Truyện ngôn tình hay

Truyện:Vô Hạn Thự Quang - Chương 470

Vô Hạn Thự Quang
Trọn bộ 533 chương
Chương 470: Hạnh phúc
0.00
(0 votes)


Chương (1-533)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Cả thế giới vẫn đang chậm rãi tiến về phía trước như cũ, không có cách nào để ngăn cản dòng chảy của thời gian, mỗi người đều đang trải nghiệm mỗi một ngày mới nhất của đời mình.

A Tinh thì vẫn đang tính toán phần được mất sau này, Tiêu thì vẫn đang ngày ngày vui chơi lông bông như thể chẳng thèm quan tâm đến chuyện gì cả, còn Roger thì cứ có rượu với thịt là được, dù rằng không thể đánh nhau nên dường như tính tình hắn mỗi ngày lại một tệ hơn. Còn về phần của những người khác thì họ gần như chẳng hề cảm nhận được sự tàn khốc của cái được gọi là thế giới Luân Hồi, thậm chí còn có những người có tâm trạng tốt đến mức có thể đi dạo quanh cái nơi được gọi là Neo Tokyo, mỗi ngày đều có đủ hoạt động như là mua sắm vân vân đến quên cả trời đất.

Ở một nơi khác, Ikari Shinji đã trở nên ngày càng cởi mở hơn. Không chỉ có những người xung quanh cậu nhìn ra điểm này, mà thậm chí ngay cả chính cậu cũng đã phát hiện ra. Thế nhưng đây là một chuyện tốt, trước nay cậu chưa từng nghĩ rằng tính cách của mình sẽ chuyển biến thành như hiện tại. Trên thực tế, trước đây cậu chưa từng nghĩ gì đến tương lai cả, qua được ngày nào hay ngày đó và sống trốn tránh chính là hình mẫu của cậu. Mà sự biến chuyển này, theo suy nghĩ của cậu thì... cũng hay đấy chứ.  

Đồng thời, mối quan hệ giữa cậu và Asuka cũng đã trở nên rất... khụ... vi diệu?

Dù cho cậu có ngây thơ hơn nữa thì sau đêm hôm đó, có lẽ ngay lúc đó thì cậu vẫn còn chưa cảm thấy gì, thế nhưng sau đó, mỗi lần nhớ lại là cậu lại đỏ hết cả mặt ngay. Cũng giống như cậu, nếu bỗng nhiên ánh mắt của cậu và Asuka chạm nhau thì dường như sắc mặt của cô trông như cũng hơi đỏ lên. Tuy sau đó cô sẽ lập tức la hét và hung hăng với cậu, thế nhưng ngay cả loại dây thần kinh trì trệ như của cậu cũng có thể phát giác ra được một cảm giác vi diệu rất lạ lùng, thế nên cậu cảm thấy chắc hẳn đây không phải là lỗi giác của cậu.

Tóm lại, chính cậu cũng đã cảm nhận được rất rõ sự thay đổi, loại thay đổi này có lẽ là... hy vọng chăng? Trước đây cậu không hề có thứ được gọi là hy vọng, cũng giống như những gì mà Asuka đã nói với cậu vào tối hôm đó vậy. Bởi vì không muốn bị tổn thương nên mới phải giành tổn thương trước, bởi vì không muốn thất vọng nên mới không ôm ấp hy vọng gì, bởi vì đã không còn nơi nào để đi nữa nên mới chẳng muốn đi đâu cả. Cậu và Asuka... à không, cậu của trước đây và Asuka của trước đây thật ra là cùng một kiểu người, chỉ khác là Asuka can đảm hơn cậu, hơn nữa tính cách cũng mạnh mẽ hơn cậu nhiều.  

Thế nhưng bây giờ mọi thứ đã khác rồi, cậu đã cảm nhận được hy vọng, hy vọng với tương lai. Cậu đã bắt đầu tưởng tượng trong những ngày tháng hòa bình sau này, cậu nên học tập như thế nào, tốt nghiệp như thế nào, đi làm như thế nào, rồi sinh sống ra sao, sau đó thì kết hôn...

Nghĩ đến đây, mặt Ikari Shinji lại hơi đỏ lên, thế nhưng cậu vẫn nghĩ tiếp, tương lai... thật ra có rất nhiều, rất nhiều việc có thể làm trong tương lai. Cảm giác có hy vọng... thật là tốt biết bao.

Chỉ có điều, trong lòng cậu vẫn còn một người không thể nào buông xuống được... Ayanami Rei.  

Hôm nay, Ayanami Rei lại không lên lớp, nguyên nhân xin phép vẫn là nghỉ ốm như cũ, điều này khiến cho cậu vô cùng lo lắng. Bạn bè của cậu không nhiều lắm, Roger, Asuka, Misato, ngoài họ ra thì chỉ còn một vài người bạn có qua lại với nhau và một số bạn học. Còn về phần Ayanami Rei thì... cậu có một cảm giác rất đặc biệt dành cho cô, không thể nói rõ, không thể diễn đạt được. Cảm thấy rất thân thiết, vừa giống như là rất thích mà cũng vừa giống như là một cảm giác gì đó còn thân thiết hơn cả thích nữa. Thế nên thường ngày cậu đều rất quan tâm đến Ayanami Rei.

Còn có một điều nữa chính là... Cậu cảm nhận được khoảng trống trong nội tâm của Ayanami Rei, cậu không phải là đang mô tả, mà là đang nói đúng sự thật, nội tâm của Ayanami Rei cứ như là một cái thùng trống rỗng, chỉ có rất ít tình cảm được bộc lộ ra ngoài, điều này càng khiến cậu cảm thấy thương xót hơn. Thế nên cậu hy vọng rằng Ayanami Rei cũng sẽ vui vẻ hơn, cũng sẽ cảm nhận được hy vọng trong tương lai. Cậu bỗng nhiên đã hiểu ra ước mơ của Roger. Đó chính là mong muốn được giúp cho những người bên cạnh mình, rồi lại từ những người bên cạnh mình mà truyền đến cho càng nhiều người hơn nữa, cuối cùng là sẽ truyền đến cho bất cứ người nào mà họ gặp gỡ, giúp đỡ họ, đáp ứng họ, một ước mơ như thế, cậu... cũng mong muốn giúp cho Ayanami Rei được hạnh phúc.

Thế nên cậu đã quyết định hôm nay sẽ đến chỗ của Ayanami Rei, cậu phải hỏi thăm bệnh tình của cô... Hẳn là thăm hỏi ý của Ayanami Rei một chút nhỉ? 

Đây là lần đầu tiên cậu đến chỗ ở của Ayanami Rei chỉ vì mong muốn của chính mình chứ không phải vì những nguyên nhân như là vì nhiệm vụ, hoặc là có thứ gì đó cần tặng, hoặc là có chuyện quan trọng gì đó. Thế nên thật ra cậu đang rất bất an, cứ có cảm giác như là mình đang làm chuyện xấu gì đó vậy. Tuy là thế nhưng sau khi tan trường, cậu vẫn đi đến chỗ ở của Ayanami Rei, thậm chí trên đường đến đó, cậu còn từ chối cả lời mời của Roger không biết từ đâu nhảy ra nữa. Có vẻ như hôm nay thịt nướng không có phần của cậu rồi, dù rằng cậu không biết thứ được gọi là thịt chim nghìn cánh của "Thế giới mỹ thực" rốt cuộc là cái quái gì...

Và cứ thế, cậu đã đến nơi ở của Ayanami Rei. Sau đó, cậu đứng trước cửa hít sâu một hơi rồi đưa tay lên gõ cửa. Trong phòng im lặng hồi lâu, một chút tiếng động cũng không có, cứ như bên trong không có ai cả vậy. Nhưng cứ như thể biết chắc rằng bên trong có người, Ikari Shinji cứ kiên nhẫn đứng yên trước cửa chờ đợi. Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, cửa phòng liền được mở ra từ bên trong, gương mặt không vui không buồn đầy lạnh nhạt của Ayanami Rei liền xuất hiện phía sau cánh cửa.

"Ikari?" Ayanami Rei dường như khá là kinh ngạc, cô khẽ giọng hỏi một câu.  

Ikari Shinji hơi ngượng ngùng, cậu vội nói: "Là... là tôi đây. Bởi vì mấy ngày nay cậu cứ xin nghỉ phép suốt nên tôi muốn đến xem cậu thế nào rồi. Không biết gần đây cậu đã đỡ hơn chút nào chưa hay là đang bận chuyện gì, ở trong căn cứ nhiều người quá nên cũng không tiện hỏi thăm quá kỹ càng, thế nên tôi..."

Ikari Shinji càng nói thì lại càng thêm lúng túng. Bởi vì cậu hoàn toàn không biết nên đến đây thăm Ayanami Rei với tư cách gì, nhưng rồi đầu óc phát sốt thế nào lại chạy đến đây mất rồi. Bây giờ, sau khi đã nhìn thấy Ayanami Rei, cậu mới biết mình đã lỗ mãng đến mức nào, phỏng chừng cô sẽ cảm thấy cậu...

Lúc này, Ayanami Rei lại cứ giữ nguyên điệu bộ không nói không rằng mà dán mắt vào Ikari Shinji. Mãi cho đến khi cậu ngày càng thêm xấu hổ thì cô mới nhường lối cho cậu và nói: "Muốn vào trong không?" 

Ikari Shinji ngẩn ra một chút, sau đó liền lập tức gật đầu rồi theo sau Ayanami Rei vào nhà. Bày biện trong phòng quả nhiên vẫn giống y như lúc trước, giản dị... à không, đơn giản đến mức quả thật có thể dùng câu "không giống nhà ở" để hình dung. Quả thật trông nơi này cứ như là một căn phòng thuần túy hoàn toàn không có bất cứ một vật dụng gì cả vậy. Ngoại trừ một cái giường, một băng ghế và một cái tủ quần áo thì chẳng còn thấy vật dụng nào khác nữa cả. À đúng rồi, còn có một ít dụng cụ tiêm chích và các loại thuốc thang nữa...

"Bệnh... chưa khỏi nữa ư?" Ikari Shinji nhìn ống tiêm vừa được dùng xong, cậu hỏi giọng đầy thương xót.

Ayanami Rei liền đưa mắt nhìn Ikari Shinji, rồi cô lại nhìn ống tiêm kia, sau đó mới nói: "Không phải bệnh, chỉ là cần phải tiêm mấy thứ thuốc này..." 

Ikari Shinji nhất thời không biết nên nói gì cho phải. Bỗng nhiên chợt nhớ đến loại rượu mà Roger đã cho cậu uống, cậu liền hưng phấn nói: "Đúng rồi đúng rồi, tôi dẫn cậu đi gặp chú Roger. Chỗ chú ấy có một loại rượu vô cùng có lợi cho sức khỏe, nó chắc chắn có thể chữa trị cho cậu!"

"Roger?" Ayanami Rei hơi khựng lại một chút, dường như đang cố nhớ lại điều gì, sau đó mới nói: "Tên ANGEL kia? Ikari muốn đưa tôi đi gặp tên ANGEL kia sao?"

Ikari Shinji gật mạnh đầu, sau đó nói: "Ừ! Chú Roger là một người tốt! Chú ấy nhất định sẽ cho cậu uống rượu thôi!" 

"Thế nhưng tư lệnh không cho tôi đi gặp hắn ta." Ayanami Rei vẫn nói bằng giọng điệu bình thản không chút gợn sóng như trước, cứ như nhắc đến tư lệnh là một chuyện rất hiển nhiên vậy.

"Bố tôi chẳng hiểu được đâu!" Một cơn giận không tên bốc lên trong lòng Ikari Shinji. Cậu nhìn mặt Ayanami Rei, cố kiềm cơn giận lại, sau đó mới nói: "Không sao cả! Tôi dám bảo đảm chú Roger sẽ không làm hại cậu đâu, chú ấy sẽ không làm hại bất kỳ ai... khụ, bất kỳ người vô tội nào, chú ấy tuyệt đối sẽ không làm hại đâu! Bố tôi còn lâu mới thèm quan tâm đến những chuyện này. Ông ấy cũng sẽ không quan tâm đến sức khỏe của cậu có tốt lên hay không, cũng sẽ không quan tâm xem cậu đã quen biết những ai. Ông ấy hoàn toàn chẳng thèm quan tâm đến mấy chuyện này đâu! Đi nào! Tôi dẫn cậu đi gặp chú Roger!"

"Thế nhưng..." 

Ayanami Rei còn chưa dứt lời thì Ikari Shinji đã kéo lấy tay cô, cũng không thèm quan tâm gì cả mà kéo cô đi thẳng một mạch ra cửa chính. Còn Ayanami Rei thì dường như đã kinh ngạc đến ngớ cả ra, hoặc là vẫn ngẩn ngơ như mọi khi, đợi đến khi bị Ikari Shinji kéo đến cửa rồi cô mới khẽ giọng nói: "Tôi đang làm cơm, đi tắt bếp trước đã."

Đến lúc này Ikari Shinji mới chợt hoàn hồn lại nhìn cái tay đang nắm lấy tay Ayanami Rei của mình, cậu liền lập tức xấu hổ đến mức đỏ hết cả mặt và vội vàng buông tay ra. Cậu nhìn cô đi vào phòng bếp tắt bếp lửa rồi lại đi ra cửa mang giày vào, sau đó cô mới đưa mắt nhìn về phía cậu.

Ikari Shinji gãi gãi đầu. Cậu bước lên trước, còn Ayanami thì đi theo sau, hai người một trước một sau bước ra khỏi phòng. Cả hai cứ thế mà đi đến chỗ Ikari Shinji để xe đạp, lúc này cậu mới nhỏ giọng nói: "Tôi... tôi chở cậu đi, được không?" 

Ayanami Rei nhìn chiếc xe đạp một chút rồi im lặng gật gật đầu và ngồi lên ghế sau. Do mấy ngày nay vẫn luôn uống rượu của Roger nên tố chất cơ thể của Ikari Shinji đã trở nên vô cùng tốt, trên thực tế, chính cậu cũng không hề phát giác ra rằng bây giờ mình đã chẳng thua gì một người đàn ông trưởng thành cả, thậm chí còn hơi khỏe hơn nữa là. Với một tố chất cơ thể như thế, chỉ cần học một ít kỹ năng chiến đấu thì muốn đánh bại ba bốn người đàn ông trưởng thành cũng hoàn toàn không vấn đề gì cả. Thế nên cho dù có đèo Ayanami Rei sau xe thì cậu cũng vẫn đạp xe rất nhanh, hơn nữa còn chẳng cảm thấy mất sức chút nào cả.

Đạp xe hồi lâu, Ikari Shinji bỗng nhiên nói: "Trên tay cậu... Trên ngón tay của cậu toàn là vết thương thôi, đã có chuyện gì xảy ra ư?"

Ayanami Rei nhìn mấy vết thương trên tay mình, có cái còn đang băng bó, cô đưa tay ra sau lưng và nói: "Là bí mật." 

"Bí mật sao... không thể nói cho tôi biết được ư?" Ikari Shinji lấy hết can đảm hỏi lại lần nữa.

Ayanami Rei chớp chớp mắt, dường như rất lấy làm kinh ngạc. Cô suy nghĩ một lúc rồi vẫn nói: "Tạm thời không thể, chỉ có điều... không lâu nữa là sẽ có thể nói cho Ikari biết rồi."

"Ừ..." Ikari Shinji gật gật đầu rồi tiếp tục đèo cô hướng thẳng đến chỗ ở của Roger. Suốt dọc đường đi cả cậu thiếu niên lẫn cô thiếu nữ đều không nói năng gì cả, thế nhưng cả hai đều cảm nhận được sự ấm áp rất rõ rệt. Xe đạp chạy về phía trước, cơn gió ấm áp nhẹ nhàng phả vào mặt hai cô cậu, sắc trời dần ngả sang hoàng hôn, một ngọn lửa nóng bỏng sưởi ấm cõi lòng hai người.  

Thời khắc này... thật tốt đẹp.

*****

Thật ra Neo Tokyo cũng không lớn lắm, nếu xét từ vị trí địa lý thì thật ra nó vẫn không lớn bằng Tokyo ngày trước. Tuy rằng nơi ở của Roger cũng cách chỗ của Ayanami Rei một khoảng, thế nhưng thứ nhất là vị trí địa lý chênh lệch không bao nhiêu, thứ hai là tốc độ đạp xe của Ikari Shinji rất nhanh, thế nên cũng không mất bao lâu, hoàng hôn còn chưa kịp buông xuống hết thì Ikari Shinji đã đèo theo Ayanami Rei đến nơi ở của Roger rồi.

Vừa đưa tay gõ cửa, Ikari Shinji liền lập tức nghe thấy giọng nói sang sảng độc quyền của Roger, hơn nữa nội dung hắn nói còn khiến cho cậu hận không thể lập tức xông lên đấm cho Roger mấy cú cho hả dạ.

"Các cậu không biết đâu, ha ha ha, tôi đã chính mắt nhìn thấy rất rõ ràng đó, quan hệ giữa thằng nhóc Ikari Shinji đó và Asuka thật sự đã tốt lên rồi cơ đấy! Khà khà, đây là một tin tức động trời phải không nào? Các cậu phải biết điều đó có nghĩa là..." 

"Roger!"

"Chú Roger!"

Hai giọng nói cùng vang lên, một giọng là lời nhắc nhở của A Tinh, một giọng khác là tiếng hô của Ikari Shinji dù vẫn còn đang đứng ngoài cửa nhưng đã nhịn không được kêu lên. Vừa hô, cậu còn vừa dè dặt nhìn sang Ayanami Rei, thế nhưng hiển nhiên là cô không hề chú ý tới những lời mà Roger vừa nói, hoặc nên nói là dù có chú ý tới thì cô cũng sẽ không hiểu những lời đó có ý gì.  

Lúc này, Roger đang dựa vào cửa sổ sát đất trong phòng và cắn một cái đùi của một loài động vật không biết tên nào đó. Sau khi nghe thấy giọng của Ikari Shinji vang lên, hắn liền cười ha ha, sau đó nói với giọng như đang trêu chọc: "Ha ha, cậu dắt bạn gái đến đấy à? Chắc không phải là đang muốn đưa cô bạn gái bé nhỏ đến giới thiệu cho chú Roger đây biết đấy chứ?"

Ikari Shinji lập tức vừa xấu hổ vừa sốt ruột nói: "Chú Roger! Cháu không phải đưa bạn gái đến! Là Rei... Ayanami Rei, cháu muốn xin chú cho bạn ấy uống một ít rượu."

Lúc này Roger mới cẩn thận nhìn Ayanami Rei đang đứng sau lưng Ikari Shinji, sau khi hơi ngẩn người ra một chút, hắn liền đưa tay vào ngực áo và lấy bình rượu nhỏ của mình ra rồi không chút do dự ném luôn cho Ikari Shinji. Hắn nói: "Cậu cũng biết loại rượu này dễ say đến độ nào rồi đó, uống cận thận chút." 

Ikari Shinji lập tức mừng rỡ, cậu vội mở nắp bình ra muốn đưa cho Ayanami Rei uống ngay, nhưng A Tinh đứng cạnh đó lại cười nói: "Không cần phải gấp gáp như thế, hai người cũng chưa ăn tối phải không? Bụng trống mà uống rượu dễ say lắm đấy, hơn nữa còn có hại cho bao tử lắm. Roger đang nướng thịt đấy, hai người cũng ăn một ít đi."

Ikari Shinji gật gật đầu, nhưng bỗng dưng nhớ ra Ayanami Rei không ăn thịt, cậu liền lộ ra vẻ mặt đầy khó xử, mà A Tinh thì lại lập tức cười nói như thể đã biết trước chuyện đó từ lâu: "Yên tâm, chỗ chúng tôi cũng có đồ chay nữa, dù sao thì không phải ai cũng là động vật ăn thịt giống như cái tên ngốc này mà."

Ikari Shinji lập tức mừng rỡ rồi lại lần nữa kéo Ayanami Rei bước đến ngồi vào bàn ăn. Mà Ayanami Rei cũng tùy theo sự lôi kéo đó và ngồi vào vị trí dành cho mình mà không hề tỏ ra trúc trắc chút nào, hoặc nên nói là trong từ điển của cô hoàn toàn không tồn tại khái niệm này.  

Bên cạnh liền có người đi chuẩn bị vài món salad trộn cùng với một số rau củ quả ăn sống và hai phần thức ăn chay đã được xào xong trước đó, tất cả đều được bày hết lên bàn ăn. Ayanami Rei liếc mắt nhìn Ikari Shinji một cái, sau khi thấy cậu gật đầu đầy chắc chắn thì cô mới chậm rãi gắp một ít salad cho vào miệng. Mới chỉ nhai được mấy miếng mà hai mắt của cô đã bừng sáng, sau đó cô liền nhìn người dọn thức ăn lên bàn với một ánh mắt vô cùng kinh ngạc.

Đó là một cô gái, cô nàng mỉm cười nói: "Đây là những loại rau vô cùng quý, ăn ngon lắm phải không nào?"

Roger ngồi cạnh đó cũng chen vào thêm hai câu: "Đây đều là những loại rau chỉ sinh trưởng ở tầng cao nhất của bầu khí quyển thôi, là đặc sản của "Thế giới mỹ thực" đấy. Nếm thử loại rau đó đi, đó là cỏ Ô-zôn đấy, là loại quý nhất trong số đó đấy." 

Ikari Shinji và Ayanami Rei đều rơi vào trạng thái có nghe mà không có hiểu, dù rằng mỗi một chữ mà Roger nói ra bọn họ đều hiểu nghĩa cả, thế nhưng khi liên kết chúng lại với nhau thì lại thành ra chẳng hiểu gì cả. Chỉ là việc đó cũng không hề gây trở ngại gì đến động tác gắp cái được gọi là cỏ Ô-zôn kia của hai người, sau đó cả hai liền cho vào miệng mình. Ngay lập tức, một cảm giác khó thể hình dung, tươi mát tựa như không khí... mà không, còn tươi mát hơn cả không khí nữa, vị ngon khó thể hình dung đánh thẳng vào nhũ vị giác (1) của hai người khiến cả hai trong thoáng chốc thậm chí cả nói cũng không thốt nổi thành lời, thậm chí ngay cả Ayanami Rei mà cũng phải nhấm nháp một lúc rồi mới nuốt xuống, sau đó cô kinh ngạc nói: "Mùi vị này thật tuyệt."

Ikari Shinji cũng gật gật đầu đầy khẳng định, nhưng lại chẳng thốt nổi lấy một lời mà chỉ biết gắp vội tiếp mấy đũa cái được gọi là cỏ Ô-zôn đó nữa. Ayanami thấy cậu làm vậy thì cũng bắt đầu học theo và nhanh chóng gắp thêm thức ăn. Mà trong lúc đang vội vã giải quyết bàn cơm, hai người họ đều không nhìn thấy sự thương xót trào dâng trong ánh mắt của Roger khi nhìn Ayanami Rei.

Lúc hai người ngẩng đầu lên, Roger liền rót cho hai người mỗi người một ly rượu. Rượu màu xanh biếc, hương thơm xông vào mũi, khiến cho người ta vừa ngửi thấy đã muốn nếm thử ngay. Ayanami Rei lại nhìn sang Ikari Shinji, thấy cậu gật đầu xác nhận thì mới cầm lấy ly rượu đó lên uống một hớp. Loại rượu này vừa trôi xuống cổ họng thì liền cay nồng nóng rát khiến cho Ayanami Rei suýt chút nữa thì đã phun luôn hớp rượu vừa uống ra, thế nhưng ngay sau đó cô liền cảm thấy ấm áp tràn lan trong cuống họng, lúc rượu trôi xuống bụng thì liền tạo cảm giác vô cùng thoải mái khiến người ta quả thật cứ như muốn than lên một tiếng đầy thỏa mãn vậy.  

Cơ thể của Ayanami Rei là thể nhân bản nhân tạo, có rất nhiều khiếm khuyết, trong cơ thể khi nóng khi lạnh, hơn nữa còn có rất nhiều khuyết điểm khác. Sau khi uống xong hớp rượu đó, cô liền cảm thấy cả người đều nóng lên, cảm giác vô cùng thoải mái, cô liền lập tức trừng lớn hai mắt nhìn ly rượu trong tay mình.

"Cơ thể của cô yếu ớt, yếu nhưng không bồi bổ được nên cũng chỉ đành phải uống ly rượu này. Cần phải chậm rãi điều dưỡng, tốt nhất là bồi bổ bằng thức ăn, chứ đừng bồi bổ bằng thuốc thang, cứ chậm rãi làm theo cách này thì về sau rồi cũng sẽ có thể tốt lên thôi." Roger lại rót cho Ikari Shinji một ly rượu nữa, nhưng lại không rót thêm cho Ayanami Rei một ly khác mà chỉ nói với cô những lời này.

Ayanami Rei tiếc nuối dời mắt khỏi ly rượu và tiếp tục ăn mấy món rau củ nọ. Mà lúc này, Roger lại hỏi Ikari Shinji: "Sao thế? Sao hôm nay lại dẫn Ayanami Rei của cậu đến đây thế này?" 

Mặt Ikari Shinji lập tức đỏ bừng, cậu lầm bầm một tiếng, sau đó mới nói: "Chú đừng có nói bậy nữa, là do tôi thấy sức khỏe của Rei yếu ớt, cứ bệnh mãi không dứt, thế nên tôi mới muốn dẫn cô ấy đến tìm chú để hỏi xin cho cô ấy ít rượu thôi, thế nên mới..."

Roger cười ha ha một hồi và vỗ lên vai của Ikari Shinji, suýt chút nữa đã vỗ cho cậu ngã khỏi bàn ăn luôn, sau đó hắn mới nói: "Thằng nhóc được lắm, cậu lấy rượu của tôi cho cô bạn gái bé nhỏ của cậu uống để khiến cô bé mắc nợ ân tình của cậu, ha ha ha. Nói cho cậu biết loại rượu này của tôi ở thế giới này có thể được xem là một báu vật có cầu cũng không được đâu đấy, chỉ có cậu mới xem nó như một thứ rượu thông thường thôi."

Đương nhiên Ikari Shinji biết sự quý giá của loại rượu này, tuy sức khỏe của cậu không yếu ớt như Ayanami Rei, nhưng cũng tuyệt đối không thể nào sánh được với những người đàn ông cường tráng, thế nhưng sau khi uống thứ rượu này vào, cũng không thấy cái gì khác, cậu cũng không biết từ lúc nào mà tố chất cơ thể của mình đã bắt đầu có những thay đổi lớn. Hiệu quả của loại rượu này quả thật là đã vượt quá sức tưởng tượng của cậu, cho dù có là một người không hiểu biết gì về rượu như cậu cũng biết nó quý giá đến nhường nào. Thế nên khi nghe thấy Roger nói như thế, cậu liền ngại ngùng gãi đầu.  

Thế nhưng Roger lại không nói tiếp nữa, hắn ngẩng đầu lên uống một hớp rượu lớn, sau đó lại nhìn Ikari Shinji và nói thật nghiêm túc: "Cậu đã trở nên kiên cường hơn rồi đấy, còn kiên cường hơn những gì tôi đã nghĩ nữa. Cậu làm tốt lắm, tất cả mọi việc, cậu đều đã làm rất tốt."

Ikari Shinji lập tức liền cảm thấy càng thêm xấu hổ, mà lúc này, Ayanami Rei ngồi cạnh đó lại nói: "Ikari, cậu đã tìm thấy sự ấm áp từ chỗ này của hắn sao?"

Ikari Shinji nghe vậy liền ngạc nhiên nhìn về phía Ayanami Rei, còn cô thì lại vẫn không chút chần chừ mà nói tiếp: "Tôi rất thích được ở cùng với Ikari, bởi vì như thế sẽ khiến tôi cảm thấy ấm áp, thế nên tôi cũng muốn giúp Ikari cảm nhận được sự ấm áp này. Tôi cũng muốn Ikari có thể sống tiếp thật hạnh phúc. Bây giờ Ikari đã hạnh phúc hơn rất nhiều so với trước đây, là do hắn đã đem sự ấm áp đến cho Ikari sao?" 

"Tôi... tôi..." Ikari Shinji bỗng chốc không thốt nên lời.

Ayanami Rei bất chợt mỉm cười, nụ cười này vô cùng xinh đẹp khiến cho Ikari Shinji không kìm được mà nhìn đến ngây người. Một lúc lâu sau, cậu mới hoàn hồn lại, không biết vì sao trong lòng lại nảy sinh cảm giác rung động, cứ như là... đúng, cứ như là buổi tối hôm đó khi Asuka nói rằng cô ấy không có nơi nào để đi vậy, cảm giác rung động đó... khiến cậu không thể quan tâm đến điều gì được nữa.

"Tôi cũng muốn giúp cậu được hạnh phúc!" Ikari Shinji bỗng nhiên cất cao giọng nói.  

Những lời này khiến cho tất cả những người xung quanh đó bao gồm cả Roger, A Tinh và Ayanami Rei đều quay sang nhìn cậu. Ngay tức thì, mặt của Ikari Shinji liền đỏ lên bừng bừng, thế nhưng cảm giác rung động trong lòng lại khiến cậu không thể nào dừng lại được.

"Nhất định có thể mà! Bệnh của cậu cứ chậm rãi bồi dưỡng, sau này sức khỏe tốt lên. Tôi sẽ thường xuyên làm cơm cho cậu. Đúng rồi! Cậu cứ chuyển đến chỗ của cô Misato luôn đi. Bình thường cậu chỉ có một mình, bị bệnh cũng chẳng có ai chăm sóc cả. Cứ quyết định thế đi, chuyển đến sống cùng chúng tôi đi!"

"Tôi không..." Có vẻ như Ayanami Rei đã hơi bị dọa sợ, cô ngẩn người ra không biết nên phản ứng lại thế nào cho phải, mà Ikari Shinji thì đã bắt đầu suy nghĩ xem kế tiếp nên làm gì, phải làm thế nào thì mới có thể giúp Ayanami Rei được chuyển đến sống ở chỗ của cô Misato. Đầu tiên là cần phải được cô Misato đồng ý, sau đó còn cần phải được bố của cậu đồng ý... Vế trước thì còn dễ giải quyết, nhưng vế sau thì lại cần phải bàn bạc thật kỹ mới được.  

Và thế là, nơi đây liền biến thành sân khấu độc diễn của một mình Ikari Shinji, những người xung quanh đều im lặng nhìn cậu tự độc thoại ở đó, cứ như là cậu đã định xong việc này rồi vậy. Mà lúc này, Roger lại chợt lên tiếng: "Cậu đã trở nên kiên cường rồi, vậy thì... sau này dù có xảy ra bất cứ tình huống nào đi nữa thì cậu đều sẽ dám vì cô bé này... mà không, cậu sẽ dám vì bọn họ mà cố gắng cũng như liều mình chứ?"

Ikari Shinji nghe thấy thế thì liền nhìn về phía Roger. Vẻ mặt của Roger vô cùng nghiêm túc, mà Ikari Shinji cũng gật gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc không kém. Roger lại hỏi: "Cho dù vì vậy mà mất đi tính mạng cũng không sao ư?"

"Phải!" 

"Vậy thì... cho dù có phải đối đầu với bố của cậu thì sao?"

"... Phải!"

***

1) Nhũ vị giác: cơ quan hình trụ nhỏ trên mặt lưỡi giúp con người cảm thụ vị giác.

*****

"Được rồi, 00, cô có thể nói rồi."

Asuka cầm điện thoại trên tay, đợi chờ một giọng nói nào đó vang lên từ trong ống nghe. Thế nhưng cô lắng nghe ít nhất cũng đã mấy chục giây rồi mà vẫn chẳng có âm thanh nào vang lên cả, cô lập tức liền nhăn mặt lại và đưa điện thoại lên trước mặt nhìn. Ngay lúc này, giọng nói của Ayanami Rei chợt vang lên từ trong điện thoại.

"Cảm ơn cô." 

Phản ứng trước nhất của Asuka là kinh ngạc nhìn chằm chằm điện thoại, sau đó trên mặt cô liền lộ ra một nụ cười hiếm thấy, thế nhưng cô vẫn lập tức nói: "Hừ, đồ ngốc, chỉ là do tự tôi muốn điều khiển EVA mà thôi."

Misato đang ngồi cạnh đó liền nở nụ cười, thế nhưng cô cũng không nói năng gì, mà Asuka đang nhìn ra cửa sổ lại bỗng nhiên cất tiếng: "Nếu tôi thích thì EVA-03 có thể được sơn lại thành màu đỏ không?"

Misato vẫn không nói lời nào, chỉ là vẻ mặt khi nhìn Asuka mỗi lúc lại một dịu dàng hơn.  

Mấy ngày nay đã xảy ra một số chuyện. Đầu tiên là việc EVA-02 của Asuka bị niêm phong cất vào kho, điều này khiến cô rất bất mãn, và cũng rất bất an, nhưng cũng may là vẫn còn Ikari Shinji cho cô ức hiếp nên cũng coi như an ủi cô được ít nhiều. Hơn nữa trước đó không lâu cô đã nhận được tin tức, EVA-03 mới được ra lò sẽ do cô thử nghiệm điều khiển, điều này đã khiến tâm trạng của cô trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.

Đồng thời, mối quan hệ giữa cô và Ikari Shinji trong mấy ngày này cũng đã có thêm nhiều tiến triển, cũng không thể nói rõ được là tốt hay xấu, nhưng tóm lại, tuy cô rất không muốn thừa nhận, thế nhưng quả thật là trong mấy ngày này, lòng cô đã an bình hơn rất nhiều. Nhưng đương nhiên là cũng có điều khiến cô bất mãn, đó chính là mối quan hệ giữa Ikari Shinji và cái người luôn được thiên vị Ayanami Rei hình như cũng đã gần gũi hơn rồi.

Chỉ là... thôi bỏ đi, dù sao thì cũng đã được thiên vị đến mức này rồi... 

Ngay hôm nay, vào cái ngày mà Asuka điều khiển thử EVA-03, cũng là ngày mà Ayanami Rei mời tư lệnh Ikari và Ikari Shinji cùng dùng bữa. Mấy ngày nay cô nàng vẫn luôn luyện tập kỹ năng nấu nướng, nghe nói là còn đi tìm cái tên ANGEL Roger kia để lấy rất nhiều nguyên liệu nấu ăn nữa, cô nàng định bụng dốc hết lòng làm bữa cơm cho hai bố con cùng quây quần trò chuyện này thật tốt. Vốn dĩ cô nàng cũng có mời cô đến, còn mời cả cô Misato và cô Reiko nữa, thậm chí ngay cả mấy người bọn Roger cũng được mời tới, nghe nói đó không chỉ là một bữa cơm cho hai bố con quây quần lại với nhau không thôi, mà cô còn dự định sẽ tạo cơ hội cho mấy người bọn Roger và tư lệnh gặp mặt nhau, hy vọng bọn họ có thể xóa bỏ hiểu lầm với nhau.

"Nếu thật sự là vậy thì quá tốt rồi." Asuka thì thào tự nói.

Misato đang lái xe, trong lúc nhất thời cũng không biết Asuka đang nói gì, thế nên cô liền tò mò hỏi lại: "Cái gì mà nếu thật sự là vậy thì quá tốt rồi, đang nói gì vậy?" 

Asuka nhìn ra ngoài cửa sổ, cô lẩm bẩm: "Mọi thứ... quan hệ giữa tên ngốc kia với bố cậu ta, hiểu lầm giữa Roger và tư lệnh được xóa bỏ... cũng may là cái cô nàng luôn được thiên vị đó có thể làm được đến mức này, cũng giỏi rồi..."

"Đúng thế." Misato cũng nói: "Shinji cũng rất vui mừng, nếu tất cả đều có thể thành công thì quá tốt rồi, đặc biệt là khi cậu ấy mới vừa cãi nhau một trận với bố mình xong nữa chứ."

Kế đó, hai người liền không nói năng gì nữa và cứ thế mà chạy xe đến nơi dự tính.  

Mới hôm trước thôi, lúc Asuka biết tin mình vì phải điều khiển thử EVA-03 mà không thể tham gia bữa liên hoan, cô liền nói với Ikari Shinji. Sau đó, Ikari Shinji lại đi nói với Roger, đồng thời cô cũng nhận được tin tức từ Roger rằng EVA-03 cô điều khiển lần này có vấn đề, chỉ là Roger cũng không nói rõ ra là gì, hắn chỉ nói rằng mình cảm thấy có điều gì đó lạ lắm. Thế nhưng chỉ bấy nhiêu thôi cũng đã đủ để khơi dậy sự chú ý của Ikari Shinji rồi, suy cho cùng thì Roger cũng là ANGEL, cũng đâu ai biết được ANGEL có năng lực như thế hay không.

Thế nên cậu đã nói cho Katsuragi Misato nghe tin tức này, sau đó lại cùng cô đi gặp Ikari Gendo. Nhưng sau khi nghe xong, Ikari Gendo liền yêu cầu các nhân viên ở chỗ người máy EVA-03 tiến hành kiểm tra kỹ càng, kết quả nhận được chính là mọi thứ đều bình thường, không có bất kỳ vấn đề nào cả. Sau đó, Ikari Shinji còn yêu cầu dừng buổi điều khiển thử hôm nay lại, nhưng lại lập tức bị Ikari Gendo từ chối. Lúc đó hai bố con đã cãi nhau một trận rất to, Ikari Shinji còn nói rằng nếu không dừng buổi điều khiển thử lại thì cậu sẽ không tham gia bữa liên hoan hôm nay nữa, sau đó Ikari Gendo liền cười nhạo cậu tính tình trẻ con. Tất cả những điều này đều giúp cho mọi người xung quanh nhìn ra được mâu thuẫn giữa hai bố con này.

Sau đó cũng may nhờ Ayanami Rei liên tục gọi điện cho Ikari Shinji, đồng thời còn có Asuka khẳng định vô cùng rõ ràng rằng mình nhất định phải đi tham gia buổi điều khiển thử, nguyên nhân đã nói như trên, cô muốn được điều khiển EVA. Nhờ vậy nên mới khiến cho cả hai bố con đều đồng ý tham gia buổi liên hoan này, thế nên cũng mới dẫn đến cuộc gọi cảm ơn vừa rồi của Ayanami Rei.  

Suốt dọc đường đi kế tiếp, hai người đều không nói năng gì. Lúc đến nơi cần đến, Katsuragi Misato liền tự đi dò hỏi đủ mọi thủ tục của người máy 03, còn Asuka thì ngồi lên xe cáp điện để đến chỗ đậu của người máy 03.

Lúc Katsuragi Misato đang sắp xếp đủ thứ công việc thì bỗng nhiên chuông điện thoại của cô vang lên, hơn nữa lại còn là đường dây được mã hóa, cô lập tức liền bắt máy với lòng hiếu kỳ trào dâng. Sau đó, hỏi ra mới biết là điện thoại của Asuka.

"Sao thế? Trong lòng cảm thấy bất an à? Suy cho cùng cũng do cái dự cảm xấu của cái tên ANGEL Roger đó cả mà." Katsuragi Misato hỏi vào trong điện thoại.  

Asuka đang thay đồ trên xe cáp điện, lúc vào EVA mà có quần áo chiến đấu đặc chế thì có thể gia tăng một ít tỷ lệ đồng bộ, càng có lợi hơn cho việc điều khiển EVA. Asuka vừa dùng vai để kẹp điện thoại vừa nói: "Không phải. Tuy trong lòng vẫn có chút bất an nhưng vẫn có thể điều khiển EVA được, phần bất an này đã bay biến đi mất rồi, hơn nữa..."

Asuka không nói ra hết những lời còn lại, thế nhưng điều mà cô muốn nói chính là: Nếu có nguy hiểm gì thì tên ngốc Ikari Shinji sẽ đến cứu cô thôi, cậu ta nhất định sẽ đến...

Asuka lại nói: "Chỉ là muốn nói thêm mấy câu với cô Misato thôi." 

Katsuragi Misato liền nở nụ cười và nói: "Nhắc đến chuyện ngày hôm nay thì vẫn là phải cảm ơn cô, cảm ơn nhé."

Asuka lắc lắc đầu nói: "Không cần phải cảm ơn đâu. Dù sao thì cũng là do tôi muốn được điều khiển EVA mà. Hơn nữa, một người như tôi thế này thì đảm đương trách nhiệm nhiều hơn cô nàng được thiên vị với tên ngốc kia một chút chẳng phải là việc nên làm hay sao?"

Katsuragi Misato chỉ cười mà không nói, còn Asuka thì lại tiếp tục cất tiếng: "Huống hồ gì... tôi cũng không thích mấy buổi liên hoan đông người. Vì để duy trì bầu không khí mà phải phối hợp với mọi người cùng cười nói, thế nhưng trong lòng thì lại chẳng muốn mỉm cười chút nào hết, việc này cũng mệt mỏi lắm đấy. Hơn nữa, trông thấy điệu bộ hạnh phúc của người khác chẳng phải là việc thoải mái gì cho cam, dù sao thì tôi vốn cũng chỉ thích một mình một bóng mà thôi, và vốn cũng không cần cái gì mà bạn bè thân thiết chi cả. Từ lúc bắt đầu đã chẳng có ai từng quan tâm đến tôi rồi, dù sao thì chỉ cần có thể đạt được điểm cao, chỉ cần có thể được mọi người công nhận tài năng thì dù cho chỉ có một mình thì tôi cũng có thể sống tốt được thôi. Thế nhưng..." 

"Gần đây, bỗng nhiên cảm thấy ở chung với người khác hình như cũng không đến nỗi nào... tuy rằng chuyện này không hợp với tôi chút nào hết, tôi chỉ hợp với cô độc một mình mà thôi."

Katsuragi Misato lập tức nói: "Không có chuyện đó đâu! Tâm địa của Asuka thật ra rất lương thiện, hơn nữa, cô đừng tưởng rằng có thể giấu được tôi, quan hệ giữa cô và Ikari Shinji gần đây rất..."

Asuka lập tức liền cất cao giọng nói vừa gấp gáp vừa xấu hổ: "Misato! Còn... còn lâu mới có chuyện cô vừa nói nhé!" 

Nghe tiếng cười trộm của Katsuragi Misato, Asuka liền lặng tiếng. Hồi lâu sau, cô mới nói: "Misato là người đầu tiên nói những lời này với tôi đấy. Tâm địa lương thiện ư? Bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi. Trước nay tôi chưa từng biết rằng hóa ra nói ra tâm sự của mình với người khác lại là một việc giúp cho người ta cảm thấy thoải mái đến nhường này đấy."

Giọng của Katsuragi Misato lại tiếp tục vang lên trong điện thoại: "Còn rất nhiều chuyện thú vị trên đời này cô còn chưa biết, sau này cứ mặc sức mà hưởng thụ đi, bao gồm cả điều mà cô và tên ngốc của cô đã hứa hẹn với nhau nữa. Sau khi hòa bình sẽ cùng nhau đi du lịch, tất cả những điều này đều có thể thực hiện được đấy."

"Misato! Cô... Cảm ơn." 

Asuka trước nhất là vội vã hét lên đầy xấu hổ, sau đó giọng cô ngày càng nhỏ đi, ngày càng dịu dàng, đến mấy câu cuối cùng thì đã gần như biến thành giọng thì thào, thậm chí ngay cả Katsuragi Misato cũng chỉ có thể nghe được một phần nhỏ trong đó mà thôi.

"Tên ngốc đó... có thể dựa dẫm, cho người ta cảm giác ấm áp, vậy thì sau này... sau khi hòa bình, cũng có thể..."

Dứt lời, Katsuragi Misato đã về đến sở chỉ huy, còn Asuka thì đã tiến vào bên trong người máy 03. Lúc này, trên gương mặt của Asuka vẫn còn đang vương nụ cười, đó là một nụ cười mang đầy khao khát. Cô... cũng đã có hy vọng rồi, hy vọng với tương lai. Chỉ cần tương lại ngày càng tốt đẹp hơn thì mỗi người đều sẽ có hy vọng với tương lai, không một ai ngoại lệ cả... 

"Tương lai, du lịch, tên ngốc, có lẽ còn có hồi kết..."

Nụ cười trên mặt Asuka ngày một dịu dàng hơn, và đồng thời, EVA-03 cũng đã bắt đầu khởi động. Cùng lúc đó, cô cũng đã trông thấy bên trong EVA-03, một luồng khí màu đỏ đen bắt đầu từ tầng dưới cùng trào lên trùng trùng điệp điệp, chỉ trong nháy mắt đã nuốt chửng lấy cô, nuốt chửng hết toàn bộ người máy 03...

Cùng lúc đó, Katsuragi Misato đang ở sở chỉ huy cũng đã nhận được tin tức, bước khởi động của người máy 03 xuất hiện tình huống khác thường, mức độ xâm nhập của Asuka đã vượt quá khu vực nguy hiểm. Katsuragi Misato liền lập tức cho dừng khởi động lại, thế nhưng tất cả mọi cách thức ngắt mạch được điều khiển bằng máy tính đều không có hiệu quả. Ngay sau đó, EAV-03 liền tự hành khởi động, đồng thời, màu sắc của trường lực AT được hiển thị trên màn hình chính là... 

ANGEL!

Toàn bộ căn phòng khởi động chợt lóa lên một cái rồi chìm vào một vụ nổ vô cùng dữ dội...

Crypto.com Exchange

Chương (1-533)