← Ch.0355 | Ch.0357 → |
- Cút ngay!
Tuyết Nữ cầm kiếm quét qua Phi Tiểu Nhã, bảo chủ đại nhân chuyển chưởng đánh vào Tuyết Nữ, cương khí màu hồng lướt qua đầu vai Đường Phong, thẳng bức hai gò má của Tuyết Nữ.
Tuyết Nữ hừ lạnh một tiếng, mở miệng xinh, nhẹ nhàng thổi một hơi, một đạo quang mang màu trắng thoáng hiện, cương khí màu hồng trong nháy mắt bị bạch quang đánh tan.
Uy lực của thiên kiếm, Phi Tiểu Nhã đã từng kiến thức qua, tự nhiên không trông cậy vào một chiêu của chính mình có thể bức lui được đối thủ cường đại kia, thân thể cách Đường Phong, bảo chủ đại nhân quay sang Tuyết Nữ lại một vòng cường công, song chưởng tung bay như hồ điệp giương cánh, công kích hung mãnh không chút kiêng kể ập về phía Tuyết Nữ, nhưng không hề lan tới Đường Phong mảy may.
Từ điểm này suy xét, Phi Tiểu Nhã xác thực đã là cao thủ nhất lưu rồi, nàng tại khoảng cách gần như vậy có thể khống chế hoàn mỹ chiêu thức của chính mình như vậy, người bình thường tuyệt đối không thể làm được.
Đối mặt với công kích của một cao thủ Thiên giai thượng phẩm, dù là Tuyết Nữ cũng phải tập trung hóa giải.
Hai người cách Đường Phong chính giữa, một lần nữa triển khai ác chiến. Cùng với lần trước đứng ngoài quan sát rất khác nhau, lúc này Đường Phong hoàn toàn lâm vào trong dòng xoáy chiến đấu của hai vị đại cao thủ đứng đầu, hắn cũng không dám lộn xộn, sát chiêu của hai đại cao thủ xoay quanh người hắn, một khi lộn xộn bị công kích lan đến hiển nhiên không quá tốt đẹp rồi.
Đây rốt cuộc là làm sao vậy? Đường Phong cảm giác mình vô cùng không ra sao, lúc nào chính mình trở thành hương bột rồi? Phi Tiểu Nhã muốn bảo vệ chính mình còn có thể lý giải được, nhưng nữ nhân này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chiêu thức của nàng rõ ràng có ý tư che trở chính mình.
- Không nên đánh...
Mang chấp sự cách đó không xa hết sức khuyên bảo, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình cư nhiên có một ngày trở thành người hòa giải, chức nghiệp này hoàn toàn không hợp với bản tính và tính tình của hắn.
Hai nữ nhân ai cũng không chịu nghe theo lời nói của Mang chấp sự, cuộc chiến lúc này so với vừa rồi hoàn toàn khác nhau, bởi vì tất cả mọi người đều cố kỵ Đường Phong chính giữa, vì vậy xuất thủ hoàn toàn không có biện pháp dùng hết toàn lực, tuy rằng chiêu thức rất dung mãnh, nhưng vô cùng cẩn thận, rất sợ lan tới người nam nhân chính giữa.
Rốt cuộc vẫn là Tuyết Nữ cao hơn một bậc, sau khi va chạm hơn hai mươi chiêu, Phi Tiểu Nhã đã bị Tuyết Nữ bức lui, cùng lúc đó Tuyết Nữ kéo Đường Phong tới phía sau chính mình, che trở đằng trước Đường Phong, cảnh giác nhìn Phi Tiểu Nhã, lạnh lùng nói:
- Ngươi còn dám qua đây, ta một kiếm giết chết ngươi!
- Trả Đường Phong lại cho ta!
Phi Tiểu Nhã ủy khuất muốn chết, tặc bà nương, bà già này vì sao lại cảm thấy hứng thú đối với tiểu tặc mới chỉ gặp nhau một lần như vậy?
- Không nên đánh, tất cả mọi người đều là người một nhà, để ta nói rõ sẽ không còn hiểu lầm nữa rồi!
Mang chấp sự nhanh chóng chen miệng nói, chạy tới đứng giữa hai nữ nhân.
- Này...
Đường Phong ở phía sau Tuyết Nữ nhẹ giọng hô:
- Ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
- Chấp sự, ngươi nói nàng là người một nhà?
Phi Tiểu Nhã nghi hoặc nhìn Mang chấp sự.
- Uh!
Nam nhân âm lãnh trịnh trọng gật đầu.
Phi Tiểu Nhã nhướng mày, thử tán đi địch ý, quả nhiên, nữ nhân thanh lãnh trắng như băng tuyết vạn năm trước mặt cũng buông lỏng lòng cảnh giác, thu Thủy Hàn Kiếm vào trong vỏ kiếm.
Tuyết Nữ hít sâu một hơi, thân thể mềm mại không thể ức chế được run lên nhè nhẹ, chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó chậm rãi xoay người, mở mắt nhìn chằm chằm vào Đường Phong gần trong gang tấc.
Trong sát na khi bốn mắt tiếp xúc với nhau, vô luận là Đường Phong hay Tuyết Nữ, trong nội tâm đều sinh ra một loại cảm giác không tên, đó là cảm giác không thể nói rõ bằng lời, là một loại cảm giác vô cùng ấm áp.
Đường Phong nhướng mày, tinh tế nhìn chằm chằm vào nữ nhân trước mặt, nhìn nụ cười thư thích trên mặt nàng, nụ cười này khiến hắn có cảm giác rất ấp ám, rất thích ý.
Từ rất lâu không hề có người nào khiến Đường Phong có cảm giác này, hắn hiện tại đứng trước mặt nữ nhân kia dĩ nhiên có cảm giác như cá gặp nước, tuy rằng chưa từng gặp gỡ, thế nhưng Đường Phong có thể từ trong nụ cười của nàng cảm thụ được sự quan ái và bao dung của trưởng bối đối với vãn bối.
Dần dần, hai tròng mắt của nàng chảy ra một ít hơi nước, hóa thành giọt nước mắt, theo gương mặt trắng mịn rơi xuống đất, thế nhưng nàng vẫn tươi cười như cũ, đó chính là nụ cười giống như gió xuân, nụ cười chân thành không một chút giả bộ. Trong đôi mắt kia tràn ngập vẻ hổ thẹn, khiếp đảm, vui mừng và hài lòng, đủ loại cảm tình đan xen vào trong đó.
Đường Phong nhịn không được trong lòng tê rần, cưỡng chế chua xót khổ sở, Đường Phong mở miệng nói:
- Xin hỏi, các hạ là Tuyết Nữ tiền bối sao?
Một thân khí tức băng hàn giống như ngọn núi băng vạn năm không tan, lợi kiếm bên hông càng thêm đặc thù, nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, thanh kiếm này chính là Thủy Hàn Kiếm sản sinh cảnh báo cộng minh với Bất Phôi Giáp, mà chủ nhân của Thủy Hàn Kiếm tuyệt đối là Tuyết Nữ.
Chỉ bất quá, để Đường Phong không ngờ được chính là, Tuyết Nữ cư nhiên trẻ đẹp tới như vậy, dù sao tại mười năm trước Tiếu thúc và Tuyết Nữ giao thủ với nhau, tại thời điểm đó Tuyết Nữ chí ít cũng có hai ba mươi tuổi rồi. Hiện tại đã mười năm trôi qua, bộ dáng của Tuyết Nữ thoạt nhìn không vượt qua ba mươi.
Thời điểm hỏi ra chuyện này, Đường Phong rất rõ ràng nhìn thấy trên mặt đối phương hiện lên một tia thần sắc thống khổ buồn bã.
Trong ngực Tuyết Nữ đau đớn như cắt xé, khiến nàng có chút không thở nổi, tiền bối...
Sao? Một câu xưng hô khách khách khí khí đối với chính mình giống như vạn lưỡi dao, dùng sức đâm vào lồng ngực Tuyết Nữ, đó chính là nghiêm phạt không tiếng động, nghiêm phạt đối với hành động suốt mười mấy năm qua nàng gây nên.
Nhẹ nhàng vươn một tay, vuốt ve khuôn mặt nam nhân phía trước, Tuyết Nữ không nhịn được nữa rồi, nước mắt tích tích chảy xuôi.
Đường Phong theo bản năng muốn né tránh, thế nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng của nàng, lại không đành lòng làm như vậy.
- Ta lấy tính mạng bảo đảm, hắn chính là Đường Phong!
Mang chấp sự bên cạnh khẳng định nói, hắn còn sợ Tuyết Nữ không nhận ra Đường Phong, trên đường tới Ô Long Bảo, hắn từng nói chuyện với hai đại sát thần biết được Tuyết Nữ và Đường Phong chưa bao giờ gặp nhau.
Tuyết Nữ chậm rãi lắc đầu, đã không cần chứng minh nữa rồi. Dung mạo của nam nhân trước mắt so với người nam nhân kia giống nhau biết chừng nào? Cho dù là trong biển người mang mang nhìn thấy hắn, Tuyết Nữ cũng có tự tin trước tiên nhận ra thân phận của đối phương.
Nhân tình cốt nhục, máu mủ tình thâm.
- Tiền bối?
Đường Phong bất đắc dĩ, mặc dù trong lòng cũng chua xót khổ sở rối tinh rối mù, nhưng phải cưỡng chế cảm tình của chính mình, nỗ lực trấn định hô lên một câu.
Tuyết Nữ ung dung cười, thu hồi bàn tay lau đi nước mắt khóe mi, nhẹ giọng nói:
- Con đã lớn như vậy rồi!
Thanh âm run run này rốt cuộc đã phá nát một tia phòng tuyến cuối cùng trong lòng Đường Phong, hắn cũng không biết phải làm như thế nào, nước mắt không khống chế được chảy ra.
- Tiền bối nhận thức ta sao?
Hai mắt Đường Phong đỏ hồng như máu.
Tuyết Nữ hơi gật đầu:
- Nhận thức, tại lúc con còn rất nhỏ, ta từng ôm con, tắm rửa cho con, vị trí xương sườn thứ ba sau lưng có một nốt ruồi đen đúng hay không?
Đường Phong gật đầu, loại cao thủ như Tuyết Nữ không cần thiết phải lừa dối hắn, nếu như nàng nói như vậy, khẳng định chính mình có quan hệ không cạn với nàng rồi.
- Xin hỏi người có quan hệ gì với mẫu thân của ta?
Đường Phong tiếp tục hỏi, theo bản năng khiến hắn có chút chờ mong, lại có chút mê man, cũng có chút muốn chạy trốn và không dám xác định.
- Ta...
Đầu ngón tay của Tuyết Nữ bị siết tới trắng bệch.
- Ta là sư tỷ của nàng, hơn mười năm trước ta đã rời khỏi Thiên Tú lịch lãm, vì vậy con chưa hề nhìn thấy ta. Ta Là Diệp Dĩ Khô, có thể gọi là Diệp cô cô.
Trời mới biết nói ra những lời này khiến nàng cần có bao nhiêu dũng khí, thế nhưng Tuyết Nữ không dám chỉ ra thân phận của chính mình, khiếp đảm và khủng hoảng để nàng trốn tránh chân tướng, nàng sợ hài tử trước mắt sẽ trách cứ nàng. Nàng đã thua thiệt đối phương rất nhiều rất nhiều.
Ngực lên cơn đau từng đợt, trong miệng càng không ngừng tràn ra nước đắng, sắc mặt Tuyết Nữ cũng trắng bệch.
- Ta không biết mẫu thân của mình còn có một sư tỷ!
Đường Phong không nhịn được thở ra một hơi dài, trên khuôn mặt để lộ nụ cười mỉm gian nan.
Bất quá, Tuyết Nữ cư nhiên là trưởng bối của chính mình, điều này khiến Đường Phong có chút giật mình khó có thể tin tưởng. Trước kia nghe Tiếu thúc nói tới cái tên Tuyết Nữ, Đường Phong đối với nữ tử truyền kỳ này vô cùng sùng bái, hiện tại nàng đang đứng trước mặt chính mình, để Đường Phong có chút cảm giác không chân thực.
Thời điểm Đường Phong và Tuyết Nữ nói chuyện với sau, Phi Tiểu Nhã ở một bên dần dần tái mặt rồi.
Nàng vừa nghĩ tới những lời nói của chính mình đối với nữ nhân kia, càng nghĩ càng xấu hổ, hận không thể tìm được một cái lỗ nẻ chính mình chui vào chết quên đi.
Nếu như sớm biết được nữ nhân này là trưởng bối của Đường Phong, dù thế nào nàng cũng không nói ra những lời khó nghe như vậy a? Chính mình cư nhiên muốn lột sạch quần áo của cô cô Đường Phong? Phải làm như thế nào cho phải?
- Chấp... Chấp sự!
Phi Tiểu Nhã đưa tay khoát lên vai Mang chấp sự, cương khí hung hãn bắn mạnh ra, trùng kích thẳng vào cơ thể Mang chấp sự, nghiến răng nghiến lợi, bi phẫn không gì sánh được hỏi thăm:
- Loại chuyện này, vì sao ngươi không nói sớm cho ta biết?
Sắc mặt Mang chấp sự vẫn như thường, một mặt hóa giải cương khí của Phi Tiểu Nhã, một mặt nhàn nhạt mở miệng nói:
- Thuộc hạ vô năng, thuộc hạ cho tới bây giờ mới biết được quan hệ của Tuyết Nữ và Đường Phong, xin bảo chủ trách phạt!
- A... Ha hả...
Phi Tiểu Nhã cười gượng hai tiếng, trách phạt thì có tác dụng gì a? Trước mặt trưởng bối của người trong lòng, hình tượng của chính mình đã không đủ một văn tiền nữa rồi, ngươi bảo làm sao để vẫn hồi hình tượng rách nát không chịu nổi đây? Ngươi bảo sau này ta ở chung với trưởng bối của hắn như thế nào? Phi Tiểu Nhã nghĩ chính mình lúc này chết luôn cũng được.
- Bảo chủ hồng phúc tề thiên, cư nhiên có thể thoát khốn khỏi Băng Hỏa Đảo, thực sự để thuộc hạ mừng rỡ như điên!
Mang chấp sự mạnh mẽ vuốt mông ngựa.
Phi Tiểu Nhã quay đầu liếc mắt nhìn hắn, âm trầm nói:
- Ngươi đã không biết, không sai tại ngươi, không nên vuốt mông ngựa nữa!
- Bảo chủ đại nhân anh minh thần võ, hậu đức tái vật, đức bị thiên hạ, khoan hồng độ lượng, thuộc hạ cảm động tới rơi nước mắt, thề vì bảo chủ đại nhân lên núi đao, xuống biển lửa, vứt đầu, chảy máu, quên mình phục vụ!
Mang chấp sự tiếp tục vuốt mông ngựa, hắn biết bảo chủ đại nhân khẳng định muốn dằn vặt chính mình.
- Ngọc nhi?
Đường Phong thẳng tắp nhìn Phi Tiểu Nhã đứng một bên giống như cọc gỗ, mặt xanh mũi tái, nghi hoặc hỏi thăm:
- Mang chấp sự vừa gọi nàng cái gì?
Phi Tiểu Nhã cả kinh, tàn bạo trừng mắt liếc nhìn Mang chấp sự. lúc này mới ủy khuất thương cảm đi tới trước mặt Đường Phong, nhẹ giọng nói:
- Kỳ thực... Ta là bảo chủ Ô Long Bảo Phi Tiểu Nhã.
- Cáp...
Đường Phong lảo đảo hai bước:
- Sao ta không biết loại chuyện này?
- Xin lỗi!
Phi Tiểu Nhã cúi đầu nói:
- Ta không phải cố ý lừa ngươi, nhưng ta cũng là Ngọc nhi a!
- Vì sao nàng lại muốn gạt ta đây?
Đường Phong không hiểu ra sao.
- Ta sợ ngươi... Ở cùng với ta có áp lực.
Phi Tiểu Nhã nhấc mi mắt quét nhìn Đường Phong, phát hiện hắn không tức giận giống như tưởng tượng của chính mình.
Xác thực Đường Phong không tức giận, bị Phi Tiểu Nhã lộn xộn như vậy, vừa vặn khiến hắn thoát khỏi cảm giác chua xót khổ sở lúc gặp mặt Tuyết Nữ, ngược lại coi như một chuyện tốt.
Nếu như lúc bình thường biết được chân tướng, Đường Phong không biết chính mình có thể tức giận hay không, thế nhưng bị người lừa lâu như vậy, tín nhiệm trong lòng đối với Phi Tiểu Nhã khẳng định ra hạ thấp không ít.
Kinh ngạc suy nghĩ một chút, Đường Phong khoát khoát tay nói:
- Không sao, mặc kệ nàng là bảo chủ Ô Long Bảo Phi Tiểu Nhã hay là Ngọc nhi, đối với ta không có quan hệ nhiều.
Hiện tại đầu óc có chút loạn, tuy rằng mượn vài câu đối thoại với Phi Tiểu Nhã đã di chuyển được đôi chút lực chú ý, thế nhưng Tuyết Nữ lừng lẫy đại danh cư nhiên chính là một vị cô cô của chính mình, điều này thực sự khiến hắn có cảm giác vô cùng mộng ảo, nếu như không phải từng đơn gió sớm mai thổi qua bám theo hàn ý lạnh lẽo, sợ rằng Đường Phong vẫn tưởng rằng chính mình đang nằm mơ.
Đây coi như là thân nhân sao? Là thân nhân giống như Lâm Nhược Diên.
Quay đầu nhìn Tuyết Nữ một chút, Đường Phong nhếch nhếch miệng, vốn định hỏi cụ thể người chí thân của bản thân đang ở phương nào, thế nhưng lời vừa mới tới mép lại mạnh mẽ nuốt vào trong bụng.
Tuy rằng sớm biết được người chí thân của bộ thân thể này vẫn còn trên đời, thế nhưng Đường Phong cho rằng chính mình chưa từng ôm hi vọng quá nhiều, bởi vì chính mình hoàn toàn không có tư cách có kỳ vọng này, dù sao chính mình đã không phải là Đường Phong ban đầu rồi, chỉ bất là là kẻ ngoài cuộc chiếm đóng thể xác này mà thôi.
Thế nhưng thẳng cho tới lúc này Đường Phong mới chính thức hiểu rõ, suy nghĩ của chính mình trước kia chỉ là trốn tránh, chính mình không chỉ kế thừa thể xác của Đường Phong trước kia, còn có tư tưởng và cảm tình của chủ nhân thân xác.
Chủ nhân của bộ thân xác này vẫn lưu lại khát vọng đối với người thân, cho tới khi ý thức tiêu tán vẫn không hề biến mất, chỉ bất quá bị Đường Phong vùi lấp tận đáy lòng, thẳng cho tới khi nhìn thấy Tuyết Nữ, phần khát vọng nhàn nhạt này lại bắt đầu khởi động bùng lên.
← Ch. 0355 | Ch. 0357 → |