Truyện ngôn tình hay

Truyện:Vô Tận Kiếm Trang - Chương 0038

Vô Tận Kiếm Trang
Trọn bộ 1005 chương
Chương 0038: Tàn khốc giết chóc
0.00
(0 votes)


Chương (1-1005)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Nhưng là, tất cả các điều lo lắng này đối với Diệp Bạch đều không có ý nghĩa gì. Hắn đã sinh sống ở trong Hàn Băng Hà này nhiều năm, đối với nơi đây thì thậm chí còn quen thuộc hơn nhà của mình. Đừng nói thực lực bây giờ của hắn là cửu tầng cao cấp, cho dù tu vi chỉ ở bát tầng, thất tầng, thậm chí là lục tầng, hắn cũng có thể sống ở đây hơn một năm mà bình yên vô sự.

Cho nên, đêm nay đối với kẻ khác là một hồi ác mộng nhưng đối với hắn thì lại là một giấc ngủ rất thoải mái.

Sáng sớm hôm sau, khi ánh rạng Đông đang chiếu từng tia nắng đầu tiên xuống khu rừng Diệp Bạch liền xoay người ngồi dậy, vươn vai, tinh, khí, thần sau một giấc ngủ ngon đã đạt đến trạng thái đỉnh phong. Khóe miệng hắn lộ ra vẻ tươi cười, nhẹ nhàng từ trên đại thụ nhảy xuống mặt đất, hướng phía trong rừng rậm đi tới.

Bỗng nhiên, mũi hắn co lại, lông mày nhăn lại lộ ra vẻ nghi hoặc, tiến đến một khoảng đất trống ở phía trước. Đột nhiên, Diệp Bạch dừng bước, trước mắt hắn lúc này là một thi thể mới chết không lâu, vẫn còn hơi ấm. Thi thể này nằm vắt lên một thân cây, ngực bị thủng một lỗ máu to bằng miệng chén như bị móng vuốt xuyên qua, hơi thở sớm đã tắt từ lâu, đã chết không thể chết hơn được nữa rồi.

Người này là La gia thí luyện đệ tử, nhìn quần áo hắn lộn xộn, Diệp Bạch liền biết đã có người lục soát thi thể trước hắn rồi. Hắn mỉm cười, xoay người ly khai.

Ở trong này, tử vong là chuyện rất bình thường. Đừng nói là gặp phải mãnh thú, cho dù là đồng môn lúc gặp nhau cái câu đầu hàng không giết đã sớm bị quăng ở sau đầu. Chỉ cần không bị người khác phát hiện, cho dù giết đi chăng nữa cũng chẳng ai biết, đã đồng ý tiến nhập nơi này thì cũng đã chịu chấp nhận cái chết rồi.

Yếu thì chết mạnh thì sống, luật rừng xưa nay là thế, Diệp Bạch rất minh bạch đạo lý này. Vì thế hắn chưa bao giờ ký thác hy vọng vào trên thân người khác, hành sự đều cực kỳ cẩn thận, luôn luôn bảo trì tâm thần ở trạng thái linh mẫn, tỉnh táo nhất. Bốn phía nếu có chút gió thổi cỏ lay nào, cũng tuyệt không gạt được đôi mắt của hắn.

Ẩn nấp nửa canh giờ, ngoại trừ thi thể của đệ tử La gia kia hắn cũng không phát hiện thêm cái nào nữa, bốn bề đều hết sức im ắng, như mọi người đã vô cớ thất tung, không hề có một âm thanh tranh đấu. Nhưng Diệp Bạch rất rõ ràng, mọi người cũng không phải thất tung mà là đang ẩn nấp đâu đó trong phiến sâm lâm này mà chờ đợi thời cơ.

Bỗng nhiên, cách nơi Diệp Bạch ẩn núp khoảng mười dặm, một đạo kiếm hình quang mang chọc thẳng tầng trời, linh khí toả ra bốn phía, trong luồng linh khí ẩn hiện một vào điểm Tinh Lam chi quang. Diệp Bạch thần sắc khẽ động, không một chút do dự liền ngưng thần nín thở, thật cẩn thận hướng về phía kiếm mang kia mà đi qua.

Một lát sau, lỗ tai hắn khẽ động, một đạo nhân ảnh từ phía sau bắn tới, Diệp Bạch liền nhanh chóng quay người lại, ẩn nấp phía sau một cây đại thụ. Đạo nhân ảnh kia cũng không một chút phát hiện, liền lập tức bỏ qua cái cây đại thụ mà tiến về đạo kiếm quang phía trước. Rất hiển nhiên, người này chắc chắn là vì Kiếm quang lệnh bài xuất hiện mà tới tranh đoạt.

Ánh mắt Diệp Bạch liên tục cử động. Bỗng nhiên, hắn tiến lên phía trước một chút, cự ly này đã không xa nơi mà kiếm hình quang mang bạo phát. Hắn lập tức vội vàng thu người lại, bò lên cây đại thụ cao vài trăm thước, ẩn thân trong đám lá cây rậm rạp, hai mắt cẩn thận nhìn về phía trước.

Cách hắn khoảng 500 mét, trên một khối đá lớn, từng trận lam sắc kiếm quang không ngừng dâng lên, biến mất, hiện lên, biến mất, hình thành dị tượng. Bốn phía xung quanh lúc này đã tụ hơn hai mươi đệ tử của cả hai nhà, một là La gia, hai là Diệp gia.

Đi đầu La gia, chính là hai người thanh niên nam nữ lúc trước. Nam thì y phục hoa lệ, sau lưng mang theo một thanh cổ hồng sắc trường kiếm. Còn nữ là một mỹ nhân mày kiếm mắt sáng, khéo léo lả lướt, xinh xắn động lòng người, đứng ở đó liền giống như một đoá ngọc lan yếu ớt đang cố vươn mình trong nắm sớm.

Phía sau hai người bọn họ là một đám gồm bảy tám tên La gia ngoại tông đệ tử mặc hắc y sam*, tay cầm kiếm, vẻ mặt đề phòng. Trên ống tay áo những người này đều thêu hình một đoá hoa hồng kỳ quái, đây chính là tiêu ký của bọn họ.

Mà giằng co với bọn họ chính là mười lăm mười sáu tên Diệp gia đệ tử, rõ ràng là do Diệp Phá chỉ huy. Diệp Bất Phàm lưng đeo ngân cung, lẵng lặng đứng phía sau hắn, tình thế hai bên giương cung bạt kiếm, tình huống hết sức khẩn trương.

Ở bốn phía xung quanh còn có thân ảnh của mấy cái tiểu đội, không thuộc về bất cứ một thế lực nào hết, chỉ làm theo ý mình. Mỗi đội có khoảng dăm ba người, có nhiều đội chỉ có một đến hai người. Bọn họ thực lực không đủ, nhân số lại ít ỏi nên không dám đến giải đất trung ương, chỉ dám đứng xung quanh như hổ đói rình mồi, chờ đợi thời cơ.

Diệp Bạch chỉ nhìn thoáng qua, sau đó liền lặng yên ly khai. Giờ phút này mà ra tay tranh đoạt, đó rõ ràng là hành vi không hề khôn ngoan. Hai đại thế lực ở đó đã chiếm gần phân nửa nhân số thí luyện, Diệp Bạch hắn không hề có một chút cơ hội nào. Hơn nữa đó cũng chỉ là một Lam sắc Kiếm quang lệnh bài mà thôi, đối với loại lệnh bài này Diệp Bạch cũng không có nhiều hứng thú lắm. Nếu giành được thì tốt, còn nếu không giành được thì hắn cũng không quá cưỡng cầu. Vì vậy hắn mới thong dong rời đi, để cho hai bên tranh giành lẫn nhau.

Sau khi hắn rời khỏi không lâu, phía sau liền truyền đến tiếng nổ mạnh, một đạo lam sắc linh quang bay thẳng đến chân trời. Đương khi lam quang biến mất, một quả Lam sắc Kiếm quang lệnh bài phong cách cổ xưa liền rơi xuống mặt đất, nhất thời hai bên cũng bắt đầu muốn động. Sau tiếng chỉ huy của người dẫn đầu song phương, một cuộc chiến đấu kịch liệt liền nổ ra. Tiếng kiếm khí bạo kích, tiếng người rống to, tiếng thét chói tai, kèm theo đó là tiếng rên rỉ từ phía sau truyền đến không dứt. Những người vây xem thấy tình thế cực kỳ hỗn loạn, cho là có thể thừa cơ mà vào lấy đi lam sắc lệnh bài liền xông lên, nhưng không đến nháy mắt thì lại bị giết trở về, mỗi người đều nhẹ thì bị thương, nặng thì tử vong đương trường. Diệp Phá cùng thanh niên họ La cũng không phải ngu ngốc, đã sớm liệu đến tình huống này, mặc dù chiến đấu với nhau rất kịch liệt, nhưng tuyệt đối cũng không cho ngoại nhân được dịp thừa cơ ăn hôi.

Cứ như vậy, cuối cùng song phương đều có thương vong, Kiếm quang lệnh bài liền bị Diệp Phá đoạt được, hắn cười nhạt rời đi. Mà thanh niên họ La cùng với thiếu nữ linh lung cũng không đuổi theo mà chỉ ở phía sau lẳng lặng nhìn, ánh mắt không hề có một chút mất mát.

Sau khi Diệp Bạch ly khai nơi này thì phía Đông Bắc lại có một đạo Kiếm quang phóng lên cao, xuất hiện lúc này là một đạo hồng sắc kiếm quang, tựa như một đạo huyết quang phóng lên tận trời, trong rừng rậm thấy được vô cùng rõ ràng, vô số người lại lần thứ hai ùn ùn nhắm thẳng phương hướng đó mà chạy như điên. Diệp Bạch lắc lắc đầu, rõ ràng là chưa từng nghĩ muốn chạy tới nơi đó, một cuộc đại tàn sát lại tiếp tục diễn ra. Ngày thí luyện thứ nhất đã qua đi như thế. Kể từ hôm nay, Kiếm quang lệnh bài thi nhau xuất hiện, mọi người cũng bắt đầu thi triển hết khả năng có thể, hoặc kéo bè kết phái, hoặc người độc hành cũng lao vào vòng tranh đoạt này.

Nhưng là, Kim sắc Kiếm quang lệnh bài mãi cũng không có xuất hiện, Diệp Bạch phỏng chừng qua ngày thứ ba thì loại cao cấp lệnh bài này mới xuất hiện. Hiện tại, tranh đoạt cũng đều chỉ là Hồng, Lam trung cấp đê cấp hai loại lệnh bài mà thôi.

Thí luyện ngày đầu tiên, Kiếm quang lệnh bài xuất hiện tổng cộng năm lần, lần nào cũng xuất hiện những tiếng chém giết, những tiếng tiếng nổ mạnh. Mỗi lần đều hơn một phần mười thí luyện đệ tử ngã xuống, nhưng hầu hết đều là Huyền khí lục tầng đệ tử, hiện nay chưa xuất hiện tình huống thất tầng đệ tử tử vong.

Ngày thứ hai, chém giết lại tiếp tục, hôm nay chỉ có xuất hiện bốn mai lệnh bài, thế nhưng chiến đấu lại dần dần trở nên kịch liệt hơn, đệ tử tu vi thất tầng cũng bắt đầu gặp nạn. Đương khi tất cả đều kết thúc thì nơi nơi trong rừng đều mang dấu tích chiến đấu, không ít địa phương trong rừng rậm bị tàn phá thê thãm. Hành tẩu ở giữa rừng, thường xuyên có thể nhìn thấy thi thể đệ tử tham gia thí luyện của cả hai nhà.

Ngày thí luyện thứ ba, tiếng chém giết linh tinh bắt đầu vắng lặng, tham dự tranh đoạt đều là đệ tử có tu vi Huyền khí bát tầng trở lên, Huyền khí thất tầng đệ tử vào ngày hôm nay cũng chỉ là kiến cỏ. Ngay chính ngày hôm nay, Diệp Bạch tận mắt thấy một gã La gia đệ tử Huyền khí bát tầng ngã xuống, khiến cho những thí luyện đệ tử trong rừng xôn xao, mỗi người đều cảm thấy bất an.

Diệp Bạch đối với chuyện này thì chỉ biết lắc đầu cảm thán, chứ không thể làm được cái gì. Cứ như vậy, ba ngày tranh đoạt đầu tiên hắn đều không có tham dự. Mà trong ba ngày này, Kiếm quang lệnh bài xuất hiện tổng cộng mười hai lần, Hồng sắc năm lần, Lam sắc bảy lần, kim sắc lệnh bài một mai cũng không hề xuất hiện. Hầu hết những Kiếm quang lệnh bài này đều rơi vào tay các thế lực lớn, nhưng thủ hạ dưới tay của bọn họ chết cũng rất nhiều.

Đệ tử Huyền khí thấp hơn thất tầng, nếu không kịp trốn đi lúc đầu thì hơn phân nửa thì đều đã tử vong. Lúc này, toàn bộ rừng rậm thí luyện đệ tử tính cả hai nhà cũng còn chưa tới bốn mươi người.


*hắc y sam: quần áo màu đen.

*****

Diệp Bạch ở trên một cành cây cao ngáp một cái, sau đó lập tức ngồi dậy, ánh mắt lần đầu tiên trở nên mẫn tuệ.

Ba ngày trước, cơ hồ bọn tôm tép Huyền khi lục tầng đệ tử đều bị giết chết, cho dù là thất tầng cũng đã chết một đám, những vai chính che dấu không ra cũng đã đến lúc lên sân khấu.

Hắn biết, người ôm ý tưởng như hắn không ít, ít nhất là mấy hôm trước đều không thấy thân ảnh Diệp Thiên Mi, Diệp Bồng Lai, Diệp Huyễn ba người, Diệp gia xuất hiện nhiều nhất có lẽ là Diệp Bất Phàm, Diệp Phá đám người. Bất quá lúc này bọn họ cũng chỉ còn lại 3, 4 người thôi, đều là cao thủ tu vi đã ngoài thất tầng.

La gia bên kia, kẻ dưới tay đôi thanh niên nam nữ kia cũng chỉ còn lại hai người, còn lại toàn bộ đều chết hết. Nhưng là, số Kiếm quang lệnh bài mà bọn họ đã kiếm được đủ để bọn họ tiến nhập nội tông.

Nhưng bọn họ lại không tiến ra ngoài, vẫn ở lại để tranh đoạt ba vị trí đứng đầu. Lý do vì nếu được đứng trong top 3 thì sẽ được một trong ba toà linh khí pháp trận, cùng với địa vị, đãi ngộ ngày sau ở nội tông.

Đồng thời, còn muốn vì gia tộc giành được càng nhiều Kiếm quang lệnh bài để áp chế mấy nhà khác. Vì vậy, mặc dù tích lũy của bọn họ đã đủ để tiến nhập nội tông nhưng nhân mã song phương như trước không có rời khỏi.

Bỗng nhiên, tiếng bước chân "sột soạt" phía sau vang lên, Diệp Bạch ánh mắt co rụt lại, thân hình khẽ động, chuyển đến ẩn nấp phía sau một cây đại thụ.

Hắn cong eo, nhẹ nhàng rút kiếm, len qua nhánh cây hướng về phía trước nhìn lại. Đó là một gã hắc y thanh niên của La gia đệ tử, da trắng đến mức dọa người, cẩn thận tiêu sái di chuyển trong rừng rậm, ánh mắt như điện, thỉnh thoảng hướng bốn phía xung quanh quan sát, thanh kiếm lăm lăm trong vỏ, sẵn sàng rút ra bất cứ lúc nào.

Diệp Bạch cười, nhìn ra tên này bất quá chỉ là Huyền khí thất tầng, rất dễ dàng xử lý, hắn định tung người ra, một kích diệt sát. Nhưng bỗng nhiên, một trận hàn ý làm lông tóc hắn dựng đứng, xương sống như đóng băng lại. Cảm thấy không đúng, Diệp Bạch nhanh chóng xoay người, rút ra thanh Tử Âm thiết kiếm đâm tới."Ba" một tiếng, cùng một thanh kiếm đang vô thanh vô tức đâm tới ngực rộng của hắn va chạm vào nhau làm xuất ra một chuỗi hoa lửa.

Diệp Bạch không một tiếng động, nhanh chóng búng người sang một cây đại thụ ở phía đối diện. Hắn cúi người nhìn lại, chỉ thấy đó cũng là một hắc y thanh niên La gia đệ tử, ánh mắt tỏ ra kinh ngạc tột độ. Hiển nhiện, đối với việc Diệp Bạch có thể tránh né được đòn thế của mình làm hắn cảm thấy rất bất khả tư nghị. Tên hắc y thanh niên kia cũng nhanh chóng lại gần, hắc hắc cười lạnh, nói: "Khá lắm, thật không ngờ ngươi có thể sống mà qua được một đợt ám sát của La thị huynh đệ ta, rất giỏi. Bất quá, vận may của ngươi kể từ bây giờ cũng đã chấm dứt."

Tên hắc y thanh niên kia lúc này cũng phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn Diệp Bạch trên nhánh cây cao đối diện, cười nói: "Ta thật không biết ngươi bằng cách nào mà phát hiện ra ta, nhưng chết dưới kiếm của hai ta cũng đã ba đến bốn người, cho dù bị ngươi phát hiện thì cũng đã sao chứ. Hay là ngươi vọng tưởng còn sống ra khỏi sự vây công của hai ta? Ta thấy ngươi hãy ngoan ngoãn giao ra Kiếm quang lệnh bài đi, chúng ta sẽ tha cho ngươi cái mạng."

Diệp Bạch ánh mắt âm trầm nhìn hai người, rốt cuộc hiểu rõ vì sao hắn ngay từ đâu đã cảm thấy không đúng. Có thể lưu lại tính mệnh tới ngày hôm nay có ai là không đơn giản, làm sao có thể lộ ra tiếng bước chân lớn như vậy. Chắc chắn tên thanh niên họ La hắn thấy đầu tiên là mồi nhử, chân chính sát chiêu là ở thanh niên phía sau, thấy hai người này phối hợp thật ăn ý, chắc đã giết ít nhất 3, 4 người.

Bọn họ cho rằng trên người chính mình có Kiếm quang lệnh bài. Bất quá, quả thật một mình một người trong rừng hành tẩu như mình, thông thường chí ít cũng có chút thu hoạch. Ý nghĩ của bọn họ không sai, nhưng sai lầm duy nhất mà cũng là trí mạng của bọn họ chính là đánh giá sai thực lực của mình!

Diệp Bạch cười lạnh một tiếng, một chữ cũng không hề lên tiếng, Tử Âm thiết kiếm mang theo một đạo hàn mang lao thẳng đến tên làm mồi nhử. Được rồi, ngươi muốn làm mồi nhử, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!

Tên thanh niên đó cả kinh, lùi nhanh ra sau một bước, nhưng lập tức tỉnh ngộ. Trong cơn giận dữ, hắn dương kiếm thẳng đến, hướng Diệp Bạch đánh tới. Nhưng là, vừa lúc đó, hắn chợt thấy khoé miệng Diệp Bạch hiện lên một tia tươi cười quỷ dị.

Hắn kinh hãi kêu bất hảo, vừa nhìn liền thấy mũi kiếm của Diệp Bạch bỗng nhiên chệch sang trái ba phần, sau đó thân người của Diệp Bạch trên không trung hoá thành một đạo kiếm quang, xuyên qua kiếm ảnh mà mình đâm ra."Phác..." một tiếng, hắn không thể tin được nhìn xuống ngực, nơi đó đã bị xuyên qua bởi một thanh tử sắc trường kiếm.

"Ngươi..." Hắc y thanh niên phía sau hoàn toàn không ngờ đựơc một màn này lại xảy ra, con mắt mở to, mặt lộ ra biểu tình vô cùng khủng bố, sau đó liền nhanh chóng xoay người bỏ chạy.

Diệp Bạch cười lạnh một tiếng, cười nói: "Lúc này còn muốn chạy, không sợ là đã quá trễ sao?"

Thanh âm chưa dứt, thân người hắn liền biễn mất tại chỗ. Cước bộ di chuyển vài cái, thân hình hoá thành một đạo bạch sắc kiếm quang, loé lên hai lần, Diệp Bạch liền nhanh chóng đuổi theo hắc y thanh niên phía trước, nhẹ nhàng tung ra một kiếm. Không có bất cứ gì ngoài ý muốn, hắc y thanh niên đang chạy ở phía trước kia lập tức bổ nhào xuống, chết không nhắm mắt.

Có Kiếm bộ, đối phó với hai tên Huyền khí thất tầng đệ tử này hắn như thế nào lại để ở trong lòng. Nếu không phải hai người này tổ chức đánh lén, bọn họ sẽ hoàn toàn không có một tia cơ hội.

Thực lực hai bên chênh lệch quá lớn. Diệp Bạch hiện giờ đã là Huyền khí cửu tầng cao cấp, hai người kia ngay cả Huyền kỹ cũng không cách nào thi triểnliền ngã xuống dưới kiếm của hắn.

Trước thực lực tuỵêt đối, kỹ xảo xũng không có tác dụng, giết cũng chỉ đơn giản như vậy.

Diệp Bạch nhanh chóng cất Tử Âm thiết kiếm, trên người hai người lục lọi tìm kiếm, rất nhanh hai cái bọc nhỏ liền hiện ra trong lòng bàn tay hắn. Mở ra, một Lam, hai Hồng, tổng cộng ba cái Kiếm quang lệnh bài loè loè phát quang liền xuất hiện trước mắt Diệp Bạch.

Hai ngưòi kia làm ăn khá thật, dựa vào một chiêu đánh lén mà kiếm được ba mai lênh bài. Nếu không phải đụng vào chính mình, nói không chừng bọn họ có thể đi vào nội tông, đáng tiếc... (Thấy cũng tội nhưng mà thôi cũng... kệ ^. ^- DG BD: cuộc sống là vậy mà lão, cá lớn nuốt cá bé, đây là quy luật).

Diệp Bạch cười lạnh, nhìn thi thể hai người nói: "Một khi các ngươi giết người, các ngươi chắc chắn phải biết rằng mình sẽ bị người khác giết. Chỉ trách ánh mắt các ngươi không tốt, lại đụng phải ta."

Thanh âm vừa hết thì hắn cũng thôi động Huyền khí, thân hình liền hoá thành một đạo kiếm quang, biến mất tại chỗ. Bởi vì hắn cảm giác được có ba bốn người đang hướng nơi này đi tới, hiễn nhiên là bị âm thanh chiến đấu ở đây làm cho kinh động.

Mấy người này thực lực không tệ, lúc này Diệp Bạch tạm thời không muốn xung đột với bọn họ, cho nên hắn trực tiếp rời đi.

Một lúc sau, hắn xuất hiện bên kia rừng rậm, hắn đem vật trong hai cái bọc nhập vào cùng một chỗ, thu vào trong ngực áo, cười tự giễu: "1000 tích lũy, không ngờ dễ như vậy liền hoàn thành, quả nhiên làm ta giảm đi không ít lực. Lúc này, hạ thủ phía sau mới chính là biện pháp thu thập Kiếm quang lệnh bài nhanh nhất!"

Mỉm cười, thân ảnh hắn lần thứ hai biến mất tại chỗ, hoá thành một đạo tàn ảnh, biến mất trong rừng rậm.

*****

"Di?"

Đang di chuyển với tốc độ cao trong rừng, Diệp Bạch vội dừng lại, hạ xuống đất, mũi như đánh hơi được cái gì.

Lập tức, ánh mắt của hắn nhanh chóng co rụt lại, hướng một nơi cẩn thận đi tới. Đang lúc đi tới, một mùi máu tươi liền nhanh chóng xộc vào mũi, Diệp Bạch vội vàng bịt mũi, vội vàng tìm kiếm khắp chung quanh. Sau một lúc lâu, rốt cục ở dưới một cây đại thụ che trời hắn đã phát hiện hai cổ thi thể.

"Ân?" Diệp Bạch ánh mắt chớp động, thấy hai tử thi đối lập nhau nằm trên đất, trong đó một người mập mạp như một khối cầu thân vận hồng y, trên cổ có vết cắt rõ to, hiển nhiên là vì vậy mà chết. Còn một người khác vận một thân y phục La gia ngoại tông đệ tử, bên hông đeo một cái túi, ngực bị một thanh trường kiếm đâm xuyên qua, thanh trường kiếm đó vẫn đang cắm trên người hắn.

Diệp Bạch nhìn qua liền có thể đoán biết được đại khái, hai người này chính là đồng quy vu tận, chắc là mới chết không lâu. Bỗng nhiên, Diệp Bạch giật mình nhìn qua gương mặt của tên mập mạp, cảm thấy hình như đã gặp qua ở đâu đó. Chân mày nhíu lại, lập tức hắn ngồi xuống xốc gương mặt của người chết lên xem. Rốt cuộc, hắn đã nhớ ra thân phận của tên mập mạp này.

Ba tháng trước, Huyền Vũ Các tầng hai.

Thi thể trên mặt đất này, không phải là tên Hồng y bàn tử đạt được hôi giai đỉnh cấp kiếm kỹ ở Huyền Vũ Các tầng hai hôm ấy sao. Nhớ ngày đó, hắn vô tình lấy được hôi giai đỉnh cấp phòng ngự kiếm kỹ làm cho toàn bộ người ở tầng hai và cả Diệp Bạch lẫn đám người Diệp Phá, Diệp Bồng Lai cũng không khỏi đỏ mắt đố kị.

Cỗ thi thể này, không ngờ chính là tên Hồng y bàn tử vì sợ chết nên mới tuyển ra một bộ phòng ngự huyền kỹ? Diệp Bạch sau một hồi ngẩn ngơ, tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, con mắt kaapj tức sáng ngời, cúi người xuống lục lọi đồ vật dưới thân thể của Hồng y bàn tử. Chốc lát sau, Sắc mặt hắn liền vui mừng rút tay ra, cầm lên, đó là một tấm vải bố màu vàng bao bọc một quyển sách màu xám lộ ra một góc. Diệp Bạch không chút do dự, nhanh chóng đem lớp vải bọc kia nép xuống, bốn chứ lớn màu xanh biếc liền đập vào mắt hắn!

"Hộ Thể Kiếm Quang!" Phía dưới có hai hàng chử nhỏ màu đen, hàng trên là phòng ngự Huyền kỹ, hàng dưới là hôi giai đỉnh cấp.

Diệp Bạch lật sang trang thứ nhất ra, chỉ thấy ở trang này có một hàng chữ nhỏ màu ngân bạch, cụ thể như sau: "Hộ thể kiếm kỹ, lấy kiếm khí phòng ngự là chính, phân thành hai tầng. Tầng thứ nhất là cảnh giới kiếm khí, sau khi luyện thành, kiếm khí tung hoành ngang dọc, chìm nổi quanh thân, vạn vật khó xâm phạm. Tầng thứ hai, cảnh giới kiếm quang, khi tu kiếm khí đến đại thành sẽ ngưng tụ thành kiếm quang, có thể ngoại phóng giết địch, công phòng nhất thể, vô cùng huyền diệu. Những người tu luyện kiếm kỹ này, thường là những người không muốn chịu khổ, thuộc dạng người yếu đuối sợ hãi. Nếu luyện kiếm kỹ này đến đại thành, trong đồng giai là vô địch. (Không biết có được như vậy không mà nổ thế – DG BD: về sau để Diệp Bạch tu thành là biết ngay lão ơi)

Diệp Bạch gấp lại quyển sách, giờ này hắn vô cùng kích động đến nỗi không thể kiềm chế chính mình. Hắn ngàn vạn lần cũng không thể ngờ, quyển Hộ thể kiếm quang này lại có một ngày lọt vào tay của hắn. Tên Hồng y bàn tử này thực lực cũng không yếu, nếu cẩn thận một chút thì có lẽ hắn cũng không gặp phải nguy hiễm trí mạng. Không biết tình huống như thế nào mà lại cùng với một La gia đệ tử đồng quy vu tận ở đây, lại giúp cho Diệp Bạch không mất công mà chiếm đại tiện nghi.

Giờ khắc này, từ công kích Huyền kỹ, phòng ngự Huyền kỹ, đến thân pháp Huyền kỹ toàn bộ hắn đã có đủ, hơn nữa còn quyển hôi giai đê cấp Huyền khí công pháp kia nữa(chính là hôi gian Trung cấp Huyền quyết). Bốn loại công pháp chủ chốt hắn đã có đủ, ngoại trừ các loại Huyền kỹ đặc thù cực kỳ trân quý. Lúc này, hắn đã không còn tiếc nuối gì nữa.

Cho tới nay, hắn nằm mộng cũng muốn có một quyển phòng ngự Huyền kỹ. Dù sao, có nó thì ít ra vấn đề bảo mệnh sẽ càng thêm bảo đảm. Vì điểm cống hiến chưa đủ, hắn chỉ có thể ưu tiên lựa chọn Huyền khí công pháp cùng với công kích Huyền kỹ, cuối cùng cũng đành chọn thân pháp Huyền kỹ chứ không phải là phòng ngự Huyền kỹ. Không phải vì hắn không muốn, mà là bây giờ hắn tạm thời không thể. Có thể tăng lên lực công kích mới có thể bảo đảm tính mạng cho mình, hiệu quả của nó so với một quyển phòng ngự huyền kỹ thì phải lớn hơn. Nhưng là, nếu đổi lại là quyển Hộ thể kiếm quang này thì còn chưa chắc.

Giá trị của quyển phòng ngự Huyền kỹ này có thể còn hơn một quyển Hoàng giai đê cấp công pháp. Đây là lần đầu tiên Diệp Bạch đạt được một cao giai bí kíp mà không tốn chút sức lực nào, điều này làm hắn cực kỳ cao hứng.

Nhìn tên Hồng y bàn tử đang nằm dưới đất hồi lâu, hắn nhẹ cúi đầu, nói: "Hôm nay ta nhận của ngươi một cái nhân tình, sau này ta tất sẽ có hậu báo. Ngươi dù sao cũng là người của Diệp gia, lại cho ta chỗ tốt như vậy, ta đây tự nhiên cũng không đành lòng để ngươi phơi thây hoang dã, ta sẽ đem ngươi đi an tang. Ngày sau nếu có cơ hội, ta sẽ đến đốt cho ngươi mấy nén nhang. Ngươi ở dưới suối vàng có biết, vậy hãy an tâm rời đi."

Nói xong, hắn cẩn thận mang bản Hộ thể kiếm quang này cất đi, sau đó đào một cái hồ to ngay bên cạnh, đem thi thể của Hồng y bàn tử đẩy vào hố. Do dự một chút, hắn đem thi thể của La gia đệ tử cũng đẩy vào trong hố, cuối cùng lấp đất lại, đặt trước mộ hai tấm bia đá.

"Nơi này không có giấy tiền, cũng không có rượu tế, Diệp Bạch ta cũng không thể đốt cho các ngươi ba nén hương. Ngày sau có cơ hội, ta sẽ trở lại nơi đây, cáo từ!"

Sau khi bái lạy ba lần, Diệp Bạch liền li khai nơi này, đi ra rất xa. Bỗng nhiên, hắn quay đầu hướng về một cây đại thụ bên cạnh, nói: "Bằng hữu, đi theo đã lâu như vậy, đã nhìn lâu như vậy chắc cũng nên hiện thân rồi?"

Một âm thanh kinh ngạc vang lên: "Ngươi có thể phát hiện ta đang theo dõi ngươi? Giỏi lắm, giỏi lắm!" Thanh âm vừa vang lên, thân ảnh một thanh niên chất phác từ phía sau cây đại thụ liền hiện ra. Thanh niên này mặc hắc y, tay áo có hình hoa hồng, đúng là thanh niên chất phác ở La gia mà cả cao cấp Huyền sĩ Diệp Nguyên Vũ cũng không nhìn được sâu cạn.

Thấy thanh niên xuất hiện, tròng mắt của Diệp Bạch cũng hơi co lại, trong lòng thầm kinh hãi. Hắn vốn tự hào lấy thực lực hiện tại của chính mình, bốn phía xung quanh dù gió thổi cỏ lay cũng không hề thoát khỏi thính lực của mình. Không ngờ rằng tên này có thể theo dõi mình lâu như vậy, thẳng đến vừa rồi mình mới cảm giác được. Xem ra, thực thực của tên này rất mạnh, chỉ sợ không hề dưới mình.

Trong hàng La gia đệ tử, từ lúc nào lại xuất hiện một tên lợi hại như vậy. Trước đó, mọi người đều cho rằng hai thanh niên nam nữ dẫn đầu kia mới là thủ lĩnh trong hàng ngũ La gia đệ tử. Nguyên lại, La gia không ngờ cũng ẩn tàng, cao thủ chân chính dĩ niên cũng giống như mình, vô thanh vô tức xen lẫn trong đám đệ tử. Nhưng chính mình là tận lực che dấu, không hề có người khác biết, thật không ngờ tên này lại ẩn tàng sâu đậm như thế, hoặc do La gia hai vị thí luyện trưởng lão phân phó. Nếu là cái trước, thực lực của người này không thể coi thường. Nếu là cái sau, toan tính của La gia lúc này không thể bảo là không lớn.

Nhưng là, Diệp Bạch bề ngoài không hề biểu hiện điều gì, chỉ thản nhiên nói: "Ngươi đi theo ta nãy giờ, đến tột cùng là có mục đích gì?"

Tên thanh niên chất phát kia cười nói: "Cũng không có chuyện gì, chỉ là thấy trong mọi người ở đây cũng không có đối thủ, chắc chỉ có tên Diệp Bồng Lại kia mới có thể đấu một trận với ta. Nhưng khi vừa vào trong rừng, tên tiểu tử kia lại trốn mất tăm, ngay cả mặt cũng chưa từng xuất hiện. Vì vậy, La Long Hạc ta cũng đành phải tìm tới ngươi để đấu một trận vậy!"

"La Long Hạc!" Diệp Bạch hai hàng lông mày nhíu lại, lạnh giọng nói: "Đấu với ta? Ngươi đấu với ta cái gì?"

Tên thanh niên chất phác tên La Long Hạc kia nhất thời liền cười một trận, nói: "Cái này còn phải hỏi nữa sao, đương nhiên là so ai mạnh hơn. Để La Long Hạc ta lĩnh giáo một chút, Diệp gia một đời tuổi trẻ này rốt cuộc có ai là cao thủ không?"

Lời nói vừa dứt, tên thanh niên này không chờ Diệp Bạch đồng ý liền tấn công, thân hình vừa động. Bỗng nhiên, trong rừng rậm vang lên những tiếng động như rắn kêu, tên thanh niên chất phác La Long Hạc kia cả người không ngờ liền vặn vẹo, đạp theo một loại bước cực kỳ quỷ dị, không hề có quy luật, phảng phất như rắn trườn, công tới Diệp Bạch. Hai ngón tay hắn trên đường điểm ra, không ngờ cũng phát ra từng đợt gió rít bén nhọn.

Một kích này vô cùng mạnh mẽ. Diệp Bạch biến sắc, chân đạp Kiếm bộ, nhanh chóng lui về phía sau. Trong rừng rậm lá rụng bay tán loạn, hai đạo nhân ảnh, một hoá kiếm quang, một hoá thành hình rắn quấn lấy nhau mà chiến đấu.


*Hồng y bàn tử: người béo tròn, mập mạp, hồng hào như một quả hồng(hơi chuối chút nhưng ý là vậy, mong mọi người thông cảm). Và y ở đây không phải là y bào, mà là da.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1005)