← Ch.0237 | Ch.0239 → |
- Hả? Không cần trả tiền à?
Đường Phong ngạc nhiên nói,
- ở nơi này, chỉ cần ngươi có ngọc bài thì mua bất kỳ thứ gì cũng không cần trả tiền! Bao gồm cả những nữ nhân ngoài kia.
- A...
Đường Phong lần đầu nghe được những chuyện thế này, thầm nghĩ muốn hiểu thêm.
- Nếu không có ngọc bài thì sao?
Đối phương cười lạnh một tiếng:
- Giết không tha!
Trán Đường Phong nháy mắt liền túa ra mồ hôi lạnh, âm thầm cảm thấy may mắn vì lúc sáng không tùy tiện xông vào đây, nếu không đói bụng gọi đồ ăn thì tới lúc đó chẳng phải sẽ bị người ta giết chết sao?
Bất quá hiện tại, Đường Phong cuối cùng cũng biết được luật lệ ở nơi này.
Địa phương này hẳn là do người của Ô Long Bảo cố tình tạo ra, để bọn họ có chốn an ổn nghỉ ngơi, có thể nói, những người ở đây chẳng cần vất vả quan tâm tới cuộc sống của mình, cái ngươi cần quan tâm chính là có thể cướp được ngọc bài hay không, hoặc là nói ngọc bài của mình có bị cướp đi hay không.
Nhất hồi sinh, lưỡng hồi thục (có lần đầu, lần hai quen thuộc). Sau khi cơm no rượu say thì Đường Phong cầm ngọc bài đi tìm khách sạn để nghỉ ngơi một đêm, vừa nằm xuống đã ngủ một giấc tới tận ngày hôm sau.
Ban ngày thì trong Diêm Thành lại khác hẳn ban đêm, trên căn bản tất cả mọi người đều đang nghỉ ngơi, chỉ có mấy cửa hàng sản nghiệp của Ô Long Bảo đặt ra là còn mở cửa, toàn bộ những chỗ này đều mở cửa cả ngày lẫn đêm. Sau khi Đường Phong ra khỏi khách sạn liền phát hiện ra nơi tối qua còn ồn ào náo nhiệt là thế mà giờ lại yên tĩnh như một tòa thành chết.
Mặc dù cũng có vài người vội vã qua lại, nhưng vẫn không nhiều bằng lúc tối.
Hơn nữa vẻ mặt của mấy người này đều mệt mỏi, nện từng bước chân nặng nề từng bước đi tới đây, nhìn bộ dạng họ là biết ngay tối qua họ đã trải qua một, thậm chí nhiều cuộc ác chiến, có một người bị thương khá nặng, bị chém mất một cánh tay, máu tươi không ngừng chảy xuống đất, những nơi hắn đi qua đều có dấu máu vương vài trên đất. Hắn vừa đi vào trong thành thì một hắc y nhân đột nhiên vọt tới trước mặt hắn, lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Kỳ hạn ba ngày đã tới!
nam nhân này hoảng sợ lùi về sau hai bước, hoảng loạn nói:
- Cho ta thêm một ngày thôi!
Hắc y nhân cười lạnh một tiếng:
- Không có ai được ngoại lệ cả.
Vừa nói vừa lấy thế như thiểm điện bóp lấy cổ của người nam nhân này, bàn tay bóp mạnh một cái, một tiếng răng rắc giòn tan vang lên, xương cổ của đối phương đã bị hắn bóp nát, nam nhân kia há hốc miệng, trong miệng tràn ra máu tươi, mềm nhũn té xuống, cả người giật giật vài cái rồi bất động hẳn. hắc y nhân khom người xuống, lục xoát lấy ra ngọc bài của đối phương, thân hình nhoáng một cái đã biến mất không thấy đâu.
Không có ai nhìn tới nam nhân đã chết này cái nào, trong mắt mọi người thậm chí không có lấy một tia đồng tình nào cả. người tới nơi này, không có thời gian đồng tình với người khác, bọn họ cũng có chung một vấn đề, đó chính là trong vòng ba ngày mà không cướp được ngọc bài thì kết quả cũng hệt như nam nhân này.
Đây chính là luật lệ của Diêm Thành!
Thần sắc của Đường Phong liền nghiêm nghị hẳn, hắn đã thật sự cảm nhận được, ở nơi này, mạng người còn nhỏ bé hơn cả con kiến, ý niệm sống hoặc giết chỉ cách nhau một sợi chỉ. Muốn sống sót thì phải giẫm lên thi thể của người khác.
Sau một hồi lâu, đã có người tới khiêng thi thể này đi.
Đống máu tươi từng lưu lại trên mặt đất cũng chẳng để lại bất kỳ dấu vết nào.
Chẳng lẽ thiếu gia ta cũng phải giẫm lên thi thể của người khác mới có thể sống được ở đây? Đường Phong mờ mịt, nhưng gì mình biết về nơi này thật sự quá ít, nếu có thể tìm được người để hỏi thì cũng có thể thu được chút tin tức hữu ích.
Trong lúc đang suy nghĩ thì có một người toàn thân đều là máu chạy từ ngoài vào, hắn tựa như đã tới cực hạn, y phục toàn thân đều bị máu tươi nhuộm đỏ, cả người lắc lư, hắn không cao lắm, vóc người cũng khá gầy. Y phục trên người khá rộng, trên tay hắn còn cầm một thanh trường kiếm, nhưng trên kiếm đã có đầy lỗ thủng, hẳn là vì tối qua chiến đấu mà thành.
Sau khi đã vào phạm vi an toàn trong thành, hắn liền thả lòng toàn thân, thở ra một hơi, cả người trực tiếp ngã ngào xuống đất, không bao giờ động đậy được nữa.
Đường Phong thở dài một tiếng, từ từ đi tới bên cạnh hắn.
Hắn không rõ tại sao những người này phải tới Diêm Thành, tại sao lại tới nơi như địa ngục trần gian thế này, chẳng lẽ nghĩ rằng có thể trở nên mạnh mẽ trên con đường này sao.
Đi tới bên cạnh người này, Đường Phong cúi người xuống muốn đỡ hắn dậy, nhưng không ngờ khi mình sắp chạm vào hắn thì đối phương lại rút kiếm đâm mình một nhát.
cũng may là Đường Phong còn có chút tâm đề phòng, hơn nữa đối phương còn đang trong tình trạng cực kỳ suy yếu, một kiếm đâm ra căn bản không có chút lực nào, Đường Phong chi hơi nghiêng người qua, đưa tay nắm lấy trường kiếm.
Đối phương ngẩng đầu lên, máu tươi trên trán chảy vào mắt, hắn phải nheo hai mắt của mình lại, nhìn Đường Phong đầy cảnh giác, trên mặt tràn đầy vẻ phòng bị.
Hắc y nhân vừa đánh chết một người lại xuất hiện lần nữa, hắn vọt tới bên cạnh Đường Phong, mở miệng nhàn nhạt nói:
- Nơi này là trong thành, bất luận kẻ nào cũng không được động thủ, cãi lời thì chết!
nghe được câu này, vẻ mặt người kia liền kinh hoàng, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng, hắn biết kết cục của mình là gì, động thủ ở nơi này thì chẳng khác gì tự sát. Đường Phong đột nhiên mở miệng nói:
- Bọn ta biết, chẳng qua đây là cách chào hỏi của bọn ta, hắn cũng không muốn động thủ với ta thật.
Hắc y nhân sửng sốt, bàn tay đang giơ lên cũng sững lại giữa không trung, người nằm trên mặt đất cùng ngây ngốc, nhìn Đường Phong không dám tin, nhưng cùng chứa chút cảm kích và cảnh giác.
Một hồi lâu, hắc y nhân mới cười một tiếng quái dị nói:
- Tùy ngươi! Bất quá ở đây thì ngươi nên coi tất cả mọi người là kẻ thù thì hơn, nếu không sẽ nuôi rắn vi hoạn, cuối cùng lại bị rắn cắn.
Sau khi nói xong, hắn y nhân liền biến mất một cách quỷ dị, thật sự là tới vô ảnh đi vô tung.
Chờ sau khi hắc y nhân rời khỏi, người nằm trên mặt đất kia vẫn còn nhìn chằm chằm vào Đường Phong, Đường Phong vươn tay ra trước mặt hắn nói:
- Đứng lên đi.
Đối phương cũng không có ý muốn nhờ Đường Phong giúp, hai tay thử cố gắng chống vài lần trên mặt đất rồi lại ngã xuống, thủy chung không còn khí lực để bò dậy.
Đường Phong lắc đầu, đưa tay xuyên qua nách của đối phương rồi đỡ hắn dậy.
Nhưng khi tay của mình đặt lên ngực của đối phương, Đường Phong có chút nghi hoặc phát hiện, nơi đó cư nhiên lại mềm mềm, ma xui quỷ khiến thế nào mà Đường Phong lại nhéo hai cái.
'A' cổ họng đối phương rên lên một tiếng, sắc mặt đột nhiên ửng hồng, thân thể vừa mới đứng dậy cũng đột nhiên mềm nhũn vô lực, đầu gối khụy xuống, thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất.
Khóe miệng Đường Phong giật giật một hồi nhìn đối phương, chỉ thấy cái đầu đang dựa vào vai mình của người này, trên mặt dù dính bùn đất lem luốc, nhưng cái cổ lại trắng mịn nhẵn nhụi, hơn nữa hơi thở cũng có mùi hương thơm ngát nhàn nhạt, ngay cả lỗ tai cũng là màu hồng nhạt.
-o0o-
Đường Phong không tự chủ đưa tay ra xoa xoa mặt, thầm nghĩ mình ở trong Thiên Tú tông duyệt nữ vô số, nhưng hôm nay lại có thể nhìn lầm, chẳng trách được người này lại mặc y phục rộng thùng thình như vậy, chẳng trách thân hình của hắn thoạt nhìn nhỏ nhắn gầy yếu như thế.
người này nào phải nam nhân, rõ ràng là một nữ nhân! Cảm xúc nhu nhược ban nãy đã hoàn toàn nói rõ điểm này. Mặc y phục rộng thùng thình như thế chẳng qua là vì muốn che giấu thân hình của mình mà thôi.
- Ta thật sự không cố ý.
Đường Phong nói.
- Không cần để ý.
Đối phương vừa mở miệng nói chuyện liền chứng minh giới tính của mình,
- Đây chỉ là cách tự vệ của ta, có thể gạt được ngươi cũng không tệ.
Sự rộng rãi của đối phương khiến Đường Phong nhất thời như phải cõng bao chì, hắn lớn như vậy rồi nhưng chưa từng khinh bạc nữ nhân nào như vậy, những lúc ở cạnh Lại tỷ cùng lắm cũng chỉ là nắm tay mà thôi.
nữ nhân kia dừng một chút rồi đạm mạc hỏi:
- Tại sao lại cứu ta?
- Đừng có hiểu lầm!
Đường Phong giải thích.
- Ta chỉ vừa tới Diêm Thành, không hiểu rõ tình huống nơi này, nên muốn tìm người hỏi cho rõ. Vừa hay lại gặp được cô bị thương ở đây.
Đối phương quay đầu lại nhìn hắn một cái, kinh ngạc nói:
- ngươi không biết sự thật trong Diêm Thành mà đã vào sao?
- Ta bị người ta lừa tới đây.
Đường Phong lúng túng nói, =.
- người nơi này thoạt nhìn cũng chẳng phái tốt lành gì, cho nên ta nghĩ nếu giúp ngươi thì ngươi sẽ đồng ý giải đáp thắc mắc của ta.
nữ nhân kia gật đầu:
- Hóa ra là giao dịch. Ta đồng ý!
Đường Phong khẽ cười một tiếng, dìu nàng ta đi thẳng về khách sạn kia. Sau khi đi vào phòng, Đường Phong nhẹ nhàng đặt nàng ta nằm lên giường, sau đó lại lấy ra một lọ thuốc chữa thương, mở miệng nói:
- Cô tự băng bó vết thương của mình trước đi, ta đi xuống tìm chút gì cho cô ăn.
Nhìn theo bóng lưng của Đường Phong, nữ nhân này cười lạnh một tiếng, lại còn có kẻ bị gạt tới đây, hơn nữa lại còn cứu mình, chẳng lẽ hắn không biết ở đây ai cũng là kẻ thù của mình hay sao?
ở nơi này, cái giá của lương thiện là chết! Tâm địa càng thiện lương thì chết càng sớm!
Bất quá, quả thật quá ghê tởm. Nếu không phải đêm qua bị vây công thì lấy bản lãnh của mình sao có thể bị trọng thương cỡ này? Chỉ còn lại một ngày, nếu vẫn không thể đoạt được hai khối ngọc bài thì kết quá của mình nhất định cũng là chết!
Hồi lâu, Đường Phong mới đưa thức ăn lên. Hắn đã cố ý đợi ở dưới một lúc, dù sao thì tiểu cô nương nhà người ta cũng cần băng bó vết thương, vạn nhất xông vào ngay lúc người ta không mặc gì thì cái danh sắc lang này mình sao mang nổi?
May là lúc Đường Phong đi vào thì đối phương cũng đã xử lý xong vết thương của mình, ngủ thiếp đi ở trên giường, ngay cả tiếng mở cửa cũng không đánh thức nàng.
ở trong này thì bất luận là ai cũng sẽ buông lòng cảnh giác, để cho thần kinh căng thẳng có thể thư giãn một chút.
Đường Phong buồn chán ngồi chờ tới chiều, nữ nhân từ từ tỉnh lại, vừa tỉnh lại thì nàng đã cầm lấy vũ khí của mình, mở mắt ngồi dậy, nhìn Đường Phong đầy cảnh giác.
- Tỉnh rồi à?
Đường Phong lên tiếng chào hỏi.
nữ nhân nhìn Đường Phong chằm chằm một lúc rồi cười khổ một tiếng, đặt trường kiếm xuống, mở miệng nói:
- Ta ngủ bao lâu rồi?
- Nửa ngày.
Đường Phong vừa nói vừa đưa thức ăn tới:
- nguội cả rồi.
- Ta cũng không khó tính!
nữ nhân nhận lấy thức ăn, lập tức ăn như hổ đói, không có chút nhã nhặn nào của nữ nhân cả.
- Trước tiên xin tự giới thiệu, ta tên là Đường Phong!
nữ nhân chần chờ một lúc rồi nói:
- Hà Hương Ngưng!
Cái tên Hà Hương Ngưng và tính cách của bản thân nàng biểu hiện ra ngoài quả thực không hợp nhau cho lắm, cái tên này gợi cho Đường Phong nghĩ tới một tiểu thư khuê các thiện lương nhu nhược, nhưng ngược lại với cái tên, nàng biểu hiện ra là một người cực kỳ giỏi giang, vẻ mặt tương đối lạnh lùng.
Đường Phong để ý tới hai tay của nàng, da tay rất mịn màng, không có chút thô ráp, có lẽ cuộc sống trước kia của nàng cho dù không đại phú đại quý cũng khá là thoải mái, bằng không làm sao nàng lại có một đôi tay như vậy? Nhưng hiện tại, trên đôi tay mềm mại lại hiện đầy nhưng vết chai rạn, làm cho người ta nhìn thấy mà chua xót.
Nàng không hề cố kỵ Đường Phong đang ở bên cạnh, chỉ lo vùi đầu vào ăn, thức ăn lạnh như băng trước mặt giống như cừu nhân của nàng vậy, bị nàng tiêu diệt sạch sẽ, gió cuốn mây tan. Khuôn mặt vẫn cúi gằm xuống không biết nhớ đến chuyện gì đó, vừa ăn nhưng giọt nước mắt to như hạt đậu đột nhiên cuồn cuộn chảy ra, rớt xuống thức ăn.
Nhưng nàng vẫn không ngừng ăn, nhét đầy thức ăn vào trong miệng, ngay cả nước mắt của mình cũng hung hăng nuốt vào, cho dù cảm giác nghẹn ngào không thể ngừng cũng bị nàng áp chế trong cổ họng.
Trong lòng Đường Phong có chút nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén của nữ nhân này lộ ra cừu hận khắc cốt minh tâm, đó là ánh mắt báo thù. Giống hệt như bản thân hắn lúc đại náo ở Cự Kiếm Môn, hơn nữa cừu hận trong ánh mắt của nàng so với hắn lúc đó còn nồng đậm hơn rất nhiều.
Đường Phong không biết nàng đang nhớ tới chuyện thương tâm gì, cũng không biết an ủi như thế nào, chỉ có thể lặng yên chờ đợi.
Không bao lâu, nàng nhét hết vào bụng cả bàn thức ăn lạnh như băng. Nàng đưa tay lau miệng của mình, trực tiếp dùng tay áo xoa xoa khóe miệng tràn đầy dầu mỡ, hít sâu một hơi mở miệng nói:
- Ngươi muốn biết điều gì? Bây giờ ngươi có thể hỏi rồi.
- Nơi này là nơi như thế nào? Ta biết Ô Long Bảo thuộc về Đại Tuyết Cung, vậy tại sao trong này lại tụ tập nhiều người như vậy? Tại sao mỗi người mới tới Ô Long Bảo đều được cho hai khối ngọc bài?
Đường Phong trực tiếp hỏi mấy câu, nữ nhân này ôm lòng cảnh giác với bất cứ người nào, thế nên nếu bản thân mình nói vài lời đồng tình an ủi nàng có thể sẽ gây phản tác dụng, không bằng cứ thoải mái mà hỏi nàng, không cần câu nệ.
- Nơi này chính là nơi Đại Tuyết Cung bồi dưỡng đệ tử tinh nhuệ.
Hà Hương Ngưng cất lời giải thích.
- Sát thủ ưu tú bên trong Đại Tuyết Cung đều từ nơi này mà ra. Nơi này là nhân gian luyện ngục, người sống sót từ nơi này đi ra ai cũng vô cùng cường đại, ngươi biết Đại Tuyết Lâu chứ?
Đường Phong gật đầu nói:
- Là nơi hội tụ mười hai đại sát thủ xuất sắc nhất Đại Tuyết Cung.
Thần sắc Hà Hương Ngưng trong chốc lát hơi biến đổi, cừu hận trong ánh mắt lại nồng đậm hơn một phần:
- Mười hai đại sát thủ của Đại Tuyết Lâu, tất cả đều do nơi này bồi dưỡng ra. Ngươi có thể xem như Ô Long Bảo là môi trường nuôi cấy nhân lực của Đại Tuyết Cung. nhưng người tới đây đều có chung ý nghĩ, đó chính là gia nhập Đại Tuyết Cung, sống sót ra khỏi nơi này là có thể trở thành một phần tử của Đại Tuyết Cung.
- Thiên hạ to lớn, bao nhiêu tông môn như vậy, tại sao hết người này đến người khác lại muốn gia nhập cái thế lực này chứ? Lấy tánh mạng của mình ra đánh cuộc, canh bạc này cũng quá lớn đi.
- A....
Hà Hương Ngưng cười khẽ một tiếng:
- Ngươi nói không sai, trong thiên hạ quả thật có vô số tông môn thế lực, nhưng nhưng tông môn thế lực kia lại không có ưu thế! ở nơi này ngươi có thể trở nên mạnh mẽ, điều kiện tiên quyết là ngươi có thể thông qua đủ loại khảo nghiệm. Ở bên ngoài ngươi tốn mười năm mới có thể đạt tới một cảnh giới, mà ở chỗ này, ngươi chỉ cần ba năm. Lực hấp dẫn như vậy đã đủ để cho vô số người lấy tính mạng ra làm tiền cược.
← Ch. 0237 | Ch. 0239 → |