← Ch.0208 | Ch.0210 → |
Thừa dịp hắn suy yếu lấy luôn mệnh hắn. Đạo lí này ai cũng hiểu.
Nhưng mọi người không ai hiểu được, vì sao đám người sau lưng Đường Phong lại mạc danh kì diệu ngã xuống đất chết. Chẳng lẽ Đường Phong phóng rắm cũng có thể giết người? Kia chỉ có ngưu mới làm được.
Sau khi thương nghị, sáu trăm người rất nhanh liền chia làm ba đường, mười người đi tìm mấy vị phó đường chủ, mười người trở về phân đường báo tin yêu cầu tăng nhân số cùng cao thủ, những người còn lại đuổi theo hướng Đường Phong đã chạy trốn.
Sau khi thoát khỏi truy đuổi của những người kia, Đường Phong xem xét một chút kí ức của mấy âm hồn trước, sau đó chuyển hướng chạy về phía trước.
Phía trước không đến năm dặm là một thôn nhỏ gồm mấy chục hộ dân. Đường Phong cần đến đó tìm mua chút đồ dùng, lần nay đi quá mau, Mị ảnh chưa chuẩn bị, hơn nửa mình hiện tại một thân toàn là máu, bộ dáng rất đáng sợ, chỉ cần bị người phát hiện liền biết mình là Đường Phong.
Cự Kiếm Môn cùng khu quản hạt Thiên Tú cũng không mấy khác nhau. Đều có thành trì, có phú hào địa chủ cùng thôn xóm, chẳng qua mấy người ở đây đều là người thường, không có tu luyện qua, bọn họ chỉ là mặt trời lên thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, dựa vào trồng trọt hoặc làm chút việc cực khổ mà nuôi sống bản thân gia đình. Đối với bọn họ, tuy giang hồ ở cạnh bên nhưng chỉ là truyền thuyết xa xôi. Nếu gặp người tu luyện thành, bọn họ sẽ ngưỡng mộ, sẽ sùng bái.
Thì ra quản hạt địa phương này chưa bao giờ đi phiền nhiễu rối loạn người dân nơi đây!
Nhưng từ khi người của ba tông đến, vì chiếm được địa bàn, chia cắt lợi tức, thì rất nhiều dân thường bị quấy nhiễu. Người của ba tông mới đến, chủ yếu là ăn cơm, nhưng nhiều đệ tử ba tông tâm địa bất lương, chiếm đoạt của cải thức ăn khiến không ít người buông lời oán thán.
Đường Phong đến thôn xóm kia liền bị mấy đệ tử Lưu Vân Tông hỏi thăm, gia cầm trong thôn hầu như đã bị cướp hết sạch.
Hiện tại đã vào khuya, người trong thôn cũng sớm đi ngủ, bên ngoài có xảy ra chém giết đổ máu cũng không liên quan đến họ. Đời ngày mai trời sáng bọn họ vẫn tiếp tục cuộc sống giản đơn như vây.
Quay đầu nhìn lại, Đường Phong tìm được một nhà lớn nhất trong thôn liền đi dến đó.
Nói là lớn nhất nhưng nhà này cũng chỉ có tả hữu ba gian, tưởng cao vây quanh bên ngoài mà thôi. Cửa chính tuy rằng đóng chặt nhưng đối với Đường Phong vốn không chút tác dụng, chân đạp nhẹ xuống đất một cái, cả người bay lên đáp xuống trong viện.
Cẩn thận nghe ngóng động tĩnh một chút, từ tiếng hít thở cùng tiếng ngáy có thể đoán được nhà này có sáu người, đại khái là ba thế hệ trong cùng một nhà, mỗi phòng đều có hai người.
Rón ra rón rén đi đến trước một cửa phòng, rút ra Toái Tinh nhẹ nhàng mở cửa sau rồi nhẹ nhàng đi vào, chạm đến bên mép giường.
Trong phòng là đôi vợ chồng khoảng trên dưới ba mươi, tiếng ngáy của người chồng nghe như sấm dậy, thê tử gối đầu lên vai trượng phu, không hề bị tiếng ngáy kia ảnh hưởng.
Đường Phong vươn tay đến, điểm thụy huyệt trên cổ hai người khiến bọn họ ngủ càng sâu hơn.
Nếu người ta chỉ nghỉ ngơi hồi phục, Đường Phong tất không thể kinh động bọn họ, tuy bị phát hiện cũng không khiến Đường Phong lo lắng, cùng lắm là chạy trốn, bọn họ cũng không thể bắt được, nhưng truy binh của ba tông ở phía sau rất có khả năng liên lụy người vô tội. Có đôi khi, bí mật so với không bí mật vẫn tốt hơn nhiều.
Đi vào hai phòng khác, Đường Phong theo cách cũ điểm thụy huyệt của hai lão nhân cùng hai người con trai.
Cách này là cách tốt nhất, so với khói mê vẫn tốt hơn nhiều, tuy rằng trên tay Đường Phong cũng có khói mê nhưng dùng khói mê đối với thân thể bọn họ thật không tốt.
Làm xong Đường Phong mới nhẹ nhàng thở một hơi, rồi lại cười nhạo mình. Hắn tới bây giờ cũng không nghĩ đến, bản thân cũng có ngày làm một tên trộm, hơn nữa lại đi trộm một hộ dân bình thường.
Hiện tại tất cả mọi người đều ngủ say, ít nhất phải đến hừng đông mới tỉnh lại, cho dù bây giờ làm cái gì cũng không lo bị bọn họ phát hiện.
Đường Phong đầu tiên là trở lại một gian, từ trong phòng tìm một bộ y phục của nam nhân, dù ở đây chỉ có y phục thô sơ nhưng vẫn tốt hơn so với Đường Phong một thân toàn máu. Một bên tìm một bên nghĩ thầm, thiếu gia ta chắc phải mua thêm nhiều quần áo để trong Mị ảnh để dùng a, bằng không mỗi lần giết người xong, một thân máu tươi cũng không có gì để mặc.
Sau đó lại đến phòng bếp, đun một nồi nước ấm tắm rửa một chút.
Thay y phục bị dính máu ra. sau đó mặc lại y phục thô sơ vừa lấy được. Đường Phong cảm thấy cách ăn mặc của mình thật sự rất giống một nông phu, chỉ tiếc da thịt trắng bóc này không giống như người làm việc nặng.
Ở trong phòng bếp tìm chút gì lót dạ xong. Đường Phong liền ngồi xuống nghỉ ngơi.
Hai canh giờ nhanh chóng trôi qua. thân thể đã khôi phục lại như trước.
Rút ra một tờ ngân phiếu một trăm hai để lại phòng bếp, Đường Phong sửa sang lại quần áo rồi chạy ra ngoài.
Sau khi trời sáng, nếu bọn họ phát hiện trong nhà có tờ ngân phiếu một trăm hai chắc cũng không để ý đến chút y phục bị mất đi đâu nhỉ? Một trăm hai đối với họ mà nói là số tiền mà phải vất vả mấy năm mới kiếm được. Giàu nghèo thì ở nơi nào không giống nhau? Một trăm hai với kẻ có tiền mà nói có thể không đủ cho họ uống chén nước. Nhưng đối với dân thường cũng đủ để bọn họ phải cảm tạ ân đức trời ban. thắp hương bái Phật.
Còn hai canh giờ nữa trời sẽ sáng, đêm đã đi qua, tinh thần vì thế cũng thả lỏng hơn chút.
Đường Phong đi từ phía sau ra tự nhiên là có việc cần làm.
Trong các phân đường chủ của ba tông, Khúc Thập Bát đã chết, nhưng vẫn còn Sở Phiêu Vân cùng Tiêu Hàm Trí.
Ban ngày bọn họ trúng độc, dù là cao thủ thiên giai, có thể bức độc tố ra ngoài nhưng bọn họ hẳn còn suy yếu. Huống chi người của ba tông đều đã ra ngoài, người ở trong phân đường tuy không trúng độc nhưng thực lực không cao, Đường Phong cần thừa dịp đó diệt sạch phân đường, giết gà dọa khỉ!
Nếu không dọa một chút, sao có thể uy hiếp được địch nhân? Nếu đã muốn vậy, trong phạm vi ngàn dặm đều là họ Đường, ai còn dám nhúng tay can thiệp? Ai còn muốn chết?
Nơi này gần phân đường Vô Ảnh Môn nhất, đại khái không đến hai mươi dặm. Hiện tại Đường Phong đang muốn tìm Tiêu Hàm Trí hảo hảo tâm sự.
Triển khai thân pháp, bằng tốc độ nhanh nhất đi về phía phân đường Vô Ảnh Môn. dọc đường đi thật sự rất yên tĩnh, cũng không gặp phải kẻ nào, cũng không biết truy binh đi hướng nào, nhưng đối với Đường Phong đây cũng là chuyện tốt, hắn bây giờ cũng không còn hứng thú mà vờn chim bắt cá nữa.
Phân đường Vô Ảnh Môn cư ngụ chỉ là một thôn xóm. Vì thôn xóm này gần thành trì nên Vô Ảnh Môn đuổi hết cư dân ở đây đi rồi chuyển tới, sửa chửa một chút coi như thành phân đường tạm thời.
Tuy phân đường không có bộ dáng gì, nhìn qua cũng không khác mấy thôn kia là mấy nhưng thời gian dù sao cũng còn sớm, Tiêu hàm Trí cũng phải chuẩn bị giải quyết Thiên Tú.
Nếu có thể đoạt được tông môn Cự Kiếm môn thì phân đường còn không phải có sẵn hay sao? Căn bản không cần phải trách móc gì, đây cũng tính là chút công lao. Cho dù lúc đó không đoạt được thì ở trong này dựng lại phân đường cũng được.
Mặt khác ba tông môn cũng đã bàn tính trước, mấy phân đường hiện tại cũng không khác nhau lắm.
-o0o-
← Ch. 0208 | Ch. 0210 → |