← Ch.0110 | Ch.0112 → |
Năm đó bọn họ tới nơi nào, nơi đó nhất định nổi lên một trận gió tanh mưa máu.
Chính là mười năm trước cả hai đồng thời mất tích, sau đó chẳng còn chút tin tức gì, không ngờ lại gặp được một người trong đó ở Thiên Tú.
Gặp phải hắn thì mình còn đường sống sao? Giống như nhìn thấu tâm tư của Vạn Kiếm Phi, Thang Phi Tiếu nói:
- lão Thang ta từ mười năm trước đã không giết người nữa, điều kiện tiên quyết là kẻ khác không chọc giận ta!
Vạn Kiếm Phi nghe vậy liền chấn động, vội vàng nói:
- Vãn bối không biết tiền bối tôn giá nơi này, nếu như biết được thì nhất định không tới đây quấy rầy tiền bối.
- Nhận một chiêu của ta mà không chết, ta cũng không ra tay với ngươi nữa!
Vạn Kiếm Phi mừng rỡ, không ngờ được mình gặp phải sát thần Cách Không thủ mà vẫn toàn mạng, vội vàng kính cẩn nói:
- Đa tạ ân tha mạng của tiền bối.
Có Cách Không thủ ở đây thì kế hoạch lần này của tông môn xem ra không thể thực hiện được.
Vạn Kiếm Phi cũng không dám lưu lại trước mặt Thang Phi Tiếu, sau khi nói xong lập tức rời khỏi, phải trở về báo tin cho Biên Vô Huyết, bằng không những người đó tới bao nhiêu cũng chỉ có chết mà thôi.
Vừa xoay người lại, sau lưng lại bay tới một thanh trường kiếm đỏ sậm, thanh trường kiếm này bay tới vô thanh vô tức, bản thân lại vô cùng linh động.
Vạn Kiếm Phi chỉ lo đề phòng Thang Phi Tiếu, căn bản không nhận ra thanh trường kiếm này đang bay tới.
Trường kiếm trực tiếp xuyên qua tim của Vạn Kiếm Phi.
Thanh trường kiếm kia xuyên qua người Vạn Kiếm Phi cứ như xuyên qua một khối đậu hủ, bản thân không hề vấy máu, trước mặt Vạn Kiếm Phi vòng ngược lại theo đường cũ.
Vạn Kiếm Phi đổ xuống.
Thang Phi Tiếu nói:
- Ta sẽ không giết người, nhưng phu nhân của lão tử thì có!
Trong phòng lại truyền tới tiếng quát của Tần Tứ Nương:
- lão Thang ngươi làm gì vậy hả? Sát khí nồng như vậy, ngươi muốn tạo phản sao? không biết như vậy sẽ khiến Manh Manh buổi tối gặp ác mộng à?
Thang Phi Tiếu vội vàng thu lại sát khí trên người, cong lưng xoa tay đi vào phòng, mở miệng nịnh nọt:
- Phu nhân đừng nóng giận, ta đáng chết, ta sai rồi.
Chờ Thang Phi Tiếu trở lại phòng, Đường Phong mới mở cửa phòng ra ngó nghiêng.
Lúc Vạn Kiếm Phi tới quả thật hắn không phát hiện, bất quá lúc Thang Phi Tiếu vừa động sát khí hắn lập tức cảm thấy không đúng.
Trong phòng còn có Tiểu Manh Manh nên Đường Phong không dám mở cửa ra xem đã xảy ra chuyện gì, chờ tới lúc Thang Phi Tiếu xử lý xong rồi Đường Phong mới hiện thân.
- không ngờ còn có người nửa đêm chạy tới đây tìm chết.
Đường Phong rung đùi đắc ý một phen, trên vai là tiểu linh thú, tay cầm vò rượu, mình uống một ngụm, Đậu Đậu lại cúi người hút một ngụm.
Dùng đầu ngón chân để nghĩ cùng biết đối phương nhất định là tới tìm mình.
bởi vì Yên Liễu các là nơi ở của mình, biết trong Yên Liễu các có ba Thiên giai cao thủ thì chỉ có mấy người trong Thiên Tú mà thôi.
Kẻ tới cho rằng mình đã nắm chắc mọi thứ trong tay, nhưng không ngờ lại đặt một chân tới quỷ môn quan.
Nhất định là người của Cự Kiếm Môn! Đường Phong cười lạnh một tiếng, chậm rãi đi tới bên cạnh thi thể vẫn còn ướt máu.
Ánh trăng tận chiếu rọi khắp nơi như dòng sông êm dịu.
Đường Phong dùng chân hất thi thể kia lại, nhìn kỹ một lát liền nheo mắt lại.
Mình đoán quả thật không sai, kẻ này đúng là người của Cự Kiếm Môn! Trong trí nhớ của gia chủ Liễu gia vẫn còn sự tồn tại của hắn, hắn chính là tôn sử mà Liễu Phương Thiên đã nói! Là một Thiên giai cao thủ.
Đường Phong thích nhất là Thiên giai cao thủ, nhất là Thiên giai cao thủ vừa chết.
Lần trước cái chết của Diệp Trầm Thu giúp hắn thu được thành quả hai mươi ngày tu luyện, Đường Phong ăn ngon quen mùi, mong sao có nhiều Thiên giai cao thủ chết trước mặt mình hơn nữa.
Ngồi xổm xuống, duỗi tay ấn lên trán của Vạn Kiếm Phi, Đường Phong vận chuyển tâm pháp ngưng luyện âm hồn, chỉ lát sau, một điểm sáng màu lục liền bị Đường Phong hút ra, đốm sáng này sáng hơn rất nhiều so với những cái đã tìm được trước đây, ngay cả Diệp Trầm Thu cũng không sánh được.
Đường Phong biết thực lực của con cá lớn này hơn hẳn Diệp Trầm Thu, nếu không phải Thang Phi Tiếu xuất thủ thì chắc hắn sẽ không bỏ mạng oan uổng như vậy.
Hào quang bắn vào trong mắt, một đường dọc theo kinh mạch tiến vào trong đan điền, tiểu khô lâu hé miệng nuốt nó vào.
Đan điền đột ngột nhảy lên một cái, sau đó trở lại như cũ, trong kinh mạch bỗng nhiên sinh ra một cỗ năng lượng cuồn cuộn như nước, Đường Phong hít sâu một hơi, cả người lập tức thả lỏng thoải mái vô cùng, giống như đang phơi nắng sưởi ấm dưới ánh mặt trời.
Lần này kiếm được thành quả của một tháng tu luyện.
Vừa tấn chức tới cảnh giới luyện cương bát phẩm liền nhảy thêm một đoạn, tuy còn chưa thể tới luyện cương cửu phẩm nhưng cũng coi như thu hoạch lớn.
- đã thật!
Đường Phong cười lớn vài tiếng, tầm mắt rất nhanh lại bị hấp dẫn bởi thanh vũ khí phát ra ánh sáng bảy màu cắm trên giả sơn.
Đường Phong chậm rãi đi tới bên cạnh giả sơn nhìn kỹ thanh vũ khí này.
Đây là một cây đại đao, dài chừng bốn thước, tạo hình vô cùng uy vũ, thân đao hình cung, lưỡi đao vô cùng sắc bén, dưới sống đao còn có hoa văn hình vẩy cá, lưỡi đao cắm một nửa vào giả sơn, vết cắt rất ngay ngắn.
Ánh sáng bảy màu lấp lánh trên thân đao tựa như tinh linh đang vờn quanh, vô cùng đẹp mắt.
Đường Phong cầm chuôi đao, dùng sức rút nó ra, nháy mắt, sát khí không khoáng tuyệt luân liền ập thẳng lên mặt.
Đao, bá đạo, đơn giản, trực tiếp.
Dùng để chém, bổ, chặt đều có hiệu quả bất ngờ như nhau.
Thanh đại đao này nhất định là Thiên binh vũ khí.
Đường Phong tuy chưa tiếp xúc qua bao nhiêu lợi khí hàng đầu, nhưng vô luận là Cương binh, Thiên binh hay Thần binh đều đã thấy qua.
Cương binh cũng không có đặc điểm nổi trội gì, chỉ là sắc bén hơn vũ khí bình thường mà thôi, miễn cưỡng cũng có thể chém sắt như chém bùn.
Nhưng Thiên binh vũ khí trời sinh đã chứa một loại sát khí hoặc hàn ý, là loại khí tức không thể nào che giấu được, ví như chủy thủ Toái Tinh, chỉ cần xuất ra thì sẽ có hàn khí vây quanh.
Mà Thần binh thì lại khác hẳn.
Thần binh Viêm Nhật của Tứ Nương bình thường chỉ là một thanh trường kiếm đỏ sẫm, mỗi màu sắc là hơi đặc biệt mà thôi, cầm trên tay căn bản không có cảm giác nó đặc biệt ở chỗ nào, chỉ khi nào thật sự bị Tứ Nương vận dụng thì có bao nhiêu Thiên binh cũng không sao cản nổi.
Mà Cự Kiếm Môn đưa tới nhiều Thiên binh vũ khí như vậy, thật sự là làm người ta ngại quá.
Lần trước Biên Nam Phong tặng không một thanh chủy thủ đã bị Đường Phong bỏ vào túi.
Lần này Vạn Kiếm Phi lại dâng lên một thanh khảm đao Thiên binh, cuối cùng vẫn vào tay Đường Phong.
Chính là Đường Phong không biết cả Cự Kiếm Môn cũng chỉ có hai thanh Thiên binh như thế mà thôi.
chủy thủ của Biên Nam Phong là lão cha của hắn cho hắn mang theo phòng thân.
Nhưng do cơ duyên xảo hợp, toàn bộ đều rơi vào tay Đường Phong.
Chỉ tiếc là chuôi Thiên binh khảm đao này hình như không ai dùng được.
Mấy người trong Thiên Tú đều là nữ nhân, hơn nữa chỉ luyện kiếm pháp, để họ cầm một thanh khảm đao bốc thước thì đúng là không dám ra ngoài gặp ai.
Mà bản thân Bạch Tiểu Lại không quen dùng vũ khí, Thang Phi Tiếu cũng thế, thực lực của Tiếu thúc đã đạt tới mức tuyệt hảo, đôi tay đó chính là vũ khí tốt nhất của hắn.
Đối với họ mà nói, trừ phi là Thần binh, ngoài ra đều không cần.
Tứ Nương thì càng không cần phải nói, nàng sớm đã có Thần binh, còn để ý Thiên binh làm gì? Nghĩ một lúc, Đường Phong vẫn ném khảm đao này vào Mị ảnh không gian.
Trong Mị ảnh không gian lúc này đã có hai thanh Thiên binh, một thanh cương binh chính là nhuyễn kiếm của Diệp Trầm Thu, có dịp thì mang đi bán cũng kiếm được khối tiền.
Đường Phong đứng trong sân nhắm mắt lại, đem tâm thần tiến vào trong đan điền.
Mỗi khi thu được một cái âm hồn, Đường Phong luôn theo thói quen kiểm tra trí nhớ của đối phương, huống chi, Vạn Kiếm Phi là người của Cự Kiếm Môn, Đường Phong đương nhiên muốn tìm hiểu rõ ràng.
Đối với những việc vặt vành đương nhiên Đường Phong không có hứng thú, nhưng tâm pháp tu luyện và võ điển mà mấy cao thủ này từng tu luyện qua đều rất có giá trị.
Đường Phong vốn chỉ muốn điều tra rõ ràng sắp tới Cự Kiếm Môn có kế hoạch gì hay không, nhưng không ngờ lại có thêm thu hoạch khác.
Trong trí nhớ của Vạn Kiếm Phi, chẳng những có hết những hành động của Cự Kiếm Môn, còn để Đường Phong biết được một bí mật động trời.
Bí mật này liên quan tới xuất thân của chủ nhân thân thể này lúc trước! Nháy mắt, trong lòng Đường Phong liền dâng lên một trận chua xót.
Nói không nên lời là vì, sau khi Đường Phong biết được bí mật này thì cảm giác này lại đột nhiên dâng lên.
Bí mật này cũng là Biên Vô Huyết trong lúc vô ý liền biết được.
Cả Cự Kiếm Môn, biết được bí mật này chỉ có năm Thiên giai cao thủ cùng với Biên Nam Phong đã chết và mấy nữ đệ tử bên cạnh hắn.
Tới hôm nay Đường Phong rốt cuộc cũng biết được tại sao mình chết thì Thiên Tú cũng diệt vong.
Đường Phong ngày đó vì tìm hiểu chuyện này mà giết năm người Liễu gia, bây giờ biết được rồi thì cũng không mấy xúc động.
Ngoại trừ cảm giác chua xót lúc đầu ra thì tâm tình của Đường Phong vẫn như cũ.
chỉ có điều Đường Phong không ngờ được chính là thân thể này vẫn còn người thân trên đời! chính là mình không phải là Đường Phong trước kia, nếu là Đường Phong trước kia biết được tin này, rất có thể sẽ có phản ứng mạnh, còn mình cũng chỉ là một người qua đường mà thôi.
Tuy nói vậy nhưng trong lòng Đường Phong vẫn có chút mong chờ.
Cốt nhục thân tình, Đường Phong sống nhiều năm như vậy rồi mới thấy mấy chữ này xuất hiện trong đời mình, nói không mong chờ thì là nói dối.
Nhưng hiện tại không phải lúc nghĩ nhiều! Dẹp mấy suy nghĩ trong đầu qua một bên, Đường Phong nhẹ nhàng đặt bình rượu trên tay xuống đất cho tiểu Đậu Đậu tự uống, sau đó đi nhanh về phía phòng Thang Phi Tiếu.
Đi tới trước cửa, Đường Phong chẳng nghĩ ngợi gì liền đạp tung cửa, trầm giọng quát:
- Tiếu thúc, có chuyện rồi!
Vừa dứt lời, liền nghe được hai cỗ kình phong đập thẳng tới mặt.
Lực đạo không quá mạnh, dù Đường Phong không tránh cũng chẳng bị thương gì, chỉ có điều sẽ khiến hắn nhắm chặt hai mắt lại mà thôi.
Đường Phong rụt cổ lại, đột nhiên nhớ tới đêm nay Tiếu thúc và Tần Tứ Nương còn có vài việc không tiện nói liền chạy vội ra ngoài, vẻ mặt vô cùng xấu hổ.
Cửa phòng Bạch Tiểu Lại cũng mở ra, nàng đi tới bên cạnh Đường Phong, mở miệng oán trách:
- A Phong, ngươi không biết bên trong...
Bạch Tiểu Lại nói tới đó liền im lặng, thẹn thùng đá đá mũi chân.
Bạch Tiểu Lại vẫn chưa ngủ, sau khi nói chuyện cùng Đường Phong xong, tâm tình của nàng liền lo lắng không yên, trong lòng như trăm mối tơ vò thì ngủ thế nào được? lúc Vạn Kiếm Phi lẻn vào Yên Liễu các, Thang Phi Tiếu một chiêu đả thương địch thù, Tần Tứ Nương một kiếm lấy mạng hắn, nàng đều biết rõ.
chỉ có điều nàng không ra mặt mà thôi.
mãi tới lúc này Đường Phong lên tiếng quát một câu, nàng mới mở cửa đi ra.
Đường Phong vẻ mặt vô tội:
- Ta không thấy gì hết. Tốc độc của bọn họ quá nhanh, ta vừa đi vào, cũng không biết là ai ra tay đã thổi ta bay ra.
Bạch Tiểu Lại đỏ mặt trách:
- Đáng đời.
Bên trong vang lên tiếng mặc y phục, sau đó Thang Phi Tiếu vẻ mặt âm trầm đầy sát khí, trên thân chỉ có mỗi cái quần cộc, hắn hung tợn trừng mắt nhìn Đường Phong, ánh mắt tóe lửa.
Phía sau hắn là Tần Tứ Nương, quần áo nghiêm chỉnh, chỉ có tóc là hơi rối, mị nhãn long lanh ướt át.
- Phong thiếu gia!
Thang Phi Tiếu nghiêm mặt:
- Nếu ngươi không cho ta một lý do chính đáng thì ta sẽ đơn đả độc đấu với ngươi! Cho dù ngươi có là ân nhân cứu mạng của Manh Manh cũng mặc kệ!
Thang Phi Tiếu cảm thấy mình rất đáng thương, oan khuất trong lòng đủ để khiến tháng sáu đổ tuyết, ông trời cùng đồng tình mà rơi lệ.
Lúc đầu đang định rong ruổi sa trường thì bị khách không mời là Vạn Kiếm Phi phá hòng, ép hắn phải tự mình đối phó.
Sau đó vất vả lắm mới lấy lại tinh thần, cởi được y sam của Tứ Nương, đang chuẩn bị lên ngựa đề thương, lấy lại phong độ nam nhân cho Tứ Nương xem thì đại môn bị Đường Phong một cước đá văng, lần này còn ác hơn lần trước, hoàn toàn không chút dấu hiệu, làm tiểu đệ của hắn sợ tới mức thiếu chút nữa không ngẩng đầu lên được.
Tuy chuyện tốt khó tới nhưng cùng có cần phải hành hạ nhau tới mức này không?
- Nói chuyện với Phong thiếu gia như vậy sao?
Tần Tứ Nương vươn tay nhéo Thang Phi Tiếu một cái.
Thang Phi Tiếu tức khắc mặt ủ mày ê, thở dài chắp tay với Đường Phong, miệng nói:
- Phong thiếu gia, xin ngài mau cho lão Thang ta một lý do chính đáng đi, để lão Thang ta nuốt được cục tức này, không thì tối nay ta làm sao ngủ được đây?
Cách không thủ Thang Phi Tiếu, Thiên Sát Thần của Đại Tuyết cung năm đó, giờ phút này lại lộ ra vẻ mặt như một thiếu nữ bị mười mấy đại hán khỏe mạnh hung hăng chà đạp, lại giống như oán phụ trong khuê phòng mười mấy năm chưa được thỏa mãn, vẻ mặt muốn đáng thương bao nhiêu thì có bấy nhiêu đáng thương, khiến cho người nhìn thương tâm, người nghe rơi lệ, khiến lòng người nảy sinh thương tiếc, vạn phần đồng tình.
Đường Phong cùng biết hiện tại không phải lúc nói đùa, lập tức hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Sau khi trời sáng sẽ có đại địch tiến công Thiên Tú!
- Cự Kiếm Môn?
Bạch Tiểu Lại nhướng mày.
- Đúng vậy.
Đường Phong gật đầu.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của hai người, Thang Phi Tiếu và Tần Tứ Nương cũng vội hỏi rõ tình huống.
Đường Phong chi đơn giản thuật là lại một lần ý đồ của Cự Kiếm Môn, sau đó mở miệng nói:
- Bọn họ hiện tại đã ra tay, tới lúc trời sáng sẽ tiếp cận Thiên Tú.
Thang Phi Tiếu cười lạnh một tiếng:
- Có lão Thang ta ở đây, đến bao nhiêu cũng vậy. Đúng rồi, bọn chúng tổng cộng sẽ tới bao nhiêu người?
Đường Phong nhìn Thang Phi Tiếu, giơ ngón tay lên, thản nhiên nói:
- không nhiều lắm, ba ngàn người! Trong đó có bốn Thiên giai, một người là Thiên giai trung phẩm, ba người là Thiên giai hạ phẩm!
Bạch Tiểu Lại cả kinh nói:
- Nhiều như vậy sao?
Thang Phi Tiếu và Tần Tứ Nương cũng nhíu chặt mày.
Thiên Tú hiện tại tổng cộng chỉ có hơn hai ngàn đệ tử, gần một nửa vẫn còn ở luyện cương kỳ, có thể nói là chưa đủ lông cánh.
Mà đối thủ lần này lại xuất động ba ngàn người, lại thêm bốn Thiên giai cao thủ dẫn đầu.
Thật ra Thang Phi Tiếu và Tần Tứ Nương không sợ mấy kẻ này.
Chính là nhiều người như vậy tới Thiên Tú nhất định sẽ gây nên một trận hỗn chiến, một khi đã bắt đầu chiến đấu thì không phải chuyện mấy Thiên giai cao thủ bọn họ có thể lo toàn diện, Thang Phi Tiếu và Tần Tứ Nương có lợi hại cỡ nào đi nữa cũng phải để một người ở lại bảo vệ Manh Manh, nói cách khác, bọn họ chỉ có thể cử ra một người giúp Thiên Tú.
Mà một người thì có thể giết được bao nhiêu địch nhân kia chứ? Đến lúc đó một khi toàn bộ cao thủ Thiên Tú bị giết sạch dù môn phái này không bị hủy diệt thì cũng coi như hết.
- Phong thiếu gia, ngươi muốn bọn ta làm gì?
Thang Phi Tiếu vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Đường Phong.
- Giết chết cao thủ Thiên giai và Địa giai của đối phương!
← Ch. 0110 | Ch. 0112 → |