← Ch.105 | Ch.107 → |
- Đi thôi, công chúa Lâm Nhi, đi đến đó săn giết mãnh thú vừa mới đột phá.
Trình Tử Dương xung phong lên ngựa trước, đi nhanh về phía hang động của con mãng xà màu xanh, đồng thời nói với Đại Lâm Nhi một tiếng.
- Được.
Đại Lâm Nhi đáp một tiếng rồi cũng đuổi sát theo.
- Tên Già La Minh này quá kiêu ngạo, càn rỡ. Nếu chúng ta có thể săn được con mãnh thú kia trước thì có thể chèn ép bớt ngạo khí của Già La Minh. Chẳng qua, mấy người Già La Minh cùng công chúa Nam Sa cũng ở gần đây, nếu bọn họ tìm được mãnh thú kia trước thì chỉ sợ chúng ta không dễ tranh giành với bọn họ được.
Đại Lâm Nhi vừa nhanh chóng đuổi theo, vừa nói với Trình Tử Dương.
- Việc này thì cần xử lý một chút.
Khoé miệng Trình Tử Dương cong lên.
- Bên cạnh Già La Minh chỉ có năm sáu con chó ngao Đạp Hoả. Tuy khứu giác của loài chó ngao Đạp Hoả này cực kỳ linh mẫn nhưng trí lực không quá cao, còn kém xa Mục Hổ khuyển. Chỗ ta có một viên nội đan của Hắc Văn Bạch Hổ cấp độ Võ sư, có thể tản ra khí tức khí huyết của cao thủ Luyện Khí. Nếu để Mục Hổ khuyển ngậm nó đi lừa những con chó ngao Đạp Hoả kia thì chắc chắn có thể đánh lạc hướng đám người Già La Minh.
Trình Tử Dương nói xong liền lấy một viên nội đan màu vàng nhạt to khoảng nửa tấc ra ném đi. Một con Mục Hổ khuyển bên cạnh hắn chạy theo, rồi nuốt viên nội đan kia vào miệng. Con Mục Hổ khuyển này kêu lên mấy tiếng, ngay sau đó nhanh chóng chạy về hướng đám người Già La Minh.
Cùng lúc đó, Già La Minh cùng Lữ Chí Thuý cũng nhanh chóng giục ngựa chạy về phía hang động của mãng xà màu xanh.
Đối với con mãnh thú vừa mới đột phá kia, Già La Minh cũng bắt buộc phải có nó.
- Ở phía trước, sắp đến rồi.
Đi được một lúc, Già La Minh cùng Lữ Chí Thuý chỉ còn cách hang động đá vôi của mãng xà màu xanh một dặm nữa thôi, đi xuyên qua khu rừng cây kia là có thể đến hang động đá vôi đó rồi.
Năm sáu con chó ngao Đạp Hoả phía trước hai người vừa chạy nhanh đi vừa sủa ầm lên.
Gâu gâu!
Đột nhiên, con chó ngao Đạp Hoả đi đầu dừng lại, vươn cái mũi ngửi ngửi, rồi bất chợt thay đổi phương hướng, chạy như điên về phía bên trái.
- Cái gì? Con mãnh thú vừa mới đột phá đang đi về hướng kia sao. Đuổi theo.
Già La Minh giục ngựa dưới chân, đi theo sát mấy con chó ngao Đạp Hoả, chạy về hướng bên trái.
Cùng lúc đó, chỗ hang động đá vôi của con mãng xà màu xanh cũng xuất hiện một con nhím cấp độ Tôi Thể đỉnh phong.
Ở chỗ giáp ranh với Yến Sơn, nhím là một loại thú thường gặp nhất. Lúc trước, Hồng Phi, Lục Thuý cũng gặp được một con nhưng bị một trảo của Dương Thạc bóp chết. Bây giờ, con nhím cấp độ Tôi Thể đỉnh phong này cảm nhận được Huyết Phi đột phá trong hang động đá vôi của con mãng xà màu xanh, nên muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đây.
Chẳng qua, con nhím này không dám tiến vào trong hang động đá vôi. Bởi vì, nó có thể cảm giác rõ ràng được, ở cửa động có hai luồng khí tức Luyện Khí. Từ đó có thể thấy, trong hang động đá vôi này có hai cao thủ Luyện Khí. Tuy lực lượng khí huyết của con nhím này mạnh mẽ nhưng khi đối đầu với cao thủ Luyện Khí thì nó cũng không thể nào thắng được.
- Là một con nhím à.
Trong nham động, gần cửa hang, Hồng Phi cùng Lục Thuý ẩn nấp trong đó nhìn ra phía ngoài.
- Chỉ là một con nhím Tôi Thể đỉnh phong mà thôi. Chúng ta có thể giải quyết nó dễ dàng. Nó sẽ không thể uy hiếp được thiếu gia và Huyết Phi. Mặc kệ nó đi. Đợi sau này có mãnh thú mạnh hơn đến rồi hãy bẩm báo thiếu gia.
Hồng Phi nhìn thoáng qua con nhím này, nói.
Vút...t...t!
Mà đúng lúc này, một mũi tên nhọn từ trong rừng rậm cách đó không xa bắn tới.
Phập!
Mũi tên nhọn này cực kỳ chuẩn xác, phập một tiếng, từ mắt trái con nhím xuyên qua mắt phải nó, và bắn thủng đầu của nó.
Đồng thời, mũi tên nhọn này cũng có răng cưa, đã xoắn nát bộ não của con nhím. Con nhím này chưa kịp kêu một tiếng thảm thiết đã ngã xuống đất ầm ầm, làm bụi đất bay lên một mảng.
- Nguy rồi, có người đến.
Hồng Phi, Lục Thuý biến sắc, đều vô thức lui về phía sau mấy bước, ẩn trong chỗ tối trong hang động, để người phía ngoài không nhìn thấy hai người bọn họ.
- Cộp, cộp!
Một lát sau, một nhóm hơn mười người lao ra từ rừng cây, đi tới trước hang động đá vôi trong sơn cốc này.
- Không tốt, là công chúa Hoả La quốc, còn có cháu trai của Trình phu nhân, Tiểu Hầu gia của An Võ hầu, Trình Tử Dương. Mau, mau vào động báo cho thiếu gia.
Trước kia, Hồng Phi, Lục Thuý là thị nữ của Trình phu nhân nên tất nhiên hai người đã từng gặp cháu trai Trình Tử Dương của Trình phu nhân. Lúc này, hai nàng thấy Đại Lâm Nhi và Trình Tử Dương cùng đến liền giật mình, vội vàng chạy vào động báo cho Dương Thạc.
- Quả nhiên, tài bắn cung của công chúa Lâm Nhi thật giỏi, vừa cưỡi ngựa chạy nhanh vừa bắn ra một mũi tên mà vẫn có thể bắn trúng mắt con nhím ở cách xa hơn mười bước như vậy. Chỉ e, tài bắn cung của xạ thủ trong quân Đại Chu ta cũng chỉ ngang bằng với công chúa thôi.
Lúc đến trước cửa hang động đá vôi, Trình Tử Dương nhìn thoáng qua con nhím kia, nịnh nọt Đại Lâm Nhi.
- Việc này đâu có đáng gì.
Đại Lâm Nhi nhẹ lắc đầu.
- Kỵ binh của Hoả La quốc ta tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, dù là chim nhạn đang bay cũng sẽ bị bắn xuống. Còn con nhím này hành động chậm chạp, nên muốn bắn trúng mắt nó cũng không khó gì. Chẳng qua...
Đại Lâm Nhi đột nhiên nói:
- Con nhím này chỉ có thực lực Tôi Thể đỉnh phong, chắc không phải con mãnh thú vừa mới đột phá kia. Có lẽ, con mãnh thú kia ở trong hang động này.
- Công chúa nói có lý. Chẳng qua, bên trong hang động này rất tối, còn chưa rõ hoàn cảnh như thế nào thì cũng không nên tuỳ tiện xông vào. Hay là cứ để Mục Hổ khuyển đi vào trước.
Trình Tử Dương nói xong, liền huýt sáo một cái, lập tức, bốn năm con Mục Hổ khuyển chuẩn bị xông vào động.
- Đợi đã.
Đúng lúc này, một tiếng quát lớn từ phía sau truyền đến.
Trình Tử Dương cùng Đại Lâm Nhi vô ý thức quay đầu lại, đã thấy Già La Minh tức giận phi ngựa chạy tới. Trong tay hắn còn cầm thi thể của một con Mục Hổ khuyển. Đó chính là con Mục Hổ khuyển mà Trình Tử Dương phái đi để đánh lạc hướng đám người Già La Minh nhưng lại bị Già La Minh giết chết.
- Trình huynh, ngươi dùng con Mục Hổ khuyển này để đánh lạc hướng chúng ta, không phải là quá bỉ ổi hay sao? Vốn chúng ta phát hiện con mãnh thú trong hang động này trước nhưng ngươi lại sử dụng thủ đoạn hèn hạ này để đến đây trước. Bây giờ, ngươi còn muốn ra lệnh cho Mục Hổ khuyển xông vào hang động đá vôi này trước hả? Con Mục Hổ khuyển nào của ngươi dám vào động ta liền bắn chết con đấy.
Già La Minh vừa nói vừa ném mạnh thi thể của con Mục Hổ khuyển xuống đất, kéo dài cung tên, nhắm hướng cửa hang động đá vôi, lộ ra sát khí. Những con Mục Hổ khuyển kia cảm nhận được sát khí của Già La Minh đều kêu ư ử một tiếng, không dám đi vào.
Sắc mặt của Trình Tử Dương đã cực kỳ tái nhợt.
Vốn săn bắn tỷ thí chỉ là một cuộc vui đùa, thắng bại không quan trọng. Bình thường, nếu có ai sử dụng một ít thủ đoạn nhỏ để chiến thắng thì người thua cũng chấp nhận chịu thua.
Nhưng tên Già La Minh này lại vạch trần thủ đoạn của Trình Tử Dương, thậm chí còn giết chết Mục Hổ khuyển của Trình Tử Dương, công khai cướp đoạt con mồi. Đây đâu chỉ là không nể mặt, mà chính là tát thẳng vào mặt Trình Tử Dương mấy cái rồi.
- Đạp Hoả ngao, chúng mày đi vào, bức mãnh thú ra ngoài.
Già La Minh không hề để ý đến sắc mặt Trình Tử Dương, quát khẽ một tiếng.
Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!
Năm sáu con chó ngao Đạp Hoả từ phía sau xông lên phía trước vào hang động đá vôi.
Cùng lúc đó, trong hang động đá vôi, Dương Thạc cùng Huyết Phi đã đi tới gần cửa hang, nghe được lời nói của Già La Minh. Hai hàng lông mày của Dương Thạc không khỏi nhíu lại.
- Đó là kẻ nào mà kiêu ngạo đến vậy? Nếu Đạp Hoả ngao của ngươi dám xông vào thì được thôi. Huyết Phi, toả ra uy áp, khiến cho tất cả chúng nó nằm xuống cho ta.
← Ch. 105 | Ch. 107 → |