← Ch.106 | Ch.108 → |
- Tên này không phải là người Đại Chu sao? Không biết hắn đến từ vùng man di thiếu văn hoá nào, chẳng có chút lễ nghĩa nào cả hả?
Dương Thạc cực kỳ chán ghét Già La Minh.
Dương Thạc đối đầu với Trình phu nhân, nên tự nhiên hắn không có ấn tượng tốt gì với cháu trai của Trình phu nhân, tiểu An võ hầu Trình Tử Dương. Nhưng dù sao, tên Già La Minh này lại dám vô lễ như vậy với Trình Tử Dương và Đại Lâm Nhi vẫn khiến Dương Thạc cực kỳ tức giận.
Nói tóm lại, một tên man di ở trong quốc gia của người ta lại dám vô lễ với người Đại Chu thì tất nhiên Dương Thạc sẽ tức giận.
- Hắn vô lễ như vậy mà Trình Tử Dương cũng không dám trở mặt với hắn. Chẳng lẽ, đây chính là khí phách của nước lớn sao?
- Ngươi giương cung cài tên, uy hiếp mấy con Mục Hổ khuyển kia. Chẳng lẽ, ngươi cho rằng, như vậy thì chó ngao Đạp Hoả của ngươi có thể dễ dàng xông vào hang động đá vôi này sao?
- Trình Tử Dương không trở mặt với ngươi nên ngươi kiêu căng. Nhưng Dương Thạc ta không phải kẻ chịu uất ức. Ngươi muốn chó ngao Đạp Hoả xông vào để bức chúng ta ra khỏi hang động này sao? Đáng tiếc, chỉ bằng mấy con chó ngao Đạp Hoả cấp độ Tôi Thể đó còn chưa thể bức chúng ta ra khỏi hang động này được. Mấy con chó ngao Đạp Hoả này ngoan ngoãn nằm ngoài cửa hang đi.
Trong lòng Dương Thạc nghĩ như vậy thì Huyết Phi đã sớm toả ra khí thế của mình rồi.
Ầm!
Rầm rầm! Rầm rầm!
Khí thế của Huyết Phi toả ra giống như mãnh thú thượng cổ Huyền Ưng đích thân đến vậy. Nháy mắt, uy áp mênh mông này áp đến trên người mấy con chó ngao Đạp Hoả, hoàn toàn bao phủ lấy mấy con chó ngao Đạp Hoả này.
NGAO...OOO... NGAO...OOO...
Dưới uy áp mạnh mẽ của khí thế này, mấy con chó ngao Đạp Hoả nhao nhao kêu nhỏ mấy tiếng, căn bản không dám tiến lên. Toàn bộ chúng đều nằm rạp trên đất, đầu dán chặt trên nền mặt đất, cả người run rẩy, không dám nhúc nhích nửa bước.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
- Thế này là thế nào? Khí thế bên kia có uy áp thật mạnh mẽ, mấy con chó ngao Đạp Hoả này đều bị áp đảo phải nằm rạp trên mặt đất, không dám nhúc nhích sao?
Khi thấy năm sáu con chó ngao Đạp Hoả này nhanh chóng phải nằm sấp xuống, dù là Già La Minh hay Trình Tử Dương, Đại Lâm Nhi, cùng công chúa Nam Sa Lữ Chí Thuý đi theo Già La Minh vừa đi ra khỏi khu rừng rậm đều mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không thể tin.
- Đây là khí thế bậc nào vậy? Dù sao chó ngao Đạp Hoả cũng là loài chó ngao có cấp độ Tôi Thể đỉnh phong, dù là uy áp mạnh mẽ như cao thủ Võ Sư cũng không thể khiến chúng nó ngoan ngoãn nằm sấp xuống, không dám nhúc nhích như vậy được. Rốt cuộc, con mãnh thú trong hang động đá vôi kia có cấp bậc gì đây?
Trong đầu đám người này đều đặt ra câu hỏi như vậy.
- Chẳng lẽ là mãnh thú cấp độ Tôn Giả sao?
Già La Minh không thể tin, quát to một tiếng.
- Cấp độ Tôn Giả ư? Chính ngươi thử xem sẽ biết. Huyết Phi, toả uy áp ra khiến cho toàn bộ ngựa dưới chân bọn chúng quỳ xuống cho ta.
Trong động đá vôi, Dương Thạc nói nhỏ.
Huyết Phi nhẹ gật đầu, rồi lại bắt đầu tràn ra uy áp khí thế của mình, hoàn toàn bao phủ đám người Già La Minh, Trình Tử Dương.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Tê tê tê híz-khà-zzz...
Khí thế của Huyết Phi nhanh chóng tràn ra. Ngay sau đó, ngựa dưới chân đám người Già La Minh, Trình Tử Dương thi nhau gào rú một tiếng, căn bản không chịu đựng nổi, ngoan ngoãn quỳ rạp xuống đất.
Đại Lâm Nhi biến sắc, ngựa dưới chân mình quỳ xuống chính là 'Quỳ mã lễ' trên thảo nguyên của Hoả La quốc, đại biểu cho sự thần phục tuyệt đối. Thực hiện quỳ mã lễ tức là đem mọi thứ của mình giao cho đối phương. Đối phương muốn thứ nào sẽ được lấy thứ đó, thậm chí có thể tuỳ ý làm nhục ngươi.
Thân phận của Đại Lâm Nhi ở Hoả La quốc rất cao. Thậm chí, nàng cũng không cần thực hiện quỳ mã lễ đối với phụ vương của nàng. Vậy mà, bây giờ, nàng lại phải thực hiện cái nghi lễ này đối với con 'mãnh thú' trong hang động đá vôi kia.
- Khốn kiếp.
Tuy Già La Minh không biết quỳ mã lễ, nhưng nếu ngựa dưới chân mình quỳ xuống cũng là một sự sỉ nhục lớn đối với hắn.
Già La Minh quát xong một tiếng, liền vô ý thức muốn nhảy xuống khỏi lưng ngựa.
Nhưng ngay sau đó, Già La Minh mới phát hiện, dưới uy áp mạnh mẽ của luồng khí thế kia, mình căn bản không thể nhúc nhích mảy may.
- Uy áp cấp độ Võ Thánh, đây chắc chắn là uy áp của cấp độ Võ Thánh. Không thể ngờ rằng, ở đây còn có cường giả siêu cấp cấp độ Võ Thánh của Thú Tộc
Sắc mặt Già La Minh biến đổi, vô ý thức nói.
Đám người Trình Tử Dương, Đại Lâm Nhi nghe được lời này của Già La Minh cũng đều biến sắc.
Trong Yến Sơn, mãnh thú ác điểu tối đa chỉ có cấp độ Đại Tông Sư mà thôi. Vậy mà bây giờ, bọn hắn lại gặp được cường giả Thú Tộc cấp độ Võ Thánh. Chẳng lẽ, tên cường giả Thú Tộc cấp độ Võ Thánh này là từ nơi khác đến Yến Sơn sao? Rốt cuộc, cường giả Thú Tộc cấp độ Võ Thánh đến Yến Sơn, nơi gần với kinh thành Đại Chu để làm gì?
- Tiền bối.
Lúc đám người Trình Tử Dương, Đại Lâm Nhi nghĩ đến việc này thì Già La Minh lại nói tiếp.
- Không biết tiền bối là vị nào trong thiên hạ mười Đại Yêu Thánh? Ta chính là Già La Minh, đệ tử của Kim Phật Tự ở Ni La Quốc. Thần Thú trấn tộc của Kim Phật tự chúng ta chính là vị thứ ba trong thiên hạ mười Đại Yêu Thánh, Đại Bằng Kim Sí Vương. Vãn bối cũng được Đại Bằng Kim Sí Pháp Vương coi trọng, có lẽ có chút quan hệ nguồn gốc với tiền bối...
Già La Minh nói.
- Cái gì? Nghĩ ta là một vị trong thiên hạ mười Đại Yêu Thánh hả?
Dương Thạc nghe được lời này của Già La Minh, trong lòng liền hơi động.
Nghe đồn, trong trời đất, có mười vị cường giả Thú Tộc có cấp độ Võ Thánh, được gọi là thiên hạ mười Đại Yêu Thánh. Chẳng qua, thiên hạ mười Đại Yêu Thánh là cách nói của trăm năm trước, nói về mười vị cường giả Võ Thánh nổi danh nhất của Thú Tộc. Nhưng trên thực tế, hiện nay, trong Thú Tộc không chỉ có mười vị cường giả Võ Thánh này.
- Muốn bắt quan hệ với ta sao?
Dương Thạc hừ lạnh một tiếng.
- Già La Minh, ngươi không cần bắt quan hệ với bổn toạ.
- Mười Đại Yêu Thánh cái gì? Bổn toạ chưa từng nghe nói tới. Thần Thú trấn tự của Kim Phật Tự là Đại Bằng Kim Sí Vương sao? Cũng chỉ có thánh địa võ đạo của các vùng man di thiếu văn minh như các ngươi mới dùng cường giả Thú Tộc làm Thần Thú trấn tự thôi. Thần Thú ư... hừ, có thể hơn Man Văn Thiên Tượng, Thần Thú trấn tộc của Man Tộc trong Ma Hoang Thập Vạn Đại Sơn sao? Nếu hắn kém nó thì cũng đừng tự xưng là Thần Thú nữa.
Giọng nói lạnh lùng từ trong miệng Dương Thạc truyền ra.
- Không phải một vị trong thiên hạ mười Đại Yêu Thánh sao?
Già La Minh thật không ngờ, Dương Thạc căn bản không nể mặt mình.
Mặc dù đối phương không phải một vị trong thiên hạ mười Đại Yêu Thánh, nhưng chỉ cần là cường giả Võ Thánh của Thú Tộc thì khi nghe tới vị thứ ba trong thiên hạ mười Đại Yêu Thánh, Đại Bằng Kim Sí Vương, cũng sẽ nể mặt mà thả Già La Minh đi.
Nhưng, Già La Minh thật không ngờ, người ta căn bản coi thường cái gọi là thiên hạ mười Đại Yêu Thánh này.
- Chẳng lẽ, cường giả Thú Tộc trong hang động đá vôi này là cường giả siêu cấp thời thượng cổ sao?
- Hắn nhắc đến Man Văn Thiên Tượng. Man Văn Thiên Tượng chính là Thần Thú trấn tộc của Man tộc. Nó đã vượt qua cấp độ Võ Thánh. Lúc trước, khi Đại Chu chinh phạt Nam Man, đã chịu không ít thiệt thòi từ nó, cuối cùng cũng không thể giết chết được nó mà chỉ khiến nó trốn vào trong Man Hoang Thập Vạn Đại Sơn. Từ đó về sau, Đại Chu kết thù cùng Man Văn Thiên Tượng. Hắn... không phải là con Man Văn Thiên Tượng kia đến kinh thành Đại Chu để tìm kẻ thù chứ?
Lúc này, trong đầu Già La Minh hay đám người Trình Tử Dương đều không khỏi nghĩ đến ý nghĩ khủng bố này.
← Ch. 106 | Ch. 108 → |