← Ch.0091 | Ch.0093 → |
Ngẫm lại, trong tình huống kia mà bị cương khí của Diệp Trầm Thu ảnh hưởng nhất định sẽ rất khó coi, nữ nhân nào gặp phải tình huống này cũng sẽ cảm thấy chẳng còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa, đây cũng là nguyên nhân Đường Phong không muốn để Bạch Tiểu Lại ra trận.
Sau khi được Đường Phong nhắc nhở, Bạch Tiểu Lại cũng nhớ ra điểm này, liền có chút khó xử.
- Nếu thật sự dùng cách này thì người phụ trách dụ Diệp Trầm Thu ra mặt e là cửu tử nhất sinh!
Thang Phi Tiếu thở dài nói.
- Nếu như có một người, vừa có thể dụ được Diệp Trầm Thu, vừa không bị cương khí của hắn ảnh hưởng thì tốt quá rồi, Diệp Trầm Thu muốn chính là nữ nhân, trong khoảng thời gian ngắn tuyệt đối không xuống tay giết chết, nhất định có thể kéo dài được.
Đường Phong nhíu mày nói.
Mộng Nhi ngồi một bên đút Thang Manh Manh ăn cháo liền thuận miệng nói:
- Theo như mọi người nói thì chỉ có nam nhân mới không bị cương khí của hắn ảnh hưởng.
- ừ, có đạo lý!
Đường Phong gật đầu, đang muốn suy xét lại ý tưởng này thật cẩn thận xem có được hay không, bỗng phát hiện có mấy cặp mắt sáng quắc nhìn mình chằm chằm.
Đường Phong ngẩng đầu nhìn một lúc, nghi hoặc nói:
- Các ngươi nhìn ta làm gì?
Tần Tứ Nương tự tiếu phi tiếu:
- Từ lâu đã nghe nói Đường Phong của Thiên Tú là tâm hồn nữ nhi lại đầu thai nhầm vào thể xác nam nhi, ngày thường đều mắt kẻ môi son, xiêm y rực rỡ, dáng đi yểu điệu thướt tha, thật sự là so với nữ nhân còn muốn giống nữ nhân hơn!
Thang Phi Tiếu cười dâm tiện nhìn Đường Phong:
- Phong thiếu gia thoạt nhìn cũng có chút tư sắc, vận nữ y tuyệt đối hợp nhé, nhìn cái eo thon của ngươi đi này, chậc chậc.
Lâm Nhược Diên cũng cười nói:
- Phong Nhi, cô cô đã lâu không thấy hình dáng của con lúc mặc nữ trang, cô cô ta cũng rất nhớ nha.
Bạch Tiểu Lại vẻ mặt tò mò cùng hiếu kỳ nhìn Đường Phong.
Thần sắc Đường Phong đại biến, cẩn thận suy nghĩ một lúc, lập tức đạp một chân lên ghế, một tay gác trên đầu gối, vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, giọng nói oanh vang:
- Được! đã vậy thì Đường Phong ta liều mạng lần này, vì sự an toàn của Thiên Tú đệ tử, vì mối thù lớn của Manh Manh, vì những mỹ nữ chết oan, lên núi đao, xuống biển lửa, vứt đầu lâu, tát nhiệt huyết, quyết không hối tiếc! Thiếu gia ta hiệp can nghĩa đảm, trừng ác dương thiện, trừ gian diệt bạo, hành hiệp trượng nghĩa là tôn chỉ của ta từ trước tới nay, lần này đương nhiên phải nghĩa bất dung từ, cam nguyện gánh vác trọng trách này, phụ trách đi dụ Diệp Trầm Thu xuất động!
Vừa nói xong liền bưng chén nước trước mặt lên dốc cạn, sau đó lau miệng, sau đó dùng một loại ánh mắt vô vị nhìn mấy người trước mặt, hung hăng ném cái chén xuống đất, cái chén rót xuống đất vỡ tan tành.
Đường Phong xoay người sang chỗ khác, hùng dũng hiên ngang bước đi, vừa đi tới cửa thì đầu lại dộng thẳng vào cửa, cả người mềm nhũn té trên đất, không kịp rên lên tiếng nào đã hôn mê bất tỉnh.
- Đập hay lắm!
Thang Phi Tiếu đi qua, một tay vác Đường Phong lên, vừa đi vừa hô:
- Tứ Nương, mau tới trang điểm cho Phong thiếu gia đi, sau đó ta ném hắn lên Khúc Đình sơn, tên súc sinh Diệp Trầm Thu kia thấy mỹ nhân nằm ngất trên đất nhất định sẽ động thú tính cho xem.
- Được! Ta nhất định sẽ biến Phong thiếu gia thành mỹ nữ người gặp người thích, hoa gặp hoa nở!
Tứ Nương trầm giọng đáp,
- Bảo đảm sẽ thu hút tầm mắt của mọi người.
Trong phòng của Đường Phong, một nhóm người sẵn sàng đón địch quân.
Tần Tứ Nương cầm lược và dây cột tóc đủ kiểu. Bảo Nhi Mộng Nhi cầm son phấn trên tay, Bạch Tiểu Lại cầm đủ loại vòng vèo trang sức, thậm chí còn có cả lắc chân lắc tay có lục lạc nữa.
Đường Phong vẫn hôn mê nằm trên ghế.
Tứ Nương nói:
- Có thể bắt đầu được chưa?
Thang Phi Tiếu vung tay:
- Bắt đầu thôi!
Đường Phong lập tức tỉnh lại từ trên ghế, nói:
- Đợi đã, đợi đã, ta đã nghĩ kỹ rồi, kế hoạch này không tốt cho lắm, đơn giản thế này rất dễ thất bại, ta cảm thấy không thể thực hiện được.
Tiếu thúc ấn vai Đường Phong xuống, cười nói:
- Phong thiếu gia, đây là chủ ý của ngươi mà!
- Ta chỉ là tiện miệng nói bữa thôi, ta thề đấy, ý tưởng này chỉ là nghĩ bậy mà ra thôi.
Đường Phong nghiêm mặt nói.
- Tin vào lời thề thốt của nam nhân còn không bằng tin heo nái cũng biết trèo cây, lão Thang, giữ chặt hắn!
Tần Tứ Nương cười lạnh một tiếng.
- Hai người.... Hai người đối đãi với ân nhân cứu mạng của con gái mình như vậy sao?
Đường Phong đau đớn nhìn Tiếu thúc và Tứ nương.
Thang Phi Tiếu trầm giọng thở dài:
- Phong thiếu gia, thật sự là chẳng còn ai để chọn, nếu như ta cũng được như ngươi thì lão Thang ta tự nhiên nghĩa bất dung từ, tự mình ra trận, nhưng lão Thang ta không được thế, thân thể cao to vạm vỡ, Diệp Trầm Thu nhìn thấy sợ là phải ngắn chứ làm sao bị hấp dẫn được?
- Cô cô, chẳng lẽ người nhẫn tâm để con đi chịu chết như vậy sao?
Đường Phong chuyển ánh mắt sang Lâm Nhược Diên.
Lâm Nhược Diên đến cùng vẫn lo lắng cho Đường Phong, vừa rồi nàng chỉ đùa cùng mọi người một chút, nào biết được Tứ Nương và Tiếu thúc muốn làm thật kia chứ?
Lâm Nhược Diên lập tức nói:
- Ta cũng cảm thấy cách này rất mạo hiểm.
Tiếu thúc nói:
- Phong thiếu gia cũng đã nói Diệp Trầm Thu chỉ muốn nữ nhân, nhất định sẽ không dễ động thủ giết người đâu, chỉ cần chúng ta đuổi tới nơi kịp lúc thì Phong thiếu gia sẽ không bị tổn thương gì đâu.
Tứ Nương cũng nói:
- Trước tiên cứ trang điểm thử xem sao, nếu thật sự không giống nữ nhân thì xem như cách này không thể dùng được.
Lâm Nhược Diên nghĩ một hồi, cũng chỉ có thể gật đầu.
Trên mặt Đường Phong đầy vẻ van xin, nói:
- Diệp Trầm Thu sẽ không dễ gì giết người, nhưng nếu hắn động tay động chân với thiếu gia ta thì thiếu gia ta chẳng phải là ghê tởm muốn chết sao. Hơn nữa nếu hắn phát hiện ta là nữ nhân giả mạo còn không ra tay giết chết ta sao, cửu tử nhất sinh đó Tiếu thúc à!
Tiếu thúc nói:
- Làm gì chết dễ như vậy, chỉ cần ngươi kéo dài thời gian một lúc, mấy đại cao thủ bọn ta đuổi tới còn không cứu được ngươi ra khỏi miệng hổ sao.
Thang Phi Tiếu ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Bất quá... ngươi nói cũng có lý, ừm, vầy đi, ngươi có... bảo bối gì không? Tỷ như ngân phiếu kim phiếu, vàng bạc châu báu gì đó cũng được, cứ đưa ta giữ giùm cho, có gì thì ta cũng thay ngươi chiếu cố Bảo Nhi và Mộng Nhi được.
- Cầm thú!
Đường Phong tức giận nghiến răng mắng.
không phải là Đường Phong sợ Diệp Trầm Thu, tuy hắn là Thiên giai cao thủ thật đấy, nhưng cũng như những gì mình đã phân tích, hắn muốn chính là nữ nhân, chỉ cần mình ngụy trạng thật tốt, không để hắn phát hiện ra chút sơ hở nào thì hắn cũng sẽ không hạ độc thủ gì với mình.
Nhưng nguyên nhân khiến Đường Phong cật lực phản đối chính là, mình đường đường là một đại nam nhân sao có thể giả trang làm nữ nhân cho được! Chủ nhân của thân thể này suốt mười lăm năm qua đều ăn mặc như vậy, tâm lý của Đường Phong không biến thái như nguyên chủ nhân nên đương nhiên là vô cùng bài xích.
Hơn nữa, nếu tới lúc đó thật sự dụ được Diệp Trầm Thu ra, tuy hắn sẽ không giết mình, nhưng không tránh khỏi sẽ động tay động chân, hay trêu ghẹo vài câu, tưởng tượng tới tình cảnh này, Đường Phong liền nổi da gà.
Nhưng nghĩ kĩ lại thì đây là cách đơn giản mà hữu hiệu nhất để dụ Diệp Trầm Thu ra mặt.
Mà mình coi như là ứng cử viên sáng giá nhất, để Bạch Tiểu Lại đi làm mồi câu thì Đường Phong không an tâm.
← Ch. 0091 | Ch. 0093 → |