← Ch.1126 | Ch.1128 → |
- Trước tiên chữa thương quan trọng hơn, chờ tới khi thương thế lành lặn rồi thử quay trở lại xem thế nào, lão phu không tin không lấy được đồ bên trong.
Người căm giận lúc trước nói.
Lời vừa dứt, hai người vội vã ly khai, có lẽ là đi tìm chỗ để chữa thương, trước khi đi hai người còn nhìn về đám người Đường Phong, trong ánh mắt hiện lên một tia thần sắc khinh thường.
Tổ hợp của đám người Đường Phong thực sự không ra gì, hai người là Thiên Giai và một người là Linh Giai hạ phẩm, hơn nữa Linh Giai này lại là một nữ tử, tự nhiên sẽ khiến người khác xem nhẹ.
Chờ cho bọn hắn biến mất, Đoạn Tây Lâu mới nói:
- Đại ca, chúng ta đi ra đó xem?
- Đó là tất nhiên.
Đường Phong gật đầu, có thể khiến cho hai người Linh Giai hạ phẩm bị kinh ngạc thì chắc chắn cơ quan then chốt bên trong gian phòng không hề tầm thường, cơ quan then chốt vô cùng hung hiểm thì chắc chắn cái rương bên trong cũng sẽ không quá kém.
Huống chi, một người bọn họ còn nói chưa thấy được bên trong rương ẩn chữa vật gì, điều này khiến cho Đường Phong vô cùng nghi hoặc. Bởi vì gian nhà này cũng không lớn, từ lúc đi vào bên trong xem phát sẽ hiểu ngay, tại sao lại không thấy đây? Trừ phi cái rương được cất giấu rất kỹ, ví dụ như ẩn giấu dưới sàn nhà, chỉ có thể phá giải các bộ phận then chốt mới gặp được. Tình huống này cũng không phải không phát sinh, ngay sau đó Đường Phong bình thường trở lại.
Mang theo một tia chờ mong, ba người đi tới trước cửa gian phòng.
Đoạn Tây Lâu dễ dàng mở ra cơ quan then chốt của căn phòng, đang chuẩn bị bước vào bên trong thì đột nhiên Đường Phong kéo giật lại, sau đó Đường Phong đi vào bên trong xem xét.
Bên trong phòng xác thực trống không, lúc đầu Đường Phong cũng tưởng rằng có một cái rương giấu ở dưới sàn nhà nhưng sau khi nhìn kỹ lại thần sắc không khỏi ngưng trọng.
Lùi người về phía sau, Đường Phong mở miệng nói:
- Nơi này có trận pháp, đi vào phải thật cẩn thận, đừng để bị mê hoặc.
Đoạn Tây Lâu và Chung Lộ vội vã gật đầu.
Đường Phong đi vào đầu tiên, sau đó là Đoạn Tây Lâu và Chung Lộ theo sát ngay phía sau.
Vào trong nhà, ba người cũng không làm ra hành động thiếu suy nghĩ, Đường Phong biết nơi này có một trận pháp, hơn nữa nó còn là ảo trận, tự nhiên trong lòng sớm có chuẩn bị.
Còn hai người Chung Lộ và Đoạn Tây Lâu thì thất kinh, bởi vì khi bọn họ bước vào được một lúc thì đột nhiên hoa mắt lên, ngay sau đó quang cảnh đang nhìn ở trước mặt đột ngột thay đổi, đến khi nhìn lại liền phát hiện cả hai dĩ nhiên đã đặt chân ở trên một cánh đồng bát ngát, đâu còn là gian nhà bị phong bế bên trong Hư Thiên Điện, hoa cỏ rực rỡ ngay trong tầm mắt, mây trắng trôi nhẹ trên đỉnh đầu, gió mát thổi phất phơ trước mặt, cảnh tượng vô cùng êm dịu.
Cảm giác y như thật nhưng đã có sự nhắc nhở từ trước của Đường Phong, bọn họ cũng biết nhưng cảnh tượng trước mặt đều là ảo giác, cả hai vội vã lắng đọng tâm thần, không quan tâm tới ngoại vật.
Hai người vừa mới thích ứng thì đột nhiên phát hiện một đạo hư ảnh xuất hiện chầm chậm trước mặt, đó chính là một bóng người, hư hành này lúc đầu thì trong suốt, nhưng chỉ sau một thời gian rất ngắn liền dần dần cô đọng, sau đó xuất hiện những đường nét lờ mờ thành viền.
Qua thêm thời gian mấy hơi thở, dáng dấp của người này xuất hiện trước mặt ba người.
Ngưng mắt nhìn lại, cho dù là Đường Phong cũng không thể tin tưởng, bởi vì hư ảnh trước mắt giống y hệt như Đoạn Tây Lâu không khác nhau chút nào.
Bên hông Đoạn Tây Lâu có đeo bội kiếm, bên hông của hắn cũng đeo bội kiếm, Đoạn Tây Lâu mặc áo bào màu xanh lục, hắn cũng mặc áo bào màu xanh lục, thậm chí ngay cả từng đường nét ở trên cổ cũng giống nhau như đúc.
Đường Phong ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, phát hiện ra tròng mắt Đoạn Tây Lâu đang bất động.
- Đại ca, chuyện này.
Đoạn Tây Lâu mê man, hình ảnh trước mặt giống như là một tấm gương phản chiếu hình ảnh của chính mình.
Nếu nói có chỗ khác nhau duy nhất thì đó chính là nhãn thần của Đoạn Tây Lâu mới xuất hiện băng lãnh, thần sắc tỉnh táo không dao động, vô cùng lãnh khốc.
- Ảo giác.
Đường Phong lên tiếng.
- Bảo vệ trong lòng thanh thản, không nên vì hắn mà vọng động.
Vừa nói Đường Phong vừa suy nghĩ phương pháp phá giải trận pháp, nếu như nói nơi này có ảo trận thì tự nhiên sẽ có trận nhãn, chỉ cần tìm được trận nhãn thì có thể phá vỡ được ảo trận.
Nhưng không chờ Đường Phong đi tìm thì Đoạn Tây Lâu giả đối diện đột nhiên động đậy, hắn chậm rãi rút ra bội kiếm bên hông, bày ra một thủ thế chuẩn bị chiến đấu, bổ ra một đạo kiếm khí lăng không tới, kiếm khí bắt đầu khởi động, thiên địa linh khí được hút vào.
- Đoạn gia Phong Vân kiếm!
Đoạn Tây Lâu kinh hô một tiếng, bởi vì hắn phát hiện ra một kiếm vừa rồi dĩ nhiên là kiếm pháp của Đoạn gia.
Tuy rằng không gian trước mắt rất lớn nhưng Đường Phong biết thực chất ba người đang đứng ở bên trong gian mật thất, trong mật thất rất nhiều các cơ quan then chốt, chỉ cần vọng động liền có khả năng xúc động chúng, cho nên Đường Phong căn bản không dám động, đối mặt với đạo kiếm khí bắn tới, Đường Phong cũng nhanh chóng rút ra một thanh trường kiếm, lăng không chém ra một đạo kiếm khí đáp trả.
Hiểu rõ được thực lực của Đoạn Tây Lâu chính là Thiên Giai đỉnh phong cho nên uy lực của đạo kiếm khí cũng không lớn, Đường Phong phá giải vô cùng dễ dàng.
Hai đạo kiếm khí chạm vào nhau giữa không trung vang lên một âm thanh xé gió, cả hai đạo kiếm khí đều đồng thời tan biến.
Chuyện tình khiến cho cả ba người kinh ngạc chính là khi kiếm khi tiêu tan thì đột nhiên bốn phương tám hướng hiện ra vô số đạo công kích, tên và ám khí ngập trời xuất hiện từ trong hư không nhất tề phóng tới ba người Đường Phong.
Tại sao xúc động phải cơ quan then chốt? Suy nghĩ Đường Phong chuyển biến liên tục, trường kiếm trên tay múa lên không có kẽ hở, cùng lúc đó Đoạn Tây Lâu và Chung Lộ cũng xuất thủ, ba người đứng thành hình chân vạc hỗ trợ lẫn nhau, phải mất rất nhiều sức lực mới có thể hóa giải được hết công kích.
Tuy rằng những công kích này nhiều nhưng uy lực của chúng cũng không lớn cho nên mới có thể thoát hiểm dễ như vậy.
Từ khi chém ra một đạo kiếm khí, Đoạn Tây Lâu giả cầm kiếm không hề động đậy, nhưng đến khi ba người Đường Phong hóa giải xong công kích của các cơ quan then chốt thì hắn lại chầm chậm cử động.
Vừa rồi chém ra một đạo kiếm khí lăng không tới chỗ ba người, chẳng qua lúc này chiêu thức của Đoạn Tây Lâu giả có chút khác biệt, Đoạn Tây Lâu thấy vậy liền biến sắc, bởi vì một kiếm tiếp theo cũng là kiếm pháp Đoạn gia.
← Ch. 1126 | Ch. 1128 → |