Truyện ngôn tình hay

Truyện:Vô Tận Kiếm Trang - Chương 0635

Vô Tận Kiếm Trang
Trọn bộ 1005 chương
Chương 0635: Người nào ngăn ta chết
0.00
(0 votes)


Chương (1-1005)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

May mắn là, mấy ngày nay Diệp Bạch liên tục không ngừng kịch liệt chạy, khoảng cách Hàn Nha Vương Quốc cũng đã không còn xa rồi.

Nhiều nhất là ba ngày là hắn sẽ có thể tiến vào biên cảnh Hàn Nha Vương Quốc. Chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, trong vong sáu ngày hắn tuyệt đối có thể tới được Dạ Lang Đảo.

Thế nhưng mà, Thất Tinh Đàn sẽ dễ dàng để hắn đi qua như thế sao?

Trên mặt Diệp Bạch, thần sắc lo lắng càng lúc càng tăng.

...

Ở trên người "Sư Tâm Thiết Quyền" Cừu Tiêu, Diệp Bạch lục soát được "Cực phẩm Lục Bồ Đề" mười hai mai, "Thiết Bích Huyền Giáp Công" một bản, "Hóa Vũ Kim Phong Quyết" một bản, một thanh Huyết Sắc đoản kiếm dài hơn một tấc(3, 33cm).

Cùng với hơn sáu nghìn vạn Huyền Tinh.

Mặc dù không có Lục phẩm dị bảo như "Tiên Thiên Huyết Tinh", nhưng những thứ giá trị cũng không ít, toàn bộ liền bị Diệp Bạch thu lấy. Con số trên Minh tạp của Diệp Bạch lại nhảy lên, biến thành hơn 12300 vạn.

Một Trung vị Huyền Tông đỉnh phong, tích súc cả đời đương nhiên sẽ không hề ít.

Cừu Tiêu trên người đồng dạng cũng có một cái thiết bài quái dị hình điểu, bất quá con số phía trên là "Lục", đồng dạng bị Diệp Bạch bị phá huỷ, ném vào trong bụi cỏ.

Tùy ý hướng trong miệng nhét vào một khỏa đan dược chữa thương cùng một khỏa Hồi Huyền Đan, Diệp Bạch tốc độ liền càng thêm nhanh chóng.

Nhưng việc mà hắn không mong muốn cuối cùng cũng đã xảy ra.

Ngày hôm sau, một hôi y trung niên nhân bộ dáng gần giống Cừu Tiêu, sau lưng đeo một thanh trường đao dài năm thước liền xuất hiện ở trước mặt Diệp Bạch.

Thất Tinh Đàn Thập Nhị Truy Hồn Tổ, bài danh số 5, "Cửu Chuyển Tử Kim Đao" Cừu Lộ, huynh đệ song sinh của Cừu Tiêu, một thân tu vi còn trên "Sư Tâm thiết quyền" Cừu Tiêu.

Thượng vị Huyền Tông!

Diệp Bạch trải qua mấy ngày không ngừng chạy như điên, Huyền khí trong cơ thể lúc này gần như đã hao hết, nếu không phải không ngừng ăn vào các loại Hồi Huyền Đan thì sớm đã duy trì không được.

Giờ phút này, tóc hắn tán loạn, xõa tung xuống che khuất đôi mắt, mồ hôi ở trên trán không ngừng chảy ra, nhìn Cừu Lộ phía đối diện, khàn giọng nói: "Tránh ra, người nào ngăn ta, chết!"

Đối diện, "Cửu Chuyển Tử Kim Đao" Cừu Lộ cười lạnh nói: "Người trẻ tuổi, khẩu khí thật lớn. Ta muốn đem ngươi nghiền thành tro, báo thù cho đệ đệ của ta. Ta thật muốn xem xem, ngươi sẽ làm gì để cho ta, người ngăn cản ngươi chết!"

Kiếm ảnh đầy trời, phô thiên cái địa, giống như một cơn lốc liền mạnh mẽ buông xuống.

Thời gian tựa hồ trong nháy mắt liền dừng lại.

Sau một lát, trên mặt đất đã có thêm một cỗ thi thể. Diệp Bạch khuôn mặt trắng bệch, Huyền lực trong cơ thể sớm đã hao tổn gần hết. Mặc dù vừa thi triển liền lập tức dùng sát chiêu, đem "Cừu Lộ" đánh chết, nhưng chính hắn cũng đã là dầu hết đèn tắt.

Chỉ ngồi xếp bằng trong chốc lát, sau khi hơi chút hồi phục Huyền khí, Diệp Bạch qua loa thu thập những thứ ở trên người Cừu Lộ, liền phát hiện đã có không ít thứ đồ vật bị Kiếm Trận cuối cùng cũng chỉ còn lại một cái Minh tạp.

Trong Minh tạp có hơn 4600 vạn Huyền Tinh, Diệp Bạch không chút khách khí thu lấy, sau đó lại xoay người, nhanh chóng hướng phía tây mà chạy như bay.

Ngày thứ ba, biên cảnh Xích Nguyệt Vương Quốc.

"Đông Phong Sơn Cốc."

Trên một tòa vách núi, một lão giả tóc trắng xóa, mặc một bộ kim y dị thường đẹp đẽ quý giá, tất cả đường vân phía trên đều được thêm bằng những sợi tơ tằm màu bạc, đang khoanh chân ngồi ở trên một gốc cây khô, theo gió mà động.

—— "Cổn Thạch Công" Diêm Vô Song.

"Thất Tinh Đàn" Thập Nhị Truy Hồn Tổ, bài danh thứ tư, Thượng vị Huyền Tông đỉnh phong.

"Tiểu oa nhi, ta đã chờ ngươi rất lâu rồi."

Diệp Bạch con ngươi biến thành màu đỏ: "Tránh ra, người nào ngăn ta, chết!"

Diêm Vô Song trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Ta nếu không tránh thì sao a?"

Diệp Bạch thản nhiên nói: "Ra chiêu đi..."

...

Kiếm mang đầy trời khi tiến về phía "Cổn Thạch Công" Diêm Vô Song thì đều bị lão dễ dàng tránh thoát. Lão nhìn Diệp Bạch, khẽ cười nói: "Người trẻ tuổi, nếu như ngươi chỉ có chút năng lực ấy, vậy thì chịu chết đi."

Diệp Bạch khẽ cắn bờ môi, lạnh lùng nói: "Chưa hẳn!"

Hắn lại đâm ra một kiếm, "Cổn Thạch Công" Diêm Vô Song lại một lần nữa dễ dàng né qua, sau đó một quyền liền đánh tới từ một góc độ không thể tưởng tượng nổi, nhìn như mềm mại vô lực nhưng lại có thể phát ra thanh âm nặng nề như các cự thạch va vào nhau.

Diệp Bạch làm như né tránh không kịp, chỉ thoáng nghiêng thân thể. Một tiếng "Phốc" trầm đục vang lên, nắm đấm đáng sợ của "Cổn Thạch Công" Diêm Vô Song đánh vào một bên đầu vai của Diệp Bạch. Diệp Bạch đầu vai lập tức vang lên thanh âm gãy xương.

Một ngụm máu tươi từ trong miệng hắn phun ra.

Nhưng là, ở thời khắc này Diệp Bạch lại chẳng những không sợ hãi, trên mặt ngược lại lại lộ ra một một nụ cười nhàn nhạt.

"Cổn Thạch Công" Diêm Vô Song cảm thấy được có chút không đúng, trong nội tâm cả kinh, cảm giác được không ổn, muốn tránh đi.

Nhưng đã là quá muộn.

Chỉ thấy phần gáy của hắn mát lạnh, trong hư không bên người hắn liền hiện ra một thanh kiếm. Thanh kiếm này xuất hiện rất đột nhiên, không hề có chút động tĩnh nào.

Một cổ máu tươi từ cổ họng phun ra, "Cổn Thạch Công" Diêm Vô Song trong miệng vang lên những tiếng thì thào kinh hãi: "Không... Không có khả năng!"

Diệp Bạch vừa thu kiếm xong liền loạng choạng, người đã nửa quỳ trên mặt đất.

Đó là một thanh trường kiếm dài ước chừng bốn thước, toàn thân bao phủ một tầng hồng quang trong suốt, tỏa ra ba động linh khí cực kỳ đáng sợ, trên chuôi kiếm điêu khắc hai quả màu đen cẩn hoa.

Tứ giai đê cấp —— Di Ảnh Vô Thân Kiếm!

Truyền thuyết, kiếm này vừa đâm ra liền có thể trở nên trong suốt, ẩn hình trên không trung, cơ bản là nhìn không thấy. Hơn nữa, tốc độ của nó nhanh như gió, biến ảo phiêu hốt, căn bản không thể dự đoán được.

Diệp Bạch biết rõ Huyền khí của mình đã cạn hết. Nếu ở thời điểm bình thường, mặc dù "Cổn Thạch Công" Diêm Vô Song là Thượng vị Huyền Tông đỉnh phong thì hắn cũng có thể đối chiến. Nhưng hiện tại...

Nếu không dùng kỳ chiêu, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Cho nên, hắn dùng Vạn Kính Nhân Tung Diệt kiếm chính diện chống lại, cố ý dẫn đối phương cắn câu, lợi dụng đối phương khinh địch liền vô thanh vô tức đem Di Ảnh Vô Thân Kiếm tiến đến sau lưng hắn.

Kết quả cuối cùng, không nói cũng hiểu.

Cố nén thương thế trên người, Diệp Bạch liền nhanh chóng tìm kiếm ở trên người "Cổn Thạch Công" Diêm Vô Song. Thậm chí không kịp xem xét đến cùng là vật gì, Diệp Bạch nhét vào người, sau đó lưng đeo Bạch Hàn Nhã, loạng choạng mà đi.

Trong cơ thể hắn, Huyền khí gần như đã cạn kiệt, mấy ngày nay đều là dùng Hồi Huyền Đan để chèo chống, hơn nữa chưa bao giờ khôi phục đến trạng thái viên mãn. Bằng không, vừa rồi hắn cũng sẽ ngay cả Kiếm Trận cũng không phát ra mà đi ngạnh kháng một quyền của "Cổn Thạch Công" Diêm Vô Song, lấy bản thân làm mồi câu để diệt sát đối phương.

Mưa to đột nhiên buông xuống.

Thiên địa trong nháy mắt liền lâm vào cảnh mưa rơi.

Diệp Bạch, Bạch Hàn Nhã hai người liền ướt như chuột lột. Nhưng thấy một màn như vậy, Diệp Bạch lại ngửa mặt lên trời cười lớn, mặc cho từng giọt từng giọt mưa thấm vào người. Trong lòng của hắn lúc này lại tràn ngập hưng phấn.

Nếu là thời tiết bình thường, đối phương muốn tìm chính mình sẽ hết sức dễ dàng, chỉ cần có một chút mùi truy tung, linh thú liền có thể tìm được.

Thậm chí, có một bộ phận Huyền Tông bản thân liền tu luyện công pháp kỳ lạ tương tự như vậy.

Nhưng với loại thời tiết này, đối phương mặc dù biết phương hướng của mình, nhưng muốn tìm được thì lại không dễ.

Khi trời mưa lớn, vô luận mùi hay dấu chân lưu lại nào thì đều bị trận mưa to này làm biến mất.

Dù cho đối phương có thể tìm được thì cũng sẽ rất khó khăn. Đây chính là cơ hội trời ban.

Một khi mưa tạnh, đó chính là lúc hắn gặp nguy hiểm.

Cho nên, sau khi ôm thật chặt Bạch Hàn Nhã vào trong ngực, Diệp Bạch liền tung người nhảy lên, thân hình lập tức hóa thành một đạo lưu quang, dùng tốc độ càng nhanh hơn hướng phía tây Hàn Nha Vương Quốc mà đi.

Tối đêm hôm đó.

Diệp Bạch liền chính thức xuyên qua biên cảnh Xích Nguyệt Vương Quốc, Tàn Hà sơn mạch, tiến vào Hàn Nha Vương Quốc.

Ba ngày sau.

Hoàng hôn.

Mưa rơi dường như không có dấu hiệu ngừng lại mà càng ngày càng nặng hạt.

Diệp Bạch trải qua ba ngày liên tục bôn ba, rốt cục đã tới bên ngoài Dạ Lang Đảo, cũng chính là cửa vào duy nhất, Dạ Lang độ khẩu.

Phía trên độ khẩu lúc này có một chiếc thuyền nhỏ.

Đầu thuyền chính là một người thuyền phu khoác trên người áo tơi màu xanh*, đầu đội nón lá đang tháo dây.

*thuyền phu: người chèo thuyền.

*áo tơi: một loại áo mưa của người xưa, được làm bằng lá cọ chẻ ra, phơi khô sau đó bện vào nhau, nếu bạn là người xứ Nghệ gần vùng sông nước sẽ thấy rất nhiều. (chi tiết vui lòng search google)

Sông lớn chảy cuồn cuộn, nước đen kịt, phảng phất như một con quái thú muốn thôn phệ hết thảy mọi thứ. Diệp Bạch đang muốn tiến tới, lại bỗng nhiên dừng lại.

Chẳng biết tại sao, trong lòng của hắn đột nhiên cảm giác được, ở nơi này, ở trong màn mưa dầy đặc này đang che dấu một cỗ sát khí rất đáng sợ.

Hắn không biết luồng sát khí này đến từ đâu, nhưng hắn biết cảm giác của mình chưa bao giờ sai.

Trong nháy mắt, hắn liền trở nên cực kỳ cảnh giác.

Xa xa, người thuyền phu kia nhìn Diệp Bạch đi đến, lúc này lên tiếng hô: "Công tử, ngài muốn ngồi thuyền?"

Diệp Bạch thần sắc cẩn thận, mặt ngoài lại không chút mảy may nghi ngờ, bỗng nhiên cười cười, nói: "Vị thuyền phu* đại ca này, không biết đi Dạ Lang Đảo giá bao nhiêu a?"

Thuyền phu nhìn thần sắc chật vật của Diệp Bạch, lại nhìn một chút Bạch Hàn Nhã đang phía sau lưng hắn, bỗng nhiên nhe răng cười: "Có lẽ, cũng không cần tiền."

Diệp Bạch mỉm cười nói: "Thật sao?" Ánh mắt lặng lẽ đảo qua vạt áo thuyền phu kia, nhanh như chớp thối lui về phía sau. Diệp Bạch giơ tay lên, trong tay hắn, mấy miếng viên cầu đỏ như lửa, tròn như trân châu liền mãnh liệt lao về phía thuyền phu phía đối diện.

Đó chính là Hỏa Lôi Từ còn lại lúc trước. Mà lúc này, chúng phảng phất như lại không hề đáng tiền, bị hắn toàn bộ ném ra ngoài.

"Rầm rầm rầm rầm..."

Mưa đang nặng hạt, nhưng lại ngăn không được Hỏa Lôi Tử bạo tạc. Những tiếng nổ mạnh khủng bố ầm ầm vang lên, lóe lên những tia lửa đỏ chiếu sáng bầu trời đang dần tối.

Ở đầu thuyền, thuyền phu nhẹ nhàng thối lui, sau đó nhảy lên một cái, mà cái nhảy này không ngờ lại cao tới vài chục trượng. Trong tay hắn, một chiếc dù che mưa màu xanh bỗng nhiên mở ra, có chút lay động, xoay tròn mấy vòng liền ngăn cản hết những tia lửa còn sót lại.

Đợi đến khi những tia lửa kia tan hết, hắn lại đứng ở đầu thuyền, thu hồi cây dù trong tay, nhìn Diệp Bạch, thần sắc có chút khó hiểu: "Vị công tử này, sao ngài lại đột nhiên muốn giết một thuyền phu như ta?"

Thần sắc hắn không nóng không lạnh, dường như không có chút nào là tức giận. Nhưng là, ở thời khắc này, ở trong cơn mưa tầm tã, hắn lại khiến cho người ta sinh ra một loại cảm giác, người này cực kỳ đáng sợ.

Diệp Bạch sớm đã nhẹ nhàng lui ra phía sau tầm hơn mười trượng, đứng ở xa xa, nhìn hắn, thản nhiên nói: "Thật sao, không biết một người chèo thuyền bình thường liệu có thể né tránh được cực phẩm Hỏa Lôi Tử do Liên Hoàn Phích Lịch Trang nghiên cứu chế tạo, lại có thể chỉ nhảy một lần liền cao hơn mười trượng không? Xin hỏi, đây là việc mà liệu một người bình thường có thể làm được?"

Thuyền phu biến sắc, nhìn Diệp Bạch, lại cười cười: "Ngươi phát hiện ra bằng cách nào?"

*****

Nghe vậy, Diệp Bạch liền không khỏi cười lạnh, nói: "Gió lớn mưa to như thế, nếu là thuyền phu bình thường thì đã sớm ly khai, như thế nào lại đưa đò lúc này?"

Thuyền phu nghe vậy, mỉm cười, nhưng lại nói: "Ta vì cuộc sống, vì gia đình, vì những miệng ăn già trẻ lớn bé trong nhà mà kiếm thêm một chút thì có cái gì là không được?"

Diệp Bạch càng là cười lạnh, nói: "Thật sao? Nếu vậy, không biết tại sao một thuyền phu vì sinh hoạt, vì cuộc sống, ngay cả mưa to gió lớn đều muốn đưa đò lại mặc Tuyết Tàm Ti Trù, loại quần áo mà một người bình thường mấy đời cũng mua không được?"

Nói xong, con mắt liền hướng về phía vạt áo thuyền phu.

Thuyền phu nghe vậy, cúi đầu, rốt cuộc hiểu rõ cái gì, sắc mặt liền biến đổi mấy lần.

Bởi vì áo tơi tuy lớn, lại chỉ có thể che hơn phân nửa, vạt áo vẫn có vài chỗ lộ ra một góc quần áo tơ lụa màu xanh vừa đẹp đẽ vừa quý báu.

"Ha ha ha, tốt, hảo nhãn lực!"

Thuyền phu kia cười lớn, dứt khoát thò tay kéo một cái, chiếc áo tơi trên người liền bị hắn xé thành hai nửa, tiện tay ném vào trong hồ, mũ rộng vành trên đầu cũng ném qua một bên, hơi sửa sang lại mái tóc. Sau khi làm xong những việc này, khí chất trên người hắn liền thay đổi.

Hắn đứng đầu thuyền, một thân thanh y bồng bềnh, một tay cầm theo một chiếc dù làm bằng 48 chiếc xương và giấy dầu dùng để bọc bên ngoài. Người này bề ngoài giống như một thanh y văn sĩ, nhưng trên người lại tỏa ra một cỗ khí thế như hạc giữa bầy ga, khinh thường chúng sinh.

Mưa còn chưa tới gần liền bị một cỗ cương khí trên người hắn đánh xơ xác, màn mưa bốn phía tựa hồ cũng không thể tới gần hắn mảy may.

Mắt thấy một màn này, Diệp Bạch con mắt hơi động, bỗng nhiên cất giọng nói: "Thanh Sam Văn Sĩ Chu Quân, Thất Tinh Đàn Thập Nhị Truy Hồn tổ xếp hạng thứ ba không ngờ cũng đến. Vì truy sát một tiểu bối vô danh như ta, đáng giá sao."

Đối diện, thanh y nhân kia nghe vậy, khuôn mặt hiện lên nụ cười lạnh, nói: "Vô danh tiểu bối? Các hạ giết năm người của Thất Tinh Đàn ta, lão Thất, lão Lục, lão Ngũ, lão Tứ, tất cả đều chết vào tay ngươi, thù này đã là bất cộng đái thiên. Thủ đoạn như thế, há có thể xưng là vô danh tiểu bối."

"Hôm nay, Thanh Sam Văn Sĩ Chu Quân ta sẽ lấy thủ cấp của ngươi, tế bái vong linh bốn vị huynh đệ đã hy sinh." Nói xong hắn chậm rãi từ trong cái dù bằng xương rút ra một thanh lợi kiếm dài, hẹp tỏa ra hàn mang lạnh lẽo. Mũi kiếm ở trong màn mưa tỏa ra một tầng tử quang âm u, nghiêng nghiêng chỉ về phía Diệp Bạch.

Thư Sinh Tán(dù thư sinh), Tú Nữ Kiếm!

"Đại Càn Khôn Kiếm Pháp".

Thấy một màn như vậy, Diệp Bạch ánh mắt hơi co lại, tâm thần có chút bất an.

"Thanh Sam Văn Sĩ" Chu Quân, Đỉnh cấp Huyền Tông đỉnh phong, Thất Tinh Đàn Thập Nhị Truy Hồn Tổ bài danh thứ ba, có thể nói chỉ dưới hai vị chính phó tổ trưởng, danh chấn thiên hạ. So với những người truy đuổi trước đây thì thực lực của người này hơn họ rất nhiều.

Thư Sinh Tán(dù) của hắn có bảy mươi hai chiêu, mà thanh kiếm ở bên trong thì chỉ khi hắn cảm thấy gặp phải người có uy hiếp với bản thân mới rút ra.

Còn lần này, vừa gặp mặt hắn liền vứt bỏ dù mà sử dụng kiếm, có thể thấy được hắn cực kỳ kiêng kị Diệp Bạch.

Một nhân vật đạt tới cảnh giới Đỉnh cấp Huyền Tông đỉnh phong, đối mặt một Trung vị Huyền Tông vô danh như Diệp Bạch không ngờ lại lộ ra thần sắc như lâm đại địch. Nếu ở thời điểm bình thường, Diệp Bạch nhất định sẽ cảm thấy rất vinh hạnh.

Nhưng hiện tại... Lại chỉ cảm thấy tuyệt vọng.

Dù là ở thời kỳ toàn thịnh, gặp gỡ một cường địch như thế, lấy thực lực của Diệp Bạch cũng là bại nhiều thắng ít, lại càng không cần phải nói hoàn cảnh dầu hết đèn tắt như hiện tại. Dưới tình huống bản thân cả người đều bị thương, chiến lực chỉ còn một hai phần mười, thấy thế nào đều cũng chỉ có thể chờ chết mà thôi.

Huống chi, trong lòng ngực của hắn còn ôm một người.

Mưa lớn từ trên trời rơi xuống, đánh vào trên người Diệp Bạch, thân lạnh, tâm càng lạnh hơn. Nhưng bàn tay đang ôm Bạch Hàn Nhã thì lại càng chặt, thậm chí có thể thấy rõ ràng trên tay hắn nổi lên những sợi gân xanh, như muốn nói dù thế nào hắn cũng sẽ bảo vệ sự an toàn của cô gái này.

Tràng diện tựa hồ thoáng cái liền trở nên tĩnh lặng. Trong thiên địa, ngoại trừ tiếng gió, tiếng mưa rơi và thanh Tú Nữ Kiếm đang tỏa ra tử sắc hàn quang trong tay Chu Quân thì tựa hồ cũng không có vật gì khác nữa.

Diệp Bạch tâm trí đã trở nên căng thẳng đến cực hạn, tựa hồ tùy thời đều có thể bị kéo đứt.

Rốt cục, "Thanh Sam Văn Sĩ" Chu Quân động, như một đạo lưu quang, trường kiếm trong tay mang theo một đạo rử quang chói mắt bắn thẳng về phía giữa trán Diệp Bạch.

Diệp Bạch tâm trí còn chưa có trở về chỗ cũ, thân thể liền trực tiếp làm ra phản ứng, cấp tốc xoay người, né qua một kiếm này. Cùng lúc đó, ngón tay liên đạn, ba đạo huyết sắc chỉ lực như ba chiếc búa tạ, trùng trùng điệp điệp nện vào trên thân Tú Nữ Kiếm của "Thanh Sam Văn Sĩ" Chu Quân.

"Phanh phanh phanh" ba tiếng trầm đục vang lên, Tú Nữ Kiếm đột nhiên khẽ cong, một dãy hàn quang luồn lên, liền trở lại bình thường.

Trong mắt của hắn hiện lên vẻ ngưng trọng: "... Có chút ý tứ, tiếp thêm một kiếm của Chu mỗ!"

Lời nói vừa dứt, Tú Nữ Kiếm trong tay lại vung lên, thi triển ba kiếm liên tiếp, hình như đóa hoa sen, công về phía trên, giữa và dưới Diệp Bạch.

"Kiền khôn hữu biệt, nhập địa vô môn, liên hoa trán phóng*!"

*Càn khôn khác nhau, xuống đất không cửa, liên hoa nở rộ.

Diệp Bạch thân hình hướng lên, cả người nằm vật xuống, như một trang giấy mỏng, nhanh như chớp né qua ba kiếm này. Thân hình đảo vòng quanh phía trước, mũi kiếm xẹt qua chóp mũi khiến hắn không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Mà ngón tay của hắn lại phảng phất như một đóa hoa nở rộ, cấp tốc búng ra."Rầm" một tiếng, vô số con dơi bằng nắm tay, cả người đỏ như máu liền đột nhiên xuất hiện, dũng mãnh lao về phía đỉnh đầu Chu Quân.

"Thập Phương Huyễn Quyết, bốn quyết sau cùng, Tam Thiên Huyết Bức!" Chu Quân cả kinh, bất quá rất nhanh liền nhìn ra những con dơi này đều chẳng qua là huyễn tượng.

Hắn vung kiếm, phát ra một tầng quang mang, tất cả những con dơi đang bay đến liền phảng phất như băng tuyết tan rã, căn bản không ngăn cản được tầng quang mang này, biến mất không còn thấy gì nữa. Nhưng trong nháy mắt đó, Diệp Bạch đã lui ra xa.

Hắn giơ tay lên, một đạo kiếm quang liền lăng không mà đến, kiếm quang trên không trung gập lại, lập tức 1 hóa 3, 3 hóa 9, 9 hóa 27.

Đúng là Thanh giai Trung cấp, Tam Thiên Kiếm Khí quyết đệ nhất quyết, Ngạo Kiếm Quyết cùng đệ nhị quyết, Tật Kiếm Quyết.

Mặc dù Diệp Bạch còn chưa kịp tu luyện sáu quyết sau, nhưng hai quyết này hắn cũng đã tu luyện tới trạng thái đỉnh phong. Nhị quyết hợp nhất, liền khiến chiêu này tựa hồ có uy thế giết địch tối cao Ngạo Kiếm Quyết; tựa như gió bão điện lửa, vạn vật tịch diệt, chỉ truy cầu tốc độ cực hạn chưa từng có từ trước đến nay.

Thiên Địa trong nháy mắt tựa hồ cũng trở nên chậm chạp.

Chứng kiến uy lực bất phàm của một kiếm này, "Thanh Sam Văn Sĩ" Chu Quân nhưng lại không thèm để ý, cười lạnh: "Chút tài mọn."

Bàn tay mở ra, cách không vung lên một trảo, toàn bộ hai mươi bảy đạo kiếm khí do Diệp Bạch phát ra liền thoáng bị bóp méo một phát, rồi sau đó "Phanh", tan rã.

Khói trắng lượn lờ.

Nơi xa, Diệp Bạch chịu một chiêu phản kích này, nhất thời nhịn không được, "Oa" một tiếng, trong miệng liền nhổ ra một ngụm máu tươi, sắc mặt càng thêm trắng bệch.

Thương thế của hắn vốn đã rất nặng, lúc này thương càng thêm thương.

"Thanh Sam Văn Sĩ" Chu Quân vung lên trường kiếm, lại lần nữa bức đến, vô số tử sắc kiếm quang trên dưới lần lượt thay đổi, tỏa ra khí tức lạnh thấu xương, như muốn cắt rách ngàn vạn không gian.

Diệp Bạch cố nén thương thế, hét lớn: "Kiếm Trận, Thủy Lam Thiên Mạc!"

Theo tiếng hét này, sau lưng liền đột nhiên hiện ra vô số kiếm quang, hình thành những khối lập phương màu lam nhạt, ngăn ở trước mặt Diệp Bạch.

Từng đạo từng đạo kiếm quang của "Thanh Sam Văn Sĩ" Chu Quân liền công kích vào những khối lập phương này.

"Đinh đinh đinh đinh..."

Vô số thanh âm va chạm giữa kim loại truyền đến, những khối lập phương màu lam nhạt bị đánh trúng, hào quang nhất thời trở nên ảm đạm. Sau mười kiếm liên tục, toàn bộ Kiếm Trận liền ầm ầm sụp đổ, hóa thành một đạo lam quang biến mất trong màn mưa.

Diệp Bạch loạng choạng lui về phía sau."Phốc" một tiếng, quỳ một chân trên đất, trước mắt đã tối sầm, miệng có chút ngòn ngọt, lại phun ra một ngụm máu tươi.

Tứ giai trung cấp Kiếm Trận - Thủy Lam Thiên Mạc, Kiếm Trận phòng ngự mạnh nhất dưới Ngũ giai không ngờ lần đầu tiên bị phá hủy.

Kiếm Trận bị hủy, thương thế của Diệp Bạch lại càng nặng hơn.

Thanh Sam Văn Sĩ Chu Quân cười lạnh: "Như thế nào, chỉ có chút năng lực đó ư, vậy thì nạp mạng đi. Tử Khí Đông Lai, kiếm khí, tật!"

Hắn hét lớn, một đạo kiếm quang giống như đóa hoa nở rộ, từ nhỏ biến thành lớn, kịch liệt hướng phía Diệp Bạch mà công tới. Đạo kiếm khí vô cùng đáng sợ này chưa đến người, nhưng Diệp Bạch đã cảm thấy mi tâm đau xót.

Hắn sắc mặt nhất thời đại biến.

Nếu bị một kiếm này chính diện đánh trúng, dù cho Diệp Bạch lại có thể bố ra một cái Thủy Lam Thiên Mạc Kiếm Trận cũng tuyệt đối ngăn cản không nổi. Hơn nữa, hiện giờ hắn cũng không đủ Huyền khí để bố trí Thủy Lam Thiên Mạc Kiếm Trận khác.

Cắn đầu lưỡi một cái, để tinh thần hơi chút tỉnh táo lại, bởi hắn biết rõ, lúc này không thể ngã xuống, một khi ngã xuống, vậy cũng sẽ không có cơ hội tỉnh lại nữa.

Thân hình nhoáng lên một cái, cả người hắn liền hóa thành tàn ảnh trùng trùng điệp điệp, trực tiếp bắn về phía không trung.

Thiên Tẩu Tứ Tương, cất bước giữa hư không.

Màn mưa càng dày đặc, đánh vào trên mặt khiến hắn cảm thấy có chút đau nhức.

Ở phía dưới, "Thanh Sam văn sĩ" Chu Quân như mèo vờn chuột, thân hình gập lại, lại lần nữa đuổi kịp, ngự kiếm vọt lên, đâm thẳng về phía bụng Diệp Bạch.

Mắt thấy Diệp Bạch đã xông đến cao nhất, muốn hạ xuống, một kiếm này tất sẽ trúng không thể nghi ngờ."Thanh Sam văn sĩ" Chu Quân trên mặt liền lộ ra thần sắc tàn nhẫn, khuôn mặt nho nhã lộ vẻ mỉm cười, hé miệng, liếm một ngụm mưa xen lẫn máu tươi trên người Diệp Bạch ở bên miệng, lạnh lùng nói: "Đi chết đi!"

Kiếm quang sáng lên, tốc độ của hắn càng ngày càng nhanh, Tú Nữ Kiếm tử quang đại phóng, như một đóa tử sắc liên hoa phóng lên trên.

Diệp Bạch đã rơi vào hoản cảnh cực kỳ nguy hiểm.

Nhưng vào lúc này, ở phía dưới, "Thanh Sam Văn Sĩ" Chu Quân đôi mắt lại đột nhiên mở lớn, không thể tin được nhìn một màn trước mắt, nói: "Điều này sao có thể?"

Diệp Bạch thân ảnh vốn đang cấp tốc hạ xuống, thời khắc tưởng như sẽ bị một kiếm này của"Thanh Sam Văn Sĩ" Chu Quân xuyên từ dưới lên trên, chia thành hai nửa thì thân hình hắn lại gập lại.

Dưới tình huống không thể mượn lực biến thành hình chữ "Chi" né qua một kiếm này, hướng phía bên cạnh mà tránh đi.

Hắn áo trắng bồng bềnh, thân hình trong màn mưa dầy đặc giống như một con bạch hạc trên trời, phát ra một cỗ bạch quang nhàn nhạt, mông lung.

"Vân Long Nhất Hiện, Hạc Trùng Thiên!" Sau khi được Tử Cảnh Cốc Cốc chủ Túc Hàn Sơn tặng cho thân pháp bí kíp "Vân Long Thập Hiện", trên đường đi, Diệp Bạch cũng có nghiên cứu, hiện tại đã đến cảnh giới "Vân Long Đệ Ngũ Biến". Chỉ là khi tăng lên, mỗi biến đều vô cùng gian nan, cho dù là dùng thiên phú cùng sự cần cù của Diệp Bạch cũng rất khó tiến thêm nữa.

Nhưng ở thời khắc này, trong lúc nguy cấp, Diệp Bạch không ngờ dựa vào "Vân Long Thập Hiện" đệ nhất quyết, Hạc Trùng Thiên mà tránh thoát một kiếm xuyên bụng kia, xông lên phía không trung cao hơn.

Nhưng nguy hiểm như trước vẫn không có giải trừ, Diệp Bạch hết lực, thân hình sẽ có thời điểm hạ xuống. Đến lúc đó, "Thanh Sam Văn Sĩ" Chu Quân chỉ cần đuổi tới, đó chính là thời khắc tử vong của hắn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1005)