← Ch.0684 | Ch.0686 → |
Lão nhị Lâm gia có thể cảm nhận được lực lượng ở trong song quyền của Đường Phong, cỗ lực lượng này giống như thái sơn áp đỉnh, làm cho trong thâm tâm hắn sản sinh ra cảm giác vô lực không chống cự lại được.
Lão nhị Lâm gia không khỏi đột nhiên biến sắc, tuy rằng hắn biết Đường Phong rất mạnh nhưng mà trăm ngàn lần không nghĩ tới Đường Phong dĩ nhiên đã mạnh tới loại trình độ này rồi, chính mình chiến đấu cùng hắn căn bản không thể chiếm được tí thượng phong nào, nếu mà không thể chiếm được thượng phong, còn đánh tiếp như vậy tuyệt đối là thất bại.
Đây là dạng quái thai gì? Trong lòng lão nhị Lâm gia bài sơn đảo hải, trong lòng phức tạp, hắn chẳng qua mới chỉ là Thiên Giai hạ phẩm mà thôi mà cũng đã cường đại đến như thế này, vậy nếu để hắn tu luyện đến được Thiên Giai thượng phẩm có hay chăng có thể liều mạng cùng cao thủ Linh Giai?
Ý niệm vừa nảy sinh trong đầu dọa lão nhị Lâm gia đang đi về phía trước rung rinh tí ngã, khí thế trên người có chút suy giảm.
Không tốt! Ý thức được tình huống không ổn, lão nhị Lâm gia lại khởi động cương khí toàn thân, một thân điện mang lại lóe lên.
Đường Phong làm sao lại để mất cơ hội quý báu như vậy? Tuy rằng không biết vì sao mà khí thế của đối phương suy giảm như vậy nhưng trong chiến đấu thế này thì phải nắm chắc cơ hội trong tay.
Một thiết quyền đánh thẳng vào trên tay đối phương, đồng thời xoay người tung ra một cước quét tới cổ của lão nhị Lâm gia, kim quang lóng lánh trên chân, khí thế ngập trời.
Lão nhị Lâm gia trong hoảng loạn vội tiếp một quyền của Đường Phong, cương khí cuồn cuộn còn chưa kịp lui lại, chỉ có thể giơ cánh tay dựng thẳng lên che ở trước cổ ngăn một cước của Đường Phong đang bay tới.
Cùng với tiếng răng rắc giòn giã vang lên, lão nhị Lâm gia chỉ cảm thấy cương khí hộ thân của mình yếu đuối cực điểm, bị người khác trực tiếp phanh ra, bàn chân đá lên cánh tay, một cỗ lực lượng truyền đến còn mạnh hơn khi nãy, trực tiếp cắt đứt cánh tay, thân thể giống như một con diều bay cao trên bầu trời.
Đường Phong được thế đuổi theo không hề buông tha, quyền cước đều tung hết, bộ dáng như muốn đuổi đánh đổi phương ra khỏi lôi đài.
Lão nhị Lâm gia luống cuống chân tay vội vàng ứng phó, một cánh tay bị cắt đứt, hắn cố nén đau đớn trong nháy mắt liều mạng với Đường Phong hơn mười quyền.
Cho dù hắn cố gắng chống đỡ nhưng dưới công kích không kẽ hở của Đường Phong thì hắn cũng chỉ có thể lui tiếp về phía sau, mắt thấy sắp rời khỏi phạm vi lôi đài thì một hán tử cúi thấp người xuống trực tiếp lao đến chỗ Đường Phong chui qua háng hắn.
Đường Phong còn đang tưởng rằng hắn cần cái gì vội vàng nhảy lên, đến lúc chạm đất lại mới phát hiện đối phương dĩ nhiên lại chui qua háng mình trở lại trung tâm lôi đài.
Đường Phong quay đầu lại nhìn đối phương dở khóc dở cười. Nói thế này, hai vị cao thủ trong thời điểm chiến đấu không đến lúc bất đắc dĩ sẽ không dùng phương thức này để né tránh công kích. Thế này thực sự quá mất mặt, nhất là còn dưới tình huống đang bị vô số người vây xem.
Đường Phong cũng không nghĩ tới lão nhị Lâm gia vì thắng lợi không thèm quan tâm mặt mũi mới bị hắn thừa cơ chui qua.
Quả nhiên, đoàn người đang xem phát sinh ồn ào một trận, trầm ổn như lão nhị Lâm gia cũng đỏ mặt gay gắt, hận không thể tìm được cái lỗ nào mà chui xuống.
Lão đại Lâm gia che gương mặt già, xấu hổ đến cực điểm, ngay sau đó dùng một bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hô to:
- Tên họ Đường kia, tiểu tử này phải để ta giết chết! Lâm gia ta không có loại người như ngươi.
Lão nhị Lâm gia hiện tại đang ôm một cánh tay bên người, không ức chế được run run, sắc mặt đỏ ửng, không biết là vì xấu hổ hay vì nguyên nhân khác, vừa nghe xong những lời này liên kêu lên:
- Đại ca ngươi vô tình như vậy?
Nam tử thấp bé cười nhạt vài tiếng, chỉ thẳng vào khóe miệng của mình nói:
- Lúc ngươi đánh ta tại sao không nói đến tình thân?
Không để ý tới hai huynh đệ đang nội chiến, Đường Phong đứng vững nhìn thân thể lão nhị Lâm gia nói:
- Còn muốn đánh tiếp sao?
- Đánh tiếp
Lão nhị Lâm gia cắn răng nói:
- Ta còn có một chiêu hữu dụng, ta cần phải cho ngươi kiến thức được nó, cẩn thận.
Lão nhị Lâm gia nhắc nhở một câu ngay sau đó thân hình hóa thành thiểm điện trược tiếp vọt tới trước mặt Đường Phong, tốc độ lúc này của hắn so với dĩ vãng nhanh hơn rất nhiều.
Đường Phong đứng đó sẵn sàng nghênh đón, nếu như người ta đã nói còn một chiêu dùng được thì nhất định đây là át chủ bài của đối phương. Át chủ bải của cao thủ Thiên Giai thượng phẩm há có thể khinh thường?
Cùng lúc với lão nhị Lâm gia đang xông tới, Đường Phong đang chuẩn bị nghiêng người tránh né đồng thời nhân cơ hội này quan sát một phen, nhưng mà bất ngờ trên người đối phương bắn ra một cỗ quang mang rồi ngay sau đó vô số điện lưu được tuôn ra từ người hắn trong nháy mắt giống như điện xa, liền bao phủ toàn bộ phạm vi lôi đài vào trong.
Ở trên trời, nhìn lại xuống phía lôi đài, chỉ thấy phiến lôi đài kia lóe ra điện quang nổ vang bùm bùm không ngớt, một cỗ khí tức kiệt ngạo mà cực kỳ cuồng bạo lan tràn ra từ trong lôi đài.
Thân ảnh Đường Phong và lão nhị Lâm gia biến mất lần thứ hai trong phạm vi mọi người đang nhìn, tất cả mọi người đều có thể thấy được vô số điện lưu đang tụ tập lại một chỗ hình thành một quầng sáng hình bán nguyệt mang cả đất đai xốc lên.
- Lui lui lui.
Người xem ở gần lôi đài thấy được điều gì đó không ổn, theo tiếng la hét, đoàn người đều quay lưng lại chạy vội.
Trên khán đài cao thủ Linh Giai Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô cũng biến sắc, trên trán tràn ngập lo lắng nhìn về phía bên này, chiến đấu của Đường Phong cùng lão nhị Lâm gia đều bị bọn họ thu vào trong mắt, vốn dĩ cho rằng Đường Phong có thể thu được thắng lợi dễ dàng nhưng không hề nghĩ rằng lão nhị Lâm gia lại còn có một sát chiêu như vậy.
Một chiêu này người thường không nhìn ra được manh mối nào nhưng Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô lại có thể nhận ra. Điện lưu nhiều như vậy nhất định là lão nhị Lâm gia dốc lực lượng cương tâm và cương khí toàn thân bộc phát hết ra mới hình thành được.
Như vậy một chiêu này có lực sát thương cực kỳ kinh khủng, người bình thường căn bản không thể tiếp được, nhưng sử dụng hết sức như thế này thì lão nhị Lâm gia cũng phải điều dưỡng từ một năm đến một năm rưỡi mới có thể sử dụng cương khí trở lại.
Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ không biết với thực lực của Đường Phong có thể tiếp được một chiêu như vậy hay không.
Ngược lại Bố Trường Hải và Trang Chính Kiền đều lộ ra vẻ mặt tươi cười, Đường Phong như con hắc mã xuất thế ngang trời, đã triệt để phá hủy ưu thế của hai nhà Bố, Trang tại Linh Mạch Chi Địa, nếu như không phải có điều gì cố kỵ thì bọn họ sớm đã âm thầm đánh chết Đường Phong rồi.
Hiện giờ thấy được lão nhị Lâm gia không tiếc liều mạng cũng muốn thắng được trận lôi đài chiến này, bọn họ tự nhiên rất là hài lòng. Dù sao cũng không phải là đệ tử của nhà mình, dù có chết cũng không sao.
Nếu như Đường Phong bị chết dưới một chiêu này thì không còn gì có thể tốt hơn, cho dù không chết, phỏng chừng cũng phải thụ thương không nhẹ, trong trận chiến kế tiếp khẳng định không thể tiếp tục. Ngắn ngủi một ít thời gian, toàn bộ lôi đài đều bị điện lưu bao vây, Đường Phong căn bản không có bất luận nơi nào để mà tránh né.
- Lôi...Bạo...
Một tiếng âm vang trầm thấp khó chịu từ trung tâm lôi đài truyền đến, đó là thanh âm của lão nhị Lâm gia, ngay sau đó trên lôi đài nổ ra, vô số đạo điện lưu phảng phất đều hóa thành lợi kiếm, đồng loạt lao xuống vị trí của Đường Phong.
Âm thanh vang lên liên miên không dứt bên tai, cho dù người có thực lực thấp kém cũng có thể nhìn ra được chiêu này kinh khủng cỡ nào.
- Tiểu tử Đường gia đâu rồi?
Mọi người mở rộng tròng mắt tìm kiếm thân hình của Đường Phong, nhìn quanh quẩn nửa ngày cũng không thấy được.
- Có lẽ là đã bị giết chết rồi.
Không ít người đều có suy nghĩ như vậy.
Nhưng một ý niệm trong đầu vừa đi qua, mọi người thấy được trên đỉnh quầng sáng kia đột nhiên xuất hiện một ít quang mang màu vàng. Một ít quang mang kim sắc này lúc đầu còn rất yếu ớt, nhưng mà dần dần lớn lên, càng lúc càng lớn, sau một lát kim quang phóng đại khiến người nhìn có chút không mở được mắt.
- Phốc.
Một tiếng vang lên, kim quang đột phá được phong tỏa của điện lưu, như con thú thoát ra khổi lòng giam, vút lên tận trời, cùng lúc với kim quang lao ra thì một đạo thân ảnh cũng đồng thời xuất hiện trong mắt mọi người.
- Nhìn kìa, là tiểu tử Đường gia.
Trong đám người có một người thét lên kinh hãi, mọi người nhìn theo phương hướng mà hắn chỉ tay nhìn lại, thấy được quần áo Đường Phong áo tả tơi, thần sắc có chút chật vật đứng giữa không trung, khóe miệng tràn ra một chút máu tươi.
Dưới một chiêu kinh khủng kia, Đường Phong vẫn còn sợ hãi trong lòng, cao thủ Thiên Giai thượng phẩm liều mạng quả nhiên cực kỳ nguy hiểm, lão nhị Lâm gia tuy một chiêu này thuần túy là lưỡng bại câu thương, để cho lực lượng cương tâm và toàn bộ cương khí của chính mình đều bạo ra, hơn nữa đây còn là lôi đài chiến, lão nhị Lâm gia chiếm được ưu thế địa lợi, còn chính mình ngoại trừ lên trời ra không có bất kỳ địa phương nào tránh né được.
Ở trong thời gian ngắn ngủi kia, chính mình bị lực lượng cương tâm của đối phương bắn vào không ít, nếu như không phải có Bất Phôi Giáp hộ thân cùng với thân thể cường hãn của mình thì sẽ không chỉ là lưu lại mấy vết thương nhẹ đơn giản này đâu.
Đường Phong lao tới, khả năng một chiêu tự bạo của lão nhị Lâm gia này vẫn còn đang tiếp tục, vô số điện lưu vẫn hiện lên trong lôi đài, dưới loại tình huống này thì Đường Phong chỉ cần lẳng lặng chờ đợi để chi uy lực chiêu này tự tàn đi thì mình tự nhiên có thể giành được thắng lợi.
Tuy rằng chiến thắng như vậy có chút nghẹn khuất, Đường Phong hít sâu một hơi vào, bắn ra trường kiếm Độc Ảnh, lực lượng Duệ kim khí tập hợp, cương tâm quán nhập vào trong, phía trên thân kiếm Độc Ảnh bắn ra kim mang dài ba tấc.
- Hắn muốn làm gì vậy?
Thấy hành động của Đường Phong, không ít người không thể lý giải được, hiện tại dưới tình huống này Đường Phong không làm bất cứ chuyện gì cũng có thể thu được thắng lợi nhưng mà hiện giờ hắn dĩ nhiên là xuất ra một thanh kiếm.
- Không phải là muốn lao xuống chứ?
Đường Phong dùng hành động thực tế đáp lại suy đoán của mọi người.
Thân hình vừa chuyển động, một thân cương khí hung mãnh bạo phát ra, ba tấc quang mang trên thân Độc Ảnh trường kiếm hóa thành mũi nhọn dài mấy trượng, mũi nhọn chỉ xuống lập tức toàn thân hắn đảo ngược lại dùng một tư thế ngã lộn, lao thẳng xuống quang cầu điện lưu.
Ngay trong giây lát đó, kiếm quang chém lên phía trên quang mạc, làm quang cầu run lên nhưng cũng đủ để Đường Phong dừng lại thế hạ xuống.
Khách khách khách... một trận âm hưởng ê răng truyền đến, trong lúc kiếm quang và quang mạc chạm vào nhau bắn ra điện quang tung tóe.
Khí thế và cương khí trên người Đường Phong lại tăng lên một chút, khi tăng đến cực hạn thì một tiếng gầm rú từ trong miệng Đường Phong truyền đến:
- Phá cho ta!
Độc Ảnh kiếm hung hăng chém xuống, như sắt chém vào trứng gà, quang cầu lập tức bị phá vỡ, lập tức dùng mắt thường có thể thấy được vết nứt lan tràn khắp nơi.
Điện quang khắp trời và quang mang tiêu tán trong nháy mắt, trong phạm vi lôi đài xuất hiện một mảnh hỗn độn, một cỗ cuồng phong thổi bay ra, thổi đến người nào người ấy không thể mở nổi con mắt.
Một lát sau, tràng diện cuối cùng cũng ổn định lại, mọi người nhìn lại chỉ thấy Đường Phong cầm trường kiếm đứng và cách không xa, lão nhị sắc mặt Lâm gia tái nhợt, hô hấp gấp gáp nhìn Đường Phong không thể tin tưởng được, ngoài miệng lẩm bẩm nói:
- Dĩ nhiên... Chỉ là một vết thương nhẹ.
Nói xong, lão nhị Lâm gia liền té ngã thẳng xuống phía dưới mặt đất.
Nam tử thấp bé một mực quan chiến gần đó trong nháy mắt đi tới phía sau huynh đệ của mình, vội vã đỡ hắn khỏi ngã xuống mặt đất, đưa tay ra kiểm tra hơi thở, xong rồi lại kiểm tra mạch đập, kiểm tra xong nam tử thấp bé không khỏi thở ra một hơi.
Nam tử thấp bé hiển nhiên có thể tra xét xem tính mệnh của huynh đệ mình có bị vấn đề gì không, ngoại trừ một cánh tay bị Đường Phong đá gãy ra thì không còn bị thương thế nào da nào khác, chẳng qua chỉ là do sử dụng hết lôi bạo cho nên nửa năm tới của huynh đệ mình không thể vận dụng đến lực lượng cương tâm, muốn khôi phục lại như cũ cũng không phải chuyện có thể làm được trong thời gian ngắn.
Thần tình phức tạp liếc mắt nhìn Đường Phong, nam tử thấp bé hướng hắn gật đầu:
- Đa tạ.
Lần tạ ơn này chính là vì Đường Phong đã thủ hạ lưu tình, bởi vì nếu như tình huống vừa rồi mà Đường Phong muốn làm gì thì quả thực dễ như trở bàn tay, nhưng mà ngoại trừ lúc đánh bại một chiêu lôi bạo của lão nhị Lâm gia thì Đường Phong cũng không hề tấn công tiếp nữa.
Nói xong, hắn liền ôm huynh đệ của mình lủi thủi bước xuống lôi đài.
Cho tới bây giờ, người xem xung quanh vẫn ngơ ngác ngây ngốc như cũ, thần tình cực kỳ khiếp sợ, vài ngày trước Đường Phong dùng thời gian ba khắc để đánh một Thiên Giai trung phẩm bị hạ đài đã khiến mọi người có chút khó tin. Mà một màn vừa mới phát sinh đã làm mọi người chấn động sâu trong nội tâm.
Hai huynh đệ Lâm gia ở trong Linh Mạch Chi Địa cũng không phải là kẻ vô danh tiểu tốt, danh tiếng của bọn họ tuy rằng không vang dội như Bố Liên Chu và Trang Tú Tú, nhưng cùng là những người trẻ tuổi xuất sắc được bài danh cao ở trong Linh Mạch Chi Địa, hai huynh đệ Lâm gia tuyệt đối có thể liệt vào top mười người mạnh nhất.
← Ch. 0684 | Ch. 0686 → |