← Ch.159 | Ch.161 → |
Chỉ một chiêu hoàn toàn đàn áp được Trình Tử Dương Luyện Khí đỉnh phong.
Chớp mắt tất cả mọi người trong đại sảnh Ngọc Mạt Lâu đều kinh hoàng đến sững sờ.
Tuy lầu hai của Ngọc Mạt Lâu được Phụ Chính Vương bao toàn bộ nhưng dưới lầu một vẫn còn một số người. Trận đấu khẩu giữa Trình Tử Dương và Dương Thạc lúc nãy đã thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng họ cũng không để tâm lắm. Dù sao thì những nơi như Ngọc Mạt Lâu có công tử quyền quý so bì lẫn nhau cũng là việc bình thường.
Nhưng họ không thể ngờ Dương Thạc và Trình Tử Dương lại giao thủ ở Ngọc Mạt Lâu.
Hơn nữa vừa ra tay là Trình Tử Dương đã bị khống chế...
- Đó là tiểu An Võ Hầu Trình Tử Dương!
- Tiểu An Võ Hầu thực lực Luyện Khí đỉnh phong, kẻ kia là ai mà một chiêu chế phục được hắn?
- Hình như là đệ nhất nhân võ cử Đại Châu, công tử của Trấn Quốc Công, Dương Thạc. Trước đó ở trước Thiên Võ Môn hắn đã giết chết Gia La Minh của Nê La Quốc. Ta từng thấy phong thái của hắn!
Rất nhanh mọi người đều biết thân phận của Dương Thạc và Trình Tử Dương.
Một là công tử của An Lạc Hầu, một là công tử của Trấn Quốc Công.
Hai người động thủ đương nhiên sẽ thu hút mọi ánh nhìn của mọi người ở đây.
- Khốn kiếp!
Bị một trảo của Dương Thạc trấn áp, Trình Tử Dương cảm giác như toàn thân bị một ngọn núi lớn đè lên người. Hắn nghiến răng muốn đứng dậy nhưng không thể động đậy được chút nào. Hắn không kìm được nghiến răng trèo trẹo.
- Hử? Không phục à? Vậy thì cứ nằm dưới đất cho ta!
Dương Thạc lạnh lùng nói.
Trình Tử Dương cảm giác sức mạnh từ tay Dương Thạc tăng lên mấy phần, dưới áp lực đó đến trạng thái quỳ hắn cũng không thể duy trì được nữa. Bịch một tiếng hắn nằm thẳng xuống đất. Nền nhà của Ngọc Mạt Lâu bị Trình Tử Dương đập thành vô số vết rạn.
Sự sỉ nhục lớn như vậy khiến sắc mặt Trình Tử Dương lúc trắng lúc đen.
Đúng lúc ấy, từ trong phòng trên tầng hai đột nhiên vang lên một tiếng đàn trong trẻo.
Tiếng đàn trong vắt, thư thái dường như có tác dụng an thần. Khi tiếng đàn vang lên Dương Thạc liền cảm thấy sự chán ghét giảm đi không ít.
- Trong tiếng đàn có bí pháp Đại Thiên Âm Thuật? Đây là do Thiên Hương cô nuông đánh? Xem ra quan hệ giữa Ngọc Mạt Lâu và Thiên Âm Môn cũng không phải tầm thường. Một cầm kỹ mà cũng biết bí pháp Đại Thiên Âm Thuật. Nàng ta đánh khúc nhạc này là muốn ta dừng tay tha cho Trình Tử Dương sao?
Dương Thạc lập tức hiểu ra hàm ý của tiếng đàn ấy.
- Hay!
Ngay sau đó, két một tiếng, cửa của gian phòng chữ Thiên mở ra, một vị công tử áo hoa bước ra ngoài.
- Dương công tử quả nhiên không hổ là đệ nhất nhân võ cử Đại Châu. Công pháp của Tử Dương rốt cuộc vẫn thua một chút, bị công tử áp đảo cũng là chuyện bình thường. Nhưng lần này bản vương mời Dương công tử đến dự tiệc, Tử Dương có thể coi là bồi khách, mong Dương công tử nể tình, tha cho Tử Dương!
Vị công tử áo hoa kia bước xuống cầu thang, mỉm cười, tay khẽ phất chiếc quạt giấy, phong độ tiêu sái, nói với Dương Thạc.
Vừa nói xong thì công tử đó đã đến trước mặt Dương Thạc.
Dứt lời công tử áo hoa thu quạt về, gảy lên cánh tay phải của hắn một cái. Dương Thạc chỉ cảm thấy một luồng cự lực truyền tới, cánh ta đang đè lên Trình Tử Dương như muốn nhấc lên.
- Như vậy mà muốn ta dừng tay sao?
Dương Thạc nhíu mày.
Ngay sau đó tay hắn lại đè xuống, sức mạnh tăng lên, cánh tay không hề động đậy.
- Ủa?
Công tử áo hoa không nhấc được cánh tay Dương Thạc lên thì bất giác khựng người, ánh mắt sáng lên.
Không đợi hắn ra tay tiếp thì cánh tay của Dương Thạc chủ động nhấc lên.
- Nể mặt Thất vương gia, ta tha cho ngươi! Nếu còn không phục thì gọi Dương Tử Mặc đến đây khiêu chiến với ta! Còn ngươi...đợi thêm trăm năm nữa đi!
Dương Thạc liếc nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói.
Dương Thạc sớm đã đoán được thân phận của công tử áo hoa kia, chính là Phụ Chính Vương Càn Minh Vũ.
Còn Trình Tử Dương, Dương Thạc không hề coi hắn ra gì, kẻ địch sau này của Dương Thạc là người huynh Dương Tử Mặc đã gần Võ Tôn, thậm chí là An Võ Hầu Trình Ngọc đã là Đại Tông Sư. Dương Thạc sẽ không quay lại nhìn hắn nữa, giờ cũng không cùng đẳng cấp với hắn, tha cho hắn được thì tha.
Trình Tử Dương bộ dạng thảm hại bò dậy khỏi mặt đất, ánh mắt nhìn Dương Thạc đầy oán độc. Hắn hừ lạnh một tiếng, thậm chí không hành lễ với Càn Minh Vũ, quay người đi thẳng.
- Dương Thạc bái kiến Thất vương gia!
Lúc này Dương Thạc mới quay sang Càn Minh Vũ hành lễ.
- Thất vương huynh!
Đại Lâm Nhi cũng mỉm cười hành lễ.
Nàng là nghĩa nữ của vua Đại Châu đời trước, Càn Minh Vũ là nghĩa huynh của nàng, đương nhiên nàng phải gọi hắn là "vương huynh".
- Không cần đa lễ. Dương công tử anh hùng thiếu niên, trận chiến Thiên Vũ Môn đã giết Gia La Minh của Nê La Quốc, giành vinh quang cho Đại Châu chúng ta, bản vương phải hành lễ với Dương công tử mới phải!
Càn Minh Vũ mỉm cười đáp lễ Dương Thạc.
- Vừa rồi thấy Dương công tử ra tay dường như tu vi đã tiến bộ, ít nhất cũng là Luyện Khí cao giới phải không? Trình Tử Dương Luyện Khí đỉnh phong lại không phải đối thủ của Dương công tử, chắc hẳn trên đường võ đạo Dương công tử có được thành tựu riêng. Bản vương hồi còn nhỏ ảnh hưởng từ Thần Võ vương thúc cũng coi như rất đam mê võ đạo. Hôm nay muốn thỉnh giáo Dương công tử vài chiêu, không biết Dương công tử có đồng ý không?
Ánh mắt Càn Minh Vũ nhìn Dương Thạc mang chút chiến ý.
- Hửm? Trình Tử Dương vừa thỉnh giáo mình rồi, vị Phó Chính Vương này cũng muốn sao?
Nghe Càn Minh Vũ nói vậy, Dương Thạc bất giác khựng người.
- Nghe nói trong hoàng thất Đại Châu, Thần Võ Vương Càn Ngọ Long là một vị ham mê võ đạo nổi tiếng. Ngày ấy tu luyện thần công hoàng thất Đại Châu, có vô số thiên tài địa bảo trợ giúp, nay đã là Võ Thánh. Trong quân đội Đại Châu chỉ có Thần Võ Quân có thể đối kháng với phụ thân. Mà Phụ Chính Vương Càn Minh Vũ này nghe nói là tinh tông đạo chính trị, chính vụ lớn nhỏ của Đại Châu đều do hắn quyết định. Không ngờ vị Phụ Chính Vương tinh thông chính trị này lại là con cháu của Càn Ngọc Long...
Dương Thạc nghĩ thầm.
Càn Minh Vũ muốn thỉnh giáo, Dương Thạc không biết có nên đồng ý không.
- Thất vương huynh.
Lúc này, Đại Lâm Nhi lên tiếng.
- Thất vương huynh đã là Võ Sư đỉnh phong, có thể bước vào Võ Tôn bất cứ lúc nào. Với thực lực của huynh lại thỉnh giáo Dương Thạc có phần ức hiếp người thì phải.
Đại Lâm Nhi mỉm cười.
- Thực lực của Phụ Chính Vương là Võ Sư đỉnh phong?
Nghe Đại Lâm Nhi nói vậy, Dương Thạc không khỏi giật mình.
Vốn dĩ Dương Thạc tưởng rằng Phụ Chính Vương tinh thông chính trị thì chưa chắc có thiên phú về võ học. Nhưng không ngờ hắn mới chỉ hơn hai mươi tuổi mà đã là Võ Sư đỉnh phong. Thiên phú so với Dương Tử Mặc còn cao hơn. Xem ra đúng như hắn nói, vị Phụ Chính Vương này cũng là một người ham mê võ học.
- Hà hà, đúng vậy, bản vương ham mê từ hồi bé tí, tu vi võ đạo cũng cao một chút, giao đấu với Dương công tử đúng là có chút không côn bằng.
Khi Dương Thạc đang kinh ngạc thì Càn Minh Vũ cười.
- Như vậy đi, bản vương sẽ ép thực lực xuống Luyện Khí cao giới cùng cọ xát với Dương công tử một lần. Ngoài ra, để thêm phần thú vị, nếu bản vương thắng thì phạt Dương công tử ba chén rượu. Nếu bản vương thua thì sẽ làm cho Dương công tử một việc trong khả năng, thế nào?
← Ch. 159 | Ch. 161 → |