← Ch.231 | Ch.233 → |
Dịch giả: truongtieutuyet
Ngày hôm sau, Bắc Băng Châu đội đi tới biên giới của Blue Mountains, mà khi vừa đặt chân tới khu vực này, kế hoạch của Sở Hạo cũng lập tức được triển khai...
- Thorin và những người đi theo bị tập kích, kẻ tập kích là đại quân Orc, là quân đội của kẻ nhơ nhuốc Azog!
- Từ miệng một tên Orc bắt được chúng ta đã biết, có kẻ phản bội Thorin Oakenshield, phản bội người lùn dòng dõi Durin, phản bội Lonely Mountain!
- Kẻ phản bội chính là một số quý tộc của Blue Mountains, là một số thành viên trong hội đồng các trưởng lão, vì không nỡ từ bỏ quyền lực và của cải nên bọn họ cung cấp thông tin về hành trình của Thorin cho quân Orc!
- Bọn họ còn bí mật sắp đặt kế hoạch thủ tiêu những người trung thành với Thorin, thanh tẩy những người trung thành với dòng dõi Durin, bọn họ muốn loại bỏ tất cả những yếu tố cạnh tranh để bản thân có thể thuận lợi xưng vương!
- Chúng ta có bằng chứng trong tay! Có thể chứng minh ai là kẻ phản bội! Tại Blue Mountains, chúng ta sẽ đưa ra bằng chứng trước toàn thể người lùn, sẽ chỉ thẳng mặt những kẻ phản bội đáng ghê tởm này!
Tin tức như vậy, quả thực là chuyện vô cùng nóng hổi, nhanh chóng phát tán đi khắp nơi với tốc độ như gió bão, tất cả người lùn nghe được những lời này đều trợn mắt há miệng, bọn họ đều cảm thấy không thể tin nổi, nhưng mà trong bọn họ có rất nhiều người nhận thức Sở Hạo, đã từng thấy Sở Hạo hộ tống Thorin đi đến Blue Mountains. Lần này chỉ có mấy người Sở Hạo trở về, Thorin và những người lùn khác thì chẳng thấy đâu, vì vậy bất kể có phải là giả tạo hay không, bất kể có phải chỉ là tin đồn nhảm hay không, những lời này vẫn truyền từ tai người này đến tai người khác với một tốc độ điên cuồng.
Mà trong lúc này, Sở Hạo lại bỗng dưng ra lệnh cho tất cả đi chậm lại, vốn dĩ có thể đến được trung tâm của Blue Mountains ngay trong tối hôm đó, nhưng do yêu cầu của Sở Hạo nên mọi người đi mãi mới đến một khu vực cư trú thưa thớt. Hơn nữa hiện tại cũng chỉ mới gần hoàng hôn, mặc dù vậy Sở Hạo vẫn quyết định lập tức hạ trại, yêu cầu mọi người sắp xếp hành lý lại chung một chỗ, cùng với chuẩn bị sẵn sàng tùy thời tác chiến.
Trong lúc ăn tối, luật sư Naruhodo hỏi Sở Hạo với vẻ tò mò:
- Lúc trước những tin đồn mà chúng ta lan truyền có nhắc tới bằng chứng a? Nhưng mà chúng ta căn bản là không có bằng chứng gì mà, cả nhân chứng lẫn vật chứng đều không có, hơn nữa muốn giả tạo chứng cứ cũng không được, trong chúng ta có ai biết viết chữ của người lùn? Muốn giả tạo nét chữ và chữ ký nữa thì càng không có khả năng?
Sở Hạo chỉ mỉm cười uống một ngụm canh nóng, sau đó mới lên tiếng:
- Không cần phiền toái như vậy, bằng chứng sẽ tự động xuất hiện... Hơn nữa cho dù không có bằng chứng, ta vẫn có cách để thuận lợi giải quyết việc này, cứ yên tâm, có bằng chứng hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì cả.
Naruhodo sửng sốt một chút, sau đó hỏi với vẻ khó hiểu:
- Nhưng mà nếu như không có bằng chứng, vậy chúng ta làm thế nào để chứng minh được người khác là có tội đây? Tình huống như vậy căn bản là...
Sở Hạo lắc đầu, cắt đứt lời của hắn nói:
- Luật sư tiên sinh, xin chú ý hai điểm, nơi đây không có toà án, cũng không có quan toà, đây là điểm thứ nhất, điểm thứ hai chính là ta căn bản không muốn tuyên án bất kỳ ai.
Lần này chẳng những là Naruhodo, ngay cả những người còn lại cũng đều cảm thấy khó hiểu, Tom lập tức hỏi:
- Không có quan tòa và tòa án thì ta có thể hiểu được, nhưng mà ngươi không muốn tuyên án bất kỳ ai? Vậy thì chúng ta làm tất cả những chuyện này để làm gì? Hơn nữa không có bằng chứng, chúng ta làm thế nào để khiến cho những người lùn tin tưởng đây?
Sở Hạo ngẩng đầu lên nhìn sắc trời một chút, tiếp đó nói:
- Có bằng chứng hay không căn bản không quan trọng, điểm thực sự quan trọng chính là những gì ngươi vừa nói, chỉ cần làm thế nào để cho người lùn tin tưởng chúng ta là được, không, nói một cách chính xác hơn, chỉ cần khiến cho phần lớn người lùn đứng về phe chúng ta là được... Ai nói chủ nghĩa xã hội không thể xuất hiện ở thế giới Middle Earth? Những quý tộc của Blue Mountains có tội hay không ta cũng chẳng quan tâm, bởi vì cái ta cần chỉ đơn giản là khiến cho phần lớn những người lùn bình dân tin rằng bọn họ có tội, đã hiểu chưa? Hơn nữa... không phải chứng cứ đã tự tìm đến rồi sao?
Trong hình ảnh tinh thần lực của Auchi, một đội ngũ khoảng hơn bốn mươi người lùn đang lặng lẽ di chuyển trong bóng đêm, theo các bụi cỏ hướng về vị trí của Bắc Băng Châu đội. Số lượng thì cũng không phải là quá nhiều, nhưng mà những người lùn này đều được trang bị rất tốt, thân thể đều rất cường tráng, thậm chí thông qua quét hình tinh thần lực, mọi người còn thấy được vũ khí trong tay bọn họ tản phát ra ánh sáng nhạt, đó là đấu khí.
- Bất kỳ kẻ phạm tội nào, cho dù sau khi gây ra tội lỗi đã rất cẩn thận không để lại bằng chứng gì, nhưng nếu như chúng ta lại quả quyết khẳng định bản thân có nắm giữ bằng chứng, hiển nhiên vẫn sẽ khiến cho kẻ đó chột dạ. Tâm lý nhân loại chính là như vậy, mà người lùn thì cũng không phải là ngoại lệ, chính vì thế nên chúng ta không cần phải nắm giữ bất kỳ thứ gì, chứng cứ sẽ tự động tìm đến. Dĩ nhiên mọi chuyện diễn ra như thế này chính là mở đầu tốt nhất, nếu không thì sẽ cần phải dùng hành động mang tính chất kịch liệt hơn để dẫn dụ, khi đó sẽ phải tốn thêm khá nhiều thời gian và công sức.
Sở Hạo thì thào, tiếp đó liền quay đầu nhìn về phía Niệm Tịch Không, Trương Hằng, Tom, TIER đồng thời nói:
- Niệm Tịch Không, lát nữa trong lúc hỗn chiến ngươi có thể mặc kệ bất cứ chuyện gì, chỉ chuyên tâm giết địch là được, Trương Hằng, ngươi có thể tự do tấn công và di chuyển, thấy người nào gặp nguy hiểm thì lập tức đến trợ giúp, Tom và TIER chịu trách nhiệm bảo hộ những tân nhân, hết.
Thông qua quét hình tinh thần lực, các thành viên của Bắc Băng Châu đội đều có thể thấy, mục tiêu của đám người lùn này quả nhiên thật sự là bọn họ, tất cả đều cảm thấy có chút khó tin, không ngờ những quý tộc của Blue Mountains thật sự bán rẻ Thorin. Hơn nữa những người lùn quý tộc này còn hành động giống y như những gì Sở Hạo dự đoán, vừa nghe nói có người nắm giữ bằng chứng, liền phái tay sai thân tín đến tìm cách phi tang, chuyện ngu xuẩn như vậy rõ ràng thực sự xảy ra.
Bất kể nói như thế nào, chiến đấu đã sắp phát sinh, mọi người cũng không thể suy nghĩ gì nhiều, tất cả đều chiếu theo phân phó của Sở Hạo, nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ của mình. Một người lùn nhảy ra chuẩn bị dùng cung xạ kích, có điều chưa kịp nâng cung lên thì một tiếng vụt~ xé rách không khí đã truyền đến, mũi tên của Trương Hằng lập tức xuyên qua đầu hắn tạo thành một lỗ lớn. Sau gần một giây yên lặng không có động tĩnh gì, tiếng la hét đồng loạt nổi lên, hơn bốn mươi người lùn từ trong bóng tối và bụi cỏ chui ra, liều mạng lao về phía mấy người Sở Hạo.
Không thể không nhắc tới một chút, thực lực của những người lùn này đều mạnh hơn rất nhiều so với trong phim, mỗi người đều có đấu khí hộ thân, tốc độ di chuyển, sức mạnh và lực phòng ngự đều được đề cao rất nhiều. Sau giây lát đã có ba người lùn tiếp cận được vị trí trung tâm trại, dọc đường đã có hơn mười người lùn bị Trương Hằng bắn gục, mặc dù vậy ba mươi người còn lại vẫn điên cuồng lao tới như không biết sợ chết là gì, từng lưỡi búa lớn được bao phủ bởi ánh sáng nhạt nhanh chóng bổ về phía các thành viên của Bắc Băng Châu đội.
Vút~!
Thanh kiếm nhỏ trên tay Niệm Tịch Không vụt hóa thành hắc quang, trực tiếp vẽ ra một đường ngang qua cơ thể ba người lùn đang đến gần, nhất thời ba người lùn này đều nhìn nhau với vẻ kỳ quái, tiếp đó liền chuyển thành sợ hãi, nửa cơ thể trên của bọn họ từ từ đổ xuống đất, thân thể đã bị chia thành hai đoạn, máu từ vết thương bắt đầu trào ra.
Cùng lúc đó, một quả cầu lửa màu cam cũng bay ra từ trong tay Sở Hạo, ầm một tiếng, lập tức có mấy người lùn bị nổ thành mảnh vụn. Sau khi ném ra quả cầu lửa này, Sở Hạo không sử dụng phép thuật mang tính công kích nào nữa, nhưng mà hai tay hắn thì vẫn không ngừng thủ thế, miệng liên tục niệm chú ngữ, đủ loại ma pháp được sử dụng liên tiếp. Có ma pháp khiến cho người lùn chạy vòng vòng tại chỗ, thậm chí lao vào tấn công những người cùng phe với mình, có ma pháp khiến cho trên mặt đất xuất hiện một mảng dầu nhớt lớn, lập tức có một loạt người lùn bị trượt ngã, có cả ma pháp tạo ra một chiếc mạng nhện khổng lồ, trực tiếp bao trùm gần chục người lùn.
Chỉ sau cùng lắm là mười giây, ma pháp của Sở Hạo đã khiến cho hơn hai chục người lùn mất đi sức chiến đấu, những người còn lại thì đều đã bị dọa sợ cả rồi, bọn họ biết rõ đây là ma pháp, hơn nữa bọn họ còn biết chỉ có pháp sư mới có thể sử dụng ma pháp, mà pháp sư... chính là sinh vật trong truyền thuyết có thể địch nổi rồng a! Gần như ngay lập tức, hầu hết người lùn đều nhanh chóng vứt vũ khí của mình xuống đất, một vài người vẫn đang nắm vũ khí thì biểu lộ trên mặt cũng đều là âm tình bất định.
Mà tất cả những người lùn đều không chú ý đến một chuyện, lúc trước Sở Hạo sử dụng hỏa cầu thuật, điểm rơi của cầu lửa cách vị trí mọi người để hành lý không xa. Sau khi cầu lửa phát nổ, đống hành lý của mọi người nhanh chóng bắt lửa, đương nhiên, trong những bọc hành lý này hầu như đều là đồ ăn và các loại nguyên liệu nấu ăn...
Cứ như vậy, sau khi Niệm Tịch Không giết hết mấy người lùn chưa bỏ vũ khí, những người còn lại đều cam chịu đầu hàng, mà trong ánh nhìn chăm chú của bọn họ, cộng với cả ánh nhìn của một số dân chúng nghe thấy động tĩnh mà chạy tới, hơn nửa số hành lý của mấy người Sở Hạo bị cháy thành tro bụi. Những người lùn đến tập kích đều thở ra một hơi, chỉ là bọn họ lại không có nhìn thấy, vẻ nhẹ nhõm trong mắt các thành viên Bắc Băng Châu đội, cùng với cả sát ý nồng đậm trong mắt Sở Hạo...
Sở thị sát pháp, mặc kệ đối phương có tội hay là vô tội, kết quả đều chỉ có một chữ chết mà thôi...
← Ch. 231 | Ch. 233 → |