← Ch.0274 | Ch.0276 → |
Chỉ có điều nàng rốt cuộc cũng là cao thủ cấp Thiên giai, phản ứng đâu phải thường, Phi Tiểu Nhã khẽ lắc người liền lập tức lấy lại được thăng bằng.
Nhưng Đường Phong cũng phản xạ kịp thời, trong nháy mắt đã nhanh chóng vươn tay kéo nàng lại. Cả hai đều dùng lực hướng về phía trước nên bỗng chốc lại đều mất thăng bằng
Phi Tiểu Nhã kinh hãi kêu lên một tiếng, nhào về phía Đường Phong đang ngã tới.
Thời gian dường như cô đọng lại, sắc mặt hai người trở nên ngây dại, Đường Phong đờ đẫn nhìn cặp nhũ phong kề sát mặt mình, nhất thời cảm thấy vừa hưng phấn vừa mê đắm, không khỏi nhớ lại đoạn hương diễm trước khi bị hôn mê.
Phi Tiểu Nhã cũng ngây người, cũng may nàng là cao thủ thiên giai, kịp thời phản ứng, toàn thân đổ dựa vào Đường Phong, giữ vững được trọng tâm.
Đến lúc này, mặt Đường Phong nằm trọn giữa ngự Phi Tiểu Nhã, bị hai vật mềm mại kia ép chặt, có chút khó thở.
Thoáng chốc, mặt Phi Tiểu Nhã đỏ bừng, hơi thở nóng hổi phả tới, toàn thân mềm nhũn, vốn định nghiêng người, thì khẽ rên một tiếng thanh thúy đến mê người, một tay nàng chống lên mặt giường, tay còn lại tóm chặt đầu của Đường Phong, với điệu bộ này, hẳn muốn tách ra khỏi thân thể Đường Phong.
Tâm trí hai người trở nên trống rỗng, chẳng biết phải làm gì.
Chuyện lần trước chẳng qua là đã xảy ra khi mà thần trí cả hai đều mơ hồ, khác xa với tình huống hiện tại. Hai người giờ đều tỉnh táo vô cùng, cảm giác kích thích thật là mãnh liệt. Có thể nói đang gặp phải tình huống vô cùng khó xử.
Mười mấy giây trôi qua, mặt Đường Phong đỏ bừng, nghèn nghẹn nói:
- Ngươi đứng lên nào... Ta không thể nào thở nổi.
- Yên nào!
Phi Tiêu Nhã giọng điệu run rẩy như muốn khóc, Đường Phong nằm ở dưới động đậy, làm cho nàng không còn chút khí lực nữa.
Đường Phong giơ hai tay lên, nắm lấy vai áo nàng ta, dốc toàn lực để đứng lên, nào ngờ mạnh tay quá, chẳng những không dậy nổi mà còn xé toang cả y phục của nàng nha hoàn kia.
Hai người nghe thấy "soạt" một tiếng, Phi Tiểu Nhã lảo đảo lùi lại phía sau, ngó lên bờ vai mình, sắc mặt liền tái dại.
Đường Phong thở dốc mấy hơi, đưa mắt nhìn lên liền đờ đẫn.
Hai bờ vai no tròn của nữ nhân phơi bày lồ lộ trước mắt, không những thế, vạt áo từ vai xuống ngực đã bị hở một mảng lớn, lộ ra chiếc yếm màu hồng phấn mặc lót bên trong.
Màu hồng phấn quyến rũ kia làm Đường Phong thất điên bát đáo, những đường cong tuyệt mỹ hiển hiện, phần y phục còn lại chỉ đủ che đi những vị trí bí ẩn, da thịt như ngọc như ngà phần lớn đều phơi bày trước mắt. Lúc này y phục nữ nhân kia đã trở nên tả tơi, y chang như vừa bị lũ ác bá, cuồng đồ xâm phạm, vẻ mặt chan chứa yếu mềm, chiếc yếm màu phấn hồng thoáng hở ra phần nhỏ của tòa băng sơn, tạo ra bộ dạng nửa kín nửa hở, vô cùng phong tình.
Đường Phong không kìm lòng được, gắng nuốt vội từng ngụm nước miếng, không khí trong phòng tựa như nước mặt hồ, vô cùng tĩnh lặng.
Dù là Đường Phong hay là Phi Tiểu Nhã quả thật đều khóc không ra nước mắt.
Đột nhiên Đường Phong cảm giác được chuyện này thật rắc rối rồi, cứ thế hiểu lầm ngày càng sau. Không chờ hắn cất lời, Phi Tiểu Nhã bỗng cười lạnh hai tiếng, khiến cho người ta cảm thấy rợn người.
- Y phục này của ngươi...chất liệu không được tốt cho lắm.
Đường Phong đưa mắt nhìn hai mảnh áo trên tay nói rồi vội vàng vứt đi.
Phi Tiểu Nhã chậm rãi tới gần Đường Phong, từng bước từng bước, trên người tỏa ra luồng khí thế khổng lồ tựa như một dã thú vừa xổng chuồng.
- Đó là chuyện ngoài ý muốn thôi mà.
Vẻ mặt Đường Phong chứa đầy sự thành khẩn, tỏ ra vô tội.
- Ta và ngươi đều biết là chuyện ngoài ý muốn mà! Trước hết cứ bình tĩnh, chúng ta từ từ nói.
Nhung những lời này nói ra cũng như thừa, ngay cả Đường Phong cũng cảm thấy không thốt nên lời nữa rồi
- Lại là ngoài ý muốn.
Phi Tiểu Nhã lại bước tới, hai khóe mắt rơm rớm nước mắt,
- Kể từ khi gặp ngươi, cuộc sống của ta đã đảo lộn, gặp không biết bao chuyện ngoài ý muốn, làm cho ta không thể ứng phó nổi... Nếu tha cho ngươi, sau này còn phát sinh những chuyện gì nữa đây?
Nói đoạn, Phi Tiểu Nhã nghiến chặt răng, nộ khi bùng phát, nàng ta quả thật đã bừng bừng sát tâm rồi.
- Đây là lần cuối cùng! Ta đảm bảo mà.
Giọng Đường Phong đầy vẻ chính nghĩa cùng bi phẫn.
Phi Tiễu Nhã sững người.
Hôm nay vốn định căn dặn hắn không được đem chuyện đã xảy ra nói lung tung bên ngoài, nào ngờ, lại gặp chuyện ngoài sức tưởng tượng của mình.
Quả thật, nếu như giữ lời với hắn, sau này khó tránh khỏi nảy sinh nhiều chuyện khác, gã nam nhân này tựa như khác tinh của mình vậy, mỗi một lần đều hoàn toàn vô tội, nhưng lại chiếm hết thảy tiện nghi của mình. Như thế hoàn toàn không thể trách cứ gã được, đâu phải lỗi của hắn. Như vậy thi sao chứ? Bản thân mình muốn giết người, căn bản cần gì lý do. Không thích hắn thì giết thôi.
Cho dù hắn là đệ tử xuất sắc nhất Ô Long Bảo nhiều năm qua thì sao? Chẳng qua chỉ là một gã nam nhân đáng ghét.
- Chớ kích động, chẳng lẽ chúng ta không thể từ từ ngồi xuống thương lượng sao? Đừng hơi một chút lại muốn đánh đánh giết giết!
Đường Phong cau mày nói, hắn rõ ràng cảm nhận được sát khí từ phía trước ập tới, nhưng với tình trạng bây giờ không có cách nào đối phó được, đối đầu với nữ nhân này ngay đến một chiêu cũng đừng hòng thoát thân.
- Đừng nhiều lời, sau khi ngươi chết ta sẽ chôn cất cho đàng hoàng, dù sao ngươi cũng là kẻ nam nhân đầu tiên dám làm thế với ta.
Phi Tiểu Nhã tới bên giường, một luồng khí tức màu đỏ vây quanh thân thể, Đường Phong kinh hãi nhận thấy, khi luồng khí tức kia chạm vào mép giường, lập tức toàn bộ mép giường hóa thành tinh thạch.
Nữ nhân kia vốn là cảnh giới thiên giai, đối phó với mình một gã Huyền giai như mình mà ngay cả sức mạnh cương tâm cũng phát động, chứng tỏ đã bị chọc giận đến phát điên rồi
Với tình cảnh trước mắt, Đường Phong tự nhận thấy mình khó bảo toàn tính mạng nữa.
Dùng thuốc ư? Làm gì có loại thuốc nào ảnh hưởng được cao thủ cấp thiên giai, chưa kể còn ảnh hưởng đến bản thân nữa chứ.
Không có loại đó, giả sử nếu có thì cũng không còn thời gian để tác dụng của thuốc phát huy. Ám khí càng không được, sức lực của mình đang kém quá, làm sao có thể dùng ám khí để đả thương cao thủ cấp thiên giai đang bừng bừng giận dữ đây.
Bằng cách nào để thoát khỏi kiếp nạn này bây giờ?
Ma xui quỷ khiến thế nào, Đường Phong chợt nhớ đến lời Mang chấp sự đã nói với mình:
- Nếu không muốn bị cô nàng này giết chết thì chinh phục nàng ta đi!
Có thể sao? Nàng ta là một cao thủ Thiên giai, chinh phục bằng cách nào?
Nếu không xét đến thực lực sức mạnh, nàng ta nói cho cùng chỉ là một nữ nhân, mà mình là nam nhân! Nam nhân chinh phục nữ nhân bằng cách nào đây? Phải là bản năng, phải thật khí phách, phải là một nam nhân hùng tráng.
Coi như thiếu gia đây chịu thiệt một chút, đóng kịch một chút vậy.
Nghĩ đoạn, Đường Phong tỏ vẻ kinh hoảng, ánh mắt đảo ra ngoài phía cửa, hô lớn:
- Mang chấp sự mau cứu ta với!
Phi Tiểu Nhã sửng sốt, quay lại nhìn ra cửa nhưng lúc này cửa vẫn đóng im ỉm.
Chỉ tích tắc sau, cổ tay nàng đã bị một luồng sức mạnh kéo về phía trước, không tự chủ được ngã sấp xuống.
-o0o-
← Ch. 0274 | Ch. 0276 → |