← Ch.1004 | Ch.1006 → |
Bịch một tiếng, Đường Phong bị ngã trên mặt đất, gáy và mặt đất tiếp xúc nhau vang lên một tiếng động.
Dung Thiếu nãi nãi cưỡi ở trên người hắn, hai chân quắp vào hông hắn, hai tay chụp vào giữa ngực Đường Phong, cố sức cào cấu làm cho Đường Phong cảm nhận được sự đau đớn, móng tay dài nhỏ kia lưu lại trên da vết tích rõ ràng, quần áo nhanh chóng bị xé toạc ra không còn một mảnh, nhưng mà còn chưa hết, khóe miệng của Dung Thiếu nãi nãi lại tràn ra máu tươi, thi nhau rơi xuống thánh thót, nước bọt cùng máu tươi từ khóe miệng trào ra hòa cũng một chỗ tạo thành hỗn hợp giống như là những sợi tơ đỏ được nối liền với nhau.
Ô ... ô ...
Trong miệng Dung Thiếu nãi nãi phát ra âm thanh mơ hồ rên rỉ liên tiếp, thân thể vô thức giãy giụa, trước sau vẫn không tìm được nơi phát tiết, làm cho nàng gấp tới độ hung hăng cắn trên mặt Đường Phong một cái.
Một phát cắn này có chút mạnh, Đường Phong cảm thấy gương mặt mình rát như bị thiêu đốt.
Dù sao đi nữa cũng đã tới bước này rồi, có phá hủy danh dự không cũng không quan trọng nữa, phòng tuyến cuối cùng trong tâm lý Đường Phong đã triệt để tan vỡ.
Hai tay đặt lên bả vai của Dung Thiếu nãi nãi, Đường Phong chỉ hơi dùng sức một chút liền đẩy ngã được nàng xuống mặt đất, sau đó nhanh chóng lột sạch quần áo của nàng.
Thân thể đẫy đà nở nang hiện ra trước mắt Đường Phong, trước mặt hắn là một thân thể hoàn mỹ như tác phẩm nghệ thuật, ở trên bộ ngực mềm mại điểm xuyến hai hạt đỏ sẫm mê luyến, eo thon không có một tí tì vết, bắp đùi trắng nõn quấn bên hông Đường Phong, không ngừng mơn trớn giãy dụa nhẹ nhàng, thanh âm ư ử trong miệng phát ra làm cho người ta vừa yêu thương vừa xốn xao trong lòng.
Ở trên mặt đất, một bãi dịch thể đang chậm rãi lan tràn.
Khóa mã đề thương, Đường Phong tựa như một chiến tướng giơ binh khí của mình thẳng đến đảo phủ Hoàng Long.
Ở trong phòng, thân thể của Dung Thiếu nãi nãi chậm rãi cứng ngắc, miệng lại phát ra một tiếng rên rỉ, hai hàng thanh lệ chảy dài từ trên khóe mắt.
Bên ngoài phòng truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết, mấy tên hộ pháp chấp sự của Thiên Lôi Tông đã bị dược thi giết chết tại chỗ.
Sắc trời đã tối, Đường Phong ngồi ở trên ghế, bàn tay đỡ cằm trầm mặc không nói, thỉnh thoảng lại liếc mắt tới thân ảnh đang ngồi bên kia.
Khoảng nửa canh giờ trước dược hiệu đã hết, Dung Thiếu nãi nãi tỉnh lại, cuối cùng nàng cũng khôi phục lại được thần trí của mình, nhưng mà hiện giờ trạng thái của nàng rất không tốt, từ lúc tỉnh lại đến giờ vẫn im lặng ở một chỗ, trùm chăn lên người không nói một lời nào, chỉ không ngừng rơi lệ nhưng không có tiếng nghẹn ngào phát ra ngoài.
Loại yên tĩnh này làm cho Đường Phong như ngồi trên đống lửa, như ngồi trên than hồng, nói đến chuyện này còn làm cho hắn chột dạ, một màn vừa mới phát sinh tuy rằng là để cứu tính mệnh người ta nhưng mà kỳ thực cũng rất giống như lợi dụng người ta lúc gặp khó khăn, không phải nam nhân nên làm.
Mà trong thời gian đó thực sự Đường Phong không có bất kỳ biện pháp nào, ngoại trừ để cho Dung Thiếu nãi nãi mất đi tính mệnh không bằng để nàng phát tiết ra.
Nhìn lén một chút phía trên mặt đất, ở đó còn một bãi máu đỏ sẫm, thấy bãi máu này Đường Phong không khỏi nhớ tới một canh giờ hỗn loạn vừa qua.
Xuân dược tác dụng khiến thân thể của Dung Thiếu nãi nãi mẫn cảm tới cực hạn, cho dù bất kỳ động tác cực nhỏ nào của mình cũng có thể làm cho nàng phấn khởi vô cùng, mà với một người cứ mất máu liên tục như vậy, cơ hồ Dung Thiếu nãi nãi xuất hiện một số trạng thái như ngất đi.
Hồi ức tuy thật đẹp nhưng Đường Phong biết, hiện giờ quan trọng nhất là làm sao đối mặt với tất cả chuyện này.
Da mặt của nữ tử tương đối mỏng, cuối cùng không thể trầm mặc mãi như vậy, có lẽ mình nên mở miệng trước.
Chậm rãi đứng lên từ trên ghế, động tác này khiến thân thể ở đằng kia không nhịn được run lên một chút.
Đường Phong cười khan một tiếng, đi tới bên giường cúi đầu nhìn nàng, Dung Thiếu nãi nãi nhìn qua thấy tóc mất trật tự bừa bộn vô cùng, hai mắt khóc đỏ bừng hết lên, trên gương mặt từng hàng lệ rơi xuống dưới nửa thân trần làm cho miệng lưỡi Đường Phong khô khốc.
- Là ta không tốt.
Thanh âm Đường Phong có chút trầm thấp, kèm theo đó là mùi vị tràn ngập sự xấu hổ, hắn vừa nói vừa rút Độc Ảnh Kiếm từ trong không gian Mị Ảnh ra, đem chuôi kiếm đưa cho Dung Thiếu nãi nãi:
- Nhưng mà cuối cùng sự tình cũng phải kết thúc, Đường mỗ cũng không phủ nhận, ngay tại chỗ này nàng muốn giết ta hay làm gì cũng được, ta sẽ không hề phản kháng lại. Đối với nàng mà nói, bị phá hủy thân thể thuần khiết so với chết đi còn khó chịu hơn.
Dung Thiếu nãi nãi không hề nhúc nhích, thậm chí còn chưa liếc mắt nhìn Đường Phong một lần nào, chỉ dùng hai tay bưng chặt miệng, không ngừng nghẹn ngào nức nở.
Đối với một nữ nhân mà nói, điều quan trọng nhất chính là nam nhân đoạt đi lần đầu tiên của mình, Dung Thiếu nãi nãi cũng không còn là một tiểu cô nương nữa, tự nhiên biết đúng sai, lại càng sẽ không vì một cái giận nhất thời mà giết chết Đường Phong. Đối với một màn vừa phát sinh kia, ký ức của Dung Thiếu nãi nãi hẵng còn mới mẻ. Tuy rằng xuân dược kia làm cho nàng trầm mê trong dục hỏa nhưng đến khí dược hiệu tan hết thì nàng có thể nhớ được kỹ càng mọi việc mình đã làm.
Dung Thiếu nãi nãi không hận Đường Phong bởi vì nàng nhớ kỹ chính là mình chiếm thế chủ động, chính là đè nam nhân này xuống mặt đất.
Nếu như đổi lại là nam nhân khác thì sợ rằng khi nhìn thấy mình sẽ hạ thủ luôn, nhưng mà hắn vẫn luôn cố gắng nỗ lực cứu trị chính mình, tuy rằng cuối cùng không thành công nhưng mà dẫu sao cũng có phần tâm ý này.
Nếu không phải mình quá mức chủ động thì nam nhân này cũng sẽ không làm ra chuyện tình như vậy, hồi tưởng lại chuyện tình vừa nãy, Dung Thiếu nãi nãi nghĩ quả thật sống không bằng chết.
Thấy Dung Thiếu nãi nãi không hề có động tác nào cả, Đường Phong thở dài một tiếng, thu hồi Độc Ảnh Kiếm vào trong không gian Mị Ảnh, trầm ngâm nói:
- Nếu như nàng muốn ta chịu trách nhiệm cũng có thể, chỉ cần nàng nói một tiếng, ta sẽ đích thân nói chuyện với Dung gia.
Dù sao nữ tử trước mắt cũng là người của Dung gia, hơn nữa lại là một người quả phụ, thân phận tương đối mẫn cảm, nếu như mình đã làm sai thì tất nhiên Đường Phong không thể buông tay mặc kệ nàng.
- Không cần...
Dung Thiếu nãi nãi đưa tay lau nước mắt ở trên gương mặt.
Nghe được lời nàng nói, tinh thần Đường Phong không khỏi chấn động, nếu như nàng vẫn khăng khăng không chịu mở miệng thì Đường Phong quả thật lo lắng trong lòng, sợ nàng suy nghĩ luẩn quẩn. Nhưng nếu như đã mở lời tức là nàng đã nghĩ thông suốt một chút.
- Ta sinh ra là người Dung gia, chết là người Dung gia! Cảm tạ ý tốt của ngươi!
Lời nói này lọt vào tai nghe khách sáo đến cực điểm, giống như thoái thác không thèm nhìn mặt nhau, Đường Phong nghe được lại càng uất ức.
- Kỳ thực nếu bị tên cầm thú kia phá hủy đi thuần khiết còn không bằng để ngươi....
Dung Thiếu nãi nãi ngẩng đầu lên, đôi mắt diễm lệ mặc dù mông lung nhưng trên gương mặt vẫn lộ ra một tia gượng ép.
- Ha ha.....
Đường Phong cũng không biết nói lời gì cho phải, Dung Thiếu nãi nãi nói lời này làm cho hắn cảm thấy hư vinh tăng vọt rồi lại cảm giác như không phải vậy.
- Có thể giúp ta lấy y phục được không? Dù sao thì chúng ta cũng không thể trốn ở chỗ này mãi?
Dung Thiếu nãi nãi nói ra suy nghĩ trong lòng.
- Được.
Đường Phong gật đầu, trong lòng cũng không cầm được thở dài một hơi, sự tình xem ra không quá bi đát như mình nghĩ, chẳng qua Dung Thiếu nãi nãi cũng là một nữ hiệp giang hồ hào phóng, có thể thấy được kết quả như vậy là tốt nhất.
Ở đây vốn là buồng ngủ của nàng, tuy rằng y phục của nàng đã bị xé tan thành nhiều mảnh nhỏ nhưng mà dù sao y phục thay thế để tắm rửa thì vẫn phải có.
Theo chỉ thị của Dung Thiếu nãi nãi, Đường tìm thấy được một bộ quần áo từ trong tủ đồ, một chiếc yếm hồng phấn cùng một cái nội khố ở trên tay làm cho Đường Phong cảm thấy trong lòng khô khốc nóng bừng.
- Xoay người sang chỗ khác.
Dung Thiếu nãi nãi vẫn quấn chăn quanh người, lời thốt lên mang theo ý khẩn cầu.
- Có muốn ta hỗ trợ hay không?
Lời nói của Đường Phong vừa ra khỏi miệng, hắn cũng đỏ bừng cả mặt, hắn nghĩ rằng nữ tử này vừa mới tỉnh lại còn đang kinh sợ, lại vừa mới quần với hắn lăn qua lăn lại lâu như vậy, sợ rằng hiện giờ có chút không tiện nhưng mà quan hệ của hai người bây giờ còn chưa thân tới mức này.
Quả nhiên, Dung Thiếu nãi nãi liếc mắt oán trách hắn, ánh mắt phong tình vạn chủng kia đủ làm cho đầu khớp xương của Đường Phong đều nhũn ra.
Ở sau lưng nghe được tất cả động tĩnh của Dung Thiếu nãi nãi, còn có cả tiếng thở dốc của thân thế yếu đuối đang chịu không nổi, trong bụng Đường Phong liên tục nhắc nhở mình tĩnh tâm, không tức là sắc, sắc tức là không.
Được một lát, vị thiếu phụ xinh đẹp này đã chỉnh tề quần áo, Đường Phong lại đưa nàng tới trước bàn trang điểm, tỉ mỉ sửa lại chút tóc rối của nàng.
- Đẹp không?
Gương mặt tuyệt mỹ của Dung Thiếu nãi nãi quay sang hỏi.
Tình cảnh ấm áp này giống như một đôi vợ chồng son, làm cho cảm giác bình an đến tột cùng.
- Anh hùng đa tình, mỹ nhân đa kiều, đó là chuyện thường của cả ngàn năm nay!
Đường Phong cười tiêu sái một tiếng, nhẹ nhàng vuốt nhẹ trên mái tóc dài của thân ngọc nhu nhuyễn kia, trong lòng lại bắt đầu rục rịch.
Khi Đường Phong và Dung Thiếu nãi nãi ra khỏi căn phòng, trên mặt thiếu phụ xinh đẹp này đã không còn chút ngượng ngùng nào nữa, có chăng chỉ là thần sắc kiên định mà thôi, nhưng đôi chân vẫn còn run rẩy lộ ra vẻ tất cả những chuyện vừa mới phát sinh không phải là giấc mộng.
Hai mươi tám dược thi thủ hộ ở bên ngoài, xung quanh dày đặc tử thi, mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập trong không khí, làm cho người ta hít vào cảm thấy buồn nôn.
- Cảm tạ ngươi đã thay ta giết đám súc sinh này.
Dung Thiếu nãi nãi nhẹ giọng nói.
- Khách khí rồi.
Đường Phong nhàn nhạt lên tiếng, hắn cũng biết nữ tử này không muốn cùng hắn có quá nhiều quan hệ cho nên mới nói năng lãnh đạm như thế. Biết được tâm tư của nàng, tất nhiên Đường Phong cũng không cưỡng cầu, nói cho cùng thì chuyện xảy ra ngày hôm nay cũng chỉ là một sai lầm.
Ở bên ngoài sân có rất nhiều tiếng hít thở và tiếng nghị luận ầm ĩ, Đường Phong chỉ cần để ý có thể nhận biết tất cả những người đó đều là đệ tử Dung gia, Dung gia không có cao thủ Linh Giai, cho nên khi Thiên Lôi Tông tiến nhập vào Dung Thành không cần tốn nhiều sức có thể khống chế được gia tộc này. Mà thời điểm phát sinh mâu thuẫn ban đầu thì những người này cũng nghe được động tĩnh, nhưng chưa kịp viện thủ thì hai bên đã kết thúc cuộc chiến.
Nên khi bọn họ muốn qua bên này kiểm tra tình huống của Dung Thiếu nãi nãi thì bị hai mươi tám dược thi cản trở bên ngoài, đối mặt với nhóm người hắc y nhân danh tiếng lẫy lừng gặp thần sát thần gặp phật sát phật cản lại, cả nhà Dung gia già trẻ gái trai đều không đắc tội nổi, cho nên bọn họ chỉ có thể lẳng lặng đứng một bên chờ đợi.
Các đệ tử của Dung gia cũng cực kỳ sốt ruột, bọn họ đều mời hắc y nhân dùng trà nhưng mà hắc y nhân giống như là đầu gỗ vậy không thèm quan tâm tới bọn họ.
- Đi thôi.
Dung Thiếu nãi nãi hít sâu vào một hơi, phảng phất như đã hạ quyết tâm, cất bước tiến về phía trước, cũng không quan tâm cước bộ không ổn định nên bị hẫng một cái.
Đường Phong tay mắt lanh lẹ nhanh chóng đỡ lấy nàng.
Ở trong bóng tối, sắc mặt Dung Thiếu nãi nãi đỏ bừng lên, nhìn Đường Phong gật đầu, uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của hắn.
Đi theo Dung Thiếu nãi nãi đi ra bên ngoài, các đệ tử Dung gia đang chờ nhất thời đứng hết lên.
- Đi ra rồi, Thiếu nãi nãi đi ra rồi!
- Đệ muội, muội không có việc gì thì tốt rồi.
- Tuyết nhi, không có vấn đề gì chứ?
Thanh âm ân cần hỏi thăm vang lên liên tiếp, Dung Thiếu nãi nãi chậm rãi bước tới trước mặt một vị lão giả, vị lão giả này chính là người vừa mới xưng hô Dung Thiếu nãi nãi là Tuyết nhi, nàng đi tới trước mặt nhẹ nhàng thi lễ rồi chậm rãi nói:
- Đệ tử cũng không có gì lo ngại, may mà có Đường gia bảo Đường công tử tương trợ cho nên lúc này mới có thể trảm thảo trừ căn người của Thiên Lôi Tông.
Đường Phong cũng bước ra phía trước, nhìn về phía lão giả rồi thi lễ nói:
- Đường gia bảo Đường Phong, ra mắt Dung lão gia chủ.
Lão nhân này chính là gia chủ Dung gia Dung Thanh Thu, thời gian Đường Phong tham gia tỷ thí các gia tộc đã từng nhìn thấy lão, chẳng qua là chưa từng nói chuyện gì mà thôi.
Nhưng mà về Dung Thiếu nãi nãi thì Đường Phong vẫn không biết tên thật của nàng là gì, chỉ biết rằng Dung Thanh Thu vừa mới xưng hô tên của nàng nên biết được trong danh tự của nàng có một chữ Tuyết.
Trắng tinh như tuyết, băng thanh ngọc khiết! Phẩm chất cùng tên của Dung Thiếu nãi nãi rất tương xứng nhau.
- Thiếu hiệp khách khí rồi, lần này may mà có thiếu hiệp tương trợ nếu không Dung gia khó có thể thoát khỏi kiếp nạn này, có lẽ Dung gia sẽ không thể nào cất đầu dậy được nữa.
Lời nói cảm kích của Dung Thanh Thu phát ra từ trong tâm can, không hề có mùi vị giả dối nào.
- Lão gia chủ quá nghiêm trọng rồi.
Đường Phong khiêm tốn nói.
← Ch. 1004 | Ch. 1006 → |