Truyện ngôn tình hay

Truyện:Vô Tận Kiếm Trang - Chương 0610

Vô Tận Kiếm Trang
Trọn bộ 1005 chương
Chương 0610: Ngàn dặm tầm thù
0.00
(0 votes)


Chương (1-1005)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

May là nàng không có bị thương quá nặng, chính trong lòng hắn lúc này cũng cảm thấy áy náy.

Diệp Bạch hạ thủ có chừng mực, hắn rõ ràng, mặc dù hắn xuất thủ có chút chút dồn dập, nhưng cũng không dùng hết toàn lực. Nếu không, hiện tại Hi Vô Hà không chỉ có đơn giản phun huyết như vậy, mà lúc này nàng cũng không có khả năng đứng lên được, chứ đừng nói là đi xuống lôi đài như vậy.

Sau khi thấy nàng vô sự, Diệp Bạch cũng an tâm, dù sao hắn cũng không cần phải như vậy, sau khi chấm dứt Thiên Tiên đài tỷ thí xong, và chuyện của Tông môn, hắn lập tức rời đi. Sau này hắn cũng không biết còn có cơ hội trở lại Lam Nguyệt hay không nữa.

Cho nên, có người hận hắn, cũng không có khả năng phát tiết được, lúc này Diệp Bạch cười khổ một chút, lập tức chậm rãi đi xuống lôi đài.

Tất cả mọi người thấy hắn rời xuống, nhìn về phía hắn, tâm trạng có sợ hãi, có hâm mộ, có đố kỵ, có kính trọng... đủ các loại thần sắc đều có.

Người trẻ tuổi này, vốn cùng tầm tuổi với bọn họ, nhưng hiện tại, tất cả mọi người đều biết, hắn đã bước đi trước một đoạn đường dài rồi, từ nay về sau, tiền đồ chỉ sợ còn có thể bước xa hơn nữa.

Mà bọn họ, cả đời này ngay cả nhìn lên, đều không thể nhìn lên được, đó chính là nằm mơ bọn họ cũng không có thể tưởng tượng được, chính mình có một ngày có thể bước được một bước như thế.

Bọn họ có thể vĩnh viễn không thể đạt được một bước này, mà đối với bọn họ, hiện tại đánh sâu vào cảnh giới này cũng không thể.

Hắc Ma Vương Yến Cực Sơn đứng yên ở trên lôi đài Số 9, hắn kinh ngạc nhìn Diệp Bạch đang ôm lấy Bạch Hàn Nhã hôn mê đi xuống lôi đài, rồi sau đó, biến mất tại trong đám người, không thấy đâu nữa.

Mà sau khi thấy Diệp Bạch rời đi, tâm tư Yến Cực Sơn cũng không có nửa phần cao hứng, ngược lại tràn ngập kinh hãi, lo sợ không yên.

Diệp Bạch nhìn hắn rất là bình tĩnh, tuy nhiên, tất cả đều bắt đầu bởi một trận sóng ngầm bão táp.

Vào lúc này, mặc dù cách xa nhau như vậy, nhưng hắn có thể rõ ràng từ trong ánh mắt của Diệp Bạch, cảm nhận được Diệp Bạch đối với hắn thống hận vô cùng, cùng sát cơ rồi.

Còn có lạnh lẽo, lạnh lùng.

Hắn vốn không sợ trời, không sợ đất, duy ngã độc tôn, hai tay của hắn dính đầy huyết tinh, cho tới bây giờ hắn chỉ thích nhìn người khác tuyệt vọng trước khi chết. Nhưng lúc này, Hắc Ma Vương lần đầu tiên sợ hãi, chính là bị đôi mắt của Diệp Bạch làm cho khiếp sợ.

Hắn bắt đầu hối hận, chấn kinh, sợ hãi... hắn biết mình không nên chọc tới Diệp Bạch, Chẳng lẽ Diệp Bạch đã đạt tới hạ vị Huyền Tông cảnh giới sao, sao có thể như vậy... Không có khả năng... Tuyệt đối không thể... Điều này nhất định là do nằm mơ, nhất định là như vậy rồi?

Tuy nhiên, hắn biết tất cả đều không thể thay đổi, tất cả vẫn như trước, tiếng người vẫn ồn ào, đây là sự thật rồi.

Hắn không hiểu, tại sao tại Âm Xà hạp cốc thực lực của mình rõ ràng hơn đối phương rất nhiều, mà hiện tại, ngắn ngủn mấy tháng, thực lực của Diệp bạch làm sao có thể tăng lên nhanh như vậy, chẳng những vượt qua chính mình, hơn nữa đạt tới cảnh giới mà bản thân hắn cũng không thể hi vọng đạt đến.

Cái cảnh giới này, thậm chí ngay cả Lôi Tông đệ nhất tuyệt thế Thiên tài Lôi Hành Không, cùng sư huynh của hắn là Phó Tinh Di cũng không làm được.

Trong Âm Xà hạp cốc, hắn sở dĩ bại ở trong tay Diệp Bạch, là do xuất kỳ bất ý. Lúc đó Diệp Bạch dùng Hỏa Lôi Tử đánh hắn thương nặng, mà lúc đó hắn rời đi, cũng không phải sợ hãi thực lực Diệp Bạch, mà là do hắn đã trọng thương, sợ uy hiếp của Hỏa Lôi Tử, mới phải bỏ chạy như vậy.

Lần đó hắn tổn thất thảm trọng, Bảo vật tông môn Tử Khí Nhân Hình Hoa, Luyện Khí kỳ đan Tam Hoa Tụ Đỉnh Đan, đều bị Diệp Bạch đoạt được.

Mà đúng lúc hắn trở về, bị tông môn trách phạt, phải ở Âm Khí trì chịu khổ, Tông chủ Trưởng lão trách cứ, do đó trong lòng hắn sinh oán, muốn tìm Diệp Bạch báo thù.

Hắn cho tới bây giờ ở Âm Xà hạp cốc đánh một trận, chỉ là không chú ý, cũng không phải nguyên nhân thực lực, lúc đó hắn muốn giết chết Diệp Bạch giống như đập một con kiến mà thôi, dễ dàng, không có bất cứ kẻ nào có thể cứu được.

Hắn hưởng thụ cái cảnh mèo vờn chuột này, muốn đùa bỡn tới chết, nhìn đối phương cầu xinh tha mạng, thống khổ và nhu nhược, trong lòng hắn mới có khoái cảm,

Hắn cũng muốn thấy vẻ mặt này từ Diệp Bạch.

Cho nên lần Thiên Tiên đài tỷ thí này, các Đại tông môn đệ tử đều đến, hắn mới xuất hiện ở đây mà chưa thấy Diệp Bạch xuất hiện, trong lòng hắn buồn bực, phẫn hận muốn điên.

Hắn thấy thực lực Diệp Bạch như thế, ngay cả Tông chủ Bát phẩm tông môn đều không đạt tới được, hắn biết đây là sự thật, căn bản không thể thay đổi được.

Tại sao ngươi muốn trở về... Tại sao ngươi không tiếp tục tiêu tán...Tại sao tất cả phát sinh... Tại sao thực lực của ngươi tăng lên nhanh như vậy... Chỉ ngắn ngủn mấy tháng thời gian, từ một tên phổ thông Huyền sĩ, tiến giai Huyền Tông cường giả như vậy.

Tại sao... Là cái gì... Tất cả là bởi vì sao...

Hắc Ma Vương không hiểu, không tin, nhưng cũng hối hận cùng thống khổ, hắn hối hận không nên dây vào Diệp Bạch, không nên bị cừu hận làm mù hai mắt, không nên có hành động như thế, chỉ nhìn Bạch Hàn Nhã cùng Diệp Bạch nói mấy câu, hắn đã muốn hạ sát thủ như vậy.

Hắn tận mắt thấy Diệp Bạch dùng Huyền khí bạch luyện, cứu Bạch Hàn Nhã đi.

Hắn tận mắt nhìn thấy toàn thân Diệp Bạch, có khí thế đáng sợ như vậy, gió biến mây cuộn, bầu trời tựa hồ đều đọng lại, hắn có thực lực Đỉnh cấp Huyền sư, bị khí thế này áp bách ngay cả cử động một chút cũng không thể được.

Hắn rõ ràng, Diệp Bạch trôi nổi tại Hư Không, đây là năng lực Huyền Tông cường giả mới có, đáng sợ vô cùng.

Hắn tận mắt nhìn thấy Bạch Hàn Nhã trọng thương như vậy, nếu như thường nhân không thể cứu được, Diệp Bạch lúc này, thi triển ra một bộ chỉ pháp thần kỳ khó lường, cao thâm ảo diệu đem nàng hồi phục sinh cơ.

Tất cả, tại trong mắt Yến Cực Sơn, liền giống như Thần tích vậy.

Nguyên nhân này làm hắn càng thêm kinh khủng, hắn rõ ràng, hai người lúc này chênh lệch là một trời một vực, đừng nói động thủ, đối phương chỉ cần dùng một ánh mắt, khí thế, chính mình cũng không thể động đậy, không có ý thức chỉ có thể mặc người đấm đá mà thôi.

Hai người có thực lực khác biệt, như bầu trời cùng đại địa vậy, căn bản không cùng một tầng thứ, trong lòng hắn càng cảm thấy hối hận.

Hai người đánh một trận, kết quả như thế nào, hắn quá rõ ràng rồi.

Lúc này, hắn thống hận chính mình. Tại sao... Tại sao chính mình muốn động đến cái tên Sát thần này. Nếu như hắn biết có kết quả như vậy, ngày đó, đánh chết hắn cũng không đi đoạt Cao cấp Phục Giao Kiếm.

Một đôi Phục Giao Kiếm thì là cái gì, làm sao có thể so sánh được tánh mạng của mình, cho dù hắn lúc này là Ma Thần Cốc đệ nhị thân truyền đệ tử, được mọi người kính ngưỡng, cho dù sợ hãi đối phương, nhưng tất cả không thể quay đầu lại được nữa rồi.

Sai lầm lớn đã thành, thâm cừu đã kết, hai người không tiếp tục quay lại được, đối phương muốn giết chết hắn, như giết chết một con kiến hôi, căn bản không mất một chút khí lực.

Hắn sở dĩ không có lập tức động thủ, chỉ sợ muốn tại trên lôi đài, quang minh chánh đại kích sát mình, lúc đó bản thân mình, chẳng những chết mà thân bại, danh liệt.

Vừa nghĩ điểm này, trong lòng Yến Cực Sơn sợ hãi, hắn nhất thời như có một con Mãnh Hổ cắn nuốt trái tim của hắn vậy.

Một loại sợ hãi, lúc hắn giết người thì không có cảm giác, hiện tại đứng trước tử vong thì cảm giác áp bách như vậy.

Một khắc này, tâm tư hắn cấp bách, sợ hãi, trong ánh mắt lộ vẻ vô cùng sợ hãi.

*****

Hắn lúc này ngẩn người ra, hắn thậm chí ngay cả khi tên trọng tài kia tuyên bố hắn thắng trận mà cũng không có nghe thấy, hắn cũng không biết chính mình làm như thế nào đi xuống lôi đài, mọi người thấy hắn thì đều có ánh mắt chán ghét, sau đó quay đầu đi, chỉ trỏ.

Không ít người, càng như thấy rắn rết, nhao nhao tránh lui, tất cả mọi người đều tránh đi rất xa, không dám đến gần.

Hắn muốn nói một hai câu, tuy nhiên muốn nói ra, lại có cảm giác mọi người hắn, đều là châm biếm, trào phúng, khinh thường cùng phỉ nhổ.

Hốt nhiên, hắn nhìn thấy một người cách đó không xa, đó là một tên Ma Thần Cốc đệ tử, trong lòng hắn vui mừng, định đi qua đó.

Tuy nhiên, tên Ma Thần Cốc đệ tử kia thấy hắn đến, như cùng nhìn thấy Ma Quỷ vậy, xoay người trốn đi, lúc này hắn cũng chỉ biết há to miệng ra, một câu không nói ra lời.

Hắn là Ma Thần Cốc đệ nhị thân truyền đệ tử, bình thường những người này thấy hắn thoạt nhìn hòa ái dễ gần, đều cung kính chào hỏi từ xa, mọi người đều đến vấn an, nịnh bợ lấy lòng. Hiện tại, đều coi mình như rắn rết sao.

Hắn rõ ràng nhìn thấy, xa xa vài tên Ma Thần Cốc đệ tử, nhìn thấy hắn tới, con mắt đều không khỏi biến sắc, rồi sau đó lặng lẽ lui xuống.

Vào lúc này, hắn quay đầu chung quanh, hắn biết ở đây, mặc dù náo nhiệt, nhưng lại không có lấy một người, thân cận với mình, mà hắn đã bị chúng bạn xa lánh rồi.

Mặc dù náo nhiệt vô cùng, nhưng hắn lại giống như cô độc một người, hắn có cảm giác đặt mình trong hoang mạc vậy, đối mặt với cả đàn chó sói đói khát.

Không ai có khả năng cứu hắn, cũng không có ai muốn tới cứu hắn, tất cả mọi người, đều chỉ muốn hắn đi vào chỗ chết, muốn nhìn hắn bị chê cười mà thôi.

Nghi thần nghi quỷ, hắn thậm chí cảm giác được, phía sau thổi tới một cơn gió, đều mang theo một tia cừu hận cùng sát ý, ánh mắt, âm độc, tàn nhẫn, như cùng Ác Lang, như cùng lưỡi đao vậy, cắt hắn, vô tình đâm vào tâm tạng hắn. Những thống hận này, lúc này địa vị, thân phận, đã toàn bộ biểu lộ ra rồi.

- Đây là tại sao? Chẳng lẽ, ta thật ở chỗ này chờ chết sao, đối phương đã tới cửa, ta không phải là đối thủ của hắn.

- Không, ta muốn chạy trốn, ta muốn chạy trốn... Có thể trốn rất xa, trốn rất xa... Rời xa nơi này, rời xa những đám người này, vĩnh viễn không trở về, cho đến bao giờ ta có thể đạt tới cái cảnh giới kia, khi đó sỉ nhục hôm nay, chắc chắn trả gấp bội.

Cái ý nghĩ này, hắn trước kia chưa từng có nghĩ tới, bởi vì hắn là Ma Thần Cốc thiên chi kiêu tử, cũng sợ không thể hồi tông, không có bằng hữu, không người quen.

Ý nghĩ trốn chạy càng lớn. Hắn bắt đầu nhìn bốn phía, lúc này hắn sợ người khác phát hiện ra ý đồ của mình, rồi sau đó lặng lẽ hướng hậu viện đi tới.

May mà, tất cả mọi người đều úy kỵ hắn như rắn rết, nhìn thấy hắn tới, nhao nhao tránh né còn không kịp, sao lại dám dây dưa với hắn đây.

Trong lòng hắn khẽ buông lỏng, hắn muốn thoát ly khỏi đám người, cửa sau cũng đã sắp tới rồi.

Ở cánh cửa có một lão đầu, đứng tại nơi đó làm Thủ vệ.

Lão đầu này, bất quá là một người bình thường mà thôi, cửa sau Lôi Tông, đi thông đến một nơi hoang vắng không người, phía sau là rừng rậm núi hoang, cho nên bình thường ít người đi qua.

Cho nên, trông coi nơi này cũng chỉ là người bình thường, hơn nữa với chức trách này, lúc này ở đây đang tiến hành tỷ thí, cũng không có người nào cảm thấy hứng thú đi qua đây cả, cho nên cũng không biết Yến Cực Sơn đi đến nơi này.

Yến Cực Sơn trong lòng vui vẻ, hắn bước nhanh đi tới, nhanh chóng thoát ly khỏi tầm mắt đám người, vượt qua gốc đại thụ, từ hậu viện nhìn phía nơi này, hắn bước nhanh hơn, nếu không giả vờ cẩn thận, thì hắn đã chạy đi rồi.

- Ngươi muốn đi đâu?

Lão đầu cả kinh, nhìn thấy một đạo nhân ảnh mạnh mẽ chạy tới, vẫn còn nhớ rõ chức trách chính mình, vội vàng hỏi.

Yến Cực Sơn trong lòng cả kinh, hắn tưởng có người đuổi theo, trong lòng nhất thời run lên, đợi đến khi quay đầu nhìn lại, hắn thấy không có người nào khác, chỉ có tên lão đầu thủ Vệ, trong lòng nhất thời buông lỏng toàn thân, sau đó nhìn tên lão đầu một cái, càng là sát ý chợt lóe qua, nghĩ thầm có lên sát nhân diệt khẩu hay không.

Bất quá, sau một lát, hắn lại bỗng nhiên nghĩ đến, nếu như lúc này giết chết người này thì mùi huyết tinh nhất định không lấn át được, Lôi Tông chỉ sợ một điểm gió thổi cỏ lay, đều chạy không thoát khỏi tầm mắt của bọn họ.

Đến lúc đó hắn bị phát hiện, hành tung bại lộ, thì muốn chạy thoát cũng không xong.

Cùng như thế, còn không bằng làm bộ như một người bình thường, rồi sau đó đi qua, chỉ cần mình không nói, lão đầu này cũng không biết mình là ai, muốn đi đâu, phỏng đoán bên này cũng không còn sự tình gì, căn bản không nghĩ tới bẩm báo, người khác cũng không tự dưng nhàm chán đến hỏi, đến lúc đó mình cũng đã đi xa rồi.

Mà đợi người chân chính phát giác mình đã rời đi, chỉ sợ mình đã sớm vượt xa vạn lý rồi, đến lúc đó, đừng nói là Huyền Tông, chính là Huyền Vương cũng không có khả năng đuổi theo được mình.

Lúc đó Thương Sơn vạn lý, ai biết chính mình đi đâu, sau đó cải sửa diện mục, thay đổi tên họ, không ai nhận ra được bản thân mình.

Cho nên...

Nghe vậy, hắn kìm lo lắng trong lòng, chậm dãi cước bộ, mỉm cười nói:

- Không có gì, ta thấy mệt mỏi, đi dạo một chút mà thôi.

Nói xong, hắn cất bước đi tới cửa sau.

Nghe vậy, lão đầu thủ vệ, nghi hoặc nói:

- Không phải bên này a... Ai...

Vừa muốn gọi lại tên Hắc bào thanh niên kia, lại thấy đối phương đã vội vã lướt qua rồi, phảng phất như một trận gió, chạy gấp ra, rồi sau đó, cước đạp cỏ hoang, thoáng qua liền hóa thành một bóng người nhỏ bé, nhập vào quần sơn, biến mất không thấy đâu nữa.

Tên Thủ vệ lão đầu, thấy một màn như vậy, chỉ lắc đầu, lẩm bẩm nói:

- Kỳ kỳ quái quái... Người này muốn làm gì? Chắc ít việc, muốn tại Hậu sơn thì cũng không nên đi như vậy, mặc kệ nó, nhìn tình huống của hắn, cũng là tới tham gia tông môn đệ tử tỷ thí, có điểm thực lực thì ở trong núi, Mãnh Thú cũng chưa chắc đã hại được hắn.

Không quản hắn nữa, lão đầu dựa vào cánh cửa nhắm mắt lại, cửa sau hàng năm cũng có người đến, căn bản là không cần Thủ vệ, hắn sở dĩ tới đây là do nhiều năm thủ vệ dưỡng thành thói quen mà thôi.

Nhưng lúc này, có một bước chân nhẹ nhàng đi tới.

Tiếng bước chân này, cùng người bất đồng, từng bước từng bước, phảng phất như đạp tại tâm khẩu vậy, mỗi một bước đều giống như trực tiếp đập vào tâm tạng, nương theo tâm tạng vừa nổi lên, toát ra, cô động.

Theo tiếng bước chân, có một người mặc một bộ bố y phổ thông, đầy bụi bặm, có mặt mũi trẻ tuổi, nhưng tóc cũng đã bạc hết.

Toàn thân hắn không có một chút trang sức, không có lấy một kiện binh khí, thậm chí bàn tay trần, dưới chân đi chân trần.

Cả người, như cùng khổ não, kỳ quái như thế.

Người tuổi trẻ kỳ quái, đến gần hậu viện, có cảm giác mới vừa rồi có người vội vàng đi ra, mà tới trước mặt hắn, cung cung kính kính, hàng lễ hỏi:

- Xin hỏi lão trượng, mới vừa rồi có người đi hướng nào vậy?

Thủ vệ lão giả nhìn người tóc bạc tuổi trẻ, rõ ràng so với người vừa mới đi xa, khí thế lăng nhân, còn ẩn mang tà khí kỳ quái thì thuận mắt hơn nhiều lắm, người này giống như thanh niên, biết lễ như thế, Tôn lão hòa ái như vậy cũng không có nhiều.

Cho nên, nghe thấy tóc bạc thanh niên hỏi, thủ vệ chỉ về phía Hậu sơn, nơi Hắc Ma Vương thoát đi:

- Rõ, Ngươi hỏi làm gì, chẳng lẽ ngươi cũng đi cùng sao?

Tóc bạc thanh niên nghe vậy, mỉm cười, nói:

- Không phải, ta tới tìm hắn trở về, đa tạ lão trượng cho biết, tại hạ cáo từ.

Nói xong, hắn chậm rãi hướng cửa nhỏ hậu viện đi tới, nhìn như không hài lòng, nhưng trong nháy mắt, cũng đã cách xa mấy trăm trượng, đồng dạng từ từ biến mất tại trong đám sương mù, truy tìm Hắc Ma Vương rời đi, thân ảnh cũng dần không thấy đâu nữa.

- Là sao vậy?

Lão đầu thủ vệ sờ sờ râu, lão cũng không ngẫm nghĩ nữa, chỉ chốc lát sau, liền tiến vào trong mộng đẹp.

Mà hắn không có chú ý tới, phía sau là tóc bạc tuổi trẻ, khoảng cách hơn mười trượng, đều có huỳnh hỏa lóe ra, tràn ngập hương khí nhàn nhạt.

- Thiên Lý Nhất Tuyến Hương, Thương Mang đại lục dùng để truy tung, dùng để liên lạc, chỉ dẫn phương hướng.

Mà Tử Cảnh Cốc, Hoàng Linh, Cốc Tâm Lan, Diệp Khuyết, Diệp Bồng Lai đứng ở một góc, lại không có thân ảnh Diệp Khổ đâu.

*****

Không đề cập tới Diệp Bạch, Hắc Ma Vương sau đó rời đi, tại lôi đài số 9, 10 quyết chiến thắng bại phân, lúc này còn lại vài toà lôi đài, cũng dần dần có kết quả rồi.

Sáu tòa lôi đài số 1, 2, 3, 6, 7, 8, từ lúc Diệp Bạch cùng Hắc Ma Vương chưa có quyết chiến, đã phân ra thắng bại rồi.

Lôi đài số một, Lôi Tông Cửu thiên Lôi Hành Không đối chiến Bái Kiếm Cốc Bái Kiếm Công Tử Yến Vũ Vô, thắng. Lôi đài Số hai, Ma Thần Cốc Ngọc Chưởng Phó Tinh Di, đối chiến Hồng Phấn Sơn Trang Đường Huyết Nhu, thắng.

Lôi đài Số 3, Tử Cảnh Cốc Công tử Yến Bạch Bào, đối chiến Kim Nhạn Cung Thiết Kiếm A Quỷ, thắng. Lôi đài Số 6, Thực Hồn Tông Cao Tinh Tinh, đối chiến Tử Cảnh Cốc Đạm Thai Tử Nguyệt, thắng.

Lôi đài Số bảy, Trường Kiếm Môn Liễu Nhân Cốt, đối chiến Phục Ma đường Thương Hồng kiếm Mộc Thương, thắng. Lôi đài Số 8, Nhược Thủy Tông Lan Nhược Thủy, đối chiến Lôi Tông Phục Ma Kim Thân Lôi Thiên Hình, bại, Lôi Thiên Hình thắng.

Sau đó, có 2 lôi đài hai bên thế lực ngang nhau, chiến đấu tại lôi đài số 4, Hỏa Phong Hồ Phục Hạo, đối chiến Tử Cảnh Cốc Túc Khô Tâm, cùng lôi đài số 5, Ly Hận Cung Cầm Tử Y, đối chiến Hỏa Phong Hồ Tả Biên Phong, trải qua thiên nan vạn nan, huyết chiến rất lâu, rốt cục cũng có kết quả.

Tại lôi đài Số 4.

Hỏa Phong Hồ Phục Hạo, Hoàng Bảng lần trước xếp thứ 4, Hỏa Phong Hồ đệ nhất thiên tài, Đỉnh cấp Huyền sư cảnh giới, hơn nữa hắn còn có trong tay một thanh tam cấp đỉnh cấp Vương Xà Xích Luyện kiếm, không hề nghi ngờ có thể nói như hổ thêm cánh, cường đại vô cùng.

Nhưng, Tử Cảnh Cốc Thiếu cốc chủ Túc Khô Tâm cũng không phải là người dễ dàng thất bại, hắn mặc dù thực lực thấp hơn, tuy nhiên thiên tư xuất chúng, ngộ tính vô cùng, cho nên tu luyện cũng tiến triển cực nhanh.

Hơn nữa hắn có người cha Túc Hàn Sơn, trung vị Huyền Tông, phía sau lại có Bát phẩm tông môn chống đỡ, các loại Linh dược, trân bảo, nhiều vô số kể, tu vi tự nhiên cũng không thấp.

Hôm nay, hắn được truyền Tử Cảnh Cốc đệ nhất tuyệt học, Thanh cấp Trung cấp Tam Thiên Kiếm Khí Quyết, mặc dù không hoàn toàn, nhưng được ngũ trọng, thực lực như vậy có thể thấp sao.

Hai người, đánh nhau có thể nói thảm thiết, Xà Vương Phục Hạo tài cao một bậc, chiếm được thượng phong, nhưng cũng chỉ có thể như thế mà thôi, Túc Khô Tâm Tam Thiên Kiếm Khí Quyết thập phần sắc bén, một kiếm phát huy ra, chính là xuất hiện ba đạo kiếm khí, bá đạo vô cùng.

Phải biết rằng, kiếm quyết này vốn là Thất phẩm tông môn trấn tông bí kíp, hôm nay rơi vào tay Tử Cảnh Cốc, có thể đơn giản sao.

Nhưng Phục Hạo cũng có một bộ Thanh cấp công pháp, bất quá chỉ là Thanh cấp cấp thấp mà thôi, hai người lui tới, cũng không biết rốt cuộc đối chiến bao nhiêu chiêu, Phục Hạo lúc này thở hồng hộc, có chút không thể tin được một màn trước mắt này, đối phương có thể cùng hắn đánh tới tình trạng như thế.

Túc Khô Tâm Huyền khí tiêu hao nhiều hơn, cuối cùng, Túc Khô Tâm không phải thua ở thực lực, mà là Huyền khí tiêu hao. Dù sao, hắn cũng chỉ là Cao cấp Huyền sư, mà Tam Thiên Kiếm Khí Quyết là một môn Thanh cấp Trung cấp kiếm quyết, đối với Huyền khí tiêu hao đáng sợ vô cùng.

Nếu chỉ một chiêu hai chiêu còn miễn cường chịu được, bảy chiêu tám chiêu cũng không có gì, nhưng mấy chục chiêu, trên trăm chiêu thì Huyền khí của hắn không đủ duy trì được. Cuối cùng, hắn phải thua Hoàng Bảng đệ tứ Xà Vương Phục Hạo, cũng là trận đấu bị thua đáng tiếc.

Tuy không phục, tuy nhiên dù sao cũng là thực lực không bằng người, cũng chỉ có thể đón nhận kết quả này mà thôi.

Cho nên lôi đài số 4, Xà Vương Phục Hạo chiến thắng, Tử Cảnh Cốc Thiếu cốc chủ Túc Khô Tâm thua.

Mà lôi đài số 5, cũng như lôi đài số 4, phân ra thắng bại.

Ly Hận Cung Cầm Tử Y, đối chiến Hỏa Phong Hồ Huyết Thủ Tả Biên Phong, hai người thực lực, đều rất là đáng sợ.

Ly Hận Cung Lam Nguyệt công quốc Tây cảnh, duy nhất một quốc, Bạch Hổ quốc siêu cấp Đại tông môn, từ trước đến giờ rất khiêm tốn, rất ít xuất thế.

Mà Ly Hận Cung đệ nhất thanh niên đệ tử, Cầm Tử Y, so với Thiên Tiên đài tỷ thí lần trước, càng thêm cường đại hơn. Tại Thiên Cổ Ma quốc địa ngục khiêu chiến, hắn đã huyết chiến hơn sáu ngàn đấu tràng, tổng cộng trong năm năm, hắn từ trong núi xương biển máu mà ra, càng đáng sợ vô cùng.

Hắn mặc dù không có Thanh cấp công pháp, tuy nhiên cũng đạt tới Đỉnh cấp Huyền sư, mà Huyết Thủ Tả Biên Phong xuất thân từ Bát phẩm Đại tông môn Hỏa Phong Hồ, không ngờ tu luyện được một môn Thanh cấp thần công, mặc dù thực lực không bằng Cầm Tử Y, nhưng khi chiến đấu vẫn có thể ngang tay.

Bất quá mặc dù chiến đấu giằng co, tuy nhiên, Cầm Tử Y đã có hơn sáu ngàn chiến đấu huyết tràng mà ra, về kinh nghiệm, thực lực hơn hẳn. Còn Tả Biên Phong bình thường đều tu luyện ở trong tông môn cũng không thể so sánh được, ngay từ đầu, nhìn như hoà nhưng thời gian trôi đi, chiến cuộc dần dần hướng về phía Cầm Tử Y.

Đến cuối cùng, lôi đài số 4, Xà Vương Phục Hạo cùng Tử Cảnh Cốc Thiếu cốc chủ Túc Khô Tâm phân ra thắng bại, Cầm Tử Y rốt cục nắm lấy một lần cơ hội, dùng một chiêu dụ địch, thành công đem Tả Biên Phong đánh bại, thăng cấp.

Đến lúc này, Hoàng Bảng trước 10, rốt cục cũng đã lộ ra, cùng Hoàng bảng lần trước biến hóa không lớn, lần trước mười người, lần này có bảy người đứng vào trong đó, trong đó có ba người là biến hóa rất nhỏ mà thôi.

Ba người này, một người căn bản không đến dự thi, bởi vì tuổi đã qua, chính là Hoàng Bảng đệ thập, Linh Lung Tiểu Trúc Bạch Hàn Thiền.

Còn lại hai người, Hoàng Bảng đệ bát Tiểu Hàn Sơn Vân Du, bại bởi Viên Thiên Các Hi Vô Hà, cũng không có mặt mũi nhìn người, Tổng quyết đấu còn chưa có bắt đầu, bọn họ đã thu hành lý rời khỏi Thiên Tiên đài tỷ thí, trở lại Lam Nguyệt Nam cảnh rồi.

Mà Viên Thiên Các Hi Vô Hà, tại tổng quyết đấu lần này, lại thất bại trong tay Tử Cảnh Cốc Diệp Bạch, cho nên, Diệp Bạch thành công tiến vào Hoàng Bảng top 10.

Mà tên còn lại, Hoàng Bảng đệ cửu Nhược Thủy Tông Lan Nhược Thủy, cùng Yến Bạch Bào, Vân Du, đều xuất thân từ Nam Nguyệt Nam, ở Thiên Tiên đài tỷ thí gặp phải ngựa ô, Lôi Tông Lôi Thiên Hình.

Thực lực Đỉnh cấp Huyền sư, đối chiến Trung cấp Huyền sư, kết quả Lan Nhược Thủy, không cần nói cũng biết, Lôi Thiên Hình thành công chiến thắng, thăng cấp Hoàng Bảng thập cường.

Mà Lan Nhược Thủy lại tiếc nuối thất bại, mất đi tư cách khiêu chiến Hoàng Bảng, đến lúc này Lam Nguyệt Nam cảnh, ba người Hoàng Bảng chỉ còn lại Tử Cảnh Cốc Yến Bạch Bào còn tiếp tục kiên trì, hai người cũng đã thất bại mà về.

Nhưng Thiên Tiên đài tỷ thí lần này, Lam Nguyệt Nam cảnh có thêm Diệp Bạch, lúc này đã hoàn toàn khác xưa rồi.

Mặc dù Lam Nguyệt Nam cảnh lần này Hoàng Bảng top mười chỉ còn hai người, so với lần trước thiếu đi một người, nhìn thì như sa sút. Tuy nhiên hai người này, toàn bộ đều xuất thân từ Tử Cảnh Cốc, hơn nữa thực lực càng thêm thâm sâu.

Thậm chí, trong đó có thể phân ra Hoàng bảng top 3 vậy.

...

Lúc này Hoàng Bảng trước mười, phân biệt là: Lôi Tông Cửu thiên Lôi Hành Không, Ma Thần Cốc Ngọc Chưởng Phó Tinh Di, Tử Cảnh Cốc Công tử Yến Bạch Bào, Hỏa Phong Hồ Xà Vương Phục Hạo.

Ly Hận Cung Cầm Tử Y, Thực Hồn Tông Cao Tinh Tinh, Trường Kiếm Môn Liễu Nhân Cốt, Ma Thần Cốc Hắc Ma Vương Yến Cực Sơn, Lôi Tông Phục Ma Kim Thân Lôi Thiên Hình, Tử Cảnh Cốc Diệp Bạch.

Mười người theo bài danh, không phân trước sau, còn muốn tiến hành Tổng quyết đấu chọn ra 5 người.

Nhưng trận thi đấu này, bởi vì mọi người hôm nay rất là mệt mỏi, cùng một nhóm cường địch đối chiến đã tiêu hao quá lớn. Cho nên ban tổ chức quyết định nghỉ ngơi một ngày, buổi sáng ngày mai, trận thi đấu sự mới chính thức bắt đầu.

Phải nói rằng Tiên thiên tỷ thí lần này rất bất ngờ, không nói Phục Hạo đối chiến Túc Khô Tâm, Cầm Tử Y đối chiến Tả Biên Phong quá cân bằng. Cũng không nói Hắc Ma Vương Yến Cực Sơn, tâm ngoan thủ độc, đối với Linh Lung Tiểu Trúc Bạch Hàn Nhã muốn đẩy nàng vào chỗ chết, như có thù không đợi trời chung vậy. Nhưng quan trọng nhất vẫn là Thiên Tiên đài tỷ thí xuất hiện một người đột phá đến cảnh giới Huyền Tông.

Tin tức này quả thực làm người sửng sốt, có cảm giác cái lổ tai đều điếc đặc, vẫn có quá nhiều người đến nay vẫn không thể tin được đây là thật sự. Tuy nhiên, tất cả đều là thông tin chuẩn xác rồi.

Cuối cùng, tên Huyền Tông cường giả tuổi mới hai mươi mốt, hai hai mà thôi, trước đây là nhân vật Vô Danh, ở Tử Cảnh Cốc từ một đệ tử cấp thấp sau một một trận dương danh, oanh động thiên hạ, chỉ sợ không tới mười ngày chấn động Lam Nguyệt, lan truyền khắp nơi.

Thậm chí, lan truyền sang cả xung quanh Lam Nguyệt, Đông Thanh Ti, Nam Lục Tú, Tây Âm Nguyệt, Bắc Xích Mạc, thậm chí Bắc bộ tiểu quốc Bạch Xà xa xôi ... đều có thể biết.

Trận này phát ra từ Lam Nguyệt, chấn động Tử Hoa Vương quốc, danh tiếng có thể truyền tới các tiểu quốc, công quốc, vô luận cường giả đứng đầu hay tông môn cấp thấp, đều rung động.

Tại Lam Nguyệt có người trẻ tuổi mới hai mươi tuổi cảnh giới Huyền Tông, danh tiếng này như Long Ngâm Thâm Uyên, sau đó bay vọt cửu thiên, như hổ phục làm Thiên Địa chấn.

Tất cả mọi người bắt đầu chờ mong, trận chiến đấu tiếp theo.

*****

Vốn tưởng rằng, Hoàng Bảng đệ nhất lần này không ngoài ai khác, đó là Lôi Tông Lôi Hành Không, bây giờ xem ra là lầm to rồi.

Diệp Bạch xuất hiện đã đạt tới cảnh giới Huyền Tông, hắn còn tham gia thì Hoàng Bảng đệ nhất còn là người khác sao?

Lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy nghi vấn trong lòng, mọi người đang chờ đợi, chờ đợi Tổng quyết đấu ngày thứ hai đến.

...

Mười lôi đài chiến đấu cũng đã kết thúc, trọng tài cũng đã tuyên bố những người chiến thắng, sau đó mọi người tán đi, không tiếp tục náo nhiệt nữa, đi về chỗ ở của mình.

Lúc này, cả Lôi Tông hậu viện trở nên trống vắng, cho dù có người cũng là do nhàm chán đi dạo mà thôi.

Rồi sau đó, luồng sóng nhiệt trở về chỗ ở.

Bất quá ba khắc sau, cả Thanh Long thành, đều lâm vào oanh động.

Dù sao, trừ những tông môn đệ tử ở ngoài, còn đại bộ phận không có tư cách tiến vào Lôi Tông, xem trận Thiên Tiên đài tỷ thí này.

Chỉ có thể nghe nói, nghe nói mặc dù không bằng tự mình đi xem, nhưng được người khác thêm mắm thêm truyền đi thì càng thêm Truyền kỳ. Làm cho rất nhiều người kinh ngạc, thầm tiếc không thể đích thân tới xem trận chiến đấu được.

Mà các Tông chủ tông môn lúc này đều chiêu tập nội tông Trưởng lão đến, thương thảo với việc Tử Cảnh Cốc đột nhiên xuất hiện một người trẻ tuổi Huyền Tông như thế, hơn nữa có thể là trung vị Huyền Tông tồn tại. Bọn họ thương thảo từ nay về sau, bọn họ phải đối mặt với Tử Cảnh Cốc cùng Diệp Bạch như thế nào.

Các Đại tông môn đều thảo luận tới mặt đỏ tới mang tai, nước miếng bay ngang, thậm chí thiếu chút nữa vung tay.

Nhưng không hề nghi ngờ, mặc kệ mọi người tranh luận như thế nào, tất cả đều không có cách nào bác bỏ một chuyện, đó chính là Tử Cảnh Cốc từ hôm nay về sau, cũng khong phải là Tử Cảnh Cốc như cũ nữa, bọn họ muốn thảo luận như thế nào thì cũng không thể cùng Tử Cảnh Cốc đối địch. Nếu như thế thì lúc này cần phải đi cải thiện quan hệ hữu hảo với Tử Cảnh Cốc.

Bởi vì hôm nay, địa vị Tử Cảnh Cốc bắt đầu áp đảo Tam đại tông môn, Hỏa Phong Hồ, Ma Thần Cốc trên, cùng Lôi Tông rồi.

Hiện tại, Tử Cảnh Cốc có Diệp Bạch, địa vị hoàn toàn bất đồng, vượt qua ba tông, là ván đã đóng thuyền rồi, cả các thế lực Lam Nguyệt công quốc kết cấu lần nữa bị đánh vỡ, phân chia.

Thậm chí, từ một số phương diện mà nói, Tử Cảnh Cốc thực lực thậm chí còn vượt qua Lôi Tông rồi.

Dù sao, Lôi Tông mặc dù cũng có Huyền Tông, hơn nữa cũng có trung vị Huyền Tông, nhưng trung vị Huyền Tông chỉ có một vị, còn lại là hạ vị Huyền Tông mà thôi, mà Tử Cảnh Cốc hiện tại, có hai vị trung vị Huyền Tông, thực lực so sánh, kết quả không cần nói cũng biết.

Hơn nữa, bên trong tông môn cũng có Thanh cấp công pháp, nhưng là Thanh cấp Trung cấp Tam Thiên Kiếm Khí Quyết, được xếp hàng đỉnh rồi.

Đó chính là sự thật, Tử Cảnh Cốc lúc này quá cường đại, trong ba Đại tông môn cường đại nhất. Không những như thế, ngày hôm nay vượt qua các Đại tông môn, trở thành Lam Nguyệt đệ nhất Đại tông, thậm chí hướng Thất phẩm rồi.

Kết quả này cũng không có gì kinh ngạc, bởi vậy, mặc kệ bỏ ra vốn liếng như thế nào, các Đại tông môn cũng cố gắng, đi cải thiện quan hệ với Tử Cảnh Cốc.

Mà vốn Tử Cảnh Cốc có thù hằn, thì môn phái đó trong lòng càng lo sợ, lúc này hoảng sợ như chó nhà có tang, suy nghĩ làm sao có thể hóa giải oán cừu ngày xưa, cùng Tử Cảnh Cốc hình thành quan hệ giao hảo.

Bọn họ rất sợ chuyện thế lực Tử Cảnh Cốc bành trướng sẽ trả thù, mà với hai trung vị Huyền Tông trước mặt, thực lực bọn họ nhỏ bé như ánh nến trong gió, nếu bị thổi liền diệt, trong lòng càng thấp thỏm không thôi.

Bất quá tất cả mọi người không biết, Tử Cảnh Cốc lúc này cũng không có đi thảo luận cái gì xưng hùng, xưng bá, hùng tâm thiên hạ. Lúc này Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ Túc Hàn Sơn vừa về tới tông nội, lập tức phái người đi mời Diệp Bạch.

Diệp Bạch không cần hỏi cũng có thể đoán được Cốc Chủ Túc Hàn Sơn gặp hắn để làm gì, nhưng việc này nếu đã bại lộ, khắp thiên hạ đều biết, mặc dù chính mình không muốn sớm lộ ra như thế, để rước lấy phiền toái.

Những chuyện hên xui may rủi, lúc này đã truyền ra, đã như vậy muốn che dấu không cần thiết nữa, hơn nữa càng khó giải thích. Cho nên, hắn cũng không tính toán che dấu cái gì.

Hắn trở thành trung vị Huyền Tông, ở Lam Nguyệt đã không có cái gì làm hắn phải sợ hãi nữa, nếu như có ngày sớm muộn sẽ đến, sớm hơn vài ngày thì cũng không có gì khác nhau.

Cho nên có lẽ như vậy, còn có thể chấn nhiếp thế nhân một chút, làm cho Tử Cảnh Cốc danh vọng vang xa, làm cho Hoàng Bảng đệ nhất càng thêm oanh động, càng thêm hiển quý mà thôi.

Điều này, có lẽ chính là việc mà mình báo đáp Tử Cảnh Cốc, giải quyết xong khúc mắc này xong, cho dù bản thân mình rời xa Tử Cảnh Cốc, thì phần danh vọng này, cũng có thể mang cho Tử Cảnh Cốc vô số ích lợi khả quan.

Mà chính mình, cũng không có khúc mắc nữa.

Khi Diệp bạch nghe thấy Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ Túc Hàn Sơn phân phó người mời hắn đến, Diệp Bạch cúi đầu nhìn thoáng qua Bạch Hàn Nhã đang hôn mê bất tỉnh, sau khi trải qua Trường Sinh chỉ pháp chữa trị, lúc này nàng hơi chút khôi phục một tia huyết sắc, trong lòng Diệp Bạch, rốt cục cũng có chút buông lỏng.

Đưa tay đem chăn đắp cho nàng, sau đó phân phó tên đệ tử, trong lúc bản thân mình chưa có trở về, bất luận kẻ nào cũng không được làm ảnh hưởng đến nàng nghỉ ngơi, sau đó tức cáo từ rời đi.

Lúc này, nếu gặp phải một tên Huyền Tông đến, hắn cũng sẽ không sợ hãi, kiên quyết đem công việc mà Diệp Bạch vừa mới phân phó làm tốt.

Trong con mắt của những đệ tử Tử Cảnh Cốc, lần này được đi theo là niềm hạnh phúc, Diệp Bạch chính là anh hùng của bọn họ, lúc này bọn họ cảm thấy trở thành một tên đệ tử Tử Cảnh Cốc chính là vinh quang.

Mà bọn họ trước kia, chưa bao giờ được đón nhận ánh mắt tôn sùng như vậy, nhưng hôm nay có được như vậy, tất cả mọi người biết, người khác đối với bọn họ tôn kính, hâm mộ, lấy lòng, nịnh bợ, đều là bởi vì Diệp Bạch trở thành Huyền Tông mà thôi.

Mà đây mới chỉ là bắt đầu, Diệp Bạch xuất hiện, đem Tử Cảnh Cốc thay đổi càng nhiều, đồng thời cũng thay đổi bọn họ càng nhiều, cái ảnh hưởng đó thay đổi cả thế cục Lam Nguyệt.

...

Diệp Bạch rất nhanh đi tới U Cầm viện, nơi này bình thường chỉ có Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ Túc Hàn Sơn ở mà thôi.

Đi tới một gian nhà tao nhã.

Có một đệ tử tiến lên gõ gõ cửa, chỉ trong chốc lát, có một giọng nói đầy uy nghiêm, thanh âm trung niên nam tử vang lên:

- Đi vào.

Đối với thanh âm này, Diệp Bạch tự nhiên không xa lạ, đúng là thanh âm Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ Túc Hàn Sơn, hắn khẽ vẫy tay, bảo tên kia dẫn đường lui ra, hắn sửa sang lại Y phục, rồi sau đó ánh mắt yên tĩnh, đẩy của đi vào phòng.

Ánh trăng xuyên thấu qua đại môn, chiếu xạ vào, tại trong mắt của Diệp Bạch có thể rõ ràng thấy căn phòng bố trí theo phong cách cổ.

Cửa sổ tĩnh lặng.

Đóng cửa, hắn lẳng lặng đi tới, đi tới phía sau Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ Túc Hàn Sơn, thi lễ:

- Tông chủ.

Tùy theo thanh âm của hắn, Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ Túc Hàn Sơn một mực đưa lưng về phía trước, bỗng nhiên nhất động, lập tức, hắn chậm rãi quay đầu lẳng lặng nhìn Diệp Bạch hồi lâu, Diệp Bạch vẫn bình tĩnh nhìn thẳng vào hắn, không bởi vì đối phương khí thế trung vị Huyền Tông, mà có thể khuất phục.

Cứ như vậy bình tĩnh lúc lâu, rốt cục, Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ Túc Hàn Sơn ngửa mặt lên trời cười to:

- Ha ha ha ha... Không sai, rất tốt, vốn là buổi sáng hôm nay, tronglucs ta xem cuộc chiến, ta còn có chút không tin. Nhưng hiện tại, ngươi đích xác tiến vào cảnh giới Huyền Tông rồi, hơn nữa trung vị Huyền Tông, có thể chịu được khí thế áp bách của ta mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy, thực lực của ngươi đúng là rất mạnh.

Diệp Bạch cung kính mà khiêm tốn nói:

- Không dám.

Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ Túc Hàn Sơn vung tay lên nói:

- Không nên khiêm nhường, nam nhi nên có dũng cảm phô trương khí thế, duy ngã độc tôn, dám đứng trên mọi người, hảo, phi thường tốt. Trước kia, ta mặc dù cũng có chú ý, nhưng cũng không có coi trọng, nhưng hôm nay, ngươi thật sự cho ta một kinh hỉ thật to rồi.

Trong ánh ánh mắt Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ Túc Hàn Sơn, rất là vui vẻ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1005)