Vay nóng Tinvay

Truyện:Vô Tận Kiếm Trang - Chương 0041

Vô Tận Kiếm Trang
Trọn bộ 1005 chương
Chương 0041: Thề nguyện điển lễ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1005)

Siêu sale Shopee


"Mời đi bên này!"

Thị nữ dẫn Diệp Bạch đi qua một con đường nhỏ lợp bóng cây xanh, xuyên qua một cánh rừng phong màu tím. Cuối cùng, đi vào một dãy nhà to lớn, xây bằng đá kiến trúc rộng lớn.

"Kinh tiêu kiếm khí đường!" Một tấm bảng to lớn bằng gỗ màu đen tuyền treo trước cửa, năm chữ lớn màu vàng được viết phía trên như rồng bay phượng múa, sắc bén hệt như đao kiếm.

Bốn gã hắc y nam tử cầm kiếm đứng ở hai bên không hề nhúc nhích, giống như bốn tòa tượng gỗ. Chỉ là, trên người họ lại mơ hồ lộ ra khí tức cường đại khiến người khác thầm kinh hãi.

Thực lực của bốn người này chí ít cũng là đê giai Huyền sĩ!

Diệp Bạch trong lòng liền âm thầm khiếp sợ, không hổ là nội tông, ngay cả trông cửa cũng là bốn gã sơ giai Huyền sĩ. Vậy những người ở vị trí khác, không biết thực lực còn biến thái đến cỡ nào nữa đây?

Làm như nhìn ra nghi hoặc của hắn, bạch y thị nữ liền giới thiệu: "Nơi này là Kinh tiêu kiếm khí đường, hằng năm mở ra một lần để đón tiếp những đệ tử từ ngoại tông thăng cấp trở thành nội tông đệ tử. Tất cả ngoại tông đệ tử khi vừa mới gia nhập nội tông thì đều phải ở chỗ này tuyên thệ nguyện trung thành, cho nên nơi này còn gọi là thề nguyện đường."

Bạch y thị nữ duổi tay thi lễ, để Diệp Bạch đi đằng trước, còn nàng theo sau, chậm rãi bước vào một cánh cửa tối đen. Nhất thời, không gian bỗng chốc trở nên rộng rãi hẳn lên, trong lúc nhất thời khiến Diệp Bạch không khỏi có chút khiếp sợ.

Chỉ thấy hội trường này rộng chừng gần nghìn mét vuông, đèn đuốc sáng trưng, hai bên trái phải đều có một hàng bàn ghế làm bằng gỗ Hồng Đàn *, có khoảng hơn mười lão nhân râu tóc bạc trắng, đều là nhân vật trọng yếu cuả Diệp gia đang ngồi. Diệp Bạch liếc mắt liền thấy bóng dáng bốn người mà hắn biết, gồm Truyền công trưởng lão Diệp Nam Sơn, chấp sự trưởng lão Diệp Chuẫn, Tả hộ pháp trưởng lão Diệp Nguyên Vũ, Hữu hộ pháp trưởng lão Diệp Cửu Thần, còn những người khác thì hắn không biết, nhưng cũng đoán được bọn họ đều là đồng vai đồng vế.

Sâu trong sân, năm người ngồi song song chính là Diệp Phá, Dịêp Thiên Mỵ, Diệp Phá, Diệp Bồng Lai, Diệp Bất Phàm. Nghĩ không ra bọn họ so với mình còn tới sớm hơn, Diệp Bạch nhẹ cười, dưới sự nhắc nhở của bạch y thị nữ liền ngồi ở bên trái Diệp Bồng Lai, đó chính là vị trí trung tâm.

Năm người nhìn hắn một cái, ai cũng không nói gì. Chỉ là, Diệp Phá trong mắt chợt loé lên vẻ oán độc, lại bị sự nhạy cảm của Diệp Bạch phát hiện, nhưng hắn cũng hiểu được là vì sao. Chính mình cự tuyệt lời mời của hắn, sau đó ở đại hội thí luyện đại đạt được vị trí thứ hai, làm linh khí pháp trận cũng theo đó mà lạc vào tay mình, còn Diệp Phá đành ngậm ngùi xếp thứ tư, không có thứ gì, tự nhiên là trong lòng khó chịu. Nhưng là, bực bảo vật như linh khí pháp trận này, Diệp Bạch tự nhiên không thể nào buông tay, bởi vậy mặc dù nhìn thấy cũng chỉ là mỉm cười mà thôi. Lúc này, trải qua một trận chiến với La Long Hạc, hắn đã sớm vững tin thực lực của mình không thua bất cứ ngoại tông đệ tử nào. Bởi vậy, chống lại Diệp Phá hắn cũng không có bất cứ lo lắng gì. Nơi này cũng không phải là ngoại tông, ở trong này thân phận mọi người đều ngang nhau, hắn cũng không tin Diệp Phá sẽ có thể tạo được uy hiếp đối với mình.

Nhìn thấy sáu người đã đến đông đủ, một vị bạch phát trưởng lão đứng lên, ho khan một tiếng, nói: "Thí luyện năm nay đã kết thúc, Diệp gia ngoại tông ta xuất hiện sáu gã thành công tấn cấp thành nội tông đệ tử, đây là một việc rất bất ngờ, đã mấy chục năm rồi mới xuất hiện. Mọi người ở trong này hãy chúc mừng họ đã chính thức gia nhập Diệp gia nội tông, trở thành một thành viên trong hàng Diệp gia nội tông đệ tử."

Vị trưởng lão này vừa nói xong liền đi đầu vỗ tay, sau đó nhất thời bốn phía đệ tử đều đồng loạt vỗ tay, ngay cả đám trưởng lão cũng có không ít người cũng vỗ tay. Trong đó, những trưởng lão đã từng hơi chút tiếp xúc với sáu người Diệp Bạch là Truyền công, Chấp pháp cùng Tả Hữu hộ pháp bốn vị trưởng lão là vỗ tay hăng hái nhất. Thấy đám người Diệp Bạch nhìn lại, bọn họ cũng liền gật đầu, tỏ ý chúc mừng.

Sau khi tiếng vỗ tay vang lên được một lúc lâu, vị bạch phát trưởng lão mới hai tay đè ép, lúc này mọi người mới đồng loạt dừng lại. Vị bạch y trưởng lão kia nói tiếp: "Hơn nữa--"

Thanh âm của hắn thoáng hơi ngừng một chút, biểu hiện sự hưng phấn nói: "Lần này, Diệp gia chúng ta lại tiếp tục thắng La gia, trở thành thắng lợi giả* ở thí luyện lần này, năm năm liên tiếp chiến thắng bọn họ. Hơn nữa, thí luyện lần này xác suất tiến nhập nội tông so với La gia gần gấp đôi, đây là việc vô cùng may mắn của Diệp gia chúng ta."

Nhất thời, dưới đài mọi người đều nhỏ giọng nghị luận, tất cả mọi người đều vẻ mặt hớn hở. Hiển nhiên, Diệp gia đệ tử thắng lợi cũng chính là bọn họ thắng lợi.

Nhìn thấy mọi người nghị luận, vị bạch y trưởng lão kia cũng không ngăn cản, trái lại tiếp tục nói: "Hơn nữa, luận về tích lũy, Diệp gia ta cũng vượt trội hơn so với La gia, đây là một việc đáng mừng. Mọi người, hãy lại vì sáu vị anh hùng này mà vỗ tay chúc mừng."

Nhất thời, tiếng vỗ tay lại tiếp tục vang lên, nhưng so với trước kia thì còn nhiệt liệt hơn, lâu hơn nữa.

"Nhưng là..." Khí tiếng vỗ tay dừng lại, ngữ khí bạch phát trưởng lão lại chuyển đổi: "Chúng ta cũng có thất bại, đó chính là vị trí thứ nhất lọt vào tay một tên đệ tử vô danh của La gia. Tuy đối thủ dùng chút thủ đoạn nhưng thua thì vẫn là thua, điều này nhắc nhở Diệp gia chúng ta không nên ngủ say trong chiến thắng!"

Vị bạch y trưởng lão này vừa nói xong, ở dưới đài, thần sắc mọi người đều không khỏi buồn chán. Hiễn nhiên, vị trí thứ nhất rơi vào tay La gia làm bọn họ có chút khó chịu.

"Bất quá..." Tiếng nói lại tiếp tục chuyển đổi. Bạch phát trưởng lão tiếp tục nói: "Vị trí thứ hai và thứ ba đều rơi vào Diệp gia ta. Có hai trong số ba người đầu tiên, Diệp gia ta vẫn như cũ là người chiến thắng."

Dưới đài lại tiếp tục một trận hoan hô. Thấy vậy, bạch y trưởng lão thỏa mãn gật đầu, sau đó phất tay ngăn lại, lại trầm giọng phát biểu: "Nhưng là --"

Tất cả mọi người đều im lặng, còn đám người Diệp Bạch ở dưới đài đều hai mặt nhìn nhau, không khỏi dở khóc dở cười. Vị trưởng lão này khi thì cho người ta bay lên chín tầng mây, nhưng chỉ trong chốc lát lại đạp người ta xuống vực, lần này không biết lại xuất ra cái tin tức xấu gì.

Quả nhiên...

Việc tốt nói hoài không tới, việc xấu chưa nói đã đến rồi. Sắc mặt của bạch phát trưởng lão lại một lần nữa trầm xuống, trầm giọng nói: "Tuy rằng lần này chúng ta đạt được thành tích xuất sắc, nhưng đồng dạng, đối thủ của nhà ta, hai nhà Đạm Thai với Thượng Quan đều đạt được thành tích hơn xa so với bình thường!"

Dưới đài, tất cả mọi người ồ lên một tiếng, nghị luận dồn dập. Bạch phát trưởng lão không hề để ý, tiếp tục nã đạn*: "Hơn nữa, tối trọng yếu là..." Nói đến đây, hắn dừng lại, thấy ánh mắt mọi người đều chú mục vào bản thân, lúc này mới nói một tràng, ngữ khí vô cùng ngưng trọng: "Lần này, Đạm Thai thế gia xuất hiện một vị tuyệt thế thiên tài ngàn năm khó gặp tên là Đạm Thai Tử Nguyệt, mới gần hai mươi tuổi mà tu vi đã đạt đến Huyền khí cửu tầng đỉnh phong – việc chưa từng có từ trước đến nay. Ở trong giải đấu thí luyện lần này vô cùng toả sáng, một người chiếm hơn một nửa số Kiếm quang lệnh bài, lấy được gần 8000 điểm tích lỹ."

"Oanh!" một tiếng, nhất thời toàn bộ trong đại sảnh lâm vào một mảnh hỗn loạn. Tin tức này vừa được tiết lộ lập tức khiến cho không ít người đứng không vững, bốn phía không ngừng vang lên những tiếng bàn luận xôn xao. Ngay cả đám người Diệp Bạch ánh mắt cũng đều dại ra, cực kỳ hoảng sợ, hai mắt nhìn nhau, thần sắc không thể tin được.

"8000 điểm? Điều này sao có thể? Thí luyện lần này, tất cả tích lũy của top 3 của Diệp, La hai nhà mới bằng đối phương. Hơn nữa, đối phương lại chỉ là một nữ nhân! Một cô gái niên kỷ còn chưa đến 20 tuổi."

Điều này làm cho đám người Diệp Bạch trong lúc nhất thời khó có thể tiếp nhận. Trước đó, tâm trí còn có một tia đắc ý, nhưng trong nháy mắt liền tan thành mây khói, một đám gục đầu xuống, vẻ mặt uể oải.

Đều là thế hệ đồng lứa, tuổi tác cũng không sai biệt nhau mấy, nhưng sao khác biệt lại lớn đến vậy? Trong lòng mọi người đều thầm hỏi ông trời bất công, âm thầm đau khổ.


*gỗ Hồng Đàn: có lẽ là loại gỗ kết hợp giữa gỗ Hồng Mộc và gỗ Bạch Đàn. Nếu đúng, vậy loại gỗ này vừa có hương thơm dễ chịu, thoang thoảng, làm tinh thần con người trở nên thoải mái của gỗ Hồng Mộc, đồng thời cũng có sự rắn chắc của gỗ Bạch Đàn. Còn không, quả thực, mình tìm gần nửa tiếng mà chưa thấy loại gỗ nào tên là gỗ Hồng Đàn, nếu bạn nào biết về loại gỗ này xin chỉ cho mình, mình cám ơn - A Tiết.

*thắng lợi giả: người chiến thắng, gia tộc chiến thắng, tông môn chiến thắng... Chữ "giả" trong từ "thắng lợi giả" mang nghĩa khá rộng.

*trong convert viết là quăng tạc đạn(lựu đạn) nhưng tớ thấy không hợp nên sửa lại-DG.

*****

"Đương nhiên, mọi người cũng không cần phải uể oải như vậy."

Vị bạch phát trưởng lão nhìn mọi người dưới đài một cái, bởi vì một câu của hắn mà làm đám nội tông đệ tử lâm vào chán nản, không thể không mở miệng nói: "Các ngươi còn trẻ, chỉ cần nỗ lực hết sức thì tất cả điều có thể, Huyền khí cửu tầng đỉnh cũng không phải là không thể đạt tới. Tuy rằng lần này chúng ta thua kém hai nhà Đạm Thai, Thượng Quan, nhưng hai năm sau chính là Tứ Tông hội vũ, đến lúc đó tinh anh của tứ đại thế gia đều sẽ lần lượt xuất hiện. Chỉ cần các ngươi trong hai năm tiếp theo cố gắng tu luyện, tiến nhập cảnh giới Huyền sĩ, lúc đó muốn chiến thắng Đạm Thai Tử Nguyệt cũng không phải là điều không thể, thay Diệp gia ta giành lại danh dự."

Nhất thời, mọi người dưới đài đều lâm vào phấn chấn, đồng loại ngẩng đầu hô to: "Giành lại danh dự, giành lại danh dự..."

Thanh âm vô cùng sục sôi, đinh tai nhức óc, toàn bộ xông lên trời, nóc nhà Kiếm khí đường cũng xém chút mà bay mất.

"Được rồi... !" Bạch phát trưởng lão giơ tay ngăn mọi người la hét, nói: "Ta nói cho các ngươi biết những tin tức này, cốt yếu là muốn nhắc các ngươi không nên tự mãn, cố gắng nỗ lực mà thôi, mọi người cũng nên hiểu dụng ý của ta. Tứ Tông hội vũ hai năm sau, không nên làm yếu đi khí thế của Diệp gia ta."

Nghe được lời ấy, dưới đài liền một trận xôn xao, lộ vẻ hâm mộ. Lúc này mới là thời khắc kích động nhất, mấy thứ này chính là phúc lợi, đãi ngộ của nội tông đệ tử, tuỳ theo Chấp sự đường của gia tộc phân phối, căn bản không cần bọn họ quan tâm.

"Thí luyện bài danh thứ nhấ, Diệp Bạch, lên đài!"

Nghe tiếng gọi, Diệp Bạch liền từ chỗ ngồi đứng dậy, trong ánh mắt ngưỡng mộ, ghen tị của chúng nhân từ từ hướng lên sân khấu. Bốn cô gái trẻ đẹp thân vận bạch y nối đuôi nhau từ sau đài đi ra, trên tay mỗi người đều cầm một cái khay màu đỏ, bên trên trùm khăn màu tím, đứng ở trước đài liền hấp dẫn ánh mắt chúng nhân.

Một gã thanh y trưởng lão bước lên, đi tới trước mặt cô gái đầu tiên, gật đầu hướng Diệp Bạch nói: "Lấy ngoại tông minh tạp của ngươi ra, đổi lấy thân phận đệ tử bài mới của ngươi!"

Diệp Bạch gật đầu, lấy ra Minh tạp của mình, cung kính đưa tới. Thanh y trưởng lão tiếp nhận, liếc mắt nhìn minh tạp một cái, lập tức giở khăn màu tím ra, bỏ minh tạp lại vào khay, từ trong đó lấy ra một cái Hông sắc lệnh bài đưa tới, Diệp Bạch liền cung kính tiếp nhận. Chỉ thấy cái minh tạp này ngoại trừ màu sắc bất đồng, lá phong ở bên trong biến thành ngân sắc thì không có gì bất đồng. Nhưng là, ở dưới lại đánh một cái số nho nhỏ, đại biểu thân phận Diệp Bạch, con số phía trên là 61, ngụ ý là trong thế hệ tam đại đệ tử, Diệp Bạch bài danh thứ sáu mươi mốt.

Từ nay về sau, chỉ cần hắn vẫn ở Diệp gia nội tông, dãy số này cũng theo hắn suốt đời. Sau đó là điễm cống hiến, bài danh, v. v... đều sẽ được ghi chép ở trong minh tạp này.

Có người nói, trên Hồng sắc minh tạp còn có Tử sắc minh tạp, đây là cao cấp minh tạp mà chỉ có nội tông hạch tâm đệ tử mới có. Trên tử sắc minh tạp còn có Ngân sắc minh tạp, chỉ có trưởng lão gia tộc mới có tư cách có được. Trên loại Tử cấp minh tạp này còn có Siêu cấp minh tạp, đó chính là minh tạp của gia chủ, đại biểu cho thân phận của bọn họ.

Hồng sắc minh tạp này là tiêu chí của nội tông đệ tử, thuộc về Trung cấp minh tạp. Còn Thanh sắc minh tạp của ngoại tông đệ tử là loại thấp nhất, ngoại trừ ghi lại cống hiến điểm thì cũng chẵng có quyền hạn gì.

Sau khi Diệp Bạch đem minh tạp cẩn thận cất vào ngực, vị thanh y trưởng lão liền giở lên cái khăn ở khay thứ hai, nhìn về phía Diệp Bạch nói: "Nội tông đệ tử mỗi tháng đều có thể lĩnh ba bình nhất giai đê cấp đan dược, bây giờ ngươi tới đây lĩnh ba bình đan dược mà mình muốn đi!"

Diệp Bạch gật đầu, cung kính nói: "Vâng, thưa trưởng lão!" Lập tức, theo ánh mắt của vị thanh y trưởng lão, Diệp Bạch liền tiến đến trước khay thứ hai. Hắn thấy trên khai bày ra hai mươi mấy bình đan dược khác nhau, có lớn có nhỏ, nhan sắc bất đồng, trên mỗi bình đều có dán nhãn để phân biệt, Diệp Bạch thật cẩn thận đem từng bình lên xem. Đê cấp Tẩy Cốt Đan, công năng tẩy cân dịch tuỷ, là một trong những linh dược cải thiện thể chất tốt nhất. Đê cấp Dưỡng Hồn Đan, tu bổ thần hồn, đề cao tinh thần lực. Đê cấp Huyền Nguyên Đan, chỉ dùng để phụ trợ tu luyện. Đê cấp Linh Phách Đan, dùng để an tâm định thần, dễ dàng đi vào nhập định. Đê cấp La Ách Đan, dùng để tăng trưởng Huyền khí tu vi. Đê cấp Hồn Thiên Đan, chỉ dùng ở thời điểm đột phá Huyền khí tu vi, có tác dụng gia tăng xác suất thành công. Ngoài ra, còn có những thứ khác như đê cấp Định Tâm Đan, đê cấp Linh Thọ Đan, v. v... đều có những diệu dụng khác nhau, không phải bồi nguyên cố bổn* thì cũng là gia tăng tỷ lệ hấp thu linh khí của mình, đều là những linh dược mà bình thường Diệp Bạch muốn nghĩ cũng không dám nghĩ.

Cuối cùng, hắn chọn ra ba bình, theo thứ tự là một lọ đê cấp Bồi Nguyên Đan, một lọ đê cấp Định Tâm Đan, một lọ đê cấp Huyền Thiên Đan. Hắn thu ba bình vào tay, gật đầu, ý bảo chọn xong.

Nhìn thấy Diệp Bạch lựa chọn ba bình đan dược này, thanh y trưởng lão liền có chút ngạc nhiên, sau đó lập tức thâm ý sâu sắc hướng Diệp Bạch cười cười. Trong dĩ vãng, hơn phân nửa ngoại tông đệ tử khi mới gia nhập nội tông thì đều không lựa chọn như vậy. Hơn 80% ngoại tông đệ tử lần đầu tiên lựa chọn thường thường đều là đan dược trân quý hơn là Tẩy Cốt Đan, La Ách Đan, Huyền Thiên Đan, có rất ít người chọn ba loại đan dược phụ trợ như Diệp Bạch, điều này làm cho hắn khi nhìn về Diệp Bạch ánh mắt không khỏi cao hơn vài phần.

Những đan dược có thể tăng cường Huyền khí tu vi, mặc dù đích thật là trân quý hơn một chút. Nhưng là, tất cả mọi người đều không biết, loại người thích dựa vào đan dược để tăng cường Huyền khí tu vi của mình thì thành quả đạt đựơc sau này thường không cao lắm, con đường Huyền khí cứ như vậy mà dừng lại. Những đan dược này, chỉ có những đê giai Huyền khí đệ tử mới thích hợp sử dụng. Nhưng các trưởng lão ở đây cũng không hề nhắc nhở, tuỳ ý để bọn họ chọn lựa, bởi vì đạo lý trong đó cũng chỉ có chính bọn họ mới hiểu được.

Phất tay một cái, làm thị nữ thứ hai cũng lui ra, thanh y trưởng lão mỉm cười nhìn Diệp Bạch, nói: "Ngươi chọn lựa một thanh đê giai Huyền binh thích hợp với mình đi. Trong khay này đều là sáu chuôi đê giai Huyền binh, phẩm cấp như nhau, nhưng giá trị lại khác nhau rất lớn. Ngươi là thí luyện đệ nhất nhân của Diệp gia ta, ngươi đương nhiên được quyền chọn lựa đầu tiên, xin mời!"

Diêp Bạch im lặng, nhưng trong tim lại đập bình bịch. Đê giai Huyền binh, chính mình rốt cuộc cũng có một thanh Huyền binh. Hắn hít một hơi thật sâu, đợi đến khi tinh thần kích động của mình bình phục lại mới hướng thị nữ bưng khay thứ ba đi tới.

Rốt cuộc, chính mình nên lựa chọn một thanh Huyền binh như thế nào mới thích hợp với mình đây?

Mang theo nghi hoặc, Diệp Bạch lật ra chiếc khăn màu tím của chiếc khay thứ ba. Nhất thời, sáu thanh đê giai Huyền binh riêng rẽ phát ra quang mang bất đồng, hoặc toả sáng chói mắt hoặc phong cách cổ xưa, hoặc ám trầm mà hoa lệ liền xuất hiện trước mặt Diệp Bạch.


*bồi nguyên cố bổn: gia tăng tinh thần lực và lực lượng thân thể.

*****

Diệp Bạch nhìn từ trước ra sau, chỉ thấy trên khay đặt sáu thanh Huyền binh khác nhau, theo thứ tự là một thanh hồng kiếm mang phong cách cổ xưa. Một cái bích ngọc loan câu, một cây roi màu đen sậm, dài ba thước, quấn thành một vòng. Một cái thước màu xanh rộng bằng bàn tay, dài hai ngón tay. Một cái ngân sắc trường tiễn(tên dài màu bạc) ngân quang long lánh, phía trên điêu khắc vô số ma văn. Cuối cùng là một thanh hắc sắc chuỷ thủ mỏng như cánh ve.

Sáu chuôi đê giai Huyền binh nằm ở nơi đó, tỏa ra quang mang hoặc sắc hồng hoặc bích lục, trong lúc nhất thời liền khiến Diệp Bạch hoa cả mắt.

"Xích Hỏa Xuyên Hoa kiếm, nhất giai đê cấp Huyền binh, thân kiếm sắc bén, chém vàng đứt ngọc, khi công kích liền có Liệt Hỏa phụ trợ!"

"Thiên Trầm Thủy câu, theo truyền thuyết là một trong những bảo vật còn sót lại của môn phái cổ xưa nhất là Thủy Môn, có được công hiệu thần kỳ!"

"Ô Cốt Tử Ma tiên, thân bôi kịch độc, âm hệ ma binh, cẩn thận khi sử dụng!"

"Thanh Xà xích, biến hóa tùy tâm, có thể lớn có thể nhỏ, công hiệu vô cùng!"

"Phá Vân tiễn, có thể công phá phòng ngự Huyền kỹ cùng giai, thậm chí là cao hơn một giai, nhất giai đê cấp bảo binh!"

Xem hết giới thiệu vắn tắt về sáu thanh Huyền binh này, Diệp Bạch trong lúc nhất thời liền trở nên do dự. Thứ hắn coi trọng đầu tiên, đương nhiên là thanh Xích Hoả Xuyên Hoa kiếm. Bởi vì, hiện tại thiếu sót duy nhất của hắn chính là một thanh Huyền binh trường kiếm, như vậy mới có thể phát huy hết uy lực trụ cột kiếm pháp của hắn, ít nhất là không cần e ngại Huyền binh trong tay của người khác. Nhưng chẳng hiểu tại sao, kể từ khi có Tử Âm Thiết kiếm thì hắn lại không cần nữa, mặc dù hắn biết nó không so được với nhất giai đê cấp Huyền binh Xích Hoả Xuyên Hoa kiếm. Nhưng hắn biết, đó là bởi vì Kiếm Sư* không hiểu phương pháp luyện chế Huyền binh, đem khoáng vật mà Kiếm lão gọi là "Yêu Thiết" Tử Âm Thiết Tinh để đi luyện kiếm bình thường. Nếu như hắn có thể tìm thấy "Du Ly Thiết" mà Kiếm lão nói, đem Tử Âm Thiết Tinh trong thanh Tử Âm Thiết kiếm tách rời ra, sau đó một lần nữa đem đi đúc luyện, tuyệt đối có thể làm ra một thanh hiếm thế thần binh.

Cho nên, khi nhìn đến nơi đây, ánh mắt hắn lại rơi xuống thanh tử sắc thiết kiếm bên hông, lắc lắc đầu, tiếp tục nhìn đến thanh Huyền binh thứ hai.

Thiên Trần Thuỷ Câu, thứ này đối với mình vô dụng, bỏ qua.

Ô Cốt Ma Tiên, nghe tên là biết không hợp khẩu vị của mình, bỏ qua.

Thanh Xà xích, thứ này giới thiệu không rõ, chỉ nói công dụng vô cùng, không nói cụ thể công dụng đến tột cùng là cái gì, Diệp Bạch mục quang trong mắt loé lên một chút, lại tiếp tục bỏ qua. Nếu quả thật muốn hắn lựa chọn giữa Thanh Xà xích và Xích Hoả Xuyên Hoa kiếm, hắn tự nhiên sẽ lựa chọn cái sau. Bởi vì Xích Hoả Xuyên Hoa kiếm đối với hắn lúc này mà nói là vô cùng quan trọng, còn Thanh Xà xích thì hoàn toàn bất đồng với con đường mà hắn đang đi.

Phá Vân tiễn, vừa nhìn là biết thứ này dành cho Diệp Bất Phàm sử dụng, phỏng chừng sẽ chẳng có ai cùng hắn tranh đoạt, ai muốn một mủi tên làm gì cơ chứ? Đương nhiên, đây là một mũi tên có lực xuyên thấu rất mạnh, thậm chí có thể bắn thủng phòng ngự huyền kỹ hơn mình một cấp bậc, nhưng nó hiển nhiên cũng không phải là vật mà Diệp Bạch cần.

Chí Điểu chi chuỷ, giới thiệu về thanh Huyền binh cuối cùng này lại cực kỳ đơn giản. Thanh Xà xích chí ít còn có giới thiệu một ít, đó là biến hoá tuỳ tâm, còn thanh Chí Điểu chi chuỷ này không hề có giới thiệu, chỉ nói là vô cùng sắc bén. Diệp Bạch không hề nói gì, thanh Huyền binh nào mà khi luyện ra đều không phải là vô cùng sắc bén? Cho dù là thợ rèn kiếm bình thường, khi làm ra thanh kiếm nào không khoe khoang là có năng lực gọt kim cắt ngọc, thổi tóc đứt tóc? Sắc bén căn bản là không đủ để trở thành điều kiện cơ bản của một Thanh huyền binh, cái này mà cũng gọi là thuộc tính hay sao?

Diệp Bạch chuyển đầu, quay lại nhìn thanh Xích Hoả kiếm, trước mắt xem ra, cũng chỉ có thanh Huyền binh này là thích hợp nhất để mình sử dụng.

Nhưng lúc này, ánh mắt của hắn lại một lần nữa rơi vào thanh hắc sắc Chi Điểu chuỷ thủ. Bỗng nhiên, ánh mắt hắn chợt dừng lại trên thân thanh chuỷ thủ, bởi vì hắn chợt tỉnh ngộ, nếu sắc bén không đủ để trở thành một điều kiện của Huyền binh, vậy vì cái thanh Chí Điểu Chi Chuỷ này lại được đem ra đây. Chẳng phải là nói...

Diệp Bạch trong đôi mắt liền toả sáng. Nếu so với binh khí bình thường thì sắc bén vô cùng tự nhiên không tính là cái gì. Nhưng là, ở đây, khi so sánh với những chuôi Huyền binh khác thì thanh Chí Điểu chi chuỷ này như trước vẫn được xem là vô cùng sắc bén. Như vậy, trình độ sắc bén của nó sẽ đến mức nào đây?

Vậy chẳng phải là nói, độ sắc bén của nó có thể cao hơn nhị giai đê cấp, thậm chí tam giai đê cấp huyền binh sao?

Diệp Bạch tay vừa động, chậm rãi cầm chuôi Huyền binh Chí Điểu chi chuỷ lên. Vừa vào tay, một loại cảm giác như dung dịch kết tủa, tan ra truyền vào trong lòng. Thanh chuỷ thủ này thoạt nhìn tối đen không một chút thu hút, nhưng khi vào tay thậm chí có một loại cảm giác nặng trịch, liền giống như đặt lên trên tim, trên đầu hắn.

Hắn nhìn thanh y trưởng lão, gật đầu, đưa tay đem thanh chuỷ thủ hình chim này cất vào trong ngực áo. Thanh y trưởng lão nhìn hắn, kỳ quái hỏi: "Ngươi không nhìn lại những thứ khác sao? Ngươi là thí luyện bài danh thứ nhấ, ngươi có quyền ưu tiên lựa chọn, không nên quá khinh suất như thế!"

Diệp Bạch chỉ đáp nhẹ: "Chọn xong."

Thanh y trưởng lão thấy hắn bướng bỉnh như thế cũng không tiếp tục khuyên nữa, nói: "Được rồi, ngươi đã lựa chọn Huyền binh thích hợp với mình, bây giờ hãy chọn một gian nhà trong nội tông để làm nơi cư trú ngày sau của ngươi đi!"

Diệp Bạch nhẹ gật đầu nói: "Phiền toái trưởng lão rồi!"

Thanh y trưởng lão lắc đầu, đi tới cái khay cuối cùng, lật lên. Trên khay dĩ nhiên một cái trường bản* bằng bạch ngọc, phía trên tựa hồ vẽ một bản đồ địa hình, có núi có sông, có phòng ốc có hiên nhà, xung quanh chính là vô sô đốm nhỏ. Những đốm nhỏ này chia làm ba màu khác nhau, lục sắc, lam sắc, tử sắc tản ra nhàn nhạt linh khí ba động. Thanh y trưởng lão nhìn về phía Diệp Bạch, nói: "Đây là bản đồ địa hình của Diệp gia nội tông ta, những đốm nhỏ này chính là nhã các* do Diệp gia ta xây dựng để nội tông đệ tử cư ngụ. Những điểm nháy nháy chính là nơi đã có người cư ngụ, không thể tuyển chọn, còn lại thì ngươi có thể tùy ý lựa chọn. Nội tông đệ tử chỉ được lựa chọn tam cấp nhã các, nghĩa là chỉ có thể từ trong những đốm nhỏ màu lục sắc. Còn Lam sắc là trưởng lão các, Tử sắc là gia chủ các, những nơi này cũng không phải là nơi ngươi có thể chọn lựa."

Diệp Bạch không ngờ chọn chỗ ở mà cũng có nhiều quy tắc như vậy. Bất quá hắn cũng không lưu ý, tiện tay điểm một cái vào một cái đốm nhỏ màu lục sắc. Thanh y trưởng lão thấy vậy không thể nói gì hơn, thở dài, cho hắn quyền ưu tiên có cũng như không, căn bản không khác nhau là mấy. Đưa tay nhướng lên, trên ngón giữa liền xuất hiện một chìa khoá màu xám hình thù kỳ lạ. Hắn đem nó đưa cho Diệp Bạch, nói: "Lục sắc thứ 213, đợi lát nữa đại hội xong tự nhiên sẽ có người dẫn ngươi tới đó. Nếu cần mua sắm thứ gì, ngươi có thể dặn dò các đệ tử cấp dưới làm thay"

Diệp Bạch gật đầu, cung kính tiếp nhận chìa khoá màu xám hình thù kỳ lạ, nói: "Đa tạ trưởng lão!"

Thanh y trưởng lão phất phất ống tay áo, nói: "Đi xuống đi. Người kế tiếp, Diệp Bồng Lai!"

Diệp Bạch nghe vậy liền hướng thanh y trưởng lão khom người, sau đó mới đi xuống. Diệp Bồng Lai từ bên kia đứng lên, hướng trên đài đi lên, hai người thoáng xẹt qua nhau. Sau đó Diệp Bồng Lai hướng thanh y trưởng lão đi tới, còn Diệp Bạch quay lại ngồi ở vị trí cũ.

Lại một phen chọn lựa, Diệp Bồng Lai không chút do dự liền lựa chọn thanh nhất giai đê cấp Xích Hoả Xuyên Hoa Kiếm, nhận lấy thân phận đệ tử bài, sau khi chọn xong chỗ ở liền cầm ba bình đan dược mà mình lựa chọn đi xuống. Sau đó thứ ba là Diệp Phá, thứ tư là Diệp Bất Phàm, thứ năm là Diệp Huyễn, thứ sáu là Diệp Thiên Mị đều lần lượt lên đài.

Mỗi người lúc này đều đã chọn cho mình đồ vật thích hợp. Diệp Phá cầm là cái Ô Cốt Ma tiên, Diệp Bất Phàm đương nhiên là chọn cho mình thanh Phá Vân tiễn, Diệp Huyễn lựa chọn chính là Thanh Xà Xích. Diệp Thiên Mị không còn lựa chọn khác, đành cầm lấy thanh Thiên Trầm Thuỷ câu.


*Kiếm Sư: người rèn kiếm.

*trường bản: ván dài.

*nhã các: một gian nhà nhỏ xung quanh có cây cối, vườn hoa, núi rừng và một ít sông suối hoặc giả sơn. Những gian nhà này thường rất đẹp, thích hợp để nghỉ ngơi sau những lúc làm việc mệt mỏi.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1005)