← Ch.0914 | Ch.0916 → |
- Cho nên trong vòng mười năm ngươi phải phát triển đến mức có thể áp chế được Hắc Phượng của thời kỳ đỉnh phong, nếu không khi nó cuồng bạo, hậu quả không thể tưởng tượng nổi đâu.
Đường Phong gật đầu thật mạnh, chỉ có điều Hắc Phượng đã cuồng bạo qua một lần, chuyện này hồng sam nữ tử không biết mà thôi.
Nhưng nói trở lại, Hắc Phượng phát triển đúng là rất nhanh, nó vừa trọng sinh không bao lâu, nó đã có thực lực Ngũ giai, nhưng tới hiện giờ chưa được hai mươi ngày, nó đã có thực lực Ngũ giai đỉnh phong, nó nhanh chóng đột phá đến Lục giai, đến lúc đó nó sẽ lớn lên một chút.
Hai thành viên của Phượng chi nhất tộc chơi đùa không biết trời đất, hồng sam nữ tử giống như nhìn thấy thân nhân, trên mặt rất vui vẻ. Đường Phong không quấy rầy nàng, chỉ yên lặng uống trà.
Thật lâu, hồng sam nữ tử mới đột nhiên mở miệng nói:
- Lần này ngươi tới, chắc không phải chỉ có việc đem Hắc Phượng đến đây cho ta nhìn một chút chứ? Có phải đã gặp chuyện gì đó khó khăn nên muốn hỏi ta không?
Đường Phong cười khổ nói:
- Tiền bối liệu việc như thần!
- Có gì nói mau, có rắm mau thả!
- Nếu như vậy, vãn bối sẽ nói thẳng.
Thần sắc Đường Phong nghiêm túc.
- Có hai chuyện cần tiền bối giải thích nghi hoặc, chuyện thứ nhất là lúc Hắc Phượng trọng sinh có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Hắn nói vấn đề lúc Hắc Phượng trọng sinh ra, hồng sam nữ tử lẳng lặng lắng nghe, sau đó vỗ bàn một cái, khiển trách Đường Phong:
- Ngu xuẩn! Thập phần ngu xuẩn! Ngươi cho dùng tám giọt Hỏa Phượng Chi Huyết làm gì? Chẳng khác nào là hại chết nó! Ngay từ đầu ta đã cho ngươi sáu giọt, đó chính là cực hạn mà nó thừa nhận.
Đường Phong xấu hổ, lúc ấy trứng Hắc Phượng không có sinh cơ, cho nên mình mới dùng đến hai giọt Hỏa Phượng Chi Huyết cuối cùng, nhưng bây giờ xem ra đúng là thông minh lại bị thông minh hại, hai giọt đó chẳng khác nào lãng phí.
Thấy Đường Phong khiêm tốn cam chịu, hồng sam nữ tử liếc hắn, nói:
- Ta còn tưởng rằng ngươi thông minh, cho nên không nói rõ tình huống ngươi cũng sẽ biết, bây giờ nhìn ra ngươi đúng là đồ ngu xuẩn! Hắc Phượng trọng sinh, chỉ cần vượt qua giai đoạn đoạn dùng Tà Ngô Đồng thay thế nội đan. Khi đó nó sẽ lâm vào trạng thái chết giả, không tới nửa ngày sẽ không phá trứng mà ra, thế mà ngươi lại cho nó thêm hai giọt Hỏa Phượng Chi Huyết.
Chuyện này có thể trách mình sao? Đường Phong gãi gò má, tình huống này ngươi nên nói sớm cho ta biết a.
- May mắn là ngươi đã dùng một nửa máu huyết của mình để trung hòa không ít hiệu quả của hai giọt Hỏa Phượng Chi Huyết kia, nếu không nó chết chắc, thời điểm Hắc Phượng lâm vào chết giả là lúc nó yếu nhất! Lại nói, Hắc Phượng sống sót là chuyện trọng yếu hơn bất cứ điều gì, lão nương cũng không so đo với ngươi, cũng có thể xem như ngươi nhân họa đắc phúc, Hắc Phượng hiện giờ rất nghe lời ngươi a.
- Ừ!
Đường Phong gật đầu, một nửa huyết dịch của mình đang chảy trong thân thể của Hắc Phượng, nó có thể không nghe lời của mình sao?
- Đây là chuyện thứ nhất, còn gì nữa không?
Hồng sam nữ tử liếc xéo Đường Phong, ngữ khí rất bất thiện, nàng biết rõ chuyện thứ hai chắc chắn cũng là về Hắc Phượng, nếu không tiểu tử này sẽ không mang Hắc Phương theo bên người, biết thế thì ngày đó mình nên đoạt lấy, để sau này mình có thể bớt đi lo lắng.
- Không lâu trước đây, tiểu chút chít này đã bạo tẩu một lần.
Thần sắc Đường Phong rất khó xem.
- Bạo tẩu?
Hồng sam nữ tử nghi hoặc không thôi, cúi đầu đánh giá tiểu Hắc Phượng, khẽ cười một tiếng nói:
- Có phải các ngươi làm nó mất hứng? Tiểu hài tử nha, tức giận một chút cũng là bình thường.
- Không phải tiểu hài tử này nổi giận bạo tẩu.
Thần sắc Đường Phong nghiêm túc.
- Là Hắc Phượng thời kỳ đỉnh phong bạo tẩu!
- Có ý gì?
Hồng sam nữ tử thấy thần sắc của Đường Phong không đúng, bắt đầu nghiêm túc lắng nghe.
- Cho nó ăn ít đồ, không biết vì cái gì, đột nhiên nó biến thành quái vật cao vài chục trượng, suýt nữa nó đốt sạch cả Thiên Tú.
Hồi tưởng lại tình huống ngày đó, trong lòng Đường Phong hiện giờ vẫn còn sợ hãi.
- Cái gì?
Hồng sam nữ tử trợn mắt há hốc mồm.
- Chuyện này không có khả năng! Nó còn phải mất ít nhất là mười năm nữa mới có thể, tại sao đột nhiên biến thành như vậy?
Vài chục trượng, tuyệt đối là bộ dáng của Hắc Phượng thời kỳ đỉnh phong.
- Sự thật chính là như thế.
Đường Phong khoát khoát tay.
- Cho nên ta mới đến tìm tiền bối, ta muốn biết có phải là Hắc Phượng có năng lực đặc biệt hay không, hay là do thức ăn của ta cho nó ăn có vấn đề.
- Ngươi cho nó ăn cái gì?
Hồng sam nữ tử hỏi.
- Hỏa hệ nội đan, hạ phẩm linh thạch, còn nữa, là cái này!
Cổ tay của Đường Phong lật lên, xuất ra một hạt Thiên Niên Phong Vương Lộ.
- Ăn hai hạt này, nó đột nhiên bạo tẩu.
Hồng sam nữ tử cầm Phong Vương Lộ trong tay Đường Phong lên, cẩn thận quan sát, Hắc Phượng nhảy lên cao vài thước, vỗ vỗ cánh, tròng mắt nhìn chằm chằm vào Phong Vương Lộ, hiển nhiên rất có hứng thú với thứ này.
- Linh khí rất tinh thuần.
Hồng sam nữ tử không khỏi líu lưỡi.
- Đây là thứ do Phong hệ linh thú làm ra a. Hơn nữa con linh thú làm ra thứ này, ít nhất cũng là Bát giai, thời gian cũng không ngắn.
Đường Phong bội phục sát đất, hồng sam nữ tử chỉ liếc mắt nhìn liền có thể nhìn ra nhiều chuyện như vậy, quả nhiên không hổ là thượng cổ linh thú hóa thân, có lý giải về đồ vật do linh thú làm ra rất sâu.
- Nhưng theo đạo lý mà nói, cho nó ăn những thứ này có lẽ không có vấn đề gì.
Hồng sam nữ tử trầm ngâm.
- Kỳ quái, tại sao lại có thể như vậy?
Hỏa Phượng đau khổ suy tư nửa ngày, vẫn chưa cho Đường Phong một đáp án chính xác, xem ra dù là nàng, cũng không biết rõ vì sao Hắc Phượng lại đột nhiên bạo tẩu đến trình độ này.
- Chỉ có một cách giải thích.
Hỏa Phượng duỗi một ngón tay ra, thần sắc nghiêm túc nói:
- Trước đó tiểu chút chít này đã học tập một loại bí kỹ, mà thứ ngươi cho nó ăn chính là điều kiện thi triển bí kỹ, cho nên nó mới có thể biến thành trạng thái thời kỳ đỉnh phong.
- Thứ gì có thể gây ra điều kiện này?
Đường Phong hồ nghi hỏi thăm, trước khi Hắc Phượng bạo tẩu có ăn vài thứ đồ vật, Đường Phong cũng không xác định nó là loại nào.
- Thử một lần chứ?
Hỏa Phượng mỉm cười nhìn Đường Phong, có chút hưng phấn đề nghị.
- Được!
Đường Phong gật đầu đáp ứng, Hắc Phượng bạo tẩu, một mình hắn cũng có thể áp chế, chớ đừng nói đến bây giờ có thêm Hỏa Phượng đứng bên cạnh lược trận.
Nhất định phải kiểm tra xem thứ gì đã làm cho Hắc Phượng bạo tẩu, nếu không sau này không thể tùy tiện cho nó ăn thứ gì.
Hai người rời khỏi nhà gỗ, đi ra bên ngoài khoảng ba mươi dặm, lúc này mới dừng bộ pháp.
- Ngươi làm theo trình tự lúc trước cho nó ăn đi, bắt đầu từ Hỏa hệ nội đan.
Hỏa Phượng vừa nói vừa thò tay lấy ra hai khỏa Hỏa hệ nội đan, hai khỏa nội đan này vừa xuất hiện đã toát ra Hỏa hệ linh khí chấn động nồng đậm, ngay cả Đường Phong cũng phải ngây ngốc một chút.
Một khỏa Thất giai nội đan, một khỏa Bát giai nội đan! Hỏa Phượng ra tay, không giống bình thường, hai khỏa nội đan này dù là khỏa nào cũng có giá trị liên thành, rất hiếm có, người tu luyện Hỏa hệ cương tâm nếu lấy được, tuyệt đối rất có ích. Nhưng bây giờ nàng lấy ra, mí mắt cũng không nháy một cái, xem ra Hắc Phượng trong lòng nàng có địa vị không nhỏ.
Người một nhà đúng là tốt a! Trong nội tâm Đường Phong cảm khái một tiếng, tuy một là Hỏa Phượng, một là Hắc Phượng, nhưng đều là thành viên của Phượng chi nhất tộc, cả hai đều đồng nguyên với nhau.
Hai khỏa nội đan vừa xuất hiện, đã hấp dẫn lực chú ý của Hắc Phượng, tròng mắt màu đen của nó lập tức sáng ngời, vẫy cánh bay tới, một ngụm mổ ngay khỏa Bát giai nội đan, sau đó nuốt vào miệng.
- Tiểu chút chít, đúng là biết xem hàng.
Hỏa Phượng nhịn không được cười một tiếng.
Hỏa hệ linh khí trong khỏa Bát giai nội đan này rất cường đại, mà Hắc Phượng vẫn còn nhỏ, cho nên một ngụm nuốt xuống cũng không trôi, cái cổ kéo dài ra, đang nấc lên một tiếng, bộ dáng ngu ngơ và gian khổ làm cho Hỏa Phượng khẩn trương muốn chết.
Năng lượng nóng bỏng từ trong yếu hầu của Hắc Phượng phát ra, Hắc Viêm đốt cháy khỏa Bát giai nội đan kia, đang cô đọng Hỏa hệ tinh hoa, trong nháy mắt Hắc Phượng đột nhiên biến lớn một chút.
Sau khi ăn xong khỏa Bát giai nội đan, Hắc Phượng lại làm tiếp, một ngụm mổ vào khỏa Thất giai nội đan, không tốn nhiều sức lực nuốt nó vào bụng.
Ăn tươi hai khỏa nội đan, hảo cảm của Hắc Phượng với Hỏa Phượng tăng lên không ít, cánh mở ra, bay vòng quanh chân nàng, vẻ mặt nịnh nọt và vui vẻ.
Đợi một lúc lâu mới yên lặng trở lại, Hắc Phượng cũng không có biến hóa gì.
Hỏa Phượng ngẩng đầu nhìn Đường Phong:
- Nội đan có lẽ không có vấn đề.
Đường Phong gật đầu, hai khỏa Hỏa hệ nội đan này bao hàm linh khí trong nó, tuyệt đối nhiều hơn Phong Vương Lộ rất nhiều, nhưng không có làm Hắc Phượng bạo tẩu, chắc chắn không phải nó là nguyên nhân.
Đường Phong thò tay lấy hai khối linh thạch đưa tới trước mặt Hắc Phượng, tiểu gia hỏa lập tức cắn nuốt nó. Tốc độ nhanh đến mức làm cho Đường Phong líu lưỡi, xem ra dùng cái động không đáy mới có thể hình dung được Hắc Phượng lúc này, có trời mới biết vì sao thân thể của nó nhỏ như vậy, tại sao lại có thể ăn nhiều đồ vật như vậy.
Khác với nuốt nội đan, Hắc Phượng nuốt nội đan thì cặn bã cũng không còn, nhưng ăn linh thạch chỉ ăn linh khí trong đó, còn tạp chất vô dụng thì nhổ ra ngoài.
Điều này cũng có thể lý giải, dù sao đây cũng là linh thạch hạ phẩm, cấp bậc không cao, cho nên phải có tạp chất.
Sau khi ăn xong linh thạch, Hắc Phượng vẫn không có biến hóa gì.
Đường Phong và Hỏa Phượng liếc nhìn nhau, chỉ còn một khả năng. Thiên Niên Phong Vương Lộ, xem ra Phong Vương Lộ mới là nguyên nhân gây ra việc Hắc Phượng khỏi động bí kỹ.
- Còn muốn cho nó ăn hay không?
Đường Phong cầm trên tay một hạt Thiên Niên Phong Vương Lộ.
- Tiếp tục!
Hỏa Phượng dần dần ngưng tụ khí thế toàn thân để phòng bất trắc.
Đường Phong cũng rất nghiêm túc, trực tiếp đem Thiên Niên Phong Vương Lộ ném cho Hắc Phượng, một ngụm nuốt vào, thân thể Hắc Phương đột nhiên cứng ngắc.
Đường Phong thấy tình thế không ổn, liền bỏ chạy, tốc độ nhanh như điện, trong nháy mắt đã chạy ra ngoài hơn mười dặm, quay đầu nhìn về phía Hắc Phượng.
Giống hệt tình huống lúc trước, thân thể nho nhỏ của Hắc Phượng bay lên trời, khí tức cuồng bạo tản ra, chỉ trong nháy mắt, một đoàn hắc khí mạnh mẽ đã xuất hiện.
Thân thể dài vài chục trượng của Hắc Phượng đã xuất hiện trên bầu trời, đôi cánh dang ra che khuất bầu trời, khí phách và sát cơ điên cuồng lan ra bốn phía.
Hắc Phượng bạo tẩu trong nháy mắt, Hỏa Phượng cũng nhanh chóng biến hóa, chân thân Hỏa Phượng rực rõ xa hoa xuất hiện, thân thể hai thành viên Phượng chi nhất tộc không xê xích bao nhiêu, chỉ có điều màu sắc không giống nhau, một vàng óng ánh như thái dương, một đen kịt như mực, khí thế thượng cổ linh thú va chạm lẫn nhau, giao hòa lấy nhau, Hỏa hệ linh khí trong phương vương trăm dặm trong nháy mắt giống như có sinh mạng, đều hướng về phía bên này, đột nhiên nhiệt độ tăng lên cao.
Hắc Phượng và Hỏa Phượng cách nhau không tới hai mươi trượng, đối mặt lẫn nhau, hai tiếng Phượng gáy thanh thúy vang khắp trời cao, vô cùng to rõ.
Khí thế của Hỏa Phượng hạ xuống, Hắc Phượng cũng thu liễm vài phần cuồng bạo, dù vậy, tà khí hung mãnh kia vẫn làm cho người ta run lên cầm cập.
- Đồ sộ!
Đường Phong nhịn không được tán thưởng một tiếng, hai đại thượng cổ linh thú đồng thời hiện thân, hơn nữa đều là thành viên của Phượng chi nhất tộc, loại chuyện này trong trăm ngàn năm nay mới có một lần.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Sau lưng truyền tới tiếng ống tay áo phần phật trong gió, Đường Phong không cần quay đầu lại cũng biết là những hộ pháp của Thiên Thánh Cung đã tới.
Khí tức của thượng cổ linh thú bọn họ không có khả năng không phát hiện.
- Lại là ngươi!
Tiêu Tham Trữ nhìn thấy bóng lưng Đường Phong, tròng mắt như muốn phóng hỏa, lần trước hắn ở trên tay của Đường Phong không chiếm được chỗ tốt gì, mặt mũi tổn thất rất lớn, lúc này gặp lại Đường Phong, cho nên hắn vô cùng căm tức.
- Đường thiếu hiệp, đã lâu không gặp.
Đại hộ pháp nói lời này hoàn toàn khác xa suy nghĩ trong lòng, dù sao mới hai tháng không gặp, nhưng dụng tâm trong từ đã lâu để thể hiện ý muốn không cam lòng.
- Đại hộ pháp hảo, các vị hộ pháp hảo!
Đường Phong quay đầu lại, cười ha hả chắp tay chào mọi người.
Tô Luyến Thủy nhìn Đường Phong cười cười, Lê Kiếm Sinh và Vệ Đông Lâu cũng chắp tay lại, xem như đáp lễ.
- Đường thiếu hiệp, tình huống vừa rồi là gì?
Đại hộ pháp nghi hoặc nhìn hai đại thượng cổ linh thú trên bầu trời, da đầu run lên. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, trên đời này hộ cung thánh thú của Thiên Thánh Cung ra, còn có một con Phượng Hoàng khác, hơn nữa nhìn con Phượng Hoàng này, không nhỏ yếu hơn hộ cung thánh thú, hắc khí quỷ dị mà nó phát ra làm cho người ta cảm thấy kinh hồn táng đảm.
- Ah, phu nhân vừa thử năng lực sủng vật của bổn thiếu gia, các vị đừng hoảng sợ!
- Sủng... Sủng vật...
Dù Đại hộ pháp tuổi tác đã cao, kiến thức to lớn, nghe được lời này cũng phải há hốc mồm, người khác thì trừng mắt líu lưỡi.
Sủng vật... Chẳng lẽ con linh thú kia chính là Hắc Phượng?
← Ch. 0914 | Ch. 0916 → |