← Ch.0945 | Ch.0947 → |
Hắn không trông cậy mình có thể thu phục Ngự Thần, chỉ muốn thí nghiệm chút tâm đắc của mình mà thôi. Nếu mình phóng đoán không sai, phương pháp xông núi của hai vị cao thủ đứng đầu đã sai lầm, cho nên bọn họ mới không thể tiếp cận được Ngự Thần.
- Thiên Hà huynh, ngươi nói hắn có thể đi được bao xa?
Tần Thả Ca nhìn bóng lưng Đường Phong, mở miệng hỏi.
- Năm mươi trượng!
Huyết Thiên Hà nói.
- A? Ta lại cảm thấy hắn sẽ không dừng lại ở năm mươi trượng đâu.
- Hừ, chỉ là Thiên giai thượng phẩm, có thể đi năm mươi trượng đó chính là vận khí của hắn, hình như Tần lão đệ trông cậy vào hắn rất cao a.
- Cũng không phải là trông cậy, mà là một loại trực giác! Ngươi quên hơn tháng trước hắn dùng một kiếm ý phá vỡ quyền ý của ngươi sao? Tuy hắn không tiếp được một quyền của ngươi, nhưng một kiếm kia rất kỳ diệu, lão đệ ta từ trước tới giờ chưa từng nhìn thấy kiếm pháp như vậy bao giờ.
- Ngươi muốn nói gì?
- Hắn có tuyệt thế kiếm pháp như vậy, chắc chắn phương diện khác cũng không kém.
- Tư chất rất tốt, nhưng chỉ là Thiên giai thượng phẩm mà thôi, cảnh giới thấp kém như vậy, năm mươi trượng là đã tính toán rất nhiều rồi.
Tần Thả Ca mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Huyết Thiên Hà:
- Đúng lúc chúng ta rãnh rỗi, không bằng theo ý của lão đệ ta, cùng Thiên Hà huynh đánh cuộc một lần xem sao?
- Đánh cuộc gì?
Rốt cuộc Huyết Thiên Hà cũng mở to mắt.
- Vàng bạc vật chất chúng ta không cần, võ điển bí tịch ta và ngươi không để vào mắt, không bằng... Đánh cược ân oán giữa Thiên Thánh Cung và Huyết Vụ Thành ngàn năm qua đi.
- Đánh cuộc thế nào?
Huyết Thiên Hà trầm giọng hỏi.
- Nếu là ta thắng, ân oán ngàn năm sẽ một bút xóa bỏ, thế nào?
- Nếu ngươi thua?
- Thiên Hà huynh muốn thế nào thì cứ thế ấy.
Huyết Thiên Hà lạnh lùng nhìn Tần Thả Ca, thật lâu mới nói:
- Ngươi trông đợi vào hắn rất cao, sợ rằng sẽ thất vọng!
- Cứ nhìn sẽ biết!
Tần Thả Ca cười cười, đưa mắt nhìn lên Ngự Thần Sơn.
Lúc này Đường Phong đang đứng dưới Ngự Thần Sơn, đứng rất lâu không di chuyển, hắn biết rõ chỉ cần đạp lên Ngự Thần Sơn, thì khi đó công kích của Ngự Thần sẽ đánh xuống không ngừng nghỉ.
Đường Phong điều chỉnh tâm tình, hắn không biết lần xông núi này của hắn có liên lụy đến ân oán của hai thế lực lớn, nếu hắn biết nhất định sẽ giật mình.
Tâm bình khí hòa bước một bước đi lên, từ trên đỉnh núi đánh xuống một đạo công kích.
Đạo công kích đầu tiên vĩnh viễn là công kích yếu nhất, chỉ tương đương với một kích của Địa giai cao thủ mà thôi. Đường Phong huy động Độc Ảnh kiếm trên tay, đánh tan công kích.
Cứ bước tiếp bước thứ hai, Độc Ảnh kiếm lại vung vẩy, tiện tay tự nhiên, lại đánh tan hai đạo công kích trên đỉnh núi đánh xuống. Nhưng lần công kích này, mạnh hơn so với lần công kích trước đó một ít, mạnh hơn không nhiều lắm, chỉ tăng thêm nửa thành uy lực mà thôi.
Bước chân không ngừng nghỉ, Đường Phong cứ đi lên, một đường trảm ra liên tục, chiêu thức của Độc Ảnh kiếm không cố định, nhưng cả người hắn giống như một thanh lợi kiếm, cắm vào Ngự Thần Sơn, nhàn nhã tự nhiên xử lý công kích của Ngự Thần.
Mười bước, hai mươi bước, ba mươi bước...
Tuy cảnh giới của Đường Phong chỉ là Thiên giai thượng phẩm, nhưng lại bình yên vô sự đi được ba mươi bước, mặt không đỏ tim không nhảy, nhẹ nhõm đến cực điểm.
- Không tệ.
Tần Thả Ca liên tục gật đầu, thời điểm xông núi kiên kỵ nhất là tâm trạng phập phồng không yên, công kích của Ngự Thần không ngừng nghỉ chút nào, một khi luống cuống tay chân, toàn thân sẽ trúng công kích, không thể nào ứng phó công kích kế tiếp, nhưng Đường Phong có thể bước được ba mươi bước, mỗi một bước đều vô cùng tự nhiên, trường kiếm trên tay huy động mượt mà tự nhiên, dễ sai khiến, làm được điều này bản thân phải có hàm lượng kỹ thuật nhất định, Tần Thả Ca cũng không nghĩ tới, một Thiên giai thượng phẩm lại có thể làm được đến loại trình độ này.
Xem ra... năm mươi trượng là quá coi thường hắn.
Sự thật đúng là như thế, năm mươi trượng không phải là cực hạn của Đường Phong.
Trước sau chỉ hơn mười tức thời gian, Đường Phong đã đi được khoảng cách năm mươi trượng, thoáng cái ứng phó năm mươi đạo công kích, Đường Phong cảm thấy có chút phiền toái, hơn nữa những công kích này, so với đạo công kích ban đầu, đã gia tăng một nửa uy lực.
Nếu chỉ ứng phó một lần, Đường Phong còn có lòng tin làm hoàn mỹ, nhưng Ngự Thần công kích không chỉ một lần, một lớp lại một lớp, một lớp chưa xong, lớp khác đã tới, công kích Đường Phong không có thời gian để thở.
Trong mắt Huyết Thiên Hà lúc này đã xuất hiện một tia kinh ngạc, theo đạo lý mà nói, người tu luyện cảnh giới Thiên giai thượng phẩm, đúng là chỉ đi được năm mươi trượng, dù gì hắn cũng là Linh giai thượng phẩm, chút nhãn lực này vẫn phải có. Nhưng lúc này Đường Phong chỉ đạt tới Thiên giai thượng phẩm đã vượt qua tưởng tượng của hắn, đánh vỡ thường thức, thực lực mà hắn phát huy ra không phải là Thiên giai thượng phẩm có được.
Sáu mươi trượng! Sau khi hắn đi được khoảng cách này, tròng mắt hai đại cao thủ đứng đầu không chớp một cái.
Bảy mươi trượng... Tám mươi trượng... Chín mươi trượng...
Tần Thả Ca và Huyết Thiên Hà quay mặt nhìn nhau, đều nhìn thấy một tia hoảng sợ trong mắt đối phương.
Một Thiên giai thượng phẩm, lại có thể đi được tới khoảng cách chín mươi trượng, hơn nữa tuổi của hắn nhỏ như vậy, rốt cuộc hắn đã làm cách nào? Dự đoán cực hạn của hắn trước kia, không ngờ tăng gần gấp đôi.
Chín mươi trượng, đối với hai đại cao thủ đứng đầu mà nói chẳng xem vào đâu, nhưng đối với Thiên giai thượng phẩm mà nói, đây là chuyện làm cho người khác không thể tin được.
Đưa mắt nhìn lên, tuy Đường Phong không thể ứng phó phiền toái trước mắt vân đạm phong khinh như trước, nhưng cũng không tới trình độ luống cuống tay chân, tâm thần của hắn, giống như có thể phân thành vô số phần, trường kiếm run liên tục, đánh ra mỗi đạo công kích tinh chuẩn vô cùng, công kích trên đỉnh núi, đều bị hắn đánh tan, mỗi một kiếm đều ẩn chứa tinh túy của kiếm, không lãng phí nửa điểm khí lực.
Loại tình huống này, nói cách khác, chín mươi trượng vẫn chưa phải là cực hạn của Đường Phong.
- Kẻ này, thật sự khó có được!
Tần Thả Ca đánh giá hắn một câu, lúc trước hắn cứu Đường Phong, không phải xuất phát từ hảo ý, chỉ có ý tứ muốn tranh đấu với Huyết Thiên Hà mà thôi, sau đó Đường Phong đề cập đến phu nhân, Tần Thả Ca mới thân mật với Đường Phong một chút, dù sao Hỏa Phượng trong suy nghĩ của Tần Thả Ca có phân lượng không thấp.
Nhưng bây giờ, Tần Thả Ca mới chính thức phát hiện, người trẻ tuổi này đúng là kỳ tài, nếu cho hắn thêm thời gian, chỉ một chút thời gian thôi, thành tựu của hắn nhất định vượt qua mình và Huyết Thiên Hà!
← Ch. 0945 | Ch. 0947 → |