Vay nóng Tinvay

Truyện:Vô Thường - Chương 0992

Vô Thường
Trọn bộ 1239 chương
Chương 0992: Gieo gió gặt bão
0.00
(0 votes)


Chương (1-1239)

Siêu sale Shopee


- Nói một cách khác... Nếu lúc này vãn bối giết toàn bộ người của tiền bối ở đây, đó cũng là do tiền bối gieo gió gặt bão sao? Thực lực thấp kém, người mạnh làm vua.

Sát cơ trong mắt Đường Phong lóe lên.

- Càn rỡ!

Tư Đồ Tinh phẫn nộ không thôi, nói:

- Chớ cho rằng thần thức cường đại là muốn làm gì thì làm, ngươi chỉ là một tiểu tử Linh giai hạ phẩm, ít làm càn đi!

Vừa rồi hắn đối chiến thần thức bị thiệt thòi, nghẹn một bụng lửa giận, hiện tại nhìn thấy thái độ của tiểu tử này quá hung hăng càn quấy, hắn làm sao chịu được? Nếu không phải có chỗ cố kỵ, hắn đã sớm tiến lên giết Đường Phong rồi.

Tư Đồ Thịnh cười lạnh, nói:

- Nếu các hạ cảm thấy có phần thực lực này, cũng có thể giết sạch chúng ta, chúng ta sẽ không oán hận một câu, chỉ trách mình học nghệ không tinh! Nhưng các hạ có phần bổn sự này sao?

- Ngươi đoán đi?

Lông mày Đường Phong nhíu lại.

Tư Đồ Thịnh hít sâu một hơi, quay đầu nhìn một tên đệ tử Linh giai hạ phẩm bên cạnh mình, nhìn hắn nháy mắt ra hiệu, nói:

- Đi qua tiếp vị cao thủ của Đường gia bảo này đi! Cho hắn nhìn xem chênh lệch giữa Tư Đồ gia và hắn là bao nhiêu.

- Vâng!

Tên Linh giai hạ phẩm này lĩnh mệnh, nhe răng cười cười đi về phía Đường Phong.

Vừa rồi Đường Phong nói ẩu nói tả, chẳng những chọc Tư Đồ Tinh tức giận, ngay cả bọn hắn cũng vô cùng tức giận. Tư Đồ gia là gì? Đó là gia tộc cổ xưa truyền ngàn năm, mặc dù ở thế giới bên ngoài, cũng được xem là gia tộc thượng đẳng, có thể để ý đến tiểu thế lực như Đường gia bảo, đó là phúc khí của Đường gia bảo, bọn người này không biết trời cao đất rộng, không những dám cự tuyệt phần ban ân này, còn dám ra tay giết người! Hiện tại còn nghênh ngang chạy tới đây, đúng là không biết sống chết mà.

Chẳng lẽ người trong Linh Mạch Chi Địa, tất cả đều là loại không có đầu óc như tên này sao?

Thời điểm tên Linh giai hạ phẩm này đi về phía Đường Phong, con mắt Tư Đồ Thịnh và Tư Đồ Tinh híp lại, không nháy mắt một cái nhìn chằm chằm vào Đường Phong.

Nói thật, vừa rồi Tư Đồ Thịnh chửi bới Đường gia bảo, cũng là vì muốn gây dựng hình tượng vô địch cho mình và người của mình mà thôi, hắn biết rõ người trẻ tuổi này dám một thân một mình đi tới nơi này, chỉ sợ là có bản lĩnh thật sự, vừa rồi nhìn trên phương diện thần thức đã có thể nhìn ra công phu của hắn tuyệt đối không kém.

Nhưng đối phó với một người như vậy, mình không thể tự mình lên sân khấu được, làm như vậy sẽ làm mất uy nghiêm thể diện của Tư Đồ gia. Cho nên hắn mới phái một tên đệ tử Linh giai hạ phẩm đi ra, thực lực cả hai tương đương nhau, cũng không tính là làm nhục bản thân mình, đối phương thua cũng lấy cớ, thứ hai thừa dịp Đường Phong chiến đấu, nhìn trộm bổn sự của hắn.

Bàn tính của Tư Đồ Thịnh rất tốt, nhưng sự thật lại không phát triển giống như trong tưởng tượng của hắn.

Trong tưởng tượng của hắn, ít nhất hai người phải đại chiến trong thời gian một nén hương mới phân ra thắng bại, dù sao tên đệ tử Linh giai hạ phẩm mình chọn ra, thực lực cũng không tính là yếu, thời gian tấn chức Linh giai cũng được chín năm, dưới sự bối dưỡng của gia tộc, mắt thấy sắp trùng kích Linh giai trung phẩm, hắn lại trải qua vô số lần đại chiến sinh tử, có thể nói trong hàng ngũ Linh giai hạ phẩm khó tìm được người là đối thủ của hắn, vừa thấy mặt, hắn đã có thể giải quyết địch nhân rồi.

Tư Đồ Thịnh lựa chọn người này xuất hiện, là đã cho Đường Phong rất nhiều mặt mũi. Đường Phong chỉ mới hơn hai mươi tuổi, cho dù tư chất xuất chúng, dù có thể đánh thắng tên đệ tử này, chỉ sợ cũng phải trả cái giá khá lớn mới được.

Nhưng chính vào thời điểm Tư Đồ Thịnh híp mắt quan sát, hắn phát hiện Đường Phong đã thoáng một cái, phát tán sát cơ hóa thành thực chất của mình ra, nhưng nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa, làm cho mọi ngươi ở đây cảm thấy lạnh buốt tay chân.

Thời điểm này, tên đệ tử Tư Đồ gia đã chạy tới trước mặt Đường Phong, vận chuyển cương khí của Linh giai hạ phẩm, định ra tay. Nhưng Tư Đồ Thịnh chờ thật lâu, tên đệ tử này vẫn chưa ra tay, ngược lại vẫn đứng ở đó, không nhúc nhích.

Làm trò quỷ gì thế? Tư Đồ Thịnh thầm mắng.

Nhưng khi đưa mắt nhìn Đường Phong, con mắt Tư Đồ Thịnh mở to! Hắn phát hiện, không biết vào lúc nào mà trên tay của người trẻ tuổi kia xuất hiện một thanh trường kiếm, một thanh trường kiếm màu bích lúc, trên thân trường kiếm tỏa ra màu sắc yêu dị.

Tư Đồ Thịnh có thể khẳng định, vào một tức trước, trên tay của người trẻ tuổi kia không cầm cái gì, nhưng bây giờ, chuôi trường kiếm bích lục này đột nhiên xuất hiện, giống như hắn đã cầm nó trên của hắn từ lâu lắm rồi.

Điều này làm cho da đầu của Tư Đồ Thịnh run lên kịch liệt, dù gì hắn cũng làm cao thủ Linh giai trung phẩm đỉnh phong, nhưng lại không phát hiện Đường Phong cầm thanh kiếm này trên tay lúc nào, càng không phát hiện chuôi kiếm này được hắn giấu ở đâu.

Biến cố xuất quỷ nhập thần này, làm cho tất cả mọi người sởn hết cả gai ốc.

Thanh trường kiếm này không có khả năng từ hư vô xuất hiện, vậy lời giải thích duy nhất đó là hắn rút ra từ nơi nào đó, vừa mới cảm nhận được một cổ sát cơ từ hắn, tâm thần của mình đã bị hấp dẫn, có thể vì thế mà bỏ qua chi tiết này.

Nhưng dù vậy, Tư Đồ Thịnh cũng kinh hãi tốc độ rút kiếm của Đường Phong.

- Tư Đồ trưởng lão, lần này có tính là gieo gió gặt bão không?

Đường Phong hất trường kiếm lên, đem ánh mắt nhìn về phía Tư Đồ Thịnh đang khiếp sợ.

- Cái gì?

Tư Đồ Thịnh hồ nghi nên hỏi lại.

Lời nói vừa dứt, một tiếng vang rất nhỏ truyền tới, sau đó là một tiếng phốc, một màn khó tin đã xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.

Tên đệ tử chạy đến trước mặt Đường Phong, vận chuyển cương khí toàn thân, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, đột nhiên cái cổ bắn ra một chùm huyết vụ, huyết vụ đỏ tươi này phun ra như suối nên rất đồ sộ, máu của hắn nhuộm đỏ mặt đất phạm vi mấy trượng, trên mặt đất đầy hoa máu.

Mà Đường Phong đứng ngay trước mặt hắn, ngay cả cương khí cũng không dùng tới, huyết vụ phun ra, giống như bị một bình chướng vô hình ngăn cản, tản ra hai bên.

Từ trong yết hầu của tất cả đệ tử Tư Đồ gia phá ra một tiếng nuốt nước bọt rất gian nan, nhìn chằm chằm vào tên đệ tử ngã xuống đất.

Đám người đứng ngoài xem đã sợ hãi, sắc mặt đám đệ tử Linh giai hạ phẩm còn lại nhìn Đường Phong rất sợ hãi, trong đôi mắt đầy kinh hoàng, lúc này cả Tư Đồ Thịnh và Tư Đồ Tinh cũng không ngoại lệ, bởi vì ngay cả bọn chúng, cũng không nhìn thấy được Đường Phong ra tay thế nào để giết chết đệ tử gia tộc mình.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1239)