← Ch.0812 | Ch.0814 → |
Tốc độ đồng tử rất nhanh, mạnh như Linh Khiếp Nhan cũng đuổi không kịp.
Đường Phong cùng Trang Tú Tú vừa định lao ra, hai Linh giai cao thủ đã biến vô ảnh vô tung, xa xa, âm thanh thanh thúy của đồng tử truyền tới:
- Vị bằng hữu kia, nếu ngươi thực sự có Thiên Cơ trận pháp, kính xin vật quy nguyên chủ cho Thiên Cốc, nếu không sẽ gặp tai họa.
Dám dọa bổn thiếu gia, Đường Phong bĩu môi.
Nhưng những lời này của đồng tử, hiển nhiên là Thiên Cơ trận pháp của Thiên Cơ Tử mà đến. Trước khi Thiên Cơ tử chết có đề cập đến Thiên Cốc, Đường Phong từ tay hắn lấy được Thiên Cơ trận pháp, nếu là như vậy, tất cả chuyện này đều có thể giải thích.
Không nói Đường Phong không có ý trả lại Thiên Cơ trận pháp, cho dù có lòng, cũng không ngu ngốc chạy tới Thiên Cốc để trả. Hắn mới nhìn thấy hai người đệ tử của Thiên Cốc liền xác định Thiên Cốc là một quái vật khổng lồ, thực lực cường đại hơn các tông môn khác rất nhiều, lại nói vật như Thiên Cơ trận pháp, dù Đường Phong muốn vật quy nguyên chủ, người của Thiên Cốc cũng không dễ dàng thả hắn rời đi, hoặc là giam lỏng Đường Phong tại Thiên Cốc cả đời, hoặc hắn biến thành xương trắng, để ngăn chặn bí mật của Thiên Cơ trận pháp truyền ra ngoài. Đường Phong không ngốc đến vậy.
Không bao lâu sau, Linh Khiếp Nhan đã trở lại, mặt mũi tràn đầy tức giận, nhìn bộ dáng hẳn là không đuổi kịp đồng tử kia.
- Nơi đây không nên ở lâu, đi nhanh lên.
Xảy việc này, ba người không dám dừng lại, vạn nhất đồng tử kia tìm được người giúp đỡ, lúc đó muốn chạy cũng không được.
Không đến hai ngày, ba người đã đến được lối vào trước đây. Xuyên qua đạo ánh sáng màu đỏ quỷ dị, Đường Phong cảm thấy đầu óc choáng váng, thân thể cảm thấy không thoải mái đễ chịu.
Nghĩ đến thời gian hồn phách xuất khiếu quá lâu, hiện tại trở lại thân thể cảm thấy có chút không quen.
Đang chuẩn bị mở thạch quan đi ra, Đường Phong nghe được âm thanh hô hấp hỗn loạn, động tác dừng lại, nghiêng tai cẩn thận lắng nghe.
- Đã qua hai tháng, tại sao bọn họ vẫn chưa trở lại, chẳng lẽ ở bên trong gặp phải chuyện ngoài ý muốn?
Thanh âm có chút quen thuộc, Đường Phong đoán đại khái là một vị Linh giai trưởng lão của Trang gia.
- Vô Lượng, thời điểm các ngươi tiến vào bên trong đã gặp phải chuyện gì?
Đây là âm thanh của Trang Chính Kiền, tuy âm thanh nghiêm nghị, nhưng Đường Phong vẫn nghe được hương vị khẩn trương bên trong.
- Gia chủ, chuyện bên trong ta đã nói không dưới mười lần rồi, không giấu diếm chút nào.
Trang Vô Lượng vội vàng nói:
- Ta cùng Tú Tú và Đường huynh, ba người tiến vào đó, đột nhiên xuất hiện một nữ tử xinh đẹp dị thường, thực lực cường hoành, chỉ một chiêu đã đánh ta trọng thương, bất đắc dĩ lui ra ngoài. Tú Tú cùng Đường huynh chưa kịp chạy, không biết có bị nàng...
- Chỗ đó đều là ma quái, tại sao lại có một nữ tử xinh đẹp?
Trang Chính Kiền hừ lạnh một tiếng.
Trang Vô Lượng oan uổng muốn chết:
- Nhưng ta thật sự nhìn thấy một nữ tử a, phụ thân, chẳng lẽ ngươi không tin ta sao?
- Xảy ra chuyện như vậy, tại sao ngươi không nhanh chóng thông báo, lại trì hoãn lâu như vậy?
Một âm thanh khác vang lên, có lẽ chính là phụ thân của Trang Vô Lượng.
Trang Vô Lượng giải thích nói:
- Ta bị nữ tử kia đánh trọng thương, sau khi trở về vội vàng chữa thương, cho nên mới chậm trễ một ít thời gian.
- Ai.
Phụ thân Trang Vô Lượng thở dài, quay đầu nhìn về phía Trang Chính Kiền hỏi:
- Gia chủ, có nên phải người vào đó tra xét hây không? Nếu đại tiểu thư cùng Đường công tử có sơ xuất gì...
Trang Tú Tú có sơ xuất là tổn thất của Trang gia, nếu Đường Phong phát sinh chuyện ngoài ý muốn, khi đó Trang gia sẽ có xung đột với Đường Gia Bảo.
- Nếu đúng như lời Vô Lượng nói, chỉ sợ nữ tử kia đã đạt tới Linh giai chi cảnh, dù chúng ta đi vào cũng sẽ gặp nguy hiểm, chỉ sợ Tú Tú và Đường công tử đã gặp độc thủ.
Trang Chính Kiền cảm thấy đau đầu, hắn chỉ có hảo tâm muốn Đường Phong tiến vào Vạn Ma Quật tu luyện, không nghĩ tới lại phát sinh chuyện này.
Trang vô lượng đi dạo tròng mắt, nhẹ giọng mở miệng nói:
- Không bằng chúng ta đem thạch quan của Đường huynh cạy ra, xem hắn còn khí tức hay không, nếu hắn còn khí tức, nói lên hắn và đại tiểu thư không gặp nguy hiểm.
- Làm càn.
Trang Chính Kiền nổi giận quát một tiếng:
- Không có trận pháp trên thạch quan, làm sao hồn phách Đường công tử trở về?
- Gia chủ, đây cũng là một biện pháp.
Phụ thân của Trang Vô Lượng phụ họa nói:
- So sánh với một ngoại nhân, an toàn của đại tiểu thư đáng giá hơn rất nhiều.
- Không được!
Trang Chính Kiền cự tuyệt.
- Việc này không nhắc lại nữa!
Trang Vô Lượng ước gì Đường Phong không về được, cho nên đưa ra đề nghị này, nhưng Trang Chính Kiền chính là nhất gia chi chủ, hắn thấu triệt hơn bất cứ ai, sao mà không đoán được ý nghĩ của Trang Vô Lượng. Nếu thật sự cưỡng ép phá vỡ thạch quan của Đường Phong, dù hắn không chết, chỉ sợ vĩnh viễn không trở về được.
Thời điểm đám người đang tranh cãi, một tiếng vang nhỏ truyền tới.
Mọi người Trang gia hồi phục tinh thần, quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, nhìn thấy Trang Tú Tú vẻ mặt tái nhợt từ trong thạch quan đi ra. Hồn phách xuất khiếu đã trở về, chắc chắn cần một thời gian ngắn để thích ứng, hơn nữa lần này Trang Tú Tú đi hơn hai tháng, dài hơn bất cứ lần nào nàng xuất khiếu, cho nên mới lộ ra vẻ suy yếu như vậy.
Trang Vô Lượng lanh tay lẹ mắt, đang muốn tiến lên đỡ Trang Tú Tú, lại bị một chưởng của nàng quét ra:
- Cút ngay!
- Đại tiểu thư, ngươi không có việc gì là tốt rồi.
Sắc mặt Trang Vô Lượng ngượng ngùng, lại giả bộ như không thèm để ý, mở miệng nói.
Nhìn thấy Trang Tú Tú, đám người kia cũng thở ra một hơi, Trang Chính Kiền đi đến bên người nàng, một cổ cương khí truyền qua, mở miệng hỏi:
- Đường Phong đâu?
Vừa dứt lời, thạch quan của Đường Phong truyền ra tiếng răng rắc nho nhỏ, ngay sau đó, Đường Phong chậm rãi đi ra, nhưng hắn không có suy yếu như Trang Tú Tú, tuy mặt sắc không quá bình thường, nhưng bộ pháp vẫn trầm ổn.
Mấy tháng không ăn không uống, chuyện như thế Đường Phong trải qua không chỉ một lần, khi hồn phách xuất khiếu trở về chỉ cảm thấy có chút chóng mặt.
Nội tâm Trang Chính Kiền buông lỏng.
- Đường huynh ngươi quả nhiên không có việc gì.
Trang Vô Lượng cũng buông lỏng một chút, tiến lên thân mật nói:
- Vô Lượng lo lắng rất nhiều, sợ các ngươi ở bên trong xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Đường Phong nhìn hắn cười cười, Trang Vô Lượng vội vàng khoác tay hắn.
- Làm phiền Vô Lượng huynh.
Đường Phong gật đầu, thằng này, nếu không phải vừa rồi mình ở trong thạch quan nghe được lời hắn nói, bây giờ nhìn biểu lộ của hắn chỉ sợ sẽ cảm động.
Đường Phong cùng Trang Tú Tú an toàn trở về, làm cho đám người Trang gia bỏ tảng đá trong nội tâm xuống, Trang Chính Kiền dẫn đám người trở về, trên đường nghe bọn họ đối thoại, Đường Phong mới biết Trang Vô Lượng bị một chiêu của Linh Khiếp Nhan đả thương, sau khi ra khỏi thạch quan liền vội vàng chữa thương, chỉ đến mấy ngày trước mới khôi phục được, thấy Đường Phong và Trang Tú Tú vẫn chưa đi ra, vội vàng chạy ra khỏi Vạn Ma Quật báo tin, lúc này Trang Chính Kiền mới dẫn người đến đây.
Sở dĩ Trang Vô Lượng báo tin, hoàn toàn vì lo lắng cho an toàn của Trang Tú Tú, về phần Đường Phong không nằm trong phạm vi lo lắng của hắn.
- Đường huynh, làm sao các ngươi thoát khỏi tay của nữ tử kia?
Trang Vô Lượng rất hiếu kỳ với chuyện này, thực lực của Linh Khiếp Nhan hắn đã lĩnh giáo qua, biết nàng là Linh giai cao thủ, lấy thực lực của Đường Phong và Trang Tú Tú, làm sao có thể bình an vô sự chứ?
- Nữ tử gì?
Đường Phong giả bộ hồ đồ.
- Chính là nữ tử đã đả thương ta.
Trang Vô Lượng gấp gáp.
- Có sao? Chỗ đó tất cả đều là ma quái, làm gì có nữ tử nào? Hay là Vô Lượng huynh bị hoa mắt?
Đường Phong cười một tiếng.
- Ta cũng không gặp.
Trang Tú Tú phụ họa.
Trang Vô Lượng há hốc mồm, nhưng hắn đem tin tức này báo cáo cho cao tầng Trang gia, hiện tại bọn người Trang Chính Kiền nghe Đường Phong và Trang Tú Tú nói thế, nhất định sẽ cho rằng hắn đang nói láo.
Việc này có thể lớn có thể nhỏ, nếu ảnh hưởng đến địa vị và sức nặng của hắn trong lòng các trưởng lão, đó mới là việc lớn.
- Đường huynh, làm người nên nói chuyện bằng lương tâm a.
Trang Vô Lượng kéo cánh tay Đường Phong, hắn muốn Đường Phong thừa nhận là có nữ tử như lời hắn nói.
Đường Phong vỗ vỗ ***g ngực của hắn, thấp giọng nói:
- Vô Lượng huynh, ngươi có thứ này sao?
Sắc mặt Trang Vô Lượng lạnh lẽo, lập tức ý thức được Đường Phong lúc nãy đã nghe được lời hắn nói, sắc mặt xấu hổ vô cùng.
- Mất mặt xấu hổ còn chưa đủ sao, dây dưa cái gì?
Phụ thân Trang Vô Lượng oán hận liếc hắn.
- Đường Phong, nữ nhân hung dữ đó đi đâu rồi?
Trang Tú Tú vừa đi vừa lặng lẽ truyền âm hỏi thăm, ba người cùng tiến vào trong ánh sáng đỏ, nhưng khi trở về nàng không nhìn thấy Linh Khiếp Nhan, cho nên nghi hoặc.
- Không ở chỗ này.
- Không ở đây là tốt rồi.
Sắc mặt Trang Tú Tú nhẹ nhõm.
- Có nàng ta, ta rất sợ hãi.
Mấy ngày nay nàng bị Linh Khiếp Nhan đe dọa và khi dễ, làm cho nội tâm mỏng manh của nàng bị ám ảnh.
Ra khỏi Vạn Ma Quật, Đường Phong liền cáo từ. Lần này đến đây là muốn đi Vạn Ma Quật lịch lãm rèn luyện, hiện giờ mục đích đã hoàn thành, cho nên không cần lưu lại.
Trang Chính Kiền thân là nhất gia chi chủ, dù có tâm muốn giữ Đường Phong lại làm khách, nhưng thấy Đường Phong ý đã quyết, cũng không kiên trì.
- Ta tiễn ngươi.
Trang Tú Tú thoải mái nói, Đường Phong nhìn nàng, gật đầu.
Từ biệt mọi người, Đường Phong cùng Trang Tú Tú chậm rãi đi về phía trước.
Trang Vô Lượng còn ở phía sau xoắn xuýt vấn đề của Linh Khiếp Nhan, nói thầm:
- Ta thật sự là bị một người con gái đả thương, chẳng lẽ ta thực sự bị hoa mắt?
Đường Phong cùng Trang Tú Tú không nóng lòng rời đi, mất trọn vẹn một giờ, hai người không ai mở miệng nói chuyện, Đường Phong phá vỡ yên lặng, dừng bước lại nói:
- Đến đây thôi.
Trang Tú Tú gật đầu.
- Sau này có tính toán gì không?
Đường Phong nhìn nàng hỏi.
- Tu luyện.
Trang Tú Tú thò tay vuốt mái tóc.
- Ta muốn trước tiên tấn chức Linh giai rồi mới nghĩ tiếp.
- Như vậy cũng tốt, dùng tư chất của ngươi thì không mất vài năm là có thể tấn chức.
- Khi ta tấn chức Linh giai, ta sẽ đi tìm ngươi.
- Đừng đến!
Đường Phong từ chối.
- Chân là của ta, ngươi quản được sao?
Trang Tú Tú bĩu môi, xoay người quay về Trang gia, đi vài chục bước mới giơ bàn tay nhỏ bé lên, vẩy vẩy giữa không trung.
Đường Phong khẽ cười một tiếng, chậm rãi lắc đầu.
Ly khai khu vực Trang gia, Đường Phong đi về Đường Gia Bảo một chuyến, vấn an phụ mẫu xong liền đi về phía lối ra của Linh Mạch Chi Địa. Hôm nay thực lực Đường Phong đại tiến, tốc độ nhanh hơn dĩ vãng rất nhiều, chỉ mấy ngày đã đến gần Thiên Tú.
Thần không biết quỷ không hay xuất hiện tại Thiên Tú, yên lặng tiến vào Yên Liễu Các, Đường Phong hét lớn một tiếng:
- Thiếu gia ta đã trở lại.
Trong tưởng tượng sẽ có cảnh oanh oanh yến yến trái ôm phải ấp không xuất hiện, Yên Liễu Các rất vắng lặng, hoàn toàn không có cảnh tượng nhiệt náo như xưa, sững sờ đứng tại chỗ mất nửa ngày, Đường Phong mới phát hiện cửa phòng mình bị người ta mở ra, có một khuôn mặt mừng rỡ xuất hiện trước mặt.
- Sư... Sư đệ...
Trên tay Mạc Lưu Tô cầm lấy bình bình lọ lọ, thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Thời gian dài như vậy không nhìn thấy Lưu Tô sư tỷ, nhìn thấy khuôn mặt như hoa quen thuộc hồng nhuận trước mặt, nổi nhớ trong lòng Đường Phong bạo phát. Thân hình lóe lên liền xuất hiện trước mặt sư tỷ, khoác một tay lên vòng éo của nàng làm nàng kinh hô một tiếng, cúi đầu xuống.
Thật lâu, Đường Phong mới buông Mạc Lưu Tô ra, toàn thân Mạc Lưu Tô mềm nhũn thiếu chút nữa đứng không vững, cả người rúc trong ngực Đường Phong, đôi má nóng hổi đỏ bừng.
- Nhớ ta không?
Đường Phong nâng cằm Mạc Lưu Tô lên, ánh mắt tràn đầy tính xâm lược.
Mạc Lưu Tô xấu hổ, nàng rụt rè cúi đầu xuống, gật đầu.
Nàng vẫn bộ dáng này, sắc tâm của Đường Phong nổi lên! Thời gian lâu như thế, thời điểm mỗi lần mình vuốt ve an ủi sư tỷ nàng vẫn thẹn thùng như vậy.
- Hắc hắc...
Đường Phong cười gian, tiếng cười làm đầu Mạc Lưu Tô không dám ngẩn lên, thò tay ôm nàng, nâng nàng lên, đóng cửa phòng lại, sau đó bước về phía giường.
- Sư đệ...
Mạc Lưu Tô sợ hãi.
- Không... Không muốn... Hiện tại là... Ban ngày...
- Không muốn cái gì?
Vẻ mặt Đường Phong nghiêm túc hỏi.
- Không muốn ah... Sư đệ...
Mạc Lưu Tô nói năng lộn xộn, dùng sức giãy dụa muốn chạy trốn khỏi tay của Đường Phong, nhưng toàn thân mềm nhũn không có chút khí lực nào.
- Có chuyện gì sao? Hay là ngươi không muốn?
- Được... Được... Cái kia...
Trên mặt Mạc Lưu Tô ửng đỏ đã lan đến tận cổ, hai cánh tay bụm gò má, dùng sức lắc đầu.
- Sao thế? Sư tỷ muốn nói cái gì.
Đường Phong ngồi xuống, sau đó đem Mạc Lưu Tô đặt lên đùi mình, mỉm cười nhìn nàng.
Mạc Lưu Tô ngẩng đầu, thấy Đường Phong không làm động tác kế tiếp, lúc này mới thở ra một ngụm, lòng còn sợ hãi, hai cánh tay che trước ngực, lạnh run nói:
- Ta còn tưởng rằng...
- Ngươi cho rằng cái gì? Nha... Sư tỷ ngươi bây giờ cũng đồi bại rồi đấy!
Đường Phong đầy thâm ý nói.
- Ta không có...
Mạc Lưu Tô nghẹn lời.
← Ch. 0812 | Ch. 0814 → |