← Ch.0416 | Ch.0418 → |
Đại khái chỉ có cảnh giới Hoàng giai mới gặp chút uy hiếp, hơn nữa Đường Phong đem những chỗ quan trong cải tạo đến rối tinh rối mù, người khác lấy được dù có tháo tung ra nghiên cứu, cũng không nghiên cứu được thứ gì, ám khí kia đại khái chỉ lớn chừng bàn tay, phần đầu được chế tác rất tinh xảo đẹp đẽ, tạo hình chỉnh thể nhìn hơi giống một chiếc nỏ, nhưng cũng có một chút khác biệt, phần cung hai bên hơi dài ra phía sau một chút, cứ như là một cặp cánh vậy.
Lúc chế tác Đường Phong tận lực chú ý đến phương diện mỹ quan, nên thứ này giờ nhìn qua rất xinh đẹp.
Nhị trưởng lão Khổng Khánh Ngư đối với những vật kỳ lạ cảm thấy rất hứng thú, nên Đường Phong chuẩn bị mang theo thứ này đến hối lộ hắn, để hắn mang theo mình đi Đại Tuyết Cung.
Lão nhân kia tốt nhất là nên có hứng thú với vật này, bằng không Đường Phong thật sẽ tiêu diệt, sau đó dùng thân phận của hắn tiến vào Đại Tuyết Cung.
Một đêm không ngủ, Đường Phong cũng không cảm thấy miệt mỏi, lúc ăn điểm tâm sáng, còn tùy ý đùa giỡn một chút. Đang lúc nghỉ ngơi, một thị nữ cẩn thận, mở miệng nói:
- Thiếu gia, có trong đó không?
Đường Phong đứng lên, mở cửa phòng ra hỏi:
- Có chuyện gì?
- Gia chủ gọi ngài qua đó.
Thị nữ sợ hãi đáp.
Đường Phong cau mày, hắn thật sự không muốn đi gặp Khổng gia gia chủ chút nào, dù sao vào thời điểm này nhiều một chuyện chi bằng ít đi một chuyện, hắn chỉ mong đợi đến ngày mai, có thể theo Nhị trưởng lão tiến vào Đại Tuyết Cung thôi, đến lúc đó đã có thể thoát khỏi thân phận Khổng gia ác thiếu này rồi.
Cho nên ngẫm nghĩ một chút, Đường Phong lên tiếng:
- Không đi.
Thị nữ còn muốn nói thêm gì đó, Đường Phong đã đóng cửa lại. Thị nữ đứng ngay trước cửa. Tình thế khó xử, nhưng lại không có gan tiếp tục quấy rầy Đường Phong, rơi vào đường cùng, chỉ có thể cắn răng đến báo cáo với gia chủ.
Không đến thời gian một nén nhang, Đường Phong đột nhiên nghe từ bên ngoài truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập, cảm giác có chút hùng hổ, Đường Phong lập tức phiền muộn.
Người đến là ai hắn hoàn toàn có thể đoán ra được, hơn nữa có thể tại Khổng gia không kiêng nể gì đi lại trong biệt viện của Khổng gia ác thiếu, cũng chỉ có vài người thôi.
Quả nhiên, ngay khi tiếng bước chân vừa đến gần, cửa phòng đã bị người ta dùng một cước đạp bay, lập tức có một trung niên tầm năm chục tuổi mặt đầy giận dữ đi vào, vừa đến trước cửa đã mở miệng mắng một câu:
- Tiểu súc sanh ngươi ở chỗ nào?
Đường Phong lười biếng đứng lên, ngoài miệng nói:
- Hô to gọi nhỏ làm gì?
Vừa nói vừa cao thấp dò xét người vừa đến, giống như trong trí nhớ, dáng người rất khôi ngô, đây chính là Khổng gia gia chủ Khổng Phóng Thiên.
-Súc sinh, ta hỏi ngươi, đêm trước phải chăng ngươi đã giết mấy người hộ vệ của mình?
Khổng Phòng Thiên mặt đầy giận dữ, cứ như lên cơn đau tim vậy, hắn cũng không biết nhi tử này của mình sao lại trở nên quần là áo lượt như vậy nữa, trước kia không đem người ở cả Định Khang thành này để vào mắt, giờ ngay cả người mình cũng không tha nữa.
- Đúng thì sao?
Đường Phong liếc xéo Khổng Phóng Thiên.
- Nghiệt súc! Ngươi sao phải giết bọn hắn.
- Bất quá chỉ là mất tên rác rươi thôi mà, giết cũng đã giết rồi, đền chút tiền là được chứ gì.
Đường Phong hoàn toàn dựa theo ngữ khí của Khổng Lập trả lời
- Về phần tại sao, bổn thiếu gia cao hứng nên giết
Thân thể Khổng Phóng Thiên run run, nắm tay truyền đến từng hồi kêu răng rắc, hắn hận không thể một tát đem tên nghịch tử này tát cho say xẩm mặt mày, nhưng nói cho cùng cũng là con mình, không đành lòng ra tay, chỉ quát mắng nói:
- Mấy người hộ vệ kia đều là Huyền giai, một tên phế vật Luyện Cương thất phẩm như ngươi sao mà giết được?
-Bọn hắn dám phản kháng sao?
Đường Phong cười tà
- Trừ phi bọn hắn không muốn mạng của người thân nữa
-Tốt, tốt!
Khổng Phóng Thiên thật sự phẫn nộ tới cực điểm, thân là gia chủ một gia tộc, thường ngày rất bận rộn, hắn cũng chỉ mới nhận được tin tức này đêm qua, chẳng qua lúc đó sắc trời đã muộn, mới chưa kịp hỏi đến.
Ta lại hỏi ngươi
- Hôm qua ngươi chạy đến sòng bạc thắng nhiều như vậy để làm gì?
-Dùng để chơi a
Đường Phong vẻ mặt đương nhiên nói.
Khổng Phóng Thiên lập tức lảo đảo hai bước, mặt hiện lên vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thật vất vả mới làm dịu được cơn giận, tận tình khuyên bảo nói:
- Lập Nhi, ngươi tuổi trẻ khí thịnh, lại sanh ra ở nhà đại phú, tính tình có chút cuồng vọng cũng là lẽ đương nhiên, nhưng ngươi đã không còn nhỏ nữa, cần phải lo lắng cho bản thân sau này nhiều hơn, ngươi không thế cứ lông bông như vậy mà sống qua một đời được. Ngươi giết mấy người hộ vệ này không có gì quan trọng, nhưng việc này nếu để những hộ vệ khác trong gia tộc biết rõ, bọn hắn đương nhiên sẽ vô cùng đau khổ thất vọng, sau này ai còn dám theo ngươi nữa, ai bảo hộ an toàn cho ngươi? Ngươi đi sòng bạc thắng tiền cũng không sao, nhà chúng ta cũng có hai sòng bạc, ngươi nếu muốn chơi thì cứ đến đó, đâu cần phải đi gây họa cho nhà người khác như vậy, thực lực của tứ đại gia tộc kia cũng không kém hơn Khổng gia ta bao nhiêu, chỉ vì có tên tuổi của Đại trưởng lão trấn áp, bọn hắn mới hơi thấp hơn Khổng gia ta một bậc. Thế sự vô thường, một khi Đại trưởng lão xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Khổng gia ta làm sao mà tồn tại ở Định Khang thành này nữa?
Đường Phong nhịn không được liếc mắt nhìn Khổng Phóng Thiên, hắn thật không nghĩ tới, ánh mắt của vị Khổng gia gia chủ còn nhìn được rất xa đấy.
- Ta biết rõ lúc ngươi giết mấy hộ vệ kia chính là vì một cô nương.
Khổng Phóng Thiên tiếp tục nói
- Việc này ở gia tộc đã gây ra một hồi xôn xao, như vậy đi, ngươi mang nàng giao ra đây, ta ở trước mặt tất cả mọi người giết chết nàng, bày ra bộ dáng khiển trách ngươi, để dẹp đi phẫn nộ trong gia tộc.
- Nằm mơ!
Đường Phong không chút nghĩ ngợi, liền từ chối, nói giỡn sao, chưa nói đến việc trước đó Thi Thi đã rời đi, cho dù có chưa đi đi chăng nữa, Đường Phong sao có khả năng giao nàng cho những người này giết được.
Hơn nữa Thi Thi trời sinh một đôi mị nhãn đầy dụ hoặc, cao thủ Địa giai bình thường muốn giết nàng căn bản không có khả năng, đây cũng là nguyên nhân Đường Phong yên tâm để mấy tên hộ vệ kia đưa nàng về Tĩnh An thành.
- Súc sinh, ngươi dám ngỗ nghịch với ta sao!
Khổng Phóng Thiên không nghĩ đến mình khuyên bảo một phen, tên hỗn tiểu tử này lại còn chưa thông suốt, cố nén cơn giận dữ đang trào lên trong lòng.
- Việc này không có khả năng
Đường Phong lắc đầu.
- Ta... Ta giết ngươi cái tên nghịch tử này.
Khổng Phóng Thiên dưới cơn thịnh nộ, hướng Đường Phong tát một cái.
Cuối cùng hắn cũng không dùng đến cương khí, một tát này chỉ là công kích bình thường thôi, Đường Phong tranh thủ thời gian tránh đi, trực tiếp chạy ra khỏi cửa, phóng nhanh như bay.
Khổng Phóng Thiên ở phía sau một bên đuổi theo một bên tức giận mắng:
- Nghịch tử ngươi đừng chạy, nếu để lão tử bắt được, phải đem ngươi bầm thây vạn đoạn!
Đường Phong bị đuổi theo thời gian cả nửa nén nhang, lúc này mới thoát khỏi sự truy kích của Khổng Phóng Thiên. Hắn đã nhìn ra, Khổng Phóng Thiên chỉ là đang diễn trò thôi.
← Ch. 0416 | Ch. 0418 → |