← Ch.0660 | Ch.0662 → |
Ầm một tiếng, cảm giác nặng nề trong nháy mắt bị đánh vỡ, dù vậy, bằng vào lực đạo của Đường Phong, khi đánh tan một kiếm này cũng cảm thấy có chút tê dại ở cánh tay, Đường Phong và Trang Tú Tú đồng thời thoái lui mấy bước, vội vàng ổn định lại thân hình.
Không đợi Đường Phong khôi phục lại tinh thần, Trang Tú Tú lại bổ đến, lực lượng cương tâm bùng phát ra, thân hình như chim yến, nhân kiếm hợp nhất, hóa thành một tia sáng, chiếu thẳng vào vị trí lồng ngực của Đường Phong.
Nữ tử này thực sự muốn liều mạng với mình sao? Đường Phong căn bản không thấy chút đùa giỡn nào trên gương mặt nghiêm túc của nàng, mãi đến lúc này Đường Phong mới hiểu rõ rằng nàng thật sự muốn giết mình.
Quả thực là tối độc phụ nhân tâm! Đường Phong vẫn còn nhớ đến tình cảnh sống chung nhau trong hai tháng trời ngày đó, nhưng này nữ tử này lại không để ý chút nào.
Diện tích trên ngọn cô phong quả thực quá nhỏ, đối mặt với chiêu kiếm này, Đường Phong căn bản không có chỗ để tránh né, đành phải bấm bụng tiếp chiêu, trong lòng bắt đầu tức giận nữ nhân này không biết tốt xấu, bất giác muốn giáo huấn nàng ta một trận.
Hai người lại lần nữa chạm trán, trường kiếm choảng nhau, tiếng ma sát chói tai vang lên không ngớt, không ai muốn nhường ai, toàn lực thôi thúc cương khí ngạnh kháng đối phương.
Trong mắt của Trang Tú Tú tràn ngập sự oán hận và sát cơ, nàng nhìn chầm chầm vào mắt Đường Phong.
Khóe miệng Đường Phong giật một cái, thân hình hơi nghiên về phía trước, nhẹ giọng nói:
- Còn nhớ mùi vị nhộng bôi mật ong ngày đó không?
Trang Tú Tú đang toàn lực thôi thúc cương khí, nghe xong những lời này, sắc mặt liền trắng bệch, một tay đưa lên bụm miệng lại theo phải xạ có điều kiện, trong cổ họng vang lên hai tiếng nôn khan.
Ha ha ha ha, tiểu nương bì, thiếu gia ta biết ngay đây là tử huyệt của ngươi mà! Đường Phong nhịn không được muốn bật cười.
Nhưng không đợi Đường Phong bật cười thành tiếng, bỗng nhiên dị biến xảy ra, Trang Tú Tú một tay che miệng, cương khí toàn thân xoay chuyển không thông suốt, hai người lại đang trong lúc đánh nhau, cương khí của nàng không điều khiển được, cương khí của Đường Phong trong nháy mắt liền tập tới trước mặt nàng.
Chỉ nghe đến một tiếng thét kinh hãi vang lên, Trang Tú Tú bị đánh văng ra, thân hình lư lửng giữa không trung, sắc mặt Trang Tú Tú càng trắng bệch hơn, lại bị gió núi gào thét thổi qua, thân hình rơi thẳng xuống núi.
Đường Phong cũng ngẩn người ra, hắn vừa rồi chỉ là muốn chọc giận nàng một chút mà thôi, để nàng đừng công kích đối với mình nữa. Nào ngờ phản ứng của đối phương lại lớn đến như vậy, rõ ràng đang đánh nhau sống chết, nàng ta lại hoàn toàn không chống đỡ, đợi đến lúc cảm thấy không ổn thì đã không kịp thu lực nữa rồi.
Bị cương khí của hắn đánh đến, Trang Tú Tú rõ ràng chỉ bị thương nhẹ, nhưng dưới chân không có chỗ mượn lực, trong cơn cuồng phong gầm rú thì căn bản không cách nào điều khiển thân hình phóng trở lại. Lúc này, nếu Đường Phong không ra tay thì nàng chết chắc.
Hầu như không cần suy nghĩ, Đường Phong lập tức lao ra, hai chân đạp lên bờ vực đỉnh núi, một tay đưa ra nắm chặt lấy dây thắt lưng ngang eo Trang Tú Tú, dùng sức kéo nàng trở lại.
Trang Tú Tú như con mèo mướp bị hoảng sợ, sau khi được kéo trở lại liền ôm chầm lấy đầu Đường Phong, níu lấy hắn không buông.
Cái ôm này liền xảy ra chuyện.
Đường Phong chỉ cảm thấy trước mặt ập đến một làn hương thơm, cả mặt bị hai khối đồ vật mềm mại kẹp lại, nhất thời không thở được, đầu lại bị Trang Tú Tú níu đến đau điếng, hơn nữa, hai chân nàng đang ngặt vào eo của hắn thành một vòng tròn, quấn chặt lấy hắn.
Không biết phải làm sao, Đường Phong chỉ còn biết quay đầu ra ngoài, muốn quay mũi và mắt ra ngoài, nhưng cái xoay đầu này càng khiến Trang Tú Tú càng xiết chặt hắn hơn, lực đạo ở hai tay và hai chân càng mạnh hơn nhiều, một tiếng nấc nhẹ nhàng vang lên như có như không.
Tiêu rồi! Nghe âm thanh này, Đường Phong liền biết là hỏng bét rồi.
Quả nhiên, âm thanh vừa khóc vừa nói của Trang Tú Tú từ trên vang xuống:
- Đừng loạn động!
Nàng vừa kêu lên vừa ôm chặt đầu Đường Phong hơn.
Đường Phong thực sự hết chỗ nói, hai khối đồ vật mềm mại và có tính đàn hồi như bọt biển, lại có chút hơi nhô nhô lên, đang kẹp chặt lấy hai má của hắn.
Nếu chưa từng nếm trải thế sự, Đường Phong cũng sẽ không nghĩ ngợi nhiều, đằng này, trước khi đến nơi linh mạch này, hắn đã cùng bọn người Lãn tỷ đùa giỡn một phen rồi, hơn nữa trên chiến trường đó hắn còn phong lưu phóng túng mấy hiệp, ít nhiều cũng có kinh nghiệm đàn ông rồi.
Ngửi thấy mùi hương ưu nhã đang quấn lấy đầu mũi, trong đầu Đường Phong không khỏi hiện lên vô số hình ảnh khiến máu nóng phải sôi sục trong huyết quản, cho dù bằng vào định lực của Đường Phong cũng không tránh khỏi ngượng ngùng.
- Đừng lùi về sau nữa, phía sau là vực thẳm.
Trang Tú Tú gào khóc, nàng bây giờ hoàn toàn không biết phải làm gì nữa, nàng cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của gã nam nhân mà mình đang ôm trong lòng, hơi thở đó cứ phà thẳng vào ngực nàng, giống như có một bàn tay xoa nhè nhẹ khiến toàn thân nàng cảm thấy hết sức ngượng ngùng và bị sỉ nhục.
Trang Tú Tú chưa từng có cảm giác thế này, nhưng nàng biết cảm giác này tuyệt đối không phải thứ tốt lành gì.
Hai cao thủ Thiên Giai có thực lực tuyệt đỉnh trong lúc này lại giống như hai đứa trẻ đang lạc lối, hoàn toàn mông lung. Một kẻ thì biết nên làm thế nào nhưng lại không nói thành tiếng được, một người thì hốt hoảng trong lòng, đầu óc hỗn loạn, căn bản không thể ra lệnh chính xác cho thân thể mình được, chỉ biết ấm ức khóc ròng mà thôi.
Sau một hồi vất vả, Đường Phong cuối cùng cũng coi như có thể quay đầu ra được, tức giận mắng:
- Nha đầu ngốc nhà ngươi, mau buông tay ra.
Vừa nói xong, Đường Phong có cảm giác trong miệng đang ngậm một núm nho nhỏ nhô lên, khiến cho Trang Tú Tú rung lên từng cơn như mắc chứng co giật vậy.
Xấu hổ chết được!
- Nghe lời ta, buông tay chân nàng ra, ta không để cho nàng rớt xuống dưới đâu.
Đường Phong cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh một chút, rồi hướng dẫn từng động tác cho cô gái ngốc nghếch kia.
Trang Tú Tú máy móc gật đầu như gà mổ thóc.
Đợi một lúc sau, Đường Phong mới cảm thấy lực đạo của hai cánh tay đang níu lấy đầu mình buông lỏng ra dần dần, hai chân đang kẹp lấy eo mình cũng buông lỏng ra.
Hắn trở tay nắm lấy áo của Trang Tú Tú, nhấc nàng về phía trước, Đường Phong rốt cuộc cũng thoát được nữ tử này, không khỏi há miệng hít mấy hơi thật sâu, sau đó vứt nàng xuống đất.
Đường Phong vừa buông tay, Trang Tú Tú liền mềm nhũn ngã ra đất, mặt mày ửng đỏ, hai hàng nước mắt không ngừng tuôn ra, ánh mắt vô cùng mông lung.
Đường Phong quay đầu nhìn nàng một cái, rồi vội vàng quay nhìn sang chỗ khác.
← Ch. 0660 | Ch. 0662 → |