← Ch.1166 | Ch.1168 → |
Trong đầu quanh quẩn một tiếng nỉ non mờ nhạt, giống như có cái gì đó ở một nơi xa đang không ngừng kêu gọi chính mình.
Tình huống này không phải xảy ra lần đầu tiên, rốt cuộc lúc này, đã là lần thứ hai rồi.
Lúc mới vào điện thứ tám Thiên Hạ Điện, Đường Phong liền gặp phải một lần, lúc đó hắn còn tưởng rằng cảm giác sai lầm, nhưng hiện tại cảm giác này lại dâng lên mạnh mẽ.
Cảm giác này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, giữa lúc Đường Phong đang tỉ mỉ điều tra, tiếng nỉ non trong đầu lại biến mất không thấy.
Tuyệt đối không phải ảo giác!
- Lộ nhi, nàng có nghe được âm thanh quái dị nào hay không?
Đường Phong quay đầu hỏi.
- Không có đâu.
Chung Lộ nghiêng tai lắng nghe, chậm rãi lắc đầu.
- Công tử nghe thấy những gì?
- Ừ, không thể nói rõ ràng.
Đường Phong chau mày.
- Lẽ nào dưới đầm lầy có độc?
Chung Lộ kinh hãi, vừa nghĩ cẩn thận lại liền không thích hợp, nếu như thực sự đầm lầy có độc, vậy thì mình cũng nên chịu ảnh hưởng mới đúng.
Theo phương hướng âm thanh nỉ non truyền đến, ánh mắt Đường Phong xuyên thấu qua mây mù nhìn vào trong hư không ở tận sâu bên trong chỉ một ngón tay:
- Chúng tra đi bên kia.
- Vâng!
Chung Lộ như chim nhỏ nép vào người, Đường Phong nói gì nghe vậy.
Quay lại liếc nhìn đầm lầy vô cùng cổ quái, Đường Phong bất đắc dĩ thở dài một tiếng, dưới đáy đầm lầy khẳng định có bảo bối, hơn nữa là bảo bối tốt. Dù sao ngay cả lực đạo của cao thủ Linh Giai thượng phẩm đều có thể trung hòa.
Chỉ bất quá lấy thực lực của chính mình cũng không có biện pháp đi xuống lấy, dầu có mục tiêu, lại chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Mang theo tiếc hận nhàn nhạt, Đường Phong dẫn Chung Lộ đi vào sâu trong điện thứ tám.
Nửa ngày kế tiếp, cuối cùng Đường Phong cũng chứng kiến trình độ hung hiểm và bảo bối phong phú của điện thứ tám.
Người có thể đi vào điện thứ bảy chỉ có tinh anh của bốn thế lực lớn, người của bốn thế lực lớn còn chia ra ở điện thứ bảy, cho nên trong điện thứ tám tự nhiên ít ỏi, hơn nữa diện tích nơi đây khá rộng, trăm năm chưa bị người thăm dò, bảo vật phong phú tự nhiên còn lưu lạc rất nhiều.
Liên tục đi tới, liền phát hiện hai cây thiên tài địa bảo đứng sừng sững ở một bên, đối với những thảo dược chặn đường này, tự nhiên Đường Phong sẽ không bỏ qua, hái toàn bộ bỏ vào trong Không Gian Mị Ảnh.
Thường thường còn có thể đụng vào một ít bãi đá trong mây mù, trên những bãi đá này, linh đan diệu dược, thần binh lợi khí, công pháp võ điện đều công khai đặt trên mặt, tùy ý người lấy.
Chỉ bất quá, những bảo bối này tồn tại, đồng thời cũng có nguy hiểm thật lớn. Ngẫu nhiên có một linh thú mạnh mẽ thủ hộ, hoặc là cơ quan bẫy rập, thậm chí là trận pháp, muốn thu được mấy thứ này, tất nhiên phải phá giải cửa ải khó khăn trước mặt mới được.
Đường Phong một đường đi theo phương hướng truyền đến tiếng nỉ non kia, mây mù che phủ ánh mắt, không biết đi tới địa phương nào. Hơn nữa, mục đích chính của hắn là tìm tung tích của Cổ U Nguyệt và Chu Tiểu Điệp, trên đường đụng tới những bảo bối quý hiếm nào có thể lấy liền lấy, nếu thực sự quá mức nguy hiểm, chỉ có thể nhịn đau buông tha.
Hư Thiên Điện đã mở ra nhiều ngày, thêm mười ngày nữa sẽ đóng lại. Chiến gia và Tư Đồ thế gia rục rịch, thế cục không ổn định, Đường Phong nào có tâm tình hành trình đi tìm kiếm bảo bối?
Khi thì lạc đường, tại đây không có biện pháp xác định phương hướng, lại không biết chính xác phương pháp đi tiếp, vô cùng có khả năng bị nhốt, nhưng tiếng nỉ non trong đầu kia có thể vang lên đúng lúc, giúp Đường Phong tìm kiếm phương hướng chính xác.
Khát liền uống nước, đói bụng ăn linh quả, thu hoạch của Đường Phong ở Hoa Thảo Điện cũng không thiếu. Trong những linh quả này cất chứa linh khí mười phần, dùng để ăn thật quá ngon.
Người của bốn thế lực lớn đang đi qua đi lại trong điện thứ tám, Đường Phong và Chung Lộ tránh được nên tránh, thực sự không tránh được chỉ có thể đón nhận, thấy rõ thế lực tương ứng của đối phương, nếu là người của Chiến gia và Tư Đồ thế gia, Đường Phong liền không chút khách khí lấy đi tính mệnh, nếu là người Trảm Hồn Tông liền buông tha, nhưng thật ra vẫn chờ mong đệ tử Cổ gia, lại không thể gặp phải một ai.
Tình hình này để trong lòng Đường Phong lo lắng. Có thể gặp được người của ba thế lực khác, không có đạo lý không gặp được đệ tử Cổ gia. Xuất hiện loại tình huống này chỉ có thể có một khả năng, đó là số lượng đệ tử Cổ gia ở đây bị giảm bớt trên diện rộng, cho nên mới không gặp được.
Trong điện thứ tám, Chiến gia và Tư Đồ thế gia cũng ra tay rồi! Bằng không đều là một trong bốn thế lực lớn, người của Cổ gia không có khả năng giảm bớt nhiều lắm.
Ý thức được điểm này, trong lòng Đường Phong nóng như lửa đốt.
Cổ gia gặp phải kiếp nạn là điều Đường Phong không mong muốn thấy, đầu tiên không nói quan hệ cá nhân giữa hắn và Cổ U Nguyệt, riêng là cùng chung địch nhân cũng đủ để Đường Phong giúp đỡ một tay.
Tình huống Cổ gia càng tốt, Chiến gia lại càng khó khăn, đó là điều Đường Phong hy vọng thấy, bằng không lấy thực lực chính bản thân mình đi đối phó một gia tộc khổng lồ như vậy, thực sự có chút lực bất tòng tâm.
Chỉ là sự tình mặc dù có vội vàng cũng không làm nên chuyện gì, Đường Phong chỉ có thể chậm rãi đợi cơ duyên.
Đi lại trong điện thứ tám thêm hai ngày, Đường Phong không biết mình đi tới địa phương nào, mây mù che trời kia vẫn không có dấu hiệu tiêu tán, để Đường Phong nghĩ nhận rõ phương hướng là điều không có khả năng. Tiếng nỉ non thường xuyên vang lên trong đầu, Đường Phong mơ hồ có một loại cảm giác, khoảng cách giữa mình và địa phương phát ra âm thanh này ngày càng gần.
Càng gần, tim Đường Phong đập càng nhanh, phảng phất giống như linh hồn mình bị người tình trong mộng ở nơi nào hô hoán chính mình.
- Công tử, nơi này có vết máu.
Chung Lộ đột nhiên chỉ vào một bên mở miệng nói.
Đường Phong sửng sốt, phục hồi lại tinh thần, theo ngón tay Chung Lộ chỉ nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một vết máu, bên cạnh vết máu, còn lưu lại một chút vết tích tranh đấu.
Đi qua ngồi xuống, đưa tay quẹt nhẹ trên vết máu, Đường Phong thình lình phát hiện vết máu này còn chưa khô cạn, hiển nhiên là do thời gian xuất hiện cách đây không lâu, đại khái chính là lưu lại từ một hai canh giờ trước mà thôi.
- Bên này cũng có.
Chung Lộ đứng ở bên cạnh Đường Phong tỉ mỉ quan sát, chỉ thấy phụ cận có một bãi máu nhìn thấy mà giật mình, ngẫu nhiên có một chút mảnh nhỏ của y phục bị nghiền nát rơi vãi, thậm chí còn chút ngón tay và bàn tay bị chặt đứt rơi vãi trên mặt đất.
← Ch. 1166 | Ch. 1168 → |