← Ch.0918 | Ch.0920 → |
- Không có khả năng!
Hỏa Phượng rõ ràng có chút thất thố.
- Mấy trăm năm nay bổn phu nhân đã đi khắp cả đại lục, cũng không tìm được linh mạch hình rồng, trên đời này căn bản không có linh mạch hình rồng tồn tại!
- Phu nhân tìm không thấy, không có nghĩa là vãn bối không tìm được! Cơ duyên của mọi người không giống nhau, phu nhân cũng biết trên đời này có một loại người, phúc duyên nghịch thiên, phần lớn chuyện tốt trên đời này đều rơi xuống đầu hay không?
Đường Phong nói, dương dương đắc ý, chỉ còn thiếu một điểm đó là trên trán chưa khắc lên hai chữ phúc duyên mà thôi.
Hỏa Phượng ngơ ngác nhìn Đường Phong, nhìn bộ dáng vô sỉ của hắn, thiếu chút nữa không nhịn được cười lên, nhưng với sức hấp dẫn của việc tu bổ lực lượng bổn nguyên, kích động vẫn chiếm cứ thượng phong.
- Ngươi không có gạt ta?
Hỏa Phượng không xác định nên hỏi lại.
- Vãn bối không dám đem loại chuyện này ra đùa giỡn.
Lời lẽ của Đường Phong khẩn thiết.
- Cũng phải.
Hỏa Phượng thở phào một hơi, nếu quả thật có linh mạch hình rồng, thế thì bệnh kín lâu năm của mình sẽ được triệt tiêu hoàn toàn, mình cũng không cần phải lo lắng sau khi chết có thể niết bàn thất bại. Tuy cái bệnh kín này không ảnh hưởng đến thực lực của mình, nhưng có bệnh kín trong người, mình không cách nào yên tâm được.
- Thế cái linh mạch hình rồng kia ở nơi nào? Ngươi có thể mang ta đi sao?
Hỏa Phượng rất chờ mong nên hỏi thăm, vài ngày trước đó
Đường Phong cầu nàng, nhưng bây giờ thì ngược lại.
- Mang tiền bối đi thì không thành vấn đề, nhưng mà...
Đường Phong vừa nói vừa chà xát các ngón tay.
- Ta biết ngay là ngươi sẽ đánh chủ ý lên máu của ta mà!
Hỏa Phượng tức chết, quay người ngồi vào trên ghế, bàn tay trắng như ngọc nâng má, nhíu mày trầm tư, một tay gõ nhẹ lên mặt bàn, phát ra tiếng vang bộp bộp.
Đường Phong cũng không thúc dục nàng, hắn biết rõ sức hấp dẫn của linh mạch hình rồng, Hỏa Phượng không có khả năng sẽ quan tâm đến vài giọt máu tươi.
Quả nhiên, sau thời gian một chén trà, Hỏa Phượng ngẩng đầu nói ra:
- Hỏa Phượng Chi Huyết, ta có thể cho ngươi. Nhưng ngươi phải nói cho ta biết, ngươi muốn dùng nó làm gì?
Đường Phong nhướng mày, trầm ngâm trong chốc lát, nói:
- Giúp một bằng hữu, cải tạo thân thể!
- Cải tạo thân thể?
Hỏa Phượng không khỏi động dung:
- Bằng hữu của người đã mất đi thân thể, hồn phách vẫn còn?
- Đúng!
- Nếu như vậy, bổn phu nhân có thể cho ngươi hai giọt máu tươi.
Hai giọt máu tươi, đây là số lượng mà vài ngày trước Đường Phong đau khổ truy cầu.
- Phu nhân, giá đã thay đổi rồi!
Vẻ mặt Đường Phong chân thành nhìn qua Hỏa Phượng, phải nhân cơ hội này mà làm thịt nàng một lần, bỏ qua cơ hội lúc này, Đường Phong đoán sau này chắc chắn hắn không có cơ hội có được Hỏa Phượng Chi Huyết, tuyệt đối không có cơ hội.
Chỉ có một lần, đương nhiên phải chém một nhát thật độc mới được.
- Ngươi muốn bao nhiêu?
Hỏa Phượng thiếu chút nữa chửi ầm lên, nếu không phải xem trên mặt mũi của linh mạch hình rồng, sao có thể để hắn làm càn như vậy?
Đường Phong giơ một bàn tay lên, nghiêm túc dựng thẳng, sau đó lật một cái, ý bảo Hỏa Phượng lấy ra.
Hỏa Phượng giận tím mặt:
- Ngươi muốn chết!
Lần trước Hỏa Phượng cho Đường Phong tám giọt máu tươi, hao phí tám mươi năm khổ tu, lần này Đường Phong mở miệng là đòi mười giọt, tương đương với thành quả tu luyện trăm năm. Dù Hỏa Phượng có thể sống rất lâu, thực lực bản thân cao cường, chỉ trong thời gian ngắn mất đi một trăm tám mươi năm khổ tu, chỉ sợ bản thân sẽ bị tổn hại không nhỏ.
Làm sao mà nàng không căm tức cho được? Tiểu tử này xem lão nương trở thành dê béo sao? Muốn làm thịt thì làm thịt? Trong lòng Hỏa Phượng cười lạnh liên tục.
Đường Phong cười hắc hắc, tìm một chỗ ngồi xuống:
- Phu nhân chớ kích động, vãn bối đã nói đây là giao dịch, đương nhiên phải là ngươi tình ta nguyện mới thành công. Ta ra giá trên trời, ngươi trả giá dưới đất, sau đó thương lượng đến điểm mấu chốt lẫn nhau, chính là đơn giản như vậy.
- Bổn phu nhân không làm những chuyện con buôn!
Hỏa Phượng hừ lạnh một tiếng:
- Là nam nhân thì sảng khoái một chút, nói cho ta biết ngươi muốn bao nhiêu, bổn phu nhân sẽ châm chước có lợi nhất hay không!
- Vậy thì chín giọt!
Đường Phong lùi một bước nho nhỏ.
Hỏa Phượng đi tới cửa, khắc một chữ to lên mộc bài, sau đó đi trở về, đặt nó ở trước mặt Đường Phong, một tay chống nạnh, vênh mặt hất hàm sai khiến nói:
- Nhìn rõ chữ trên đó rồi chứ! Nếu không có chút thành ý, hiện tại ngươi cút ra ngoài cho ta.
Đường Phong cười khổ không thôi:
- Phu nhân làm như vậy rất khó cho ta. Vãn bối nói chúng ta nên thương lượng một chút. Ngươi hùng hổ như vậy, trong lòng vãn bối rất sợ nha!
- Hừ!
Hỏa Phượng cắn răng.
- Ngươi muốn máu của bổn phu nhân, bổn phu nhân cần phải khách khí với ngươi sao?
Việc đến nước này! Đường Phong cũng bất đắc dĩ, tình huống hiện tại Hỏa Phượng lâm vào tình huống bị động, nếu không phải trước đó Hỏa Phượng giúp mình quá nhiều, hiện tại nàng cũng không sợ mình chạy trốn, không giúp nàng tu bổ lực lượng bổn nguyên.
- Phu nhân nói điểm mấu chốt có thể thừa nhận xem nào, vãn bối cũng không muốn lãng phí nước miếng!
Đường Phong lau trán.
Hỏa Phượng xinh đẹp mỉm cười, mặt mũi tràn đầy nộ khí lập tức biến mất, gương mặt biến thành vui vẻ, nàng ném bảng hiệu trên tay đi, ném ra ngoài cửa.
Hỏa Phượng dò xét Đường Phong một chút, nói khẽ:
- Vậy thì hai giọt như đã nói đi.
Đường Phong ngồi trên ghế, gãi gãi lỗ tai, không thèm liếc nhìn Hỏa Phượng.
- Ba giọt?
Hỏa Phượng không xác định nên hỏi lại:
- Tối đa ba giọt, muốn nhiều hơn bổn phu nhân không chịu nổi!
Đường Phong nhìn nàng cười cười:
- Phu nhân, ngươi trả giá không cảm thấy ác hay sao? Xem ra rất am hiệu việc mua bán a.
Hỏa Phượng bị Đường Phong chế nhạo, sắc mặt đỏ lên, dậm chân nói:
- Bốn giọt! Không sợ nói cho ngươi biết, đây là điểm mấu chốt trong tâm lý của lão nương.
Bỗng nhiên Đường Phong đứng lên, một tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Hỏa Phượng, dùng sức lắc lắc:
- Thành giao!
Nàng nói điểm mấu chốt trong tâm lý, vậy thì đó chính là điểm mấu chốt. Bốn giọt Hỏa Phượng Chi Huyết cũng chính là số lượng mà Đường Phong cần.
Hỏa Phượng liền vội vàng rút bàn tay của mình lại, đỏ mặt nói:
- Ít chiếm tiện nghi của bổn phu nhân, còn nữa, sau này còn dám tìm bổn phu nhân đòi máu! Tuyệt giao!
- Được, không có lần sau!
Đường Phong gật đầu.
Sinh ý thành công, dù là Đường Phong hay Hỏa Phượng thì tâm tình cũng tốt lên.
Hỏa Phượng không thể chờ đợi nên hỏi hắn:
- Hiện tại chúng ta lên đường chưa?
- Đi đâu?
Đường Phong nghi hoặc khó hiểu.
- Đi đến chỗ linh mạch hình rồng kia! Bệnh kín của bổn phu nhân đã có từ nhiều năm rồi, sớm chữa hết thì ta càng yên tâm hơn.
- Ta vẫn chưa cầm được máu của ngươi mà. Không phải vãn bối không tin phu nhân, thực lực phu nhân cao cường, nếu đến lúc đó đổi ý, vãn bối có thể làm gì ngài sao?
- Xú tiểu tử!
Hỏa Phượng hận Đường Phong muốn chết, đưa tay nói:
- Đem cái chai cho ta, hiện tại cho ngươi!
Đường Phong vội vàng móc Huyết Tủy Ngọc Bình ra, đưa tới tay Hỏa Phượng.
Hỏa Phượng cầm bình ngọc trong tay, vén tay áo của cánh tay kia lên, lộ ra cánh tay trắng nõn mịn màng.
Trên đầu ngón tay bắn ra một đạo cương khí, dù chói mắt nhưng không nóng bức, bản thân Hỏa Phượng đối với việc không chế thiên địa linh khí đã đạt tới đỉnh phong chi cảnh, vượt qua Đường Phong rất xa, tiêu chuẩn gà mờ như Đường Phong không thể nào so sánh được.
- Cắt ở đây!
Hỏa Phượng chỉ cho Đường Phong một đạo mạch máu, nếu cắt ở chỗ này, máu sẽ tuôn ra.
Bàn tay nhỏ của Hỏa Phượng run lên, con mắt oán hận nhìn chằm chằm vào ngón tay đang mò mẫn của Đường Phong, lúc này hắn mới chịu điểm nhẹ một cái.
Một miệng vết thương nho nhỏ xuất hiện, một giọt máu đỏ thẫm tuôn ra, lăn tăn nóng bức như nham thạch nóng chảy, chính là Hỏa Phượng Chi Huyết xuất hiện, bàn tay kia của Hỏa Phượng đưa bình ngọc tới, Huyết Tủy Ngọc Bình đã kê sẵn ở miệng vết thương sẵn sàng nghênh đón máu huyết.
Hỏa Phượng Chi Huyết rơi vào bình phát ra tiếng tí tách, trong lòng của Đường Phong nhảy lên một cái thật mạnh, cái lưỡi đang liếm liếm môi.
Nếu máu này dung hợp với lực lượng cương tâm của mình, chẳng phải là tốt biết bao a?
Một giọt, hai giọt...
Hỏa Phượng Chi Huyết chảy ra rất từ từ chậm chạp, không có nhẹ nhàng đơn giản như Đường Phong nghĩ, mỗi một giọt máu tươi nhỏ ra, sắc mặt Hỏa Phượng tái nhợt đi một phần.
Ba giọt, bốn giọt...
Bốn giọt máu rơi vào trong bình, Hỏa Phượng vội vàng đậy kín miệng bình lại, miệng vết thương dưới sức khôi phục cường đại của nàng, trực tiếp khép lại!
- Ai!
Đường Phong thở dài, ánh mắt có chút lưu luyến nhìn qua tay của Hỏa Phượng.
Hỏa Phượng ngồi trở lại trên bồ đoàn, nhắm mắt tập trung tinh thần, Đường Phong cũng không có keo kiệt, từ trong Mị Ảnh Không Gian lấy ra một khối linh thạch cao cấp đưa cho nàng, thuận tiện đem hai hạt Thiên Niên Phong Vương Lộ vào trong miệng nàng.
Một giờ sau, sắc mặt tái nhợt trên mặt của Hỏa Phượng mới từ từ rút đi, chậm rãi mở mắt ra, Hỏa Phượng nói:
- Xú tiểu tử, trên tay đúng là có không ít thứ tốt, một khối linh thạch cao cấp cũng có thể cầm ra, còn có Thiên Niên Phong Vương Lộ kia, đối với khôi phục, hiệu quả rất không tồi, nếu không phải quen biết ngươi, nói không chừng bổn phu nhân đã sớm giết người đoạt bảo.
- Bởi vì là phu nhân, cho nên vãn bối mới lấy ra, nếu là người khác, vãn bối sẽ tư tàng, đạo lý tiền tài không lộ ra ngoài vãn bối vẫn hiểu.
Đường Phong vuốt mông ngựa mà không để lại dấu vết, làm cho một tia khó chịu cuối cùng của Hỏa Phượng biến mất không còn.
Nhìn qua cái chai trên tay Đường Phong, Hỏa Phượng thở dài một tiếng:
- Thế nhân chỉ biết Hỏa Phượng Chi Huyết là thánh dược chữa thương, nhưng bọn họ không biết, chỉ có Hỏa Phượng dùng lực lượng bổn nguyên của bản thân mới có được hiệu quả như vậy, mới thần kỳ như vậy. Nếu là huyết dịch chảy ra khi bị thương, căn bản không có tinh túy như vậy, tuy nhiên cũng có thể làm thuốc, nhưng cũng không phải là thiên tài địa bảo gì.
Đường Phong gật đầu, Hỏa Phượng chọn mình để nói những lời này, chỉ sợ là muốn nói với mình, ngày sau không được vì Hỏa Phượng Chi Huyết mà đánh nhau sống mái với nàng, cho dù Đường Phong phát triển đến trình độ có thể đánh thắng Hỏa Phượng, chỉ cần chính cô ta không muốn, dù có lấy ra nhiều máu tươi hơn nữa cũng vô dụng.
- Được rồi, máu ta đã cho ngươi, hiện tại ngươi nên dẫn bổn phu nhân đi tìm linh mạch hình rồng a!
Trên mặt Hỏa Phượng xuất hiện thần sắc chờ mong.
- Không cần đi tìm!
Đường Phong cười hắc hắc một tiếng.
- Có ý gì?
Sắc mặt Hỏa Phượng trầm xuống, nàng còn tưởng rằng Đường
Phong lừa gạt mình.
- Linh mạch hình rồng không cần đi tìm, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt!
Hỏa Phượng nheo mắt đánh giá Đường Phong, thần sắc nghiêm túc nói:
- Nói rõ ràng xem!
Đường Phong không giải thích với nàng cái gì, trực tiếp lấy Phong Thần Khế từ trong Mị Ảnh Không Gian ra.
Cái hộp hình chữ nhật tối đen như mực vừa xuất hiện liền hấp dẫn lực chú ý của Hỏa Phượng, kinh ngạc nhìn nó, la lên thất thanh:
- Hồn binh?
Động tác trên tay Đường Phong dừng lại một chút, hồ nghi nhìn qua Hỏa Phượng:
- Cái gì?
Hỏa Phượng không để ý tới Đường Phong, nàng cầm Phong Thần Khế trên mặt đất lên, dụng tâm cảm ngộ một lát, đôi mắt Phượng lóe ra một tia kích động không thể tin được, nói:
- Đúng là Hồn binh!
- Phu nhân, cái gì là Hồn binh?
Đường Phong hỏi. Hắn chỉ nghe qua Cương binh, Thiên Binh, Thần binh, trước đó vài ngày từ trong miệng của Âu Dương Vũ biết được còn có một loại ưu việt Thiên binh nhưng chưa đạt tới Thần binh, còn về phần Hồn binh thì chưa từng nghe qua.
- Ngươi không biết!
Hỏa Phượng chậm rãi lắc đầu.
- Trên đời không có bao nhiêu người biết chuyện này. Đây là bảo bối từ thời kỳ cổ xưa lưu lại. Không phải binh khí, nhưng lại có đủ loại tác dụng thần kỳ. Bởi vì những vật này có thể dung hợp với hồn phách của người tu luyện, cho nên được gọi là Hồn binh!
Đường Phong cả kinh, hắn nhớ tới Bạch Đế Ấn! Bây giờ Bạch Đế Ấn đang ở trong đan điền của mình, cũng có thể xem là dung hợp với hồn phách của mình. Chẳng lẽ Bạch Đế Ấn cũng là một loại Hồn binh?
- Thứ này, có thể phong ấn linh khí lưu động, ngược lại có chút thần kỳ.
Hỏa Phượng đã nhìn ra tác dụng lớn nhất của Phong Thần Khế.
- Nhưng đây chỉ là tác dụng da lông mà thôi, nếu ta không nhìn lầm, nếu ngươi có thể dung hợp với hồn phách của mình, giơ tay nhấc chân cũng có thể phong ấn cương khí của mục tiêu.
- Thật hay giả?
Tròng mắt Đường Phong mở lớn, tác dụng của Phong Thần Khế rất cường đại, nếu thật sự có thể dung nhập với hồn phách của mình, giống như lời của Hỏa Phượng nói, lúc chiến đấu với địch nhân không hề có lực hoàn thủ, liền phong ấn cương khí của người đó, dù là cảnh giới rất cao, thì có uy hiếp gì sao?
- Lời của bổn phu nhân nói là quyền uy! Hỏa Phượng truyền thừa kinh nghiệm mấy ngàn vạn năm, tin tức trong đầu của bổn phu nhân, còn nhiều hơn cả những gì ngươi biết từ trước đến giờ!
Đối với đáp án tràn ngập tự tin của Hỏa Phượng làm cho Đường Phong hít một hơi thật sâu.
- Phu nhân, ngươi biết làm thế nào để Hồn binh này dung nhập vào trong hồn phách hay không?
Tròng mắt Đường Phong sáng lên.
← Ch. 0918 | Ch. 0920 → |