← Ch.142 | Ch.144 → |
Dương Thạc Thuần Dương Kim Thân từ trên cao nhìn xuống, đem tình cảnh phía dưới nhìn thấy tận mắt.
Phía dưới bốn người tiến về tiểu viện của mình, toàn bộ đều là nam tử hơn ba mươi tuổi, một thân trang phục, khí huyết nồng đậm, so về Dương Thạc chính mình cũng không thua kém bao nhiêu rồi.
Dương Thạc mặc dù chỉ là Luyện Khí cao giai, nhưng là hấp thu luyện hóa Già La Minh khí huyết, khí huyết khổng lồ, mà ngay cả bình thường cấp độ Luyện Khí đỉnh phong cường giả đều không thể cùng mà so sánh với. Bốn người này khí huyết lực lượng không thể so với Dương Thạc thua kém, rất rõ ràng, cũng đều là cấp độ Luyện Khí đỉnh phong cường giả.
"Phái mấy người này, liền dám tới giết ta sao?"
Dương Thạc thần sắc lạnh nhạt, nhìn bốn người phía dưới nhanh chóng tiến lên.
"Lúc trước lục y nữ tử kia, là đệ tử Thiên Âm môn, hình như là gọi là Tô Quân Ninh đấy."
"Thiên Âm môn cùng Ngọc Mạt lâu có ngàn vạn lần liên hệ, Tô Quân Ninh bị ta dùng Huyền Ưng đoạn trảo kích thương, hiện tại liền phái bốn người này để đối phó ta, xem ra bốn người này, hẳn là người của Ngọc Mạt lâu..."
Nhanh chóng đấy, Dương Thạc đoán được thân phận bốn người này.
Ngọc Mạt lâu người!
Ngọc Mạt lâu được xưng thiên hạ Đệ Nhất Lâu, Đại Chu văn nhân nhã khách, công hầu quyền quý đều xuất nhập trong đó, như vậy một chỗ phong nhã, tự nhiên cũng có được hộ vệ của mình.
Theo Dương Thạc biết, Ngọc Mạt lâu trong kém nhất hộ vệ, đều là Luyện Khí cao giai.
Về phần hạch tâm cấp độ hộ vệ, càng là cấp độ Võ sư cao thủ, nuôi dưỡng cấp độ Võ sư hộ vệ, coi như là công hầu hào phú cũng bất quá chỉ như vậy rồi. Thậm chí là phủ Trấn Quốc Công, bởi vì diện tích cực lớn, đều khó có khả năng khắp nơi có cấp độ Võ sư hộ vệ, bất quá là có một chút cấp độ Võ sư Thiết Giáp vệ thủ hộ mà thôi.
"Ngọc Mạt lâu... Ngọc Mạt lâu... Tiểu Địch vẫn còn trong Ngọc Mạt lâu chịu khổ, ta không có đi tìm các ngươi gây phiền phức, các ngươi ngược lại là trước tới tìm ta phiền toái, trước hết giết ta sư tôn, lại phái người chém giết ta, còn muốn chém xuống đầu lâu của ta, mang về Ngọc Mạt lâu?"
Nhìn thẳng phía dưới bốn người, trong lòng Dương Thạc đã sinh ra tức giận ngập trời.
"Nếu là Ngọc Mạt lâu hạch tâm hộ vệ, Võ sư cường giả ra tay, ta có lẽ còn có điều cố kỵ..."
"Về phần các ngươi, toàn bộ lưu lại rồi!"
Oanh!
Thân hình khẽ động, Thuần Dương Kim Thân mạnh mà lao xuống!
Cùng lúc đó, cái này Ngọc Mạt lâu trong bốn gã hộ vệ, cũng đã đến Dương Thạc tiểu viện bên ngoài.
"Đi vào!"
Đầu lĩnh một người khẽ quát một tiếng, bốn người thân hình khẽ động, liền muốn lướt qua Dương Thạc tường viện, tiến vào tiểu viện.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Mà chính là thời điểm bốn người vừa mới lật đến viện trên tường, chợt cảm giác được, phía trên trong bầu trời đêm, một đoàn cực nóng vô cùng năng lượng ầm ầm áp bách xuống dưới, thật giống như bầu trời rơi kế tiếp cực lớn vô cùng hỏa cầu bình thường. Trong một chớp mắt, bốn người góc áo, tóc đều bị cháy quăn xoắn... mà bắt đầu!
Bốn gã hộ vệ, sắc mặt ngay ngắn hướng biến đổi.
"Không tốt!"
"Vật gì?"
Bốn người nhanh chóng ngẩng đầu hướng lên lúc nãy bầu trời đêm nhìn lại, đã thấy một đạo toàn thân thiêu đốt lên màu da cam hỏa diễm màu vàng thân ảnh, mạnh mà hướng về bốn người đánh tới, cái kia đậm đặc vô cùng cháy khí tức, đúng là từ nơi này màu vàng thân ảnh bên trong truyền tới đấy!
"Không tốt, đây là... Nam Lâm Tự Kim Thân bí pháp!"
"Kim Thân xuất khiếu, đây là cấp độ Võ Tôn cường giả, ngọn lửa này... Là Đại Nhật Như Lai Kim Thân!"
Nhìn thấy Dương Thạc Thuần Dương Kim Thân bên trên thiêu đốt hỏa diễm đồng thời, bốn gã hộ vệ tâm thần rung mạnh, đều là mở to hai mắt nhìn, một bộ không thể tin thần sắc.
"Đi mau!"
Hầu như không có nửa phần do dự, bốn gã hộ vệ lại cũng bất chấp tiến vào Dương Thạc tiểu viện chém giết Dương Thạc, ngay ngắn hướng lui về phía sau, như thiểm điện đều muốn rút đi.
"Muốn đi sao?"
"Không có cơ hội! Toàn bộ lưu lại cho ta a!"
Thanh âm lạnh như băng theo Thuần Dương Kim Thân trong miệng truyền ra, Dương Thạc ý niệm khẽ động, cái này chân khí hình thành Thuần Dương Kim Thân mạnh mà biến lớn, trong thời gian ngắn thay đổi lớn 3-4 lần, đã thành một pho tượng hai trượng rất cao cự nhân, mạnh mà bổ nhào về phía trước, phần chước khí tức thoáng cái đem cái này bốn gã Luyện Khí đỉnh phong hộ vệ triệt để bao phủ lại.
Bốn gã hộ vệ ngây người một lúc tầm đó, Dương Thạc Thuần Dương Kim Thân đã nhào tới trên người bọn họ, bốn người này tóc, trên mặt quần áo toàn bộ đều bốc cháy lên hỏa diễm, bốn người trong chốc lát bị ngọn lửa gắt gao bao trùm!
"Không tốt, Đại Nhật Như Lai Kim Thân đốt diệt tất cả, trốn không thoát!"
"Liều mạng!"
Hẳn phải chết dưới tình huống, bốn gã hộ vệ mạnh mà cắn răng một cái, dĩ nhiên là không bao giờ... nữa đào tẩu, nhao nhao quát lớn, trong thân thể chỗ có khí huyết mạnh mà bạo phát đứng lên, trong tay lưỡi dao sắc bén hung hăng vung trảm mà ra, đánh tới Dương Thạc Thuần Dương Kim Thân phía trên.
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Xoẹt! Xoẹt!
Bạo vang đột khởi, sấm sét điện quang chợt lóe lên.
Tại bốn gã hộ vệ toàn lực oanh kích phía dưới, Dương Thạc Thuần Dương Kim Thân cũng là một hồi lay động, kim quang ảm đạm không ít, hầu như đều muốn tan rả ra.
Mà Dương Thạc Thuần Dương Kim Thân phốc qua về sau, tại phần chước khí tức sấm sét khí tức dưới tác dụng, bốn gã hộ vệ thân thể toàn bộ bị đốt cháy thành tro bụi, sinh cơ triệt để đoạn tuyệt, hơi gió thổi qua, thân thể hóa thành tro bụi, trong tay binh khí cang cang rơi xuống đất. Mà ngay cả ý niệm thần hồn của bọn hắn, đều bị sấm sét chi lực triệt để đả diệt, mất đi tại ở giữa thiên địa...
Thoáng một phát phốc chết bốn gã Luyện Khí đỉnh phong võ giả, Dương Thạc Thuần Dương Kim Thân cũng có chút bất ổn, lung la lung lay, cũng không dám nữa tại trong bầu trời đêm du đãng, oanh một tiếng, đánh nát cửa phòng, nhảy vào phòng ngủ, chui vào về tới Dương Thạc thân thể bên trong.
"Phốc!"
Thuần Dương Kim Thân cùng bản thân ý niệm một lần nữa trở về, Dương Thạc hai mắt mạnh mà mở ra, trong miệng "Phốc" phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt biến thành xám trắng.
"Bốn gã Luyện Khí đỉnh phong cường giả, cầm trong tay lưỡi dao sắc bén, hợp lực một kích, chỉ sợ Võ sư cường giả cũng phải trọng thương. Của ta Thuần Dương Kim Thân tuy nhiên dung hợp sấm sét phần chước khí tức, nhưng đến cùng bất quá là Võ sư sơ giai cấp độ, bị bọn hắn hung hăng đánh trúng, ngược lại là hơi kém triệt để tan rả ra..."
Vừa rồi bốn gã Luyện Khí đỉnh phong hộ vệ liều chết một kích, đúng là làm bị thương Dương Thạc Thuần Dương Kim Thân!
Kim Thân bất ổn, thân thể cũng nhận được chấn động, lúc này mới phun ra máu tươi đến.
"Rốt cuộc là xem thường bọn hắn..."
Trong miệng thật dài nhả thở một hơi, Dương Thạc cảm giác thân thể khá hơn một chút, thầm nghĩ trong lòng.
"Thiên Âm môn đệ tử chém giết ta sư tôn, lại phái người giết ta, ta cùng với Thiên Âm môn trong đó, cho dù không phải không chết không thôi, coi như là kết xuống nan giải thù hận rồi. Nơi này là Đại Chu kinh sư, Ngọc Mạt lâu thế lớn, ta hiện tại lại bị thương, vạn nhất bất quá cao thủ đến đây, ta lành ít dữ nhiều..."
Dương Thạc trong nội tâm toát ra như vậy ý niệm trong đầu.
"Được rồi, chỉ có thể lại đến trong Yến Sơn, tạm thời tránh né rồi. Ngọc Mạt lâu... Thiên Âm môn... Giết ta sư tôn, tù ta thị nữ, làm tổn thương ta Thuần Dương Kim Thân... Sớm muộn gì, ta Dương Thạc tất nhiên cho ngươi đoạn tuyệt!"
Trong nội tâm nghĩ đến những thứ này, Dương Thạc sắc mặt âm trầm đã đến cực hạn.
Một tay chống trên giường, Dương Thạc đã xuống giường, cảm thụ qua tình trạng trong cơ thể, tuy nhiên vừa rồi thổ huyết, nhưng bất quá là đã bị Thuần Dương Kim Thân ảnh hưởng mà thôi, thân thể của mình ngược lại là không có bị thương, thậm chí không sử dụng Thuần Dương Kim Thân mà nói... , lực chiến đấu của mình đều không có giảm xuống.
"Thiếu gia, vừa rồi..." Đúng vào lúc này, Hồng Phi Lục Thúy từ cửa phòng bể tan tành vọt vào. Vừa rồi Dương Thạc chém giết, cũng kinh động đến các nàng.
"Không cần nói nhiều rồi, thu thập sơ qua, tiến Yến Sơn!" Dương Thạc mặt sắc mặt ngưng trọng, nhanh chóng nói ra.
Chương 143: Sớm muộn gì cũng khiến ngươi đoạn tuyệt!
Thuần Dương Kim Thân của Dương Thạc từ trên cao nhìn xuống, tận mắt nhìn thấy tình cảnh phía dưới.
Phía dưới, toàn bộ bốn người tiến về tiểu viện của hắn đều là nam tử hơn ba mươi tuổi, mặc cùng loại trang phục, khí huyết nồng đậm không thua kém bản thân Dương Thạc bao nhiêu.
Mặc dù Dương Thạc chỉ là Luyện Khí hậu kỳ nhưng hấp thu luyện hóa khí huyết của Già La Minh, khí huyết khổng lồ đến mức ngay cả cường giả Luyện Khí đỉnh phong bình thường cũng không thể so sánh được. Lực lượng khí huyết của bốn người này không thua kém Dương Thạc, hiển nhiên bọn hắn đều là cường giả Luyện Khí đỉnh phòng.
- Phái mấy người này mà dám đến giết ta sao?
Thần sắc Dương Thạc lạnh nhạt nhìn bốn người phía dưới đang nhanh chóng tiến lên.
- Nữ tử áo lục lúc trước là đệ tử Thiên Âm Môn, hình như tên là Tô Quân Ninh thì phải.
- Thiên Âm Môn và Ngọc Mạt Lâu có rất nhiều liên hệ. Tô Quân Ninh bị ta dùng Huyền Ưng Đoạn Trảo đánh bị thương, hiện tại liền phái bốn người này đến đây đối phó ta. Xem ra bốn người này hẳn là người của Ngọc Mạt Lâu...
Dương Thạc nhanh chóng đoán ra phân thận của bốn người này.
Người của Ngọc Mạt Lâu!
Ngọc Mạt Lâu được xưng là thiên hạ đệ nhất lâu, văn nhân nhã khách Đại Chu, công hầu quyền quý đều ra vào đó. Một chỗ phong nhã như vậy tự nhiên cũng có hộ vệ của mình.
Theo Dương Thạc biết, hộ vệ kém nhất trong Ngọc Mạt Lâu đều là Luyện Khí hậu kỳ.
Về phần hộ vệ hạch tâm thì càng là cao thủ cấp độ Võ Sư. Nuôi dưỡng hộ vệ cấp độ Võ Sư, cho dù là công hầu hào phú thì cũng chỉ được như vậy thôi. Thậm chí là phủ Trấn Quốc Công, bởi vì diện tích cực lớn nên khó có khả năng khắp nơi đều là hộ vệ cấp độ Võ Sư, chỉ có vài Thiết Giáp Vệ cấp độ Võ Sư bảo vệ mà thôi.
- Ngọc Mạt Lâu... Ngọc Mạt Lâu... Tiểu Địch vẫn còn phải chịu khổ trong Ngọc Mạt Lâu, ta chưa tìm các ngươi gây phiền phức, các ngươi lại tìm ta gây phiền phức trước. Đầu tiên chém giết sư tôn của ta, giờ lại phái người chém giết ta, còn muốn chém đứt đầu lâu của ta rồi mang về Ngọc Mạt Lâu sao?
Nhìn thẳng bốn người phía dưới, trong lòng Dương Thạc đã tức giận ngập trời.
- Nếu là hộ vệ hạch tâm của Ngọc Mạt Lâu, cường giả Võ Sư ra tay thì có lẽ ta còn thấy hơi cố kỵ...
- Về phần các ngươi thì hãy lưu lại toàn bộ đi!
Uỳnh!
Thân hình nhoáng lên, Thuần Dương Kim Thân lao nhanh xuống.
Cùng lúc đó, bốn gã hộ vệ trong Ngọc Mạt Lâu cũng đã đến bên ngoài tiểu viện của Dương Thạc.
- Đi vào!
Một tên đầu lĩnh khẽ quát một tiếng, thân hình bốn người nhoáng lên liền muốn vượt qua tường viện của Dương Thạc rồi tiến vào tiểu viện.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Nhưng đúng lúc bốn người vừa phi lên tường viện, bọn hắn chợt cảm giác được trong bầu trời đêm phía trên có một luồng năng lượng vô cùng nóng ầm ầm áp bách xuống, thật giống như có một quả cầu lửa khổng lồ đang rơi từ trên trời xuống vậy. Trong một chớp mắt, góc áo, tóc của bốn người đều bị cháy quăn lại!
Sắc mặt bốn gã hộ vệ nhanh chóng biến đổi.
- Không tốt!
- Thứ gì vậy?
Bốn người nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm lúc nãy, đã thấy một thân ảnh màu vàng da cam như ngọn lửa đang đánh mạnh về phía bốn người. Khí tức vô cùng nóng kia đúng là truyền ra từ trong thân ảnh màu vàng này!
- Không tốt, đây là bí pháp Kim Phật của Nam Phật Tự!
- Kim Thân xuất khiếu! Đây là cường giả cấp độ Võ Sư, ngọn lửa này chính là Đại Nhật Như Lai Kim Thân!
Nhìn thấy Thuần Dương Kim Thân của Dương Thạc đang thiêu đốt hỏa diễm phía trên, đồng thời bốn gã hộ vệ đều chấn động tâm thần, mở to hai mắt ra nhìn, thần sắc không thể tin được.
- Đi mau!
Bốn gã hộ vệ gần như không do dự chút nào, cũng không tiến vào tiểu viện chém giết Dương Thạc nữa mà liên tục lui về phía sau, nhanh như chớp đã muốn rút đi.
- Muốn đi sao?
- Không có cơ hội đâu! Toàn bộ lưu lại cho ta!
Âm thanh lạnh như băng truyền ra từ trong miệng Thuần Dương Kim Thân. Ý niệm Dương Thạc khẽ động, Thuần Dương Kim Thân do chân khí hình thành nhanh chóng biến lớn, trong khoảng thời gian ngắn đã phình lên gấp ba bốn lần, trở thành một cự nhân khổng lồ cao hai trượng. Hắn lao nhanh về phía trước, khí tức Phần Chước thoáng cái hoàn toàn bao phủ bốn gã hộ vệ Luyện Khí đỉnh phong lại.
Lúc bốn gã hộ vệ còn ngây người, Thuần Dương Kim Thân Dương Thạc đã lao tới người bọn hắn. Tóc, mặt mũi, quần áo của bốn người này đều bốc lửa. Trong chốc lát, bốn người đã bị ngọn lửa hoàn toàn bao phủ!
- Không tốt! Đại Nhật Như Lai Kim Thân thiêu hủy tất cả, trốn không thoát!
- Liều mạng!
Dưới tình huống chắc chắn phải chết, bốn tên hộ vệ cắn răng một cái, không chạy trốn nữa mà liên tục quát lớn. Khí huyết trong thân thể mạnh mẽ bộc phát ra, hung hăng vung lưỡi dao sắc bén trong tay, đánh về phía Thuần Dương Kim Thân Dương Thạc.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh
Xẹt! Xẹt!
Tiếng nổ đột nhiên vang lên, sấm sét điện quang chợt lóe.
Bị bốn gã hộ vệ toàn lực công kích, Thuần Dương Kim Thân Dương Thạc cũng chấn động một trận, kim quang ảm đạm không ít, sắp sửa tan rã ra.
Mà sau khi Thuần Dương Kim Thân Dương Thạc lao qua, dưới tác dụng của khí tức Phần Chước Lôi Đình, toàn bộ thân thể của bốn gã hộ vệ đều bị đốt cháy thành tro bụi, sinh cơ hoàn toàn đoạn tuyệt. Thân thể hóa thành tro bụi, binh khí trong tay keng keng rơi xuống đất. Mà ngay cả ý niệm thần hồn của bọn hắn cũng đều bị lực lượng Lôi Đình đánh tan, biến mất giữa thiên địa.
Thoáng cái giết chết bốn gã võ giả Luyện Khí đỉnh phong, Thuần Dương Kim Thân của Dương Thạc cũng hơi bất ổn, không dám du đãng trên bầu trời đêm nữa, uỳnh một tiếng đánh nát cửa phòng rồi nhảy vào phòng ngủ, chui vào trong thân thể Dương Thạc.
- Phụt...!
Ý niệm trong Thuần Dương Kim Thân trở về thân thể, hai mắt Dương Thạc mở ra, phụt một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên trắng xám.
- Bốn gã cường giả Luyện Khí đỉnh phong cầm lưỡi dao sắc bén trong tay hợp lực đánh ra một đòn thì chỉ sợ cường giả Võ Sư cũng phải trọng thương. Tuy Thuần Dương Kim Thân của ta đã dung hợp khí tức Phần Chước Lôi Đình nhưng cũng chỉ là Võ Sư sơ kỳ, bị bọn hắn đánh mạnh vào suýt nữa đã hoàn toàn tan rã...
Vừa rồi một đòn liều chết của bốn gã hộ vệ Luyện Khí đỉnh phong đã khiến Thuần Dương Kim Thân của Dương Thạc bị thương!
Kim Thân bất ổn, thân thể cũng bị chấn động, lúc này mới phun ra một ngụm máu tươi.
- Rốt cục là do xem thường bọn hắn...
Trong miệng thở ra một hơi thật dài, Dương Thạc cảm giác khá một chút, thầm nghĩ.
- Đệ tử Thiên Âm Môn chém giết sư tôn của ta, giờ lại phái người chém giết ta. Giữa ta và Thiên Âm Môn không phải là không chết không thôi thì cũng coi như là thù hận khó giải rồi. Nơi này là kinh sư Đại Chu, Ngọc Mạt Lâu thế lớn, hiện tại ta lại bị thương, vạn nhất có cao thủ đến đây thì ta sẽ lành ít dữ nhiều...
Trong đầu Dương Thạc xuất hiện một ý niệm như vậy.
- Được rồi, chỉ có thể tiến vào Yến Sơn tạm thời tránh né thôi. Ngọc Mạt Lâu... Thiên Âm Môn... giết sư tôn của ta, bắt thị nữ của ta, làm tổn hại Thuần Dương Kim Thân của ta... sơm muộn gì Dương Thạc ta cũng khiến các ngươi đoạn tuyệt!
Trong lòng nghĩ đến những điều này, sắc mặt Dương Thạc âm trầm đến cực hạn.
Một tay chống lên giường, Dương Thạc liền đi xuống khỏi giường. Hắn cảm nhận qua tình trạng trong thân thể. Tuy hiện tại phun ra máu nhưng chỉ là Thuần Dương Kim Thân bị ảnh hưởng thôi chứ thân thể không bị thương. Thậm chí nếu không sử dụng Thuần Dương Kim Thân, lực chiến đấu của hắn cũng không giảm xuống.
- Thiếu gia, vừa rồi...
Đúng vào lúc này, Hồng Phi Lục Thúy liền lao vào từ cửa phòng vỡ nát. Vừa rồi Dương Thạc chém giết cũng đã kinh động đến bọn họ.
- Không cần nói nhiều nữa. Thu thập sơ qua rồi tiến đến Yến Sơn!
Sắc mặt Dương Thạc ngưng trọng, nhanh chóng lên tiếng.
← Ch. 142 | Ch. 144 → |