Truyện ngôn tình hay

Truyện:Vô Hạn Thự Quang - Chương 346

Vô Hạn Thự Quang
Trọn bộ 533 chương
Chương 346: Luân hồi đại chiến Hồng Hoang (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-533)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Dịch giả: Phan Ngọc

Ngay khi quân đội bắt đầu công kích thì những quái thú cũng bắt đầu phản công. Đặc biệt là với sải bước khổng lồ của con cự thú hai đầu, tất cả đều khiến quân đội vô cùng rung động vì độ kinh khủng của nó.

Thế nhưng lại không hề có bất kỳ đào binh hay thậm chí là kháng lệnh. Tất cả các binh sĩ đều bắt đầu liều mạng lao lên phía trước. Tiếng vũ khí hạng nặng, tiếng súng, tiếng pháo, tiếng xe tăng, thậm chí là tiếng hò hét đang vang dội khắp nơi trên chiến trường. Toàn thể sư đoàn đã bắt đầu công kích.

Theo sau quân tiên phong chính là các xe vận tải hành động đặc biệt chở bom Hydro. Các xe này đều là chiến xa thuộc dạng hiện đại nhất của nước Mỹ, trang bị loại vũ khí cường đại nhất, cùng với tập hợp những người lính Mỹ tinh nhuệ nhất ở trên xe. Tất cả đều là những binh sĩ hành động đặc biệt. Tuy rằng về cấp độ chỉ là cấp độ đoàn đội, nhưng mà về hỏa lực rõ ràng có thể đạt tới cấp sư đoàn. Giờ phút này binh đoàn bom Hydro này chính là quân đoàn chiến lực quan trọng nhất trên chiến trường.

Ở mặt trận khác, Sở Hạo cùng Bắc Băng Châu đội, tất cả bọn họ đang ở trên xe cơ động. Bọn họ căn bản không thèm quan tâm trước mắt có bao nhiêu quái thú, cứ thế hướng thẳng về lưng chừng sườn núi. Bọn họ chính là quân tiên phong lao thẳng vào cự thú đầu tiên.

Đó chính là cự thú sáu chân, toàn thân bao phủ bao phủ bởi xúc tu. Con cự thú này to lớn vô cùng, thân cao ít nhất hơn trăm mét, chiều dài thân thể ít nhất là hai trăm mét trở lên. Mỗi lần con cự thú này di chuyển thì mặt đất đều kịch liệt run rẩy. Còn về xúc tu, thoạt nhìn chỉ có dài khoảng hai ba mươi mét, có vẻ như còn chưa chạm tới mặt đất. Vậy mà khi dưới chân con cự thú này xuất hiện các loài quái thú khác từ sương mù tiến ra thì những xúc tu đó bắt đầu vươn dài đến một hai trăm mét, tương tự như cây roi, quất tới tấp xuống mặt đất với tốc độ mắt thường không theo kịp được. Chỉ thấy bóng đen lóe lên thì toàn bộ quái thú trên mặt đất đã bị cuốn thành từng mảng thịt vụn.

Trên thực tế, phải đến lúc này mọi người mới có thể nhìn rõ ràng được. Trên mỗi xúc tu đều có một cái miệng. Cái miệng này thì khó có thể lấy gì so sánh được, nó phải có đường kính lên tới mười mét, kích thước lớn nhỏ đều có, cứ vậy mà cắn xé những quái thú kia, một mạch di chuyển mà giết chết biết bao nhiêu quái thú.

Còn một con cự thú khác là đại tinh tinh, trên người có bốn tay, cao đến hơn trăm mét, cơ bắp thì xoắn xít tựa như bất hoại. Cái gì thì không nói, nhưng mà chỉ cần nhìn qua đống cơ bắp của con cự thú này đã thấy được việc nó cường đại như thế nào rồi. Thậm chí đến khi nó di chuyển, mặt đất không còn rung chuyển nữa mà là tạo thành từng hố, từng hố lớn, đi đến đâu mặt đất lún xuống đến đấy. Đây chính là loại cự thú chuyên dùng cơ bắp rồi.

Đối mặt với hai con cự thú này, thoáng suy nghĩ, Sở Hạo liền điều khiễn cỗ xe vọt đến con cự thú mình đầy xúc tu kia.

Theo phân tích thì con cự thú xúc tu kia có uy hiếp lớn đối với quân đội hơn. Xét về tốc độ công kích của xúc tu thì như đã nói, cực kỳ bá đạo, mà về số lượng lại quá nhiều. Vậy nên con cự thú này mà lao vào được giữa đội hình của quân đội thì sẽ tạo ra phá hoại không tưởng với phạm vi công kích lớn như thế này. Còn so về con tinh tinh cơ bắp kia, nhìn sơ qua thì nó chính là cự thú thiên về sức mạnh, thân thể tựa như vô địch. Đối với con quái thú này thì lực phá hoại cũng không hề thua kém cự thú xúc tu kia nhưng mà phạm vi công kích thì hẹp, không thể nào so sánh được. Hơn thế, có khả năng con tinh tinh này am hiểu nhiều về chiến thuật để đối kháng một - một. Thế nên lựa chọn tốt nhất của nhóm Sở Hạo chính là con cự thú xúc tu kia.

"... Như vậy, tiến lên! Auchi, phát động quét hình tinh thần lực đi, bắt đầu kết nối tâm linh tỏa liên, sau đó ngươi sẽ điều khiển cỗ xe!"

"Trương Hằng, xạ kích tất cả xúc tu công kích vào chúng ta! Không nương tay! Sterry, bảo vệ cỗ xe cùng tất cả người trên xe.... Tin ta đi, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi đấy."

"Beatrice, bay lên đi! Dùng cây chổi của ngươi! Cuối cùng là... TIER! Hóa thân thành Tekka man đi, mang theo ta, lao thẳng vào chỗ con cự thú sáu chân kia!"

Sở Hạo vừa gầm lên, toàn bộ các thành viên Bắc Băng Châu đội đều hành động. Ngoại trừ Sterry đang tỏ vẻ phẫn nộ trong ánh mắt ra thì tất cả đều rút vũ khí trong người ra chiến đấu. Thậm chí cả George - gã người mới này cũng lao ra sử dụng súng máy gắn trên xe xả trực tiếp vào con quái vật xúc tu. Đồng thời trái ngược với tâm trạng trầm mặc của hắn lúc trước, hắn vậy mà cười ha ha một cách điên cuồng rồi hét lên: "Đây mới là chiến trường mà ta mong muốn! Ta quả nhiên đi sai đường rồi, căn bản không thích hợp làm nhân viên tình báo được, cái mà ta thích chính là chiến trường khoa học viễn tưởng như này a! Ha ha ha ha ha...."

Trong giây lát, mọi người đều có chút sững sờ vì trạng thái của George, song Trương Hằng cũng là người phục hồi tinh thần nhanh nhất, hắn trực tiếp giơ trường cung lên đứng bên cạnh George chiến đấu, đồng thời cười nói: "Quả thật nhìn không ra a, ngươi lại là người ngoài lạnh trong nóng như vậy a. Đừng lo lắng. Người như ngươi trong đội chúng ta có rất nhiều. Ví dụ như đội trưởng của chúng ta, ví dụ như nữ nhân tham ăn, ví dụ như ta, ha ha ha... tất cả chúng ta đều vậy a."

(Thôi đi... rõ ràng tính cách ngươi thuộc loại pha trò mà)

Mấy người trong đội ngũ đều lo đến toát mồ hôi. Dù gì thì cũng đã bắt đầu khai hỏa, mỗi người bọn họ đều có vị trí và trách nhiệm riêng của bản thân. Đầu tiên là Beatrice bay ra từ cửa xe, nàng tiện tay kéo một cái là cây chổi xuất hiện. Vút một cái là nàng đã bay lên trời, nhanh chóng bay về hướng con cự thú xúc tu.

Ngay khi Beatrice tiến gần hơn cự thú, giọng nói của Sở Hạo đã vang lên: "Không nên bay gần quá! Cẩn thận!"

Nói chưa dứt, đã xuất hiện vài bóng đen giữa không trung, trong đó chí ít có vài cái đánh về phía Beatrice. Sắc mặt Beatrice trắng bệch, nhất thời nàng không biết trốn tránh ra sao. Đúng thời điểm này, trong tích tắc, vài mũi tên phá không lao đi từ cỗ xe, đồng thời những bóng đen cũng chuyển hướng về cỗ xe, lao tới nghênh tiếp.

Những mũi tên xé gió với tốc độ không tưởng. Chỉ nghe Ba~ Ba~, những bóng đen kia đã mãnh liệt rụt lại. Mỗi một bóng đen là một xúc tu, trên mỗi xúc tu khổng lồ này thì đều có những lỗ thủng, rõ ràng đều là thành quả của Trương Hằng.

"Ha ha ha. Beatrice, người đừng nên kích động như vậy a. Cứ như vậy mà bay vòng quanh một chút đi đã. Ngươi chỉ cần tìm được khoảng cách an toàn rồi quấy rối nó cho chúng ta là được!" Giọng nói của Trương Hằng lập tức truyền tới thông qua tâm linh tỏa liên.

Beatrice mặt vẫn trắng bệch, liên tục gật đầu. Nàng lập tức khống chế chổi thần rồi bay vút đi. Lúc này nàng lẩm bẩm gì đó, vài giây sau thì lên tiếng: "Đội trưởng, hãy làm con cự thú này bị thương đi. Miệng vết thương to nhỏ đều được, ta muốn sử dụng Nguyền rủa!"

Lúc này đây Sở Hạo đang cưỡi trên lưng TIER trong dạng Tekka man. Nhân lúc TIER đang mang Sở Hạo lao tới phía cự thú, con cự thú này đã sử dụng xúc tu quật thẳng vào hai người.

"Lưới ma pháp diện rộng!"

Hai mắt Sở Hạo nhanh chóng trở nên mù mịt, cùng lúc đó, mảnh Thần tính đang vận hành trong đầu hắn với tốc độ nhanh nhất có thể, gần như là chỉ trong chớp mắt, một lượng lớn văn tự kí hiệu hội tụ bên cạnh hắn và TIER. Ngay khi xúc tu kia tập kích, từ trong ma pháp trận đã bắn ra ồ ạt hỏa cầu, dịch a-xít cùng các loại sấm chớp, ... lao thẳng tới xúc tu.

Những tiếng nổ đùng đùng vang lên liên tiếp. Trong lúc này, TIER vung tay kéo một cái, lôi ra một thanh trường. Rít một tiếng, TIER đâm thẳng về phía trước, xuyên qua một cái xúc tu mà hỏa cầu phủ đầy dịch a-xít cũng không ngăn cản được, thậm chí sức mạnh cực lớn của TIER còn chặt đứt phăng cả cái xúc tu này. Tiếp đó hắn cứ thế mang theo Sở Hạo bay về phía thân thể của quái thú.

Đúng thời điểm này, Beatrice có vẻ nhìn thấy gì đó, ngửa đầu nhìn lên hướng bầu trời thì thấy từ xa xa có vô số chấm đen xuất hiện. Vì chưa rõ ràng, nàng liền tập trung tư tưởng lại nhìn về hướng đó thì quả nhiên nhìn ra.... Đó là máy bay, máy bay chiến đấu, may bay ném bom... Tất cả phi đội này đang lao ra từ làn sương mù, phóng thẳng tới chỗ bọn họ.

"Đến rồi, đến rồi kìa! Phi đội không quân tới rồi! Cuối cùng cũng có thể tiến hành oanh tạc hai con cự thú này rồi!"

Beatrice vô cùng hưng phấn kêu lên. Nhưng ngay lúc tiếng hoan hô của nàng còn chưa dứt thì từ trong làn sương mù đậm đặc truyền đến một tiếng rống khủng bố vang lên... Nghe có vẻ là tiếng chim...

Quả nhiên, đúng lúc này một con quái điểu màu đỏ thắm lao vút ra từ làn sương mù, chí ít cũng phải cao đến hơn bảy mươi mét. Con cự thú này nhằm thẳng vào hạm đội máy bay chiến đấu mà lao tới để bảo vệ hai con cự thú kia.

Cuối cùng thì con cự thú thứ ba cũng xuất hiện... với trách nhiệm bảo vệ bầy cự thú... con đầu đàn...

Lại là một con quái điểu!

*****

Dịch giả: Phan Ngọc

Thời điểm con cự thú biết bay kia xuất hiện, không chỉ toàn quân đội khiếp đảm mà đến cả mấy người Sở Hạo cũng sợ đến ngây người.

Bởi vì.... đây mới chính là sát khí chân chính a!

Con cự thú này, rõ ràng xét về mọi mặt đều hơn hẳn hai con cự thú kia. Đây là con cự thú biết bay, ưu thế quá lớn đi. Xét về lực cơ động, khả năng né tránh, hay thậm chí là công kích trực tiếp đều cực kỳ khủng bố. Nói đơn giản, nếu con cự thú này còn tồn tại thì coi như chiến lược bom Hydro là vô dụng, bởi vì con cự thú kia có thể dễ dàng công kích từ trên không phá hủy tất cả. Thực sự con cự thú - con quái điểu này đã trực tiếp thay đổi thế cờ rồi!

Lúc nhìn thấy con quái điểu kia, trong lòng Sở Hạo đã thầm thấy không ổn rồi. Hắn biết rằng nếu mà không thể xử lý được con quái điểu này thì hành động lần này chắc chắn thất bại. Vì thế nên hắn bỏ qua luôn con cự thú xúc tu dưới chân, trực tiếp ra lệnh cho TIER: "Con cự thú xúc tu này giao cho ngươi. Không cần cố gắng chiến đấu hết sức mình, chỉ cần kiềm chế được nó là được! Giao ngươi, TIER!"

Giờ phút này TIER đang ở dạng Tekkaman, mắt lóe lên một cái, ngay tức khắc nhận lệnh: "Nhiệm vụ chấp thuận, bắt đầu tiến hành!"

Sở Hạo khẽ gật đầu, không nói nhiều, ngay lập tức hít một hơi thật sâu, nhảy lên trên không rồi sử dụng kỹ năng của hắn.

"Lưới ma pháp hẹp."

Cái dạng này trái ngược với lưới ma pháp diện rộng. Không phải là dựng trận pháp ra giữa không trung mà sử dụng một lúc nhiều ma pháp công kích, mà là chỉ tập trung sử dụng một ma pháp duy nhất, lấy văn tự ký hiệu của ma pháp này làm hạch tâm rồi tiến hành tối ưu hóa lên, từ đó khiến một ma pháp đơn giản cũng có thể trở nên cực kỳ hiệu quả.

Lưới ma pháp rộng và hẹp đều là hai kỹ năng mà Sở Hạo tự sáng tạo ra. Ma pháp mà hắn đang sử dung chính là Mage hand, cũng chính là ma pháp mà hắn thuần thục nhất, đồng thời là ma pháp mà hắn sử dụng nhiều nhất với lưới ma pháp hẹp.

Ngay lập tức Sở Hạo nhảy thẳng lên trời, đồng thời gọi lớn Beatrice thông qua tâm linh tỏa liên: "Beatrice! Đón ta! Trương Hằng! TIER! Chịu trách nhiệm bảo vệ bọn ta, không để bất cứ xúc tu nào đánh trúng bọn ta!"

Vừa nói, hắn vừa ngưng tụ sức mạnh của Mage hand lại, nâng bản thân lên, sau đó lao thẳng về phía Beatrice.

Mà Beatrice thì có chút sững sờ, nhưng cũng không có chậm trễ, mãnh liệt cắn răng rồi mặc kệ đám xúc tu, lao xuống đón lấy Sở Hạo.

Đây rõ ràng là cơ hội tốt a. Tuy nói là Hồng hoang vạn thú trận đang khống chế tất cả quái thú, nhưng cũng chỉ hoàn toàn quyết định được hành động của đám quái thú bình thường mà thôi. Còn nói về con cự thú xúc tu này, khống chế cũng chỉ là khống chế được một vài hành động cơ bản, chứ không thể khống chế cụ thể được quá trình tấn công như thế nào, ăn uống ra làm sao. Vì vậy lúc mà Sở Hạo nhảy lên trên cao, hàng chục xúc tu liên tiếp đánh tới, co bản coi Sở Hạo như một con côn trùng mà đánh nát đi.

Nhưng khi những xúc tu này đánh tới, TIER đã kịp thời xông ra, thanh trường mâu trong tay TIER điên cuồng đâm vào những xúc tu kia. Bởi vì bản chất hắn cũng chỉ là người máy, dù cơ thể có đang ở trong trạng thái Tekkaman, nhưng con Chip trung tâm chỉ đạo vẫn là của robot, vì vậy trong hành động không hề có chút gì do dự hay tâm lý cả. Nên đánh vào đâu, tốc độ, góc đánh, ... đều được hắn tính toán chuẩn xác nhất, vì vậy, trong chớp mắt thân thể hắn dường như hóa thành tia chớp lao tới, xoẹt xoẹt vài cái rồi chém rụng hơn phân nửa số xúc tu, số xúc tu còn lại thì cũng bị Trương Hằng công kích, vì vậy về mặt cơ bản Sở Hạo cực kỳ an toàn.

Nhân lúc này, Sở Hạo đã lao tới gần Beatrice, mà tốc độ cây chổi của Beatrice cũng cực kỳ nhanh, vỏn vẹn chỉ 10s Beatrice đã đón được Sở Hạo. Sở Hạo nhanh chóng ngồi sau lưng Beatrice, nói: "Ta không muốn dây dưa với con cự thú xúc tu này nữa, hãy đưa ta tới thẳng chỗ con quái điểu kia. Đây chính là cơ hội cuối cùng của chúng ta! Mục tiêu ưu tiên của con cự thú này sẽ là lực lượng không quân kia, sau đó sẽ đến việc phá hủy bom Hydro. Vì thế đây là cơ hội cuối cùng của ta! Nhân lúc con quái điểu bận tấn công mấy phi cơ chiến đấu kia thì giết chết nó! Ta cần ngươi giúp ta! Beatrice!"

"Được!"

Beatrice nói luôn mà không cần nghĩ ngợi. Song sau đấy nàng có thoáng chần chừ, mới hỏi lại: "Nhưng mà ta giúp ngươi như thế nào? Ngoài bay ra thì ta cũng chỉ biết có một bùa chú Nguyền rủa mà thôi a..."

"Thế là đủ lắm rồi!"

Sở Hạo lập tức nói: "Cứ dẫn ta tới gần đầu của con quái điểu kia. Thứ nhất là vì nó có thể tích lớn, vậy nên tốc độ bay cũng sẽ không quá nhanh, ngươi hoàn toàn có thể bắt kịp nó. Còn thứ hai, ngay lúc ta ra hiệu, ngươi hãy lập tức phát động Nguyền rủa. Ta muốn sử dụng Nguyền rủa giết nó! Bây giờ ngươi hãy cho ta biết cụ thể về bùa chú này hơn đi... thời gian niệm, cường độ của đối phương và bản thân tác động ra sao tới thời gian niệm chú không? Mà có đúng là Nguyền rủa sẽ làm suy yếu mọi chỉ số phòng ngự, tố chất thân thể đi 20% hay không?"

Beatrice lập tức trả lời: "Đúng thế, đúng là như thế. Nhưng mà cũng đòi hỏi cần phải có vật gì đó từ cơ thể của đối phương, chỉ cần một sợi lông cũng được. Hơn nữa để Nguyền rủa, ta cần ít nhất 60s tức là một phút bất động, trong lúc này thì ta cực kỳ nguy hiểm, cùng lắm với năng lực bay của chiếc chổi chỉ có thể giúp ta an toàn hơn một chút thôi."

Sở Hạo gật đầu khẳng định: "Ngươi không thể di chuyển, nhưng ta mang ngươi đi thì được đúng không? Được, trong 1 phút ngươi niệm chú thì ta sẽ bảo đảm an toàn cho ngươi. Giờ... ngươi chỉ cần thật sự tin ta là được! Ta có thể sẽ chết, nhưng ngươi chắc chắn sẽ không chết!"

Beatrice nghiêng đầu nhìn hắn. Hiện giờ bộ dạng Sở Hạo chính là bộ dạng của một nam nhân trưởng thành cỡ bốn năm mươi tuổi. Không biết sao mà hai má nàng chợt ửng hồng, sau đó khẽ gật đầu đồng ý. Mà lúc này đây thì Sở Hạo cũng không có để ý lắm, chỉ tập trung vào con quái điểu đằng xa.

Cùng thời điểm, con quái điểu đang lao đến hạm đội không quân với tốc độ nhanh nhất. Trong khi cách đó tầm hơn trăm mét, trong tích tắc, nhìn vào chỉ thấy từ cơ thể con quái điểu tỏa ra nhiệt lượng đến kinh người, đúng hơn là cơ thể nó được bao phủ bởi nham thạch nóng chảy, nóng tới mức xung quanh cơ thể con quái điểu tạo thành đoàn không gian vặn vẹo hình tròn.

Phần lớn tên lửa đạn đạo đều không thể nào tiếp xúc nổi đoàn nham thạch này, chỉ cần tiếp cận đoàn không gian vặn vẹo bên ngoài là đã nổ tung, thậm chí nổ tung còn không kịp mà bị ngọn lửa nuốt hết. Mà mỗi lần nham thạch nuốt lấy tên lửa thì cơ thể con quái điểu cũng không có lấy một tổn thương mà làn da của nó chỉ hơi tối màu chút rồi lại bình thường.

Đang hăng hái đuổi theo, ấy thế mà khi Sở Hạo cùng Beatrice tiếp cận bán kính ngàn mét thì đã cảm thấy nhiệt lượng khổng lồ kéo tới. Hai người đều có cảm giác như lông tóc đã cháy đến quăn tít rồi. Theo bản năng thì Beatrice ngừng lại luôn, mà Sở Hạo cũng đang tỏ ra hoảng sợ, hai người nhìn nhau trong thoáng chốc, nhất thời cả hai lâm vào trầm mặc.

"Không được! Rõ ràng là không thể tiếp cận được! Rõ ràng con cự thú này với hai con cự thú lúc nãy khác hẳn nhau mà! Con cự thú này còn có thể vận dụng được cả năng lượng nguyên tố! Chết tiệt! Đây còn là sinh vật không vậy!?"

Sở Hạo gần như nghiến răng mà nói, mắt hắn chớp liên tục, mấy giây sau mới nói tiếp: "Hiện tại thì cứ dừng ở đây đợi động tĩnh đã... Chúng ta phải chờ... chờ đến khi nó tiêu hao thật nhiều năng lượng.. Sau đó chúng ta mới xông lên.. Trước mắt cứ án binh bất động đã."

Beatrice mở miệng ra nhưng lại không nói gì cả, chỉ nhìn Sở Hạo, sau đó chăm chăm nhìn vào con quái điểu đằng xa đang chiến đấu với hạm đội máy bay chiến đấu...

Lúc này ở phía dưới sườn núi, mấy người bên trong trận thức đều cười lạnh. Thanh niên híp pi nói: "Chúng ta thật là may mắn đi a. Không ngờ lần này xuất hiện cả sinh vật cấp Đinh. Cái con quái điểu khổng lồ kia rõ ràng là sinh vật có huyết mạch của Chu tước, cho dù chỉ có chút chút nhưng cũng phải gọi là hiếm thấy. Nếu mà chúng ta có thể kích thích linh trí của nó, thậm chí khiến nó trở về với huyết mạch thì không chừng ngay cả Thánh nhân cũng phải xúc động a. Đây chính là sức mạnh trọng yếu trong quân đoàn Thánh nhân rồi! Phát tài thật rồi, chúng ta chỉ cần có được con quái điểu này thì cũng coi như ăn ngon mặc sướng cả đời rồi."

Những người còn lại tuy không nói gì, nhưng rõ ràng nét mặt bọn họ đang bán rẻ bọn họ a. Rất hiển nhiên, bọn họ cũng đều đang suy nghĩ giống như thanh niên híp pi kia.

Duy chỉ có thanh niên điềm tĩnh, đôi lông mày của hắn lại hơi nhíu lại....

May mắn sao? Đúng là may mắn đấy, một con quái điểu khổng lồ, có trong mình huyết mạch Chu tước hiếm có, có khả năng vận dụng năng lương nguyên tố, nhưng mà...

Hiện tại bọn hắn... đã hiến tế đi đến tám phần số mệnh rồi.... May mắn.... liệu còn mỉm cười với họ được nữa sao?

Không biết vì lý do gì, trong nội tâm thanh niên điềm tĩnh kia lại có dự cảm không lành. Đây là lần đầu tiên mà hắn cảm thấy việc hắn làm, hiến tế số mệnh, triệu hồi được thánh thú... lại không phải là lựa chọn tốt đẹp gì cả...

*****

Dịch giả: Phan Ngọc

Trong lúc Sở Hạo và Beatrice còn đang chật vật với con quái điểu khổng lồ trên không, thì dưới mặt đất quân đội cũng đang chiến đấu căng thẳng. Mặc dù đã có tiểu đội luân hồi chiến với con cự thú xúc tu, nhưng chỉ riêng con Tinh Tinh bốn tay khổng lồ kia cũng đã đủ để đối kháng lại toàn bộ quân đội của nhân loại rồi.

Không thể nào phủ nhận được cái tố chất thân thể mạnh mẽ đến kinh người của con Tinh Tinh này. Thấy Sở Hạo lao vào con cự thú xúc tu thì ngay lập tức quân đội lao thẳng vào con Tinh Tinh bốn tay này. Gần như tất cả ống pháo trên chiến trường đều chãi vào con cự thú này. Đây chính là tấn công trực diện bằng pháo đó a. Cứ thế mà đánh cho mình mẩy con Tinh Tinh be bét vết thương, máu me đầy người. Nhưng mà con cự thú này cũng không hề tỏ ra suy yếu chút nào cả. Nhìn bộ dạng của nó thì căn bản không có giống như đang bị trọng thương. Chẳng lẽ có tập trung toàn bộ hỏa lực cũng chỉ có thể tạo sát thương ngoài da cho nó thôi sao!? Thật là phản khoa học!

Nói về quân đội, dù chỉ là một sư đoàn bình thường hay sư đoàn đặc biệt thì giờ đây vũ khí họ được trang bị cũng không có phân theo cấp bậc mà là đều được trang bị đầy đủ. Ví dụ như bây giờ, một sư đoàn bình thường cũng có được cả tên lửa đối đất. Ngay lập tức, có một vài sư đoàn nã thẳng tên lửa đối đất vào con Tinh Tinh. Cứ nghĩ rằng sẽ khiến nó tan xác pháo, ai ngờ kết quả lại càng thêm phản khoa học! Chẳng biết cái con Tinh Tinh chết tiệt kia đã làm cái trò gì mà chỉ thấy nó vung vẩy 4 cánh tay thì đã trực tiếp đánh bật hết mười mấy quả tên lửa đi rồi, không một quả nào chạm nổi vào người nó!

Từ điểm này có thể dễ dàng nhận thấy trí lực của con Tinh Tinh này là rất cao. Nó có thể phân biệt được cái gì là có nguy hiểm, có thể gây tổn thương nó, cái gì thì có thể cứng rắn bỏ qua được. Cái bản năng này thực sự là quá đủ để cho nó sống sót trên chiến trường, hơn nữa còn tạo thành một mối hiểm họa lớn. Xét tổng thể, trong ba con cự thú, chính ra con cự thú xúc tu lại là con yếu nhất, con quái điểu có huyết mạch Chu tước thì không nói làm gì rồi, con Tinh Tinh thì cũng có huyết mạch viễn cổ, nhưng chỉ là nhạt đến gần như không có, nhưng chỉ cần thế cũng đã làm nó có được cái bản năng chiến đấu vượt trội cũng với tố chất thân thể vượt xa bất kỳ con thú nào cùng thể tích rồi, cộng thêm với trí tuệ bậc cao của loài linh trưởng, như vậy cho dù có là ở Hồng Hoang cũng ít khi thấy.

Bây giờ thì quân đội cũng chỉ còn cách con Tinh Tinh tầm gần nghìn mét. Tuy những quân nhân này cũng sớm quyết tâm chết rồi, nhưng khi chứng kiến được sự khủng bố của con Tinh Tinh thì trong lòng họ cũng bắt đầu bị lấp đầy bởi tuyệt vọng và bi phẫn... Chẳng lẽ, cho dù bọn họ có đem cái mạng họ ra thí thì cũng khó mà giành lấy được thắng lợi hay sao?

Khác với tâm lý của cánh quân tiên phong, tại trung tâm chỉ huy, các tướng lãnh đang theo dõi hành động của con Tinh Tinh qua kính viễn vọng, tuy mặt họ cũng không kém phần nghiêm trọng nhưng ít nhất họ cũng không có loạn.

"... Có cách rồi. Nhìn vào cách mà con Tinh Tinh này đang né tránh tên lửa đối đất, rồi cả nhưng vết thương be bét máu trên cơ thể nó, ta có thể thấy rằng nếu có thể gây đủ lượng sát thương lên cơ thể con Tinh Tinh này thì chắc chắn nó sẽ bị trọng thương, thậm chí là chết tươi. Bởi vì nếu trái với phân tích của chúng ta, nếu nó thực sự bá đạo như vậy thì việc gì nó phải cố gắng đánh bay đi toàn bộ tên lửa đối đất..."

Sư trưởng thì vẫn im lặng quan sát, sau khi nói như vậy với mọi người thì nét mặt của hắn vẫn rất nghiêm trọng. Những sĩ quan khác trên cơ bản thì cũng hiểu lời hắn nói, nhưng tất cả cũng đều tỏ ra nghiêm trọng như vậy, một mực im lặng.

Được một lúc, mắt thấy con Tinh Tinh ngày càng tiếp cận, ông ta rốt cuộc ra lệnh cho nhân viên truyền tin: "Thay ta kêu gọi trợ giúp từ đội hành động đặc biệt."

Nhân viên truyền tin nhận lệnh trực tiếp thi hành ngay. Vài giây sau, nhân viên này đã liên lạc được tới đội hành động đặc biệt ở hậu phương, Sư trưởng cầm mic lên, cứ thế nói: "Chúng ta cần sự trợ giúp của các ngươi... Hãy khởi động toàn bộ các vũ khí mạnh nhất mà chúng ta có, tên lửa đối đất, tên lửa đạn đạo, pháo cao xạ, .. điều tất cả vào chiến trường ngay."

Đoàn trưởng của đội hành động đặc biệt này cũng không chậm trễ mà trả lời: "Đã rõ, điều động toàn bộ vũ khí hạng nặng, trong ba phút sẽ tới nơi, xin hỏi còn lệnh gì từ cấp trên không?"

"... Ba phút quá lâu, ta hy vọng các ngươi hãy rút ngắn thời gian hết sức có thể. Cứ mỗi một giây chậm trễ thì lại thêm một quân nhân phe ta ngã xuống... Vì thế, hãy nhanh lên!"

Nói đến đây, hai bên cũng đã trao đổi thông tin xong, đoàn trưởng vừa để máy truyền tin xuống liền ban bố mệnh lệnh xuống cấp dưới. Trong đoàn đội hành động đặc biệt này thì không hề có cái gì gọi là lề mề chậm chạp cả, tác phong của tất cả đều cực kỳ nhanh nhẹn và chính xác, lệnh vừa được ban ra, toàn bộ các xe vận chuyển vũ khí đã xuất phát tới chiến trường. Đồng thời, tại chiến trường lúc này, đội xe tăng tiên phong cũng đã tiếp xúc với con Tinh Tinh.

Thực sự tất cả không khác gì một cuộc đồ sát. Con Tinh Tinh nhảy một cái, rơi thẳng giữa hạm đội xe tăng, pha tiếp đất tạo thành sóng xung kích bắn ra xung quanh. Ba chiếc xe tăng gần con Tinh Tinh nhất hứng toàn bộ sóng xung kích, bị hất tung lên như xe tăng đồ chơi, các binh sĩ bên trong chắc chắn đều chết hết, bởi đến cái xe tăng còn nát bét thành từng mảnh vụn thì bọn họ làm sao mà còn sống được. Còn đến bảy, tám chiếc xe tăng phía xa thì tuy bên ngoài không thấy sao nhưng dưới chấn động khổng lồ như vậy thì chí ít cũng đã đủ để làm các binh sĩ bên trong trọng thương hoặc thậm chí là chết.

Mới chỉ nhảy có một cái mà lực phá hoại đã như vậy rồi, ấy thế mà con Tinh Tinh này không có tiếp tục nhảy lên nhảy xuống hay là né tránh đi nơi khác. Trái lại nó ở nguyên chỗ cũ mà giẫm đạp bốn phía, dùng bốn tay tóm lấy mấy chiếc xe tăng rồi tách lấy tử thi ăn sạch, cao hứng còn tru lên vài cái, rồi há to miệng cắn nuốt cả xe tăng lẫn xác người. Quả thực hành động của nó hoàn toàn phù hợp với diện mạo ngang tàng của nó.

Tuy tất cả những việc con Tinh Tinh làm đã làm toàn bộ đám quân nhân khiếp sợ nhưng mà như vậy nó lại có tác dụng rất lớn tới bố cục của chiến dịch. Chí ít... bom Hydro chiến lược mà bọn họ chịu trách nhiệm bảo vệ vẫn còn an toàn!

Trong quân đội lúc này không hề có bất cứ mệnh lệnh nào đưa ra, cũng chẳng còn cái gì gọi là chỉ huy hay binh sĩ nữa cả, tất cả đều không hẹn mà cùng lao thẳng vào tấn công con Tinh Tinh bốn tay. Xe tăng, chiến xa... tất cả đều vọt thẳng vào dưới chân con Tinh Tinh, cứ như là đồ chơi đâm vào người khổng lồ vậy. Chuyện này cơ hồ càng làm con Tinh Tinh thêm hưng phấn, thuận tay xé rách vài chiếc xe tăng nữa, nhai rôm rốp mấy chiếc chiến xa mà như nhai đậu hũ, bất kể là sống hay chết đều nuốt hết vào bụng, thậm chí lúc hưng phấn nó còn nuốt nguyên cả một chiếc xe tăng, xe tăng nổ tan tành trong mồm nó mà cứ như đang thêm mắm thêm muối khiến nó hưng phấn mà rú lên.

Cảnh tượng này.... thực sự rất bi thương a!

Ai mà không quý lấy mạng sống chứ? Ai mà không muốn sống chứ? Đến con sâu cái kiến còn muốn sống cơ mà!

Những quân nhân này, mắt thấy những chiếc xe tăng bị xé nát, be bét máu me và thi thể, ít nhất phải đến hơn hai ngàn quân nhân đã bị con Tinh Tinh ăn thịt, cảnh tượng khủng bố chẳng khác nào địa ngục cả. Trên thực tế, những quân nhân trong xe đang lao tới, trong mặt họ đều là ngân ngấn nước mắt, tay run nhưng lòng vẫn quyết tử vì tổ quốc quyết sinh!

Mấy cái câu nói gì mà quân nhân kiên cường đến cùng, quân nhân cứng rắn không nước mắt, quân nhân luôn luôn hy sinh thật cao thượng đều là vớ vẩn, mạng ai mà chẳng là mạng chứ!? Giờ khắc sinh tử này đây, những quân nhân này cũng là người, bọn họ cũng nghĩ tới thân nhân của họ, người mà họ yêu, hoặc nghĩ đến tuổi thanh xuân của chính bản thân họ, nghĩ đến tương lai của họ, nhưng cho dù như thế thì cũng tuyệt đối không có người nào đang nghĩ về sự đau đớn khi chết...

Cho dù thế nào đi nữa, bọn họ vẫn phải vì đạo nghĩa không được phép chùn bước, buộc lòng phải chấp nhận kết cuộc như những người đi trước... Cho dù biết trước kết cục là sẽ hi sinh, họ vẫn sẽ nghênh đón nó, cùng với nước mắt, thậm chí sợ đến vãi ra quần, không hề có chút bi tráng, cũng chẳng hề có chút lãng mạn, cứ như vậy nghênh đón kết cuộc của bản thân...

Nhưng mà... đây, chính là sinh mệnh... thời khắc sinh mệnh kết thúc... kỳ thực cũng không có bi tráng giống như trong các tiểu thuyết.

Còn những binh lính trong sư đoàn, các sĩ quan, mắt họ đều đỏ màu máu, bọn họ đều gào thét, không ngừng xả đạn vào con Tinh Tinh bốn tay. Nhưng mà, cấp trên lại ra lệnh, cấm không được bắn bất kỳ loại đạn đạo nào cả. Vì vậy, tất cả pháo cối hay pháo chống tăng đều không được phép bắn vì có bắn cũng không thể chạm tới nó mà còn làm nó nổi giận, kích thích nó cắn xé các chiến xa... Rất nhiều binh sĩ trẻ tuổi đều gào khóc, gào lên, thậm chí cứ chĩa thẳng súng về phía trước mặt mà bắn phá hỗn loạn.

Chiến cục đã rõ ràng quá rồi. Số lượng binh sĩ đang giảm xuống nhanh chóng, chiến cục đang tan vỡ dần... Tất cả sĩ quan chỉ huy đều nhìn ra điểm này cả, nhưng bọn họ vẫn đang chờ đợi mệnh lệnh cuối cùng...

Rốt cuộc, lúc mà chiếc xe bọc thép tân tiến nhất lao lên, ngay lập tức có một lượng lớn xe tăng bọc thép lao tới cùng. Lần tổng công kích này không còn là các binh lính tầm thường nữa mà đều là các sĩ quan chỉ huy của các đội ngũ. Từng chiếc từng chiếc một lao tới mang trên mình hy vọng của toàn bộ binh sĩ trên chiến trường, những hy vọng cuối cùng. Họ lao thẳng vào con Tinh Tinh như là nghênh tiếp lấy kết cục, nghênh đón tử thần vậy, đây là lần tổng tấn công cuối cùng rồi... Đạo nghĩa không thể chùn bước...

Khi chiếc xe bọc thép đầu tiên tiến vào phạm vi công kích của con Tinh Tinh, mặc cho con Tinh Tinh này tóm lấy đưa vào miệng, .. Nổ đùng một tiếng, một đám mây hình nấm dâng lên, một tay của con Tinh Tinh vỡ nát thành thịt vụn. Tiếp đó những chiếc xe bọc thép khác không thèm để ý, quân nhân điều khiển xe hai mắt đỏ ngầu, hét lên thật to, lao thẳng vào, lại một đám mây hình nấm nữa. Tất cả những chiếc xe bọc thép này mang trên mình hầu hết tất cả các loại đạn đạo vũ khí hạng nặng, có những xe thậm chí còn chưa tới gần cũng đã ngay lập tức nổ theo chuỗi quanh mình con Tinh Tinh...

Một phút sau, tất cả đều đã hạ màn, con số sư đoàn tử vong vượt quá 70%, về nhân số của đoàn đội hành động đặc biệt thì giảm đi hơn 20%.

Còn về con Tinh Tinh khổng lồ bốn tay...

Thịt nát xương tan!

Crypto.com Exchange

Chương (1-533)