← Ch.0169 | Ch.0171 → |
Chậm rãi đứng lên, Lâm Nhược Diên nói:
- Phong nhi, ta đi cùng ngươi! Ngươi là đứa trẻ ta nuôi lớn, ta sẽ không để ngươi đi chết một mình!
Trong mắt Đường Phong hiện lên một tia bất đắc dĩ, gật đầu nói:
- Được rồi!
Lâm Nhược Diên cố nặn ra vẻ mặt tươi cười, sau một khắc, nàng lại thấy Đường Phong đưa tay lên cổ mình, lập tức một cảm giác đau xót từ trên gáy truyền tới, thần trí nàng liền trở lên mơ hồ.
- Vì cái gì?
Lâm Nhược Diên nói ra được ba chữ, thân thể mềm nhũn ngã xuống.
Đường Phong ôm nàng vào trong ngực, sau đó đưa nàng cho Bạch Tố Y, mở miệng nói:
- Tông chủ, chiếu cố tốt cho cô cô của ta!
Sau khi Đường Phong sử dụng thủ đoạn đánh ngất Lâm Nhược Diên, không có ai nói chuyện, cũng không có ai ngăn cản, không có ai hỏi thăm, bởi vì bọn họ biết Đường Phong sẽ không làm Lâm Nhược Diên bị thương, chỉ là hắn không muốn để Lâm Nhược Diên đi cùng mà thôi.
- Tiếu thúc, ta sẽ dẫn bầy thú vào sâu trong Khúc Đình Sơn. khi cô cô tỉnh lại, ngươi hãy nói cho người biết, nhất định ta sẽ còn sống trở về.
Đường Phong đưa lưng về phía một đám Thiên giai cao thủ chậm rãi nói.
Thang Phi Tiếu cảm thấy miệng mình đắng chát, trong lúc nhất thời hắn cũng không nói phải nói gì, hắn biết giờ phút này không phải là lúc hành động theo tình cảm, hắn chỉ có thể dặn dò một tiếng nói:
- Phong thiếu, ngươi phải cẩn thận!
Tần Tứ Nương tới bên cạnh Đường Phong, đưa Viêm Nhật tới trước mặt Đường Phong nói:
- Phong thiếu, ngươi phải nhớ mang nó về cho ta, nó là di vật mẹ ta để lại cho ta!
Một thanh Thần Binh! Bảo bối mà người trong thiên hạ tranh gianh bể đầu chảy máu cùng muốn, lúc này Tần Tứ Nương lại không chút do dự đưa cho Đường Phong. đủ thấy được nàng vô cùng tin cậy Đường Phong.
- Cảm ơn ngươi Tứ Nương, bất quá ta không dùng đến thứ này!
Đường Phong lắc đầu.
Hắn không phải đi đánh nhau, vậy cầm Thần Binh của Tứ Nương theo làm gì?
Hít vào một hơi thật sâu. Đường Phong đối mặt với bầy thú, chậm rãi nói:
- Ta đi đây!
Sau đó, hắn từ từ tiến về phía bầy thú.
Một thiếu niên mười năm tuổi quần áo lam lũ. đầu tóc xốc xếch, thân hình có chút gầy gò đối mặt với mấy bầy thú khổng lồ do mấy ngàn con Linh Thú cấu thành, mặt không đổi sắc, không hề có thần sắc sợ hãi, dũng khí như vậy không phải người nào cũng có thể so sánh, lúc này bóng lưng của hắn còn cao lớn, vĩ ngạn lớn hơn so với bất cứ người nào!
Giờ khắc này, tất cả Thiên giai cao thủ cũng không khỏi nghiêm nghị kính nể! Hắn vì Thiên Tú lựa chọn như vậy!
Hạ Thời Vũ nhẹ giọng đó:
- Đứa trẻ này.... không tệ chút nào!
Dương Xuân cảm khái nói:
- Đúng vậy, nếu có thể để hắn gia nhập Bạch Đế Thành ta thì....
Lời còn chưa dứt Dương Xuân đã chậm rãi lắc đầu. Mười năm tuổi đạt tới Huyền giai, bản thân có tiềm lực cường đại, hơn nữa còn dám làm dám chịu, tâm tính thiện lương. hạt giống tốt như vậy quả thực trăm năm khó gặp. Có thể nói, hắn hiện tại là một khối ngọc thô, nếu có thể điêu mài một chút, tuyệt đối sau này hắn sẽ có thành tựu rất lớn.
Đáng tiếc, trời ghét anh tài, nếu hắn cứ như vậy đối mặt với đàn thú căn bản không có đường sống.
Một đám Thiên giai cao thủ chỉ có thể nhìn Đường Phong đi về phía Khiếu Thiên Lang mà không có biện pháp. Trước mặt bầy thú khổng lồ, cho dù là bọn họ cũng phải nhượng bộ lui binh.
Bầy thú vẫn ở trên sườn núi, Khiếu Thiên Lang vẫn không nhúc nhích, bọn chúng cũng không hành động gì, chỉ yên lặng chờ đợi ở sườn núi, dường như đang đợi Đường Phong chui đầu vào lưới.
Khi Đường Phong tới gần, Cuồng Sát Khiếu Thiên Lang lộ ra thần sắc đắc ý trong mắt, nó nhìn xuống Đường Phong từ trên cao, khóe miệng từ từ nhếch lên, nó đang cười, dường như đang chế nhạo Đường Phong không biết lượng sức. Cho dù ngươi chạy ra khỏi Khúc Đình sơn rồi thì sao? Bây giờ không phải ngươi đã ngoan ngoãn trở lại rồi sao?
Khoảng cách của hai bên cũng không quá xa, không mất quá nhiều thời gian, Đường Phong đã đi tới trước mặt Khiếu Thiên Lang mười trượng, hắn dừng bước, đứng nguyên tại chỗ, cười khổ nhìn Khiếu Thiên Lang.
Hắn không nghĩ tới, vì đuổi giết mình mà Khiếu Thiên Lang lại đại động can qua như vậy, không tiếc gióng trống khua chiêng dẫn theo mấy ngàn con Linh Thú đuổi ra từ trong Khúc Đình Sơn, quả thực là cho hắn mặt mũi quá lớn.
Khí thế hung mãnh trên người Khiếu Thiên Lang áp xuống, hơi thở cuồng dã kiệt ngạo cho dù những Thiên giai cao thủ đang đứng ở rất xa cũng có thể cảm nhận được rõ ràng, đừng nói là Đường Phong đang đứng ngay trước mặt nó.
- Ta biết ngươi có thể nghe hiểu lời ta nói.
Đường Phong chậm rãi mở miệng nói.
- bởi vì Linh Khiếp Nhan từng chung sống với ngươi một thời gian.
Khi nghe tới ba chữ Linh Khiếp Nhan, Khiếu Thiên Lang vốn đang đứng nguyên tại chỗ đột nhiên di động thân hình, xoát một tiếng đã đứng ở trước mặt Đường Phong, đỉnh đầu khổng lồ áp sát gương mặt Đường Phong, nhe răng trợn mắt thấp giọng gầm thét.
- Ngươi quả nhiên có thể nghe hiểu được!
Đường Phong gật đầu.
- Nếu như vậy thì đơn giản rồi.
- Ngươi truy sát ta tới tận đây, đơn giản là vì ta làm người bị thương, còn giết Linh Khiếp Nhan.
- Nhưng hiện tại ta nói cho ngươi biết một điều, Linh Khiếp Nhan chưa chết, nàng đang dung hợp cùng một người khác của nàng, rất nhanh nàng sẽ tỉnh lại.
Khiếu Thiên Lang gầm lên giận giữ, hơi thở cuồng bạo xen lẫn một chút mùi hôi thối ập vào mặt Đường Phong, hiển nhiên nó không tin lý do này của Đường Phong.
Mặc dù nó có linh trí, nhưng nó cũng không hoàn mỹ như con người, hơn nữa bản tính của nó vô cùng hung tàn, làm sao có thể tin lời của Đường Phong?
Nó nhìn thẳng vào Đường Phong, từ từ lui ra phía sau ba bước, sau đó chậm rãi vòng quanh Đường Phong không ngừng gầm nhẹ.
Hơn hai ngàn còn Linh Thú, tất cả đều đang nhìn Đường Phong, thỉnh thoảng có mấy còn Linh Thú hiếu sát còn hống khiếu mấy tiếng, hẳn là bọn chúng đang trao đổi với nhau, ví dụ như vấn đề xử trí Đường Phong như thế nào.
Đường Phong âm thầm tụ tập linh khí toàn thân, tinh thần căng thẳng đến mức tận cùng, tùy thời thi triển đòn sát thủ.
Đường Phong coi như tương đối bình tĩnh, mặc dù hắn đánh không lại Khiếu Thiên Lang cùng với mấy ngàn Linh Thú, nhưng hắn có chút nắm chắc có thể chạy trốn. Lần trước tận mắt chứng kiến tốc độ của Khiếu Thiên Lang, khi đó bản thân mình không bằng nó, nhưng sau khi rèn luyện thân thể lần thứ hai, sau khi thi triển đòn sát thủ, tốc độ của Đường Phong tuy vẫn không bằng Khiếu Thiên Lang, nhưng chạy trối chết vẫn có thể được, chỉ cần thỉnh thoảng quay lại quấy nhiễu nó một chút là được.
Một đám Thiên giai cao thủ đứng quan sát ở phía xa tâm tình vô cùng khẩn trương, tất cả đều mồ hôi đầm đìa. Chẳng những là lo lắng cho Đường Phong, đồng thời cũng lo lắng cho bản thân mình.
Vạn nhất Đường Phong chết đi, đàn thú lại đánh xuống Khúc Đình Sơn, vậy thì phương viên mấy trăm dặm quanh đây thật sự có thể biến thành quỷ vực rồi. Mặc dù mấy người ở đây đều biết khẳng định không thể đánh lại đám Linh Thú này, nhưng cũng bọn họ cũng không thể lập tức bỏ chạy, họ vẫn muốn ở lại đây, dù giết được vài con cũng coi như đã cố hết sức.
Một khi dấn thân vào trong chiến trường, có bị thương hay không, lại có bị thương vào chỗ trí mạng hay không cũng không phải bọn họ có thể quyết định. Nhất là sau khi cảm nhận được khí thế Khiếu Thiên Lang phát ra, những cao thủ này đều biến đổi sắc mặt.
bởi vì, tốc độ và độ linh hoạt của Linh Thú, cơ hồ không ai có thể vượt qua được.
Bọn họn nhìn Khiếu Thiên Lang đang vờn quanh Đường Phong, còn có tiếng gào thét của đám Linh Thú, khí thế cuồng bạo của chúng đan vào nhau, hoàn cảnh càng ngày càng tệ
← Ch. 0169 | Ch. 0171 → |