← Ch.0805 | Ch.0807 → |
Giết địch nhân trước khi hắn phát chiêu, đây là cách nghĩ của hắn, mà chiêu thức có uy lực cường đại, cần một thời gian tụ khí nhất định.
Một đạo đao mang từ trong quỷ đầu đao của hắn bẳn ra, hắn phát hiện Đường Phong vẫn chậm rãi rút kiếm, mà chuôi trường kiếm không hiểu từ đâu xuất hiện này, cho tới hiện giờ chỉ rút được ba thốn mà thôi.
- Ha ha, ngươi chết chắc rồi!
Người này cao giọng cười to, đối phương chỉ là Thiên giai trung phẩm, không có khả năng tiếp được đao kình của hắn.
Tiếng cười chưa dứt, một đạo hào quang chói mắt lóe lên, lập tức làm cho hắn hoảng sợ, chẳng biết tại sao đao kình của mình bị phá, lập tức mi tâm đau xót, cả người liền mất đi ý thức.
Máu tươi như suối phun tuôn ra, đám đệ tử Tiểu Trọng Môn này trơ mắt nhìn tên Thiên giai cao thủ dùng đao này bị chém đứt thành hai nửa, không khỏi kinh hô một tiếng:
- Hữu hộ pháp chết rồi!
Trường kiếm trên tay Đường Phong lập tức vỡ tan, cùng lúc đó, hắn cảm thấy đầu choáng mắt hoa, suýt nữa ngã xuống đất.
Vô Cấp Kinh Mang Kiếm, một kiếm một Thiên Binh! Trường kiếm vừa rồi là do hắn dùng lực lượng hồn phách ngưng tụ ra, cũng không hoàn toàn phát huy ra hết uy lực của kiếm chiêu, dù vậy, cũng làm cho trường kiếm vở vụn.
May mắn trường kiếm không phải bị ngoại lực phá hủy, nếu không hồn phách nhất định sẽ bị thương.
- Ngươi sao rồi?
Trang Tú Tú ân cần hỏi thăm.
- Còn chịu đựng được một hồi!
Đường Phong lắc đầu.
Hắn và Trang Tú Tú cùng bất đồng với phu thê Sở Hoài Thiên, phu thê Sở Hoài Thiên là chiến đầu bình thường, mà hắn và Trang Tú Tú là dùng lực lượng hồn phách để chiến đấu, cho nên không cách nào vận công khôi phục, nếu sử dụng lực lượng hồn phách quá độ, sức chiến đấu sẽ hạ thấp.
Từ khi bắt đầu chiến đấu tới giờ, chỉ qua thời gian một nén nhang mà thôi, nhưng đệ tử Tiểu Trọng Môn lại chết hơn trăm. Mà đám người Đường Phong lông tóc không tổn hao, không phải thực lực bọn họ cường hoành, lại có Linh Khiếp Nhan ở bên cạnh lược trận, Linh Khiếp Nhan ra tay rất chú ý, trừ phi bọn người Đường Phong gặp nguy hiểm sinh tử mới ra tay hỗ trợ, thời gian còn lại đều đứng nhìn đùa giỡn.
Lão gia kia một bên so chiêu với phu thê Sở Hoài Thiên, một bên tức giận nhìn loạn chiến, hận không thể nhanh chóng tiêu diệt phu thê Sở Hoài Thiên.
Nhưng khi thấy Linh Khiếp Nhan khí định thần nhàn đứng ở trung ương, trong nội tâm lão già này cảm thấy khủng bố, thực lực nữ nhân này quá kinh khủng, lão già kia tự biết mình không phải là đối thủ của nàng.
Nếu như đánh chết phu thê Sở Hoài Thiên, chỉ sợ nàng sẽ tự mình ra tay đối phó hắn. Càng nghĩ, lão già này không dám ra tử thủ với phu thê Sở Hoài Thiên mà chỉ triền đấu với họ.
Lại qua thời gian nửa nén hương, động tác của Đường Phong và Trang Tú Tú chậm đến cực điểm, hiện giờ còn kém hơn cả một Địa giai.
Đã nỏ mạnh hết đà, Đường Phong khẽ quát một tiếng:
- Đi!
Vừa dứt lời, một cổ hấp lực từ phía sau lưng truyền đến, Đường Phong cùng Trang Tú Tú bị Linh Khiếp Nhan kéo đến bên người. Phu thê Sở Hoài Thiên cũng thế, tuy hai người bọn họ muốn đánh chết lão già kia, nhưng vẫn không thể như ý muốn.
Chiến đầu dừng lại, sắc mặt lão già kia tái nhợ, đứng cách mười trượng nhìn đám người Đường Phong, lạnh giọng chất vấn:
- Tại sao hôm nay các vị lại ra tay tàn nhẫn với Tiểu Trọng Môn chúng ta? Có thể giải thích hay không?
Sở Hoài Thiên đang muốn nói chuyện, lại bị Đường Phong khoát tay ngăn lại:
- Hôm nay dừng ở đây, ngày khác lại đến nhà bái phỏng!
Thân thể lão già run lên, suýt nữa bị tức khí mà ngất, tông môn vô duyên vô cớ bị người ta tập kích, chết và tổn thương hơn trăm người, chẳng những không biết nguyên nhân, hơn nữa nghe ý tứ trong lời nói của đối phương, chuyện này vẫn chưa kết thúc, bọn họ sẽ đến nữa.
Bị người đạp lên mũi mặt, lão già này tức giận đến mức toàn thân phát run, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn người rời đi.
- Môn chủ, đuổi theo hay không đuổi theo?
Một Thiên giai trong đám người đi ra, mặt mũi rất nhăn nhó.
- Đuổi theo để chịu chết sao?
Nắm đấm của lão già suýt chút nữa bị bóp nát, vừa rồi nhiều người vây công mà còn không làm gì được người ta, hiện tại đuổi theo thì có thể làm được gì?
- Nhưng khẩu ác khí này...
- Ta đi tìm hai vị thái thượng trưởng lão! Nữ tử tóc bạc kia là Linh giai cao thủ, trừ phi hai vị thái thượng trưởng lão tự mình ra mặt, nếu không không ai có thể đối phó!
Lão già hít sâu một hơi, nghiêm mặt lại.
- Nhưng hai vị thái thượng trưởng lão đã bế quan hơn một năm nay, nếu vào lúc này quấy rầy bọn họ...
- Không quản nhiều như vậy, nếu họ không ra mặt, Tiểu Trọng Môn đợi người ta đến diệt môn à. Ngươi cho người đi tra xét lai lịch của đám người này thế nào, còn nữa, tra xem tại sao họ lại đến tìm Tiểu Trọng Môn chúng ta phát tiết.
Lão già dặn dò một tiếng.
- Vâng.
Bọn người Đường Phong ly khai Tiểu Trọng Môn không xa, mà trực tiếp vào trong Bái Nguyệt Thành, tìm một gian khách điếm, thuê vài gian phòng nghỉ ngơi.
Hai phu thê Sở Hoài Thiên một đường thở dài thở ngắn, thầm hận bản thân thực lực không đủ, dù hai người đã liên thù cũng không thể đánh chết lão già kia, dù đã đến khách điếm nhưng vẫn sầu khổ không thôi.
Nhưng trải qua trận chiến hôm nay, đã làm cho hai phu thê Sở Hoài Thiên lóe lên hi vọng. Biểu hiện của Linh Khiếp Nhan quá cường đại, chỉ cần có nàng, sẽ có một ngày diệt sạch Tiểu Trọng Môn.
Trong phòng khách, Đường Phong đang tại dốc sức khôi phục lực lượng hồn phách, không cách nào vận công, hắn chỉ có thể tĩnh lặng tâm thần, làm cho lực lượng hồn phách của mình chậm rãi khôi phục, Linh Khiếp Nhan thủ ở bên cạnh hắn, về phần Trang Tú Tú, đang ở một gian phòng bên cạnh.
Cách làm của nha đầu hôm nay rất hợp ý Đường Phong, tuy nàng có năng lực diệt sạch Tiểu Trọng Môn, chỉ khi vừa bắt đầu nàng ra tay uy hiếp, còn lại nàng sẽ không ra tay. Mục đích là muốn cho Đường Phong rèn luyện hồn phách. Chỉ có không ngừng chiến đấu, càng không ngừng tiêu hao lực lượng hồn phách, khôi phục lại, đề cao cường độ rèn luyện, đây là phương pháp tốt nhất không gì sánh bằng.
Mấy ngày qua đi, lực lượng hồn phách của Đường Phong cùng Trang Tú Tú đã khôi phục gần như hoàn hảo, cẩn thận cảm thụ một phen, Đường Phong phát hiện hồn phách của mình quả thực tăng lên một đoạn.
Mấy ngày này, Đường Phong phát giác có người tra xét tin tức và hành tung của mình, khi thấy có nhiều người lui tới khách điếm đã đoán ra một ít mánh khóe.
Dùng đầu ngón chân để nghĩ, Đường Phong cũng biết những người này do Tiểu Trọng Môn phái tới dò xét, mục đích là dò xét thân phận của bọn họ. Đường Phong không quản khỉ gió gì, đám người bọn họ vẫn ngang nhiên đi lại trong Bái Nguyệt Thành, Bái Nguyệt Thành do Tiểu Trọng Môn chưởng quản, nếu bọn chúng vẫn không tra được hành tung của bọn họ thì đúng là chuyện cười.
Tra đi tra đi, tra đến chết cũng không thể biết thiếu gia đến từ đâu đâu!
Đợi đến lúc lực lượng hồn phách của mình và Trang Tú Tú khôi phục, Đường Phong dẫn theo đám người bọn họ, đi bái phỏng Tiểu Trọng Môn tiếp.
Lão già sắc mặt hồng nhuận phơn phớt dẫn người chặn đường, dùng cái giá chết và tổn thương trăm người, cuối cùng mới khiến cho đám người Đường Phong thối lui.
Lần chiến đấu thứ hai, Đường Phong cùng Trang Tú Tú phát huy ra thực lực cao hơn một tầng, nhưng đám người kia vẫn không dám đến tìm Linh Khiếp Nhan phiền toái, phu thê Sở Hoài Thiên vẫn dây dưa không ngớt với lão già kia, những đệ tử bị giết của Tiểu Trọng Môn, tất cả đều là thủ bút của Đường Phong và Trang Tú Tú.
Thời điểm này tiến bộ hơn lần trước rất nhiều, nhất là Đường Phong, đánh suốt một canh giờ, lực lượng hồn phách mới suy yếu.
Sau khi trở lại khách điếm nghỉ ngơi, đợi sau khi khôi phục sẽ đi tìm Tiểu Trọng Môn tiếp, một tông môn mấy ngàn người cứ như thế trở thành nơi rèn luyện hồn phách của Đường Phong.
Nhưng hết lần này tới lần khác đối phương không thể làm gì được hắn.
Tiểu Trọng Môn gặp chuyện như thế không ít người vỗ tay khen hay, phương viên vài vạn dặm xung quanh đều là địa bàn của tông môn này, tuy không đến mức làm ác táng tận thiên lương, nhưng đệ tử của họ thường xuyên ỷ thế hiếp người, làm cho những người tu luyện kia đều nghẹn một bụng với người của Tiểu Trọng Môn, hiện tại thấy có người ra tay giáo huấn người của Tiểu Trọng Môn liền vui mừng khôn xiết.
Cuối cùng lão già sắc mặt hồng nhuận kia cũng biết được vì sao mà đám người Đường Phong lại đuổi tận giết tuyệt với người của Tiểu Trọng Môn như vậy, nguyên nhân mấu chốt là vì một câu của hài đồng chín tuổi.
Nhưng chuyện cho tới bây giờ, dù hắn có cúi đầu nhận lỗi cũng không có khả năng hòa giải, người chết không thể sống lại, hài tử của phu thê Sở Hoài Thiên đã chết, bọn họ chỉ muốn Tiểu Trọng Môn nợ máu phải trả bằng máu.
Sau ba lần bái phỏng, trên dưới Tiểu Trọng Môn thần hồn nát thần tính, mỗi người đều cảm thấy bất an, sợ bọn người Đường Phong lại xuất hiện. Nhưng môn chủ chỉ nói một câu, liền làm cho đệ tử Tiểu Trọng Môn an tâm.
Hai vị thái thượng trưởng lão đã xuất quan, hai người này đều là Linh giai cao thủ sống hơn trăm tuổi, có bọn họ ra mặt, đám tiểu tặc kia vẫn còn dám đến Tiểu Trọng Môn lần nữa sẽ chết tại chỗ.
Nửa tháng sau, thời điểm Đường Phong dẫn người đi tới Tiểu Trọng Môn lần thứ tư, phát hiện lúc này có cảm giác bất đồng.
Những lần trước hắn tới đây, Tiểu Trọng Môn có cảnh người ngã ngựa đổ, mỗi người chạy về báo nguy, giống như có mãnh thú và nước lũ đến. Nhưng lúc này, đám đệ tử Tiểu Trọng Môn khí định thần nhàn, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn bọn người Đường Phong, trên mặt không có hảo ý và rất căm thù, giống như bọn người Đường Phong đã bước vào bẫy rập.
- Có cổ quái!
Đường Phong phát giác có điểm không thích hợp, không khỏi nheo mắt lại.
- Có thêm hai tên Linh giai cao thủ!
Linh Khiếp Nhan chẳng thèm ngó tới nói, từ trong Tiểu Trọng Môn bước ra, nàng đã phát giác có hai cổ Linh giai khí tức.
- Thì ra là thế!
Đường Phong gật đầu.
- Hai người kia có thực lực thế nào.
- Không chịu nổi một kích!
Linh Khiếp Nhan bĩu môi nói.
Hai phu thê Sở Hoài Thiên ngạc nhiên nhìn Linh Khiếp Nhan, tuy bọn họ biết rõ nữ tử tóc bạc này thực lực rất cao, nhưng không nghĩ được nàng lại đánh về hai tên Linh giai cao thủ kia như vậy! Thực lực của nàng đã đạt tới trình độ nào?
- Nên chấm dứt!
Đường Phong mở miệng nói, hắn đã sớm nghe được trong miệng Sở Hoài Thiên nói, trong Tiểu Trọng Môn có che dấu hai tên thái thượng trưởng lão, hiện tại đã xuất hiện, cũng nên chấm dứt khoảng thời gian giày vò này rồi.
Lão già sắc mặt hông nhuận kia vẫn như cũ đứng ở phía trước, trên mặt ẩn chứa vẻ đắc ý và lạnh lùng đánh giá đám người Đường Phong, trên miệng nói:
- Bọn tiểu tặc, đám giết người của tông môn ta, cho rằng trong thiên hạ không có người có thể đối phó các ngươi sao? Hôm nay lão phu sẽ cho các ngươi có đi mà không về! Cung nghênh hai vị thái thượng trưởng lão!
Vừa dứt lời, sau lưng của hắn tự động nhượng xuất ra một lối đi, hai lão già tóc bạc chậm rãi bước ra, mặt trầm ổn, mỗi một bước, khí thế trên người liền nồng đậm một phần, hai cổ khí thế này khống chế rất tốt, không uy hiếp đệ tử Tiểu Trọng Môn, mà uy hiếp về phía đám người Đường Phong.
Lòng bàn tay phu thê Sở Hoài Thiên đổ mồ hôi lạnh, bọn chưa chuẩn bị tâm lý đối chiến với Linh giai cao thủ.
Thân hình Linh Khiếp Nhan lóe lên, ngăn trước mặt bọn người Đường Phong, mắt phượng nhìn về phía trước, khuôn mặt lãnh diễm không biểu tình. Cổ khí thế Linh giai trùng kích tới, chưa tới trước mặt của nàng liền tan rã.
Hai tên thái thượng trưỡng lão đứng trước mặt lão già sắc mặt hồng nhuận, cùng đánh giá Linh Khiếp Nhan, cũng không nói chuyện, chỉ phóng thích uy áp.
Thời điểm bọn người Đường Phong tới Tiểu Trọng Môn giương oai thì bọn họ đã nhận được tin tức, nhưng lúc đó đang khẩn yếu quan đầu, không thể xuất quan, nếu không nhất định kiếm củi ba năm thiêu một giờ, rơi vào đường cùng, hai người chỉ có thể phân phó lão già sắc mặt hồng nhuận tận tực ngăn trở, mãi cho đến ngày hôm qua mới xuất quan.
Bọn họ bế quan đã hơn một năm, thực lực tăng tiến không ít, biết được đến đám người tới Tiểu Trọng Môn nháo sự có Linh giai cao thủ, hơn nữa tuổi còn rất trẻ, cho nên muốn ra oai phủ đầu, làm cho nàng biết nếu động thủ trên đầu thái tuế sẽ có hậu quả gì.
Tuổi trẻ, nói cách khác thời gian tu luyện không dài, dù tu luyện đến cảnh giới Linh giai, cũng dễ đối phó.
Nhưng hai người này lập tức biết mình đã sai rồi. Nữ tử tóc bạc này nhìn không lớn tuổi lắm, nhưng lại rắn chắc như một khối thiết bản.
Mặc cho hai người bọn họ thúc dục khí thế như thế nào, đối phương vẫn không chút sứt mẻ, mà khí thế của hai người, giống như đá chìm đáy biển, một chút tác dụng cũng không có.
Không có khả năng! Nữ tử còn trẻ như thế, chỉ hơn hai mươi tuổi, dù tư chất xuất chúng, công lực cũng không tinh thuần đến mức này.
Không tin, hai người càng phát ra khí thế hung mãnh hơn, lần này đến cả đệ tử Tiểu Trọng Môn cũng không chịu nổi, nhao nhao lui về phía sau, sợ bị ảnh hướng đến.
Trong tầm mắt, không khí bị vặn vẹo mà mắt thường có thể thấy được, từng đợt uy áp trùng kích về phía Linh Khiếp Nhan. Mà nhìn qua thân thể nhỏ bé yếu ớt của Linh Khiếp Nhan, giống như bàn thạch kiên định, tầng tầng lớp lớp chấn động tiến tới khoảng cách ba trượng trước mặt nàng liền biến mất, không ảnh hưởng đến nàng mảy may.
← Ch. 0805 | Ch. 0807 → |