← Ch.0243 | Ch.0245 → |
Đường Phong gật đầu, bước tới quảng trường đã thành một đống hoang phế, tìm ra thi thể của năm tên lúc trước, lục lọi trên người chúng một hồi, rốt cuộc cũng kiếm được năm miếng ngọc bài, cũng thuận tay thu lại ám khí. Mấy thanh ám khí này dùng một là mất một, tiết kiệm một chút cũng tốt.
Đi tới trước mặt Hà Hương Ngưng, Đường Phong đưa nàng ba miếng ngọc bài.
Hà Hương Ngưng nghi hoặc nhìn hắn:
- Ta chỉ cần hai miếng thôi là được.
- Tên Độc nhãn quái nhân đã nói, nếu như có năng lực, số lượng ngọc bài thu được càng nhiều càng tốt, chắc là có liên hệ tới tiền đồ sau này, nếu ngươi muốn vào Ô Long Bảo, vậy thêm một miếng thì càng tốt chứ có sao.
- Còn ngươi?
-Ta?
Đường Phong cười cười.
- Ta bị người ta lừa tới đây, nên chỉ cần hai miếng là được.
Hà Hương Ngưng chần chừ một lát rồi mới đưa tay nhận lấy ngọc bài, cảm kích:
- Cám ơn...
- Được rồi, hiện tại hoàn thành nhiệm vụ rồi, ngươi có muốn về Diêm thành nghỉ ngơi một đêm không?
Hà Hương Ngưng lại lắc đầu:
- Mai là đến hạn chót rồi, ta nghĩ hay là quay về Ô Long Bảo đi.
- Để ta dìu ngươi đi.
Đường Phong ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi nói, lấy tình trạng lúc này của nàng, e rằng còn chưa ra khỏi Diêm thành đã bị người khác giết chết.
Hà Hương Ngưng cũng không cự tuyệt, nàng tự biết tình trạng của mình bây giờ.
Lê thân thể bị thương, Hà Hương Ngưng cùng Đường Phong từng bước hướng phía ngoài Diêm thành mà đi ra, trên đường may mắn là không đụng phải bất cứ kẻ địch nào.
Được nửa đường, Hà Hương Ngưng dò hỏi:
- Hiện tại ngươi có dự tính gì không? Hay về Ô Long Bảo với ta luôn nhé?
Đường Phong nghe vậy lắc đầu:
- Kỳ hạn của ta còn hơn phân nửa, mặc dù ta bị người khác dụ tới đây, nhưng chỗ này cũng khiến cho ta cảm thấy hứng thú. Ta muốn quay lại Diêm thành mở mang kiến thức.
- ừm.
Hà Hương Ngưng đáp một tiếng, thần sắc trên mặt có chút mất mát.
Ra khỏi Diêm thành, tới cửa thành điêu tàn, Hà Hương Ngưng chợt dừng bước, nói:
- Tới đây được rồi.
- Vậy quãng đường còn lại...
- Ra khỏi Diêm thành là không được phép động thủ với người khác nữa, trên con đường này đều có người của Ô Long Bảo giám thị, một khi có người không tuân thủ quy định, lập tức sẽ bị tấn công, nên đoạn đường này rất an toàn.
- Vậy ngươi cẩn thận chút.
Đường Phong căn dặn.
Hà Hương Ngưng mím môi, ngẩng đầu lên nói:
- ngươi cũng vậy! Hy vọng chúng ta... còn có cơ hội gặp lại.
Nói xong, nàng xoay người sang chỗ khác, trong mắt lộ ra nét bất đắc dĩ, chậm rãi đi về phía Ô Long Bảo.
Đợi cho bóng lưng Hà Hương Ngưng khuất xa tầm mắt, Đường Phong mới thở dài một tiếng, nữ nhân này quá quật cường, ngoài mặt có vẻ ôn nhu yếu ớt, nhưng lòng nàng so với bất cứ ai cũng phải mạnh mẽ hơn, lần này còn có thể giúp nàng một chút, nhưng sau này không thể lúc nào cũng có thể giúp nàng, con đường của nàng, nàng phải tự mình đi, nói cho cùng, Đường Phong chẳng qua cũng chỉ là người ngoài mà thôi.
Quay đầu lại, Đường Phong lần nữa tiến vào Diêm thành.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, Đường Phong đã ý thức được một vấn đề, cảnh giới không đại biểu cho thực lực.
Cũng giống như nói, mình mặc dù chỉ là Huyền giai, thế nhưng Địa giai và Thiên giai chết trên tay mình nhiều không đếm xuể. Còn có Thiết Đồ, tên Huyền giai có lực phòng ngự cực kỳ kiên cố này, nếu như có một tên Địa giai nào xui xẻo đụng phải hắn thì chắc chắn là như chó cắn phải nhím, nuốt không trôi.
Thứ đại diện cho cảnh giới, chẳng qua cũng chỉ là mức độ đậm đặc cùng với sức chứa của cương khí mà thôi, thực lực chân chính là phải tổng hợp tất cả các yếu tố có thể. Nhất là cương tâm của mỗi người, khi trước Đường Phong chưa từng gặp qua cương tâm quỷ dị đặc biệt nào, cũng chưa từng nếm thử uy lực cương tâm của kẻ khác, nhưng hiện tại hắn đã biết rồi, cương tâm của một người, có thể trợ giúp người đó tăng cường sức chiến đấu, đây mới chính là thứ quý báu nhất của mỗi người tu luyện.
Dĩ nhiên, cũng không thể nói cảnh giới cao sẽ không tốt. Cảnh giới càng cao, độ đậm đặc của cương khí trong cơ thể cũng càng cao, đồng dạng, khi thi triển chiêu thức sẽ kèm theo sát thương càng lớn. hơn nữa, cho dù là một kẻ có một cương tâm bình thường cũng có thể trở thành cao thủ tuyệt đỉnh, điều này hoàn toàn được quyết định bởi kỳ ngộ cùng với sự cố gắng của bản thân người đó.
Đường Phong quay về Diêm thành, chính là muốn tìm nhưng kẻ có cương tâm đặc thù để giao thủ, so chiêu, từ đó phát hiện ra chỗ thiếu sót trong chiến đấu, nâng cao thực lực bản thân.
ở lại Diêm thành hai ngày, nhưng hắn phải thất vọng chính là, không có gặp phải tên Huyền giai nào khó giải quyết như Thiết Đồ vậy, dù sao cũng không phải ai ai cũng có vận khí may mắn, cũng có được cương tâm như Thiết Đồ và Hà Hương Ngưng. Đụng phải chó mèo thì đúng là không ít, kẻ đến gây phiền toái chỉ cần không quá phận, chỉ cần không mang theo lòng dạ độc ác, Đường Phong cũng sẽ không giết bọn chúng. Cho dù là vậy, qua hai đêm Đường Phong cũng đã thu được đến mười chín miếng ngọc bài, cộng thêm hai miếng lúc trước, tổng cộng đã có hai mươi mốt miếng!
hơn nữa, phần lớn trong đó là địch nhân tự tay đưa cho hắn, hy vọng hắn bỏ qua cho mình một màng.
Đối với mấy miếng ngọc bài được người đưa tới tận tay, Đường Phong cũng không có lý nào cự tuyệt, cứ đưa là nhận hết.
Kết quả này có chút khiến Đường Phong dở khóc dở cười, vô tình cắm liễu, liễu lại xanh, mục đích của hắn có phải là ngọc bài đâu nhỉ?
Chẳng qua, trong Diêm thành đúng là tập hợp rất nhiều tinh anh, đám Huyền giai này nếu như so với lũ Huyền giai của Lưu Vân tông và tam tông, thì thực lực còn cao hơn gấp mấy lần có dư, tốc độ phản ứng của đám người này tương đối xuất sắc, chiêu thức thi triển ra cũng là tầng tầng lớp lớp, vũ khí trên tay cũng đủ các thẻ loại, nếu như đặt vào trong tông môn, phỏng chừng ít nhất cũng phải có thân phận đệ tử nội tông là ít, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân, tất cả lại tụ về nơi này hết.
Chứng kiến, quan sát nhưng chiêu thức kia xem như cùng bù vào một ít cho tâm tình thất vọng của Đường Phong.
Đến ngày thứ ba, Đường Phong rời khỏi Diêm thành, còn ở lại nữa, sẽ quá kỳ hạn của hắn mất.
Một đường quanh co khúc khuỷu dẫn vào Ô Long Bảo, vừa đến cửa chính, tên Độc nhãn quái nhân mà Đường Phong từng gặp qua lúc này lại đứng ngay tại đó, hắn ta không phải đợi Đường Phong mà đứng đây, mà bởi vì có người vừa từ Diêm thành trở lại, dọc đường, Đường Phong cũng đã thấp thoáng thấy được bóng lưng của kẻ này từ xa.
Đồng dạng cũng là thiếu niên, mang trên mình một thân y phục màu xanh nhạt không nhiễm một hạt bụi, ngũ quan đoan chính, gương mặt tuấn lãng như được đúc tạc ra, rõ ràng chỉ có một chữ xứng với hắn: Đẹp!
Lúc này, Độc nhãn quái nhân đang đếm ngọc bài do hắn mang về từ Diêm thành, Đường Phong hơi để ý một chút, nhất thời liền kinh ngạc, bởi vì số lượng ngọc bài của tên kia cũng khá nhiều, không kém so với suy đoán của mình là mấy.
Lát sau, Độc nhãn quái nhân cười nói:
- Hai mươi cái, không tệ không tệ, trong ba ngày đoạt được hai mươi cái ngọc bài, đây chính là kỷ lục cao nhất của năm nay, không hổ là cao thủ đứng đầu trong cung đưa đến.
-o0o-
← Ch. 0243 | Ch. 0245 → |