← Ch.0948 | Ch.0950 → |
Bước chân tiến lên một bước, một thanh phi đao mới lại gia nhập trận doanh, tốc độ tay của Đường Phong đã đạt tới đỉnh phong chi cảnh, lúc này lại nhanh hơn một phần, không ngờ hắn đã đột phá cực hạn.
Thời gian một năm, mỗi lần Đường Phong xông núi đều dùng ám khí, dùng tất cả sở học bình sinh học được ra để ứng phó với Ngự Thần Sơn, đạt được sự rèn luyện tốt nhất, tất cả thủ pháp ám khí mà hắn học được đều dung hợp với nhau một cách hoàn mỹ.
Hồi Toàn Kình cam đoan ám khí bay trở về vị trí cũ, Cửu Tinh Liên Châu không chê vào đâu được, nó quy định phạm vi hoạt động, thủ pháp ám khí đỉnh cấp Truy Tinh Trục Nguyệt và Thiên Y Vô Phùng đều dung hợp cùng một chỗ, tuy hai mà một.
Giống như kiếm đạo, thủ pháp ám khí của Đường Phong hiện giờ không có cố định, mọi cử động đều mượt mà, bao hàm chân lý của ám khí chi đạo, thời cơ tốt nhất, dùng lực đạo hoàn mỹ nhất kết hợp với tốc độ tinh chuẩn phóng ra.
Nói thì đơn giản nhưng làm thì rất khó, thời điểm vừa bắt đầu dùng ám khí xông núi, Đường Phong chỉ đi được đoạn đường tám mươi trượng, mới làm cho công kích của Ngự Thần tăng cường, còn kém hơn cả thành tích xông núi lần đầu tiên.
Nhưng dù sao hắn cũng xuất thân từ Đường Môn, trải qua mấy lần rút kinh nghiệm, Đường Phong vận dụng thủ pháp ám khí càng ngày càng tinh túy, càng ngày càng thuần thục, cho tới bây giờ, đã thăng hoa đến cực hạn, đạt tới độ cao khiến người ta phải quỳ bái.
Đây chính là Chư Thiên Tinh Thần sao? Đường Phong nhắm con mắt lại, nhưng chỉ nhìn thấy hơn bốn mươi thanh ám khí lóe ra hàn quang như cũ, đang bay múa xung quanh mình, giống như đang có chín ngôi sao trên trời đang phát sáng, xinh đẹp vô cùng.
Không! Đây không phải là Chư Thiên Tinh Thần, lại nói, nó chỉ là hình thức ban đầu của Chư Thiên Tinh Thần mà thôi. Uy lực và số lượng ám khí của hắn còn thua xa trình độ của Chư Thiên Tinh Thần.
Tay của mình đã đạt tới cực hạn, dù còn có thể đột phá, nhưng cũng không có khả năng đạt tới trình độ Chư Thiên Tinh Thần trong truyền thuyết! Rốt cuộc phải làm thế nào, mới có thể thi triển ra thủ pháp ám khí tuyệt thế này?
Không cần tay, mình có thể sử dụng cái gì? Dụng tâm? Tuy dụng tâm cũng có chỗ được, nhưng không có khả năng khu động toàn bộ ám khí.
- Rắc...
Có một tiếng vang nhỏ phát ra, sau khi một chuôi ám khí đánh tan một đạo công kích của Ngự Thần, đột nhiên vỡ thành hai đoạn, Đường Phong khép một tay lại, đem chuôi ám khí đứt đoạn này quay trở lại với sự khống chế ám khí của mình, biến một thanh thành hai thanh để sử dụng.
Đây là phản ứng thuần túy, không có nhiều động tác như trong suy nghĩ, tuy ám khí của Đường Phong có đẳng cấp Cương binh, nhưng va chạm với công kích của Ngự Thần trong thời gian dài, khó tránh khỏi việc tổn thất. Sau khi tình huống này xảy ra không ít, hiện tại Đường Phong đã ứng phó vô cùng thành thạo.
Đường Phong vẫn nhắm mắt tiến về phía trước một bước, lại có một thanh phi đao mới gia nhập, trăm chuôi ám khí bay múa, tràng diện vô cùng đồ sộ.
Nhưng đột nhiên Đường Phong cảm thấy bất an, đồng thời khu động trăm chuôi ám khí bay múa bên cạnh mình, đây là cực hạn của hắn. Phát hiện đây chính là cực hạn của mình, Đường Phong mới cảm thấy bất an.
Vừa rồi có một ý niệm trong đầu, tay cũng đã đạt tới cực hạn, làm thế nào thì mình mới có thể đột phá?
Cảm giác bất an này giống như một cái đại môn nặng nề, giống như nhốt Đường Phong vào một căn phòng tối đen như mực, kêu trời trời không thấu, kêu đất không nghe.
Thu phục Ngự Thần, đã không còn là mục tiêu của Đường Phong. Một năm xông núi, đã làm cho ý niệm trong đầu của hắn chếch đi, hắn muốn nhìn trộm huyền bí của ám khí chi đạo.
Càng đi trên con đường này, Đường Phong càng phát hiện mình càng nhỏ bé.
Nhìn những thủ pháp ám khí tinh diệu trước kia, hiện tại nhìn lại cảm thấy nó vô cùng thê thảm.
Trong nháy mắt đầy bất an, làm cho Đường Phong khu động trăm chuôi ám khí mất đi chính xác. Không cản hết công kích của Ngự Thần, Đường Phong đang bị vây trong bóng tối theo bản năng phát giác một tia nguy hiểm, cương khí toàn thân không tự chủ bắt đầu vận chuyển, thoát ra từ hàng triệu lỗ chân lông, bao trùm thân thể của hắn, hình thành một tầng hộ thân cương khí.
Bỗng nhiên mở to mắt, Đường Phong nhìn thấy một đạo kiếm quang trắng xóa, đánh về phía mình!
- Không tốt!
Nhìn thấy cảnh này, Tần Thả Ca cả kinh, hắn không biết vì sao đang xông núi mà Đường Phong lại thất thần, như vậy sẽ gánh phải hậu quả rất ác liệt.
Hiện tại Đường Phong đi được khoảng cách ba trăm trượng, công kích của Ngự Thần đạt tới Địa giai đỉnh phong, hơn ba trăm đạo công kích toàn lực của Địa giai đỉnh phong, nếu đánh toàn bộ lên người của Đường Phong, chỉ sợ hắn sẽ mất mạng ngay lập tức.
Dù có giật mình cũng không thể nghĩ cách cứu viện, Tần Thả Ca là Linh giai thượng phẩm, nhưng cũng không thể trong nháy mắt túm Đường Phong trở lại ngay được, chỉ có thể trơ mắt nhìn ba trăm đạo công kích kia đánh vào người Đường Phong.
Một tiếng nghiền nát rất nhỏ vang lên, đó là tiếng hộ thân cương khí bị phá hủy, đánh thân thể của Đường Phong bay ra ngoài, ngã một cái nặng nề xuống chân núi.
Tâm của Tần Thả Ca rớt xuống đáy cốc, nhịn không được thở dài một tiếng, trời cao đố kỵ anh tài, hạt giống tốt như vậy lại bị hao tổn ở chỗ này.
Đã hơn một năm, tuy hắn và Đường Phong không có nói thêm điều gì, cũng có thể là vì quan hệ với Hỏa Phượng, thứ hai là người trẻ tuổi Đường Phong cho hắn ấn tượng không tệ, cho nên không muốn uổng mạng ở nơi đây.
Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Đường Phong ngã xuống núi lại không chết, đang từ từ bò dậy, tay che ngực, sau đó kinh ngạc nhìn Ngự Thần Sơn cả nửa ngày, lúc này mới di chuyển bộ pháp quay về.
Đợi đến khi Đường Phong đi đến trước mặt mình, Tần Thả Ca mới ngạc nhiên nhìn hắn, nói:
- Ngươi không có bị thương sao?
Tại sao lại không bị thương? Hơn ba trăm đạo công kích kia đánh trúng thân thể của Đường Phong, nhưng sắc mặt của hắn chỉ tái nhợt, còn lại thân thể không có chút vết máu nào. Cương khí hộ thể của Thiên giai thượng phẩm, không có khả năng chống cự lại nhiều công kích như vậy.
- Thể chất của vãn bối tráng kiện hơn người thường một chút, không có trở ngại gì, cảm tạ tiền bối quan tâm!
Đường Phong vừa nghĩ, vừa thuận miệng trả lời.
Thân thể đã rèn luyện đến cực hạn, vào đúng lúc này đã nổi lên tác dụng, cộng thêm Bất Phôi Giáp trên người cũng cứu hắn một mạng, nếu không có Bất Phôi Giáp, lúc nãy chắc chắn sẽ bị thương nặng.
- Cho ta xem xem!
Tần Thả Ca cảm thấy không yên lòng, thần thái của hắn vẫn còn hoảng hốt, còn tưởng rằng đang ở trong mộng.
Đường Phong gật đầu, cũng không nói gì, sau khi Tần Thả Ca quan sát một chút, lúc này mới yên lòng, nói:
- Đúng là không có gì trở ngại, nhưng những ngày sắp tới ngươi phải nghỉ ngơi thật tốt, tạm thời không được xông núi nữa, đợi thân thể tốt hơn sẽ nói sau.
- Vâng!
Đường Phong trả lời một tiếng, sau đó tìm một chỗ khoanh chân ngồi xuống, có điều lúc này, hắn lại ngồi cách hai đại Linh giai thượng phẩm trăm trượng.
Vừa rồi bị mấy trăm đạo công kích của Ngự Thần đánh trúng thân thể, đột nhiên Đường Phong có một cách nghĩ không thể tưởng tượng.
Thủ pháp sử dụng ám khí của hắn hiện giờ không có đột phá thực chất gì, chỉ có thể điều khiển ám khí bay múa xung quanh mình, chỉ sợ đã là cực hạn.
Tốc độ hai tay lại không đạt yêu cầu, vĩnh viễn không có khả năng thi triển ra Chư Thiên Tinh Thần.
Số lượng ám khí và yêu cầu của Chư Thiên Tinh Thần quá nhiều, về yêu cầu số lượng ám khí, hắn từ trên người của mình tìm được một thứ, một thứ duy nhất!
Khí!
Kỳ kinh bát mạch, 365 khí huyệt, thời điểm vừa bắt đầu tu luyện Đường Phong đã đả thông toàn bộ. Thời điểm vận chuyển hộ thân cương khí, cương khí từ trong các khí huyệt này tuôn ra, bao phủ cơ thể mình, chống cự công kích.
Nếu những khí huyệt này không tuôn cương khí ra, mà mỗi đạo khí huyệt lại khống chế một thanh ám khí, hơn nữa cộng thêm hai tay của mình...
Đột nhiên cách nghĩ này xuất hiện một cách hão huyền, nhưng thủ pháp ám khí Chư Thiên Tinh Thần kia cũng là ý nghĩ hão huyền, chưa chắc là hắn không có cơ hội thi triển ra.
Để nghiệm chứng suy nghĩ này, Đường Phong mới rời xa hai đại cao thủ Linh giai thượng phẩm, chuẩn bị bế quan tu luyện một phen.
Nếu quả thật có thu hoạch, muốn chiếm được Ngự Thần là việc trong tầm tay. Nhưng cách nghĩ dù tốt, nhưng Đường Phong biết rõ, nếu muốn thật sự thi triển ra, độ khó cũng không nhỏ hơn việc xông lên đỉnh Ngự Thần Sơn, bời vì yêu cầu tâm thần thật sự quá cao.
Tâm thần trọn vẹn muốn phân thành vài trăm phần, mới có thể khống chế chuẩn xác vài trăm đạo cương khí, nhiều chuôi ám khí như vậy.
Dù sao cũng phải thử một lần, không thu phục được Ngự Thần, là vì chưa luyện được thủ pháp ám khí tuyệt thế này.
Liên tiếp một tháng, Đường Phong ngồi một chỗ không nhúc nhích, biểu lộ an tường, vững như bàn thạch, ngay cả khí tức cũng yên tĩnh như nước giếng, không có chút biến hóa.
Trong thời gian một tháng, Tần Thả Ca và Huyết Thiên Hà xông núi không ít lần, sau khi tìm được phương pháp xông núi, hai đại cao thủ đứng đầu này mỗi lần đều tiến được thêm vài bước, nhưng càng đi tới, cần phải ứng phó càng nhiều công kích, bọn hắn cũng cảm thấy ứng phó không nổi, cho nên dù thời gian đã qua rất lâu, bọn họ vẫn chỉ đi được sau trăm năm mươi trượng mà thôi, khoảng cách đến đỉnh núi còn một phần ba lộ trình.
- Tại sao nhiều ngày như vậy mà hắn vẫn không xông núi nhỉ?
Sau khi xông núi trở về, Tần Thả Ca nhìn về phía Đường Phong cách đó trăm trượng, cảm thấy có chút lo lắng.
Đã lâu chưa nói chuyện với nhau, đợi ở chỗ này cũng có chút nhàm chán, mỗi lần như thế Huyết Thiên Hà và Tần Thả Ca lại nói với nhau vài câu, lúc này cũng không ngoại lệ.
- Nghé con mới đẻ không sợ cọp, chỉ trải qua một lần kinh nghiệm sinh tử mới có thể mài luyện ra nhuệ khí, hắn đang sợ, cho nên không dám xông lên nữa.
- Thiên Hà huynh nghĩ vậy sao?
Tần Thả Ca cười một tiếng.
- Lão đệ ta lại nghĩ ngược lại!
- Ah? Ngươi biết hắn tại sao hắn không lại xông núi sao?
- Lão đệ không phải là con giun trong bụng hắn, làm sao ma biết rõ như thế chứ? Nhưng một tháng trước khi hắn trở về, nhìn thần sắc của hắn, hình như không phải hắn sợ, mà là có tâm đắc cảm ngộ.
- Ta và ngươi ở đây trong thời gian dài như vậy, tại sao thấy ta và ngươi lại không có tâm đắc gì cả hế?
Huyết Thiên Hà xùy một tiếng.
Tần Thả Ca lại nói:
- Thiên Hà huynh quên rồi sao? Phương pháp xông núi chính xác, là hắn do hắn tìm ra, nếu không phải hắn tâm linh linh mẫn, chỉ sợ ta và ngươi vẫn đang bồi hồi ở khoảng cách năm trăm trượng đấy.
- Đấy là việc nhỏ! Nếu ta muốn vẫn có thể làm được mà?
Huyết Thiên Hà cũng không chịu thua.
- Lão đệ có một dự cảm, chỉ sợ chủ nhân của Thần binh này không ứng trên người ta và ngươi a.
- Ta và ngươi đều hiểu rõ, thu phục được Ngự Thần, chưa hẳn đã là chuyện tốt.
Huyết Thiên Hà kinh ngạc nhìn đỉnh Ngự Thần Sơn.
- Nếu ngươi coi trọng hắn, tại sao không nói rõ với hắn?
Tần Thả Ca cười khổ một tiếng:
- Nói rõ ràng sao? Nói nhiều sẽ làm hắn hiểu lầm, không bằng thuận theo, Thần binh thông linh, sẽ tự chọn chủ, không phải việc ta có thể can thiệp... Ô?
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên Đường Phong ở cách đó trăm trượng có động tĩnh, đây là động tĩnh đầu tiên trong một tháng nay.
Cảm nhận được một cổ cương khí chấn động truyền đến, Tần Thả Ca quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Đường Phong vẫn nhắm mắt khoanh chân ngồi đó, chỉ thấy trước mặt hắn xuất hiện một chuôi phi đao, chuôi phi đao này đang trôi nổi trên không trung, không thấy hai tay của Đường Phong có động tĩnh gì, nhưng chuôi phi đao này ở trong không trung linh hoạt đến cực điểm, bay múa, điều khiển dễ dàng.
Sau một khắc, lại một chuôi phi đao xuất hiện, hai chuôi phi đao chuyển động xung quanh Đường Phong, giống như bướm đang tranh giành hương hoa.
Chuôi thứ ba, chuôi thứ tư...
Phi đao càng ngày càng nhiều, thân thể Đường Phong không mảy may động đậy, hai cánh tay của hắn cũng bất động, đặt ở trước bụng, phi đao xếp thành hàng trước mặt hắn, giống như bị lực lượng nào đó dẫn dắt, lại có thêm một chuôi phi đao bay lên, gia nhập vào trận doanh của những thanh phi đao trước đó.
Chỉ trong thời gian nửa nén hương ngắn ngủi, có rất nhiều chuôi phi đao đang bay múa xung quanh hắn, hơn nữa số lượng còn đang gia tăng thêm.
Nhưng chuôi phi đao này như xuyên thủng không trung, mang theo tiếng xé gió, ở xa nhìn thấy, chúng đang bao phủ lấy cả người Đường Phong vào trong, giống như tường đồng vách sắt bảo hộ lấy hắn.
- Chuyện này...
Tần Thả Ca trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Huyết Thiên Hà cũng mở to mắt.
Nhãn lực của hai người này không tầm thường, tuy khoảng cách là vài trăm trượng, nhưng cũng minh bạch chuyện gì đang diễn ra.
Tác động phi đao bay múa, chính là cương khí đang tuôn ra từ thân thể của Đường Phong! Từng đạo cương khí này tuôn ra từ các khí huyệt, mãnh như sợi tơ, kết nối với phi đao, đang kéo phi đao bay múa.
Hai người chưa bao giờ nghĩ tới, có người có thể điều khiển cương khí đến trình độ tinh tế như vậy! Đây không phải là chuyện mà con người có thể làm, tuy nhìn thì đơn giản, nhưng muốn thao tác, tâm thần phải chịu tải rất lớn, hơn nữa trình độ khống chế cương khí phải đạt tới cực hạn mới thành.
← Ch. 0948 | Ch. 0950 → |