← Ch.425 | Ch.427 → |
Trịnh Xá quả thực đã có kinh nghiệm và sự nhận thức thành thục đối với các cuộc chiến đấu của hắn, đồng thời những kinh nghiệm và nhận thức này cũng không phải đã lạc hậu, đã dùng qua và dừng lại tại chỗ, giống như sau khi hắn sáng tạo ra Sáng Thế Chân Không, sức chiến đấu của hắn cũng đã tiến bộ theo, mặc dù vẫn là một hệ thống kia của hắn.
Đối với Trịnh Xá mà nói, có một quan điểm vô cùng quan trọng luôn luôn tồn tại từ trước cho đến nay, đó chính là mặc kệ hàng vạn hàng nghìn công pháp của đối phương, mặc cho đối phương sử dụng quy tắc gì đi chăng nữa, cuối cùng đến lúc đối chiến cùng nhau, luôn phải đánh giáp lá cà, luôn dùng sức mạnh va chạm vào nhau, mà hắn tự tiến vào thế giới Luân Hồi, tự tham gia trận chiến cuối cùng, từ đầu đến cuối tự mình thắng được gã mạnh nhất của thế giới Luân Hồi, điều am hiểu duy nhất, lĩnh hội duy nhất chính là chỉ có sức mạnh, mạnh mẽ thật sự, còn bàn về những người sử dụng và sử dụng phương thức, nếu những người khác có thể dựa vào các loại pháp thuật và công pháp, sử dụng các loại quy luật để trở nên cường đại, vậy tại sao hắn không thể dựa vào sức mạnh tốt nhất và mạnh mẽ nhất của bản thân hắn chứ?
Lý do tại sao không thể thắng được, chẳng qua là do sức lực của hắn còn chưa đủ sức mạnh mà thôi, pháp thuật, công pháp, quy luật hay hình chiếu gì đi nữa, nói đơn giản một câu, chẳng qua cũng chỉ là thuộc tính biến ảo của sức mạnh mà thôi, hắn có thể công phá bằng một đòn đánh!
"Một chiêu Đô Thiên Thần Lôi Quyền thật tuyệt." La ôm lồng ngực của mình, thân thể của hắn bắt đầu phục hồi lại như cũ, nhưng ở phương diện các hạt căn bản nhất, Phong Thủy Hỏa Thổ quấy rối, khiến cho tốc độ phục hồi thân thể như cũ của hắn thua xa Trịnh Xá.
Lúc này Trịnh Xá bỗng dưng cảm thấy hơi sững sờ, hiểu ra được phần nào, ánh mắt biểu lộ thần sắc nhìn nắm đấm của mình, sau khi nghe xong, mới giơ thẳng nắm tay lên nói với La rằng: "Đô Thiên Thần Lôi Quyền là cái quái gì? Chẳng qua là một đấm của ta mà thôi."
Không biết vì sao, trên trán của La bỗng nhiên xuất hiện vài cái gân xanh nổi lên rất rõ ràng, hắn vừa cười lạnh lùng vừa nói: "Có phải ngươi muốn một quyền đánh thành hai cái bánh nhỏ không?"
Trịnh Xá kinh ngạc nói: "Ủa sao ngươi biết hay vậy? Là một quyền đánh thành hai cái bánh nhỏ chỉ..."
"Đùng!"
La vung mạnh ba cánh tay ở một bên bả vai của hắn lên, nhất thời, Trịnh Xá đang ở chỗ đằng xa kia lập tức bị đánh bay ra ngoài, đồng thời La cũng bay theo, gần như cắn răng nghiến lợi hét lớn: "Đừng có lúc nào cũng... nghĩ tới ăn! Ngươi đây... đúng là kẻ tham ăn! Tại sao chiêu thức đó mạnh mẽ khủng khiếp như vậy, một đòn tấn công cường lực như vậy, thế mà mẹ kiếp nhà ngươi lại gọi nó là một quyền hai cái bánh? Hai cái bánh bột ngô thực sự có đủ cho ngươi ăn no sao? Tại sao ngươi không suy nghĩ một chút cho chúng ta, những người chiến đấu với ngươi đây? Đã quá nhiều lần rồi, hàng chục lần rồi, hàng trăm lần rồi, mỗi lần đều bị đối phương là những ngụy Thánh kia cười nhạo! Mẹ kiếp ý nghĩ, mẹ kiếp một quyền hai bánh của ngươi! Lặp lại một câu cho ta! Đô Thiên Thần Lôi Quyền! Lại đây, xem khẩu hình của ta khi ta phát âm, Đô Thiên Thần Lôi Quyền!"
Khi đang nói chuyện, La ở đằng xa trong khoảng không liên tục vung vung cánh tay, mà Trịnh Xá thậm chí ngay cả đang bị công kích kiểu gì thì bản thân hắn cũng không nhận biết được, vì thế liên tục liên tục bị đánh bay đi thật xa trong hư không, cũng không biết đã bị đánh bao nhiêu quyền, mãi đến lúc có tiếng ca mơ hồ truyền đến xung quanh thân thể của Trịnh Xá thì mới dừng lại, La giống như thở một hơi dài rồi mới dừng tay lại, nhưng ánh mắt của hắn vẫn biểu lộ ra sự hung bạo, giống như chỉ cần Trịnh Xá lại nói ra câu nói một quyền hai cái bánh gì gì đó, ngay lập tức hắn sẽ tiếp tục dạy cho Trịnh Xá học về cách đối nhân xử thế.
"Nhớ kỹ! Tên chiêu này của ngươi là Đô Thiên Thần Lôi Quyền! Nó đại diện cho thuở ban đầu của thời kì hỗn độn, khi Hồng Hoang chưa được sinh ra, lôi điện mạnh mẽ nhất của địa cầu quanh quẩn một chỗ từ lúc khởi đầu cho đến lúc kết thúc, đó là chấn động trên chuỗi đa nguyên vũ trụ, là sức mạnh tối cường, nhớ lấy! Ngươi là Cổ, ngươi từ một người yếu nhất đã từng bước một phấn đấu, từng bước một chiến đấu, từng bước một đấu tranh, cuối cùng trở thành người đàn ông mạnh mẽ nhất! Ngươi là chiến hữu của ta, ngươi không thua bất kì kẻ nào! Ngươi không cần cúi đầu trước bất kỳ ai! Ngươi sẽ vĩnh viễn là người đứng đầu! Nhớ cái tên này cho đến chết, Đô Thiên Thần Lôi Quyền!"
Sau khi Trịnh Xá không còn bị công kích nữa, hắn nỗ lực để đứng thẳng người, sau đó sâu hít thở sâu nhiều lần, tuy ở vùng hư không này cũng không có không khí, hắn làm như vậy kỳ thực là đang nỗ lực để kiềm chế chính mình, thật vất vả mới đè nén làm cho tiếng ca quay trở lại, lúc này hắn mới thở hổn hển nói rằng: "Không phải ta đã nói hàng chục lần rồi sao? Tên của ta là Trịnh Xá! Cổ cái ông cố tổ nhà ngươi!"
La giật khóe miệng một cái, nhưng không công kích lần nữa, mà nói với Trịnh Xá rằng: "Ta không đánh nhau bằng miệng với ngươi, bây giờ ngươi hãy cho ta một câu trả lời rõ ràng đi, không nên cản đường của ta, hiểu không? Ta cũng nói thật cho ngươi biết, ta không ở đây lâu được, hiện tại đây chẳng qua chỉ là thân thể mô phỏng của một tia thần niệm đang bùng cháy của ta, cho nên ta không có nhiều thời gian để dây dưa với ngươi, ngươi chỉ cần cho ta một câu trả lời, cho... hay không cho là được."
Lời nói này nghiêm túc, không chỉ về từ ngữ, mà lúc La nói chuyện, hắn đã bắt đầu khởi động khí thế trên người, tất cả những điều này cũng làm cho Trịnh Xá nhận ra được, lúc này La thật sự đã nghiêm túc rồi, nếu như hắn không nhường đường, vậy thì mặc cho sự thiện chí không làm sao nói rõ được của La đối với hắn nhiều hay ít, lúc này hai người sẽ chỉ có một trận quyết chiến... sinh tử không cần bàn cãi!
Nhưng... Hắn biết sợ à? Hoặc có lẽ là...
"Đến lúc này mà lùi bước sao, sẽ làm cho tất cả mọi sự nỗ lực và kiên trì của ta từ nãy tới đều tiêu tan hết... Cho nên, đánh tiếp đi! Hãy dùng thực lực chân chính của ngươi, đánh bại ta, giết chết ta, nhưng đừng mơ tưởng đến việc ta lùi lại nửa bước! Bọn họ..."
"Đồng bạn của ta đã hy sinh để cho ta trở nên mạnh mẽ nhất, bọn họ đều đang nhìn ta kìa!"
La nghe vậy lập tức nhắm hai mắt lại, lúc mở mắt ra lần nữa, trong mắt ngoại trừ ý chí kiên cường chiến đấu ra thì hắn cũng chẳng nói lời nào, chỉ là cầm trường kiếm và trường kích đặt trước ngực, bốn cánh tay khác thì đặt ở các vị trí khác nhau trên vai và sau lưng, tư thế kì lạ khó hiểu như vậy vừa xuất hiện, toàn thân Trịnh Xá đều hơi run sợ.
"Đây là hình dạng lúc chiến đấu trong thần thoại của ta, còn Thánh chân chính, Thánh đạo của ta tất nhiên tương ứng với quy luật của đa nguyên vũ trụ, hoặc có lẽ là, cái mà bản thân ta đại diện chính là quy luật, ta chính là Thánh đạo chiến đấu, trong rất nhiều vị diện, chỉ cần hình dạng của ta đã đủ để gây nên chiến tranh, nếu dùng hình thái của ta để thao túng năng lượng, đủ để hủy diệt cả thế giới, nhưng, đây chẳng qua là hiện tượng tự nhiên của Thánh đạo của ta mà thôi, mà ngươi... Chuẩn bị xong tất cả để nghênh chiến rồi chưa?" Giọng nói của La trầm thấp và uy nghiêm, vang vọng như đang trên chiến trường.
Trịnh Xá hít một hơi thật sâu, nắm chặt hai nắm đấm, thấp giọng đáp lại: "Lại đây đi..."
Các đồng bạn của ta, phù hộ ta, ta sẽ không thất bại... Ta không thể thất bại!
Lúc đang nói, trường kiếm trên cánh tay của La chợt bổ xuống, con ngươi trong mắt Trịnh Xá cũng chợt thu nhỏ lại, trong lúc mơ hồ, hắn có thể nhìn thấy gì đó, nhưng lại dường như chẳng thấy thứ gì, chỉ có thể dựa vào bản năng tránh né bay vọt ra phía sau, tốc độ trong thời khắc này của hắn nhanh biết bao, khoảng cách của bước lùi tránh né này đã hơn hàng chục dặm, chỉ trong một khoảng thời gian cực ngắn không đáng kể kia, mặc dù như vậy, nhưng khi hắn dừng lại, trên ngực của hắn đã có nhiều hơn một cái lỗ hổng, tuy trong nháy mắt đã trị liệu cho khép lại, nhưng điều này cũng đã chứng minh căn bản hắn đã không hề tránh né lui về phía sau.
"Đây chỉ là màn khởi động, nhớ kỹ, tiếp theo, chính là đòn tấn công xóa đi thật sự."
"... Công kích trên chuỗi à?"
Trịnh Xá hít một hơi thật sâu, cũng không lùi bước vì sự uy hiếp hoặc dũng mãnh của La, trái lại còn hỏi câu này.
"Không sai, có thể trong mắt ngươi, sự chân thực của thế giới đã bắt đầu hiện ra, nhưng ta muốn nói... Ngươi chỉ giống như một em bé lần đầu tiên mở mắt ra nhìn thế giới mà thôi, giống thật mà là giả, hay là ngươi căn bản không suy nghĩ kỹ lời của ta vừa mới nói, ta nghĩ ta của ngày xưa, đối với Thánh thật sự mà nói, cái được gọi là thời gian và không gian vẻn vẹn chỉ là bản năng, cho dù ngươi đang đứng ở rất xa, chỉ cần ngươi và ta còn ở trong cùng một cái vị diện, như vậy ngươi thật sự giống như đang ở ngay trước mặt ta vậy, thậm chí ta căn bản cũng không cần đi tìm ngươi, bởi vì ta đánh ra một quyền, ngươi lập tức ở nơi đó, mà loại kỹ xảo này, đối với bọn ngụy Thánh mà nói có thể đã là kỹ xảo đắc ý của bọn họ, nhưng đối với Thánh thật sự đây mà nói, kỳ thực cũng chỉ là bước đầu tiên mà thôi, nhìn thấu sự khác biệt của thời gian và không gian của vũ trụ này, sau đó ngươi lập tức sẽ phát hiện, cái được gọi là không gian kỳ thực chỉ là ảo giác."
"Không gian là ảo giác?" Trịnh Xá thử đưa nắm đấm duy nhất của hắn quơ hai cái trong không trung, sau đó dường như hắn đã tìm được một chút bí quyết, bỗng nhiên lại tò mò hỏi: "Vậy thời gian thì sao?"
Trong ánh mắt uy nghiêm của La, thoáng có chút hoài niệm, giống như chuyện ở quá khứ đã từ rất lâu vọng lại, hắn còn nói thêm: "Còn về thời gian... tức là bước thứ hai của Thánh, giống như... Lẽ nào ngươi không phát hiện ra sao?"
"Phát hiện cái gì?" Trịnh Xá lại quơ tay một cái.
"Ngươi... chỉ có một cánh tay thôi."
Trịnh Xá chợt dừng hành động vẫy vẫy cánh tay của hắn lại, im lặng một hồi lâu, rồi mới lên tiếng: "Thì ra là thế... đây chính là cấp độ chiến đấu thật sự của ngươi à, cái được gọi là thời gian và không gian, đều chỉ là thủ đoạn để các ngươi đạt được mục đích công kích, vậy thì... vì sao ngươi vẫn hoàn toàn còn nguyên vẹn? Ta thật sự không tin ngươi chiến đấu hoài mà cũng không hề bị tổn thương gì, hoặc là ngươi mãi mãi giành thắng lợi áp đảo?"
"Đây cũng không phải là không thể đảo ngược đâu, trừ khi trong một trận chiến đấu đã bị xóa và phá hủy hoàn toàn, bằng không ngươi có thể hồi tưởng, hơi giống với con đường hồi tưởng kia trong mảnh Minh Giới nhỏ bé này vậy, nhưng đây cũng không phải là hồi tưởng về những chuyện đã qua trong quá khứ, mà là thực tế... hay lời nói của ngươi, ngươi lại quên câu nói mà ta cố tình lập đi lập lại rồi, ta nghĩ, ta của ngày xưa đang..." La cười khà khà, vừa nói dứt lời, lại đâm ra một thương, lần này Trịnh Xá không né tránh, mà nhìn thấy hắn đang hiên ngang chịu một đòn tấn công này, giống như đang cảm thụ đòn công kích của La, sau đó, Trịnh Xá lập tức đứng thẳng trên chiếc chân duy nhất của hắn kia, nhìn thẳng về phía La.
"Ta không học được đòn công kích của ngươi." Trịnh Xá thản nhiên nói: "Nhưng ta đã biết cách để công kích ngươi, nói cho cùng, vẫn là sức mạnh của ta chưa đủ, một đấm đánh vỡ một khối lục địa gì gì đó, đối với ngươi mà nói, chỉ cần vặn vẹo không gian một chút, căn bản sẽ không bị thương chút nào, cũng như vậy, ngay cả khi đánh trúng ngươi thật, thì cũng chỉ cần hồi tưởng đến trước lúc đòn công kích này, như vậy căn bản ngươi cũng vô sự, nói cho cùng, vẫn là sức mạnh của ta không đủ..."
La tựa hồ như lại nghe được âm thanh đã lâu lúc trước kia, hắn không biết, con người trước mắt này, sẽ quyết định hành động giống như Cổ hay không, cũng vì đồng bạn mà đưa ra quyết định giống như vậy...
"Vậy ngươi có kế hoạch gì không hả? Sức mạnh là thứ rất thực tế, nói không đủ thì là không đủ, sẽ không vì ý chí của ngươi mà thay đổi, đây chính là sự chênh lệch về sức mạnh giữa ngươi của hiện tại và ta của hiện tại, cho dù ngươi có thể dùng sức mạnh đánh vỡ tất cả những thứ này, mấu chốt của vấn đề là..." La tiếp tục nói.
"Mấu chốt của vấn đề là..." Trịnh Xá lập lại một câu nói này của La rồi tiếp tục nói: "Sức mạnh không đủ, đúng vậy không? Quả thực, sức mạnh đánh vỡ lục địa, thậm chí đánh vỡ tinh cầu như mặt trăng cũng không thể làm ngươi bị thương tổn được, nhưng... Nếu như đánh vỡ sức mạnh của vị diện thì sao? Tiến hành đánh vỡ tất cả mọi thứ bên trong vị diện này, từ thời gian, không gian, vật chất, năng lượng, mặc cho ngươi là không gian cũng được, thời gian cũng được, hay là thứ gì khác cũng vậy, ta lập tức có thể đánh bại ngươi! Ngay cả khi không có cách nào đánh vỡ cái vị diện lớn này, những vị diện của vũ trụ này, thế nhưng... Chỉ cần tập trung sức mạnh ở trên một điểm, chỉ cần đánh vỡ điểm cân bằng của quy luật này, vậy thì nhất định đã có thể làm tổn thương ngươi được rồi chứ?"
La cười khà khà một tiếng, gật đầu nói: "Có lý, quả thực, nếu sức mạnh thuần túy, thì cần phải đạt đến cấp độ như vậy mới đáng để xem, mới thật sự có thể gọi là lấy lực làm đạo, ngươi có sức mạnh như vậy không?"
"Ta bây giờ không có, nhưng, như vậy thì đã sao?"
Trong khoảnh khắc đó, Trịnh Xá lại không có bất kỳ sự áp chế nào, tiếng ca... từ trên người hắn cuộn trào mãnh liệt phát ra, vang vọng một vùng hư vô này!
← Ch. 425 | Ch. 427 → |