← Ch.158 | Ch.160 → |
- Khẩu khí lớn thật!
Cùng lúc với khi Dương Thạc nói, sắc mặt của Trình Tử Dương kịch biến.
- Nói khoác mà không biết ngượng, chỉ một võ giả Luyện Khí trung giới cũng dám nói vậy với ta? Dương Thạc, đừng tưởng ngươi may mắn kích sát được Gia La Minh mà ngươi chính là đệ nhất cường giả của thế hệ trẻ Đại Châu đâu. Cho ngươi hay, bản lĩnh của ngươi còn kém xa lắm! Chưa nói đến việc ngươi trúng Đại Chuyển Sinh Thuật của Gia La Minh, cứ cho ngươi không trúng đi nữa thì sao? Với công pháp cấp thấp của ngươi tu luyện đến Luyện Khí cao giới cũng là cực hạn rồi. Ta là võ giả Luyện Khí đỉnh phong, ngươi một tên phế vật trúng phải Đại Chuyển Sinh Thuật, làm thế nào đối kháng với ta? Còn lắm lời, dám đối địch với Mạc biểu huynh...
Sắc mặt Trình Tử Dương tối tăm, giọng nói lạnh băng vang lên.
- Nhiều lời!
Dương Thạc lúc này không để tâm đến Trình Tử Dương, thậm chí đến quay đầu lại cũng không!
- Thiên phú của ta thế nào, tu vi thế nào không cần ngươi quan tâm. Nói chung ngươi cứ nhớ lấy, ta đã giết Gia La Minh chứ không phải ngươi! Ta là đệ nhất nhân của võ cử Đại Châu, ngươi chỉ là thứ hai! Nếu không phải ta giết Gia La Minh thì ngươi chỉ là thứ ba mà thôi!
- Nếu cộng cả lục ca Dương Thành của ta thì ngươi chỉ thứ tư, đến tư cách được Phụ Chính Vương triệu kiến cũng không có. Ngươi còn mặt mũi mà đứng đây ngông nghênh?
Dương Thạc nói với ngữ khí chậm rãi, nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ đều như những nhát búa tạ giáng vào Trình Tử Dương.
- Ngươi!
Sắc mặt Trình Tử Dương nhanh chóng trở nên tím tái như gan heo.
- Đi thôi Lâm Nhi công chúa, chắc Thất vương gia đang ở trên lầu đợi chúng ta, đừng để ý tới loại hề mua vui này. Tiểu An Võ Hầu? Hừ, chỉ một tiểu An Võ Hầu nhỏ bé, cứ sủa nhặng lên thế thì cũng làm được gì?
Dương Thạc đã trở mặt với Trấn Quốc Công, Trình phu nhân rồi nên cũng chẳng cần giữ thể diện cho Trình Tử Dương.
Sau này cứu được Tiểu Hoạch ra Dương Thạc sẽ lập tức đưa Tiểu Hoạch rời khỏi kinh thành, có lẽ cả đời cũng rất ít khi về kinh. An Võ Hầu dù có thế lực mạnh nữa thì sao chứ? Huống hồ An Võ Hầu Trình Ngọc cũng đã có sát tâm với Dương Thạc. Trong cuộc sơ tuyển võ đạo dám công khai ra tay với Dương Thạc, giờ việc gì Dương Thạc phải kính trọng người "cựu cựu" này nữa?
- Tiểu súc sinh, dám sỉ nhục cha ta!
Lời nói của Dương Thạc khiến sắc mặt Trình Tử Dương đầy sát ý.
- Đừng tưởng hôm nay Thất vương gia mời ngươi tới mà ta không dám động đến ngươi. Cũng được, hôm nay sẽ khiến ngươi hoàn toàn khuất phục, cho Thất vương gia thấy đệ nhất nhân võ cử Đại Châu ngươi rốt cuộc là hữu danh vô thực! Để xem khi nằm dưới chân ta xem ngươi còn ngông cuồng được nữa không?!
Trình Tử Dương hừ lạnh một tiếng, thân hình khẽ động, chân bước ra mấy bước, chớp mắt đã tới phía sau lưng Dương Thạc.
Tay hắn tung ra tóm về phía gáy Dương Thạc.
Ầm ầm!
Thực lực của Trình Tử Dương là Luyện Khí đỉnh phong, cao hơn một bậc so với Gia La Minh trước đó, một trảo này của hắn mang toàn bộ thực lực của hắn.
- Võ kỹ đỉnh cấp của phủ An Võ Hầu, Đại Bàn Long Thủ?
Cảm nhận được luồng kình phong phía sau, Dương Thạc nhíu mày.
Đại Bàn Long Thủ là võ kỹ thần công bí điển của phủ An Võ Hầu, là kỹ pháp tối cường so lão An Võ Hầu sáng tạo ra từ khi Đại Châu lập quốc. Phủ An Võ Hầu so với phủ Trấn Quốc Công có kém một chút, công pháp cao nhất cũng chỉ là cao giói, bộ Đại Bàn Long Thủ này chính là bí kỹ tối cường của phủ An Võ Hầu.
- Nếu Trình Ngọc thi triển Đại Bàn Long Thủ thì ta còn phải dè chừng. Còn ngươi thì chỉ có cái thanh thế mà thôi...Cũng được, nhường ngươi một chiêu!
Dương Thạc đối mặt với Đại Bàn Long Thủ của Trình Tử Dương lại không tránh né, hắn căn bản không có hành động gì, mặc cho Đại Bàn Long Thủ của Trình Tử Dương đánh trúng lưng mình.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, Đại Bàn Long Thủ in lên lưng Dương Thạc.
Keng! Keng! Keng!
Liên tiếp có âm thanh giòn giã vang lên.
Trình Tử Dương chỉ cảm thấy tay mình căn bản không đánh trúng lưng Dương Thạc mà là đánh trúng một vật thể cứng như thân cây vậy. Một chiêu mà tay hắn tê rần, gần như mất cảm giác.
- Trên lưng hắn...có thứ gì mà chống đỡ được Đại Bàn Long Thủ của ta??
Trình Tử Dương giật mình kinh hãi.
Uỳnh!
Ngay sau đó, khí kình hùng hồn trên người Dương Thạc phát ra, quần áo trên người hắn bị khí kình xung kích phình to lên. Rồi ngay sau đó thân Dương Thạc quay lại đối diện với Trình Tử Dương, cũng tung một trảo tóm về phía Trình Tử Dương.
- Ta đã đỡ đòn của ngươi, giờ tới lượt ngươi!
Ầm! Ầm! Ầm!
Grào! Grào! Grào!
Trước một trảo này, Trình Tử Dương có cảm giác như phải đối mặt với Thượng Cổ Huyền Ưng, sự mạnh mẽ của Huyền Ưng đều được thể hiện trong công kích này của Dương Thạc.
Võ kỹ Ưng Hùng Hợp Kích, Ưng kích!
Ưng kích, ba lần công thế, với sự thúc đẩy của đệ nhất trùng Hổ Báo Lôi Âm nữa, uy lực tăng thêm ba bốn phần, gần như đạt tới bốn lần uy lực. Dù là võ giả sơ nhập Võ Sư cũng khó lòng chống đỡ được Ưng kích của Dương Thạc.
- Nguy rồi!
Sắc mặt thay đổi, trên người Trình Tử Dương toả ra một luồng khí kình.
Toàn thân Trình Tử Dương được bao phủ bởi khí kình chống đỡ được phần nào áp lực Lôi Âm của Dương Thạc.
Ngay sau đó Trình Tử Dương thét lên một tiếng, một tay biến trảo tung ra Đại Bàn Long Thủ đỡ Ưng kích của Dương Thạc.
- Hửm? Vân Hoang Đạp Lãng Quyết? Từ lâu đã nghe nói phụ thân dùng công pháp thần công bí điển của Dương gia Vân Hoang Đạp Lãng Quyết đổi lấy Đại Bàn Long Thủ của An Võ Hầu. Giờ xem ra tin đồn không phải giả. Đáng tiếng, có Vân Hoang Đạp Lãng Quyết thì sao? Nếu là Dương Tử Mặc có lẽ đỡ được Ưng kích của ta...Còn ngươi thì ngoan ngoãn nằm xuống đi!
Dương Thạc lạnh băng nói.
Uỳnh!
Một tiếng nổ vang lên, thủ trảo của Dương Thạc và Trình Tử Dương chạm nhau.
- Nằm xuống!
- Ngoan ngoãn nằm xuống!
Đúng lúc ấy, Ưng Hùng Hợp Kích hợp kích của Dương Thạc bỗng chuyển từ Ưng kích sang Hùng kích. Sức mạnh nặng như núi trào ra đổ về phía Trình Tử Dương.
- Nguy rồi!
Cảm nhận được sức mạnh dồi dào từ Dương Thạc, sắc mặt Trình Tử Dương đại biến.
Rắc! Rắc!
Hai chân hắn cùng cong lại.
Uỳnh uỳnh!
Dưới áp lực mạnh mẽ, Trình Tử Dương quỳ thẳng xuống đất, hai đầu gối đập xuống đất, âm thanh trầm đục vang lên, nền nhà bằng sữ của đại sảnh tầng một Ngọc Mạt Lâu bị đầu gối Trình Tử Dương đập xuống vỡ tan. Mặt đất xuất hiện một cái hố lớn!
← Ch. 158 | Ch. 160 → |