← Ch.0039 | Ch.0041 → |
Bên trong Hàn Băng sâm lâm.
Theo ba mảnh Lưu tinh hỏa tiễn dâng lên, trên không trung nổ bùng ba lượt pháo hoa, trong nháy mắt, tiếng chém giết liền an tĩnh.
Lập tức, cũng không biết là ai mở miệng đầu tiên: "Hỏa tiễn gọi về đã bắn lên, chúng ta cần phải trở về!"
Đây là tín hiệu, đã sớm ước định tốt. Đương khi Lưu tinh hỏa tiễn bay lên bầu trời, lần thí luyện này liền kết thúc. Nếu có ai dám hạ độc thủ với người khác, chỉ cần có người phát hiện, lập tức giết chết ngay tại chỗ, không cần giải thích.
Mà trong khi thí luyện thì không có ước thúc này, chỉ có mạnh sống, thua chết!
"Cuối cùng cũng kết thúc!" Có người thật dài thở ra một hơi, lộ thần sắc như trút được gánh nặng. Lập tức, một đám đệ tử từ những địa phương ần tàng, hướng phía ngoài Hàn Băng sâm lâm mà đi đến. Bảy ngày che dấu, đuổi giết, cướp đoạt, cho dù là ngoại tông thiên chi kiêu tử như bọn họ, một đám cũng không che dấu được sự mỏi mệt, ít nhiều đều cũng bị một ít vết thương.
Bọn họ thật sự không muốn lại tiếp tục nữa.
...
Bên ngoài Hàn Băng Hà đại sâm lâm, cửa ra vào.
Không ngừng có thí luyện đệ tử xuất hiện, mọi người cũng đã càng ngày càng khẩn trương, mỗi bước chân đều rất nặng nề đi ra ngoài!
Quả nhiên, sau khi tất cả mọi người không sai biệt lắm đều đã đi ra, toàn bộ rừng rậm trở nên yên tĩnh. Sau đó, không bao lâu sau, thân ảnh Diệp Huyễn, Diệp Thiên Mị liền xuất hiện ở cửa ra vào. Mặc dù hai người là Huyền khí bát tầng cường giả, nhưng lúc này trên người cũng đã dính một ít máu đen. Điều này làm cho hai người hết sức bất mãn, nhưng bọn họ lại không có để ý.
Đi đến trước bàn, hai người mỗi người từ trong lòng lấy ra hai quả Lam sắc Kiếm quang lệnh bài, tự nhiên liền có chấp bút đệ tử nhanh chóng đem tên của bọn họ ghi vào, đồng thời ghi điểm tích lũy. Hiển nhiên, hai người đều có được tư cách đi vào Diệp gia nội tông.
Thấy một màn như vậy, Diệp Nguyên Vũ, Diệp Cửu Thần vuốt râu mỉm cười, mà La Tang, La Liệt thì sắc mặt âm trầm, không có lên tiếng. Bọn họ cũng không nghĩ tới, người đầu tiên lại đây đăng ký dĩ nhiên là người của Diệp gia, điều này làm cho bọn họ bước đầu tiên ít nhất đã thua một bậc.
Nhưng là, lập tức, ánh mắt của bọn họ liền sáng lên, bởi vì lại có hai người đi ra. Lúc này đây, đi ra chính là hai gã thanh niên họ La, một gã tên La Kính, một gã tên La Thiên Tùng, hai người này đều hướng tới chỗ ghi danh đi tới. Nhưng là, chỉ có một gã trên người có được Kiếm quang lệnh bài là thanh niên tên La Kính. Hắn lấy ra một Hồng, một Lam hai quả Kiếm quang lệnh bài, thành công đi vào La gia nội tông.
Lại tiếp tục sau đó, thân ảnh Diệp Phá, Diệp Bất Phàm liền xuất hiện ở lối ra vào Hàn Băng sâm lâm. Hai người chuyện trò vui vẻ, đi tới, riêng rẽ lấy ra hai quả Kiếm quang lệnh bài. Diệp Phá là một Kim, một Lam, Diệp Bất Phàm là một Hồng, một Lam.
Rất hiển nhiên, hai người đồng thời thông qua ngoại tông thí luyện lần này, thành công thăng cấp trở thành một thế hệ Diệp gia nội tông đệ tử mới!
Đến lúc này, Diệp gia đã có bốn người thành công thăng cấp, mà La gia còn chỉ có một người. Lúc này, La Tang, La Liệt ở bên cạnh khuôn mặt càng thêm đen, ánh mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm cửa ra vào Hàn Băng sâm lâm, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Lúc này, đã có người thứ bảy và thứ tám từ lối ra vào Hàn Băng sâm lâm đi ra là La gia hai gã đệ tử đầu lĩnh. Tên hắc y thanh niên khí chất bất phàm kia tên là La Tống, Huyền khí bát tầng đỉnh, vị thiếu nữ xinh đẹp khuôn mặt tươi như hoa nở kia gọi là La Nhu, đồng dạng là Huyền khí bát tầng đỉnh đệ tử.
Hai người tới trước đài, mỗi người đều giao nộp hai quả Kiếm quang lệnh bài, La Tống hai Hồng, La Nhu hai Lam. Nhất thời, La Tống tích lũy đạt đến cao nhất, 1600 điểm, mà La Nhu lại trở thành người có tích lũy vừa đủ là 1000 điểm, cùng Diệp Huyễn, Diệp Thiên Mị giống nhau, cũng thành công thăng cấp.
Lần này, Diệp gia bốn người, La gia ba người, La Tang, La Liệt biểu tình mới dễ nhìn hơn một chút, nhưng vẫn rất không vui.
Lúc này mọi người đều đã đi ra không sai biệt lắm. Chỉ là, còn có mấy người không có đi ra? Giờ này khắc này, ngay cả mấy tên thí luyện đệ tử đi ra trước tiên, không đạt được Kiếm quang lệnh bài cũng đã chữa thương xong, những người này đứng dậy, nhìn phía cửa ra vào. Bọn họ cũng muốn biết, cuối cùng là ai đạt được Kiếm quang lệnh bài nhiều nhất, ai đạt được tích lũy cao nhất, thành tích tốt nhất, sắp xếp vị trí thứ nhất ở đợt thí luyện lần này?
Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn. Nhưng là, kể từ khi La Tống, La Nhu hai người đi ra, toàn bộ Hàn Băng sâm lâm trở nên lặng im, sau một lúc lâu mới có người đi ra.
Bạch y phiêu phiêu, nhanh nhẹn như hạc, lưng đeo trường kiếm, phảng phất như người không ở cõi phàm trần, đúng là một người trong hàng đệ tử của Diệp gia thí luyện, bề ngoài có thực lực cao nhất, Huyền khí cửu tầng hạ cấp, "Thiên ngoại Bồng Lai" -- Diệp Bồng Lai!
Hắn đi đến trước bàn, quả nhiên không để cho người ta phải thất vọng, một Kim, hai Hồng, 2600 tích lũy, so với người cao nhất lúc trước là La Tống thì cao hơn 1000 điểm, làm cho bốn phía không khỏi vang lên một mảnh tiếng than sợ hãi, hít vào một ngụm lưỡng khí.
Diệp Nguyên Vũ, Diệp Cửu Thần trên mặt lộ vẻ tươi cười. Diệp Bồng Lai này quả nhiên không làm hai người bọn họ thất vọng, đã lấy được tích lũy cao như vậy. Số điểm này, ở các lần thí luyện trước cũng đều là rất hiếm thấy.
Xem ra, lần này có hi vọng đạt được vị trí thứ nhất rồi. Hơn nữa, lúc này, Diệp gia thí luyện đệ tử đã có năm người thành công thăng cấp. Mà La gia bất quá chỉ có ba người, kém gần gấp đôi, điều này làm cho lão hồ ly như Diệp Nguyên Vũ không khỏi cười toe tóet. Ngay cả Diệp Cửu Thần luôn luôn nghiêm túc, trên mặt cũng đã lộ ra vẻ tươi cười.
Nhưng là, thấy thế, La Tang, La Liệt hai người trên mặt lại không hề lộ vẻ chán nản, ngược lại còn lộ ra một tia quỷ dị.
Một hắc y thanh niên đệ tử họ La, trên tay áo có một đóa hoa đỏ thẫm kỳ quái, khuôn mặt chất phác, từ lối ra vào Hàn Băng sâm lâm chậm rãi đi ra. Hắn đi đến trước đài, chậm rãi đem một cái bao vải nhỏ cầm trong tay mở ra!
Nhất thời, bốn mai Kiếm quang lệnh bài hoặc Kim hoặc Hồng, quang huy rực rỡ liền xuất hiện ở trước mặt mọi người. Lập tức, tất cả mọi người hít sâu một hơi, tiếng sợ hãi than nổi lên bốn phía, biểu tình hoàn toàn là không thể tin tưởng được.
Hai Kim, hai Hồng, 3600 tích lũy, điều này sao có thể? Hắn là như thế nào lấy được?
Tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người. Lập tức, cái tên La Long Hạc liền trở thành người có tích lỹ cao nhất, còn Diệp Bồng Lai nhất thời liền dời xuống một bậc. Hơn nữa, so với hai tướng một đôi, hắn(Diệp Bồng Lai) cùng vị trí thứ nhất không ngờ cũng đã ước chừng kém hơn một bậc*, căn bản không thể sánh bằng.
Lần này, Diệp Nguyên Vũ, Diệp Cửu Thần sắc mặt lập tức thay đổi. Hai người nghĩ đến La Tang lúc trước không hề chán nản, nhất thời liền hiểu, tất cả chuyện này đều cũng là do bọn họ cố ý an bài.
Chỉ sợ, hơn một nửa bộ phận trong đó là những La gia đệ tử khác đưa cho người thanh niên họ La này. Bọn họ tình nguyện ít đi hai người thăng cấp, lại đem đại bộ phận Kiếm quang lệnh bài tụ tập đến trên tay một người. Xem ra, bọn họ hoàn toàn là hướng về phía vị trí thứ nhất của thí luyện lần này, người dưới thăng cấp bao nhiêu thì căn bản không cần để ý!
Kể từ đó, Diệp gia thăng cấp năm người, La gia bốn người. Ở bề ngoài Diệp gia tựa hồ là thắng, nhưng là, vị trí thứ nhất của thí luyện thì La gia lại được. Lần này, hào quang liền bị người khác lấy mất. Mặc dù Diệp gia so với La gia thăng cấp nhiều hơn một người, nhưng người khác nhìn qua sẽ đều cho rằng La gia thắng, mà không phải Diệp gia.
Trong nháy mắt, hai người sắc mặt liền trở nên vô cùng khó coi. Y theo thực lực trước mắt mà nói, người hơi có thực lực của Diệp gia toàn bộ đã đi ra, còn không đi ra thì khẳng định vĩnh viễn cũng đã không có khả năng trở ra. Mà La gia, tất cả thí luyện đệ tử toàn bộ cũng đã xuất hiện, trừ bỏ một bộ phận tử vong, thí luyện lần này, Diệp gia đã thất bại!
Không phải thất bại về mặt nhân số, mà là thất bại ở phần phân chia cao nhất. Ai cũng thật không ngờ La gia lại nghĩ đến thủ đoạn như thế, thật sự là cực kỳ ngoài dự liệu.
Hơi hơi thở dài một hơi, hai người liền chuẩn bị nhận thua. Mặc dù đối phương dùng một chút thủ đoạn, nhưng ai bảo mình không nghĩ ra. Hơn nữa, bọn họ bỏ ra giá lớn như thế để bồi dưỡng một người, La Long Hạc này chỉ sợ cũng không chỉ đơn giản như vậy?
Xem ra, lúc trước nhóm người mình vẫn là nhìn nhầm a, cho rằng đối phương dù có lợi hại thì cũng bất quá chỉ có một người mà thôi. Lại thật không ngờ, La gia lại lấy lực của nhà mình để làm nổi lên một người kiệt xuất là hắn!
Chiêu thức ấy, rất độc!
Diệp Nguyên Vũ, Diệp Cửu Thần nhìn nhau cười khổ, còn La Tang, La Liệt biểu tình lại trở nên vô cùng sung sướng. Bọn họ mặc dù đã sớm nghĩ đến giờ phút này, nhưng trong ánh mắt đều cũng không che dấu được sự vui mừng. Vẫn luôn bị Diệp gia đè ép, lần này bất đắc dĩ dùng ra một chiêu này, cuối cùng thắng một hồi làm bọn họ xem như hãnh diện.
"Tốt lắm, thu bản ghi chép bài danh đi!" Diệp Nguyên Vũ thở dài, hướng tên chấp bút đệ tử kia nói. Rất rõ ràng, thí luyện đệ tử đều cũng đã xuất hiện không sai biệt lắm, phía sau sẽ không còn ai nữa. Cho dù có, chỉ sợ cũng không chiếm được dù là một quả Kiếm quang lệnh bài. Vì vậy, Diệp Nguyên Vũ đã muốn hạ lệnh đóng bản ghi chép.
"Chậm đã!" Nhưng vào lúc này, một thanh âm đột ngột cắt đứt hắn. La Long Hạc đứng ở một bên, mặt không chút thay đổi, bỗng nhiên mở miệng nói: "Còn một người không có đi ra. Cho dù tất cả mọi người chết ở bên trong, người kia cũng nhất định sẽ còn sống đi ra!"
Toàn bộ mọi người nhất thời ngạc nhiên, hai mặt nhìn nhau. Còn có một người, vậy sẽ là ai? Ai mà có thể làm cho nhân vật như La Long Hạc coi trọng như vậy?
La Tang, La Liệt hai người sắc mặt cổ quái, hiển nhiên là trở tay không kịp. Mà Diệp Nguyên Vũ, Diệp Cửu Thần thì lại không hiểu ra sao, chần chờ nói: "Còn một người?"
Phía sau, thanh âm nhàn nhạt của Diệp Bồng Lai ở một bên cũng đã vang lên, mang theo một loại biểu tình không thể khước từ, thản nhiên nói: "Yên tâm đi, hắn rất nhanh sẽ đi ra, ta tin tưởng!"
Mọi người nhất thời liền tiếp tục giật mình. La Long Hạc biểu tình quái lạ đã khiến mọi người khó hiểu, thầm nghĩ chẳng lẽ là người La gia? Chỉ là, như thế nào giờ phút này người vẫn luôn lạnh như băng, cao ngạo không nói chuyện với ai là Diệp Bồng Lai cũng nói như thế?
Rốt cuộc là ai, không ngờ làm cho hai vị ngoại tông đệ nhất cao thủ của hai nhà đều cũng nói như thế?
Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người liền đồng loạt hướng về lối ra vào Hàn Băng sâm lâm, bọn họ không tin hai người sẽ gạt người. Một người thì có lẽ còn có thể, nhưng hai người ở hai thế gia đối địch đồng thời nói thì làm sao có thể nói sai được? Lúc này, không riêng gì tất cả thí luyện đệ tử, kể cả Diệp gia Diệp Nguyên Vũ, Diệp Cửu Thần, La gia La Tang, La Liệt tứ đại trưởng lão, bọn họ toàn bộ đều nhìn về phía lối ra vào của Hàn Băng sâm lâm.
Rốt cục, một bạch y thanh niên khuôn mặt mỉm cười, bề ngoài thoạt nhìn bình thường đến mức không thể bình thường hơn chậm rãi đi ra. Nhìn thấy nhiều người như vậy nhìn chăm chú vào mình, hắn nhất thời liền ngạc nhiên, lập tức có chút kỳ quái gãi gãi đầu, cuối cùng đi tới bên bàn.
Tay vừa lộn, một cái bao bọc nhỏ liền xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn. Mở ra, một Kim, hai Hồng, một Lam, bốn mai Kiếm quang lệnh bài nhan sắc không giống nhau lóe ra sắc thái mê người nhất thời liền hiện ra. Ở bốn phía, mọi người trong nháy mắt liền trở nên ngẩn ngơ.
*cái này mình xin giải thích 1 chút: 2 tướng 1 đôi ở đây chính là hai Kim hai Hồng, là 2 đôi Kiếm quang lệnh bài có giá trị tích lũy cao nhất. Còn vì sao Diệp Bồng Lai lại kém hơn so với La Long Hạc một bậc, mình cũng xin nói luôn, Kiếm quang lệnh bài mà Diệp Bồng Lai kiếm được là 1 Kim 2 Hồng, còn La Long Hạc là 2 Kim 2 Hồng, nói như vậy chắc mọi người đã hiểu.
*****
Nhìn bạch y thanh niên có vẻ không chút nào thu hút này, tất cả mọi người đều lộ ra thần sắc bất khả tư nghị.
Thật lâu sau, đệ tử ghi chép thành tích thí luyện lần này mới kịp phản ứng, vội vàng tính ra số điểm mà Diệp Bạch kiếm được. 3100 tích lũy, mấy cái chữ này liền tiếp tục làm cho mọi người kinh ngạc.
Bài danh vị trí thứ hai! So với vị trí thứ nhất là La Long Hạc thì chỉ vẻn vẹn thấp hơn 500 điểm, so với vị trí thứ ba là Diệp Bồng Lai thì vừa lúc cũng cao hơn 500 điểm.
La Tang, La Liệt sắc mặt liền trở nên khó coi. Cục diện vốn đã nhất định thắng, ai ngờ đến đột nhiên từ đâu lại nhảy ra một người. Trước đó, bọn họ đã sớm hỏi thăm kỹ càng số lượng cao thủ lần này của Diệp gia. Nhưng thật không ngờ, bọn họ ẩn tàng một tay, đối phương không ngờ cũng đã ẩn tàng một tay. Xem ra, không chỉ La gia bọn họ, Diệp gia cũng không phải tất cả đều là ngu ngốc.
Mà Diệp Nguyên Vũ, Diệp Cửu Thần thì đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt lộ ý cười.
Lần này mặc dù vị trí thứ nhất rơi vào trong tay đệ tử của La gia, nhưng Diệp gia so với La gia thì nhiều hơn hai người thành công thăng cấp nội tông, số lượng gấp rưỡi so với La gia. Tỉ lệ này thật sự là không nhỏ, căn bản không thể coi thường. Hơn nữa, dựa theo tổng số tích lũy lệnh bài mà hai nhà đạt được thì Diệp gia vượt quá xa La gia. Bởi vậy, từ hai điều này mà suy ra thì Diệp gia vẫn thắng ván này.
Tuyệt xử phùng sanh*, hết thảy toàn bộ là bởi vì Diệp Bạch. Trước đó, bọn họ chưa từng quá mức đem lực chú ý vào Diệp Bạch. Bởi vậy, Diệp Bạch xuất hiện hoàn toàn có thể nói là một cái ngoài ý muốn, lại cứu cho Diệp gia khỏi một bàn thua trông thấy. Điều này sao không khiến cho hai người này vui quá mà cười toe toét, càng nhìn Diệp Bạch càng thấy thuận mắt.
Nếu thành tích đã định, vậy hoàn toàn đóng bản ghi chép bài danh lại, thí luyện lần này coi như đã hoàn toàn kết thúc. Diệp, La thí luyện đệ tử hai nhà, Diệp gia 41 người, La gia 35 người, tổng cộng là 76 người đi vào Hàn Băng Hà đại sâm lâm, nhưng cuối cùng có thể sống sót đi ra lại chưa đến một phần ba, tổng cộng có khoảng 25 người. Hơn nữa, một phần trong đó còn bị thương, thậm chí là tàn phế.
Trong 25 người này, có thể có được Kiếm quang lệnh bài thì không đến một nửa, chỉ có mười người, Diệp gia sáu người, La gia bốn người. Bài danh vị trí thứ nhất, đúng là La gia La Long Hạc, số điểm tích lũy là 3600 điểm, còn thứ hai, thứ ba đều là Diệp gia đệ tử. Người cuối cùng đi ra, vừa mới trở thành tên thứ hai, cũng được coi là bất ngờ nhất, đạt được 3100 điểm là Diệp Bạch liền làm cho mọi người mở rộng tầm mắt. Đều được xem trọng, sớm được nhận định là một trong số ít đệ tử có khả năng nhất đoạt giải quán quân nhất, Diệp gia thiên tài đệ tử là Diệp Bồng Lai đạt được 2600 điểm, bài danh thứ ba.
Người thứ bốn thì lại là La gia đệ tử, La Tống, 1600 điểm, thứ năm là Diệp Phá, 1500 điểm. Thứ sáu, thứ bảy hai người đặt song song là La Kính, Diệp Bất Phàm, đều có 1300 điểm. Sau đó lại là ba người đặt song song, thứ tám, thứ chín, thứ mười, La Nhu, Diệp Huyễn, Diệp Thiên Mị, đều vừa tròn 1000 điểm.
Bài danh xong, thí luyện lần này xem như kết thúc. Diệp Nguyên Vũ triệu tập tất cả mọi người lại cùng nhau, nhìn bọn họ, khuôn mặt lộ ra thần sắc vui mừng, lần đầu tiên ở trước mặt chúng đệ tử lộ ra nụ cười, nói: "Không tồi, lần này, đệ tử hai nhà đều cũng hết sức xuất sắc, thậm chí có chút ra ngoài dự liêu của chúng ta. Trong những lần thí luyện trước kia, có thể có ba, năm người thành công thăng cấp đã là rất giỏi rồi. Nhiều lần, thậm chí toàn quân bị diệt, không ai có thể thành công thăng cấp nội tông. Nhưng là, lúc này đây, số lượng so với dĩ vãng thì gấp hai, gấp ba, hơn nữa tích lũy cao nhất cũng hơn nhiều so với lần trước, có thể coi là một kỷ lục. Các ngươi đã làm rất tốt!"
Dưới một mảnh vỗ tay ầm ầm, sau một lúc lâu mới yên lặng xuống. Diệp Nguyên Vũ nhìn đám người Diệp Bạch, Diệp Bồng Lai, Diệp Phá ở trước mặt, không khỏi cười nói: "Tốt lắm, thí luyện lần này đã thuận lợi kết thúc. Hiện giờ, ta tuyên bố danh sách đệ tử thông qua. Diệp gia, bài danh đầu tiên là Diệp Bạch, bài danh thứ hai là Diệp Bồng Lai, thứ ba là Diệp Phá, thứ bốn là Diệp Bất Phàm, thứ năm là Diệp Huyễn, thứ sáu là Diệp Thiên Mị. Chúc mừng các ngươi, tất cả các ngươi đều đã đủ tư cách, chính thức gia nhập nội tông. Đợi sau khi xong việc ở nơi đây, sau khi trở về, chúng ta sẽ tổ chức đại điển nhập tông cho sáu người các ngươi!"
Lời vừa nói ra, nhất thời sáu người tất cả đều sung sướng, mà ngay cả sắc mặt luôn luôn bình tĩnh là Diệp Bồng Lai ánh mắt cũng không khỏi giật giật. Đi vào Diệp gia nội tông chính là việc mà bọn họ đã phấn đấu từ rất lâu, nghĩ đến các loại truyền thuyết về nội tông, bọn họ liền không khỏi kích động.
Mà bên kia, La Tang, La Liệt đồng dạng tuyên bố danh sách thí luyện đệ tử La gia, lần này thành công thăng cấp có bốn người. Mặc dù về mặt số lượng thua Diệp gia nên có chút khó chịu, nhưng dù sao bài danh vị trí thứ nhất vẫn là La gia bọn họ. Bởi vậy cũng xem nhẹ chênh lệch nhân số, bốn phía tuyên dương La Long Hạc bài danh vị trí thứ nhất. Mặc dù tất cả mọi người biết vị trí thứ nhất này có chút bất chính, nhưng thứ nhất chính là thứ nhất, không ai có thể phản bác được.
Vỗ vỗ tay, Diệp Nguyên Vũ đem ánh mắt mọi người hấp dẫn lại đây, trên mặt lần đầu tiên lộ ra biểu tình nghiêm túc, nói: "Trước đợt thí luyện lần này chúng ta từng nói qua, ba vị trí đầu tiên của thí luyện lần này đều cũng sẽ đạt được một cái tiểu linh khí pháp trận. Hiện tại, La Long Hạc, Diệp Bạch, Diệp Bồng, ba người các ngươi hãy tiến lên đây, lĩnh phần thưởng mà các ngươi nên được!"
Nghe vậy, La Long Hạc, Diệp Bạch, Diệp Bồng Lai ba người đều cũng đi tới. La Long Hạc nhìn Diệp Bạch, ở một góc mà người khác nhìn không tới, thấp giọng cười nói: "Chớ quên một ít ước định của chúng ta, ngươi còn thiếu ta một kiếm!"
Diệp Bạch nhất thời phát lạnh, quay đầu đi, không hề để ý đến hắn. Diệp Bồng Lai đi ở bên người bọn họ, nghe nói như thế, ánh mắt liền chớp chớp(chú ý không phải mắt chớp chớp, miệng đớp đớp... kiểu thơ ngây như mấy chị em hay làm với anh em chúng ta đâu a).
Trên đài, Diệp Nguyên Vũ vung tay lên, nhất thời liền có một Diệp gia ngoại tông đệ tử đi tới, trong tay nâng một cái hộp gỗ hình tứ diện* loại nhỏ, phía trên dùng bùa phong ấn dán lên, cung kính đưa tới trước mặt Diệp Nguyên Vũ.
Diệp Nguyên Vũ mỉm cười đưa tay tiếp nhận, nhìn ba thanh niên đứng trước mặt, ánh mắt đặc biệt đảo qua hai người La Long Hạc, Diệp Bạch. Nhìn La Long Hạc thì nhìn kỹ với ý tứ sâu xa, nhìn Diệp Bạch thì chính là không che dấu chút nào tán thưởng. Đương nhiên, đồng dạng cũng không keo kiệt hướng Diệp Bồng Lai cười một chút. Sau đó, hắn giơ cái hộp gỗ loại nhỏ trong tay lên, cười hướng ba người nói: "Nói vậy, các ngươi cũng đã đoán được. Không sai, trong cái hộp gỗ này chính là phần thưởng lần này của ba người các ngươi. Hiện tại, ta chính thức đem chúng nó ban phát cho các ngươi, hy vọng các ngươi hảo hảo quý trọng, không nên cô phụ chúng nó. Loại vật này, cho dù là hai đại thế gia chúng ta thì tổng cộng cũng chỉ có vài toà!"
Ba người bình tĩnh gật gật đầu, trong ánh mắt hơi hơi lộ ra một tia nóng bỏng, thần sắc cũng không tỏ vẻ mừng như điên. Diệp Nguyên Vũ thấy một màn như vậy, âm thầm gật gật đầu, không hổ là ba ngoại tông đệ tử đứng đầu của hai đại thế gia, chỉ hơi lộ ra tâm tình một chút. Nhưng không thể phủ nhận, đối mặt hấp dẫn như thế còn có thể giữ vững được bình tĩnh, toàn bộ ngoại tông đệ tử của hai nhà cũng chỉ ba người này có thể làm được.
Hắn nhìn Diệp Phá, Diệp Bất Phàm, La Tống, La Nhu, bảy người, cho đến mười lăm người may mắn còn sống sót đứng ở dưới đài. Giờ phút này, 22 người bọn họ toàn bộ đều lộ ra vẻ kích động, hâm mộ, thậm chí không ít người trong mắt còn toát ra thần sắc tham lam, ghen tị. Một đám đều đang nhìn hộp gỗ nhỏ trong lòng bàn tay mình, hận không thể tiến lên đây. Nếu không phải bởi vì kiêng kị tứ đại trưởng lão mình ở một bên, không dám làm càn, chỉ sợ lúc này bọn họ sợ là đã ra tay cướp đoạt.
Khẽ lắc đầu thở dài, cũng khó trách, linh khí pháp trận này cho dù là một ít trưởng lão cấp thấp của hai nhà thì cũng có lực hấp dẫn rất lớn, huống chi những đứa nhỏ choai choai như bọn họ. Cười một cái, hắn thu hồi ánh mắt, rơi xuống ba người đứng trước mặt, nhất thời vui mừng cười, tay vừa nhấc, đem bùa phong ấn ở phía trên chiếc hộp gỗ nhỏ thu lại, nhẹ nhàng vỗ. Nắp hộp tự mở, ba tòa tiểu pháp trận chỉ lớn bằng bàn tay, xung quang có một tầng hào quang như sương mù, đều là tùy theo 12 cái phong linh trụ tạo thành hình Cửu Cung Bát Quái, thoạt nhìn dị thường tinh xảo liền xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Linh khí pháp trận!
Dưới đài, tất cả mọi người liền trở nên xôn xao, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy thứ trân quý như thế, một đám ánh mắt đều cũng hận không thể bay đến phía trên hộp gỗ. Mà ngay cả La Long Hạc, Diệp Bạch, Diệp Bồng Lai ba người đứng ở trên đài khi nhìn thấy ba tòa tiểu linh khí pháp trận này xuất hiện, ánh mắt liền không khỏi hơi giật giật, hiện ra một tia quang mang mê say.
Thật sự là rất đẹp, vô số bạch quang lốm đa lốm đốm tựa như tinh quang chìm nổi ở phía trên ba tòa linh khí pháp trận, nhảy ra, sinh ra, biến mất. Nhưng là, vô luận chúng nó làm như thế nào thì đều không thể đào thoát được nơi hình thành linh khí pháp trận lớn bằng bàn tay. Pháp trận này thân mình trong suốt, lộ ra một vẻ đẹp óng ánh không cách nào diễn tả.
*tuyệt xử phùng sanh: từ trong tuyệt vọng mà tìm được cái sống.
*hình tứ diện: cái này ai học hình học không gian hẳn đều biết, còn nói đơn giản thì đây là một hình hộp gồm 6 cạnh đều là hình vuông(dễ thấy nhất chính là cái rubic 6 cạnh)
*****
Diệp Nguyên Vũ cẩn thận từ trong đó lấy ra một toà, đặt vào lòng bàn tay. Sau đó không biết hắn ở địa phương nào ấn một cái, một toà linh khí pháp trận tinh mỹ cỡ nhỏ liền từ từ bay lên, ở giữa không trung chậm rãi xoay tròn. Ở trung ương pháp trận, một đạo quang trụ hình tròn dâng lên, xông thẳng tận trời. Nhất thời, mọi người ở xung quanh đều cảm thấy thiên địa linh khí bắt đầu hướng phía trung tâm pháp trận mà tụ hợp lại, so với bình thường thì nồng đậm hơn từ gấp rưỡi đến gấp hai lần. Nếu ở dưới loại tình huống này mà tu luyện, tốc độ tăng lên tu vi tự nhiên phải vượt xa so với người khác.
Diệp Nguyên Vũ ánh mắt quét xuống dưới đài một lượt, sau đó quay sang ba người trên đài cười nói: "Các ngươi đều minh bạch cả rồi chứ. Linh khí pháp trận sử dụng rất đơn giản, nếu muốn sử dụng thì chỉ cần mở ra. Bất quá, linh khí pháp trận cần tiêu hao chính là linh tinh, một mai nhất phẩm tinh linh có thể sử dụng trong vòng ba tháng, các ngươi hãy cân nhắc mà sử dụng. Toà linh khí pháp trận này khảm vào chính là ba mai đê giai linh tinh, có thể cho các ngươi tu luyện trong vòng nửa năm tới 1 năm. Sau một năm thì chính các ngươi phải lo liệu linh tinh, ta không thể giúp được các ngươi. Linh tinh mặc dù trân quý, nhưng không phải là nội tông không có. Ở mấy chỗ của nội tông như Luyện Vật Các, Bảo Khí Phường, Kỳ Vật Hiên có thể bán ra linh tinh, nhưng giá cả có thể đắt một chút, số lượng cũng không nhiều, các ngươi nhớ phải quý trọng."
Ba người liền đồng thời gật đầu đồng ý. Diệp Nguyên Vũ lúc này không nói gì nữa, đưa tay ấn một cái, cột sáng nhất thời liền biến mất, thiên địa nguyên khí mật độ cao lúc nãy cũng chậm rãi tiêu tán, khôi phục lại bình thường. Còn linh khí pháp trận lúc này trở về lại như cũ, rớt vào tay của Diệp Nguyên Vũ, không còn dị động* nữa. Diệp Nguyên Vũ từ trong hộp gỗ lấy ra ba toà tiểu linh khí pháp trận, phân biệt đặt vào tay ba người, nói: "Các ngươi hãy nhận lấy, phải cẩn thận sử dụng, nếu các ngươi có gì không hiểu thì tới Huyền Khí đường hỏi ta."
Ba người cẩn thận nhận lấy, để vào trong tay, đối với linh khí pháp trận có chút quá mức tinh xảo này không biết phải làm sao. Hiển nhiên, thứ này quá quý trọng, bọn họ sợ không cẩn thận làm hỏng mất. May mà Diệp Nguyên Vũ đưa cho mỗi người một chiếc hộp gỗ nhỏ, ba người nói lời cảm tạ. Sau đó liền đem bỏ vào trong hộp gỗ, cẩn thận đóng lại mới thở ra một hơi, lần thứ hai quay sang Diệp Nguyên Vũ nói lời cảm tạ, rồi lui về phía đoàn người, biểu tình như chuyện vừa rồi không hề phát sinh.
Bất quá, khi những người khác ánh mắt ở phía sau nhìn về phía bóng lưng bọn họ, hiểu rằng ba người này không hề giống với bọn họ. Bởi vì, chuyện ngày hôm nay vô hình đã đem bọn họ là nội tông đệ tử bình thường, cùng với ngoại tông đệ tử khác thì đều đã kéo dãn một khoảng cách cực lớn, không thể san lấp nổi.
May là, ba người căn bản cũng không hề để ý. Thứ gia tộc thưởng cho, cũng không sợ có người dùng quyền thế để cướp đoạt, bởi vì không ai có cái lá gan làm việc này.
Diệp Nguyên Vũ cùng La Tang liếc mắt nhìn nhau, cùng gật đầu, sau đó vung tay lên nói: "Được rồi, thí luyện lần này kết thúc, xuất phát, riêng rẽ hồi tông. Ngày sau hảo hảo cố gắng tu luyện, chờ cơ hội tiến vào nội tông, đương nhiên cơ hội này có lẽ sẽ ít một chút."
Lập tức, cũng không chờ bọn đệ tử trong lòng nghĩ gì, Diệp Nguyên Vũ, Diệp Cửu Thần liền xuất lĩnh 13 tên Diệp gia đệ tử còn sống bay thẳng về phía Hoả Vân Thành. Hai vị trưởng lão La Tang, La Liệt đái lĩnh mười hai người còn sống trở về La gia ngoại tông, mới tuyên bố giải tán.
Sau khi đám người Diệp Bạch trở lại ngoại tông, Diệp Nguyên Vũ liền gọi sáu người thông qua thí luyện nói: "Khuya hôm nay các ngươi hãy ở Thanh Hồn Biệt Viện đi, nơi đó là nơi ở tạm cuả đệ tử thông qua thí luyện, tự nhiên sẽ có người hầu hạ các ngươi. Tối mai ta sẽ mang các ngươi vào nội tông, tổ chức nhập tông đại điển cho các ngươi. Đến lúc đó các ngươi sẽ trở thành nội tông đệ tử, lĩnh thẻ bài thân phận nội tông đệ tử, thừa hưởng nội tông cung phụng, phân phối. Còn nữa, các ngươi phải biết một số quy định, đồng thời, một ít thí luyện cũng đều sẽ mở ra với các ngươi."
"Tốt lắm, các ngươi đã mệt mỏi nhiều ngày rồi, ta cũng không quấy rầy các ngươi nữa, các ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt, giờ Tuất* ngày mai tự động sẽ có người gọi các ngươi. Thôi ta không nói nhiều nữa, ngày mai gặp!"
Dứt lời, Diệp Nguyên Vũ liền mang sáu người tới một biệt viện u tĩnh, sau khi để sáu người tự chọn một căn phòng liền lập tức li khai. Ở nơi này tự nhiên đã có thị nữ chuẩn bị tốt mọi thứ, cơm nước tắm rửa xong, thay một thân bạch y, dưới đáy góc có thêu tiêu trí một chiếc lá phong hình kiếm nho nhỏ. Đây là y phục quy định của nội tông đệ tử. Mặc vào bộ y phục này cũng đại biểu họ đã được nội tông đệ tử thừa nhận, đồng thời chính thức gia nhập nội tông.
Đồ ăn chính là hai món canh, tuy không phong phú nhưng rất tinh xảo, sáu người ăn rất ngon. Đợi sau khi thị nữ dọn dẹp xong, mọi người còn cảm giác như đang nằm mơ, đây là đãi ngộ trong nội tông. Bây giờ bọn họ rốt cuộc hiểu được, vì sao nội tông đệ tử đi đứng lại ngang ngược đến thế. Bởi vì đãi ngộ của nội tông đệ tử với ngọai tông đệ tử thì cách nhau một trời một vực, hoàn toàn khác nhau.
Mọi người khi nhìn thấy bọn họ, từ đám quản sự, thị nữ, ngoại tông trưởng lão, chấp sự môn đều phải cúi đầu hành lễ. Tuy rằng ngày hôm qua bọn họ là đệ tử cùng cấp bậc hay thuộc hạ của bọn họ, nhưng khi cá chép hoá rồng thì hết thảy đều biến hoá.
Nhưng là, tất cả điều này cùng Diệp Bạch không hề có quan hệ gì. Hắn cũng không quan tâm chế phục nội tông đệ tử hay thức anh tinh mỹ, khi ăn cơm xong liền phất tay đuổi thị nữ ra ngoài, đóng lại cửa phòng, khoanh chân ngồi xuống giường khôi phục tinh khí thần của mình. Thẳng đến khi hoàng hôn mới triệt để khôi phục hoàn toàn, mệt mỏi trong bảy ngày qua toàn bộ tiêu trừ, hơn nữa thần sắc rạng rỡ, chân khí co lại thêm một phần, phảng phất như thuỷ triều lên xuống theo một quy luật kỳ quái. Lúc này, hắn cảm giác được khoảng cách chín tầng đỉnh đã không còn xa.
Nỗ lực tu luyện lâu như vậy, sau một trận chiến với La Long Hạc liền làm cho hắn cảm thấy có cơ hội đột phá. Hiện tại, khoảng cách đó đã không còn xa, chỉ cần bế quan một lần nữa là có thể tăng lên cảnh giới Huyền khí của mình.
Bóng đêm dần bao phủ toàn bộ Diệp gia ngoại viện, tin tức bọn họ trở về làm ngoại viện xôn xao đã tan, trời đất lại chìm vào không khí yên tĩnh cố hữu. Đột nhiên, Diệp Bạch chậm rãi mở mắt, cứ như vậy liền ngồi tại chỗ, gió thổi xào xạc qua thân thể, ai cũng không biết giờ này trong lòng hắn đang nghĩ những gì.
Ngoài cửa sổ, trên bầu trời đêm sâu thẳm, một vầng trăng sáng vằng vặc như bàn quay, sao trời chiếu sáng, lóe ra những tinh quang như vô số con mắt.
Diệp Bạch duỗi tay, lấy ra linh hạp phong ấn đựơc tặng hồi sáng. Mở ra, đưa tay đem cái tiểu linh khí pháp trận ở bên trong lấy ra, yêu thích không buông tay, may là tâm tính của hắn rất kiên định. Giờ phút này hắn cũng không khỏi trở nên cực kỳ kích động, nhấn một cái nút nhỏ ở một chỗ lõm, nhất thời, tiểu linh khí pháp trận liền nhẹ nhàng bay lên, chậm rãi xoay quanh. Một đạo bạch sắc quang trụ từ trung tâm tiểu linh khí pháp trận này chiếu thẳng lên trần nhà, linh khí bên trong phòng rất nhanh liền ngưng tụ, hướng trên người Diệp Bạch đang ngồi ở phía dưới linh khí pháp trận mà hội tụ lại.
Diệp Bạch say mê hít một hơi, cảm thụ mùi vị của linh khí này. Ở lúc bình thường, cho dù như thế nào cũng không thể cảm thấy cái này, đây chính là tác dụng của của linh khí pháp trận.
Trong đêm tối, Diệp Bạch liền tiếp tục khoanh chân, nhắm mắt ty luyện.
Linh khí pháp trận trong phòng không ngừng loè loè tỏa ra quang mang, không ngừng hội tụ linh khí bốn phía tập trung vào cơ thể Diệp Bạch.
Từng giọt, từng giọt tích tụ lại, dần dần, Huyền khí trong thân thể Diệp Bạch di chuyễn càng chậm, càng ngày càng sềnh sệch, toàn bộ biến thành nhũ bạch sắc, khoảng cách Huyền khí cửu tầng đỉnh chỉ còn một bước nhỏ, chỉ còn một bước cuối là chưa đột phá thôi.
Một đêm rất nhanh chóng liền qua đi. Chạng vạng tối ngày hôm sau, giờ Tuất(7h tối).
Một bạch y thị nữ nhẹ nhàng gõ cữa phòng Diệp Bạch. Diệp Bạch đang tu luyện khi nghe được thanh âm liền chậm rãi mở mắt, nhanh chóng nhảy xuống giường. Đã đến giờ tiến nhập vào nội tông.
Hắn tùy ý tắm rửa một chút, đem bộ bạch y, chế thức y phục của nội tông đệ tử thật cẩn thận mặc vào, thu hồi linh khí pháp trận. Sau đó, theo sau bạch y thị nữ kia chậm rãi đi vào Diệp gia hậu viện.
Nơi đó, chính là nơi ở của Diệp gia nội tông và cũng là cấm địa của Diệp gia.
Ngoại tông đệ tử nếu chưa được triệu kiến, bất luận kẻ nào cũng không được tự ý xông vào nội tông. Nếu không, một khi phát hiện, lập tức giết không tha. Đồng thời, chỉ một cánh cửa nhưng đó lại là cả một ranh giới, đem ngoại tông và nội tông đệ tử ngăn cách ra, nếu không có chuyện tình thì có lẽ cả đời cũng không qua lại với nhau.
Vì vậy, bình thường, những ngoại tông đệ tử ngay cả mặt của nội tông đệ tử cũng đêu không biết, bây giờ có cơ hội liền tạo nên một trận oanh động, vây công.
Một bức tường rào vừa cao vừa rộng liền hiện ra trước mặt đám người Diệp Bạch, đây cũng là phạm vi hoạt động lớn nhất của ngoại tông. Phía sau bức tường này, chính là nơi ở thần bí nội tông của Diệp gia.
Khi dẫn Diệp Bạch đến nơi đây, bạch y thị nữ dừng lại, cung kính nói: "Diệp Bạch đại nhân, mời1"
Một cái cổng vòng liền xuất hiện trước mắt Diệp Bạch. Diệp Bạch hít một hơi thật sâu, ánh mắt phức tạp đánh giá nơi này một lượt. Ngay sao đó, sắc mặt lại lập tức khôi phục, hắn bình tĩnh nhấc chân lên, nhẹ nhàng bước vào cổng.
Cách nhau một đường, như giữa trời và đất.
Nội tông, ta đã tới. Kể từ hôm nay, nội tông sẽ không còn là cấm địa đối với Diệp Bạch ta.
Diệp Bạch trong lòng đang cuồng hô. Vào giờ phút này, nguyện vọng ba năm bây giờ hắn đã đạt được. Nhưng Diệp Bạch chưa bao giờ lại bình tĩnh như hôm nay, trong lòng không có bất kỳ một tia kích động nào.
Phảng phất như đó là chuyện tự nhiên, không có gì kì lạ.
*dị động: động tĩnh kỳ dị.
*giờ Tuất: 19-21h(7-9 giờ tối).
← Ch. 0039 | Ch. 0041 → |