Vay nóng Tinvay

Truyện:Vô Tự Thiên Thư - Chương 222

Vô Tự Thiên Thư
Trọn bộ 230 chương
Chương 222: Thiên Ma Nhất Chỉ
0.00
(0 votes)


Chương (1-230)

Siêu sale Shopee


Giờ khắc này, Thiên Ma đã ngưng tụ toàn công lực, đây là một kích cực mạnh suốt cuộc đời hắn, dù Gia Cát Thần Hầu có dùng Định Hải Thần Châm cũng vô pháp ngăn cản một kích này. Khuôn mặt hắn phút chốc tiều tụy, giống như một người còn trẻ mà chợt già đi, ngay cả những ngón tay trong suốt như ngọc cũng trở nên thô ráp.

Đúng vậy, vì ma thần tập trung toàn bộ lực lượng, cũng phải trả giá cho đại giới, đại giới làm cho hắn vĩnh viễn không già cả, trong phút chốc chợt già đi!

Vì Thiên Ma không có lựa chọn, trong lòng hắn rõ ràng, bất quá nếu hôm nay không đánh bại Tiểu Khai, chỉ sợ không còn mạng mà già cả.

Tân thần lực, thường là có thể sát thần, Diệt Chi Ma Thần vẻn vẹn hội tụ Bàn Cổ Thần Lực và Cửu Thiên Thần lực đã có thể sát thần, Tiểu Khai giờ phút này ngưng tụ thiên ma thần lực, hắc long lực, bách chiến thần lực, phi thần lực, nguyên lực thanh sắc cùng với thuần dương thiên hỏa, sáu đạo thần lực, hắn muốn giết thần? chẳng nhẽ lại không dễ như trở bàn tay?

Thiên Ma hội tụ liên tục, Tiểu Khai cư nhiên không tiến công, vẫn có hứng thú nhìn Thiên Ma, lần này đợi đúng ba ngày ba đêm!

Đối với nhân loại mà nói, ba ngày ba đêm là rất dài, giờ phút này Tiểu Khai đã thành thần, đối với thần mà nói, quá nhỏ bé không đáng để tâm, chỉ như khoảnh khắc mà thôi, Tiểu Khai cứ như vậy đứng, ngón tay Thiên Ma như hạt gạo biến thành hột lạc, một kích đã chuẩn bị xong!

Hắn thở dài một hơi, cười nói: " Nghiêm Tiểu Khai, sai lầm lớn nhất đời này của ngươi là để ta ngưng tụ công lực, hiện tại " Thiên Ma nhất chỉ " của ta đã thành hình, ngươi ngăn cản chỉ sợ đã muộn"

Tiểu Khai cũng cười: " Ngươi không ngại thì hãy thử xem."

Thiên Ma gật đầu, một lóng tay điểm ra, giống như niêm hoa chỉ, một luồng sáng chói mắt từ ngón tay lao ra, trong phút chốc gia tốc thập bội, bắn thẳng đến chỗ Tiểu Khai. !

Tuy rằng chỉ có một chút, nhưng vừa ra thì thiên địa như thể bị bao phủ vào, Tiểu KHai nhìn liền có cảm giác không thể né tránh, giống như chỉ có biện pháp cứng đối cứng.

Đúng vậy, điểm sáng đó tuy thật nhỏ, nhưng là công lực hai mươi vạn năm của Thiên Ma, cho dù toàn bộ đệ tứ đệ ngũ giới đều bị bao phủ, chỉ sợ có tám vị thần tộc đứng chắn mới có thể lấy cứng đối cứng mà thôi.

Cho nên Tiểu Khai quyết định ngạnh công.

Giờ phút này, cả trời đều một màu xanh thẳm, giống như tới nhân gian, ngón tay Tiểu Khai bắn ra, toàn bộ bầu trời liền sụp xuống, hóa thành từng tầng thật lớn như vải phủ.

Trong phút chốc đã ngăn tia sáng kia ở ngoài, rồi thàh một cái vỏ bọc thật lớn bao vây nó lại.

Không trung truyền đến liên tiếp " Phốc phốc phốc phốc ", tia sáng kia an nhiên đi ra, giống như một cái bao gạo lớn bị thủng một lỗ, trong phút chốc tia sáng kia như xuyên qua vạn tầng chắn, cư nhiên không thay đổi tốc độ, vẫn như cũ bắn đến Tiểu Khai.

Tiểu Khai lại bắn một chỉ, toàn bộ thiên địa lại nhoáng lên một cái, tia sáng chợt lóe lên, bắn vào một địa phương kì dị.

Nơi này giống như hải dương, vô tận vô cùng, đầy những nước biển, đá ngầm, san hô, còn vô số sinh linh, núi lửa ở đáy biển dâng lên, cát đá bắn ra, tất cả sinh vật sống cùng với những con đã chết đều nhắm vào ngân quang.

Ngân quang lại giống như không ở trong biển, mặc cho gió táp sóng xô, nham thạch thiêu đốt, cư nhiên độ sáng còn không tiêu giảm nửa phần, vẫn như cũ cứ ở lại đấy, xuyên qua hải dương, toàn bộ hải dương như biến mất, ngân quang vẫn ngắm đến Tiểu Khai.

Thiên Ma nhìn đã mắt, nhịn không được cười ha ha: " Nghiêm Tiểu Khai, a a, ta thật sự không thể tưởng tượng được, ngươi cư nhiên trong khoảnh khắc làm ra một giới hạn không gian, nhưng, cho dù ngươi làm tới hàng trăm cái, cũng không ngăn được nhất chỉ của ta a!"

Hắn hy vọng thấy ánh mắt sợ hãi cùng tuyệt vọng của Tiểu Khai, nhưng Tiểu KHai ngay cả chút bối rối cũng không có, ngược lại nhìn về phía hắn mỉm cười, bỗng nhiên ngón tay bắn ra một đồ vật.

Đồ vật này bắn ra, liền làm cho Thiên Ma lắp bắp kinh hãi.

Là một không gian, sáng lạn như ngân (ND: Bó tay), tứ phương vây kín, rõ ràng chính là một thần ma thiên lao, thiên ma đối với thần lực của mình vô cùng thân thuộc, hắn biết rõ thần ma thiên lao kia đúng là Thiên Ma thần lực.

Lúc này đây, thiên lao cùng tân thần lực không quan hệ, di lạc chi tâm của Tiểu Khai phục chế thần lực, lúc này đây là phục chế thần ma thiên lao.

Ngân quang xuyên qua thần ma thiên lao tiến vào cái được gọi là " Kiên cố đệ nhất ngũ giới " rồi từ trong vách tường không trở ngại đi ra, đem cái kiên cô nhất ngũ giới làm một lổ hổng!

Điểm chết người là, ngân quang xuyên qua thần ma thiên lao, giống như càng sáng ngời, thần ma thiên lao coi như cấp một đống thiên ma thần lực cho nó.

Thiên Ma nở nụ cười, ngay cả nhẫn cũng không được nói: " Nghiêm Tiểu KHai, ngươi tưởng lợi hại lắm sao? Tuy rằng ra không biến thần lực của ngươi là cái gì, ngươi xem đi, thiên ma nhất chỉ của ta, ngươi không đỡ được đâu " hắn nhìn Tiểu Khai ở xa, ngạo nghễ quát: " Ta không ngạt cho ngươi biết, dù bát đại thần ma liên thủ, cũng không ngăn được Thiên Ma nhất chỉ của ta!"

Hắn nói lời này cũng không tính là thật, nếu hắn chỉ nửa khắc ngưng tụ ra thiên ma nhất chỉ, thì uy lực cũng không tới cực hạn, bây giờ hắn phải dùng ba ngày ba đêm cạn kiệt hai mươi vạn năm thời gian, lực lượng đương nhiên nhiều hơn. Vậy Thiên Ma nhất chỉ, nếu đánh nhau tuyệt đối không dùng được, bởi vì không ai ngốc đến mức cho hắn ngưng tụ uy lực, muốn làm cho Tiểu Khai choáng váng, Thiên Ma mạnh miệng nói ra nhưng cũng rất lo lắng.

Vốn dựa theo tính toán của Thiên Ma, có thể ngưng tụ bao lâu liền ngưng tụ bấy lâu, chờ Tiểu Khai ra tay, chính mình cũng ra tay, ai ngờ Tiểu Khai lại khờ khạo, bất động cho Thiên Ma ngưng tụ, trong lúc hưng phấn có chút không chịu được, hắn lại làm cho chính mình già nua đi, thế hắn mới dừng lại.

Lại nói tiếp, hôm nay nhất chỉ này xem như một kích cực mạnh suốt đời, cho dù hôm nay thắng, chỉ sợ ngày sau không dám dùng tiếp, nếu không, ma thần bất tử lại thành luyện công đến chết già, như vậy thật là chuyện cười lớn nhất thiên hạ.

Tiểu Khai bỗng nhiên nở nụ cười: " Một chỉ này, là thời gian lực a "

Thiên Ma rất kinh ngạc: " Ngươi nhìn ra được? "

Tiểu Khai gật đầu nói: " Ta chẳng những nhìn được, còn dùng được!"

Lời này nói xong, THiên Ma khó tin, Tiểu Khai chộp một đạo lam quang, ném thẳng tới ngân quang.

Lúc này, rốt cuộc có hiệu quả!

Ngân quang gặp lam quang, nhất thời run lên, sau đó " Phốc " một tiếng, nghe như xuyên qua lao tới, nhưng Thiên Ma thấy rõ, ngân quang vẫn bị kẹt lại, liên tiếp " Phốc, Phốc ", giống như đã xuyên qua hàng ngàn hàng vạn tầng chắn, nhưng ngân quang vẫn không đi xuyên được lam quang, một chút cũng không xuyên qua!

" Này.... Đây là cái gì? " Thanh âm thiên ma liền thay đổi

" Với nguyên lý của ngươi không sai biệt lắm " Tiểu Khai cười nói: " Đây là một tầng chắn thời gian, ta tuy rằng không thể nháy mắt cạn kiệt hai mươi vạn năm, nhưng có thể trong thời gian ngắn đem thời gian vặn vẹo lại ....."

Hắn hơi nghiêng đầu, giống như lo lắng, nghĩ nghĩ nói: " Ân, vặn vẹo không gian thành một cái vòng tròn, không sai biệt lắm, đúng alf như vậy."

Thiên Ma hít một hơi dài, tràn đầy hoảng sợ nói: " Ý ngươi .... Là ..... là thiên ma nhất chỉ của ta .... Lúc này đang xoay tròn sao?"

Tiểu Khai gật đầu, nhìn biểu tình của Thiên MA nhe rằng cười: " ngươi đừng lo lắng, thời gian ta chưa thuần thục, không được bao lâu nữa, các tầng chắn sẽ bị phá vỡ."

Thiên Ma ngẩn người, gật đầu: " Đúng vậy "

Cái này giống như bắn bia, bia ngắm mỗi khi chặn một viên đạn, qua thời gian dài sẽ toàn là vết đạn, liền tan rã. Thiên Ma cạn kiệt hai mươi vạn năm, Tiểu Khai tùy tay hất một cái mất vài giây, vô luận có bao nhiêu xảo diệu, cũng bị đánh phá.

Thiên Ma suy nghĩ cẩn thận, nhất thời nhíu màu: " Ngươi biết rõ cái chắn của ngươi không đỡ được, vì cái gì còn nói cho ta biết? "

Tiểu Khai cười vui vẻ nói: " Bởi vì ta có biện pháp ngăn một kích của ngươi!"

Lời này đang nói, thiên ma nhất chỉ quả nhiên đánh tan là chắn, xoát cái lao ra, lao đến Tiểu Khai, Tiểu Khai bỗng nhiên quát: " Phải có quang! " (ND: Yếu Hữu Quang) một mảnh ngũ thải quang b ỗng nhiên xuất hiện, che trước mặt ngân quang, ngân quang chợt phát ra " Xuy xuy " như chất lỏng bị hóa khí, thiên ma kinh ngạc, chợt nghe Tiểu KHai lại quát: " Phải có thủy!"

Ngũ sắc sáng mờ trong phút chốc hóa thành chất lỏng, tầng tầng bao vây quanh ngân quang, chất lỏng này cũng là vật thể ngân bạch, Thiên Ma chợt nghe hai câu, chỉ cảm thấy quen tai vô cùng, giống như xa xưa từng nghe qua, nhưng không tài nào nhớ ra, khoảnh khắn không nghĩ ra, lại nghe Tiểu Khai quát: " Phải đọng lại "

Tấm chất lỏng màu bạc kia nhất thời đọng lại, giống như nham thạch, đem thủy ngân bao vào trong, lúc này đây, thiên ma nhất chỉ không gì không phá lại không đi ra được, vọt tới nham thạch kia dính vào, Thiên ma xem ở trong mắt, lòng càng run rẩy dữ dội, Tiểu Khai lại quát: " Phải thong thả "

Một tiếng này nói ra, Thiên Ma cảm thấy lực lượng của mình chậm đi thập bội, nhìn qua giống như đang bò trên hư không.

Thiên ma nhất chỉ cường hãn là vậy, lại bị suy yếu thế này, sắp mất hết uy lực, Thiên Ma kinh hãi, trong đầu liền xẹt qua một đoạn, nhất thời nhớ lại mấy câu xem đã nghe ở đâu.

Hắn nhớ ra một đoạn, sắc mặt nhất thời trắng bạch, không có chút huyết sắc, toàn thân không khống chế được đứng lên, hàm răng bắt đầu rung động, cả người uể oải cúi xuống (ND: Chắc là lạy)

Đối diện, Tiểu Khai đã hô lên hai chữ cuối cùng: " Tan rã " lời liền nói ra, cái gì nham thạch, cái gì ngân quang, cái gì là chắn không gian, cái gì thiên ma thần lực, hết thảy tan thành mây khói, Tiểu Khai lẳng lặng phiêu phù ở hư không, bốn phương tám hướng trống trơn thoáng đãng, lộ ra nguyên cảnh của đệ tứ giới.

Trong không khí truyền đến thanh âm run rẩy của thần ma: " Này..... Này.... Đúng là cấm kỵ thần lực sao?"

Cấm kỵ lực là chỉ sáng tạo lực, năm đó Sáng Thế Thần sáng tạo ra thế giới, giao cho chính mình độc nhất vô nhị lực, trong thiên địa không sinh linh nào có thể có, sau Sáng Thế Thần lại sáng tạo ra phá thần, phá thần lực cùng với thần thuộc tích hoàn toàn tương phản, theo lý thuyết là Sáng Tạo lực, lại là cấm kỵ, nên cuối cùng Sáng Thế Thần không thể không để ý, chỉ có thể giao cho hắn vẻ ngoài, chỉ có thể hóa giải thần lực khác.

Bởi vậy, có thể thấy được, " Sáng tạo " là nghịch thiên cỡ nào (ND: Sáng thế thần làm ra thiên địa thì lực lượng sao lại coi là nghịch thiên @@? Bó tay ông tác giả)

Tiểu Khai khẳng định, gật đầu: " Đúng vậy."

Thiên Ma hoàn toàn suy sụp, : " ngươi muốn giết ta sao? "

Tiểu Khai gật đầu nói: " Đúng vậy "

Thiên Ma toàn thân kịch liệt run rẩy, muốn lấy một cỗ dũng khí để tiến hành một kích, nhưng đối mặt với Sáng Tạo lực, hắn thật nửa phần tin tưởng cũng không có, trên người hắn ngân quang hơi sáng lên, liền bỗng nhiên toàn thân căng thẳng, bị một cỗ lực lượng màu lam giam cầm lại. Tiểu Khai duỗi tay ra, một chiêu, đem thiên ma đến trước mắt, thiên ma cố gắng nói: " Ta là do Sáng Thế Thần sáng tạo, căn cứ vào sáng thế quy tắc, có bất tử bất diệt chi thân, ngươi tuy có sát thần năng lực, cũng không thể tùy tiện sát thần, nếu không làm sẽ làm hỏng quy tắc của người, một ngày nào đó Sáng Thế Thần thức tỉnh, sẽ vì ta báo thù "

Tiểu Khai lắc đầu: " Ngươi biết mình là do Sáng Thế Thần sáng tạo, thế mà lại trăm phương ngàn kế để lấy Sáng Thế lực, Sáng Thế Thần nếu thức tỉnh, chỉ sợ điều thứ nhất sẽ làm là giết ngươi, sao có thể báo thù cho ngươi?"

Thiên Ma vẫn tưởng việc tìm Sáng Thế Thần lực là cơ mật lớn nhất, bí mật nhất, tự tin không ai biết trừ Cửu Thiên Huyền Nữ, nhưng cũng đã giải thể mà chết. Ai ngờ giờ phút này lại bị Tiểu Khai một câu nói làm cho kinh ngạc không thể hình dung, đến bây giờ, trong lòng hắn cũng đã không còn gì, chậm rãi nhắm mắt lại, bây giờ, và không bao giờ phát ra một lời nữa.

Tiểu Khai tuy rằng học xong Sáng Tạo lực, nhưng không học được cách sát thần, lúc trước giết Diệt Chi Ma Thần là phục chế diệt chi ma thần lực lượng thành của mình, hiện giờ hắn đã chết, chỉ sợ thiên hạ không ai có thể sát thần, hắn suy nghĩ nửa ngày, cũng không có biện pháp, liền dẫn theo Thiên Ma về linh sơn.

Giờ phút này tại linh sơn, một mảng gà bay chó sủa. Ba ngày trước, ban đêm, chưởng môn cùng tân phu nhân đại hôn, liền có hào quang màu bạc tỏa từ trên trời xuống, uy áp bao phủ linh sơn, rồi chưởng môn cùng tân phu nhân biến mất, giống như bốc hơi, linh sơn chưởng môn xưa nay chưa từng gặp cường đại cao thủ.

Tiêu Vận cùng chư nữ nhiều ngày lo lắng đến " nước mắt rửa mặt ", thậm chí Tiểu Khai chuyến này đi vĩnh viễn không trở lại. Giờ phút này linh sơn đệ tử khắp nơi giới nghiêm, chân dộng Tu Chân Giới, chợt bầu trời lam quang sáng lạn, Tiểu Khai dẫn theo một người từ trên trời xuống, mọi người mừng rỡ như điên. Tiểu Khai đứng giữa không trung, nhìn đệ tử linh sơn nhảy nhót, quả thực so với nghênh đón siêu sao quốc tế còn long trọng hơn vài phần, hắn dùng thần niệm đảo qua, chứng kiến chư nữ khóc đỏ mắt, trong lòng cảm động, nhanh chạy xuống.

Mười tám động tông trong đại sảnh, Tiểu Khai tự nhiên không tránh được liền phải giảng giải một hồi. Hắn cùng Thiên ma chiến đấu tại thế giới này mà dùng thần lực đối kháng, linh sơn đệ tử nghe như mây mù dày đặc (Không hiểu gì). Nhưng ai cũng biết một việc, Chưởng môn của chúng ta sắp thành thiên hạ vô địch rồi a.

Trên đời này còn có cái gì so với chỗ dựa là thiên hạ vô địch hơn chứ? Linh sơn đệ tử trong lòng tính toán.

Thiên ma bị Tiểu Khai dùng thần lực giam cầm, ném ở trung ương đại sảnh, nhìn qua có vẻ uể oải, Vũ Ca tiểu thư nghe nói đó là Thiên Ma, cảm giác cổ quái, quay đầu nắm lấy tay Tiểu Khai, biểu tình có chút cảm động: " Nghiêm Tiểu Khai, ngươi vì thiên ma độc thệ của ta ..... mới bất chấp nguy hiểm đi giết Thiên ma sao? "

Tiểu Khai dù có ngốc cũng không trả lời rõ ràng, lập tức liều mạng gật đầu: " Vì nàng, đương nhiên phải liều mạng."

Vũ Ca tiểu thư mắt ngấn nước, cắn môi: " Kia ..... kia đêm nay chúng ta thành hôn a."

Bốn vị chân nhân nhìn thấy, nhịn không được cười cợt.

Vô luận thế nào, lúc này mọi người đều trầm tĩnh, thiên ma cúi đầu, ngũ giới khôi phục lại, thế giới này cũng không sụp đổ. Huống chi Tiểu Khai còn thành thần, đúng là vô tự vạn vô nhất thất (chắc là chẳng phải lo nghĩ gì)

Tiểu Khai đem thiên ma vào nhà tù ở linh sơn, cũng không quản hắn, đã có cấm kỵ thần lực giam cầm, Thiên Ma ngoại trừ ngoan ngoãn nằm trong nhà lao, căn bản không có lựa chọn khác.

Đêm đó, linh sơn cử hành hôn lễ giữa Tiểu Khai và Vũ Ca, tuy rằng không có ngoại nhân, nhưng lưu vân thủy tạ do Lam Điền Ngọc dẫn đến chúc mừng. Mấy ngàn sau, Tiểu Khai lại làm một hôn lễ long trọng, đồng thời cưới Tiểu Trúc, Tiêu Vận, Khinh Hồng, Ngưng Hương, Ninh Tình, Hiểu Nguyệt cùng Tiểu Hân (ND: Động phòng xong chắc suy luôn a) Lúc này đây, thiếp mời bạch ngọc phát ra toàn bộ Tu Chân Giới, lớn đến Thanh Thành, Nga Mi, Côn Lôn các đại phái, nhỏ đến song tu động thanh liên, các loại. Toàn bộ nhận được thiệp mời, không quên đi linh sơn chúc mừng, mà ngay cả nhân gian người nhà Tiêu Vận, ông nội thậm chí họ Tư Mã cũng ra mặt, toàn bộ trình diện. Lần này hôn lễ được cho là đại sự kiện Tu Chân Giới, có lẽ kéo qua vài thế giới, từ này ngàn vạn lần cũng khó xuất hiện.

Hôn lễ tiến hành đến lúc cao triều, vài vị khách quý Tiểu Khai nằm mơ cũng không nghĩ ra, bay nhẹ xuống linh sơn.

Phượng Hoàng Thần, Trí Tuệ Thần, Phá Thần, Gia Cát Thần Hầu đồng thời hiện thân, Tiểu Khai cằm rơi cả xuống, chạy nhanh bái kiến bốn vị thần tộc. Bốn vị thần tộc ngăn cản Tiểu Khai nói: " Ngươi đã thành thần, Chúng ta tự nhiên ngang hàng "

Lúc này, bốn vị thần tộc đều cấp cho Tiểu Khai mặt mũi, thần tộc có thần uy đều thu liễm, tránh kinh động tân khách. Mà ở trành tân khách, có không ít người chứng kiến Gia Cát Thần Hầu niết bàn, tự nhiên nhận thức ra, trong lòng kinh hãi không cần nói, lại nhìn Tiểu Khai, thêm chút kính sợ.

Bốn vị thần tộc lần này đến không phải để ăn mừng, mà là có chính sự, Trí Tuệ Thần đem Tiểu Khai kéo đến, nhìn hắn một lúc lâu, thở dài nói: " Ta ở ma giới khi còn nhắc nhở ngươi ít giết chóc, kết quả nói ngươi cũng chả để làm gì, người không nên giết cũng bị giết, lời nói của ta cũng vô ích "

Hắn nhìn Tiểu Khai sắp cãi lại liền nói: " Bất quá giết cũng sẽ giết a, dù sao Sáng Thế Thần luôn có đjao lý của hắn. Ngươi thân là thần tuyển của người, còn có một ít chuyện phải làm, đợi hôn lễ chấm dứt liền theo ta đi a "

Gia Cát Thần Hầu cũng nói: " Nghe nói ngươi phá được Thiên Ma Nhất Chỉ, xem ra tân thần lực cũng cường đại, ta đã lâu không đánh nhau, lần này chúng ta đi đệ ngũ giới đánh nhau vui vẻ một trận thế nào? "

Tiểu Khai lắc đầu nói:" Ta không thể đi cùng các ngươi."

Trí tuệ thần sửng sốt: " Vì sao? "

Tiểu Khai ánh mắt có chút tản mạn, nhìn cô gái đội mũ phượng quàng vai mấy cô khác, thở dài một hơi: " Cho ta một chút thời gian a.... ta bồi các nàng vui vẻ một thời gian."

Trí tuệ thần nhìn theo hắn, trên mặt nhất thời giật mình, hầu tử nhíu amfu nói: " Nữ nhân thiên sinh chính là kẻ gây tai họa, Cửu Thiên Huyền Nữ là loại đó, Nghiêm Tiểu Khai ngươi thật là lề mề."

Phượng hoàng thần lại là thần tộc đa tình, cảm than: " Tiểu Khai, ngươi so với ta hạnh phúc hơn...... " Nói đến đây, lại cúi xuống, chắc lại nhớ lúc Cửu Thiên Huyền Nữ tàn khốc phản bội hắn.

Trí tuệ thần ngẫm một lúc rồi nói: " Ngươi mất bao lâu? "

Tiểu Khai cười khổ: " Ta không biết "

Trí tuệ thần gật đầu: " Không quan hệ, ta ở thiên nhân chi giới chờ ngươi."

Tiểu Khai sửng sốt: " Làm sao ngươi biết ta muốn đi đến đó? "

Trí tuệ thần mỉm cười nhìn hắn gật đầu. liền biến mất trong không khí.

Tiểu Khai quay đầu định hỏi thì hầu tử kêu lên nói: " Ta nằm chờ ngươi ở đó, người bồi nữ nhân xong tới tìm ta " nói xong cũng biến mất ...


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-230)