← Ch.0595 | Ch.0597 → |
Chỉ có điều, Đường Chính và năm vị Thiên giai của Chung gia chiến đấu đã hao phí không ít khí lực, cổ lại bị một kiếm đâm xuyên, ngực cũng bị gãy mấy cái sươn sườn, xem như là thân mang trọng thương. Hơn nữa hắn hoàn toàn không nghĩ đến trên người Đường Phong lại có Bất Phôi Giáp. Một kích vốn cho là sẽ tất sát nhưng lại không có bất kì tác dụng gì cả nên mới bị Đường Phong thừa dịp chém đứt cả hai tay.
Nếu thật sự chiến đấu thì hai người phải đánh một hồi nữa mới xong được.
Lúc trước Đường Phong dùng lực lực của bản thân đã có thể đánh bại được Hàn Đại trưởng lão, giờ lại sử dụng thêm lực lượng Cương Tâm, thực lực so với trước kia phải cao hơn rất nhiều.
Chỉ qua một lát Đường Phong đã hiểu rõ Đường Chính tại sao lại làm ra những lỗi lầm to lớn như tàn sát huynh đệ, cướp đoạt Tinh Thần Thiên Nguyên Quả rồi.
Không đơn thuần chỉ vì một chữ lợi!
Đường Chính đã 120 tuổi, trăm năm trước lúc Tinh Thần Thiên Nguyên Quả của Đường gia thành thục lần thứ hai hắn mới chỉ có hai mươi tuổi thôi, chỉ có điều thực lực của hắn lúc đó không cao nên không có địa vị gì trong đám đệ tử trẻ tuổi cả, vậy nên không hề được phân cho linh quả. Sau đó hắn liền tức giận phấn đấu, vất vả tu luyện một lòng muốn tăng lên thực lực của mình, đến năm bốn mươi tuổi đã thành công nâng cảnh giới của mình lên Thiên giai thượng phẩm.
Đáng tiếc là ở nơi như linh mạch chi địa, Thiên giai có thể thông qua khổ tu và phụ trở của đan dược để đề thăng. Nhưng cửa ải từ Thiên giai vượt qua Linh giai kia thì ngoài trừ một ít linh tài địa bảo thì dù là linh đan diệu dược gì cũng vô dụng. Tám mươi năm qua đi, Đường Chính ngoại trừ công lực tinh thuần thêm được một chút thì căn bản không tăng lên chút nào cả. Đối với một người cuồng tu luyện như hắn thì việc này không thể nghi ngờ là rất thống khổ
Vừa gặp Tinh Thần Thiên Nguyên của Đường gia lại thành thục lần nữa, Đường Chính đương nhiên muốn có một quả để xem có thể trợ giúp mình đột phá Linh giai hay không rồi
Nhưng... Sáu miếng quả cây này còn chưa thành thục đã được phân phối cả rồi. Năm phòng của dòng chính Đường gia, mỗi một phòng một quả, một quả còn lại dùng để đổi linh thạch với Bố gia, đồng thời cũng xem như là một quân cờ để làm tốt quan hệ với Bố gia
Đường Chính càng nghĩ càng thấy nếu mình muốn có được Tinh Thần Thiên Nguyên Quả thì chỉ có thể dùng một vài thủ đoạn đặc thù thôi. Lúc này mới liên hệ với Chung gia vốn có mâu thuẫn với Đường gia, mượn nhờ nhân thủ của Chung gia dẫn dắt toàn bộ cao thủ của Đường gia đi còn hắn thì ở lại mưu đồ. Cuối cùng hắn đã thành công, thành công cướp được sáu miếng linh quả thành thục, thoát ra khỏi Đường Gia Bảo tiến bước hướng về thế tục.
Vốn hắn có ước định cùng Chung gia là sau khi đạt được sáu miếng Tinh Thần Thiên Nguyên Quả thì hắn lấy ba miếng, cho Chung gia ba miếng, ngày sau Chung gia phải bảo vệ an toàn cho hắn.
Nhưng là ước định vẫn chỉ là ước định, vô luận là Đường Chính hay là Chung Bố Sở đều không muốn chia thiên tài địa bảo như vậy với đối phương. Chung gia phái ra năm vị Thiên giai thượng phẩm cao thủ chặn đường, còn Đường Chính lại chạy trối chết đến thế tục nên mới tao ngộ tại đây.
Đồng sàng dị mộng, người không vì mình trời tru đất diệt, tình hình chính là như vậy.
Xem xét hết trí nhớ của Đường Chính, Đường Phong cũng thở dài một hơi. Sở dĩ hắn muốn hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện chính là sợ trong Đường gia còn ẩn dấu nội gian, nhưng giờ xem ra chỉ có một người Đường Chính thôi.
Nắm thật chặt tay nải trên người, trong lòng Đường Phong kích động một hồi. Tinh Thần Thiên Nguyên Quả, cuối cùng cũng tới tay. Thiên tài địa bảo có tác dụng cường đại bực này khiến cho cảm xúc của Đường Phong cũng bành trướng, nếu thật sự có thể luyện thành đan dược thì... ngày sau chẳng những có tác dụng với mình mà đối với những người tu luyện đang kẹt ở Thiên giai thượng phẩm muốn tấn chức Linh giai cũng có tác dụng thật lớn.
Ví như bọn người hai đại Sát Thần, Lại tỷ và tiểu Nhã, tất cả bọn hắn đều là Thiên giai thượng phẩm. Trong đó Tiếu thúc và Đoạn thúc đã hoàn toàn có tư cách phục dụng Linh quả để trợ giúp tấn chức rồi, chỉ có điều trong thế tục không có vật như vậy thôi.
Đang muốn nhét tay nãi vào trong Mị Ảnh trong không gian thì động tác của Đường Phong đột nhiên dừng lại một chút, nhướng mày xoay đầu sang bên kia, mở miệng nói:
- Nhìn lâu như vậy cũng nên đi ra rồi đấy.
Bốn phía không có bất cứ động tĩnh gì, chỉ có tiếng vang của cuồng phong gào thét.
Đường Phong lắc đầu, hơi dịch bước chân một chút liền trực tiếp vọt đến một tảng đá cách đó hơn mười trượng, thò tay bắt ra một nữ tử đang run lẩy bẩy nấp ở đó. Cô gái này cũng không hề có bất cứ phản kháng nào, bị Đường Phong lôi ra giống như con gà vậy.
- Muốn nhìn thì quang minh chính đại nhìn, lén lén lút lút như vậy ngươi không thấy mệt à?
Đường Phong nhìn qua Chung Lộ mở miệng hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chung Lộ bị nói đến đỏ bừng lên, hay cánh tay nắm chặt trường tiên đang giắt bên hông, thỉnh thoảng lại ngẩng mặt lên liếc nhìn Đường Phong một chút, mặt lộ ra vẻ mềm yếu bất lực.
Nàng không phải là nữ tử lương thiện, càng không phải là một người con gái tốt, nhưng mấy năm nay nàng sớm đã trãi qua nhiều trắc trở, đương nhiên biết rõ ở trước mặt dạng nam nhân nào thì nên có thái độ gì. Thần sắc của nàng lúc này có thể kích phát được sự đồng tình và lòng muốn bảo hộ của một số nam nhân.
Đường Chính dùng sức một người đánh chết bốn vị Thiên giai thượng phẩm của Chung gia, mà Đường Phong lại thoải mái giết chết Đường Chính. Chung Lộ đương nhiên minh bạch giữa mình và nam nhân này có khoảng cách lớn nhường nào, hắn nếu muốn giết mình thì thật dễ như trở bàn tay cho nên nàng không thể không yếu thế.
- Ta không phải đã bảo ngươi cút đi sao?
Đường Phong mặt lạnh hỏi.
- Ta...
Chung Lộ vốn định nói là ta lo lắng cho ngươi nhưng lời vừa đến miệng liền nuốt xuống. Nàng cảm thấy nói vậy thì cũng quá mức dối trá rồi, đối phương cũng không phải ngu ngốc, khẳng định biết rõ nàng nói dối, thay vì chọc giận đối phương thì chi bằng không nói ra còn hơn.
- Ngươi là muốn chờ chúng ta lưỡng bại câu thương sau đó nhìn xem có thể nhặt được cái gì không phải không?
Đường Phong chỉ liếc mắt liền nhìn thấu được tâm can nữ tử này rồi.
Bị nói trúng tâm sự Chung Lộ càng lộ ra vẻ bất an... hai bàn tay nhỏ bé khẩn trương xoa xoa trường tiên, cắn răng lo lắng hỏi thăm:
- Có phải ngươi muốn giết ta không?
Thường thì người nào bị nhìn trộm bí mật cũng đều sẽ giết người để diệt khẩu. Dù sao thì giờ trên người Đường Phong mang sáu miếng Tinh Thần Thiên Nguyên Quả, vì muốn bảo trụ bí mật này nên nhất định sẽ tiêu diệt toàn bộ những người biết chuyện. Đây cũng chính là chuyện khiến Chung Lộ lo lắng nhất, thầm nghĩ nếu vạn nhất đối phương thật sự muốn giết người diệt khẩu thì... mình nên ngăn cản thế nào đây? Ở trong lớp trẻ thì thực lực của nàng quả thật rất xuất chúng, nhưng trong linh mạch chi địa lại có không ít những cao thủ trẻ tuổi thường xuất hiện. Rất nhiều người của thế hệ trước bị kẹt ở cảnh giới Thiên giai thượng phẩm nhiều năm, công lực vô cùng tinh thuần. Cũng tỷ như người trước mắt này thực lực tuy rằng chỉ là Thiên giai trung phẩm nhưng sức chiến đấu lại vô cùng kinh khủng.
Nàng thật không biết, Đường Phong căn bản không sợ chuyện này bị bại lộ. Diện mạo hắn đang dùng trong linh mạch chi địa không có người nào nhận thức được cả, dù Chung Lộ có để lộ tin tức ra thì cũng không người nào có thể tra được đến hắn.
- Hối hận vì đã quay lại xem trò vui rồi hả?
Đường Phong cười lạnh không ngớt.
- Ngươi đừng giết ta.
Chung Lộ đáng thương nói
- Ngươi muốn ta làm gì cũng được, làm nô tỳ, ngươi muốn thế nào cũng được, chỉ cần đừng giết ta.
Chung Lộ giờ xem như chân thành, sự lưu luyến với sinh mạng khiến nàng không có một chút ra vẻ nào cả. Hơn nữa tướng mạo của nàng xinh đẹp, dáng người trước sau lồi lõm, trước ngực lại là một cặp tuyết lê no đủ, phàm nam nhân nào trông thấy cũng đều động tâm cả
- Làm càn!
Đường Phong nhìn chằm chằm vào khe rãnh trắng noãn trước ngực nàng nghiêm nghị quát hét lên một tiếng.
Chung Lộ bị mắng sợ hãi cuốn quít lùi về sau vài bước.
Cẩu thì không thể nào đổi tánh được! Đường Phong cảm thấy khó chịu đến cực điểm, nữ nhân này sợ rằng cả đời đều sẽ như vậy. Phàm là gặp phải chuyện nguy hiểm cũng chỉ biết bán nhan sắc và thân thể để giữ gìn chu toàn thôi.
- Vậy ngươi muốn ta làm thế nào?
Chung Lộ nhẹ giọng mở miệng hỏi, nàng cũng đã nhìn ra người này... giống như không muốn giết chết nàng, bằng không cũng không nói nhảm với mình nhiều như vậy.
- Lần sau gặp lại mà còn thấy y phục của ngươi bất chính như vậy lão tử liền dùng một kiếm đâm ngươi ngay, ra thể thống gì nữa?
Đường Phong uy hiếp nói.
Chung Lộ tranh thủ thò tay giữ chặt quần áo trước ngực, biểu lộ so với thỏ con còn muốn nhu thuận hơn.
- Mặt khác, đào một cái hố chôn những người này đi. Đừng mong lười biếng bớt việc, có biết không hả?
Chung Lộ dùng sức gật đầu.
- Nhắm mắt lại, lòng thầm đếm đến một trăm rồi hãy mở mắt ra.
Đường Phong nói.
Chung Lộ rất nhu thuận nhắm con ngươi lại, nội tâm lại ngoan ngoãn bắt đầu điếm.
Đường Phong mỉm cười cười một tiếng, nữ nhân này ngược lại rất thú vị, chỉ có điều... Quá mức phóng đãng rồi!
Chung Lộ thật vất vả mới đếm được đến một trăm, nói khẽ:
- Ta đã đếm xong, có thể mở mắt rồi chứ?
Chung quanh lại không hề có tiếng đáp lại, hỏi liên tiếp ba lần cũng thế. Chung Lộ lén lút nheo một con mắt ra nhìn nhưng trước mắt lại không hề có bóng người nào cả. Chuyển thân hình nhìn sang bốn phía thì thấy nam nhân như hung thần ác sát kia không biết đã biến mất từ bao giờ
Sống sót qua cơn đại nạn, Chung Lộ thở hắt từng ngụm khí. Nhìn qua thi thể trên mặt đất lại nghĩ đến lời của người nọ trước khi ly khai liền tranh thủ tìm một chuôi kiếm để đào hố.
Chung Lộ ủy khuất đến phát điên mất. Thầm nghĩ mình dầu gì cũng là nữ nhân, càng là một mỹ nữ, sao lại luân lạc đến mức phải làm cái chuyện hao tốn thể lực này cơ chứ?
Hơn nữa... Mình vốn hẳn phải mong sao được chết sớm mới đúng chứ. Lần trước một kiếm của thiêu niên kia xuyên qua ngực của mình, mình thậm chí còn có một loại cảm giác được giải thoát, nhưng giờ... Sao lại lưu luyến với sinh mạng như vậy? Thậm chí còn tạm nhân nhượng vì toàn cục chỉ vì muốn hắn không giết mình?
Nhớ tới tao ngộ lần trước và vừa rồi, thần sắc Chung Lộ đột nhiên sửng sốt một chút.
Tướng mạo của hai nam nhân tuy rằng bất đồng, thực lực cũng không giống nhau nhưng... lại cùng có sức chiến đấu kinh người. Cao thủ cảnh giới Thiên giai thượng phẩm ở trước mặt bọn họ quả thật yếu ớt không chịu nổi.
Hơn nữa càng thêm trùng hợp là cả hai nam nhân này đều không giết mình, đối với thái độ của mình cũng hung hăng trừng mắt, vênh váo hung hăng, hoàn toàn không giống với những nam nhân khác khi thấy mình như vậy.
Nếu là thái độ của một nam nhân đối với mình như vậy thì cũng thôi đi, nhưng sao trên đời này lại có cả hai ngươi như vậy chứ? Sẽ không phải là cùng một người đấy chứ? Nhưng trong thời gian ngắn như vậy thiếu niên Thiên giai hạ phẩm kia sao lại có thể tu luyện đến Thiên giai trung phẩm? Hơn nữa người ban nãy cũng không hề có dấu vết dịch dung nào cả.
Không thể không nói, mặc kệ là dạng nữ nhân gì thì cảm giác vẫn rất nhạy cảm với mọi chuyện xung quanh.
Trong lúc Chung Lộ đang ra sức đào huyệt chôn người thì Đường Phong đã lặng yên không tiếng động về đến Đường gia, tránh vào phòng của mình trong Thính Tuyền Cư, đóng cửa phòng lại. Lấy tay nãi từ trong Mị Ảnh không gian ra, sau khi mở lớp vải bên ngoài liền mở hộp ngọc ra, nhìn qua mấy linh quả tươi mộng được sắp xếp chỉnh tề trong đó liền nở nụ cười hắc hắc.
- Phong ca ca, ngươi cười thật là âm hiểm!
Linh Khiếp Nhan nghe tiếng cưởi của hắn đến nổi cả da gà.
- Thật là cao hứng a!
Mặt mũi Đường Phong tràn đầy vẻ vui mừng. Đồ vật khiến hai đại gia tộc linh giai dốc toàn lực cũng muốn tranh đoạt giờ phút này lại rơi vào tay mình, Đường Phong có thể không đắc ý sao?
Sáu miếng linh quả a, có thể luyện chế thành bao nhiêu linh đan đây? Lại có thể tạo phúc vì bao nhiêu người chứ?
Nói đúng lương tâm thì trước khi chuyện đêm nay xảy ra, Đường Phong căn bản không hề động ý niệm muốn chiếm sáu miếng linh quả này làm của riêng. Nếu là bảo bối của người khác thì Đường Phong tuyệt đối sẽ vận dụng các thủ đoạn chém giết, nhưng đây dù sao cũng là của Đường gia, sao Đường Phong lại không biết xấu hổ như vậy được?
Thế nhưng sự tình lại phát sinh đến mức ngoài dự kiến của bất cứ kẻ nào, quả cây chuyển tới chuyển lui cuối cùng vẫn rơi vào tay Đường Phong.
- Đây là số mệnh!
Đường Phong cảm khái ngàn vạn, sau khi thưởng thức một lúc liền đóng hộp ngọc lại ném vào Mị Ảnh không gian, đợi khi nào rời khỏi linh mạch chi địa quay về Thiên Tú lại để cho Mạc Lưu Tô đi luyện chế.
Đường gia lúc này lại rối loạn một trận. Bởi vì chuyện Đường Chính giết chết hai vị trưởng lão Đường gia đã bị người phát hiện, hơn mười vị Thiên giai được lưu lại đang tìm hạ lạc của Tinh Thần Thiên Nguyên Quả ở bốn phía.
Tìm a, lục soát vĩnh viễn là chuyện khó khăn nhất, các ngươi sẽ không nghĩ ra thứ này đến cùng là ở đâu đâu!
Đối với mọi chuyện xảy ra ở bên ngoài Đường Phong mặc kệ không hỏi đến, chỉ trốn trong phòng ngồi xuống vận công. Một trận chiến đêm này đã để cho hắn hơi chút hiểu rõ lực lượng Cương Tâm mới của mình, chỉ có điều vẫn cần phải tăng cương dung hợp hơn mới được. Đường Phong tin tưởng cỗ Duệ Kim chi khí kia nếu có thể dung hợp hoàn toàn với Cương Tâm thì... có thể phát huy ra uy lực càng lớn hơn nữa. Mà mình cũng không còn phải chịu nỗi khổ sở khi kinh mạch bị đau đớn nữa rồi.
Lực lượng Cương Tâm vô kiên bất tồi, nếu vận dụng lên trên ám khí thì lực sát thương không ai có thể ngăn nổi!
Sáng sớm ngày thứ hai Đường Phong từ trong nhà đi ra, liền thấy Diệp Dĩ Khô và Đường Đính Thiên đang ngồi ở bên bàn, hai người đều có vẻ mệt mỏi, trầm mặc không nói.
Trận đại chiến lúc nửa đêm hôm qua của bốn vị Linh giai Đường gia và năm vị Linh giai Chung gia ai cũng không chiếm được chỗ tốt. Mặc dù Đường gia có hai thanh thần binh tương trợ nhưng Chung gia dù sao cũng có năm vị, đã nổi bật hơn về mặt nhân số. Hơn nữa cộng thêm thủ đoạn như khai thiên liệt địa của Chung Bố Sở, hai nhà xem như đánh ngang tay
← Ch. 0595 | Ch. 0597 → |