Vay nóng Tinvay

Truyện:Vô Tận Kiếm Trang - Chương 0385

Vô Tận Kiếm Trang
Trọn bộ 1005 chương
Chương 0385: Phẩm kiếm bảng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1005)

Siêu sale Lazada


Diệp Bạch hiện tại do dự không biết nên kiểm tra lại một lần nữa hay tiếp tục đi tới phía trước.

Lúc này Diệp Bạch liền cảm thấy bất định chủ ý, hắn đứng nguyên tại chỗ, chần chừ khó đoán.

Nhưng đúng vào lúc này càng có nhiều người giám kiếm tiến tới những thanh kiếm mà Diệp Bạch đã bỏ qua, thấy như vậy Diệp Bạch lắc đầu thở dài, không do dự nữa mà nhanh chóng đi về phía bên phải.

Hắn nhẹ nhàng mở hộp kiếm ra, bên trong là một thanh cổ kiếm hình rồng, tự động rơi vào trong tay của hắn.

Diệp Bạch nhẹ nhàng ấn một cái, một tiếng rồng ngâm vang lên, một hàn quang lóe lên, trường kiếm hiện ra trước mặt Diệp Bạch.

Cả thanh kiếm có màu xanh nếu như nhắm mắt lại có thể cảm giác có một đạo vô tận thâm uyên.

- Đây là?

Diệp Bạch ngưng tụ lại, thúc giục Vọng Khí quyết hai mắt lóe lên, tuy nhiên có một chuyện đã xảy ra khiến cho hắn chấn động.

Thanh kiếm này khiến cho Diệp Bạch không nhìn thấu phẩm giai.

Tựa hồ như nó không giống như với các thanh kiếm trước kia, điều này khiến cho Diệp Bạch kinh hãi.

Những thanh kiếm trước kia mặc kệ phong ấn thế nào vẫn có thể nhìn ra một chút tin tức mà thanh kiếm này nhìn vào chỉ có một màn sương mù.

Diệp Bạch không biết chuyện gì đã xảy ra.

Chẳng lẽ thanh kiếm này cũng giống như thanh Bích Thủy Đoản kiếm trong tay củ A Quỷ kia, bề ngoài thì như vậy nhưng bên trong thì khác.

Diệp Bạch cảm thấy mờ mịt khó hiểu.

Hắn không tin được mà phát ra huyền khí, đôi mắt dần cảm thấy đau nhức, bỗng nhiên cảnh tượng lần trước ở phòng luyện kiếm lại hiện ra trước mặt hắn.

- Huy Đình cổ kiếm, tam giai trung cấp, tinh phẩm.

- Tương truyền thượng cổ có ác long, cường giả cầm kiếm này đem đi kích sát ác long chi huyết ở trên thân kiếm, kiếm chính là có linh, Huy Đình Kiếm.

Trong mắt Diệp Bạch liền có một cảm giác đau xót trước mặt liền tối sầm lại, cảnh tượng trước mắt liền lập tức biến mất.

Tin tức này hiện ra trong đầu hắn nhưng đồng dạng một vấn đề khác đã xảy ra.

Hắn cảm nhận được khí tức của Huy Đình kiếm có một màn sương mù che khép lại, nhưng bất kể thế nào có thể xác định chính là thanh kiếm này chính là một thanh huyền binh tam giai trung cấp, mà hơn nữa cũng không phải xuất phát từ trong tay mấy vị luyện kiếm đại sư Bái Kiếm cốc.

Đây là thanh kiếm Tam giai trung cấp thứ hai.

Diệp Bạch cầm lấy thanh kiếm này đứng nguyên tại chỗ, trong nhất thời liền do dự, tiếp tục cầm lấy hay là tiến lên phía trước.

Mà biểu lộ của hắn rơi xuốt mắt mấy người xung quanh.

Công Bố cười ha hả, quay đầu nhìn đám người Xích Luyện Tàng Kiếm đang trợn mắt há hốc mồm mà dương dương đắc ý:

- Thế nào, ta nói không sai chứ, hắn ở trước Huy Đình Kiếm đã dừng lại.

Bọn người Xích Luyện kinh ngạc vuốt râu mà nói:

- Không sai nhìn nét mặt của hắn xem ra cũng hiểu được một hai phần mười, chỉ là...

Sau đó ông khẽ mỉm cười nói:

-Thanh kiếm này lần này ta đáp ứng yêu cầu của ông đưa vào trong đó, Huy Đình kiếm mặc dù không tệ nhưng dù sao cũng chỉ là một tam giai trung cấp huyền binh cổ kiếm, không sánh được với thanh kiếm kia.

Một lão nhân khác cũng nhìn về phía Diệp Bạch thì thào nói:

- Tên tiểu tử này đúng là thú vị, quả nhiên theo đúng như lời nói của Công Bố.

Tàng Khí cũng mỉm cười nói:

- Không sai, lão già ta cũng có hiếu kỳ, Công Bố, Xích Luyện, Công Dương bốn người chúng ta đánh cuộc đi.

Ba vị đúc kiếm đại sư nghe vậy thì nhìn chằm chằm về phía hắn hỏi:

- Đánh cuộc, đánh cuộc thế nào vậy?

Tàng Khí cười nói:

- Dĩ nhiên là đánh cuộc xem hắn sẽ đứng nguyên tại chỗ cầm thanh kiếm này xuống đài hay là tiếp tục.

Nghe thấy lời nói của Tàng Khí ba người đều trầm mặc hiển nhiên thanh kiếm này tuy là thu hoạch không tệ nhưng không phải là hạng nhất.

Dù sao ở trên đài vẫn còn gần trăm hộp kiếm, Diệp Bạch chỉ mới xem tới một phần tám trong đó.

Vị Công Dương kia khẽ lắc đầu nói:

- Nếu là ta, ta tình nguyện bỏ qua hấp dẫn mờ mịt, cho nên ta sẽ bỏ.

Mà Xích Luyện thì khẽ gật nhẹ đầu, mọi người đều hiểu rất rõ đối với bọn họ mà nói tuy những tiến cảnh mờ mịt rất đáng mừng nhưng những thứ nắm chắc trong tay mới là chân chính thực sự.

Tàng Khí nhìn thấy biểu lộ của hai người thì nói:

Công Bố lắc đầu sau nửa ngày dứt khoát nói:

- Ta nghĩ hắn sẽ bỏ Huy Đình kiếm, tiếp tục tiến về phía trước.

- A?

Tàng Khí hơi kinh ngạc nhìn Công Bố mà nói:

- Ta còn tưởng ông là người bảo thủ nhất, tại sao lại như thế?

Công Bố cười nhạt một tiếng nói:

- Ta tuy bảo thủ vì ta lớn tuổi không lăn qua lăn lại được nhưng chúng ta đánh cuộc lại đặt lên trên người của hắn, các ngươi chớ quên hắn vẫn còn trẻ.

Một câu nói này khiến cho ba người kia rơi vào trạng thái trầm mặc, Công Bố cười nói:

- Hắn còn trẻ có vô số hi vọng, hắn hết sức cẩn thận làm việc rất cẩn trọng tuy nhiên kỳ thực khi lên trên phẩm kiếm đài đã cho thấy hắn vẫn muốn mạo hiểm, cho thấy hắn sẽ không đứng nguyên tại chỗ.

Nghe xong lời nói của Công Bố Tàng Khí cười nói:

- Đúng thế cái này ta cũng nhìn ra, chúng ta mong chờ xem kết quả sẽ thế nào.

Hai người Xích Luyện và Công Dương sau khi nghe xong lời nói của Tàng Khí thì co ánh mắt lại mà hừ lạnh một tiếng:

- Ta vân kiên trì cái nhìn của ta, người trẻ tuổi tuy bốc đồng nhưng cũng bởi vì trẻ tuổi nên không có dũng khí lớn. Ta thấy hắn sẽ lấy Huy Đình kiếm xuống.

Công Bố hừ lạnh một tiếng rồi nói:

- Vậy thì cứ chờ xem.

.......

Mà cuối cùng Diệp Bạch đều không như bọn họ mong muốn.

Hắn đứng nguyên tại chỗ một lát sau đó để Huy Đình Kiếm vào trong hộp rồi đeo cái hộp này trên lưng tiếp tục đi về phía trước.

Mọi người ở dưới đài đờ đã, chỉ có Công Bố Công Dương, Xích Luyện Tàng Khí là trừng mắt mà nhìn, sau một hồi bọn họ lại cười to.

- Thú vị thú vị, tên tiểu tử này còn chơi được chiêu thức này.

Tàng Khí cũng cười nói:

- Như thế cuộc đánh cuộc này chúng ta đều thua, tên tiểu tử này cả về cẩn thận và mạo hiểm đều có thừa, chúng ta đã nhìn lầm.

...........

- Nguyệt Thăng Kiếm, nhị giai trung cấp, hạ phẩm.

Phế vật.

- Ngưng Băng kiếm, nhị giai trung cấp, Thượng phẩm.

- Trọng quang kiếm, nhị giai đỉnh cấp, cực phẩm.

Diệp Bạch không hề do dự mà buông xuống tiếp tục đi về phía trước.

Hắn từ từ đi không ngừng, sau đó hắn nhanh chóng đi tới trước một hộp kiếm.

Đây là một chiếc hộp màu da cam.

Diệp Bạch dừng bước trước thanh kiếm này, mà ở dưới đài bốn người Công Bố cũng không nhịn được mà sáng hai mắt lên.

*****

Bọn họ thậm chí không kìm được mà đem thân thể nghiêng về phía trước, cổ cố gắng kéo dài như muốn nhìn kỹ hơn một chút.

Mà những tông môn khác thấy Diệp Bạch dừng lại cũng không kìm được hiếu kỳ, giương mắt nhìn hắn.

Ở bên khán đài Tử Cảnh Cốc.

Tiết Thần Tinh hừ lạnh một tiếng, quan sát Diệp Bạch mà khinh thường nói:

- Làm ra vẻ, không hiểu mà giả như là hiểu.

Hoàng Cốc hai người thấy Tiết Thần Tinh nói vậy thì phản bác:

- Nói bây, ngươi làm sao biết được Diệp đại ca không biết mà giả vờ là biết, ngươi nếu hiểu phẩm kiếm thì vừa rồi Cốc tỷ tỷ hỏi ngươi không đứng lên, hiện tại người ta lên rồi lại ghen ghét.

Tiết Thần Tinh không muốn tranh chấp với Cốc Hoàng hai người bởi vì cả hai có quan hệ với Cốc Tâm Hoa không nhỏ, cho nên hắn chỉ có thể hừ lạnh một tiếng mà cười nhạo:

- Cái này còn không phải là không biết mà giả vờ là biết hay sao, ngươi xem có người nào phẩm kiếm mà cầm một thanh kiếm đã biết phẩm giai của nó không? Thời gian người khác xem một thanh thì hắn đã xem hai mươi thanh, nếu cái này cũng gọi là phẩm kiếm thì ta cũng có thể xem nhanh hơn cả hắn.

Hoàng Cốc hai người nghe vậy muốn phản bác nhưng thực sự phản bác từ đâu các nàng cũng không biết.

Lam, Thẩm, Quan, Tiêu, Trưởng Tôn bọn họ thì có thần sắc khác nhau, chỉ là bọn họ vẫn ngồi tại chỗ

Chỉ có Phó Băng Vũ là đối với trình độ phẩm kiếm của Diệp Bạch là hoàn toàn tin tưởng, không nghi ngờ gì hết, hoàn toàn không thèm để ý tới cái nhìn của những người xung quanh, mà Cốc Tâm Hoa ở phía trước thì không có một biểu tình, không ai biết nàng ta đang nghĩ tới điều gì.

....

Ở trên đài phẩm kiếm, Diệp Bạch ở trước thanh kiếm này mà hơi sững sờ.

Kiếm khí kỳ lạ như vậy lần đầu tiên hắn nhìn thấy.

Chỉ thấy thanh kiếm này dài chừng năm thước, cầm trong tay phải toát ra một phần huyền khí mới có thể bình yên.

Vỏ kiếm thuần túy là do cây gỗ gọt thành, không thấy dấu vết của điêu khắc, có vẻ xưa cũ đơn sơ, khiến cho những người xem xét không có nhiều hào hứng.

Mà chuôi của thanh kiếm thì khác, tựa hồ như là rễ cây màu tím, Diệp Bạch không biết đây là cây gì nhưng thoạt nhìn cũng không giống như là thứ quý báu.

Tuy nhiên Diệp Bạch cũng không dựa vào vẻ bề ngoài mà xác định một thanh kiếm, thanh kiếm này vô cùng kỳ lạ khiến hắn không đành lòng bỏ qua một bên.

Bởi vậy hắn quyết định xem thân kiếm, dù sao một thanh kiếm quan trọng nhất cũng không phải là vỏ kiếm và chuôi kiếm mà chính là thân kiếm.

Nhưng sau khi rút ra Diệp Bạch liền sững sờ.

Hiện trong tay hắn chính là một cây côn hình tròn, đây thực sự là một thanh kiếm hay sao?

Hiện tại Diệp Bạch đã hiểu tại sao mọi người khi nhìn thấy thanh kiếm này lại bỏ qua một bên, thanh kiếm này thật không thể gọi là thanh kiếm, có thanh kiếm nào mà thân kiếm lại như một khúc côn như vậy không? Côn kiếm, có lẽ gọi như vậy mới chính xác.

Tuy nhiên trong mắt Diệp Bạch lại cảm thụ khác, hắn vận chuyển Vọng Khí quyết thì thấy có một luồng tử quang mờ mịt hiện ra trên thanh côn kiếm này.

Diệp Bạch chưa từ bỏ ý định, tiếp tục phát động Vọng Khí quyết, cuối cùng hắn vận dụng Vọng Khí quyết đến trạng thái đỉnh phong, cơ hồ nước mắt cũng muốn chảy ra, huyền khí trong cơ thể hao sạch thì thấy một luồng khí tức mênh mông truyền vào trong đầu của hắn.

Hiện ra trong mắt hắn là một thiết trị hình kiếm màu xám, giống như là trung tâm thiên đại, khí tức hắc sắc vô tận cuồn cuộn lao tới.

Thiết kiếm hình trụ này như có sở giác, hắc khi dừng lại, run lên một cái rồi bay về phía Diệp Bạch.

Diệp Bạch bỗng nhiên cảm thấy kim quang đại phóng, bay thẳng lên trời, hai luồng tử quang và hoàng quang bay lên trên không trung, tiếp xúc với nhau rồi tán đi.

Diệp Bạch chần chừ trong giây lát, hắn cầm lấy thanh quái kiếm này mà cảm thấy kỳ lạ và khó hiểu.

Đây là thanh kiếm đầu tiên mà hắn dùng toàn lực cũng không thể thấy phẩm giai của nó, Thiên Thước Thủy Kiếm tuy dị thường nhưng cũng có kiếm danh, Huy Đình kiếm tuy thâm trầm nhưng cũng có tin tức hiện ra, còn thanh kiếm này ngoại trừ dị trạng đó thì không có gì.

Đây là thanh kiếm mà hắn nhìn không thấu, có lẽ phải tiến vào tầng thứ ba chính thức hoặc tầng thứ tư thậm chí là tầng thứ năm mới có thể.

Tuy nhiên Diệp Bạch có thể xác định thanh kiếm này là một thanh kiếm thuộc tính thổ, hơn nữa phẩm giai của nó không hề thua kém Huy Đình Kiếm, tam giai trung cấp.

Trong nháy mắt Diệp Bạch đã xác định chọn thanh kiếm này, cho dù phía sau có tam cực thượng giai bảo kiếm hắn cũng không để ý tới.

Một thanh tam giai trung cấp thuộc tính thổ đối với hắn có giá trị vượt xa một thanh tam cực thượng giai cổ kiếm, huống chi phẩm kiếm đại hội này mười bảy lần mới ngẫu nhiên xuất hiện một thanh tam giai thượng cấp cổ kiếm, với thực lực của Diệp Bạch cũng không dám chắc có thể phát hiện ra kiếm khí của tam giai thượng cấp tồn tại.

Bởi vậy hắn lập tức lấy thanh kiếm này đi xuống dưới đài.

Đối với hành động lần này của Diệp Bạch nhiều người đã oanh động, không ít người cảm thấy kinh ngạc.

Diệp Bạch xuất thân từ Tử Cảnh Cốc, nhất cử nhất động của hắn đều biểu tượng cho Tử Cảnh Cốc, quá trình tuyển kiếm của hắn quá kỳ lạ, không giống như người bình thường, bất kể là ai cũng chú ý tới hắn.

Mà hắn lại bỏ qua thanh kiếm Huy Đình bất phàm kia mà lại lấy một thanh kiếm không hề thu hút nào, thậm chí có thể gọi là côn kiếm, ai không mở rộng tầm mắt chứ.

Có một số người không nhịn được mà kêu lên một tiếng. Mọi người ở Tử Cảnh Cốc đều lộ ra vẻ khó coi, chỉ có Hoàng Linh và Cốc Tâm Lan là sững sờ nhìn Diệp Bạch đang vuốt ve thanh côn hình quái kiếm này.

Các nàng tuy vẫn một mực tin tưởng Diệp Bạch, biết hắn chọn là có đạo lý nhưng thanh côn tử này...

Chỉ có bốn vị Xích Luyện Tàng Khí, Công Bố Công Dương bốn đúc kiếm đại sư nhìn thấy Diệp Bạch bỏ qua Huy Đình Kiếm mà lấy thanh côn hình quái kiếm này thì ánh mắt hiện ra tinh quang chói mắt.

Tàng Khí, Công Dương hai người khẽ thở ra một hơi, không biết là tán thưởng hay là tiếc hận.

Mà Xích Luyện, Công Bố hai người bọn họ thì nhắm mắt lại, định thần lại, sau đó nhìn nhau cười khổ.

- Xem ra trước đây chúng ta đã xem thường tên tiểu tử, trước kia có lẽ hắn không sai, nhưng mà...

Câu kế tiếp hai người cũng không nói nữa.

......

Khi Diệp Bạch đi xuống dưới đài, cột hương mới chỉ đốt một nửa, còn rất nhiều người đứng ở trên đài, mỗi người chọn một thanh kiếm.

Số người như Diệp Bạch, A Quỷ sớm chọn được kiếm mà đi xuống không có mấy ai.

*****

Nhìn thấy Diệp Bạch mang thanh côn kiếm quay trở về, Tiết Thần Tinh liền nở ra một nụ cười lạnh, trong thanh âm có một vẻ chê cười.

Những người khác thì nhìn Diệp Bạch có người lộ ra vẻ thương cảm, thậm chí vui mừng vì hắn gặp tai họa.

Chỉ có Lam Hải Như, Quách Thiên Thiên, Thẩm Họa Yên chúng nữ, còn Quan Đạp Tuyết là đối với Diệp Bạch thì đồng tình. Mà Phó Băng Vũ Cốc Tâm Lan, Hoàng Linh bởi vì tin tưởng Diệp Bạch, tuy cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không lo lắng.

Hoàng Linh Cốc Tâm Lan, hai người còn có một suy nghĩ:

- Diệp đại ca chọn thanh kiếm này tự nhiên là có lý do riêng, không cần phải lo lắng cho huynh ấy.

Về phần Cốc Tâm Hoa khi nhìn thấy Diệp Bạch quay trở về thì nhàn nhạt nói một tiếng:

- Trở về thì tốt rồi.

Mà Diệp Bạch cũng không nói gì, chỉ hướng về phía Cốc Tâm Lan, Hoàng Linh hai người mà khẽ gật nhẹ đầu rồi im lặng.

Ánh mắt của hắn nhìn về phía trên đài, đối với những tiếng cười nhạo xung quanh hắn coi như là gió thoảng qua tai, không hề cảm thấy xao động.

...

Huy Đình Kiếm được Diệp Bạch bỏ đi, liền được đệ tử của Lưu Tinh Tông Trương Lưu Tinh cầm lấy.

Bạch Hổ quốc Lưu Tinh Tông có một thân pháp lưu truyền hậu thế, hai chữ Lưu Tinh chính là để chỉ bí truyền tuyệt kỹ Thệ Vấn Lưu Tinh thân pháp của bọn họ.

Thệ Vấn Lưu Tinh Thân pháp chính là một huyền kỹ thân pháp lục giai đỉnh cấp cùng với Tam Hoa Loạn Trụy Pháp của Tử Cảnh Cốc nổi danh cùng nhau, chỉ là tốc độ của nó vô cùng thiên biến vạn hóa.

Mà Trương Lưu Tinh chính là đệ tử hạch tâm đệ nhất của Lưu Tinh tông hắn có thể học được bộ thân pháp này cũng không có điều gì kỳ quái, không phải là nguyên nhân quan trọng nhất.

Nguyên nhân quan trọng nhất chính là hắn là người chú ý tới Diệp Bạch nhất, bởi vậy khi thấy Diệp Bạch bỏ qua Huy Đình kiếm, hắn tựa như là cơn gió nhanh chóng lấy thanh kiếm này đi, sau đó lập tức nhảy xuống đài cao, không thèm liếc nhìn vào trong hộp kiếm.

Cảnh tượng này khiến cho người khác cũng giật mình, mà Diệp Bạch mặc dù xuất thân từ Tử Cảnh Cốc nếu như lẽ thường suy đoán thì sẽ phái ra đệ tử tinh anh, tuy nhiên khi Diệp Bạch lên đài thì giám kiếm giống như một trò đùa, cuối cùng lấy một thanh kiếm hình côn đi xuống đài, mọi người đối với trình độ giám kiếm của Diệp Bạch đều không tin tưởng.

Bởi vậy chuyện người khác muốn cướp là không thể, tuy nhiên Trương Lưu Tinh lại đối với thuật giám kiếm của Diệp Bạch thì lại tin tưởng không nghi ngờ, thậm chí ngay cả hộp kiếm cũng không mở ra, trực tiếp ôm lấy mà nhảy xuống đài cao.

Như vậy thì người khác không thể đuổi kịp, không thể cướp lấy hộp kiếm ở trong tay của hắn.

Bởi vì phẩm kiếm đại hội có quy củ như vậy, mỗi người có một cơ hội, trước khi ba trụ hương hết nếu như đã chọn được một thanh kiếm mà mang xuống dưới đài thì những người khác cũng vô pháp tranh đoạt thanh kiếm này.

Trương Lưu Tinh làm như vây khiến cho đôi mắt của Diệp Bạch sáng lên, không ngờ một thanh kiếm hắn bỏ qua lại được Trương Lưu Tinh tin tưởng như vậy.

Tuy nhiên mặc kệ người khác khen chê thế nào, Trương Lưu Tinh cũng không để ý tới, hắn ôm hộp kiếm thản nhiên quay trở về chỗ ngồi, sau đó còn nhìn về phía Diệp Bạch mà mỉm cười gật đầu cảm tạ.

Thấy cảnh tượng như vậy, Diệp Bạch cũng chỉ mỉm cười, hắn không hiểu tại sao Trương Lưu Tinh lại phá lệ thân cận với mình như vậy, thanh kiếm Huy Đình này hắn cầm xuống những người xung quanh xem đều thấy không vừa mắt, tuy nhiên cũng có nhiều người thấy vậy thì liền cảm thấy thú vị.

......

Diệp Bạch, A Quỷ, Trương Lưu Tinh đều đã đi xuống dưới đài, ở trên đài những người còn lại đang tranh đoạt những hộp kiếm, nhất thời đã đến lúc kịch liệt.

Mỗi người đều không cam hạ, nhanh chóng mở hộp kiếm ra, kiếm quang đủ màu sắc rọi lên, cũng có một số người mở ra nhìn thấy màu sắc biết rằng đó là một thanh kiếm không tệ, sợ rằng có người tranh đoạt mất nên nhanh chóng nhảy xuống dưới đài.

Lúc này đã có thêm bốn người rời khỏi đài, ở phía trên chỉ còn lại năm người, theo thứ tự chính là thiếu nữ khăn trắng của Lãnh Noãn Điện, Tiết Tố Trúc của Linh Lung tiểu trúc, Trương Huyền Ngọc của Hồng Phấn Sơn trang và Hồng Huyền Thiên của Càn không Môn và Tiêu Hỏa Linh của Hỏa Linh thành.

Năm người này thân phận tôn quý, mỗi người đều vô cùng xuất sắc, bọn họ không tùy tiện như những người khác, mỗi một thanh kiếm đều quan sát kỹ không bỏ qua.

Thời gian từ từ trôi qua, ở dưới đài có một số người đã không kìm được, mà năm người kia vẫn không có động tĩnh.

Thời gian một nén nhang đã hết.

Trụ hương thứ hai đã được đốt hơn một nửa.

Bỗng nhiên một tiếng rồng ngâm vang lên, đánh thức tất cả mọi người.

Sau đó nhanh chóng bọn họ biết được dị động này phát ra từ thiếu nữ của Lãnh Noãn Điện.

Giờ phút này trong lòng bàn tay của nàng đang cầm một thanh kiếm màu tím, tử quang xông lên trời, thanh kiếm này dài chừng ba thước sáu tấc, vừa nhìn đã biết nó vô cùng sắc bén.

Cũng không biết nàng làm thế nào mà tìm ra thanh kiếm này, bài trừ cấm chế để nó hiện ra nguyên diện mục hiện ra trước mặt mọi người, hiển nhiên đây là một thanh kiếm bất phàm.

Có một số người thấy vậy thì ham muốn, tuy nhiên nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo của thiếu nữ Lãnh Noãn Điện thì sợ hãi, không dám tiến đến.

Giống như Huy Đình kiếm trước kia ở trong tay Diệp Bạch, những người khác tuy bất mãn nhưng Diệp Bạch xuất thân từ Tử Cảnh Cốc, mãi đến khi hắn bỏ xuống mới có người dám xông lên mà lấy.

Lực uy hiếp của tông môn chính là cường đại như vậy, cho dù phẩm kiếm này ở trên đài mang danh là công bình nhưng không ai dám đối với Lãnh noãn cung có ý định bất kính.

Thiếu nữ che mặt này cũng cảm thấy kinh dị, nàng cũng không liếc nhìn đám người kia mà lui về phía sau, bọn Tiêu Hỏa Linh, Hồng Huyền Thiên đứng nguyên tại chỗ, không ai dám vọng động.

- Hừ.

Thiếu nữ che mặt hừ lạnh một tiếng, thu hồi huyền khí sau đó kiếm quang của thanh trường kiếm thu lại, Tử quang tiêu tán, sau đó thanh kiếm này hiện nguyên hình trước mặt mọi người, băng hàn rét thấu xương, hình thức tao nhã sâu thẳm đẹp hơn.

Thoạt nhìn thanh kiếm này giống như được tạo thành từ một khối tử tinh, trong suốt lóng lánh, toát ra quang mang dưới ánh mặt trời.

Thiếu nữ che mặt này tựa hồ đối với thanh kiếm vô cùng thỏa mãn, nàng thu kiếm vào vỏ, không chú ý tới ánh mắt của mọi người bốn phía mà nhảy xuống đài cao, trở về chỗ ngồi của mọi người Lãnh Noãn Điện.

Đến bây giờ chỉ còn bốn người mà thôi.

*****

Thiếu nữa che mặt đi xuống dưới đài, bốn người cũng ý thức được thời gian không còn nhiều lắm, đồng thời số kiếm hộp ở trên đài cũng trở nên ít đi rất nhiều.

Mầy người này không dám chậm trễ mà đều đi tìm kiếm, sau một lát, Hồng Phấn sơn trang Trương Ngọc Huyền là người đầu tiên đi xuống đài, trong tay nàng cầm một thanh kiếm màu đỏ, hình dáng cũng cực kỳ bất phàm.

Ở phía sau Tiêu Hỏa Linh hơi ngang ngược của Hỏa Linh thành cũng chọn một thanh kiếm rời xuống, thanh kiếm của hắn hồng quang chói mắt, phảng phất như là mặt trời vậy.

Đây chính là liệt diễm châu, xuất phát từ mãnh thú tam giai thật kỳ, chỉ có mãnh thú hơn hai trăm năm mới có thể ngưng kết ra liệt diễm châu trân quý như vậy. Phẩm giai của thanh kiếm này tuy không sánh nổi với thanh kiếm của A Quỷ hay thiếu nữ Lãnh Noãn điện nhưng tuyệt đối cũng không phải là phàm phẩm.

Cuối cùng ở trên đài chỉ còn lịa hai người, tuy nhiên trên cơ bản ánh mắt của mọi người cơ hồ tập trung toàn bộ vào thiếu nữ Tiết Tố Trúc của Linh Lung tiểu trúc.

Ở trước mặt nàng lúc này là một hộp kiếm hắc bạch giao nhau, mà kiếm hộp đã mở ra, bên trong là một thanh kiếm một bên đen kịt, một bên trắng như tuyết.

Thanh kiếm này vô cùng kỳ lạ, một bên thì đen, một bên thì trắng, vô cùng quỷ dị.

Từ trong thanh kiếm phát ra một khí tức yêu ma, khiên cho người khác khó có thể tiếp nhận.

Từ trước tới giờ Tiết tố Trúc đối với thần linh rất tôn sùng, nàng chân thành đứng trước thanh kiếm mà vái ba lạy.

Cảnh tượng này khiến cho mọi người ở dưới đài kinh ngạc, rất nhiều người không hiểu, trên thế gian này bọn họ tưởng rằng chỉ có một mình Bái Kiếm cốc là đối với kiếm có lễ như vậy, còn đại đa số bọn họ, đối với kiếm đều coi như là một khí cụ, một công cụ để bọn họ giết người mà thôi.

Ngay Cả Xích Luyện, Tàng Khí, Công Bố, Công Dương và những đệ tử Bái Kiếm cốc khác cũng thầm kinh ngạc.

Một cổ lễ tế kiếm.

Không khí tựa hồ như là đình chỉ lại, ở trên dưới đài một trạng thái yên tĩnh hiện ra, tất cả những thanh âm ồn ào náo động cơ hồ được đồng loạt biết mất, mọi người bị hào khí quỷ dị này mà thay đổi.

Thấy cảnh tượng như vậy, Diệp Bạch cũng lặng người, tuy nhiên khuôn mặt của hắn vẫn rất bình tĩnh, mà Cốc Tâm Lan Hoàng Linh ở bên cạnh cũng lộ vẻ khó hiểu.

Cốc Tâm Hoa đứng lên cũng không nói gì, trong mắt nàng hiện ra một mục quang kỳ dị.

Lam Hải Như, Quách Thiên Thiên, Phó Băng Vũ, ba người này thấy Cốc Tâm Hoa đứng lên thì cũng đồng loạt đứng lên theo.

Sau đó Quan Đạp Tuyết, Thẩm Họa Yên cũng đứng lên.

Nhật Nguyệt Tông, Thu Nhất Như cũng đứng lên, Hồng Huyền Thiên của Càn Khôn Môn cũng đứng lên, Đường Huyết Nhu của Càn Khôn Môn cũng đứng lên, Trương Lưu Tinh của Lưu Tinh môn cũng đứng lên.

Mà ngay cả thiếu chủ của Kim Nhạn cũng cũng không tình nguyện mà đứng lên.

--- Trong thiên hạ này, kiếm sĩ mênh mông thiên thiên vạn vạn, nhưng có thể chân chính hiểu được một thanh kiếm thì không phải là người sử dụng nó mà chính là người hao tổn công sức suốt đời, đúc ra nó.

Một người không tôn trọng kiếm, chỉ coi kiếm như một công cụ giết chóc thì vĩnh viễn không hiểu được kiếm, dùng kiếm tốt được, còn kiếm giả chân chính coi kiếm như là huyết nhục thì sau này sẽ không phân biệt được, lúc đó kiếm chính là ta, ta chính là kiếm.

Mà những kiếm sĩ cương liệt, có thể bảo vệ một thanh kiếm còn hơn cả bảo vệ tính mạng của mình, kiếm còn người còn kiếm mất người mất.

Đáng tiếc, phần cổ lễ tôn trọng này trải qua thời gian đã bị hiệu quả và lợi ích thay thế, kiếm cũng trở thành thứ mà người ta không coi trọng nhiều, tuy số người sử kiếm rất nhiều ngưng hiểu được kiếm thì chỉ có rải rác.

Khi Bái Kiếm cốc thực hiện cổ lễ truyền thừa này xuống, bọn họ trong mắt người khác có vẻ cổ hủ nhưng vẫn yên lặng truyền qua nghìn năm, vẫn theo tiêu chí, kiếm còn người còn, kiếm mất người mất.

Mà nghìn năm đến nay, trong mười bảy kỳ đại hội phẩm kiếm chỉ có một mình thiếu nữ này là tỏ vẻ thành ý trước kiếm. Trước mặt bao nhiêu người hướng về phía một thanh kiếm mà vái ba cái.

......

Màn đêm từ từ buông xuống, Bái Kiếm cốc một lần nữa tràn trong cảnh hắc ám, lúc này ở vách tường, đã có không ít người vây quanh quan sát.

Đối với nhiều người mà nói đây là náo nhiệt, nhưng với một số người thì đây là một phần ký ức.

Phẩm kiếm bảng đã hiện ra, mười cái tên hiện ra ở trên đó.

Phẩm kiếm bảng:

Đứng thứ nhất, Diệp Bạch, Thập Phương Thổ Hoàng kiếm, phẩm giai: Tam cực thượng giai, thuộc tính: thổ: Cực phẩm. Tông môn: Vô Sương quốc Tử Cảnh Cốc.

Thứ hai: Tiết Tố Trúc, Kiếm: Sinh Tử Tuyệt Tình kiếm, phẩm giai: Tam Cực Thượng giai, thuộc tính: Song thuộc tính, cực phẩm. Tông môn: Bạch Mã quốc, Linh Lung tiểu trúc.

Thứ ba: A Quỷ: Kiếm: Bích Thủy Kiếm, phẩm giai, tam giai trung cấp, thuộc tính: Thủy: Cực phẩm danh kiếm, đền từ Thanh Long quốc, Kim Nhạn Cung.

Thứ tư là Trương Lưu Tinh. Kiếm: Huy Đình cổ kiếm, phẩm giai: Tam giai trung cấp, thuộc tính: Thủy. Tinh phẩm bảo kiếm, truyền thừa từ viễn cổ.

Thứ năm: Lãnh Noãn cung Tiêu Ngọc Sa. Kiếm: Bắc Đẩu Tử Tiêu Kiếm, phẩm giai: Tam giai trung cấp, Thuộc tính: Điện, thượng phẩm danh kiếm, xuất phát từ một trong bốn vị đúc kiếm đại sư, Xích Luyện.

Thứ sau là Hồng Phấn sơn trang Trương Huyền Ngọc, Ngũ Độc Đào Hoa kiếm, phẩm giai tam giai trung cấp, thuộc tính: Độc. Trung phẩm danh kiếm. Xuất phát từ một trong bốn đúc kiếm đại sư, Công Dương.

Thứ bảy là Tiêu Hỏa Linh của Hỏa Linh thành, phẩm giai Tam giai trung cấp, thuộc tính hỏa, hạ phẩm.

Xuất xứ từ ba vị đúc kiếm đại sư, Tàng Khí.

Thứ tám là Nhật Nguyệt Tông Thương Thủ, Kiếm: Hắc Linh kiếm, phẩm giai tam giai đê cấp, thuộc tính: Ám. Cực phẩm. Xuất phát từ đúc kiếm đại sư Công Bố.

Thứ khín là Vô Danh tiểu tông Tử Xích Tà. Kiếm: Bàn Dĩnh, phẩm giai, tam giai đê cấp, thuộc tính: Kim. Cực phẩm.

Thứ mười là Càn Khôn Môn Hồng Huyền Thiên. Kiếm: Hào Tào, phẩm giai, tam giai đê cấp, thuộc tính: Thổ, tinh phẩm.

Phẩm kiếm bảng hiện ra, Diệp Bạch và Tiết Tố Trúc là hai người lấy được tam cực thượng giai cổ kiếm, danh chấn bái kiếm cốc, vang truyền tới mãi đời sau.

Mà theo trình độ thì Diệp Bạch đã siêu việt trước mọi người. Diệp Bạch đã lấy được Thập Phư Thổ Hoàng Kiếm, một thanh kiếm thuộc tính thổ, may mắn và trân quý hơn rất nhiều. Mà phẩm giai của Tiết Tố Trúc chỉ là tinh phẩm còn kiếm của hắn đạt tới cực phẩm, hơn một bậc.

Hết quyển 2


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1005)