← Ch.449 | Ch.451 → |
Căn cứ theo như nội dung phim thì sau khi tình tiết phát triển đến đoạn viện nghiên cứu cũng chính là lúc mà ANGEL kế tiếp sẽ đến tấn công, mà tình tiết thế này khiến cho mọi người trong nhóm của Roger cho rằng đây chính là một cơ hội, có lẽ họ có thể nhân cơ hội này để đi đến Giáo Điều Cuối Cùng và hoàn thành nhiệm vụ, sau đó quay về. Mà với niềm hy vọng đó ấp ủ trong lòng, mọi người trong nhóm đã tìm đến A Tinh và mong ngóng hắn sẽ suy nghĩ thử xem nên trù tính và đặt bố cục ra sao.
"... Không, lần này ANGEL tấn công, chúng ta sẽ không đi đến tổng bộ Nerv, tôi phải hoàn thành một cái bố cục lớn. Lần này ANGEL tấn công, chúng ta sẽ tiếp tục thu thập tình báo." A Tinh đã trả lời như thế đó.
Và thái độ này đương nhiên đã khiến cho những người còn lại tò mò và bất mãn, bởi vì trước đó không lâu, câu trả lời của A Tinh vẫn là nhân cơ hội ANGEL tập kích lần này để đi đến Giáo Điều Cuối Cùng. Dù sao thì với thuộc tính ánh sáng tâm linh của Roger cộng thêm tính đặc thù của trái Chấn động (1) thì chuyện này vẫn khó mà thành công, hơn nữa A Tinh cũng đã nói rằng thế giới này thật ra vẫn còn quá nhiều nội dung bí ẩn giấu sau màn, hắn lúc nào cũng suy nghĩ cực kỳ cẩn thận, nói không chừng thế giới này còn đáng sợ hơn những gì hắn đã tưởng tượng rất nhiều, nói không chừng... ngay cả Roger cũng phải gặp nạn trong thế giới này, thế nên có thể rời khỏi thế giới này sớm chừng nào thì càng tốt chừng đó.
Thế nhưng bây giờ hắn lại bỗng dưng đổi giọng, thế này thì bảo những người khác làm sao không tức giận cho được chứ? Đặc biệt là những người mới gia nhập đây thôi, điều bọn họ mong muốn nhất chính là được sống, chứ không phải là mấy thứ đại loại như hoàn thành nhiều tình tiết kịch tính hơn nữa, đạt được nhiều lợi ích hơn nữa, hay là... thực hiện ước mơ của một kẻ nào đó, những thứ đó với họ mà nói đều quá là mờ ảo.
"Nguyên nhân là gì?"
Trong số những người chất vấn A Tinh, một người trong đó là một thanh niên trông ra là người điềm tĩnh nhất, không hề nóng nảy như những người còn lại, sau khi đã đuổi hết những người kia ra khỏi phòng, hắn mới thấp giọng hỏi A Tinh.
A Tinh nghe vậy liền đáp: "Bởi vì tôi phát hiện cách nghĩ lúc trước của tôi có sai sót, Giáo Điều Cuối Cùng kia có lẽ có..."
"Nói thật đi." Người thanh niên vẫn điềm tĩnh như cũ, hắn lại thấp giọng nói: "Đừng có dùng mấy câu ba xạo đó để qua mặt tôi, tôi cố ý bảo bọn họ ra ngoài chính là vì muốn nghe lời thật lòng. Tôi cũng có chút hiểu biết và phân tích về tình huống của thế giới này, thành thật mà nói thì thời điểm ANGEL kế tiếp tấn công quả thật cũng không phải là thời cơ tốt nhất, thời cơ tốt nhất chính là lúc ANGEL loại hình từ chối mạnh nhất đến tập kích, chúng ta sẽ lẻn vào Giáo Điều Cuối Cùng. Thế nhưng lúc đó lại quá nguy hiểm, mà ngoại trừ anh và Roger ra thì tôi và Elifes chỉ từng trải qua một thế giới phim kinh dị, còn những người khác chỉ toàn là người mới gia nhập lần này thôi, có lẽ anh và Roger có thể sống sót, thế nhưng chúng tôi phỏng chừng đều sẽ chết hết. Thế nên so ra thì lần ANGEL tấn công này vẫn thích hợp hơn cả, tôi không cảm thấy còn có thời cơ nào thích hợp với nhóm người mới chúng tôi hơn nữa."
A Tinh thầm thở dài một hơi, thành thật mà nói thì hắn cũng không cảm thấy mình có thể giấu được người thanh niên trước mặt này. Tuy người thanh niên này chỉ mới trải qua một thế giới phim kinh dị, thế nhưng hắn đã nhìn rất rõ bản chất của anh chàng, anh ta là một bán trí giả tiêu chuẩn, vẫn chưa hoàn toàn là một trí giả, thế nhưng trí lực, tính logic, khả năng quan sát và năng lực phân tích đều không tệ, hơn nữa còn kiêm cả phần có sức chiến đấu, đồng thời năng lực quản lý cũng rất khá, và lại còn có chút khí chất của một thủ lĩnh, trong thời khắc nguy hiểm có thể gắn kết được lòng người. Một người như thế này, A Tinh đã từng gặp gỡ trong các tiểu đội Luân Hồi, ví dụ như người nổi tiếng nhất là Hạo Thiên của đội Ác Ma chính là một dạng người thế này, có thể nói đây là một người mới có tiềm lực vô cùng tốt. A Tinh cũng cho rằng lời nói dối không thể nào lừa gạt được người thanh niên tên Edwin Vancleef này.
A Tinh cân nhắc một lúc, sau đó mới nói: "Edwin, anh cho rằng việc quan trọng nhất hiện tại của đội Đại Tây Châu là gì?"
Edwin Vancleef không chút chần chừ mà đáp ngay: "Cố hết sức đảm bảo khả năng sống sót của người mới, kế đó là cố hết sức kiếm thêm điểm thưởng và chi tiết kịch tính, do tính tùy tiện của người đội trưởng mà anh công nhận nên lần trước, cũng như nghe nói là cả lần trước trước nữa và cả rất nhiều lần trước đó nữa, chúng ta đã mất quá nhiều thành viên cũ thuần thục, đã lãng phí quá nhiều điểm thưởng và chi tiết kịch tính, về phần hiện tại..."
"Còn hiện tại thì thế nào?" Nói đến đây, A Tinh liền lạnh lùng nở nụ cười, hắn nhìn Edwin Vancleef bằng cái nhìn giá rét và nói: "Có lẽ anh đã hiểu lầm chuyện gì rồi thì phải... chúng tôi, tôi và Roger không phải là bảo mẫu của các anh đâu nhé."
Edwin Vancleef nghe thấy thế, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là tức giận, cuối cùng lại là thở dài nói: "Xem ra đúng là tôi đã hiểu sai rồi... tôi vẫn cho rằng chúng ta là chiến hữu trong cùng một đội ngũ."
"Ha ha." A Tinh lại lạnh lùng cười ha ha rồi lại nói: "Nếu sau này các anh vẫn tiếp tục sống sót, hơn nữa còn có được sức chiến đấu của chính mình, cũng có thể giúp đỡ chúng tôi, vậy thì có lẽ còn có thể xem như là chiến hữu. Thế nhưng xét theo tình hình trước mắt thì tôi không cảm thấy các anh có chút xíu nào có thể được gọi là chiến hữu cả, thế nên... nhìn rõ hiện thực một chút đi. Chẳng có ai là bố mẹ của các anh cả, chúng tôi... không cần phải vì sự sống chết của các anh mà đi trái lại ý muốn của chính mình. Đã hiểu rồi chứ?"
Edwin Vancleef cúi đầu im lặng không nói lời nào, một hồi lâu sau mới cất tiếng: "Thật ra... trước đây tôi cũng từng nghĩ qua, về thế giới này, về tình huống của cái không gian Chủ Thần kỳ diệu này, trước tiên không nhắc đến nguyên nhân và mục đích của cái không gian này, chỉ nói đến tiểu đội Luân Hồi mà thôi... đúng rồi, anh biết tôi học về nghiên cứu quan hệ xã hội mà phải không? Thế nên tôi đã có một suy đoán đại khái về quan hệ của tiểu đội Luân Hồi trong không gian Chủ Thần."
"Đầu tiên là trước và sau khi bước vào thế giới Luân Hồi dẫn đến việc thực lực mạnh yếu không đều nhau. Kế đó là đủ mọi khu vực, đủ mọi dân tộc, đủ mọi quan niệm đạo đức, thế giới quan, giá trị quan khác nhau từ các quốc gia dẫn đến sự bất đồng trong hành vi. Cuối cùng là sau khi đạt được sức mạnh, cái tôi chân thật nhất dưới tận đáy lòng của mỗi người khác nhau dẫn đến việc hành vi cũng sẽ có chỗ bất đồng. Nói đơn giản một chút thì là trong thế giới hiện thực, có người muốn có tiền bạc, có người muốn có quyền lực, có người muốn có người đẹp, có người muốn được trường sinh bất lão, có người khát khao tình thân, có người khát khao tình yêu, có người ôm ấp ước mơ... Mà nếu như tất cả những dạng người này xuất hiện trong tiểu đội Luân Hồi thì một khi có được sức mạnh, họ sẽ lộ ra bản tính chân thật nhất, ví như giết chóc, XXX, tà ác, chính nghĩa, hoặc là mơ mộng giống như Roger vậy."
"Thế nên tôi cho rằng trong các tiểu đội Luân Hồi chắc chắn có đội ngũ có khuynh hướng tà ác. Nếu có người mới gia nhập thì chuyện đầu tiên gặp phải chắc chắn chính là bị ngược đãi tàn nhẫn, không chỉ là để thỏa mãn ham muốn biến thái của những cường giả gia nhập trước đó trong tiểu đội mà hơn nữa chính là để xóa bỏ tâm lý phản kháng của người mới. Cứ thế thì tất cả những gì người mới đạt được trong thế giới Luân Hồi đều có thể bị cường giả giành lấy, từ đó, cường giả càng lúc càng mạnh, còn nhược giả thì càng lúc càng yếu, hoàn toàn chẳng có chút năng lực chống trả nào."
"Nhưng đương nhiên là trước nay tôi chưa từng cho rằng con người cứ luôn là một sinh vật có bản tính tà ác, có bóng tối thì tất sẽ có ánh sáng, bóng tối u ám nhường nào thì ánh sáng lại càng rực rỡ chừng đó. Thế nên cũng sẽ có những người như Roger tồn tại, nhưng đương nhiên là xét thấy tính nguy hiểm của thế giới Luân Hồi lớn đến mức đáng sợ, có lẽ cũng có những đoàn đội được tạo thành từ những thành viên của đủ mọi mặt, có người thiện, có người ác, có người mạnh mẽ, có người nhát gan, có người may mắn, có người xui xẻo, có lẽ cũng giống y như trong thế giới hiện thực vậy, bởi vì ảnh hưởng qua lại lẫn nhau nên đã triệt tiêu đi những hành vi cực đoan, sau đó tiến về phía trước trong sự mâu thuẫn, thế nên..."
A Tinh nghe đến đây liền cắt ngang lời Edwin Vancleef, hắn nói thẳng: "Xem ra việc học của anh cũng chẳng tinh thông được bao nhiêu, vẫn còn đang đi học phải không?"
Edwin Vancleef chợt đỏ mặt, cũng không nói gì mà chỉ nhìn A Tinh, còn A Tinh thì lại lập tức nói tiếp: "Anh đã phạm phải một sai lầm, đó chính là cưỡng ép phân hành vi của con người ra thành lương thiện và tà ác. Thật ra trong rất nhiều thời điểm không hề có cái thiện chân chính và cũng không có cái ác chân chính, thật ra nhiều lúc đối kháng và mâu thuẫn của các hành vi với nhau chỉ là do đường lối đối lập với nhau mà thôi. Nhưng mà có một điểm tôi phải khen anh, đó chính là không ngờ anh lại tự suy luận ra được sự tồn tại của tiểu đội chăn nuôi, việc này đã là rất khá rồi. Nhưng đương nhiên, anh đã quy đội Đại Tây Châu chúng ta vào bên lương thiện một cách đơn giản như thế, chuyện này thật ra rất nực cười, hơn nữa còn rất ngu muội nữa. Chẳng lẽ tôi sẽ nói với anh rằng... Roger đã từng hủy diệt một thế giới, đồng thời còn giết sạch tất cả sinh vật ở trong đó sao? Đương nhiên đó chỉ là một thế giới nhỏ, một vị diện nhỏ mà thôi, thế nhưng chúng tôi... chẳng hề liên quan gì đến cái sự lương thiện trong tưởng tượng của anh cả."
"Đây chỉ là chọn lựa con đường mình đi mà thôi. Con đường của Roger... mà không, con đường của đội Đại Tây Châu trước mắt chính là phải thực hiện chuyện mà Roger muốn làm, thực hiện ước mơ của người mà anh ta lựa chọn."
Edwin Vancleef lập tức bác bỏ: "Thế nhưng chuyện này không khỏi quá mù quáng rồi không phải sao? Bọn họ là bọn họ, chúng tôi là chúng tôi. Quả thật, trong tình huống chúng ta có đủ khả năng thì có thể phát huy lòng chính nghĩa giành cho kẻ yếu được, thế nhưng trong tình huống nguy hại tới tính mạng của chúng ta mà lại làm thế với nhân vật trong các thế giới này, vậy thì không khỏi quá... Phải biết rằng, chúng tôi mới là thành viên của đội Đại Tây Châu, chúng tôi phải sống sót đồng thời trưởng thành hơn thì tương lai mới có thể cống hiến cho sự Luân Hồi của đội Đại Tây Châu được chứ, vậy thì mới có thể giúp cho đội Đại Tây Châu mạnh hơn được chứ!"
A Tinh lại thở dài, lắc lắc đầu, hắn lạnh lùng nhìn Edwin Vancleef nói: "Anh lại hiểu sai một chuyện nữa rồi, đó chính là... người quyết định đội Đại Tây Châu trở nên mạnh hơn không phải là các anh, thậm chí cũng không phải tôi, mà là Roger!"
"Tôi từng trải qua rất nhiều thế giới phim kinh dị, cũng từng trải qua rất nhiều lần đoàn chiến, thậm chí ngay cả cuộc chiến cứu thế giới còn khoa trương hơn cả đoàn chiến tôi cũng đã trải qua rồi, tôi đã từng gặp được rất nhiều rất nhiều thành viên tiểu đội Luân Hồi, người mới, ma mới, ma cũ, thậm chí là những cường giả mạnh nhất đứng trên đỉnh cao của thế giới Luân Hồi, tôi đều đã gặp qua cả rồi, anh biết không? Thứ có thể thật sự sống sót ở trong thế giới Luân Hồi, đồng thời trở nên mạnh hơn là cái gì? Không phải là sức mạnh, không phải là tâm tính, không phải là vận may, không phải là tố chất cơ thể và kỹ năng, những thứ này có lẽ đều là một nhân tố, thế nhưng không phải là nguyên nhân chủ yếu. Nguyên nhân thật sự có thể quyết định một người có thể sống tiếp, đồng thời có thể trở nên mạnh hơn hay không chính là ham muốn sống sót!"
"Nếu không có ham muốn sống sót thì dù cho có là người có thực lực mạnh nhất, người có trí lực cao nhất thì cũng sẽ tử vong do không còn muốn sống nữa mà thôi. Những người được gọi là thiên tài đó hoặc là những người được gọi là cường giả đã đổi được những thuộc tính và kỹ năng cực mạnh đó trong mắt tôi thật ra chẳng khác gì một người bình thường cả. Có lẽ bọn họ đã mạnh lên rất nhanh, thế nhưng cũng sẽ chết đi nhanh như vậy thôi. Tôi hoàn toàn không cảm thấy vứt bỏ những thứ khác và bảo vệ mấy con ma mới các anh thì sẽ giúp ích gì cho việc nâng cao thực lực đoàn đội. Có lẽ cũng giống như lời anh vừa nói, bảo vệ các anh trong khả năng cho phép hoặc là bảo vệ các anh trong lúc tiện tay, chúng tôi đều có thể làm được. Thế nhưng nếu phải đi ngược lại con đường của chúng tôi, đi ngược lại ham muốn và nguyên tắc sống tiếp của chúng tôi, đi ngược lại ước mơ của chúng tôi để bảo vệ các anh... Nói không khách sáo một chút thì các anh là cái thứ gì chứ? Đáng cho chúng tôi làm vậy sao?"
A Tinh đứng lên, chẳng hề quay đầu lại mà bước ra khỏi phòng, đồng thời để lại những lời cuối cùng, cùng với Edwin Vancleef đang toàn thân run rẩy và rét lạnh.
"Không có ai là bố mẹ các anh cả, không có ai có nghĩa vụ phải làm gì cho các anh cả. Chúng tôi có kế hoạch của riêng chúng tôi, có con đường của riêng chúng tôi. Nếu các anh muốn đi theo, vậy thì tốt, chúng tôi có thể có thêm những người đồng chí cùng chung chí hướng. Thế nhưng nếu các anh mưu toan bóp méo con đường của chúng tôi bằng lợi ích của chính mình hoặc nên nói là ngáng đường chúng tôi, vậy thì xin thứ lỗi, chúng ta sẽ là kẻ địch của nhau. Thế nên ấy à... đừng có ngáng đường chúng tôi đấy nhé ma mới, nếu không thì..."
"Chúng tôi sẽ đá các anh văng đi đấy..."
***
(1) Trái Chấn động: loại quả mạnh nhất hệ Paramecia trong anime Onepiece, nằm trong tay nhân vật Edward Newgate, hay còn được gọi là Râu Trắng.
← Ch. 449 | Ch. 451 → |