← Ch.0609 | Ch.0611 → |
Đường Phong cười cười với y, biết nhị ca này chỉ là nói nhăng cuội, nên không thèm để ý, chỉ nói:
- Nếu đã ra hết rồi vậy nhanh về đi thôi. Một số đệ tử Đường gia đã rút lui rồi, trên đường cẩn thận một ít, nghìn vạn lần đừng để bị bắt gặp.
- Ừ.
Mấy người gật đầu, lợi dụng bóng đêm xuất phát về hướng Đường gia bảo.
Hai canh giờ sau, bốn người trở lại đại trạch Đường gia, lúc này sắc trời đã sáng, lén lút tiến vào trong viện, Đường Phong nói:
- Mấy người trước tiên theo ta quay về sảnh Tuyền Cư một chuyến, người Đường gia đoán chừng còn phải một canh giờ nữa mới có thể quay về Bảo, thừa dịp lúc này hãy phân chia đồ đoạt được một chút đi.
Mọi người nghe xong hai mắt sáng ngời, nhanh chóng gật đầu.
Tiến vào trong Thính Tuyền Cư, Đường Long và Đường Tử Thư tháo hai gói đồ lớn ra, lập tức những dược liệu rực rỡ đủ loại đập vào mắt mọi người.
Dược liệu ở đây không cái nào là không vô cùng trân quý. Có một số tuy rằng có thể mua được ở bên ngoài nhưng chưa lâu năm. Mà có một có dù có tiền cũng không mua được thứ tốt. Với nhãn lực và kiến thức của Đường Phong, đương nhiên cũng biết mức độ quý báu của những dược liệu này.
Hai người Đường Long và Đường Tử Thư ra tay cũng đủ độc, trộm đi hết toàn bộ thuốc quý đáng giá trong vài mẫu dược viên, một số ít dược liệu còn chưa trưởng thành chẳng đáng tiền cũng bị phá hủy tận gốc rễ, chỉ riêng chiêu ấy thôi cũng đã khiến cho Chung gia bị hao tổn nghiêm trọng. Muốn xây dựng lại vài mẫu dược viên đó không có hơn mười hai mươi năm thì hoàn toàn là không thể. Mà một số ít dược liệu quý giá bất kể thế nào cũng rất khó trồng.
- Đều ở đây hết.
Đường Tử Thư kích động nói, ngẩng đầu lên nhìn Đường Phong hỏi:
- Thập Thất đệ, các ngươi tìm được cái gì rồi?
Đường Phong gật đầu, cho tay vào ngực lấy ra một khối linh thạch. Hai mắt Đường Long và Đường Tử Thư sáng ngời, kêu lên:
- Linh thạch!
Còn chưa nói hết, Đường Phong lại lấy ra thêm một khối, khối thứ ba, khối thứ tư...
Đường Long và Đường Tử Thư cùng há hốc mồm, con ngươi ngây dại ra. Duy nhất chỉ có Đường Điểm Điểm là bộ dạng tỏ ra chẳng thấy lạ, ngồi ngay ngắn ở bên cạnh, nhưng hơi thở gấp gáp đã hoàn toàn bán đứng nội tâm kích động của nàng.
Vài người thân là đệ tử tinh anh trẻ tuổi một đời của Đường gia, đương nhiên đã tiếp xúc qua linh thạch. Thế nhưng Đường gia mười năm mới có một hai trăm khối như vậy mà thôi, mà những linh thạch này hầu hết là đều cấp cho Đường Ngạo Đường Duệ cùng với những cao thủ Thiên Giai đỉnh cao trùng kích tới Linh Giai sử dụng. Luân phiên đến trên tay bọn họ, một năm một khối cũng tốt lắm rồi. Còn những đệ tử trẻ tuổi khác của Đường gia, căn bản thấy đều chưa từng thấy qua.
Thế nhưng hiện giờ, trước mặt bọn họ, bình bình tròn tròn bày ra ít nhất có hơn bốn mươi khối linh thạch! Nhiều linh thạch như vậy đặt cùng một chỗ, Đường Tử Thư chưa từng thấy qua, Đường Long cũng chưa từng thấy qua, tròng mắt hai người đều có chút đỏ ngầu.
Hơn bốn mươi khối linh thạch được xếp cùng một chỗ, linh khí bức người, vài người tham lam hít lấy không khí, cảm thấy tinh thần trong sạch sảng khoái.
Lấy xong linh thạch, Đường Phong lại lấy ra một bình đan dược, tiếp theo là một quyển bí kíp võ công, lại tiếp theo là vài món thiên binh... Liên tiếp ném trên mặt đất.
Trong chốc lát, trước mặt mọi người vật đó xếp thành một ngọn núi nhỏ.
Liên tục cho đến khi Đường Phong ngừng động tác, Đường Long và Đường Tử Thư vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần, ngơ ngác nhìn đồ vật trước mắt.
- Ực ực...
Vài tiếng nuốt nước bọt phát ra.
Đường Tử Thư liếm liếm đôi môi khô khốc, mở miệng nói:
- Thập Thất đệ, đệ làm trò ảo thuật đấy à?
Nhiều đồ vật như vậy, căn bản là không thể cho hết vào trong người được, hơn nữa trên người Đường Phong trống trơn, vậy từ đâu mà lấy ra những thứ đó?
Đường Phong cũng không trả lời hắn, chỉ mỉm cười nói:
- Tất cả đều tại đây.
Đối với bọn họ tất cả chỗ này xác thực đều hữu dụng. Về phần từ trong cấm địa Chung gia lấy được khoáng thạch và Bách Hoa Dược Vương Đỉnh, Đường Phong cũng không lấy ra, vài thứ đó quá lớn, lấy ra sợ sẽ làm kinh động. Hơn nữa, Đường Phong còn có chút tâm tư, khoáng thạch mình cần, mà Bách Hoa Dược Vương Đỉnh có thể tặng cho Mạc sư tỷ.
Trong phòng yên tĩnh vô cùng, chỉ có tiếng tim đập mãnh liệt của mấy người truyền đến.
Đường Phong nhìn ba người, biết bọn họ trong lúc nhất thời quá mức kích động nên cũng không quấy nhiễu bọn họ, chỉ yên lặng chờ đợi.
Qua thời gian nửa chén trà, Đường Long và Đường Tử Thư đồng thời thở nhẹ một hơi. Đường Tử Thư nói:
- Vốn cta cho là chúng ta lục soát được nhiều dược liệu, trước khi rời đi còn phóng hỏa, công lao không nhỏ. Nào ngờ Lục sư muội và Thập Thất đệ các ngươi còn lợi hại hơn.
Đường Điểm Điểm vội vã xen vào nói:
- Chúng ta còn giết một cao thủ Linh Giai.
Đường Long khẽ cười nói:
- Lục muội nên đi ngủ đi, cao thủ Linh Giai nói giết là giết hay sao?
Đường Điểm Điểm ấm ức nói:
- Thật sự là giết mà. Tên Chung Sơn kia các huynh cũng biết, y ngồi ở trong đó chữa thương, bị chúng ta quấy rối, sau đó thì tẩu hỏa nhập ma, tiếp đó là bị Thập Thất đệ chửi rủa mà chết...
Đường Long và Đường Tử Thư ngẩn ra, vô cùng kinh ngạc nhìn Đường Phong hỏi:
- Là chết thật ư?
- Khụ khụ...
Đường Phong ho nhẹ một tiếng:
- Là vận số tên Chung Sơn không tốt, không có gì hay mà nói cả. Trước tiên phân chia mấy thứ này đi, bằng không thì chờ phụ mẫu ta trở về mà thấy là không xong đâu.
Hai người kia cũng không giống như Đường Điểm Điểm dễ bị lừa gạt, Đường Phong thật sự không muốn nói thêm về chuyện Chung Sơn nữa.
Đường Long và Đường Tử Thư nghe vậy gật đầu, Đường Long nói:
- Nếu đồ vật ở đây hầu hết là do các ngươi lấy được, vậy thì Thập Thất đệ làm chủ phân chia ra đi, nhị ca không oán gì cả!
- Ta cũng vậy.
Đường Tử Thư gật đầu.
Đường Phong chỉ trầm ngâm chốc lát, cũng không chối từ, nhìn lướt qua số linh thạch này một chút, rồi đem chia làm ba phần đẩy về trước mặt ba người.
Đường Tử Thư vội vàng nói:
- Thập Thất đệ làm gì vậy? Ở đây chúng ta có bốn người, đệ lại chia linh thạch làm ba phần, đệ một viên cũng không cầm, vậy làm sao chúng ta dám nhận?
Đường Phong biết bọn họ sẽ từ chối. Chỉ là trong không gian mị ảnh của mình còn có mấy trăm khối linh thạch, thậm chí còn có bảy mươi tám khôi linh thạch trung cấp, ba khối linh thạch cao cấp vẫn chưa hề động tới, nếu giành những thứ này với bọn họ thì lòng sao yên?
Nghe Đường Tử Thư nói vậy, Đường Phong cười đáp:
- Tiểu đệ làm vậy đương nhiên là có lý do, hơn nữa cũng có chút tâm tư.
Đường Long nói:
- Nếu Thập Thất đệ không nói rõ căn nguyên, chúng ta sẽ không thể tiếp thu cách chia như vậy. Đường Phong nói:
- Vậy tiểu đệ nói thẳng, thứ nhất hiện giờ ta chỉ là Thiên Giai hạ phẩm, chưa cần dùng đến linh thạch để phụ trợ tu luyện, khác với nhị ca tam ca các ngươi, các ngươi đã tới Thiên Giai thượng phẩm. Sau nay muốn đạt tới Linh Giai ắt không thể thiếu linh thạch được. Thứ hai... đệ không lấy linh thạch, nhưng lại muốn dược liệu này. Những dược liệu này đối với ta mà nói rất hữu dụng, mong được thành toàn.
Dược liệu tại linh mạch chi địa sản xuất ra sao có thể kém? Mạc Lưu Tô hiện nay chế thuốc cần đủ loại dược liệu quý giá, nếu mang về cho nàng có thể còn có chút tác dụng.
- Những dược liệu này đối với chúng ta mà nói căn bản là vô dụng, nếu Thập Thất đệ cần thì cầm đi. Nhưng linh thạch này vẫn phải chia thành bốn phần!
Đường Long nói như đinh đóng cột, căn bản không cho thương lượng.
Đường Phong lại đau đầu, trong lòng biết nhị ca hắn không muốn là người lợi dụng, lập tức nói:
- Vậy thì, tiểu đệ cầm vài khối, nhị ca ngàn vạn lần đừng từ chối nữa.
Nói xong, Đường Phong vừa đi qua trước mặt mỗi người cầm lên một khối linh thạch.
Tuy rằng Đường Phong chỉ lấy ba khối nhưng hắn lại độc chiếm dược liệu trân quý, cách thức phân chia như vậy mặc dù không đúng ý nguyện mọi người nhưng dù sao cũng miễn cưỡng chấp nhận được.
Phân chia linh thạch xong, đan dược còn lại cũng chia theo bình quân, theo nhu cầu. Những đan dược này không quá quý trọng, nhưng cũng là đan dược hỗ trợ tu luyện có thể gia tăng một chút công lực.
Tiếp theo là đến vài thanh thiên binh kia. Trên tay Đường Phong không thiếu thiên binh, Đường Điểm Điểm lại đã có Hoan Ca Kiếm. Chỉ có Đường Long và Đường Tử Thư mỗi người lấy một thanh, còn lại lại được Đường Phong thu vào trong túi.
Tiếp sau đó chính là quyển bí kíp võ công. Mấy người đều hiểu đạo tu luyện cần tinh chứ không phải ở nhiều, đương nhiên sẽ không cảm thấy hứng thú đối với bí kíp võ công của Chung gia, điều này Đường Phong lại được lời.
Toàn bộ đồ vật đều phân chia xong, ngoài trừ Đường Phong ra ba người kia đều vui mừng lộ rõ trên mặt. Đêm qua có thể nói là gặt hái lớn, đi vào Chung Linh cốc chém giết hơn mười đệ tử Chung gia, trong đó bao gồm ba người lựa chọn tham chiến đại tỉ thí gia tộc, cùng với một vị cao thủ Linh Giai, lại còn cướp sạch vài mẫu dược viên của Chung gia, phóng hỏa đốt nhà Chung gia.
Không có hành động nào là không vĩ đại! Mà tất thảy những điều đó, hầu như đều là công lao của Đường Phong. Trong lòng mọi người hiểu rõ, Đường Long hôm nay cũng không dám xem thường Đường Phong nữa.
- Mọi người về nhà mình đi. Việc đêm qua ngàn vạn lần không được tiết lộ ra ngoài.
Đường Tử Thư căn dặn một câu, tuy rằng đêm qua bọn họ có công lao không nhỏ, nhưng dù sao cũng là lén lút chạy tới đó, nhỡ bị gia chủ biết được, việc trách phạt chắc chắn không tránh được. Đương nhiên, đổi lại cũng sẽ giành được sự khen thưởng lớn. Nhưng so với những thu hoạch này mà nói, khen ngợi của gia tộc chẳng đáng kể gì.
Đường Tử Thư và Đường Long lập tức cáo từ, lúc đi tới cửa, Đường Long đột nhiên quay đầu lại nói:
- Thập Thất đệ, tên Chung Sơn kia có thật là bị ngươi chửi rủa mà chết không?
Đường Phong gật đầu.
Đường Long giơ ngón cái lên:
- Thập Thất đệ chửi hay lắm, mắng giỏi lắm, ha ha ha!
Đường Điểm Điểm lấy tay che miệng nhỏ nhắn ngáp:
- Thập Thất đệ, ta cũng đi,
Một đêm lăn lộn, thể xác và tinh thần nàng mệt mỏi, hiện giờ thầm nghĩ nhanh chóng trở về ngủ thôi.
- Uhm, Lục tỷ đi thong thả.
Đường Phong khẽ cười.
Cùng lúc đó, cấm địa Chung gia, một đống người đứng trước sơn động sụp đổ, kinh ngạc nhìn. Sắc mặt Chung Bố Sở tái mét, toàn thân không ngừng run rẩy. Thần sắc trong một đêm dường như đã già thêm mười tuổi.
Toàn bộ sau cốc Chung gia là một mảnh hỗn độn. Chỗ lửa cháy lớn sau nhà tuy đã được dập nhưng hơn mười sương phòng đã bị thiêu hủy, thủ đoạn kẻ địch ti tiện khiến người khác phẫn nộ.
Đêm qua, Chung gia tổn thất thảm trọng trăm năm chưa gặp, mặc dù là hai mươi năm trước tổn thất trong cuộc đại chiến với Đường gia nhưng cũng không bằng lần này.
Đệ tử gia tộc tử vong hơn ba trăm, trong đó Thiên Giai chết hơn bảy mươi người, Thiên Giai thượng phẩm thì có mười người! Tổn thất như vậy tại trong linh mạch chi địa, ngoại trừ hai nhà Trang Bố có thể tiếp nhận ra, bất luận gia tộc khác đều không thể tiếp nhận, Chung gia cũng không thể!
Chỉ một đêm, một đêm mà thôi!
Tuy rằng những tổn thất này thảm trọng, nhưng cũng không đến mức khiến Chung Bố Sở tức giận đến như vậy. Khiến cho hắn ta để tâm chính là tổn thất trước mắt.
Một số đệ tử Chung gia đã làm thông thông đạo sơn động bị sập, mang mấy thi thể máu thịt lẫn lộn từ bên trong ra, tất cả đều là thi thể của đệ tử tham gia đại tỉ thí gia tộc trong ba tháng tới.
Bọn họ đã chết, ba tháng sau Chung gia lấy ai tham chiến? Chung Bố Sở chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thân thể già nua khẽ lảo đảo.
Ngay khi đệ tử Chung gia mang thi thể cuối cùng từ trong ra thì là lúc Chung Bố Sở không kìm được nữa, hộc ra một ngụm máu tươi, lảo đảo vài bước, suýt nữa thì ngã!
Đó là một thi thể không đầu, nhưng từ cách ăn mặc và thể trạng xem xét, rõ ràng là Chung Sơn mấy tháng trước đã đi vào cấm địa bế quan chữa thương!
Toàn bộ người Chung gia đều trầm mặc. Một cao thủ Linh Giai của Chung gia tại cấm địa lại bị người ta chém đầu, sĩ nhục như vậy thật không ai chịu đựng được.
- Đường gia! Ta muốn các ngươi chết không được yên lành!
Chung Bố Sở ngửa mặt lên trời gào, âm thanh tang thương phẫn nộ vang vọng toàn bộ Chung Linh cốc.
Đêm qua, không chỉ có toàn bộ người Chung gia trắng đêm không ngủ, thì ngay cả Đường gia cũng như vậy.
Bốn vị Linh Giai Đường gia mang theo hai trăm Thiên giai đi vào Chung linh cốc báo thù. Chuyện này rất nhiều người biết, sự việc liên quan đến lợi ích cùng sự an nguy của người thân gia tộc, bọn họ làm sao mà yên lòng đi ngủ được?
Trời còn chưa sáng, trước cửa chính nhà lớn của Đường gia đã tụ tập vô số người mong mỏi chờ đợi. Theo thời gian trôi qua, càng lúc càng nhiều người tới đây tụ tập. Cũng may bốn người Đường Phong trở về sớm hơn một chút, hơn nữa lại lén lút đi vào từ cửa sau, bằng không chắc chắn sẽ bị những người đó chắn kín.
Người tuy nhiều nhưng lại vô cùng yên lặng. Thần sắc trên mặt mọi người đều lộ vẻ sốt ruột. Bọn họ biết đệ tử Đường gia lần này mạo hiểm đi vào trong Chung Linh cốc là nguy hiểm đến tính mạng, hai trăm người đi vào, không biết có bao nhiêu người trở về mà không bị tổn hao gì.
Chờ đợi đến giờ Thìn, bốn vị Linh giai Đường gia mang theo một đội nhân mã cuồn cuộn xuất hiện trong tầm mắt mọi người, những người Đường gia đang chờ đợi này đều hoan hô, nghẹn ngào.
Bởi vì đệ tử Đường gia trở về này tuy rằng hầu hết người nào cũng bị thương, hai tay người nào cũng dính đầy máu tươi, thậm chí có mấy người còn mất cánh tay, gãy chân, được người khác khênh về, nhưng số người trở về dù sao cũng vượt qua mong muốn của mọi người.
← Ch. 0609 | Ch. 0611 → |