← Ch.0962 | Ch.0964 → |
Thi thể Kiếm Thần Âu Dương Tử!
Đường Phong mang ra từ Cửu Tinh Hàn Đàm, thân là Kiếm Thần, chết nơi tha hương, đúng ra nên chôn tại chỗ, bày tỏ sự tôn trọng đối với người chết.
Hắn từ trên người Kiếm Thần tìm ra huyền bí của cảnh giới Thiên Kiếm, nếu cứ như vậy mà chôn, Đường Phong không làm được, mà hắn lại là tổ tiên của Âu Dương, mang về cho Âu Dương xử lý cũng không tính là thất lễ.
Đường Phong không tinh thông kiếm đạo, nhưng cũng từ trên người Kiếm Thần đạt được nhiều lợi ích, Âu Dương Vũ si mê kiếm, tất cả sở học bình sinh đều là kiếm, chắc chắn thu hoạch của hắn sẽ lớn hơn.
Khi thi thể Kiếm Thần xuất hiện, Âu Dương Vũ ngây người.
Toàn bộ tinh khí thần của hắn, giống như bị cỗ thi thể trước mắt này hấp dẫn, ánh mắt ngốc trệ, không chỉ hô hấp mà ngay cả nhịp tim cũng không tra ra được.
Còn Tàng Phong kiếm bên hông của hắn, phát ra tiếng ông ông không ngớt.
Tàng Phong vốn là bội kiếm của Âu Dương Tử, hôm nay lại được nhìn thấy chủ nhân, phản ứng như vậy cũng là bình thường.
Đường Phong không dám quấy rầy Âu Dương Vũ, hiện tại hắn đang từ trên người Kiếm Thần ngộ ra được một ít huyền bí gì đó, một khi bị quấy rầy hậu quả không thể đoán được.
Lén lút đi ra ngoài, Đường Phong lại đi trở về sân viện của mình.
Sau ngày Tàng Phong gây ra ít động tĩnh khi được tu bổ xong, Dược Thần Tông được yên tĩnh trong mấy ngày.
Mọi người của Thiên Tú đều đang bế quan tu luyện trong Sơn Hà Đồ, Đường Phong cũng đang nghiên cứu cách chế tác Khổng Tước Linh, Âu Dương Vũ thì vẫn tìm hiểu kiếm đạo, Mạc Lưu Tô và Thi Thi đang luyện dược, trừ hai trăm người Bạch Đế thành vội vội vàng vàng ra, Dược Thần Tông không xảy ra chuyện gì cả.
Mỗi ngày Đường Phong đều đến bên cạnh hàn đàm để quan sát biến hóa của các thanh Thiên binh, sau khi được ngâm mấy ngày, tính chất của Đại Tâm Băng Diễm ẩn chứa trong nước hàn đàm đã dung nhập vào trong các thanh Thiên binh, chỉ cần đợi mấy ngày nữa, lại nhờ Hắc Phượng đốt cháy, có thể kiếm trả xem chúng có tư cách trở thành Thứ Thần binh hay không.
Đường Phong đã nghiên cứu ra chút đầu mối về Khổng Tước Linh.
Thế giới này khác với thế giới của hắn trước đây, nếu như chỉ làm theo cách chế tác Khổng Tước Linh trong Đường Môn Ám Khí Phổ, với trình độ của Đường Phong cũng có thể tùy tiện làm ra. Nhưng hắn muốn chế tác ám khí có thể sinh ra uy hiếp với cả cao thủ Linh giai.
Nhất định phải phải dùng linh thú nội đan và linh thạch, hơn nữa càng cao càng tốt! Nếu lợi dụng năng lượng trong nội đan và linh thạch gia tăng lực sát thương cho ám khí, Đường Phong đang cân nhắc, nói cho cùng, tất cả đều dựa vào trận pháp!
Muốn đem vô số trận pháp nhỏ, khảm nạm vào trong ám khí, đây tuyệt đối là kỹ thuật sống, chỗ khó chính là, dù Đường Phong là một xảo thủ, cũng không dám nói thành công trăm phần trăm.
Sau khi quyết định chế tác Khổng Tước Linh, Đường Phong khoanh chân ngồi trong sân viện một ngày một đêm, cho đến khí tinh khí thần hoàn toàn an tĩnh lại, mới bắt đầu động thủ chế tác.
Mắt phải biến thành đỏ bừng, điều động lực lượng Hỏa hệ cương tâm, tay phải phát ra một đọa hỏa diễm, Đường Phong cầm chặt cục khoáng thạch được Hỏa Phượng dung luyện, sau khi hòa tan chúng, sau đó chia chúng thành hai phần.
Lấy một phần trong đó, tiếp tục hòa tan, sau đó dựa trí nhớ trong đầu của mình về Khổng Tước Linh, miêu tả hình dạng. Chỉ riêng điểm này, Đường Phong hoàn thành rất dễ dàng.
Nhưng đồng thời với việc miêu tả hình dạng, Đường Phong khắc lên trên đó rất nhiều trận pháp cực nhỏ.
Đột nhiên tâm thần chia thành vô số phần, kinh nghiệm lúc trước khi xông lên Ngự Thần Sơn, từng sợi cương khí từ trong khí huyệt tuôn ra, dưới sự khống chế của Đường Phong, hoàn mỹ khắc trận pháp lên trên kim loại.
Khổng Tước Linh chế tác cho Lưu Tô sư tỷ và Thi Thi, hai người đều là nữ tử, Đường Phong biết không thể chế tác quá lớn. Cho nên Khổng Tước Linh hiện giờ chỉ có hình dáng ban đầu, hình dáng của nó không lớn hơn nửa nắm tay.
Muốn khắc nhiều trận pháp tinh diệu lên trên một đồ vật nhỏ như thế này, còn phải làm cho những trận pháp này hô ứng lẫn nhau, độ khó không nhỏ.
Nói ngắn gọn, đây là công việc đòi hỏi sự tinh tế, không phải đơn giản nhẹ nhõm như ngăn cản mấy trăm đạo công kích trong lúc xông núi ở Ngự Thần Sơn.
Lần đầu tiên Đường Phong thử, cũng chỉ kiên trì được mười tức là thất bại.
Vừa khống chế lực lượng Hỏa hệ cương tâm miêu tả hình dáng Khổng Tước Linh, vừa phải dùng cương khí trong khí huyệt khắc trận pháp lên đó, chỉ cần sai lệch một chút, Khổng Tước Linh sẽ không thành hình, lộ tuyến trận pháp khắc trên đó cũng không được hoàn thành.
Có kinh nghiệm như vậy, Đường Phong cải biến phương pháp, khống chế miêu tả hình dáng của Khổng Tước Linh vẫn là bước đầu tiên, sau đó đợi đến lúc nhiệt độ hạ thấp, mới khắc lộ tuyến trận pháp lên, bởi như vậy, thời điểm hình dáng của đồ vật thành hình, lộ tuyến trận pháp cũng không vì nhiệt độ cao mà sinh biến hóa.
Đây là phương pháp có thể thực hiện được, nhưng cũng phải biết cách nắm bắt thời cơ vô cùng tinh diệu, không thể chênh lệch mảy may, Đường Phong khống chế càng ngày càng cẩn thận hơn nhiều.
Vừa bắt đầu một hai ngày, thủ pháp của Đường Phong biến hóa về chất, vô số lần nếm thử, vô số lần thất bại, cũng may dù thất bại, tài liệu vẫn còn, chỉ cần làm lại lần nữa, cũng không bị lãng phí.
Đường Phong không nóng nảy, hắn biết chuyện này càng sốt ruột, càng dễ phạm sai lầm, muốn nhanh phải bình tâm tĩnh khí, khi đó mới làm được.
Hai ngày thoáng cái đã qua, Đường Phong dần dần quen tay, làm tất cả những việc này rất nhẹ nhõm, dễ như trở bàn tay.
Khổng Tước Linh trên tay hắn đã hoàn toàn thành hình, mấy chục trận pháp cực nhỏ trong đó cũng đã gần hoàn thành, nhưng vì thời gian chuyên chú rất dài nên tâm thần của Đường Phong hao tổn cực lớn, mồ hôi đầy người, hội tụ thành từng giọt, rơi xuống tầm mắt, Đường Phong không dám đưa tay ra lau, con mắt vẫn mở to cẩn thận cảm giác tình huống bên trong Khổng Tước Linh, cương khí từ khí huyệt tuôn ra càng lúc càng nhỏ.
Trận pháp bên trong, đã hoàn thành chín thành, chỉ cần khắc thêm một chút là có thể hoàn thành công việc, thành bại ngay trong lần này, Đường Phong dám chủ quan sao?
Đúng lúc này, bở vai của hắn trầm xuống, không biết bị ai tát một cái.
Lực đạo cái tát này không quá lớn, nhưng Đường Phong đang ở trong trạng thái không thể bị quấy rầy, một tát này, cương khí khẽ động, trận pháp bên trong Khổng Tước Linh sắp hoàn thành, lúc này bị phá hư.
Mặt Đường Phong đen lại, ngẩn mạnh đầu lên, nhìn chằm chằm vào người tới.
Sau lưng là một nữ tử mặc quần áo hỏa hồng, chính là Hỏa Phượng.
Hỏa Phượng ngạc nhiên nói:
- Ồ, tiểu tử, sao ngươi lại nhìn ta như vậy?
- Phu nhân, ngươi muốn gì?
Đường Phong nghiến răng nghiến lợi, hỏi.
- Tu luyện chán quá, tìm người giúp ta luyện chiêu, hiện tại chỉ có ngươi là nhàn rỗi, bổn phu nhân đến tìm ngươi.
Hỏa Phượng nhìn Đường Phong, lại nhìn đồ vật trong tay của hắn, lập tức phát giác, xem ra mình không cẩn thận phá công việc của hắn, nhìn thần sắc của hắn, chắc là đã không thành công rồi.
Tuy trong lòng áy náy, nhưng Hỏa Phượng không biết xấu hổ, giả vờ như không biết.
Đường Phong gật đầu, từ từ đứng dậy:
- So chiêu đúng không, được, ta với phu nhân so chiêu.
Những lời này đằng đằng sát khí, Hỏa Phượng càng chột dạ.
Bên ngoài Dược Thần Tông, Đường Phong và Hỏa Phượng đại chiến một phen, bị hung hăng chà đạp. Tuy hiện giờ Đường Phong tấn chức Linh giai hạ phẩm, nhưng hắn không sử dụng Thần binh Ngự Thần, hắn dùng thực lực của riêng mình, cho nên không đánh lại Hỏa Phượng.
Đường Phong bị dọn dẹp, Hỏa Phượng cũng không được tốt lắm.
Căm tức Hỏa Phượng phá hủy tâm huyết của mình, Đường Phong ra tay không chút cố kỵ, tập kích ngực, ra tay âm hiểm, bản thân chịu đòn, đánh tới cuối cùng, mặt phu nhân hồng lên.
Cổ ác khí trong lòng tan biến, Đường Phong trở về trong sân viện của mình, dọn dẹp tài liệu một chút, chạy vào trong phòng, cảm thấy có chút lo lắng, viết chữ dán lên cửa, trên đó viết rằng: bế quan, không có việc gì đừng làm phiền!
Lúc này có người nào tới quấy rầy hắn được sao?
Vận công khôi phục cương khí, lúc này mới bắt tay vào chế tác Khổng Tước Linh.
Có kinh nghiệm sắp thành công lần đầu tiên, hiện tại Đường Phong chế tác càng thuận buồm xuôi gió, trước sau chỉ hai canh giờ, đã sắp khắc trận pháp thành công.
Hô hấp tim đập vô cùng bình tĩnh, Đường Phong cảm thấy sắp hoàn thành trận pháp trong Khổng Tước Linh.
Chín thành, chín thành năm, chín thành chín...
Chỉ còn kém một đạo cuối cùng.
Đột nhiên có một tiếng Phượng gáy thê lương từ bên ngoài truyền tới, tâm can Đường Phong nhảy lên, động tác cứng ngắc, kinh ngạc nhìn Khổng Tước Linh sắp hoàn thành trong tay, suýt nữa hắn thổ huyết.
Tại sao lại như vậy? Mỗi lần đến thời khắc cuối cùng, luôn bị quấy rầy.
Lại một tiếng Phượng gáy truyền tới, hơn nữa còn rất thê lương.
Đường Phong xoay mình đứng lên, vội vàng chạy ra ngoài. Tiếng Phượng gáy này là của Hắc Phượng, trước sau đã gáy hai lần gấp rút như thế, chắc chắn là bị thương.
Bây giờ thực lực của Hắc Phượng không thấp, hơn nữa hình thể cũng không nhỏ, không thích hợp giữ bên cạnh, cho nên Đường Phong không quản nó, cho nó bay tới bay lui bên ngoài, tâm thần của mình và nó tương thông, thời điểm cần sẽ triệu hoán nó đến là được.
Nhưng không nghĩ tới Hắc Phượng lại bị thương.
Vốn Đường Phong cho rằng Hắc Phượng gặp phải linh thú cường đại, tranh đấu bị thiệt, bởi vì linh thú trong Bạch Đế Bí Cảnh không ít, linh thú Thất giai Bát giai không chỗ nào không có.
Nhưng làm cho Đường Phong muốn mắng chửi, thời điểm khi xông ra khỏi Dược Thần Tông phát hiện có chút không đúng.
Chẳng những tiếng Phượng gáy hấp dẫn Đường Phong, mà tất cả đệ tử Bạch Đế thành đều chạy ra, Đường Phong đi tới, nhìn thấy đám đệ tử Bạch Đế thành đang đứng trước Dược Thần Tông, chỉ trỏ về hướng đông bắc.
Đó là hướng của Hắc Phượng, nhưng ở sau lưng Hắc Phượng, có một đám người theo sát, Đường Phong liếc mắt nhìn qua, phát hiện những người này cũng phải hơn bốn năm mươi người, hơn nữa những người này đang đuổi theo Hắc Phượng không bỏ, các loại kiếm khí đao mang chưởng phong bóng roi đều nện lên Hắc Phượng.
Nếu không phải Hắc Phượng nhạy bén, biết trốn tránh những công kích này, bằng không đã bị đánh hạ.
Thần sắc Đường Phong ngưng trọng, những người đuổi theo sau lưng Hắc Phượng hiển nhiên không phải là linh thú hóa hình. Trong Bạch Đế Bí Cảnh không có nhiều như vậy, hơn nữa bọn chúng không có khả năng kết bè kết đội cùng hành động.
Vậy những người này xuất hiện từ đâu? Nơi này là Bạch Đế Bí Cảnh a, không phải Linh Mạch Chi Địa bình thường, trừ Bạch Đế Ấn có thể mở ra, không còn cách nào mở nó ra nữa cả.
Lúc đang nghi hoặc, Hắc Phượng đã vọt tới trước mặt Đường Phong, hai cánh mở ra đáp xuống, trốn sau lưng Đường Phong, trong miệng kêu to không thôi, giống như đang tố cáo mình bị ủy khuất thế nào, bảo Đường Phong làm chủ cho nó.
Đường Phong híp mắt, đằng đằng sát khí ngăn ở trước Dược Thần Tông.
Hắc Phượng bị thương, tuyệt đối là do những người này công kích, gián tiếp quấy rầy mình chế tác Khổng Tước Linh, Đường Phong không nhịn được nữa.
Những người đang đuổi theo Hắc Phượng cũng phát hiện tình huống ở Dược Thần Tông, dừng lên trên không trung, nghi hoặc nhìn qua.
Đường Phong nhận thấy những người này không phải là cùng một phe, mà phân thành hai nhóm, riêng phần mình chiếm ở một bên, có chút hương vị giằng co.
- Ai dám khi dễ sủng vật của bổn thiếu gia, nhanh chóng lăn xuống đây nhận cái chết!
Đường Phong căm tức, không muốn khách khí với những người này.
Lời kia vừa thốt ra, hai đội ngũ đều giật mình, hiển nhiên không nghĩ tới thượng cổ linh thú lại có chủ nhân. Đột nhiên một cô gái ở bên trái, hai mắt nhìn Đường Phong mở miệng nói:
- Đường công tử?
- Ân?
Đường Phong nhìn về nơi phát ra âm thanh, lập tức há hốc mồm.
Nữ nhân này không phải người khác, chính là hộ pháp Thiên Thánh Cung Tô Luyến Thủy! Mà ở bên cạnh nàng, tất cả đều là những gương mặt quen thuộc, những người này chính là đệ tử Thiên Thánh Cung.
- Ta nói là ai, nguyên lai là tên nghiệt súc này! Lão phu tìm kiếm ngươi bao lâu nay, không nghĩ tới lại gặp được ngươi ở nơi này.
Một âm thanh từ bên phải truyền ra, ngữ khí bất thiện.
Đường Phong quay đầu nhìn lại, càng kinh ngạc.
Bên này cũng là người quen, Lý Thiên Cừu của Huyết Vụ Thành, còn có Hứa Cửu Châu.
Đuổi theo đánh Hắc Phượng, lại là người của Thiên Thánh Cung và Huyết Vụ Thành! Trong nháy mắt Đường Phong cảm thấy chuyện này có điểm không thích hợp.
Nơi này là Bạch Đế Bí Cảnh, nếu chỉ có một hai người không cẩn thận xông vào, còn có thể giải thích là trùng hợp, nhưng bốn năm mươi người cùng tiến vào thì nên gọi là gì?
Chẳng lẽ cửa vào đã không cần Bạch Đế Ấn để mở, cho nên ai cũng có thể xâm nhập vào trong Bạch Đế Bí Cảnh?
Đường Phong không hiển nguyên nhân trong đó, nhưng nhất định Tô Luyến Thủy biết rõ, chỉ cần hỏi nàng là sẽ rõ thôi.
Đáng tiếc Lý Thiên Cừu không có ý định cho Đường Phong cơ hội mở miệng hỏi, lần trước hắn ở Đào Nguyên ăn thiệt thòi lớn, thủ hạ đệ tử tử vong vô số, cho dù Đường Phong có hóa thành tro hắn cũng nhận ra.
Hiện tại cừu nhân gặp mặt, liền đỏ mắt, trong lòng chỉ nghĩ phải giết chết Đường Phong rửa sạch hổ thẹn trước kia.
- Tô cô nương, ân oán của ta và ngươi tính toán sau, đợi lão phu lấy mạng tiểu tử này trước. Lần trước ở Đào Nguyên, hắn đã cho ta và ngươi một phần đại lễ, cũng được coi là cừu nhân của ngươi.
← Ch. 0962 | Ch. 0964 → |