Vay nóng Homecredit

Truyện:Vô Tận Kiếm Trang - Chương 0039

Vô Tận Kiếm Trang
Trọn bộ 1005 chương
Chương 0039: Thí luyện bài danh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1005)

Siêu sale Lazada


Rắn có chân sao? Không có. Chính là thời điểm khi rắn di chuyển sẽ ra bộ dáng như thế nào?

Diệp Bạch chưa bao giờ tỉ mỉ quan sát, nhưng chính lúc này hắn đã biết.

Rắn không có có chân nên hành động không tiếng động, nhanh như gió, đi như mũi tên, vô ảnh vô tung, không thể tìm ra dấu vết nào. Bởi vì không có chân, cho nên khi nó tiến lên cũng căn bản là nhìn không thấy, sờ không rõ, ai cũng đoán không được bước tiếp theo nó sẽ đi phương hướng nào, hay thay đổi nào. Trong thiên hạ, bộ pháp quỷ dị nhất, biến ảo nhất cũng chỉ đến mức này.

Hôi giai cao cấp thân pháp Huyền kỹ, Xà bộ!

Diệp Bạch từng ở trong nội đường của gia tộc công pháp thấy qua giới thiệu về nó, nhưng cũng chưa từng gặp qua. Thật không ngờ, lúc này dĩ nhiên lại xuất hiện ở trên người một thanh niên chất phác cổ quái họ La này. Thanh niên họ La đột nhiên xuất hiện, tìm chính mình khiêu chiến này không ngờ cũng đã tu luyện thành thân pháp Huyền kỹ!

Trong nháy mắt, Diệp Bạch liền cảm thấy kinh ngạc đến tột đỉnh. Diệp Bồng Lai có thân pháp Huyền kỹ hắn cũng không ngoài ý muốn, bởi vì Diệp Bạch tận mắt thấy qua, biết hắn xác thực có bổn sự đó. Nhưng là, không ngờ tên thanh niên chất phác cổ quái họ La, thoạt nhìn không chút nào thu hút trước mặt này dĩ nhiên cũng đã luyện thành thân pháp Huyền kỹ. Đây chẳng phải là nói, thiên phú của hắn cũng không hề thua kém Diệp Bồng Lai?

Hắn không ngờ rằng, khi hắn kinh ngạc thì đồng dạng, tên thanh niên La Long Hạc này cũng vô cùng kinh ngạc. Hắn tu luyện Xà bộ, ăn vô số đau khổ ròng rã suốt ba năm trời mới ở trong lúc gần đây, ngoài ý muốn mà thành công. Hắn vốn đắc ý tưởng rằng không ai có thể đánh bại được mình, nhưng thật không ngờ trong một hồi thí luyện nho nhỏ này lại gặp phải một người cũng đồng dạng tu luyện thân pháp Huyền kỹ như mình. Hơn nữa, tựa hồ thân pháp của đối thủ cũng huyền diệu không thua kém mình.

Điều này làm cho lòng hiếu kì của hắn đối với Diệp Bạch càng lúc càng nhiều, cho dù như thế nào cũng phải đánh một hồi, nhìn xem ai lợi hại hơn.

Mà ở bên kia, Diệp Bạch trong lòng lại vô cùng buồn bực."Tê, tê..." Thanh âm kì quái lại vang lên, bước tiến của tên thanh niên họ La càng ngày càng quỷ dị. Nương theo thanh âm như tiếng rắn kêu, dưới chân hắn không ngờ xuất hiện từng đạo khói đen nhàn nhạt, Diệp Bạch liền cảm thấy khó khăn, ánh mắt hơi co lại. Bỗng nhiên, kiếm quang lưu chuyển, Diệp Bạch xoay người né tránh, thân hình vận chuyển tới cực hạn, cả người phản phất như hóa thành một đạo kiếm quang, rất nhanh liền xen kẽ ở trong rừng rậm. Những nơi hắn đi qua, cây cối đổ nhào, kiếm khi bay tứ tung, vô số cành lá rơi gãy xuống. Không ngờ Diệp Bạch không tiếp tục đón chiêu của tên thanh niên họ La, mà hướng phương xa phóng đi.

Nhưng La Long Hạc tựa hồ không muốn buông tha, hắn nhanh chóng bám theo phía sau Diệp Bạch. Thanh âm di chuyển giống như tiếng rắn kêu, vang vọng khắp nơi trong khu rừng. Vô luận Diệp Bạch chuyển hoán thân hình như thế nào, đều không thể thoát khỏi bị La Long Hạc truy tung. La Long Hạc phảng phất giống như một con rắn đang vặn vẹo trườn đi, luôn di chuyển tới những chỗ không có khả năng xuất hiện nhất, liên tục bám theo phía sau Diệp Bạch. Diệp Bạch cảm giác, đuổi theo phía sau mình không phải là một người, mà là một con rắn ngũ sắc sặc sở tỏa ra hàn ý lạnh lẽo và kịch độc không gì sánh được. Loại cảm giác này, đối với hắn vẫn là lần đầu tiên.

Hai người một đuổi một chạy, trong nháy mắt không biết đã chạy bao nhiêu lâu. Bốn phía nơi họ đi qua, trông thấy một màn này, mấy người Diệp, La hai nhà thí luyện đệ tử đều há mồm líu lưỡi, kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm. Không ai dám đuổi theo quan sát, cho dù có gan, cũng không có bổn sự này!

Thân pháp hai người này thật sự quá nhanh, mọi người chỉ cảm thấy hai mắt hoàn toàn không đủ dùng. Đều cùng cấp bậc Huyền giả, bình thường một người thi triển thân pháp Huyền kỹ cũng khó thấy xuất hiện, hôm nay dĩ nhiên liên tục xuất hiện hai người. Đây là đạo lý gì?

Không ai có thấy rõ thân ảnh hai người, chỉ thấy được vô số kiếm quang cấp tốc bay qua, bám sát ở phía sau chính là một đạo hắc ảnh như một con rắn. Trong nháy mắt, tất cả mọi người liền vội vàng nhảy ra xa, chật vật né tránh, vẻn vẹn chỉ nhìn thấy hai bóng người phía xa cùng hàng loạt những cây cốt đổ gãy.

Nửa canh giờ sau, Diệp Bạch thở hồng hộc, sắc mặt trắng bệch, dừng lại trên đỉnh một ngọn núi cao. Tên hắc y thanh niên đuổi theo ở phía sau thấy vậy cũng đồng dạng dừng lại, lại có vẻ rất nhàn nhã duỗi tay xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán. Diệp Bạch thở dốc, mặt lộ nét không vui nói: "Ngươi đến cùng là muốn như thế nào? Có để cho ta yên không?"

La Long Hạc mỉm cười, lộ ra bộ dáng không sợ hãi phản phất như lúc nãy chỉ là một trận chạy bộ bình thường không đem đến một chút mệt mỏi nào. Hắn nhìn Diệp Bạch không ngừng thở dốc, y phục ướt đẫm cả người chật vật không chịu nổi mà cười nói: "Ngươi không đánh với ta, ta sẽ vẫn theo sau quấy rầy ngươi. Ngươi đáp ứng đánh với ta một trận, ta tự nhiên sẽ ly khai."

Diệp Bạch hoài nghi nhìn hắn, hỏi: "Chỉ đơn giản như vậy thôi sao, ai tin?"

La Long Hạc nhún vai, giang hai tay nói: "Ta cũng chỉ muốn cùng ngươi so tài, ngươi không tin ta cũng không còn cách nào. Thật vất vả mới có thể tìm một người làm đối thủ, vì vậy ta cũng sẽ không buông tha cho."

Diệp Bạch: "..."

Một lát sau, Diệp Bạch xoay chuyển ánh mắt, vươn người đứng thẳng lưng lên nói: "Hảo, ta nhận thua, ngươi đừng nên đuổi theo ta nữa." Thân hình khẽ động, Diệp Bạch sử dụng Kiếm bộ, liền muốn ly khai.

Nhưng là, thanh âm rắn rít lại vang lên, thân ảnh La Long Hạc quỷ dị xuất hiện đối diện với Diệp Bạch. Hắn nhíu mày, chăm chú nhìn Diệp Bạch nói: "Ta muốn chính là cùng ngươi thực sự đánh một trận, chứ không phải muốn ngươi nhận thua."

Nhìn tên thanh niên họ La đối diện trước mặt trong mắt hiện lên thần sắc nghiêm túc, Diệp Bạch thật sự đau đầu. Hắn chưa từng thấy người cố chấp như vậy, dĩ nhiên chỉ vì muốn cùng mình đánh một trận mà có thể đuổi theo mình ròng rã hết nữa phiến rừng rậm. Hít một hơi thật dài, Diệp Bạch ngữ khí lần đầu tiên trở nên trịnh trọng, nhìn tên thanh niên đối diện nói: "Đánh như thế nào?"

La Long Hạc vui vẻ nói: "Ta và ngươi, mỗi người bằng sở học của mình, ở ngay trên đỉnh núi này đấu một trận xác minh xem ai lợi hại hơn."

Diệp Bạch nhắm mắt lại, chậm rãi đứng lên làm cho chính mình trở nên bình tĩnh, tiêu trừ mệt nhọc, khôi phục thể lực cùng Huyền khí của mình. Qua một lát sau, Diệp Bạch lần thứ hai mở mắt, trong ánh mắt đã trở nên bình tĩnh như nước. Hắn khẽ vươn tay, nói: "Mời --"

"Mời--" La Long Hạc cũng khẽ vươn tay ra, nói. Hai người nhìn thoáng qua nhau. sau một khắc không hề có chút gì báo trước, thân ảnh hai người liền đồng thời động. Diệp Bạch kiếm quang dưới chân vẽ ra một đạo hình cung, tay trái xoay một vòng, đánh về phía ngực tên thanh niên họ La.

Nhưng là, mắt thấy sẽ đánh trúng thì thân ảnh tên thanh niên họ La bỗng nhiên biến mất không thấy gì nữa. Ngay sau đó, hai luồng kiếm chỉ đỏ như lửa liền đâm hướng mi tâm Diệp Bạch. Diệp Bạch thần sắc khẽ động, dưới chân vừa chuyển, liền tránh được một chiêu này.

Diệp Bạch dừng cước bộ, hướng tên thanh niên họ La hỏi: "Đây là Huyền kỹ gì?"

La Long Hạc thấy thế, cũng không thể không dừng công kích lại, nói: "Đây là trụ cột huyền kỹ, ngũ hỏa kiếm chỉ, là một môn thực dụng Huyền kỹ ta đã tu luyện nhiều năm."

Diệp Bạch hiểu, tuy rằng đây không phải là thuộc tính Huyền kỹ, nhưng vẫn là một loại Huyền kỹ duy nhất trong giai đoạn Huyền giả có khả năng tu luyện được. Mà bởi vì lúc trước, Diệp Bạch không có tài lực nên căn bản là chưa từng học qua bất kỳ bộ trụ cột Huyền kỹ nào. Điều này làm cho hắn ở các phương diện công kích hay phòng ngự đều thua xa tên thanh niên họ La này một bậc.

Nhưng là, một màn này lại kích phát lòng hiếu thắng của Diệp Bạch. Cho dù ngươi có tu luyện nhiều loại Huyền kỹ thì sao, ta chỉ cần một bộ trụ cột kiếm pháp là đủ.

Thần sắc ngưng tụ, Diệp Bạch lần đầu tiên trở nên chăm chú. Vai khẽ nhúc nhích, thanh Tử Âm thiết kiếm phía sau lưng liền rời khỏi vỏ. Nhất thời, một đạo hàn quang liền toát ra, tử khí tràn ngập khắp xung quanh. Ở phía đối diện, tên thanh niên họ La kia không kềm nổi mà nhãn tình sáng lên, nói: "Hảo kiếm!"

Diệp Bạch lạnh lùng nói: "Hảo kiếm này cũng không phải Huyền binh, cẩn thận..." Thanh âm nói chưa hết, cổ tay vừa động, ba đóa tử sắc kiếm hoa lớn bằng miệng chén chia làm ba đường thượng, trung, hạ hướng thanh niên họ La công tới. Phối hợp với Kiếm bộ của Diệp Bạch, uy lực chiêu này liền được tăng cao.

Ba đóa kiếm hoa đã là cực hạn của Diệp Bạch ở hiện tại, xem như rốt cục đã có chút thành tựu.

Diệp Bạch không mảy may bảo lưu thực lực, đối mặt một đối thủ cực mạnh như thanh niên họ La này, trực tiếp xuất động công kích cực mạnh của chính mình. Chính mình từ trụ cột kiếm pháp, trải qua vô số sinh tử mà lĩnh ngộ ra ba chiêu kiếm thuật -- Liệt Kiếm Tam Hoa!

*****

Đệ nhất kiếm, Không Hoa

Trên không trung, ba đóa kiếm hoa xoay tròn bay lượn, lả lướt như tử ngọc(ngọc tím). Nhưng là, trung tâm lại trống không.

Ở phía đối diện, tên thanh niên họ La lần đầu tiên sắc mặt biến hóa, có chút trịnh trọng hẳn lên. Hắn chưa từng thấy qua loại kiếm chiêu này! Đây là loại kiếm thuật gì?

Hắn giương tay phải lên, hai luồng chỉ mang lần thứ hai xuất hiện, một cỗ nhiệt lưu nóng bức liền tỏa ra khắp xung quanh. Tên thanh niên họ La thần sắc ngưng trọng, tay vừa nhấc lên, ngũ hỏa kiếm chỉ lần thứ hai hướng Diệp Bạch bắn tới. Bất quá, lúc này đây không phải điểm hướng giữa mi tâm Diệp Bạch, mà là hướng tới ba đóa kiếm hoa!

Diệp Bạch phóng ra ba đóa kiếm hoa, hắn liền nhẹ nhàng tay điểm ra ba chỉ.

"Phanh..." một tiếng, tựa như pháo hoa mỹ lệ tiêu tán, ba đóa tử ngọc kiếm hoa trực tiếp bị ba chỉ của tên thanh niên họ La điểm phải nghiền nát, phảng phất như thủy tinh bị tạc nứt ra, kiếm khí sắc bén bay tứ tán. Nhất thời, cây cối bốn phía xung quanh trong lúc nhất thời bị kiếm khí lan đến mà gặp tai ương, vô số vụn gỗ bay lên phảng phất như một hồi diệp vũ.

Nhưng là, đây chỉ là hư chiêu. Diệp Bạch mỉm cười, chiêu thứ hai theo sau xuất ra.

Lúc này, kiếm hoa dày đặc, không hề có chút khoảng trống, tầng tầng lớp lớp rất có trình tự, tử sắc nhất thời liền nội liễm thành hư vô. Trên không trung, không ngờ bồng bềnh ba tảng đá có hình dáng đóa hoa. Đây là Liệt Kiếm Tam Hoa thức thứ hai, Thạch trung hoa!

Diệp Bạch tay run lên, ba đóa Thạch trung hoa liền chậm rãi hướng tên thanh niên họ La bay tới. Quá trình này vô cùng chậm rãi, nhưng trong mắt con ngươi thanh niên họ La kia lại là khác, đồng tử của hắn liền co lại. Bỗng nhiên, một tiếng vang của kiếm vang lên, bên hông của hắn, một thanh nhuyễn kiếm hình thù kỳ lạ liền ra khỏi vỏ. Biết không thể tay không đối địch, thanh niên họ La rốt cục xuất kiếm! :

Đây là một thanh kiếm màu đen tuyền, vừa mịn vừa mỏng, bề ngoài nhìn không ra có bất kỳ sáng bóng gì, nhưng chuôi kiếm lại dị thường hoa lệ, giống như một khối cổ ngọc hình vuông, bình thường luôn được quấn quanh bên hông hắn như một cái đai lưng. Tên thanh niên họ La vội vàng thối lui, kiếm trong tay "Hoa..." một tiếng, thân duỗi thẳng tắp, hướng ba đóa kiếm hoa trên không trung đâm tới.

"La Môn kiếm quyết, Phá Tự kiếm quyết!"

Đây lại là một môn trụ cột Huyền kỹ, hơn nữa thi triển rất đơn giản, chỉ là trực tiếp chém tới trước, không hề xảo diệu nhưng lại tràn ngập một cảm giác lực lượng bộc phá.

Hai kiếm va chạm, vô số hoa lửa liền văng tung tóe, hai người cùng lúc lùi về phía sau.

Nhưng là, Diệp Bạch lui bất quá một bước liền một lần nữa tiến tới, toàn bộ thân thể xoay một góc kỳ diệu, kiếm thứ ba xuất ra!

Lạc hoa(hoa rơi)!

Kiếm thứ ba này, dĩ nhiên là ba đóa hoa chậm rãi rơi xuống theo một quỹ tích kỳ ảo, phảng phất như hoa đào rơi lả tả xuống mặt nước, lại giống như hoa Bách Hợp héo tàn dần dần cuốn theo gió, rồi lại giống như hoa Hải Đường lộng lẫy trên u đàm tĩnh lặng... (tên Diệp Bạch này lãng mạng thật- DG)

Thanh niên họ La thần sắc thay đổi, hắn đột nhiên lui về phía sau, căn bản không tiếp một chiêu này. Bởi vì hắn biết, một chiêu này hắn tiếp không được!

Nhưng là, không tiếp chiêu không có nghĩa là hắn không công. Thanh niên họ La trực tiếp né một chiêu này, trường kiếm trong tay như một con rắn run rẩy phóng ra ba đường công kích Diệp Bạch. Nhất thời, vô số kiếm quang như tuyết rơi bay lên, như những giọt nước nhỏ từng giọt rơi xuống mặt nước gợn lên từng đợt sóng...

Một vòng lại một vòng, vằn nước nhộn nhạo, vỡ nát, mở rộng, khuếch trương, tiêu tán, tái hiện... Hình thành một cái vòng quái dị.

"La Môn kiếm quyết, Quyển Tự kiếm quyết!"

Thấy một màn như vậy, Diệp Bạch ngược lại liền nở nụ cười. Hắn không tránh không né, tùy ý để thanh niên họ La công tới, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn ba đóa hoa rơi kia. Toàn bộ tâm thần Diệp Bạch đều đã đặt lên ba đóa hoa này.

Dần dần, ba đóa hoa héo tàn, phân tán thành từng mảnh, từng mảnh. Trong nháy mắt, ba đóa hoa phân tán thành mười phiến hoa. Đột nhiên, mười phiến hoa này bỗng bắn ra bốn phương tám hướng xung quanh, trở thành những ám khí vô cùng lợi hại, phủ kín toàn bộ mọi phương hướng né tránh của thanh niên họ La!

Thanh niên họ La lúc này đã không cách nào lui, cũng không thể lui. Thấy thế, hắn chỉ có thể cười bất đắc dĩ một tiếng, thu hồi thế công Quyển Tự kiếm quyết đã xuất ra của mình, sau đó chuyển qua phòng ngự.

Kiếm thứ nhất, kiếm hắn mờ ảo, lúc ẩn lúc hiện, nhanh như gió cuốn, đánh rơi những phiến hoa ở bên trái.

Kiếm thứ hai, kiếm hắn huyễn lệ như hoa, rực rỡ đến mức hoàn mĩ, đem những phiến hoa ở bên phải đánh rơi.

Kiếm thứ ba, kiếm hắn lại như tuyết băng lãnh, lạnh thấu xương, đem những phiến hoa ở phía trước đánh rơi.

Kiếm thứ tư, kiếm hắn giống như ánh trăng, dễ chịu, tỏa ra khắp mọi nơi, đem những phiến hoa lướt qua hai bên rồi vòng lại phía sau hắn đánh rơi.

Tứ kiếm, Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt tứ đại kiếm quyết cũng là tứ đại kiếm chiêu cuối cùng của La Môn kiếm quyết, chưa từng có người nào có thể buột hắn vận dụng bốn chiêu kiếm này. Nhưng thật không ngờ, giờ khắc này, lại bởi vì một chiêu của Diệp Bạch làm cho hắn không thể nào không xuất ra, hơn nữa lại dùng để tự bảo vệ mình.

Hai người đứng yên tại chỗ cách nhau hơn mười trượng. Bỗng nhiên, thanh niên họ La mỉm cười nói: "Tiếp ngươi ba kiếm, ngươi cũng nên tiếp của ta ba kiếm. Nếu như ngươi có thể tránh thoát, lần này coi như ta thua!"

Diệp Bạch ánh mắt chợt lóe, lẳng lặng nhìn hắn. Sau một lúc lâu, cuối cùng, bỗng nhiên cười nói: "Thật không?"

Thanh niên họ La trường kiếm chặn lại, nói "Xem đây!" Lời nói chưa dứt, bỗng nhiên toàn bộ thân thể hắn bay lên, trường kiếm ở không trung xoay ba vòng, vũ xuất một mảnh thủy ngân kiếm quang. Phút chốc, toàn bộ kiếm quang hóa hình, không ngờ ở không trung hiện ra hình dạng một con Bạch Hạc. Một tiếng kêu dài của hạc vang lên, vô số kiếm quang nhất thời liền giống như thủy triều, hướng Diệp Bạch vọt tới.

La Môn kiếm quyết tam đại cấm chiêu, chiêu thứ nhất, kiếm quang hóa hình, Thiên Ngoại Vân Hạc*!

Diệp Bạch ánh mắt ngưng tụ, khẽ động một chút, tựa hồ đã sợ đến ngây người. Kỳ thật, hắn đang phân tích, tìm cách cách phá giải. Rốt cục, khi vô số kiếm quang hình thành một cái lồng chụp xuống, hắn động!

Tử Âm thiết kiếm trong tay ở trong hư không điểm lia lịa mười ba điểm, bắn lên kiếm quang hình thành con Bạch Hạc trên không trung. Nhất thời, Bạch Hạc tiêu tán, lộ ra thân ảnh của tên thanh niên họ La.

Diệp Bạch thu kiếm dừng lại, lại lặng im bất động. Thanh niên họ La tán dương nhìn hắn một cái, ngay sau đó, kiếm thứ hai liền được thi triển!

Một kiếm này, toàn bộ kiếm quang chậm rãi co rút lại thành một bó, sau đó bắt đầu trở nên hư vô mờ mịt, phảng phất như gió xuân ấm áp của mùa Xuân, lại như mưa to vần vũ của mùa Hè, lại như bầu trời trong xanh cao vời vợi không một bóng mây của mùa Thu, lại như như đêm đông tịch diệt, trong đêm sấm chớp đầy trời của mùa Đông.

-- Phong chi kiếm quyết, Vũ chi kiếm quyết, Lôi chi kiếm quyết, Điện chi kiếm quyết. Phong, Vũ, Lôi, Điện tứ quý(bốn mùa) kiếm quyết!

Bốn kiếm hợp nhất!

Diệp Bạch lúc này liền trực tiếp động, cũng không dám đứng ở một chỗ nữa. Kiếm của hắn trên không trung bổ ra hơn mười đạo, sau đó gập lại, bên trái vừa xuất ra một đạo vết kiếm, lại gập lại, bên phải cũng vừa xuất ra một đạo vết kiếm, sau đó phía trước một đạo vết kiếm, phía sau một đạo vết kiếm, tổng cộng bốn đạo vết kiếm hình thành một dạng kiếm trận như lồng giam, hướng thanh niên họ La phóng đi.

Tù lung kiếm trận*!

Đây là một cái đê giai kiếm trận duy nhất mà Kiếm lão đã dạy cho Diệp Bạch sau khi hắn đạt tới ý chí lực ngũ cấp nên được khen thưởng. Ý định ban đầu của Diệp Bạch trong lần thí luyện này là dùng nó để làm tuyệt chiêu bảo mệnh. (nguyên bản ở đây "đáy hòm công pháp" không biết dịch vậy đúng không? DG BD: chính xác), không đến thời điểm vạn bất đắc dĩ thì không được sử dụng. Nhưng là, giờ khắc này, Diệp Bạch không thể không thi triển.

Kiếm quang vô tận mờ mịt chống lại sơ giai tù lung kiếm trận, hai chiêu đối kích."Oanh..." một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ đỉnh núi liền bị đánh sập đến mấy thước, đất đá tung bay tán loạn. Diệp Bạch cùng La Long Hạc hai người đều chịu đòn nghiêm trọng, bị lực xung lực do kiếm quang nổ mạnh làm văng ngược ra, khóe miệng chảy ra máu tươi.

Một trận chiến này lưỡng bại câu thương, không ai chiếm được lợi thế.

Thật lâu sau, hết thảy đều kết thúc, bụi bặm lắn xuống lộ ra hai người nằm trên mặt đất đang hấp hối. Diệp Bạch nửa phiến tay áo bên trái hoàn toàn hóa thành cát bụi, khóe miệng trào ra máu tươi, nằm trên mặt đất, bùn đất đầy người, thê thảm không chịu nổi. Tên thanh niên họ La - La long Hạc tìm hắn khiêu chiến cũng không ngoại lệ, vạt áo bên phải phía dưới toàn bộ đã rách rưới không còn hình dạng, hơn phân nửa không biết đã bay đi đâu. Trên cánh tay phải, máu tươi từ tay áo chảy ra, nhìn thấy mà ghê người.

Hai người từng ngụm từng ngụm thở hổn hển. Một lúc lâu sau, Diệp Bạch cười khổ nhìn về phía tên thanh niên La Long Hạc, nói: "Thế nào, ngươi còn muốn chiến sao?"

La long Hạc cúi đầu nhìn một chút chính mình, lại nhìn một chút Diệp Bạch, cuối cùng cười khổ một tiếng, nói: "Chúng ta đều thành ra dạng này, còn chiến gì nữa. Một trận chiến này, xem như hòa đi."

Diệp Bạch cười, hắn thật là bị đánh đến sợ, nghĩ không ra tên thanh niên họ La này thực lực lại cao như thế, cuối cùng thậm chí còn ép hắn xuất ra tuyệt chiêu mạnh nhất. Tuy rằng đây chỉ là một cái đê giai kiếm trận trụ cột nhất, thậm chí ngay cả nhất cấp kiếm trận cũng không phải nhưng cũng là truyền thừa từ Kiếm Môn a. Ấn theo Kiếm Lão trong lúc truyền thụ có nói, nếu luyện tới đỉnh điểm thì nếu muốn đối phó với đê giai Huyền chiến sĩ cũng không thành vấn đề. Vậy mà, hiện tại hắn lại vì đối phó với một Huyền giả bình thường mà đem nó ra sử dụng. Không biết chờ một lát sau khi La Long Hạc rời đi, hắn có thể hay không sẽ bị kiếm lão mắng đến cẩu huyết lâm đầu*.

Vì vậy, khi nghe La Long Hạc nói không cần phải đấu tiếp nhất thời liền khiến Diệp Bạch vui vẻ, nhìn bốn phía. Cả tòa đỉnh núi lúc này đã hoàn toàn biến dạng, khắp nơi gồ ghề, toàn bộ đều là kiệt tác do một kích cuối cùng của bọn hắn gây ra. Diệp Bạch lo lắng sẽ có người chạy tới liền gian nan từ trong lòng móc ra bình đan dược Hồi Huyền đan, trút ra một viên cho vào miệng, dùng nước bọt cố gắng nuốt xuống. Nhìn trong bình ngọc mà mình thật vất vả tiết kiệm chỉ còn lại hai quả Hồi Huyền đan, hiện tại lại mất đi một quả, hắn không kiềm nổi liền cười khổ một cái, miễn cưỡng khởi động thân thể, nhặt lên thanh kiếm ban nãy chiến đấu bị đánh rơi, xoay người hướng La Long Hạc nói: "Một khi đã như vậy, vậy ta đi trước, miễn cho có người lại đây, lúc đó đi cũng không được!"

La Long Hạc cũng biết động tĩnh do cuộc chiến đấu bọn họ quá kinh người, nơi này không thích hợp ở lâu. Tuy rằng toàn thân đau nhức, hắn vẫn miễn cưỡng từ trong lòng móc ra một bình nhỏ gáy dài, phía trên điêu khắc vô số hoa văn phức tạp màu hồng, lấy ra một viên đan dược cho vào miệng, ngay sau đó liền ném cho Diệp Bạch, nói: "Đây là Trọng hoa ngọc lộ đan, đối với việc trị thương có hiệu quả rất lớn, ngươi dùng một viên đi!"

Diệp Bạch nhìn thoáng qua, lập tức tiếp nhận nhưng không có phục dụng, ngược lại thu vào trong lồng ngực. Hắn biết La Long Hạc trên người thứ tốt không ít, bằng không, không đến mức lại có được nhiều Huyền kỹ, Huyền quyết như vậy, hẳn là đệ tử mà La gia trọng điểm bồi dưỡng. Cho nên Diệp Bạch cũng không giả bộ nghĩa khí mà từ chối, nhưng hắn cũng không thể tùy tiện tin người khác. Tuy rằng cảm giác La Long Hạc này hẳn sẽ không hại mình, nhưng lòng người khó đoán, Diệp Bạch không thể không đề phòng. Hắn vẫn chỉ đem nó nhét vào lồng ngực. Cái tên Trọng hoa ngọc lộ đan Diệp Bạch đương nhiên đã nghe qua, nhất giai trung cấp linh dược, có tiền cũng khó có thể mua được bảo bối tốt này, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua.

Chờ sau này giám định lại, nếu là thật, tự nhiên phải hảo hảo cất kỹ. Đây chính là linh dược chữa thương của La gia a, Diệp gia đệ tử căn bản muốn cũng không thể mua được, cũng chỉ có loại kiệt xuất đệ tử được gia tộc trong điểm bồi dưỡng như La Long Hạc mới được một lọ, bằng không biết đi nơi nào mà tìm.

Diệp Bạch xoay người định ly khai. Nhưng ngay lúc này, La Long Hạc cũng sắp rời đi bỗng nhiên hướng bóng lưng Diệp Bạch nói: "Kiếm thứ ba này ta vẫn như cũ sẽ không buông tha. Chờ có cơ hội, ta nhất định sẽ đến Diệp gia tìm ngươi, thử kiếm chiêu thứ ba của ta."

Diệp Bạch bóng lưng nhất thời loạng choạng, thiếu chút nữa liền té ngã. Quay đầu, nhìn La Long Hạc đang tập tễnh ly khai, Diệp Bạch thấy thế chỉ đành bất đắc dĩ cười khổ. Hắn rốt cục hiểu được. đây là một tên cuồng nhân chiến đấu, trong mắt tên này ngoại trừ chiến đấu thì căn bản không có cái gì khác. Nếu như không phải hai người bị thương quá nặng, chỉ sở hắn sẽ lập tức cũng mình quyết đấu, so chiêu thứ ba.

"Tên này quá biến thái, kẻ điên." Diệp Bạch đang cúi đầu, lầm bầm lầu bầu hai câu thì cái lỗ tay nhạy cảm của hắn đột nhiên truyền đến tiếng gió rất nhỏ. Trong lòng hắn căng thẳng, biết đã có người tới, lập tức liền bước nhanh hơn, ly khai nơi này. Nhất thời, đỉnh núi liền trở nên vắng vẻ, chỉ để lại nơi đây một đống hỗn độn.

Sau khi hai người rời đi không lâu, hơn mười đạo tiếng gió liền xuất hiện. Nhìn cảnh tượng lưu lại giữa sân, tất cả đều ngây dại. Là ai, không ngờ lại có lực phá hoại như thế? Hai nhà Diệp, La lúc nào xuất hiện cao thủ như vậy? Bọn họ lúc này đang ở địa phương nào? Đến cùng là ai? Cuối cùng là ai thắng ai thua?

Không ai biết, đợi hồi lâu cũng không thấy có đáp án, cuối cùng mọi người đành phải kéo nhau rời đi, nhưng trong lòng cũng nhiều hơn vô số nghi vấn, đồng thời còn kèm theo sự lo lắng.

Có bậc cao thủ như vậy ở ngay bên cạnh, nhưng không chỉ có một mà còn là hai người, bọn họ lúc trước lại hoàn toàn không hề hay biết, không thể không nói đó là một thất bại. Đồng thời, điều này cũng nói cho bọn họ, vài ngày sau tranh đoạt lệnh bài sẽ gia tăng không ít khó khăn.

Nhưng là, bọn họ cũng chỉ có thể cầu nguyện, cầu nguyện chính mình không nên xui xẻo đụng với hai tên biến thái này. Bằng không, một chọi một, trên sân chỉ sợ không có ai là đối thủ của hai người này. Nhìn động tĩnh, độ phá hoại mà hai người này tạo ra thì chỉ biết bọn họ tuyệt không phải người bình thường có thể so sánh được. Là ai, có thể có lực phá hoại kinh khủng như thế?

Mọi người trong lòng đều không có đáp án.


*Thiên Ngoại Vân Hạc: hạc bay trên trời cao.

*tù lung: lồng giam.

*mắng đến cẩu huyết lâm đầu: ý ở đây là mắng té tát. Còn dịch nguyên văn có vẻ hơi thô tục chút, là đến nỗi chó cũng phải chảy máu, rừng cũng phải bị mất ngọn.

*****

Sau khi ly khai đỉnh núi, Diệp Bạch lập tức tìm một chỗ nhắm mắt dưỡng thương. Thẳng đến gần tối, thương thế của hắn mới dần dần khỏi hẳn.

Điều này làm cho Diệp Bạch không thể không kinh hãi thực lực cường hãn của La Long Hạc. Bất quá, mai "Trọng hoa ngọc lộ đan" kia hắn không dùng, thật cẩn thận thu vào. Nhưng trải qua giám định, Diệp Bạch cơ hồ đã xác định mai đan dược này là thật, xem ra tên thanh niên họ La kia không có lừa hắn. Diệp Bạch cẩn thận thu vào lồng ngực, ngày sau có lẽ sẽ có tác dụng, còn hiện tại nếu có thể chậm rãi khôi phục, vậy tự nhiên không cần lãng phí linh đan như thế.

Một đêm yên tĩnh trôi qua.

...

Thí luyện ngày thứ năm.

Buổi sáng, một đạo kim sắc quang mang thẳng tắp nhắm phía bầu trời, mười dặm xung quanh đều có thể thấy được. Nhất thời, toàn bộ khu rừng rậm Hàn Băng Hà đều sôi trào lên, đệ tử thí luyện hai nhà Diệp, La đều cùng hướng phía đó mà chạy tới.

Nhưng là, tại thời điểm mọi người đi tới thì phát hiện kim sắc quang mang đã dần biến mất, tại chỗ chỉ chừa lại một tảng đá vỡ nát, Kiếm quang lệnh bài ở bên trong đã không thấy gì nữa.

Buổi trưa, lại một đạo hồng sắc quang mang thẳng tắp xông lên trời cao. Đồng dạng, thời điểm khi mọi người đuổi tới cũng chỉ còn lại một tảng đá bị đánh vỡ, Kiếm quang lệnh bài cũng biến mất không thấy gì nữa.

Tất cả mọi người cực kỳ phẫn nộ, nhưng hoàn toàn không có biện pháp.

Buổi chiều, tại ba địa phương đồng thời dâng lên kiếm quang tận trời, một lam, một đỏ, một vàng. Tất cả mọi người do dự, cuối cùng, có người hướng địa phương xuất hiện Lam sắc Kiếm quang lệnh bài phóng đi, có người lại hướng Hồng sắc kiếm quang lệnh bài, mà nhiều nhất thì đều hướng địa phương xuất hiện Kim sắc kiếm quang lệnh bài. Lúc này đây, cuối dùng bọn họ cũng không có thất bại, nhưng kết cục vẫn làm bọn họ thất vọng.

Ở chỗ Kim sắc Kiếm quang lệnh bài xuất hiện, một bạch y nhân phiêu phiêu đứng ở đó, một mình một người chiến thắng hơn mười cường địch, thoải mái đem Kiếm quang lệnh bài đi.

Ở chỗ Hồng sắc Kiếm quang lệnh bài xuất hiện, một gã hắc y thanh niên chất phát chỉ tùy ý vung một kiếm đã đem tất cả những thí luyện đệ tử có ý nghĩ cùng hắn tranh đoạt toàn bộ bị dọa lui. Hồng sắc Kiếm quang lệnh bài liền thoải mái rơi vào tay hắn.

Ở chỗ Lam sắc Kiếm quang lệnh bài xuất hiện, một cặp nam nữ thiên kiều bá mị giống như huyễn cảnh đứng ở ngay đó. Hai người liên thủ thoải mái đem tất cả kẻ địch xâm phạm toàn bộ đánh lui, Lam sắc Kiếm quang lệnh bài liền rơi vào tay họ.

Suốt một ngày, toàn bộ Hàn Băng Hà đều trở nên vô cùng xôn xao. Hôm nay ước chửng xuất hiện tổng cộng 5 miếng Kiếm quang lệnh bài, hai Kim, hai Hồng, một Lam, toàn bộ bị thí luyện cường giả không rõ thân phận cướp đi. Mà chỉ mấy ngày hôm trước, những người này tựa hồ cũng chưa từng xuất hiện.

Thí luyện ngày thứ sáu.

Kim sắc Kiếm quang lệnh bài tiếp tục xuất hiện, nhưng đồng dạng bị người khác quỷ dị sớm trước đó lấy đi. Sau đó, màu Lam xuất hiện hai lần, màu đỏ xuất hiện một lần đều biến mất.

Thí luyện ngày thứ bảy, cũng là ngày cuối cùng.

Hai mảnh Kim sắc Kiếm quang lệnh bài cuối cùng cũng xuất hiện ở hai phương hướng, bị thế lực Diệp Phá và thế lực của đôi nam nữ họ La cướp đi, hai phe mỗi phe một cái. Màu đỏ xuất hiện một lần bị thanh niên chất phác, cổ quái họ La cướp đi, màu Lam xuất hiện ở hai phương bị hai vị thần bí bạch y nam nữ cướp đi.

Đến tận đây, tất cả Kiếm quang lệnh bài toàn bộ đều đã xuất hiện. Cùng lúc đó, trong rừng rậm cũng bắt đầu một hồi vây săn, mỗi thế lực lớn có cường giả đứng đầu bạo phát một trận chiến tranh đoạt dị thường thảm thiết. Kết cục cuối cùng cũng không thể nắm rõ hết, nhưng chỉ biết là hơn một nửa Kiếm quang lệnh bài đã đổi chủ, rơi vào tay các thế lực lớn, hoặc là ở trong tay ẩn tàng cường giả. Toàn bộ thí luyện, còn sống sót lúc này chỉ còn lại 25 thí luyện đệ tử.

Mà trong 25 người này, ai có thể có Kiếm quang lệnh bài mặc dù tạm thời không rõ nhưng tuyệt đối không tới một nửa. Có thể thấy được, ngày cuối cùng này chiến đấu là vô cùng thảm thiết.

Diệp Bạch hành tẩu trong rừng rậm linh hoạt như mèo, ánh sáng chiếu vào trên mặt hắn lúc sáng lúc tối, trong tay cầm một quả Kiếm quang lệnh bài hãy còn ấm áp. Cả vật thể tràn ngập nhan sắc vàng óng chói lọi, lòe lòe tỏa sáng.

Ở phía sau hắn, là hai thanh niên họ La bị cây mây dùng trói gô lại, vẻ mặt oán độc nhìn chòng chọc. Tuy nhiên, bọn họ làm như thế nào cũng không cởi được dây trói, chỉ có thể trơ mắt nhìn theo Diệp Bạch mà chửi mắng kẻ đã cướp đoạt quả Kiếm quang lệnh bài mà bọn họ đã vất vả lấy được.

Bên kia, một bạch y nam tử thân hình phiêu phiêu, nhẹ nhàng thổi xuống mũi kiếm một giọt máu cuối cùng. Dưới đất, thây ngã khắp nơi, tay khẽ vẫy, một cái bọc vải xanh liền từ trong thi thể bay lên rơi vào trong tay hắn. Mở ra, hai quả Hồng sắc Kiếm quang lệnh bài nằm lẳng lặng trong đó. Hắn cười thỏa mãn, thân hình quỷ dị vừa chuyển, cứ như vậy liền biến mất tại chỗ, chỉ để lại trên mặt đất những cỗ thi thể đã chứng kiến trận chém giết thảm khốc này.

Đồng dạng lúc này, ở một chỗ âm u bí mật trong rừng, đôi nam nữ thanh niên họ La cung kính đem một cái bọc nhỏ đưa lên cho La Long Hạc. Bên trong, một vàng, một đỏ, một lam, ba miếng Kiếm quang lệnh bài lòe lòe tỏa sáng chiếu lên khuôn mặt đang đắc ý của La Long Hạc khiến mặt hắn lúc xanh, lúc đỏ, cực kỳ quỷ dị.

La Long Hạc cười nói: "Các người đã làm không tồi. Đi thôi!"

Vung tay lên, hai người khom người trở ra, lặng lẽ rời khỏi rừng rậm, chỉ để lại La Long Hạc đứng tại chỗ giống như một gốc cây khô mộc.

Hắn nhìn phía xa xa, bỗng nhiên cười thì thào nói: "Diệp Bạch, Diệp Bồng Lai, không biết giờ phút này các ngươi đã kiếm được bao nhiêu Kiếm quang lệnh bài. Chỉ là, lần này cho dù các ngươi có cố gắng thêm nữa cũng không chiếm được vị trí thứ nhất!"

Mỉm cười, thân hình La Long Hạc vừa động, cả người liền hóa thành một đạo tàn ảnh. Tiếng rắn vừa rít lên, một trận khói đen bốc lên, cả người hắn đã biến mất không thấy gì nữa.

...

Trời chiều sụp tối, bên bờ Hàn Băng Hà, trên đỉnh đồi một ngọn núi nhỏ.

Diệp Nguyên Vũ, Diệp Cửu Thần, La Tang, La Liệt, bốn vị trưởng lão sóng vai đứng thành một hàng, nhìn khu rừng rậm Hàn Băng Hà cách đó không xa giống như một con cự thú vô hình. Bỗng nhiên, Diệp Nguyên Vũ quay đầu, mỉm cười nhìn ba người, nói: "Các vị, thời gian đã đến!"

La Tang ánh mắt chớp động, mỉm cười nói: "Nếu thời gian đã đến, chúng ta đây liền phát ra tín hiệu, gọi các thí luyện đệ tử trở về đi!"

Diệp Cửu Thần nói: "Không có ý kiến!"

La Liệt nói: "Hết thảy toàn bộ do đại ca phân phó!"

Diệp Nguyên Vũ nói: "Hảo, một khi đã như vậy, bắn lên lưu tinh hỏa tiễn!"

Nhất thời, liền có một gã bạch y đệ tử đi tới, trong tay cầm theo ba vật tạo hình Kỳ Cổ*, hình ống tròn nhỏ bé bằng đồng, phía trên điêu khắc vô số đồ văn hỏa diễm đỏ sậm, cái đáy có một kíp nổ màu xanh biếc. Một bạch y đệ tử khác khẽ vươn tay, liền lấy ra một cái hộp quẹt*, lập tức bật lên một ngọn lửa. Hắn liền tiến đến, đem ngọn lửa này đưa lên cái kíp nổ màu xanh biếc. Một thanh âm "Tư tư..." kịch liệt vang lên, "Phanh!" một tiếng, một đạo lưu tinh hỏa tiễn thẳng hướng không trung, ở trên trời cao tạc ra một góc trời sáng lạn!

Lập tức, quả thứ hai, thứ ba lưu tinh hỏa tiễn đồng dạng nhanh chóng bắn lên không trung. Xa xa nhìn lại, trong phạm vi ngàn dặm đều cũng rõ ràng có thể thấy được.

Ba mai hỏa tiễn vừa ra, giữa sân nhất thời tĩnh lặng xuống. La Tang nói: "Hỏa tiễn gọi về đã phát, chúng ta hãy lẳng lặng chờ đợi đi!"

Diệp Nguyên Vũ cười nói: "Không biết lần này cuối cùng có thể có bao nhiêu người sống sót trở về, lại có bao nhiêu người có thể thành công trèo lên đỉnh, đạt được trên 1000 tích lũy, chính thức trở thành nội tông đệ tử của hai nhà chúng ta?"

La Tang khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị, bề ngoài lại giả vờ làm như không chút để ý, nói: "Hiện giờ chúng ta chỉ có thể chờ đợi, nhưng hẳn là sẽ không để cho ta và ngươi thất vọng."

Diệp Nguyên Vũ nhìn hắn, trong ánh mắt bao hàm thâm ý, nói: "Cũng tốt, thoạt nhìn La Tang huynh tựa hồ rất nắm chắc a!"

La Tang chỉ lắc lắc đầu tỏ vẻ cao thâm khó lường, không có trả lời. Diệp Nguyên Vũ tâm niệm thay đổi thật nhanh, nhưng thấy hắn không trả lời, cũng không có hỏi nữa.

Bốn người đứng ở trên đỉnh đồi, đồng thời hướng khu rừng rậm lớn cách đó không xa nhìn lại, muốn xem một chút ai là người thứ nhất đi ra. Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, khu rừng rậm lớn Hàn Băng Hà trước sau như một đều yên lặng. Ngay khi mấy người nghĩ sẽ không có người đi ra thì người đầu tiên cuối cùng đã xuất hiện, người này quần áo, cả người đầy máu tươi, thân hình chật vật, chính là một gã La gia đệ tử. Hắn mới vừa đi ra liền té xỉu ngay tại chỗ, lập tức có La gia đệ tử đi qua đưa hắn nâng dậy, kéo đến một bên để trị thương. Hiển nhiên, đây là một tên La gia đệ tử hoàn toàn không đạt được Kiếm quang lệnh bài. Nhưng là, có thể sống sót thoát ra khỏi Hàn Băng sâm lâm, kỳ thật đã là một loại thành tựu. Ngày sau, hắn sợ sẽ là ở lại La gia ngoại tông, đoạt được đãi ngộ cũng tuyệt không phải ngoại tông đệ tử bình thường có thể sánh bằng.

Đã có người thứ nhất, tự nhiên có người thứ hai. Trong khu rừng rậm Hàn Băng Hà, theo sau tên đệ tử họ La xuất hiện liền có một đám thí luyện đệ tử của cả hai nhà từ từ đi ra. Bất quá một đám này khuôn mặt trắng bệch, trên người hoặc nhiều hoặc ít đều cũng có những vết thương nặng nhẹ không đồng nhất. Những người này vừa ra tới liền đi đến một bên ngồi xuống, nghỉ ngơi, trị liệu, không ai mở miệng nói câu nào.

Nhưng là, Diệp Nguyên Vũ ánh mắt thủy chung lại như trước không dời khỏi Hàn Băng Hà. Hiện tại đi ra đều là một ít vật hi sinh, bọn họ đang chờ đợi nhóm đệ tử tinh anh, nhưng vẫn như trước, chưa có xuất hiện.


*Kỳ Cổ: kỳ lạ và cổ xưa.

*đoạn này hơi lạ, ngày xưa mà đã có hộp quẹt(chính xác là hộp diêm)?


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1005)