Vay nóng Homecredit

Truyện:Vô Tận Kiếm Trang - Chương 0384

Vô Tận Kiếm Trang
Trọn bộ 1005 chương
Chương 0384: A Quỷ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1005)

Siêu sale Shopee


Mà A Quỷ tựa hồ như không nghe thấy thanh âm lạnh lẽo từ bốn phía, hắn tiếp tục rót huyền khí vào thanh kiếm tiếp theo.

- Rắc rắc.

Sau một lúc, một thanh trường kiếm bích lục lại bị phá hủy trên tay hắn, thân kiếm có rất nhiều vết rạn. A Quỷ tiện tay quăng đi, rồi tiếp tục hướng về thanh kiếm thứ ba.

Thấy cảnh tượng như vậy mọi người ở bốn phía đều lặng ngắt như tờ.

Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn tên thiếu niên A Quỷ này, trên khuôn mặt bọn họ đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Lúc này một số đệ tử Bái Kiếm cốc ở dưới đài đã tức giận, nếu như không phải có một số vị trưởng lão cực lực ngăn trở thì bọn họ đã không nhịn được mà lao lên phía trước.

Làm như vậy tuy cũng xem là phẩm kiếm nhưng đối với những đệ tử Bái Kiếm cốc xem kiếm như mạng mà nói thì đây chính là khinh nhờn nhất, Kim Nhạn Cung cho dù kỳ khai đắc thắng thì sau này cũng là tử địch của Bái Kiếm cốc.

Ở địa bàn của Bái Kiếm cốc mà dám công khai hủy kiếm đây không phải khiêu khích thì là gì?

Thiếu niên A Quỷ này chỉ sợ đằng sau có người dung túng, cho nên mới dám làm như vậy.

Sau một lúc.

Một thanh trường kiếm kim sắc ở trên tay A Quỷ lại bị phá hủy, đứt gãy thành từng mảnh nhỏ rớt xuống trên mặt đất.

Vẻ mặt của A Quỷ vẫn lạnh nhạt, hắn hướng về phía thanh kiếm thứ tư.

Lúc này mọi người nhìn thấy bộ dạng quỷ dị của hắn thì đều nhường đường. Lần này A Quỷ lại cầm một thanh trường kiếm có đường vân kỳ lạ trong tay.

Hắn từ từ thúc giục huyền khí.

Ở dưới đài có một thiếu nữ xinh đẹp hồng y đã nổi giận đùng đùng bỗng nhiên đứng lên, tuy nhiên sau đó nàng lại bị thanh niên bên cạnh đè nén lại.

Thanh niên này mục quang ôn nhuận như nước, hòa ái dễ gần, chỉ là ít người biết hắn là một người rất đáng sợ, thấy thiếu nữ kia nổi giận, hắn vô cùng bình tĩnh nói:

- Ứng Hồng không cần phải lo lắng, thuật đúc kiếm của Bái Kiếm cốc chúng ta há có thể giám định như vậy, đợi xem đi.

Nghe thấy lời nói của thanh niên, vị Hồng Y thiếu nữ vùng vẫy nửa ngày nhưng cuối cùng cũng không thể giãy ra khỏi bàn tay, cuối cùng cũng chỉ có thể nén giận mà ngồi xuống, quay đầu đi không nói gì.

Mà thanh niên kia thì lại mỉm cười, rút bàn tay ra ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, ánh mắt lại đặt lên trên người A Quỷ, trong mắt lóe lên một quang mang.

Tuy nhiên sau đó quang mang nhanh chóng biến mất.

Thấy cảnh tượng như vậy các trưởng lão quan sát đều âm thầm gật nhẹ đầu, bọn họ dĩ nhiên là nhận ra thanh niên này là ai.

Đây chính là công tử của Bái Kiếm cốc Yến Vũ Vô, là đệ tử thứ ba của cốc chủ Thẩm Ngạo Thiên trẻ tuổi nhất nhưng thực lực cao nhất

Truyền thuyết hắn có thiên phú kinh người, một thân kiếm thuật được chính sư phụ mình chân truyền, đã đạt tới trạng thái xuất thần nhập hóa.

Mà bên cạnh hắn hồng y thiếu nữ dĩ nhiên chính là Thẩm Ứng Hồng, con gái của cốc chủ Thẩm Ngạo Thiên, nàng cùng với Yến Vũ Vô đều là huyền sĩ đỉnh cấp.

Tuy nhiên tính tình của nàng vô cùng nóng nảy, nếu như không phải Yến Vũ Vô giữ nàng lại thì nàng đã sớm dạy cho tên A Quỷ một bài học.

Ánh mắt của A Quỷ rơi xuống thanh kiếm kỳ quái này, cả thân kiếm dài chừng tám tấc, trên mặt có những đường vân màu bích lục tựa như là rắn.

Tuy nhiên hắn dùng nội khí thử thanh kiếm này thì vô luận thế nào huyền khí cũng bị hút không còn gì, không có chút động tĩnh nào.

Ở dưới đài, Yến Vũ Vô vốn lạnh như băng thì hiện giờ lại lộ ra một vẻ vui vẻ, tuy nhiên hắn vẫn không nhúc nhích.

Lúc này mọi người đều đưa mắt nhìn về phía A Quỷ, trên gáy của A Quỷ đã có mồ hôi lạnh, chỉ là khuôn mặt của hắn được che bởi một mặt nạ quỷ cho nên không lộ ra biểu hiện nào.

Mà người có nhãn lực lợi hại có thể nhận ra ở da thịt của A Quỷ đã có một luồng bạch tuyên tinh tế, bọn họ đều biết rằng thanh kiếm trong tay A Quỷ nhất định không phải là phàm binh.

Chỉ là muốn nói thanh kiếm này là thần binh cũng không được, nếu như Bái Kiếm cốc có thể dễ dàng phân biệt như vậy thì họ đã không còn là Bái Kiếm cốc. Thanh kiếm này chỉ có thể nói không phải là phế phẩm mà thôi.

Án mắt của Diệp Bạch cũng hứng thú nhìn về phía thiếu niên A Quỷ này, bỗng nhiên trong lòng hắn chuyển động, chỉ thấy A Quỷ dùng bí thuật nào đó, mà trên người bỗng nhiên có một luồng hồng quang lóe lên, tản mát ra một huyền quang bức người, chiếu xạ lên thanh kiếm.

Từng đạo màu xanh đen, huyền khí xoắn theo hình đinh ốc trên cánh tay của hắn mà mắt thường không thể trông thấy được quán chú nhập vào trong thanh trường kiếm.

Thật lâu sau thanh kiếm này vẫn không có động tĩnh gì, mà khuôn mặt của A Quỷ càng ngày có mồ hôi càng nhiều, giờ phút này màu sắc và hoa văn hắc bạch tạp giao.

Nhưng lúc này không ai chú ý tới những điều này, bọn họ đều để ý tới thanh kiếm trong tay của bọn hắn, trong lúc mọi người tưởng rằng A Quỷ nhất định sẽ thất bại thì mục quang của Diệp Bạch lóe lên, cùng lúc đó Yến Vũ Vô cùng đứng lên, trong mắt hiện ra một vẻ bất ngờ.

Trong lúc mọi người bất ngờ thì trong nháy mắt, một tiếng ầm vang lên, kim quang bắn ra tứ phía, từng miếng sắt bay tán loạn, rất nhiều người tránh không kịp mà bị đánh trúng.

Bọn họ đưa mắt lên nhìn lên trên đài cao thì không kìm được ngẩn ngơ, trong mắt Yến công tử lần đầu tiên hiện ra một vẻ ngưng trọng.

Chỉ thấy một thanh kiếm màu lam dài không quá ba thước đang hiện ra trong tay của A Quỷ, ả thanh kiếm trong suốt long lanh, tựa như là làn nước, dưới ánh mặt trời không ngừng xoay chuyển.

Mà ở dưới đất, còn sót vô số mảnh vụn, đây chính là những mảnh vụn của thanh Hỏa Lục quái vân trường kiếm này.

Thanh kiếm này hóa ra là là kiếm ở trong kiếm, một thanh kiếm được giấu trong thanh kiếm khác?

Tất cả mọi người đều ngây dại, mà A Quỷ cũng không dự liệu được tình huống này, hắn cầm thanh kiếm màu lam sắc mà ngẩn người.

Cuối cùng thiếu niên A Quỷ cũng chọn lấy thanh kiếm này mà đi xuống dưới đài, mà mọi người ở dưới đài thì lộ thần sắc khác nhau, nhìn thấy thiếu niên này lấy được thanh kiếm, bọn họ đều không kìm được mà thống hận.

Hiện tại ai cũng biết thanh kiếm này nhất định là vô cùng bất phàm, chỉ nhìn dáng vẻ cũng biết là một thanh kiếm kinh thế kinh người. Ở dưới đài mọi người đều dưa mắt nhìn nhau, ánh mắt của chúng đệ tử Bái Kiếm cốc thì phức tạp.

*****

A Quỷ sau khi lấy được thanh kiếm thì quay trở về Kim Nhạn cung, cung kính giao cho Trương Đạo Minh. Lần này Trương Đạo Minh không nhận lấy.

Hắn nhìn về phía A Quỷ mà lãnh đạm nói:

- Thanh kiếm này là do ngươi lấy được thì ngươi hãy cầm lấy, không phải là ngươi cũng đang luyện một bộ kiếm pháp hay sao.

A Quỷ hơi giận mình nhìn Trương Đạo Minh, nhưng khuôn mặt của Trương Đạo Minh vẫn không hề thay đổi, cuối cùng A Quỷ chỉ còn cách nhận thanh kiếm này, trở về phía sau, không ai biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.

Mà sau đó rất nhanh, việc A Quỷ lấy được thanh kiếm này nhanh chóng được công bố ra, truyền đến tất cả mọi người.

- Bích Thủy đoản kiếm, tam giai trung cấp, cực phẩm danh kiếm.

Trên thân kiếm có từng đồ án bích sắc hải đường, nếu như không chú ý nhìn kỹ thì tuyệt đối không nhận ra.

Lần phẩm kiếm đại hội này đã xuất hiện một thanh huyền binh tam giai trung cấp, điều này khiến cho áp lực của mọi người tăng lên rất nhiều, mặc kệ thế nào, A Quỷ cũng sẽ đứng trong mười người phẩm kiếm tốt nhất, hơn nữa còn ở nửa trước. Điều này khiến cho mọi người không còn do dự nữa, mau chóng chọn kiếm.

Ở trên đài, Diệp Bạch cũng hơi giật mình, tam giai trung cấp, kiếm khí cỡ này hắn cũng chỉ có một thanh mà thôi. Điều này khiến hắn cảm thấy hơi hưng phấn, chỉ là đồng thời phẩm kiếm cũng khó khăn thêm một bậc, ngay cả chuyện kiếm trong kiếm mà Bái Kiếm cốc cũng làm được, thì chỉ sợ mình có Vọng Khí thuật cũng không chắc là sẽ chắc chắn dành chiến thắng.

Ai biết Vọng Khí thuật có thể nhìn thấu kiếm trong kiếm hay không, hay chỉ xuyên qua một lớp thôi, cho nên Diệp Bạch liền cảm thấy một chút áp lực.

Cho nên khi thấy những người còn lại đi chọn kiếm, Diệp Bạch cũng không bình tĩnh nổi nữa mà dùng Vọng Khí thuật.

Diệp Bạch đi tới trước một hộp kiếm, một thanh kiếm ở bên trong bay ra rơi vào trong tay của Diệp Bạch.

Hắn nhanh chóng dùng Vọng Khí thuật xem xét thanh kiếm này.

- Huyền Hoàng, nhị giai trung cấp, phế phẩm.

Diệp Bạch bỏ sang một bên, sau đó lại hướng về phía một thanh kiếm khác.

- Sương minh, nhị giai đê cấp, phế phẩm.

Diệp Bạch lại tiếp tục đi tới thanh kiếm thứ ba.

Giờ phút này thanh kiếm này khiến cho hắn cảm thấy hơi vui mừng:

- U mộng, tam giai đê cấp, trung phẩm.

Diệp Bạch do dự có nên đem thanh kiếm này xuống dưới không, tam giai trung cấp ở Tử Cảnh Cố cũng có giá trị hơn một trăm điểm cống hiến.

Dĩ nhiên nếu như dùng Vọng Khí thuật hắn có thể có được cả kiếm tam giai trung cấp, nhưng giờ phút này trong tám mươi sáu thanh kiếm thì có một thanh tam giai trung cấp đã bị tên A Quỷ kia lấy đi, chỉ còn lại bốn thanh.

BỞi vậy Diệp Bạch không hề do dự, tìm kiếm bốn thanh kiếm còn lại, trong nháy mắt hắn đã nhìn qua bảy tám thanh kiếm.

Lúc này người ở dưới đài đã sợ hãi đến ngây người, không tin nổi mà nhìn Diệp Bạch:

- A, tên tiểu tử này làm gì, hắn phẩm kiếm mà nhìn qua đã bỏ xuống, trên đời này có người giám định như vậy sao.

Mà ngay cả Công Bố đại sư cũng kinh ngạc, trước đó lão đã nhìn thấy trình độ phẩm kiếm của Diệp Bạch lợi hại thế nào, nhưng hiện tại thì hoàn toàn không hiểu. Xích Luyện và Tàng Khí lão nhân cũng đưa mắt nhìn về phía Công Bố, Công Bố cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng, ánh mắt của lão dừng lại trên người của Diệp Bạch mà lắc đầu nói:

- Không nên nhìn ta, ta không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ là ta tin tiểu Diệp này hành sự có chừng mực, nếu như không nắm chắc thì hắn sẽ không bỏ qua.

Một số người nhìn về phía Công Bố nói:

- Công Bố lão hữu, có phải trước kia ông nói lừa chúng ta phải không, tên tiểu tử này thoạt nhìn đã bỏ qua, trên đời này có kỹ xảo giám kiểm như vậy sao?

Cũng khó trách người ta hoài nghi, hành động của Diệp Bạch lúc này thật kỳ lạ, không riêng gì đám người Công Bố mà tất cả mọi người đều dừng lại trên người của hắn.

Ánh mắt của Công Bố nhìn về phía Diệp Bạch mà nói:

- Thiên chân vạn xác, chuyện như vậy ta làm sao có thể lừa các ông được, tâm huyết cả đời của ta, chú kiếm bát pháp đều đã đưa cho hắn, cho nên không thể có khả năng nói dối được. Hơn nữa những thanh kiếm từ nãy tới giờ của Diệp tiểu hữu đều là những thanh kiếm có phẩm giai không cao.

Nghe Công Bố lão nhân nói vậy, đám người này mới nhận ra, Diệp Bạch tuy bỏ kiếm nhưng từ trước đến giờ vẫn chưa bỏ qua một thanh hảo kiếm nào.

Bọn họ vừa rồi vì thủ pháp giám kiếm của Diệp Bạch làm cho khiếp sợ cho nên không chú ý tới, hiện tại quả nhiên nãy giờ từ đầu tới cuối cũng thanh kiếm Diệp Bạch bỏ đi chưa hề có một thanh hảo kiếm nào, nói cách khác trình độ phẩm kiếm của hắn đã đạt tới trình độ xuất thần nhập hóa, chỉ cần nhìn qua là có thể nhận ra.

Nhưng điều này có thể sao?

Đám người Xích Luyện nhìn nhau, nếu như những thanh kiếm này không quen thuộc với họ thì bọn họ cũng không đạt tới trình độ này, bọn họ phiền não mà cười nói:

- Không cần phải gấp, có lẽ vận khí hắn tốt không ngộ phải hảo kiếm, cho nên mặc kệ trình độ hắn cao hay thấp thì các ông chớ quên có hai thanh kiếm phẩm giai rất cao. Nếu như hắn có thể lấy được một trong hai thanh kiếm này thì mới gọi là kỳ tài.

Nghe tới đây, những người còn lại bỗng nhiên phản ứng, một người cười ha ha nói:

- Không sai không sai, chỉ cần đến lúc hắn đối mặt là biết kết quả thôi, hiện tại chúng ta cứ chờ đi, với tốc độ này của hắn chỉ sợ không bao lâu sẽ tới thanh kiếm đó.

Những người xung quanh nghe xong liền tập trung tinh thần nhìn về phía trên đài, Diệp Bạch lúc này tiến tới một chiếc hộp màu đỏ sậm.

- Khẩu Minh, tam giai đê cấp, trung phẩm.

Diệp Bạch cầm lấy một thanh kiếm màu trắng ném qua một bên, sau đó tiến tới hộp kiếm màu đỏ, từ nãy tới giờ hắn đã phân biệt tổng cộng mười thanh kiếm, tuy mười thanh kiếm này có hai thanh kiếm phẩm giai là tam giai đê cấp nhưng thực sự không lọt được vào mắt của hắn.

Chẳng lẽ Vọng Khí thuật của mình dùng không được. Những thanh kiếm này trải qua phong ấn, Vọng Khí thuật nhìn không thấu hay sao? Chẳng lẽ những thanh kiếm mình vừa quan sát trong mười thanh có chứa một thanh hảo binh hay sao?

Ánh mắt của hắn nhìn vào trong hộp kiếm, cảm thấy hơi do dự, lúc này đã có một đệ tử giám định xong thanh kiếm,

Thanh kiếm này Diệp Bạch biết, chính là thanh kiếm Thanh độc, Nhị giai đỉnh cấp, thượng phẩm.

Tên thanh niên kia cũng học theo phương pháp của A Quỷ ở Kim Nhạn Cung, hắn đem huyền khí rót vào, đột nhiên thanh kiếm này bị tác động, vọt ra quang mang chói mắt, chói lòa ánh mắt của Diệp Bạch.

Thanh niên kia lộ ra vẻ mừng như điên, nắm chặt bảo kiếm trong tay, như sợ bị người khác đoạt mất.

Diệp Bạch thở dài một hơi, quả nhiên là nhìn lầm, thanh kiếm này là một thanh huyền binh tam giai đê cấp, Bái Kiếm cốc quả thực rất giỏi, một thanh kiếm trông nhầm những thanh kiếm khác không chừng cũng như vậy. Ánh mắt của hắn nhìn về phía thanh kiếm trong chiếc hộp đỏ sậm, nhất thời trở nên ngây ngốc.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1005)