← Ch.222 | Ch.224 → |
Phượng Hoàng Thần vẫn lễ phép hơn cả, nhìn Tiểu Khai cười nói. Chưa kịp nói thì Tiểu Khai đã la lên: " Ngươi không đi thiên nhân chi giới? "
Phượng hoàng thần anh tuấn vô song trên mặt hiện lên vẻ miễn cưỡng, tươi cười: " Năng lực của ta chẳng lẽ không thể so với hầu tử a?"
Nói xong hắn cũng biến mất.
Phá thần đứng ở ngoài cùng, cùng Tiểu Trúc nói chuyện, chứng kiến tam thần đều đi rồi, mới hướng về Tiểu Khai gật gật đầu, nói: " Lúc lên đấy, nhớ mang đồ nhi ngoan của ta tới."
Tiểu Trúc cười yếu ớt, ôm lấy cánh tay Tiểu Khai, chỉ cảm thấy cả đời này chưa bao giờ bình yên như thế, vô ưu vô lự, trần ngập cảm kích cùng vui sướng.
Ngày đại hôn này, Linh sơn phái đã lên vị trí tối cao trong Tu chân giới.
Tiểu Khai lấy ra Vô Tự Thiên Thư, cất vào ngăn kéo cuối cùng ở dưới tủ. Dùng nguyên lực màu lam che lại, im lặng đứng trên linh sơn, cảm khái nghĩ về mình lấy nhiều phu nhân a (ND: Ước gì ...). Hắn từ khi bước trên con đường tu chân, vẫn lang bạc xông xáo, chưa từng hảo hảo nghỉ ngơi, tuy rằng toàn bộ thời gian chưa đủ hai năm, nhưng cảm giác giống như đã đi một vòng qua dòng thời gian.
Tuy rằng trong đau khổ có ngọt ngào, nhưng hắn vẫn áy náy, thiệt tình cùng các nàng vui vẻ được một thời gian thôi, nên phải tốt với các nàng.
Đoạn thời gian này, có thể nói Linh Sơn đều sung sướng, mỗi ngày đều ấm áp vui vẻ, về phần khuê phòng chi thú, họa mi chi thú chi tiết, khó có thể nói lên lời, chỉ đề cập qua không nên nhắc tới (ND: TG còn thương DG)
Thời gian vui vẻ chớp mắt ba tháng trôi qua.
Hôm nay, Tiểu Khai một lần nữa mở ngăn kéo, lấy Vô Tự Thiên Thư ra, một giọng nói ảm đạm: " Tiểu Khai ca ca, ngươi phải đi sao? "
Tiểu Khai cười nói: " Không vội, ta muốn vào Diệt Thế Chi Môn xem "
Giờ phút này, Tiểu Khai đã thành thần, theo lý thuyết là không thể xuyên qua không gian, nhưng hắn vẫn có thể mở ra Diệt Thế Chi Môn, nên Diệt Thế Chi Môn tự nhiên thành hậu hoa viên của hắn.
Hắn ngày xưa đi vào Diệt Thế Chi Môn công lực đều mất hết, hiện giờ thành thần, cư nhiên ngay cả thần lực đều đi vào, giờ phút này phiêu phủ trên Diệt Thế Chi Môn, ngàn dặm trời cao, thần niệm triển khai toàn thế giới, nhất thời chứng kiến rất nhiều giới hạn không gian, thiên địa ngũ giới đã than hhifnh, nhưng trong bốn giới đều trống rỗng, ngay cả một ma thần cũng không có.
Tiểu Khai vẫn chưa yên tâm, dụng thần niệm quét lại một lần, vẫn không phát hiện gì, đệ ngũ giới tràn ngập thần lực, phá thần, phượng hoàng thần đang được Tiểu Tiểu chế tạo.
Có một thần tộc Tiểu Khai chưa thấy bao giờ, tự nhiên là phá hư chi thần. Hắn một người trẻ tuổi, thần tình bướng bỉnh, tay cầm một cây Phượng hoàng linh chính (ND: chắc là lông phượng), Phượng Hoàng thần tỏ vẻ tức giận ở đằng sau đuổi giết, hiển nhiên hắn đã vặt long Phượng Hoàng thần, chọc giận hắn, Tiểu Khai nhìn buồn cười, nghĩ thầm: " Phá hư thần mấy năm nay vô tung vô ảnh, chẳng lẽ là đắc tội Diệt Chi Ma Thần, bị tên kia tiêu diệt? " suy nghĩ một lúc chợt nghe thanh âm Tiểu Tiểu: " Ca ca, ngươi tới rồi "
Tiểu Khai cười nói: " Đúng vậy, ta đến xem "
" Ca ca, đừng gạt ta " Tiểu Tiểu nhẹ giọng nói:" Ngươi rõ ràng đến kiểm tra xem ta có giết chết Diệt chi ma thần không, di, ca ca, ngươi thành thần rồi?"
Tiểu Khai hắc hắc cười, ý đồ bị vạch trần, không khỏi có chút xấu hổ, hắn ngẩng đầu nhìn Tiểu Tiểu, cảm thấy Tiểu Tiểu bây giờ có chút mệt mỏi, nhịn không được nói: " Muội muội, làm sao vậy? "
Tiểu Tiểu biểu tình cũng không hoạt bát như bình thường, liếc Tiểu Khai, trong mắt ánh lên vẻ tình tự, thấp giọng: " Ca ca, ta giống như, có chút mệt mỏi "
Tiểu Khai cau mày nói: " ý gì?"
Tiểu Tiểu thở dài: " Ta nghĩ ta sáng tạo thế giới dùng nhiều lực lượng quá, cần ngủ say ...."
Tiểu Khai lắp bắp kinh hãi, ôm Tiểu Tiểu: " Muội muội, đừng dọa ta "
Tiểu Tiểu nhẹ nhàng giãy ra, cố cười nói: " Ca ca, mệt mỏi thì phải ngủ a, nhưng ta ngủ nhiều hơn người thường một ít thôi."
Tiểu Khai dùng sức lắc đầu: " Muội muội, có biện pháp nào không ngủ không? "
Tiểu Tiểu thở dài: " Ca ca, sáng thế xong là phải ngủ say, đây là sáng thế quy tắc định ra, ngươi không cần suy nghĩ nhiều, ta bây giờ đang lo lắng một việc."
Tiểu Khai cắn răng: " Nói đi, ta giúp muội "
Tiểu Tiểu nói: " Ngươi bức ta giết hết ma thần, hiện giờ thiên địa ngũ giới có đủ, nhưng ma thần giới một người chẳng có, ta làm Sáng Thế Giả, coi như không hợp cách, nếu ta ngủ sợ hết cơ hội a "
Tiểu Khai áy náy, thấp giọng: " Ma thần, .... Đều do ta bức giết, lại là ..... lại là ta không thể Sáng Thế, chỉ sợ ..... chỉ sợ ta không thể giúp "
Tiểu Tiểu mỉm cười, lẳng lặng nhìn Tiểu Khai có chút nhu tình, còn có ngưỡng mộ, lại có một chút gì đó khó hiểu, qua hồi lâu nhẹ nhàng nói: " Ca ca, ngươi giúp được, chỉ cần ngươi nguyện ý ......"
Tiểu Khai trong lòng ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn Tiểu Tiểu, chỉ nghe Tiểu Tiểu nói: " Ca ca, mấy ngày này, ta chợt nhớ tới một sự tình, về bên ngoài thế giới."
Tiểu Khai trong lòng khó hiểu, trầm giọng: " Sự tình gì? "
Tiểu Tiểu nói: " Ta chợt nhớ trước kia ta là một con Thiên Yêu, tên của ta cũng là Tiểu Tiểu, ta còn nhận thức một nam nhân trọng tình trọng nghĩa, tên là Mạnh Phi Phàm ....."
Tiểu Khai trong lòng như đè ép khối đá lớn, nói: " Thế bây giờ nàng muốn gì? "
Tiểu Tiểu nhìn biểu tình của hắn, mỉm cười: " Ca ca ngươi không cần lo lắng, đó đều là chuyện đã qua, ta sẽ không nghĩ nhiều lắm, kỳ thật .... Ngươi phải chúc mừng ta mới đúng."
Tiểu Khai kinh ngạc nói: " Chúc mừng? "
" Ân, chúc mừng ta đi " Tiểu Tiểu nhẹ giọng: " Ngươi có nhớ hay không, lúc chúng ta đi qua thử luyện chi lữ, Đa tình công tử nói qua cái gì? "
Nàng nhìn chằm chằm Tiểu Khai đang há hốc, bắt chước ngữ khí đa tình công tử nói ra từng chữ: " Tuy rằng mất đi hình thể cùng trí nhớ, nhưng linh thức sẽ bất diệt, chỉ cần không ngừng tu luyện, không ngừng tiến hóa, một ngày nào đó có thể đả thông thế giới trong thế giới, một lần nữa tìm được trí nhớ."
Tiểu Khai thở dài một hơi: " Nói cách khác, không ngừng tu luyện, không ngừng tiến hóa, đã tới điểm cuối? "
Tiểu Tiểu chậm rãi gật đầu.
Tiểu Khai thanh âm trầm thấp: " Nói cách khác .... Chính thức thành Sáng Thế Thần? "
Tiểu Tiểu giật mình, trên mặt lộ ra vẻ cười cổ quái, lắc đầu: " Ca ca, ta không phải Sáng Thế Thần, ta chỉ là Sáng Thế giả."
" Người đó là Sáng Thế Thần? " Tiểu Khai hỏi
Tiểu Tiểu không nói, dùng một loại ánh mắt thâm ý nhìn Tiểu Khai: " Ca ca, ta không thể nói "
Thân hình nàng bay lên, trong phút chốc rời xa Tiểu Khai mười thước, cắn môi nói: " Ca ca, ta muốn ngủ, về sau ...... Về sau chúng ta sẽ thấy cũng không thấy mắt." (ND: Bó tay câu này "Dĩ hậu ngã môn tựu tái dã bất kiến diện liễu ")
Tiểu Khai trơ mắt nhìn nàng rời đi, muốn đuổi theo, lại cảm thấy hai chân giống như trầm lại, cư nhiên không thể động đậy, xa xa, Tiểu Tiểu không ngừng quay lại, hiển nhiên Tiểu Tiểu trong lòng cũng khó chịu. Tiểu Khai ngơ ngác nhìn nàng dần mơ hồ, nhớ tới thời gian hai người ở với nhau, trong lòng bỗng nhiên đau xót, nhịn không được rơi lệ.
Hắn cùng Tiểu Tiểu từ cừu nhân biến thành huynh muội, ở giữa đoạn biến hóa là một quá trình ly kỳ, đoạn duyên phận triền miên mấy năm, hiện giờ đã kết thúc, quay đầu ngẫm lại, thật là một hồi đại mộng, Tiểu Khai trầm tư thật lâu, lúc này mới thu lại tâm tình, rời khỏi Diệt Thế Chi Môn.
Chúng nữ đã sớm hội tụ trong phòng, chứng kiến Tiểu Khai đi ra, trong mắt đều lộ vẻ thương cảm, Tiểu Khai áy náy nói: " Thực xin lỗi, còn có việc ta phải đi làm..."
Tiêu Vận mỉm cười lắc đầu: " Tiểu Khai đệ đệ, ngươi không cần có lỗi, hiện tại ngũ giới thái bình, chờ ngươi làm xong nhiệm vụ, chúng ta còn có vô số ngày tốt đẹp."
Tiểu Khai hòa hoãn được chút: " Ừm, vậy cáo từ a!"
Chư nữ tự nhiên không ngăn trở, lúc này, Tiểu Khai chỉ dẫn theo Hoàng Bội cùng Tiểu Trúc, vì hai người mang thần lực, tuy rằng Sáng Thế Thần có khả năng không chọn mình làm người đi thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm, nhưng dù sao thần ý khó dò, cẩn thận vẫn tốt hơn. Trong tay hắn uể oải nâng Thiên Ma, bay thẳng tiên giới.
Tiên giới đã sớm khôi phục trật tự, Lúc Tiểu Khai bắt thiên ma, đã dụng thần niệm gọi Tiên Đế, bảo Tiên Đế trước tiên rời đáy sông, rồi tiếp quản tiên giới, toàn bộ quá trình này, ngay cả Kiếp tiên sinh cùng vài vị Đại La Kim Tiên cũng không biết. Một vạn năm qua, thiên ma tuy giả Tiên Đế, nhưng cũng tận chức tận trách, cũng không sai biệt lắm với Tiên Đế, chỉ sợ có Hỗn Nguyên Thiên Quân mới tiếp xúc nhiều với Tiên Đế giả, mới có thể thấy khác thường.
Tiên Đế còn nhớ lời phát thệ của mình, truy vấn Tiểu Khai xem yêu cầu gì, Tiểu Khai vừa giận vừa buồn cười, rõ ràng mình đã thành thần, Tiên Đế không có thể hoàn thành yêu cầu của mình, huống chi, mấy ngày này thiên ma bị cầm cố lực lượng, không hề có tín ngưỡng thệ ước lực, lời thề của Tiên Đế vốn đã không tính toán gì.
Hắn cùng tiên đế giải thích, bỗng nhiên trong lòng nghĩ:" Thế tục giới, vốn đã thiếu đi niềm tin, bây giờ lại mất đi tín ngưỡng, lòng người tan vỡ, hiện giờ tín ngưỡng lực hoàn toàn đánh mất, chỉ sợ thế tục giới sẽ càng thêm bại hoại a. Nếu thế tục giới sa đọa, tam giới căn bản sẽ hỏng bét, là sao có chuyện thái bình? "
Tiểu Khai trong lòng mơ hồ: " Có lẽ ..... Thế giới này cần một người nắm giữ tín ngưỡng lực của Thiên Ma, Thiên ma vốn không hợp cách, tái tạo lại thì tốt hơn."
Ý niệm của hắn làm cho người ta sợ hãi, Tiểu Khai vừa nghĩ xong cũng toát mồ hôi lạnh, liều mạng lắc đầu: " Không đúng, không đúng, sáng tạo thần ma, đó là năng lực Sáng Thế Thần, ta tuy có Cấm kỵ lực, cũng không thể suy nghĩ linh tinh."
Tiểu Khai ngưng tụ thần thức, liếc qua tiên giới bên ngoài Thiên Nhân Chi Giới một tiên nhân cũng chả có, Tiểu Khai dùng thần niệm thâm nhập, Triệu Vô Danh vẫn đang thủ vệ trước động khẩu, đang nói chuyện với Trường Sinh trên Tiểu Quang Minh Cảnh, cùng Triệu Vô Danh đối thoại, Tiểu Khai cẩn thận nghe vài câu, nguyên lai Trường Sinh đang thuật lại chuyện đại hôn ba tháng trước, nghe xong Triệu Vô Danh khuyên bảo, lại thở dài, Tiểu Khai nghe xong gật đầu, nguyên lai Trường Sinh cuối cùng cũng mở ra khúc mắc, quyết định buông đoạn cừu hận với Tiểu Khai, ngược lại đối với việc Tiểu Khai giết Tuyết Phong vô cùng hân thưởng.
Vô luận thế nào, thù oán tan rã, coi như mĩ sự.
Tiểu Khai lại đảo thần niệm một lần, thấy Trí Tuệ Thần.
Trí Tuệ Thần năm đó ở ma giới giống nhau, bày ra một ảo cảnh ở ngay trước mặt Triệu Vô Danh, Triệu Vô Danh lại không hề thấy hắn, Tiểu Khai trong lòng buồn cười, kéo Hoàng Bội cùng Tiểu Trúc vào, giờ phút này Vô Tự Thiên Thư Đệ tứ trang có thể tra cơ mật của Ngũ Giới, Tiểu Khai dễ dàng tra được khẩu quyết tiến vào, làm cho cái lá chắn màu tím tách ra, mang theo hai nàng lóe lên đi vào, thần lực phát động trực tiếp vào bên trong ảo cảnh Trí Tuệ Chi Thần.
Trí Tuệ Thần nhất thời phát hiện, chứng kiến Tiểu Khai dẫn theo Thiên Ma, lắc đầu: " Xem ra ngươi muốn giết hắn a "
Tiểu Khai gật đầu nói: " Thiên MA so với Cửu Thiên Huyền Nữ còn thâm độc hơn nhiều, hắn không thể không chết." liền đem truyện tốt của Thiên Ma từ đầu tới cuối kể ra hết.
Trí Tuệ Thần nghe được biến sắc liên tục, Tiểu Khai chưa nói xong hắn đã hét lên: " Đáng chết! Nhất định phải chết!"
Tiểu Khai cười nói: " Nên chết, nhưng ta không thể giết, cho nên mới đem hắn tới đây "
Trí tuệ thần ngẩn người, chợt nói: " Chẳng lẽ ngươi muốn dùng cỗ khí tím cổ quái đó đối phó hắn? cái đó tương đối cổ quái, ngay cả thần lực của ta cũng không vào được, mấy vạn năm trước từng thử sờ soạng chút bên ngoài, cơ hồ ta phải bán mạng già."
Đến phiên Tiểu Khai sững sờ: " Ngươi không phải ba tháng trước biết ta muốn đến Thiên Nhân Chi Giới sao? Như thế nào mà bên trong cái gì cũng không biết? "
Trí tuệ thần cười ha hả không ngừng, từ trong lòng lấy ra trúc ký, trúc ký này Tiểu Khai đã xem hai lần, đây là vật Trí Tuệ thần dùng để xem bói, Trí Tuệ thần ném nó lên không, một cái huyền phù hiện lên mới nói: " Ngươi xem, đây là hải uyên quẻ của ta, dựa theo quẻ giống chỉ, ngươi nên đến đây, về phần đến làm gì, ta tự nhiên không tính được."
Tiểu Khai chậc chậc tán thưởng: " Vậy ngươi sao không tính xem, Thiên Nhân chi giới là nơi như thế nào?"
Trí tuệ thần lắc đầu: " Ngươi nghĩ rằng ta không tính sao, ta năm đó tính ra mấy vạn quẻ, nhưng nửa điểm tin tức cũng không có, hôm nay Thiên Nhân chi giới thập phần cổ quái, tuy rằng đặt ở trong tam giới, lại là giới hạn không gian, kỳ thật so với đệ ngũ giới giống như cao hơn một tầng, ta hoài nghi, đây là nơi Sáng Thế Thần ngủ say "
Tiểu Khai cười khổ nói: " Vô Tự Thiên Thư có đề cập qua, nhưng có một đoạn khẩu quyết, còn có một chỗ chỉ, lại là ta xem đi xem lại đều không có."Nói đến đây, nhịn không được quay đầu trộm nhìn Hoàng Bội, hiển nhiên ngày đó Hoàng Bội chứng kiến đông cung đồ.
Hoàng Bội lập tức phản ứng, nàng cũng không ngượng ngùng, ngược lại trừng mắt nhìn Tiểu Khai: " Nhìn cái gì vậy, thực tế xem đi xem lại vài lần, chính là hình đông công đồ, chẳng có gì đáng giá."
Tiểu Khai bị náo loạn mặt đỏ bừng, ngượng ngùng lấy ra Vô Tự Thiên Thư, đưa cho Trí Tuệ thần xem, để che dấu xấu hổ của mình, Trí Tuệ thần ngưng thần nhìn đi nhìn lại, cũng không có gì, nửa điểm không có, Tiểu Trúc ở bên cạnh " a " một tiếng, : " Tiểu Khai ca ca, ta nhìn thấy."
Tiểu Khai cổ quái nhìn nàng: " Sẽ ..... sẽ không phải là cái hình ảnh gì chứ?"
Tiểu Trúc biểu tình nghiêm túc, duỗi tay chỉ vào phía dưới trang sách, nói: " Đây là một đoạn khẩu quyết." Lại chỉ sang bên phải nói: " Đây là một hình ảnh, bất quá không phải đông cung hình ảnh, mà là một địa điểm."
Tiểu Khai mừng rỡ: " Khẩu quyết viết gì vậy, nói cho ta biết "
Tiểu Trúc gật đầu nói: " Mặt trên viết ...... " Nàng vốn muốn nói ra, lại vài lần há miệng, lại cảm thấy cổ họng như tắc lại, cư nhiên một chữ cũng không nói được ra nhất thời lắp bắp, ho một tiếng nói: " Mặt trên viết ...... " đến đây lại bị tắc lại, đoạn khẩu quyết cũng không phức tạp, Tiểu Trúc thấy rõ ràng nhưng không thể niệm ra, Tiểu Khai ở bên cạnh, hoảng sợ, chạy lại bên cạnh Tiểu Trúc, cầm tay nàng: " Sao vậy? "
Tiểu Trúc quay đầu cười: " Ta không sao."Ba chữ nói xong liền hơi sửng sốt.
Kỳ quái, chính mình nói các từ khác đều rất bình thường, đoạn khẩu quyết lại không đọc được a.
Trí Tuệ thần lập tức nhìn ra vấn đề, cau mày nói: " Tiểu Trúc cô nương, có phải không niệm (Nói) ra được? "
Tiểu Trúc gật đầu: " Đúng vậy "
Trí Tuệ thần gật đầu: " Nếu nói không được, vậy là đúng rồi, đây là Sáng Thế Thần dùng Sáng Thế văn tự viết ra, chỉ có nhân tài mới có tư cách nói ra, về phần người khác, khẳng định không có tư cách nghe được."
Tiểu Trúc cứng lưỡi: " Ta nên làm cái gì bây giờ? "
Trí tuệ thần mỉm cười nói: " Cái gì cũng không làm, đợt đến thời điểm liền có thể niệm ra, hay là xem bức tranh là địa phương nào a."
Tiểu Trúc ánh mắt rời đi, nhìn sau một lúc mới nói: " Ta không xem được."
Tiểu Khai nói: " Vì cái gì?"
Tiểu trúc cau mày: " bức tranh này vẽ một khu rừng rậm, địa hình như vậy, chỉ sợ tục giới có thể tìm ra vạn cái, ta thật sự không nghĩ ra."
Trí tuệ thần nói: " xem xem, có địa phương đặc thù không? "
Tiểu trúc cúi đầu xem xét, lắc đầu nói: " Không có gì khác, hoa màu hồng, cây cỏ màu lam, nước màu lục, hết thảy bình thường " Nàng hốt hoảng " Nga " một tiếng: " Đúng rồi, trên trời còn có một mặt trăng tròn, nhìn kỹ mới thấy."
Câu này vừa vào tay, Tiểu Khai trong lòng rơi " Lộp bộp " ôm lấy tay Tiểu Trúc, nói: " Nhìn lại, nhìn lại, xem có một gốc cây đặc biệt lớn không? "
Tiểu Trúc bị hắn làm cho hoảng, cúi đầu nhìn, hồi lâu mới gật đầu: " Ở bên trong tận cùng rừng rậm, quả nhiên có một tảng lớn màu nâu gì đó, ta vừa rồi còn tưởng là bóng ma, bây giờ mới thấy là cái cây, Tiểu Khai ca ca, nó rất giống với cái cây ngươi kể qua, xem ra chính là cái cây này."
Tiểu Khai vỗ tay, cười ha ha: " Đúng vậy, chỗ này, chính là Nguyên Giới! "
Trí tuệ thần nghe được ánh mắt liền lóe lên, trầm giọng: " Nguyên giới chính là Thiên Nhân Chi Giới sao? "
Tiểu Khai nói: " Không sai "
Trí tuệ thần cau mày:" Nhưng cái khí màu tím này, trừ ngươi ra, không ai trong chúng ta có thể đi vào, Tiểu Trúc cô nương nắm giữ Sáng Thế văn tự khẩu quyết, nếu nàng không vào được, vậy cái gì đều không làm được hết."
Tiểu Khai suy nghĩ một lúc lâu: " Nếu không, .... Các ngươi, tiến vào Diệt Thế Chi Môn, chờ ta vào nguyên giới thả các ngươi ra?"
Trí tuệ thần nở nụ cười: " Tiểu Khai, ngươi như thế nào ngớ ngẩn thế, chúng ta đều là thần tộc, như thế nào đi vào Diệt Thế Chi Môn? "
Hoàng bội bỗng nhiên mở miệng:" Phu quân, ngươi không phải đã nói, thiên ma muốn phá vỡ Tiên Ma đấu trường sau? Theo lý thuyết, thông qua tiên ma đấu trường, có thể vào Nguyên Giới? "
Trí tuệ thần nhất thời liên tục gật đầu: " không sai, đúng là biệp pháp tốt a, ta tới thử thử nào."
Tiểu Khai nửa điểm tin tưởng không có: " Này, không gian này do Sáng Thế Thần Sáng tạo, cũng không thấp hơn nguyên lực màu tím, ngươi không được đâu."
Trí tuệ thần không tin, phất tay đánh ra trí tuệ thần lực, đánh vào cửa sau Tiên Ma đấu trường, một đoàn hỗn độn khí hơi lắc lư liền khôi phục.
Trí tuệ thần hừ một tiếng, ngưng tụ thần lực đánh lên, đoàn khí thể kia chỉ rung động một cái, rồi lại bình tĩnh trở lại.
Tiểu Khai nhìn hắn bật cười, trí tuệ thần thần lực không nhiều = thiên ma, Thiên Ma ngày đó đánh cho khối không gian này tán loạn, Trí Tuệ Thần hôm nay đánh hai cái cũng không thấy phản ứng gì. Xem ra, từng thần tộc năng lực không giống nhau, trước mắt lão nhân này tuyệt đại thực lực thể hiện ra ở trí tuệ và kiến thức rồi.
Trí Tuệ Thần đỏ mặt, phẫn nộ thu tay nói: " Tiểu Khai, ngươi dùng tân thần lực xem sao? "
Tiểu Khai cũng ngưng tụ mười thành sáng tạo lực đánh tới, lúc này, thanh thế quả nhiên không giống bình thường, toàn bộ khối không khí bị đánh cho tứ phân ngũ liệt, lại là một cỗ khí trung gian vô cùng lớn, hấp dẫn tất cả lại, lắc lư cả buổi rồi quay về trạng thái ban đầu.
Sự thật chứng minh, loại đồ vật Sáng Thế Thần làm ra, cũng không phải chỉ bằng thần lực mà có thể sắp xếp.
Muốn nói ở đây, người vô tội là Triệu Vô Danh, hắn đang thủ vệ bình yên, chợt thấy Tiên Ma đấu trường lay động, hơn nữa nhoáng một cái, cuối cùng tứ phân ngũ liệt, thần niệm của hắn đảo qua, cái gì cũng không thấy, trong lòng hoảng sợ khó thể hình dung. Lại là chức trách hắn có hạn, không dám đi ra ngoài, chỉ là trong bụng bất ổn, chỉ khoảng nửa khắc, trong đầu không biết bao nhiêu ý nhiệm cổ quái, suy nghĩ cả buổi bắt đầu sợ hãi, ghé vào cái lá chắn hết to: " Trường sinh, trường sinh, đồ nhi ngoan, ra đây, bồi sư phó nói chuyện a"
← Ch. 222 | Ch. 224 → |