôm Tom nhảy ra khỏi nhà Trắng thì bọn họ đã biết tình hình có biến song chẳng thể ngăn cản. Nhất là khi ngón tay cô nàng phóng viên dài ra đâm xuyên qua người Tom và Terminator càng khiến trái tim hai người thắt lại. Nhưng chưa hết, Terminator đang đấu với 'vị' phóng viên do T1000 biến thành thì đám cảnh vệ xung quanh cũng trút bỏ ngụy trang lao vào trận chiến. Hai bên đánh nhau ác liệt tông thẳng vào bên trong nhà Trắng. Mà viên đạn Lục Tử Tuyết ngắm vào tay gã tổng thống thì chẳng khiến hắn bắn ra chút máu thịt nào, thay vào đó là kim loại cùng tia lửa. Tổng thống... cũng là người máy luôn!

Biến cố quá đột ngột khiến hai người Trương Hằng không kịp phản ứng. Bọn họ thậm chí còn không biết như vậy có được tính là hoàn thành nhiệm vụ không. Thân phận người máy của tổng thống đã bại lộ, nhưng mà...

Đương lúc hai người còn chần chờ, từ trong nhà Trắng lao ra trên trăm con robot tay nắm vũ khí các kiểu, họng súng đen ngòm ngắm thẳng vào dân chúng, phóng viên, quan chức điên cuồng càn quét. Bên phía Sở Hạo, do dùng cấm quang thuật yểm hộ nên bọn họ tất nhiên không thể nhìn thấy màn vừa rồi. Chỉ có hai người Trương Hằng, Lục Tử Tuyết là những 'nhân chứng' duy nhất...

Chưa dừng ở đó, các tòa cao ốc xung quanh nhà Trắng cũng lần lượt sụp đổ, từ bên trong lộ ra những con robot khủng bố cao ít nhất mười lăm mét, thậm chí có con lên tới hơn hai mươi mét. Đám người máy này đáng ra chỉ xuất hiện trong Terminator 4, sản xuất năm 2018 mới đúng, thời này sao cũng có vậy!!!

Đám người máy khổng lồ đó xuất hiện chừng hai mươi bộ, ngăn chặn tất cả tuyến đường ra vào khu vực nhà Trắng, hơn nữa còn được trang bị vũ khí tương lai, vừa lóe lên một cái là mười mấy chiếc trực thăng bốc lửa, binh lính dưới mặt đất cũng bị gặt hái một mảng lớn. Đám robot đó gặp người liền giết, căn bản không thèm quan tâm đối tượng là ai, chẳng mấy chốc đã đạo lên một con đường máu ép thẳng về phía nhà Trắng...

Mà lúc này, Sở Hạo cũng đang đạp trên con đường máu, hắn dẫn theo mọi người xông thẳng tới mục tiêu lần này- nhà Trắng...

*****

Máu tươi nhuộm đầy mặt đất.

Đám Ares nhìn thần sắc lạnh lùng của Sở Hạo mà không khỏi cảm thấy lạ lẫm. Thậm chí Sarah còn mấy lần định nâng súng chĩa vào lưng hắn... Biểu tình như vậy thật khiến người ta cảm thấy khủng bố.

(Đúng rồi, tuy hắn nhiền lần nói đến việc phải đưa ra lựa chọn nhưng chúng ta vẫn chưa từng thấy, hoặc giả đôi khi xuất hiện nhưng cũng nhỏ bé chẳng đáng kể... Song dứt khoát, quyết đoán, máu tanh như hiện giờ... Đó mới thực sự là con người hắn. )

Ares nhìn theo bóng lưng Sở Hạo, không biết vì sao hắn bỗng cảm thấy bi ai...

Dưới sự lựa chọn, tất cả đều có thể vứt bỏ... thứ bị vứt bỏ tiếp theo, liệu có phải là ta không?

Ý nghĩ ấy không riêng gì Ares, những người còn lại đều thấy đồng cảm. Bước chân bọn họ dần chậm lại, khoảng cách với Sở Hạo cũng ngày một xa.

Sở Hạo dường như cũng nhận ra gì đó nhưng hiện tại quá gấp, hắn không rảnh mà để ý tới. Theo tốc độ tăng lên, quang cảnh Nhà Trắng dần thấp thoáng trong tầm mắt. Song để đi được đến đây, số thường dân chết trên tay hắn đã vượt qua con số hơn trăm. Trước mặt bỗng xuất hiện một nữ phóng viên vọt tới, Sở Hạo theo phản xạ giơ súng nhưng trong lòng chợt dấy lên báo động. Hắn chỉ kịp nghiêng người sang bên một chút, vai phải đã truyền tới cảm giác đau đớn mãnh liệt. Không quản thương thế ra sao, Sở Hạo nhắm thẳng vào cô nàng phóng viên kia mà bóp cò. Tiếng súng tạch tạch liên tiếp vang lên, song đối phương không hề ngã xuống dù phần đầu đã bị đục thủng thành nhiều cái lỗ bạc trắng.

(T1000)

Sở Hạo thoáng giật mình nhưng rất nhanh hai mắt hắn đã tiến vào trạng thái mờ mịt, cơ bắp tòan thân căng phồng. Sở Hạo chẳng dừng lại lâu, một cước mãnh liệt nhằm thẳng người T1000 đạp xuống, đồng thời thân thể muốn mượn lực lui lại.

Có điều nghĩ thì hay mà làm mới biết chẳng hay tẹo nào. Chân hắn đá lên người T1000 như đá vào vũng bùn, chưa kịp mượn lực đã bị một cánh tay lòi ra từ ngực đối phương giữ lại. T1000 cứ thế nắm chặt cổ chân Sở Hạo quật xuống đường. Hắn mà trúng đòn này, không chết cũng trọng thương.

Nhưng đúng lúc này, từ xa bắn đến một đạo hắc quang sắc bén chặt đứt cánh tay đó. Không hề dừng lại, hắc quang tiện đà xẻ quá nửa thân thể đối phương. Về phần Sở Hạo, sau khi được buông lỏng, cả người hắn tiếp xúc thân mật với mặt đất song bật dậy cũng rất nhanh. Vừa đứng lên, một bóng hình xinh đẹp mà lạnh lùng tay cầm trường kiếm đã đứng ngay bên cạnh. Mà đám Ares thì cũng đang chạy tới, chỉ là khoảng cách hơi xa một chút.

"Thì ra là vậy..." Sở Hạo khẽ thở dài, đáy lòng chua xót nhưng cảm giác ấy chớp mắt liền biến mất. Hắn cười cười quay sang Niệm Tịch Không: "Cô không sợ tôi sao?"

"Sợ ngươi?" Niệm Tịch Không ngạc nhiên liếc Sở Hạo, đạm mạc đáp: "Sợ ngươi? Ý ngươi là việc ngươi giết số người này sao, chả liên quan đến ta... Hơn nữa số người chết trên tay ta so với ngươi còn gấp cả trăm cả ngàn lần. Việc gì ta phải sợ ngươi?"

Sở Hạo cười cười nhìn lại phía Nhà Trắng. Nơi đây đang lao ra đủ loại hộ vệ, nhân viên văn phòng, thậm chí cả robot không được ngụy trang cũng trực tiếp xuất hiện. Chúng công kích bất cứ ai ở gần, tàn sát tất cả. Nhà Trắng lúc này cứ như một cái phân xưởng lắp ráp người máy, số lượng robot vọt ra cũng phải hơn nghìn rồi song vẫn chẳng có dấu hiệu dừng lại.

"Đi thôi, giết ra ngoài."

Sở Hạo chạy lại chỗ đám Ares, đồng thời hét: "Thất bại rồi, giờ chúng ta phải đột phá vòng vây, trong thời gian ngắn nhất phải thoát khỏi Washington. Chỗ này sắp bị biến thành khu cách ly rồi..."

Mấy người Ares sửng sốt khựng lại. Sở Hạo chẳng để ý đến, từ bên cạnh bọn họ vọt qua. Ares thấy vậy liền quát: "Tom đâu? Cậu ta còn đang bị vây ở bên trong mà!"

"Không kịp nữa rồi..." Sở Hạo thoáng dừng lại một chút rống lên đáp lại.

Ares giận dữ!!! Tâm niệm khẽ động, người đá đứng sau lưng liền giáng một quyền mãnh liệt xuống trước mặt Sở Hạo buộc hắn phải dừng lại. Ares kéo giật áo gã kia rồi hét lên: "Ta hỏi ngươi một lần nữa! Tom đâu? Phải làm gì với Tom."

Sở Hạo khẽ thở dài ngước nhìn bầu trời không mây trên cao, ánh lửa đỏ rực phản chiếu lên đó như tạo thêm cho không gian này vị huyết tinh mằn mặn.

"Không kịp đâu, Tom đoán chừng đã chết rồi. Tất cả người trong Nhà Trắng đều là người máy đó ngươi hiểu không? Kỹ năng của cậu ta tuy ẩn bí nhưng đứng trước người máy thì chẳng tác dụng gì. Bọn chúng không bị mê hoặc bởi góc chết hay ảo giác, trừ phi có thể một mực trốn trong bóng ảnh, một khi lộ ra thì chết là cái chắc. Chúng ta không kịp nữa rồi!" Chẳng biết vì sao Sở Hạo không giãy giụa nữa mà chỉ yên lặng ngắm nhìn bầu trời đêm, thỉnh thoảng lại có vài khỏa 'lưu tinh' lướt qua...

Ares đang định phát hỏa tiếp thì thấy một điểm óng ánh rớt xuống mặt đất, hồi lâu sau hắn mới thở dài buông lỏng cổ áo Sở Hạo, cúi đầu hỏi: "Sao lại thành ra thế này? Ở đâu ra nhiều người máy vậy? Chẳng phải cậu bảo chỉ cần làm lộ thân phận của đám người máy kia thì chúng ta cầm chắc thắng lợi, chúng ta có thể cứu lấy cái thế giới này. Nhưng sao đám người máy kia lại tự bộc lộ thân phận chứ?

Lúc này đã có thể thấp thoáng thấy được đám robot khổng lồ như một pháo đài di động càn quét lại đây. Những tòa cao ốc dọc đường trước mặt chúng chỉ như mô hình giấy, một pháo bắn xuống là tất cả tan tành. Hình ảnh đó vừa vặn in vào trong mắt mấy người Ares, Trương Hằng...

"Nói! Mau nói đi! Dù có chết cũng phải chết cho minh bạch! Ánh mắt Ares đỏ sọng gắt gao gắn chặt vào Sở Hạo, từng chữ từng chữ thốt qua kẽ răng.

Sở Hạo rốt cuộc rời mắt khỏi bầu trời: "Chúng ta đã chạm vào cấm khu... Muốn cứu rỗi vị diện thì phải có đủ năng lực để đối phó với sự phản công mạnh mẽ nhất..."

"Đối với người không phải thành viên tiểu đội luân hồi, một khi muốn thay đổi lịch sử một vị diện thì sẽ vì những biến cố bất ngờ mà mất mạng. Còn chúng ta thì khác, chúng ta có không gian Chủ Thần hậu thuẫn nên đã triệt tiêu được phần nào, song vẫn phải đối mặt với sự phản công đến từ thế giới đó!

"Thử nghĩ mà xem, một khi thân phận đám người máy do Skynet cử về bại lộ, đại thế sẽ nghiền ép chúng, còn lịch sử thì thay đổi. Nhưng chúng ta đã quên một điều. Sự kiện lịch sử sẽ không cố định tại một thời điểm, bất kể thời gian qua bao lâu nhưng cái nó cần chỉ là Skynet ra đời, ngày phán xét xuất hiện, John Connor sống sót và phát triển trong chiến loạn, cuối cùng trở thành lãnh tụ loài người."

"Lúc chúng ta đi, John Connor đang nấp trong căn cứ tại hầm mỏ. Nơi đó rất an toàn, dù chiến tranh hạt nhân diễn ra thì dựa vào số nhu yếu phẩm và vũ khí thiết bị chúng ta lưu lại, cậu bé vẫn sống sót được. Bây giờ tên lửa hạt nhân phóng ra rồi, nước Nga sẽ lập lức phản kích, ngày phán xét coi như bắt đầu, Skynet tự chế tạo ra mình... Các sự kiện lịch sử chả có gì thay đổi cả! Còn chúng ta... chúng ta sẽ bị thủy triều đại thế nghiền nát!"

Nói xong lời cuối, hình tượng lãnh tĩnh ngày thường của Sở Hạo hoàn toàn tan vỡ. Hắn điên cuồng chỉ vào chung quanh rống lớn: "Chúng ta thất bại rồi! Dù chạy khỏi đây cũng sẽ bị đạn hạt nhân nổ chết. Đợi ở đây thì bị đại quân người máy chém chết. Đạn hạt nhân cũng phóng rồi, cả thế giới đều bị 'phán xét' rồi..."

"Cứu rỗi vị diện, chúng ta..."

"Mơ mộng viển vông rồi..."

"Chúng ta tuy biết cách giải cứu vị diện nhưng thực lực lại không đủ!"

Cùng lúc đó ở bên ngoài Nhà Trắng, mấy chục binh sĩ ngã gục trong vũng máu. Ở chính giữa là thi thể một thiếu niên thủng ngực. Khi huyết dịch đám binh sĩ kia chảy qua người hắn thì dường như vơi đi một chút, tựa hồ bị thân thể đó hấp thu...

Ở một nơi khác, Trương Hằng và Lục Tử Tuyết bị một thanh thép xuyên qua bụng, nối hai người lại với nhau. Bọn họ hấp hối nằm trong không gian nhỏ hẹp do xi măng sụp xuống....

Bên phía Sở hạo, hắn vừa dứt lời thì xa xa đã thấy được mấy cỗ robot khổng lồ đang nhắm họng pháo tới bọn họ. Trong âm thanh bạo tạc khủng bố, cả đám bị chôn vùi dưới ngọn lửa.

Sinh cơ lụi tàn!

**

*

Sơ lược quyển 7: The Terminator (tiếp)

"Chúng ta... chúng ta còn sống ư?'

"Có, có ai không? Mau tới đây!

"Cậu... Cậu là John Connor? Đây là... 2018!?"

"... Vậy ư? Tôi biết rồi, tốt, tốt rồi..."

"Ừ, tôi là người như vậy. Trên vai tôi gánh vác trách nhiệm nên buộc phải đưa ra lựa chọn. Mỗi một sinh mệnh đều là bình đẳng. Tôi biết, so với mọi người thì tôi càng không có tư cách sống sót, nhưng tôi chỉ muốn cứu được nhiều người hơn nữa... dù phải từ bỏ số ít."

"Nhưng lúc này đây, tôi biết mình chính là 'số ít' ấy, cho nên tôi sẽ không dùng lời nói qua loa để lảng tránh. Tôi đã thất bại, tôi đã lấy đi nhiều tính mạng hơn nữa... Tất cả bởi vì... ha ha, mọi người có thể nói đó là lòng tham, là dã tâm của tôi. Thế nhưng, tôi chỉ muốn..."

"Không có gì, tạm biệt... Tạm biệt mọi người! Có thể kề vai sát cánh chiến đấu cùng mọi người, tôi thấy vô cùng vinh hạnh..."

"Chủ thần, sử dụng quyền hạn cấp F, thả Trung châu đội xuống căn cứ tổng bộ Skynet..."

"... Ừ, ta là thành viên tiểu đội luân hồi. Ta chờ các ngươi đã lâu lắm rồi. Không cần nhìn, chỉ có mình ta thôi. Ta là thành viên duy nhất của Bắc Băng châu đội, cũng là đội trưởng. Các ngươi nếu muốn giết ta thì động thủ đi. Nhìn tình trạng thân thể ta thế này chắc các ngươi cũng biết rõ ta không thể sinh ra bất kỳ uy hiếp nào đến các ngươi... Đến đây đi, giết ta luyện hồn hay gì cũng được, đều tùy vào các ngươi."

"Lưu Úc, Lâm Tuấn Thiên... Mau sử dụng Thập tự phục sinh! Nhớ là sau khi chết thì phải lựa chọn trở về Chủ Thần không gian, ngàn vạn lần không được quay lại! Ta hoài nghi quanh đây có mấy trăm, thậm chí mấy ngàn cái Ma Động pháo. Chết thật... Ta không có cái Thập tự phục sinh nào cả. Ta còn yêu đời lắm, chưa muốn chết đâu. Sao giờ?"

"Clone Sở Hiên! Ta, ta nói cho ngươi biết, ta không, không sợ ngươi! Ta.. hey, ngươi đừng có dùng mấy cái âm mưu quỷ quái này đối phó ta, ta nhìn thấu hết rồi... Ít nhất cũng thấy rõ được một chút. Này, ngươi có xài chiêu giả ngất cũng vô dụng! Ta sẽ không ngu mà tới gần ngươi đâu!"

"Đội, đội trưởng, hình như hắn hôn mê thật rồi, chân tay thế này chắc thương nặng lắm..."

"Ực...?"

......

"Quyền hạn... Narnia!"

"Tôi nợ câu một lần, Sở hạo, sau này nhất định sẽ trả lại. Nhưng trước cứ đưa khoản lãi đã..."

"Nhìn kỹ đây! Đây chính là lý do Chủ Thần không cho các cậu trở về, cũng là lý do tôi tới đây..."

"Lực lượng cứu rỗi vị diện!"

"Hồng Hoang- Khai thiên tích địa! Đập nát cái đại lục máy móc này cho ta..."

"Tất cả hãy biến thành những vì sao!"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-533)